*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy hoàn toàn mù mịt. Hắn tháo miệng vò, rót rượu ra hòa tan Yên Chi hoàn cho Bạc Dã Cảnh Hành. Rồi đột ngột quay sang hỏi nàng: "Nếu ngươi thực sự già, ý ta là, già yếu đến mức không thể động tay động chân được nữa, ngươi sẽ làm gì?"

Hương Linh rất hiểu chuyện lấy muỗng gỗ mang sang, Bạc Dã Cảnh Hành uống Yên Chi lộ: "Nay sống mai chết, cứ như vậy thôi."

Hai người không nói gì thêm, ánh chiều tà le lói, sương bạc như khói, chim mỏi còn có tổ về, chỉ có hai người hắn dừng chân nơi đất khách, sinh cơ như sợi tóc mảnh. Giang Thanh Lưu khẽ thở dài, Ngô Thị gọi Hương Linh dọn bát xuống.

Giang Thanh Lưu ăn tối cùng hai mẹ con, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn ngoảnh mặt nhìn về phía đông.

Mặt trời lên, trăng lặn, nay sống mai chết. Cuộc đời này phải sống ra sao, mới gọi như đã từng sống?

Đêm tối, Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành ngủ chung phòng. Bạc Dã Cảnh Hành và hắn đều có một thói quen - kể cả khi ngủ, vũ khí cũng không bao giờ rời tay. Gần đây nàng khá an nhàn, đêm tối vẫn rất có tinh thần. Giang Thanh Lưu nhất thời cũng có chút khó ngủ, nói ra thật buồn cười, hắn lại có thể vì cái người này mà bị nhân sĩ chính đạo truy lùng đuổi giết: "Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

Bạc Dã Cảnh Hành dụi đầu vào ngực hắn, giống như làm nũng: "Tiểu oa nhi, mai ngươi đi tìm Khổ Liên Tử đi nha nha. Nếu không.. một mình ngươi làm sao mà lo đủ phí ăn uống cho lão phu."

Nhắc tới chuyện này, Giang Thanh Lưu liền tức tối: "Ngươi còn biết à!"

Bạc Dã Cảnh Hành cười: "Tiểu oa nhi đi tìm Thương Thiên Lương đi, Khổ Liên Tử biết ta không thể thiếu Yên chi hoàn, chắc chắn sẽ tìm đến Thương Thiên Lương hỏi tin tức của lão phu."

Giang Thanh Lưu nhắm mắt, hắn quá mệt mỏi. Một đường chạy trốn từ Giang gia, rơi xuống vách núi, sau đó lại cõng nàng bỏ chạy. Đến được tổ lăng, chạy trốn truy binh, đánh nhau với lũ sơn phỉ, lại đi hơn bốn chục dặm đường mua rượu. Nghĩ đến thôi cũng thấy mệt.

Chưa nói đến hai câu, người đã ngủ.

Người bên cạnh phát ra tiếng thở đều đều, lần này hắn ngủ say thật rồi. Kiếm hắn để dưới gối, Bạc Dã Cảnh Hành khẽ vuốt thân kiếm, lại sờ sờ bụng mình. Bỗng nhiên, nàng tinh tường cảm giác được trong bụng có thứ gì đó động đậy.

Cảm giác ấy vô cùng kỳ quái, một thứ gì đó động đậy trong bụng ngươi, thực sự người bình thường khó mà tưởng tượng được. Bạc Dã Cảnh Hành lại đưa tay vuốt ve, xác định trong bụng mình đang động đậy, nàng liền trở nên háo hức - mấy tháng nữa là ăn được rồi!

Một hồi khổ cực, cuối cùng cũng có được kết quả.

Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, đêm qua cảm giác dĩ nhiên cực kỳ yên ổn. Hắn rời giường tắm sơ sơ, lấy rượu hòa tan Yên Chi hoàn cho Bạc Dã Cảnh Hành, lại chỉ cho Ngô thị cách đút nàng ăn.

Sau đó hắn không ở lại lâu, bây giờ là bữa nay ăn bữa sau đói. Hắn trước hết phải rời đi, mười mấy dặm đường núi, vượt qua hai vực sâu, đến một trấn nhỏ khác. Hắn chuẩn xác tránh né từng cơ sở tai mắt của các đại môn phái, đến một quán ăn nhỏ gọi một bát mỳ dương xuân, có ba xu!

Hắn lập tức ngẫm lại phí ăn uống của mình và Bạc Dã Cảnh Hành, chênh lệch một trời một vực luôn!

Phía bên kia, đám người Bách Lý Thiên Hùng xui xẻo một mực truy đuổi đã bốn trăm dặm có thừa, vượt qua cả địa giới lạc dương, dọc đường gặp đến ba bốn chục cái bẫy, nhưng vẫn chả bắt được ma nào!

Đám người Bách Lý Thiên Hùng thật sự hết chịu nổi, không kể ngày đêm truy đuổi mấy suốt mấy hôm, đến sợi tóc cũng không thấy. Ngựa cũng chết mất mấy con rồi.

Cuối cùng đám danh túc võ lâm lại tìm thấy thêm một cái bẫy nữa, lần này dứt khoát có chết cũng đếch đuổi theo. Cả đám người nằm la liệt quanh hố bẫy, ngủ mê mệt như lợn chết.

Đám người Khổ Liên Tử cũng không chịu nổi, cứ đặt một cái bẫy lại bị phá, ai cũng không thoải mái. Cuối cùng lão không nhịn nổi nữa, đang cài bẫy cũng lăn ra ngủ luôn.

Đám người Xuyên Hoa Điệp nhòm sang, được, nào mình cùng ngủ một giấc!.. Vì vậy hai phe đối địch, cách nhau bốn cái bẫy, ngủ liền một mạch hai ngày hai đêm.

Bách Lý Thiên Hùng và Giang Ẩn Thiên sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là ra lệnh cho thám tử và tai mắt ngầm trên giang hồ, yêu cầu tất cả bằng mọi cách tìm ra tung tích Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành. Thề phải khiến cho hai người này thiên địa bất dung.

Thật ra chẳng cần hai người lão phí tâm như vậy, lúc này thôi, Giang minh chủ đã cảm thấy cuộc đời này thật tàn nhẫn - Kiếm tiền khó quá vậy trời  !

Thì ra một lượng bạc thôi cũng đủ cho một nhà ba người tiêu xài hai tháng! Thì ra một cái công đường cả tháng cũng mới có sáu bảy lượng bạc tiền lương. Giờ hắn mới nhận ra, các chi thứ trong gia tộc cũng không hề an nhàn. Đệ tử Giang gia tại Trầm Bích sơn trang, thông hiểu kỳ môn độn giáp có khối người, nhưng bao nhiêu người hiểu được để có món ăn trên bàn không hề dễ?

Giang Thanh Lưu sầu não, võ lâm nhân sĩ không thể lúc nào cũng chăm chăm truy đuổi hắn và Bạc Dã Cảnh Hành. Dù sao đại hội võ lâm cũng sắp khai mạc, vừa là lúc để bầu ra minh chủ võ lâm một lần nữa. Một khi chuyện đề cử minh chủ võ lâm truyền ra, các môn phái càng không có thời gian để tâm chuyện lùng bắt hai người bọn hắn, tất cả mọi người đều vội vàng tính toán xem ai lên làm minh chủ sẽ đem lại lợi ích lớn nhất.

Mà đám người Khổ Liên Tử cũng thấy kỳ lạ - chẳng thấy Cốc chủ đâu cả! Đám người Xuyên Hoa Điệp, Lan San Khách đi khắp nơi hỏi thăm, ngay cả Tân Nguyệt Ca cũng ra tay, nhưng chẳng ai tìm được tung tích Bạc Dã Cảnh Hành.

Giang Thanh Lưu trong lúc đó lại bị thám tử phát hiện, nhưng hắn vô tung vô ảnh, trừ phi kẻ tìm ra hắn cỡ Bách Lý Thiên Hùng hay Nguyên Lượng đại sư, bằng không đuổi theo được hắn rất khó khăn.

Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì hoàn toàn mai danh ẩn tích, đám người Khổ Liên Tử tìm kiếm, nghi ngờ Cốc chủ gặp bất trắc, lòng như lửa đốt. Nếu không phải hiện tại đang bỏ trốn, Khổ Liên Tử thật sự muốn đến Trầm Bích sơn trang hỏi tội luôn rồi.

À còn, lúc Xuyên Hoa Điệp và Thủy Quỷ Tiêu rời đi, một tên còn mang theo phu nhân của Giang Thanh Lưu - Đan Vãn Thiền. Nàng này đi theo đã là một gánh nặng lớn. Ai ngờ mấy hôm sau, Kim gia Đại tiểu thư Kim Nguyên Thu không biết từ đâu nghe được thân phận của Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách, tức suýt ngất, cuối cùng lại khăn gói đòi đi theo.

Bây giờ là thời buổi loạn lạc, Xuyên Hoa Điệp sợ nàng ta bị lão già Bách Lý Thiên Hùng bắt được lại kết tội đồng đảng nên đành cõng theo mang đi. Thế này khác gì rủ nhau chuyển khẩu đâu?

Khổ Liên Tử dẫn theo một đám nheo nhóc, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai bên cứ như vậy thăm dò tìm kiếm, bao ngày vẫn chưa có kết quả. Khổ Liên Tử ngoài mặt lạnh tanh, trong lòng âm thầm sốt sắng. Bạc Dã Cảnh Hành vốn thân thể mảnh mai, giờ lại mang thai, sao chịu nổi bôn ba?

Cuối cùng lão chợt bừng tỉnh - Bạc Dã Cảnh Hành ăn bằng Yên Chi hoàn, mà Giang Thanh Lưu đi rất vội, căn bản không có khả năng cầm sẵn Yên Chi hoa. Nếu hắn đang nuôi Bạc Dã Cảnh Hành, tất nhiên sẽ phải tìm Yên Chi hoàn cho nàng.

Ngoại trừ Trầm Bích sơn trang, còn nơi nào có Yên Chi hoàn nữa?

Nghĩ thông, lão lập tức cưỡi Xuyên Hoa Điệp, đi suốt đêm đến Thạch Hộc trai của Thương Thiên Lương. Xuyên Hoa Điệp khinh công tốt, tuổi lại trẻ, thể lực tuyệt hảo, so với ngựa còn nhanh hơn =))

Hai người tìm tới, thế nhưng Thương Thiên Lương lại trợn mắt: "Thương mỗ là hạng người không có liêm sỉ sao? Ai tới hỏi gì cũng được chắc? Miệng ta mà không kín, về sau ai dám qua đây mua thuốc?"

Khổ Liên Tử thình lình quăng lên một túi toàn vàng nén, Thương Thiên Lương vừa nhìn, lập tức thu vào tay: "Hôm qua Giang Thanh Lưu tới một lần, cầm đủ tiền mua khẩu phần ăn một ngày của Yên Chi nữ, lão phu có gạt ai bao giờ đâu."

Khổ Liên Tử lại quăng thêm một túi vàng nén nữa: "Có hỏi hắn cũng không nói tung tích của mình ra, nên mấy ngày sau hắn trở lại, người phải bảo hắn đến địa chỉ này tìm ta!"

Thương Thiên Lương cầm mẩu giấy trên tay lão, hừ lạnh, không đáp. Khổ Liên Tử dùng một mắt lườm lão ta: "Thương Thiên Lương, xưa nay ngươi yêu tiền ta biết, thân là đồng đạo, ta cũng vô cùng hiểu. Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ chuyện này ra ngoài nửa câu..."

Thương Thiên Lương bị dọa, đối mặt Khổ Liên Tử uy hiếp, hoàn toàn không có phản ứng. Cho đến khi Khổ Liên Tử nói hết vế sau: " Dù sao con gái ngươi cũng không chịu nghe lời ngươi bao giờ, ta qua Thiên Hương cốc một chuyến, giúp ngươi kết liễu đứa con gái bất hiếu kia!"

Thương Thiên Lương nhất thời giận dữ: "Lão già kia, lão nói cái gì cơ?"

Khổ Liên Tử nhìn thẳng lão ta, ánh mắt thâm độc: "Ngươi đủ hiểu ta nói gì."

Nửa ngày sau, Bách Lý Thiên Hùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt, ông ta bèn mang theo một đám tiền bạc đến Thạch Hộc trai tìm Thương Thiên Lương. Thế nhưng kẻ cứ thấy tiền sáng mắt, liêm sỉ bỏ sang như Thương Thiên Lương đối mặt với khoản tiền bạc kếch xù chỉ lạnh nhạt đáp: "Thương mỗ là hạng người không có liêm sỉ sao? Ai tới hỏi gì cũng được chắc? Miệng ta mà không kín, về sau ai dám qua đây mua thuốc?"

Bách Lý Thiên Hùng lại đưa mức giá cao hơn, cao hơn nữa, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.

Các thế lực khắp nơi cuống tay cuống chân, Giang Thanh Lưu vẫn đang đi kiếm tiền. May mắn hắn tìm được công việc ở Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên là một tổ chức sát thủ, Cao Tiểu Hạc và Giang Thanh Lưu cũng coi như có vài phần giao tình. Nhưng sát thủ nhận tiền không nhận người, nếu có kẻ ra giá đủ, muốn mua đầu kẻ nào cũng chỉ trong chớp mắt.

Nếu như ngày xưa, Giang Thanh Lưu dứt khoát không muốn dính dáng cùng người này một chỗ. Nhưng đến nước này hắn cũng bất chấp. Bản lĩnh của Giang Thanh Lưu, Cao Tiểu Hạc tất nhiên rõ ràng, có người bậc này trợ lực, hắn ta rất vui vẻ.

Giang Thanh Lưu chỉ nhận vài giao dịch lấy đầu những kẻ tội ác tày trời, những kẻ này thường được ra giá rất cao - một cái đầu cũng đủ cho Bạc Dã Cảnh Hành ăn mươi ngày nửa tháng. Nhưng đã có gan làm chuyện ác, tất chẳng phải dạng đèn cạn dầu. Cao Tiểu Hạc rất vui vẻ giao nhiệm vụ cho Giang Thanh Lưu làm.

Đầu tiên Giang Thanh Lưu phải giết một tên tuần phủ coi mạng người như cỏ rác, đây là kẻ không ai dám nhận lấy đầu, bởi đối đầu với quan phủ rất dễ bị treo bảng truy nã.

Hiện tại trong triều, Ngụy Lâm không được hoàng thượng trọng dụng, tuy là nguyên lão tam triều nhưng ông ta không biết cách nịnh nọt như bọn tiểu nhân gian xảo. Mà lão tướng quân Tô Ngư Tiều lại chỉ chủ trương tiêu diệt Hung Nô, Tiên Bỉ, Yết, Khương, để được điều binh, các đại thần trong triều tranh cãi lẫn nhau, thừa tướng Ngụy Lâm hết sức đau đầu.

Thời điểm thế cục đang hỗn loạn không chịu nổi, nếu như bình thường, Giang Thanh Lưu chắc chắc vạn vạn không muốn đối nghịch cùng triều đình. Lúc này đành bất chấp, được cái kẻ này oan hồn chết dưới tay đếm không xuể, coi như chết cũng không đủ đền tội.

Trước tiên hắn đến tìm Cao Tiểu Hạc, Cao Tiểu Hạc rất sảng khoái đưa hắn hơn ngàn lượng bạc. Giang Thanh Lưu có được tiền, phản ứng đầu tiên là tính xem đủ cho Bạc Dã Cảnh Hành ăn mấy ngày. Dành riêng ra đủ cho nàng ăn trong năm ngày, lại tính đến mua cho Ngô thị và Hương Linh vài thứ linh tinh, cuối cùng trong túi hắn chỉ sót lại năm lượng bạc rưỡi. Giang Thanh Lưu sờ sờ túi tiền đáng thương, mua cho mình một thân quần áo mới. Không dám tiêu hoang, chỉ là loại áo vải thông thường, một bộ mới có hơn năm trăm xu.

Chỉ là hắn vốn quen tơ lụa, giờ tự dưng phải mặc thứ vải này, thật sự người ngợm có chút ngứa ngáy. Giang Thanh Lưu cũng chẳng đoái hoài, một khi lấy được cái đầu, hắn sẽ đổi quần áo tốt hơn. Nhưng đến ba bốn ngày sau, khi hắn lấy được đầu rồi, thứ áo vải này hắn cũng đã mặc quen.

Hôm nay, hắn lại quay lại Thạch Hộc trai của Thương Thiên Lương mua đồ ăn cho Bạc Dã Cảnh Hành. Thương Thiên Lương tuy mặt mày cau có nhưng vẫn đem lời của Khổ Liên Tử nhắc lại cho hắn.

Trong lòng Giang Thanh Lưu như rơi xuống một tảng đá nặng, hôm sau đi đến địa điểm chỉ định, quả nhiên gặp được Xuyên Hoa Điệp. Xuyên Hoa Điệp đưa hắn tới chỗ dừng chân của bọn họ. Đám người này không có phúc khí như Bạc Dã Cảnh Hành, hiện tại làm ổ trong một cái sơn động.

Giang Thanh Lưu bước tới sơn động, đụng phải chính diện Đan Vãn Thiền. Bước chân hắn chững lại, Đan vãn Thiên cũng có chút hốt hoảng, hai người cứ như vậy hóa đá. Một lát thật lâu, Giang Thanh Lưu với tay sang: "Nàng còn sống sao!"

Đan Vãn Thiền lùi bước, tránh khỏi vòng tay của hắn. Người con gái đó nhẹ nhàng lui lại, khẽ nhún người trước hắn: "Thiếp vẫn rất tốt."

Giang Thanh Lưu không phải kẻ ngu ngốc, nhiều năm sống trong giang hồ, hắn đã sớm có thói quen nhìn mặt đoán sắc. Vô thức hạ tay xuống, hắn đã vĩnh viễn đánh mất nữ tử tốt đẹp này. Đánh mất trái tim nàng, mãi mãi.

Căng thẳng phút chốc, Thủy Quỷ Tiêu đã bước nhanh đến: "Giang minh chủ, đã lâu không gặp". Giọng điệu của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, tay phải khẽ nhấc, đem Đan Vãn Thiền đẩy phía sau người. Giang Thanh Lưu lập tức minh bạch, trong lòng bỗng chốc như có ngũ vị tạp trần, nhưng rất nhanh đều tiêu tán.

Nàng còn sống, đây là kết quả tốt nhất. Nếu đã không làm nổi, xin đừng lại hứa hẹn vẩn vơ.

Hắn gật đầu, thần sắc đã tĩnh lặng, xoay người hỏi Khổ Liên Tử: "Khổ Liên Tử, sao Vãn Thiền lại ở đây?"

Khổ Liên Tử đẩy Đan Vãn Thiên sang phía Kim Nguyên Thu: "Trói mang theo để đối lấy Cốc chủ nhà ta, Cốc chủ nhà ta đâu?!"

Giang Thanh Lưu không thèm đáp, lại nhìn sang Kim Nguyên Thu: "Sao cô lại ở đây? Không trở về Kim gia, chạy theo đây làm gì?"

Kim Nguyên Thu tức đỏ cả mặt: "Sao ngươi không hỏi hắn ta đi?!"

Nàng ta chỉ tay về phía Xuyên Hoa Điệp, lại tóm lấy hắn ta vừa đánh vừa cắn: "Tên hỗn đản này, bản cô nương đạp chết ngươi! Cắn chết ngươi! Đánh chết ngươi!"

Xuyên Hoa Điệp đâu sợ mấy quyền cước mèo cào của nàng ta, trói tay nàng ta ấn trên vách đá, quay sang Giang Thanh Lưu: "GIang minh chủ, mau tới dạy dỗ điên phụ nhà ngươi đi!"

Giang Thanh Lưu tự nhiên hiểu ra Kim Nguyên Thu đã biết chuyện Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách giả gái, cũng lười phải nhiều lời: "Bạc Dã lão tặc hiện tại đang ở một nơi an toàn, các ngươi không phải lo lắng". Trong bụng hắn còn muốn hỏi phương thức kiếm tiền như thế nào, dù gì mấy tên này đã lăn lộn chốn giang hồ nhiều năm như vậy, hẳn phải thông thạo cách kiếm tiền. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thế thì xấu hổ lắm.

Khổ Liên Tử lại vô cùng sốt sắng: "Giờ nàng ở đâu? Ta phải đi gặp nàng."

Giang Thanh Lưu nhìn đám người, những người khác thì thôi, nhưng Kim Nguyên Thu.. có đáng tin cậy không? Xuyên Hoa Điệp vẫn còn đang giữ nàng ta, lúc này lên tiếng: "Dẫn chúng ta đi thiiu, nữ nhân này ta sẽ trói chặt, muốn chạy không có cửa."

Giang Thanh Lưu lúc này mới đáp: "Đi theo ta."

Sân nhỏ nhà Ngô thị vẫn như ngày thường, đám người Giang Thanh Lưu mang gạo và mì về, còn cho mẹ con bà ta mấy bộ quần áo mới, Mà đám người này đến, không nghi ngờ cũng đem đến cho căn nhà quanh năm cô tịch này vài phần sức sống.

Kim Nguyên Thu một đường la khóc om sòm, cào mặt Xuyên Hoa Điệp toe toét. Xuyên Hoa Điệp giận dữ: "Giang Thanh Lưu, ngươi không cần ả ác phụ này nữa phải không?"

Giang Thanh Lưu lắc đầu: "Giờ ta rơi vào khốn cảnh, coi như không có duyên phận với Kim tiểu thư."

Xuyên Hoa Điệp lập tức quay sang Lan San Khách quỳ gối: "Sư phụ, cho ta ít thuốc để ta dạy mụ la sát này thế nào là biết điều!"

Lan San Khách móc trong ngực ra một cái bình nhỏ màu đỏ: "Đây là tiên nữ tán, cầm đi. Đau tai vi sư lắm rồi, đùng để ảnh hưởng Cốc chủ nghỉ ngơi."

Xuyên Hoa Diệp cầm thuốc trong tay, hướng sang Lan San Khách dập đầu mấy cái: "Tạ ơn sư phụ, sau này đệ tử nhất định báo đáp!"

".." Từ nay về sau, mỗi lần Giang Thanh Lưu nghe đến hai chữ ấy đều không dám nhìn thẳng nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương