No Choice But Seduction
-
Chương 54
Sự im lặng trong căn phòng ngày càng nặng nề bởi sự giân dữ khi Anthony và Letitia nhìn chằm chằm vào nhau một cách độc địa.Bà Sophie liếc nhìn nhìn cả hai với sự bực bội.Bà vẫn giữ chặt lấy tay của Katey trong lòng mình, như thể đang ngăn Katey không tham gia vào cuộc ẩu đả.
“Con sẽ kể cho họ nghe hay là để ta, Letty?” Bà Sophie cuối cùng nói khi không có sự đáp lại nào từ phía con gái bà.
Letitia mím môi lại chặt hơn, nhìn thật giận dữ. Bà ta không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ muốn giữ bí mặt của mình.Bà Sophie rõ ràng không đồng ý và cuối cùng đã cất lời.
Nhưng như thể những cảm xúc không phải đang dữ dội, bà Sophie ngẫu nhiên hỏi,” Con bao nhiêu tuổi khi con phải lòng ngài ấy nhỉ, Letty?”
“14 tuổi,” Letty lẩm bẩm.
“Còn quá trẻ.Nên để chuyện đó qua đi. Con bé hiếm khi nhìn thấy ngài ấy để ấp ủ chuyện đó. Nhưng chuyện đã đã xảy ra và trở lên mạnh mẽ hơn.”
Không rõ là bà Sophie đang nói đến ai. Bản thân bà, trong căn phòng rộng lớn ư? Đôi mắt bà vẫn nhìn buồn bã vào con gái mình.
Anthony, liếc nhìn hai người họ, bật ra,” Bà không thể cho rằng cô ta đã phải lòng tôi đấy chứ!”
Bà Sophie liếc nhìn ông và cười khúc khích.”Vì chúa, không, ngài mới chỉ là một đứa trẻ vào lúc đó. Đó là anh trai ngài ,Jason, người đã nắm giữ đôi mắt và trái trim con bé từ lần đầu tiên con bé nhìn thấy ngài ấy.”
Đầy hoài nghi, Anthony nói,” Bà nghiêm túc chứ, là Jason ư thật vô- vô lý? Anh ấy đã làm chủ gia đình từ lúc anh ấy 18 tuổi. Anh ấy không bao giờ có thời gian để hòa mình vào với xã hội, chứ nghĩ gì đến những chuyện tình lãng mạng cơ chứ.”
“Chà, ngài ấy khá bảnh bảo vào lúc đó. Và Letty thường đi thang lang trong thị trấn Havers chỉ với hi vọng là ngài ấy có thể xuất hiện một trong những lần hiếm hoi trong thị trấn và cho con bé một cơ hội để nói chuyện với ngài ấy.”
Đôi mắt của Anthony mở to.” Tôi nghĩ là tôi đã đi cùng với anh ấy một trong những lần đó. Cô ta đã dừng chúng tôi lại để nói chuyện. Tôi nhớ là cô ta đã thể hiện tình cảm của mình, nhưng Jason đã không chú ý đến nó.”
Lời nhắc nhở bà ta trong mắt người mình yêu không quan trọng như thế nào làm Letitia gầm gừ,” Anh ấy không bao giờ chú ý! Một nửa thời gian ta nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã nhắc hỏi ta là ai!”
“Cô hẳn là đã mong đợi nhiều hơn?”Anthony chế giễu.” Cô thậm chí vẫn chưa rời khỏi trường học. Ngoài ra, giữa việc nuôi dạy phần còn lại của gia đình và trông nom sự sản, Jason luôn có nhiều chuyện phải lo nghĩ trong tâm trí mình.”
“Ta nghĩ ngài đã hiểu nhầm rồi, Sir Anthony,”bà Sophie nói bằng một giọng nhẹ nhàng đã mang một sự tĩnh lặng đến cho căn phòng. “Chuyện này đã xảy ra nhiều năm về trước rồi, thậm chí trước khi con bé ra mắt.Letty đã có sự ra mắt ở Gloucester khi con bé 18 tuổi. Con bé cố gắng để thoát khỏi đó, nhưng Oliver đã khăng khăng. Hai mùa lễ hội và con bé vẫn phớt lờ tất cả những lời đề nghị. Tất cả những gì con bé muốn là trở về nhà để con bé có thể lại ở gần ngài Jason, ngay cả khi con bé chỉ có thể xoay sở để nhìn thấy ngài ấy một vài lần một năm. Sau hai mùa lễ hội không thành công, Oliver ngừng việc ép buộc con bé.”
“Tại sao cô ta không chỉ là nói với Jason là cô ta cảm thấy như thế nào?”Anthony hỏi.
“Không giống với bây giờ, con bé đã từng khá nhút nhát.Ngoài ra, một quý cô không bao giờ được trơ trẽn. Ngài cũng hiểu điều tôi nói phải không.”
“Khi chuyện đó hủy hoại cuộc sống của chúng ta, có lẽ nên làm vậy,” Anthony đáp.
“Tôi đã làm vậy,” Letitia thừa nhận bằng một giọng nhỏ.”Tôi đã cầu xin mẹ để tôi mời anh ấy đến ăn tối. Đó là một sai lầm. Tất cả những gì anh ấy nói là về những bông hoa và cây trồng của anh ấy, thứ mà cha tôi không hứng thú mấy, và sau đó ông ấy thề rằng chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
“Tôi thấy rằng cha mẹ cô đã không biết gì về tình yêu lớn mà anh ấy nuôi dưỡng?” Anthony hỏi Letitia.
“Dĩ nhiên là không rồi. Và tôi chưa bao giờ xoay sở để nói chuyện với anh một mình vào tối đó.”
“Tại sao sau đó cô không từ bỏ chuyện đó?” Anthony hỏi một cách cẩn thận.”Anh trai tôi hình như không trao cho cô sự khuyến khích nào cả, hầu như còn không biết cô tồn tại. Tại sao cô cứ bám lấy hi vọng rằng mọi thứ sẽ thay đổi chứ?”
“Bởi vì ta yêu anh ấy!Ngay cả khi ta nghe về đứa con hoang của anh ấy và rằng anh ấy sẽ nuôi nấng thằng bé và biến nó trở thành người thừa kế của mình, ta vẫn tiếp tục yêu anh ấy.Hành động vô ý rõ ràng không có ý nghĩa gì với anh ấy, bởi vì anh ấy đã không kết hôn với mẹ của đứa bé, dù cô ta là ai đi nữa. Sau đó chị gái ngươi và anh ấy rốt cuộc lại phải nuôi nấng con gái của cô ấy.Đó là điều tốt đẹp mà anh ấy đã làm, nhưng hai đứa trẻ là quá sức.Và đó là khi anh ấy cắt nát trái tim ta!” Letitia gầm gừ.” Thay vì tìm kiếm một người vợ để làm mẹ cho chúng ở gần nhà,thay vì đó anh ấy lại yêu cầu một ân huệ và mang Frances về nhà, con gái một bá tước.Ta cũng là con gái của một bá tước! Ta sẽ yêu những đứa trẻ đó và trở thành một người mẹ hoàn hảo đối với chúng!”
“Vì vậy anh ấy đã mắc sai lầm với Frances,” Anthony công nhận.
“Sai lầm ư? Đó là những gì ngươi gọi ư?Cô ta khinh miệt anh ấy. Cha cô ta đã ép cô ta bước vào cuộc hôn nhân đó, nhưng cô ta không tôn trọng nó. Toàn bộ hàng xóm đều biết đó là một cuộc hôn nhân kinh khủng! Họ sống như hai kẻ xa lạ trong tất cả những năm đó cho đến khi anh ấy lại ghi thêm vào một vụ bê bối khác cho gia đình ngươi khi anh ấy li hôn với cô ta.”
Giọng nói gay gắt của Letitia làm Anthony đáp lại một cách phòng thủ,”Vậy là bởi vì anh ấy không cân nhắc đến trường hợp của cô và ít nhất là cô phải làm cho mình có một chút đáng nhớ hơn với anh trai tôi trước khi anh ấy đối mặt với nhu cầu cần một người vợ ngay lập tức – “
“Làm sao mà ngươi dám!”
Ông nhướn một bên lông mày lên.”Tôi là một người nhà Malory, nhớ chứ? Cô đã bôi xấu tôi bằng các vụ bê bối, nên chết tiết tôi đi khi phải lo lắng nhìn nhận chuyện đó. Jason đã tuyệt vọng tìm một người vợ lúc đó khi mà cháu gái chúng tôi bắt đầu trở thành một cô gái nghịch ngợm. Nếu cô có can đảm để làm những điều mà cô muốn, thay vì chờ đợi điều đó xảy ra với mình mà không cần một chút nỗ lực nào từ phía mình, vậy thì anh ấy có lẽ đã nhớ đến cô khi anh ấy cần tìm một người vợ, người sẽ trở thành một người mẹ cho hai đứa trẻ của chúng tôi.”
“Nhà ngươi, thưa ngài, đã sống quá lâu như một kẻ cặn bã của xã hội London rồi,” Letitia bắn trả.
“Ngươi không có bất cứ khái niệm nào về điều mà một quý cô thực sự cần phải tuân thủ rồi.”
Anthony rõ ràng đang cố nén lại một tiếng cười.” Tốt thôi,”ông đồng ý.” Cô hoàn toàn đúng và tôi xin lỗi. Cô im lặng và hi vọng đạt được điều tốt nhất, điều giữ cô khỏi tâm trí của Jason khi anh ấy cần một người vợ. Nên anh ấy cuối cùng đã có sự lựa chọn tồi nhất có thể có, khi anh ấy có thể có cô thay vì đó. Cô tuyệt đối đúng, Letitia. Quý cô giống như cô chọn cách tốt nhất là giữ bí mật cảm xúc của mình .”
Một màu đỏ tươi xuất hiện trên gò má của bà ta,Letitia rất giận dữ.”Ngươi thật đê tiện!”
“Chờ chút, hãy để cho tôi kết thúc đã, và có lẽ cô có thể nêu ra một tính ngữ khác mà tôi vẫn chưa bị mắng nhiếc.”
“Ta chắc chắn là không thể.”
“Touché!(Một từ tiếng Pháp ý là đồng ý trong một cuộc tranh luận)Nhưng cô gọi cái gì là hành động của mình, Letitia? Có phẩm giá ? Không xỉ nhục? Cô biết mà, Jason lúc đó không muốn kết hôn. Anh ấy không có thời gian cho một người vợ. Nhưng anh ấy phải hi sinh vì lợi ích của hai đứa trẻ, để trao cho chúng một người mẹ. Bởi vì anh ấy không chọn cô cho vai trò đó, tình yêu của cô với anh ấy trở thành lòng căm thù. Và cô mô tả toàn bộ gia đình anh ấy cũng giống như vậy, căm ghét tất cả những người có liên quan, và cũng đảm bảo rằng cha cô cũng như vậy. Trong những trường hợp thông thường, cha cô sẽ đến đập mạnh vào cửa nhà tôi và yêu cầu tôi làm một việc đúng đắn với em gái cô, điều mà tôi sẽ rất làm vui sướng để làm. Nhưng cô đã chắc chắn rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra. Ghen tị phải không ,Letitia?Cô không thể chịu đựng được việc Adeline có thể có được một người đàn ông nhà Malory khi mà cô không thể ?”
Cô ta chỉ nhìn trừng trừng giận dữ vào ông. Anthony lắc đầu chán ghét.Katey, người vẫn im lặng khi nàng lắng nghe tất cả những bí mất bị đào lên, cuối cùng cảm thấy một chút liên quan đến mình. Chuyện này là về mẹ nàng, người đã phải chịu những chuyện kinh khủng trước đây, đang nói cho nàng biết rằng bà có thể sinh đứa con của mình, nhưng không thể giữ lại nó. Katey không thể nào tưởng tượng được phải làm chuyện đó như thế nào. Và vì cái gì? Một tình yêu không được đáp lại đã biến Letitia trở thành cáu bắn và chua cay và bà muốn tất cả mọi người khác cũng phải khốn khổ như bà?
Katey nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phải chịu trách nhiệm, người đã truyền sự đau khổ của mình ra tất cả mọi người xung quanh.” Bác đã chắc chắn là mẹ cháu không thể kết hôn với người đàn ông mà bà ấy muốn kết hôn. Bác ép bà phải chạy trốn đến một đất nước khác, từ bỏ ngôi nhà của mình chỉ để bà có thể giữa lại đứa con của mình. Bà ấy phải bất hạnh giống như bác phải không,Letitia? Điều đó có thực sự cần thiết không? Bà ấy là đứa em gái duy nhất của bác mà!”
Letitia bất động với lời buộc tội này.”Hãy nhìn ta xem! Ta đã 46 tuổi. Ta chưa bao giờ biết đến sự động chạm của một người đàn ông. Ta chưa bao giờ thậm chí ôm một đứa bé trong tay. Jason Malory đã giữ tất cả tình yêu mà ta từng có, không để lại chút nào để ta trao cho một người đàn ông khác. Nhưng ta không muốn con bé bất hạnh. Ta không bao giờ muốn điều đó!”
Letitia đột nhiện chạy ra khỏi phòng. Katey không thể không trông thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt của bà và cảm thấy một sự day dứt ăn năn khi gây ra điều đó.Bà Sophie nhắm chặt mắt mại, giữ nỗi đau mà bà cảm thấy ở con gái mình.
Bà nói một cách nhẹ nhành,” Nếu có bất cứ điều gì có thể an ủi, con bé không thích cái cách nó trở thành. Con bé thường xuyên khóc thầm trong khi ngủ. Con bé nghĩ là ta không biết.”
“Tôi thà là không bao giờ kể cho anh trai mình nghe rằng anh ấy vô tình là nguyên nhân cho tất cả sự đau buồn này,”Anthony nói.
“Nhưng ngài ấy không phải là nguyên nhân,” bà Sophie quả quyết với ông.” Một người đàn ông không thể phải chịu trách nhiệm cho điều gì đó thậm chí còn lâu mới là do lỗi của mình.Ngài ấy không bao giờ được biết. Đối với ngài ấy, Letty chỉ là một người hàng xóm mà ngài ấy thỉnh thoảng tình cờ gặp. Ngài ấy không hề biết rằng con bé đã nuôi dưỡng những cảm xúc mạnh mẽ như thế đối với ngài ấy. Tôi đã không biết cho đến vài năm sao, khi con bé cuối cùng đã thú nhận tất cả những chuyện đó với tôi. Nhưng có lẽ ngài nên biết chuyện này. Không có gì là ác độc về phía con bé cả. Không ngay cả bởi vì Jason.Đúng vậy, con bé đã dùng tất cả những vụ bê bối từ gia đình ngài như một lý lẽ trong trường hợp của nó, nhưng điều đó đơn giản là ngài. Con bé thực sự nghĩ rằng ngài sẽ trở thành một người chồng phản bội, điều sẽ khiến Adeline cuối cùng không hạnh phúc.”
“Cô ta không thể biết được điều đó!” Anthony phản đối.
“Không, nhưng ngài đã thực sự bắt đầu chuyện đó. Ngài đã có trải qua sự phức tạp của thành phố London. Theo ý kiến chung, ngài đang theo bước người anh trai ngông cuồng của mình. Và ngài tiếp tục trở thành kẻ chơi bời phóng đãng khét tiếng bậc nhất London trong hơn một thập kỷ, điều đó dường như đã chứng tỏ rằng điều con bé làm là đúng. Trong khi ngài có thể đã đau khổ vì tình yêu đầu và những mục định tốt đẹp nhất, chuyện đó đã kéo dài bao lâu, Sir Anthony? Ngài có thể thành thật mà nói ngài sẽ trở thành một người chồng chung thủy ở cái tuổi đó không?”
Anthony mở miệng, sau đó từ từ đóng lại.Ông ngồi trầm ngâm một lúc, sau đó cuối cùng nhướn một bên lông mày lên nhìn vào bà Sophie.
“Bà đã đưa ra quan điểm của mình, phu nhân. Một quan điểm đúng. Trong khi tôi yêu vợ mình, Roslynn, bằng cả trái tim và sẽ không bao giờ mơ đến chuyện không chung thủy với cô ấy, như bà nói, tôi đã dành nhiều hơn một thập kỷ để chơi bời trác tang, vậy nên tôi đã hoàn toàn sẵn sàng ổn đỉnh với cuộc sống hôn nhân cùng với cô ấy.Tất cả những năm trước đây với Adeline, ai có thể nói được? Có thể tưởng tưởng được về một người chồng mẫu mực hay một người chồng tồi hay không? Không, tôi không thể thành thật nói rằng tôi sẽ làm được.”
Bà Sophie gật đầu và siết chặt lấy tay Katey hơn một lúc.” Đó là một sự kiện không may trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng đứa trẻ đáng yêu này là kết quả của chuyện đó, và chúng ta có thể biết ơn vì điều đó.”
Anthony cười với Katey.” Quả thực vậy, chúng ta có thể. Mẹ con bé đã không trở về nhà, nhưng Katey thì có và cuối cùng là một thành viên trong gia đình tôi. Cảm ơn bà vì đã cho chúng tôi những câu trả lời mà chúng tôi cần.Tôi muốn đọc lá thư mà Adeline gửi cho bà, nếu bà không phiền?”
“Tôi sợ rằng ngài không thể ép buộc tôi được.Tôi đã vứt nó đi rối. Chuyện đó quá đau lòng và tôi đã đọc đi đọc lại quá nhiều lần. Con bé cũng đã đổ lỗi cho tôi, ngài hiểu chứ. Và mặc dù tôi đã gửi thư vô số lần cho con bé, cầu xin nó quay trở về nhà và mang gia đình con bé đi cùng, con bé không bao giờ trả lời bất cứ lá thư nào.Vậy nên tôi chỉ có thể cho rằng con bé không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“Bà đừng cho rằng như vậy,”Katey nói nhanh.” Thực tế thì, mẹ đã cho cháu biết là mẹ ổn và đó là điều cuối cùng mà bà nói. Mẹ không muốn bà lo lắng. Vì không viết thư phản hồi lại, cháu nghĩ rằng mẹ chưa từng đọc thư của bà. Mẹ thường ném những bức thư đóng kín vào trong lò sưởi. Cháu chỉ có thể đoán là mẹ không muốn nhớ lại cuộc sống cũ của mình, khi mà bà hài lòng với cuộc sống mới của mình.”
Bà Sophie ôm lấy Katey.” Chúng ta có rất điều để nói, cháu yêu.Có lẽ cháu muốn ở lại đây trong một thời gian như vậy chúng ta sẽ có một chuyến thăm viếng vui vẻ?”
Katey muốn điều đó, nhưng Anthony đã từ chối bà.” Chúng tôi sẽ ở lại Haverston, nên con bé có thế đi xe ngựa đến vào ngày mai.Con bé chỉ mới bước vào trong cuộc sống của tôi, nên bản năng bảo vệ của tôi đang hoạt động một cách quá khích.” Ông mỉm cười để khiến chuyện đó nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ông nghiêm túc một cách không thể nhầm lẫn được. Không nói ra là ông không muốn nàng có bất kì cuộc chạm trán nào với Letitia.” Trong thời gian này, tôi muốn giữ con bé ở trong tầm tay, bà hiểu chứ.”
(Tội nghiệp anh sắp phải xa con gái rồi! ^ ^. Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ được)
“Con sẽ kể cho họ nghe hay là để ta, Letty?” Bà Sophie cuối cùng nói khi không có sự đáp lại nào từ phía con gái bà.
Letitia mím môi lại chặt hơn, nhìn thật giận dữ. Bà ta không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ muốn giữ bí mặt của mình.Bà Sophie rõ ràng không đồng ý và cuối cùng đã cất lời.
Nhưng như thể những cảm xúc không phải đang dữ dội, bà Sophie ngẫu nhiên hỏi,” Con bao nhiêu tuổi khi con phải lòng ngài ấy nhỉ, Letty?”
“14 tuổi,” Letty lẩm bẩm.
“Còn quá trẻ.Nên để chuyện đó qua đi. Con bé hiếm khi nhìn thấy ngài ấy để ấp ủ chuyện đó. Nhưng chuyện đã đã xảy ra và trở lên mạnh mẽ hơn.”
Không rõ là bà Sophie đang nói đến ai. Bản thân bà, trong căn phòng rộng lớn ư? Đôi mắt bà vẫn nhìn buồn bã vào con gái mình.
Anthony, liếc nhìn hai người họ, bật ra,” Bà không thể cho rằng cô ta đã phải lòng tôi đấy chứ!”
Bà Sophie liếc nhìn ông và cười khúc khích.”Vì chúa, không, ngài mới chỉ là một đứa trẻ vào lúc đó. Đó là anh trai ngài ,Jason, người đã nắm giữ đôi mắt và trái trim con bé từ lần đầu tiên con bé nhìn thấy ngài ấy.”
Đầy hoài nghi, Anthony nói,” Bà nghiêm túc chứ, là Jason ư thật vô- vô lý? Anh ấy đã làm chủ gia đình từ lúc anh ấy 18 tuổi. Anh ấy không bao giờ có thời gian để hòa mình vào với xã hội, chứ nghĩ gì đến những chuyện tình lãng mạng cơ chứ.”
“Chà, ngài ấy khá bảnh bảo vào lúc đó. Và Letty thường đi thang lang trong thị trấn Havers chỉ với hi vọng là ngài ấy có thể xuất hiện một trong những lần hiếm hoi trong thị trấn và cho con bé một cơ hội để nói chuyện với ngài ấy.”
Đôi mắt của Anthony mở to.” Tôi nghĩ là tôi đã đi cùng với anh ấy một trong những lần đó. Cô ta đã dừng chúng tôi lại để nói chuyện. Tôi nhớ là cô ta đã thể hiện tình cảm của mình, nhưng Jason đã không chú ý đến nó.”
Lời nhắc nhở bà ta trong mắt người mình yêu không quan trọng như thế nào làm Letitia gầm gừ,” Anh ấy không bao giờ chú ý! Một nửa thời gian ta nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã nhắc hỏi ta là ai!”
“Cô hẳn là đã mong đợi nhiều hơn?”Anthony chế giễu.” Cô thậm chí vẫn chưa rời khỏi trường học. Ngoài ra, giữa việc nuôi dạy phần còn lại của gia đình và trông nom sự sản, Jason luôn có nhiều chuyện phải lo nghĩ trong tâm trí mình.”
“Ta nghĩ ngài đã hiểu nhầm rồi, Sir Anthony,”bà Sophie nói bằng một giọng nhẹ nhàng đã mang một sự tĩnh lặng đến cho căn phòng. “Chuyện này đã xảy ra nhiều năm về trước rồi, thậm chí trước khi con bé ra mắt.Letty đã có sự ra mắt ở Gloucester khi con bé 18 tuổi. Con bé cố gắng để thoát khỏi đó, nhưng Oliver đã khăng khăng. Hai mùa lễ hội và con bé vẫn phớt lờ tất cả những lời đề nghị. Tất cả những gì con bé muốn là trở về nhà để con bé có thể lại ở gần ngài Jason, ngay cả khi con bé chỉ có thể xoay sở để nhìn thấy ngài ấy một vài lần một năm. Sau hai mùa lễ hội không thành công, Oliver ngừng việc ép buộc con bé.”
“Tại sao cô ta không chỉ là nói với Jason là cô ta cảm thấy như thế nào?”Anthony hỏi.
“Không giống với bây giờ, con bé đã từng khá nhút nhát.Ngoài ra, một quý cô không bao giờ được trơ trẽn. Ngài cũng hiểu điều tôi nói phải không.”
“Khi chuyện đó hủy hoại cuộc sống của chúng ta, có lẽ nên làm vậy,” Anthony đáp.
“Tôi đã làm vậy,” Letitia thừa nhận bằng một giọng nhỏ.”Tôi đã cầu xin mẹ để tôi mời anh ấy đến ăn tối. Đó là một sai lầm. Tất cả những gì anh ấy nói là về những bông hoa và cây trồng của anh ấy, thứ mà cha tôi không hứng thú mấy, và sau đó ông ấy thề rằng chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
“Tôi thấy rằng cha mẹ cô đã không biết gì về tình yêu lớn mà anh ấy nuôi dưỡng?” Anthony hỏi Letitia.
“Dĩ nhiên là không rồi. Và tôi chưa bao giờ xoay sở để nói chuyện với anh một mình vào tối đó.”
“Tại sao sau đó cô không từ bỏ chuyện đó?” Anthony hỏi một cách cẩn thận.”Anh trai tôi hình như không trao cho cô sự khuyến khích nào cả, hầu như còn không biết cô tồn tại. Tại sao cô cứ bám lấy hi vọng rằng mọi thứ sẽ thay đổi chứ?”
“Bởi vì ta yêu anh ấy!Ngay cả khi ta nghe về đứa con hoang của anh ấy và rằng anh ấy sẽ nuôi nấng thằng bé và biến nó trở thành người thừa kế của mình, ta vẫn tiếp tục yêu anh ấy.Hành động vô ý rõ ràng không có ý nghĩa gì với anh ấy, bởi vì anh ấy đã không kết hôn với mẹ của đứa bé, dù cô ta là ai đi nữa. Sau đó chị gái ngươi và anh ấy rốt cuộc lại phải nuôi nấng con gái của cô ấy.Đó là điều tốt đẹp mà anh ấy đã làm, nhưng hai đứa trẻ là quá sức.Và đó là khi anh ấy cắt nát trái tim ta!” Letitia gầm gừ.” Thay vì tìm kiếm một người vợ để làm mẹ cho chúng ở gần nhà,thay vì đó anh ấy lại yêu cầu một ân huệ và mang Frances về nhà, con gái một bá tước.Ta cũng là con gái của một bá tước! Ta sẽ yêu những đứa trẻ đó và trở thành một người mẹ hoàn hảo đối với chúng!”
“Vì vậy anh ấy đã mắc sai lầm với Frances,” Anthony công nhận.
“Sai lầm ư? Đó là những gì ngươi gọi ư?Cô ta khinh miệt anh ấy. Cha cô ta đã ép cô ta bước vào cuộc hôn nhân đó, nhưng cô ta không tôn trọng nó. Toàn bộ hàng xóm đều biết đó là một cuộc hôn nhân kinh khủng! Họ sống như hai kẻ xa lạ trong tất cả những năm đó cho đến khi anh ấy lại ghi thêm vào một vụ bê bối khác cho gia đình ngươi khi anh ấy li hôn với cô ta.”
Giọng nói gay gắt của Letitia làm Anthony đáp lại một cách phòng thủ,”Vậy là bởi vì anh ấy không cân nhắc đến trường hợp của cô và ít nhất là cô phải làm cho mình có một chút đáng nhớ hơn với anh trai tôi trước khi anh ấy đối mặt với nhu cầu cần một người vợ ngay lập tức – “
“Làm sao mà ngươi dám!”
Ông nhướn một bên lông mày lên.”Tôi là một người nhà Malory, nhớ chứ? Cô đã bôi xấu tôi bằng các vụ bê bối, nên chết tiết tôi đi khi phải lo lắng nhìn nhận chuyện đó. Jason đã tuyệt vọng tìm một người vợ lúc đó khi mà cháu gái chúng tôi bắt đầu trở thành một cô gái nghịch ngợm. Nếu cô có can đảm để làm những điều mà cô muốn, thay vì chờ đợi điều đó xảy ra với mình mà không cần một chút nỗ lực nào từ phía mình, vậy thì anh ấy có lẽ đã nhớ đến cô khi anh ấy cần tìm một người vợ, người sẽ trở thành một người mẹ cho hai đứa trẻ của chúng tôi.”
“Nhà ngươi, thưa ngài, đã sống quá lâu như một kẻ cặn bã của xã hội London rồi,” Letitia bắn trả.
“Ngươi không có bất cứ khái niệm nào về điều mà một quý cô thực sự cần phải tuân thủ rồi.”
Anthony rõ ràng đang cố nén lại một tiếng cười.” Tốt thôi,”ông đồng ý.” Cô hoàn toàn đúng và tôi xin lỗi. Cô im lặng và hi vọng đạt được điều tốt nhất, điều giữ cô khỏi tâm trí của Jason khi anh ấy cần một người vợ. Nên anh ấy cuối cùng đã có sự lựa chọn tồi nhất có thể có, khi anh ấy có thể có cô thay vì đó. Cô tuyệt đối đúng, Letitia. Quý cô giống như cô chọn cách tốt nhất là giữ bí mật cảm xúc của mình .”
Một màu đỏ tươi xuất hiện trên gò má của bà ta,Letitia rất giận dữ.”Ngươi thật đê tiện!”
“Chờ chút, hãy để cho tôi kết thúc đã, và có lẽ cô có thể nêu ra một tính ngữ khác mà tôi vẫn chưa bị mắng nhiếc.”
“Ta chắc chắn là không thể.”
“Touché!(Một từ tiếng Pháp ý là đồng ý trong một cuộc tranh luận)Nhưng cô gọi cái gì là hành động của mình, Letitia? Có phẩm giá ? Không xỉ nhục? Cô biết mà, Jason lúc đó không muốn kết hôn. Anh ấy không có thời gian cho một người vợ. Nhưng anh ấy phải hi sinh vì lợi ích của hai đứa trẻ, để trao cho chúng một người mẹ. Bởi vì anh ấy không chọn cô cho vai trò đó, tình yêu của cô với anh ấy trở thành lòng căm thù. Và cô mô tả toàn bộ gia đình anh ấy cũng giống như vậy, căm ghét tất cả những người có liên quan, và cũng đảm bảo rằng cha cô cũng như vậy. Trong những trường hợp thông thường, cha cô sẽ đến đập mạnh vào cửa nhà tôi và yêu cầu tôi làm một việc đúng đắn với em gái cô, điều mà tôi sẽ rất làm vui sướng để làm. Nhưng cô đã chắc chắn rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra. Ghen tị phải không ,Letitia?Cô không thể chịu đựng được việc Adeline có thể có được một người đàn ông nhà Malory khi mà cô không thể ?”
Cô ta chỉ nhìn trừng trừng giận dữ vào ông. Anthony lắc đầu chán ghét.Katey, người vẫn im lặng khi nàng lắng nghe tất cả những bí mất bị đào lên, cuối cùng cảm thấy một chút liên quan đến mình. Chuyện này là về mẹ nàng, người đã phải chịu những chuyện kinh khủng trước đây, đang nói cho nàng biết rằng bà có thể sinh đứa con của mình, nhưng không thể giữ lại nó. Katey không thể nào tưởng tượng được phải làm chuyện đó như thế nào. Và vì cái gì? Một tình yêu không được đáp lại đã biến Letitia trở thành cáu bắn và chua cay và bà muốn tất cả mọi người khác cũng phải khốn khổ như bà?
Katey nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phải chịu trách nhiệm, người đã truyền sự đau khổ của mình ra tất cả mọi người xung quanh.” Bác đã chắc chắn là mẹ cháu không thể kết hôn với người đàn ông mà bà ấy muốn kết hôn. Bác ép bà phải chạy trốn đến một đất nước khác, từ bỏ ngôi nhà của mình chỉ để bà có thể giữa lại đứa con của mình. Bà ấy phải bất hạnh giống như bác phải không,Letitia? Điều đó có thực sự cần thiết không? Bà ấy là đứa em gái duy nhất của bác mà!”
Letitia bất động với lời buộc tội này.”Hãy nhìn ta xem! Ta đã 46 tuổi. Ta chưa bao giờ biết đến sự động chạm của một người đàn ông. Ta chưa bao giờ thậm chí ôm một đứa bé trong tay. Jason Malory đã giữ tất cả tình yêu mà ta từng có, không để lại chút nào để ta trao cho một người đàn ông khác. Nhưng ta không muốn con bé bất hạnh. Ta không bao giờ muốn điều đó!”
Letitia đột nhiện chạy ra khỏi phòng. Katey không thể không trông thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt của bà và cảm thấy một sự day dứt ăn năn khi gây ra điều đó.Bà Sophie nhắm chặt mắt mại, giữ nỗi đau mà bà cảm thấy ở con gái mình.
Bà nói một cách nhẹ nhành,” Nếu có bất cứ điều gì có thể an ủi, con bé không thích cái cách nó trở thành. Con bé thường xuyên khóc thầm trong khi ngủ. Con bé nghĩ là ta không biết.”
“Tôi thà là không bao giờ kể cho anh trai mình nghe rằng anh ấy vô tình là nguyên nhân cho tất cả sự đau buồn này,”Anthony nói.
“Nhưng ngài ấy không phải là nguyên nhân,” bà Sophie quả quyết với ông.” Một người đàn ông không thể phải chịu trách nhiệm cho điều gì đó thậm chí còn lâu mới là do lỗi của mình.Ngài ấy không bao giờ được biết. Đối với ngài ấy, Letty chỉ là một người hàng xóm mà ngài ấy thỉnh thoảng tình cờ gặp. Ngài ấy không hề biết rằng con bé đã nuôi dưỡng những cảm xúc mạnh mẽ như thế đối với ngài ấy. Tôi đã không biết cho đến vài năm sao, khi con bé cuối cùng đã thú nhận tất cả những chuyện đó với tôi. Nhưng có lẽ ngài nên biết chuyện này. Không có gì là ác độc về phía con bé cả. Không ngay cả bởi vì Jason.Đúng vậy, con bé đã dùng tất cả những vụ bê bối từ gia đình ngài như một lý lẽ trong trường hợp của nó, nhưng điều đó đơn giản là ngài. Con bé thực sự nghĩ rằng ngài sẽ trở thành một người chồng phản bội, điều sẽ khiến Adeline cuối cùng không hạnh phúc.”
“Cô ta không thể biết được điều đó!” Anthony phản đối.
“Không, nhưng ngài đã thực sự bắt đầu chuyện đó. Ngài đã có trải qua sự phức tạp của thành phố London. Theo ý kiến chung, ngài đang theo bước người anh trai ngông cuồng của mình. Và ngài tiếp tục trở thành kẻ chơi bời phóng đãng khét tiếng bậc nhất London trong hơn một thập kỷ, điều đó dường như đã chứng tỏ rằng điều con bé làm là đúng. Trong khi ngài có thể đã đau khổ vì tình yêu đầu và những mục định tốt đẹp nhất, chuyện đó đã kéo dài bao lâu, Sir Anthony? Ngài có thể thành thật mà nói ngài sẽ trở thành một người chồng chung thủy ở cái tuổi đó không?”
Anthony mở miệng, sau đó từ từ đóng lại.Ông ngồi trầm ngâm một lúc, sau đó cuối cùng nhướn một bên lông mày lên nhìn vào bà Sophie.
“Bà đã đưa ra quan điểm của mình, phu nhân. Một quan điểm đúng. Trong khi tôi yêu vợ mình, Roslynn, bằng cả trái tim và sẽ không bao giờ mơ đến chuyện không chung thủy với cô ấy, như bà nói, tôi đã dành nhiều hơn một thập kỷ để chơi bời trác tang, vậy nên tôi đã hoàn toàn sẵn sàng ổn đỉnh với cuộc sống hôn nhân cùng với cô ấy.Tất cả những năm trước đây với Adeline, ai có thể nói được? Có thể tưởng tưởng được về một người chồng mẫu mực hay một người chồng tồi hay không? Không, tôi không thể thành thật nói rằng tôi sẽ làm được.”
Bà Sophie gật đầu và siết chặt lấy tay Katey hơn một lúc.” Đó là một sự kiện không may trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng đứa trẻ đáng yêu này là kết quả của chuyện đó, và chúng ta có thể biết ơn vì điều đó.”
Anthony cười với Katey.” Quả thực vậy, chúng ta có thể. Mẹ con bé đã không trở về nhà, nhưng Katey thì có và cuối cùng là một thành viên trong gia đình tôi. Cảm ơn bà vì đã cho chúng tôi những câu trả lời mà chúng tôi cần.Tôi muốn đọc lá thư mà Adeline gửi cho bà, nếu bà không phiền?”
“Tôi sợ rằng ngài không thể ép buộc tôi được.Tôi đã vứt nó đi rối. Chuyện đó quá đau lòng và tôi đã đọc đi đọc lại quá nhiều lần. Con bé cũng đã đổ lỗi cho tôi, ngài hiểu chứ. Và mặc dù tôi đã gửi thư vô số lần cho con bé, cầu xin nó quay trở về nhà và mang gia đình con bé đi cùng, con bé không bao giờ trả lời bất cứ lá thư nào.Vậy nên tôi chỉ có thể cho rằng con bé không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“Bà đừng cho rằng như vậy,”Katey nói nhanh.” Thực tế thì, mẹ đã cho cháu biết là mẹ ổn và đó là điều cuối cùng mà bà nói. Mẹ không muốn bà lo lắng. Vì không viết thư phản hồi lại, cháu nghĩ rằng mẹ chưa từng đọc thư của bà. Mẹ thường ném những bức thư đóng kín vào trong lò sưởi. Cháu chỉ có thể đoán là mẹ không muốn nhớ lại cuộc sống cũ của mình, khi mà bà hài lòng với cuộc sống mới của mình.”
Bà Sophie ôm lấy Katey.” Chúng ta có rất điều để nói, cháu yêu.Có lẽ cháu muốn ở lại đây trong một thời gian như vậy chúng ta sẽ có một chuyến thăm viếng vui vẻ?”
Katey muốn điều đó, nhưng Anthony đã từ chối bà.” Chúng tôi sẽ ở lại Haverston, nên con bé có thế đi xe ngựa đến vào ngày mai.Con bé chỉ mới bước vào trong cuộc sống của tôi, nên bản năng bảo vệ của tôi đang hoạt động một cách quá khích.” Ông mỉm cười để khiến chuyện đó nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ông nghiêm túc một cách không thể nhầm lẫn được. Không nói ra là ông không muốn nàng có bất kì cuộc chạm trán nào với Letitia.” Trong thời gian này, tôi muốn giữ con bé ở trong tầm tay, bà hiểu chứ.”
(Tội nghiệp anh sắp phải xa con gái rồi! ^ ^. Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ được)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook