Nợ Em Một Lời Xin Lỗi
-
Chương 5
Ngày hôm sau, em tỉnh! Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được. Thế là tối đứng ở ngoài, bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên, những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuông ra liên hồi, em muốn một câu nói không sao, nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn...Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc, chỉ biết an ủi...
Không cầm lòng được, tôi bước vào, tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em.Thế nhưng, vừa thấy tôi,đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ, trong đó chứa từ nỗi đau, chịu đựng đến nỗi oán hận, căm thù...chưa bao giờ em nhìn tôi như thế, chưa bao giờ.
Giờ đây tôi mới biết mình hối hận thế nào, tôi đã mất đi người con gái đó - người con gái yêu tôi bằng cả sinh mệnh, cả tuổi thanh xuân.
Em gào thét, tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện, tiếng thét đau đớn, tiếng thét hận thù, tiếng thét đòi con...Mắt em đỏ lên và em giãy giụa, em muốn chạy ra khỏi căn phòng đó, em muốn giết tôi...Các bác sĩ ùa tới, kéo tôi ra và vào lúc này tôi không quan tâm gì vẫn cứ thẫn thờ đứng đó. Thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này. Cánh cửa đóng sầm lại, đau điếng, giờ đây chỉ còn tiếng thét của em, thế rồi nguôi dần... nguôi dần. Họ lại tiêm cho em thuốc an thần, em ngủ rồi.
– Nó không còn nói được nữa - mẹ em nói gọn lỏn như thế. Ánh mắt của bà không oán hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con.
– Vì sao...hả mẹ? - tôi hốt hoảng hỏi.
– Bác sĩ nói do chấn động tâm lí... có lẽ trong tiềm thức, con bé không muốn tiếp xúc với ai nữa.
- ...
– Khi xuất viện, nó sẽ về ở với mẹ...
– Vâng ạ.
– Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định, con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi.
Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng, bất giác tôi không đứng nỗi. Quỳ thụp dưới chân bà, tôi van xin.
– Mẹ, xin mẹ đừng bắt con làm thế, con muốn chuộc lỗi.
– Có những lỗi lầm có thể tha thứ, tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được, và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ.
– Con không cần tha thứ, con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy, con chỉ cô ấy từ xa cũng được, xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn....
– Nếu con yêu nó, thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy, mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi.
Thẫn thờ. Đau. Tôi đứng không vững nữa.
Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn, mắt tôi nước cứ chảy, tôi không muốn, không muốn...không muốn..
Không cầm lòng được, tôi bước vào, tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em.Thế nhưng, vừa thấy tôi,đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ, trong đó chứa từ nỗi đau, chịu đựng đến nỗi oán hận, căm thù...chưa bao giờ em nhìn tôi như thế, chưa bao giờ.
Giờ đây tôi mới biết mình hối hận thế nào, tôi đã mất đi người con gái đó - người con gái yêu tôi bằng cả sinh mệnh, cả tuổi thanh xuân.
Em gào thét, tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện, tiếng thét đau đớn, tiếng thét hận thù, tiếng thét đòi con...Mắt em đỏ lên và em giãy giụa, em muốn chạy ra khỏi căn phòng đó, em muốn giết tôi...Các bác sĩ ùa tới, kéo tôi ra và vào lúc này tôi không quan tâm gì vẫn cứ thẫn thờ đứng đó. Thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này. Cánh cửa đóng sầm lại, đau điếng, giờ đây chỉ còn tiếng thét của em, thế rồi nguôi dần... nguôi dần. Họ lại tiêm cho em thuốc an thần, em ngủ rồi.
– Nó không còn nói được nữa - mẹ em nói gọn lỏn như thế. Ánh mắt của bà không oán hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con.
– Vì sao...hả mẹ? - tôi hốt hoảng hỏi.
– Bác sĩ nói do chấn động tâm lí... có lẽ trong tiềm thức, con bé không muốn tiếp xúc với ai nữa.
- ...
– Khi xuất viện, nó sẽ về ở với mẹ...
– Vâng ạ.
– Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định, con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi.
Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng, bất giác tôi không đứng nỗi. Quỳ thụp dưới chân bà, tôi van xin.
– Mẹ, xin mẹ đừng bắt con làm thế, con muốn chuộc lỗi.
– Có những lỗi lầm có thể tha thứ, tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được, và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ.
– Con không cần tha thứ, con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy, con chỉ cô ấy từ xa cũng được, xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn....
– Nếu con yêu nó, thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy, mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi.
Thẫn thờ. Đau. Tôi đứng không vững nữa.
Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn, mắt tôi nước cứ chảy, tôi không muốn, không muốn...không muốn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook