Nô Lệ Của Anh
-
13: Anh Là Chó Là Con Cờ Hó
" Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho anh, nhưng mà...!Tôi hai tháng nữa mới đủ 18 tuổi."
Xem ra Ngọc Dao cũng không đến ngốc, biết được chuyện này mà nắm thóp anh.
Mặc Tử Lâm nghe xong giật bắn người.
Câu nói của cô như đang ám chỉ, có thể kiện anh đi tù bất cứ lúc nào.
Anh giận đến run người tay chống lên trán cúi xuống đến bất lực.
Thật không ngờ một con người kiêu hãnh như anh lại bị một đứa con gái trói gà không chặt như Ngọc Dao đe doạ, chuyện này mà đồn ra ngoài thật đúng là mất mặt.
Mặc Tử Lâm đành phải nhẫn lại, hạ giọng nói:
" Hai tháng nữa đủ tuổi.
Tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho cô và cô phải là món quà của tôi."
" Hả?" Nghe câu này xong, Ngọc Dao đớ người luôn.
Rõ ràng là sinh nhật của cô, sao lại muốn cô trở thành món quà của anh? Điều này có hơi sai sai.
" Sao? Không đồng ý à?"
" Không, không có." Ngọc Dao vội lắc đầu.
" Vậy thì quyết định như vậy.
Hai tháng sau cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi."
Ngọc Dao cúi đầu, đôi mắt rũ xuống như không muốn.
Dù gì cũng là con gái mới lớn, còn bị Tử Lâm c.ưỡng bức không nguyện ý.
Cô vẫn có chút gì đó sợ hãi, ám ảnh trong lòng.
Nhìn Ngọc Dao như vậy, chẳng hiểu sao Mặc Tử Lâm lại thở dài, ánh mắt có phần dịu đi như một con mèo thu lại móng vuốt.
Giống như rất sợ bị cô tố cáo anh c.ưỡng bức trẻ em chưa thành niên.
Bất lực đến sầu não.
Anh nhỏ giọng "Muốn đi gặp mẹ không?"
Lập tức Ngọc Dao phản ứng ngay, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh mong chờ, gật đầu lia lịa.
" Muốn."
Mặc Tử Lâm cười gian xảo " Vậy hôn lên đây, tôi sẽ đưa cô đi."
Vừa nói anh vừa chỉ lên má, vẻ mặt trơ trẽn không biết xấu hổ, chỉ biết lợi dụng thời cơ mà thôi.
Tưởng cô không chịu, nào ngờ khi anh vừa nói xong, cô đã nhanh chóng đặt đôi môi mềm mại lên chỗ má anh vừa chỉ, một cái " Chụt."
Mặc Tử Lâm ngây người, nhìn cô kinh ngạc, vài giây sau lại thẹn thùng ho lên một tiếng, chống chế quay đi.
" Lần sau, đừng như vậy nữa." Rồi bế cô lên.
Ngọc Dao nhướng mày.
Trong đầu khó hiểu về câu nói vừa rồi " Anh ta bị thần kinh à? Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
Bế Ngọc Dao trên tay, bước đi đầy kiêu ngạo nhưng vẻ mặt lại đang ngượng ngùng như một chàng trai bắt đầu biết đến cảm giác yêu.
Trái tim băng giá, nay lại đập lên thình thịch như được đánh thức bởi nụ hôn vừa rồi của cô.
Tuy chỉ là má nhưng với anh nó lại là niềm vui nho nhỏ.
Chợt anh khẽ cười, trong lòng lại chửi thề " Cáo Tinh."
Mặc Tử Lâm đưa Ngọc Dao tới một công xưởng.
Cô vô cùng khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh " Sao lại đưa tôi đến đây?"
" Nhìn đi."
Nghe theo cái ngoắc đầu của anh, cô quay lại nhìn kỹ hơn.
Quả thật mẹ cô đang ở trong đấy, bọn họ đang sản xuất dây truyền gì đó rất thần bí.
Cô kích động la lên " Mẹ ơi! Mẹ ơi!..."
Nhưng chỗ cô đang đứng là lầu hai, đây là kính hai chiều và rất dày, cách âm cũng rất tốt.
Cho dù có la hay đập vào kính mạnh đến mức nào, thì người bên ngoài cũng sẽ không hề hay biết.
Nhìn thấy mẹ mình hì hục làm vất vả, luôn tay luôn chân, thì lại không nhịn được mà ứa nước mắt.
Giọng cô nghẹn đi đầy xót thương.
" Sao lại đối xử với mẹ tôi như vậy? Tôi xin anh...mẹ tôi đã khổ rồi, đừng bắt mẹ tôi làm việc nặng này nữa."
"Là do bà ta không chịu phối hợp, hành hạ chút thì đáng là gì?"
" Anh...Anh muốn gì ở tôi cũng được...Cầu xin anh...Thả mẹ tôi ra." Giọng cô nức lên, nghe cả được tiếng khóc.
Giọng nói anh vẫn lạnh đi.
" Mẹ cô có thể không phải làm nặng nhọc, nhưng thả thì không..." Anh dừng lại rồi nhíu mày tiếp tục nói: " Ba cô có thể không cần cô, còn nếu là vợ chắc chắn ông ta sẽ tìm cách quay lại.
Không muốn mẹ cô khổ trong thời gian này, thì phải tuyệt đối nghe lời của tôi."
Ngọc Dao gật đầu như gà mổ thóc.
Cô chỉ mong ba đến nhanh để cứu hai mẹ con cô ra, nhưng lại sợ anh tóm được ba của cô.
Nửa muốn ba đến, nửa lại không muốn.
Nội tâm không ngừng đấu tranh kịch liệt.
Mặc Tử Lâm liếc mắt đến một tên gần đó, ám hiệu như muốn nói gì đấy, thì thầm to nhỏ vào tai tên kia.
Tên kia nghe xong thì gật đầu rời đi.
Mặc Tử Lâm cũng lên tiếng " Bà ta giờ sẽ tới nơi khác nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu cô không nghe lời, người gánh chịu sẽ là bà ta."
Ngọc Dao không phản bác, đồng ý gật đầu.
" Gặp thì cũng đã gặp...Bây giờ đi nấu đồ ăn cho tôi."
Ngọc Dao buồn bã, có chút không muốn nhưng vẫn cố mở miệng hỏi " Anh muốn ăn gì?"
" Món sở trường của cô."
Ngọc Dao khẽ gật " Được!"
Mặc Tử Lâm bế cô rời khỏi.
Anh không muốn để cô bước đi vì sợ vết thương vẫn chưa lành đi lại khó khăn.
Chính bản thân anh còn không hiểu sao lại quan tâm cô như vậy.
Đi vào trong bếp, Tử Lâm ngồi trên ghế chờ đợi, còn cô thì hì hục đứng trên bếp làm gì đó.
Anh chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai nghĩ thôi cũng có thể dễ dàng bẻ gãy được.
Trong đầu lại đang nghĩ gì đó, khoé miệng nhoẻn lên nụ cười gian xảo, xấu xa đến mức cô không cần nhìn cũng lạnh toát cả sống lưng.
Miệng anh chợt thốt lên hai từ " Cực phẩm."
Sau một lúc, thì Ngọc Dao cũng xong.
Bê lên cho anh một đĩa cơm chiên.
Cho dù mùi thơm bốc lên nghi ngút của mùi hành phi, thì gương mặt anh có chút không hài lòng, trở nên khó chịu, nhíu mày " Cô định cho tôi ăn thứ này sao?"
" Không phải anh nói món sở trường của tôi sao?" Ngọc Dao lạnh giọng đáp.
" Cơm chiên thì có gì ngon?"
Ngọc Dao chép miệng " Anh ăn thử đi rồi biết."
Mặc Tử Lâm nhìn cô rồi lại nhìn xuống đĩa cơm, mặc dù nhìn rất ngon và thơm nhưng anh cũng gắng gượng xúc một muỗm nhỏ cho vào trong miệng.
" Ngon!" Vẻ mặt anh kinh ngạc, thốt lên trong lòng.
" Anh thấy sao?" Ngọc Dao tò mò hỏi.
Tử Lâm không đáp mà tập trung ăn, thìa nào thìa đó xúc lên như con trâu nước.
Đây là mùi vị ngon nhất mà anh từng ăn, nó khiến người ta có một cảm xúc nhớ đến điều gì đó.
Ngọc Dao nhướng mày, giây sau là ánh mắt trợn tròn kinh ngạc " Anh...!Anh ăn hết sạch một đĩa to luôn á?"
Ngon đấy, nhưng Tử Lâm sẽ không dễ gì bày ra vẻ mặt hài lòng.
Bĩu môi nói " Dở tệ."
" Dở thì sao anh lại ăn hết?"
" Sợ phí thức ăn và sợ ai đó ăn phải sẽ trúng thực mà chết.
Hòm giờ khan hiếm, đất không có chỗ chôn đâu."
Nhìn cái vẻ mặt gợi đòn kia, làm khoé miệng cô giật lên mấy cái, kiềm chế tức giận trong người mà nói: " Vậy tôi sẽ không nấu nữa."
" Không, phải nấu." Rồi bất ngờ đứng dậy tiến thẳng đến chỗ cô nhoẻn cười nguy hiểm nói tiếp: " Món dở như vậy.
Sau này chỉ được nấu cho tôi ăn thôi."
" Anh có bị làm sao không? Rốt cuộc là thế nào?"
" Đừng có cãi tôi." Chợt anh nghiêm giọng.
Ngọc Dao giật mình, khép nép không dám nói thêm.
Mặc Tử Lâm lại mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo cô sát lại, miệng ghé vào tai thì thầm " Đây là phần thường." Rồi há miệng cắn vào vành tai cô đến in cả nốt răng.
Ngọc Dao nhăn mặt đau nhức, nhẫn nhịn chửi anh trong lòng " Ai cần anh thưởng.
Anh là chó.
Là con cờ hó.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook