Nợ Âm Khó Thoát
-
Chương 856
Hoàng Thiên lắc đầu nguầy nguậy, hắn chưa từng thấy qua hai luồng lực đại đạo này trong Thần giới, hoặc là nói, đã bị cảm ứng qua ở Nhân Gian giới, cho nên bọn chúng căn bản không tồn tại trên thế giới này.
- Ngươi gạt ta, lúc này rồi ngươi còn muốn gạt ta? Khoe mẽ sao? hai luồng lực đại đạo của ngươi, căn bản không hề lợi hại!
Hoàng Thiên chỉ tay vào mặt tôi thét lớn, nhưng tôi không nói gì, một tay vung lên, lực đại đạo trọng sinh và hủy diệt ngưng tụ trên không lập tức đánh xuống, đè xuống vị trí của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm nhận được rõ luồng năng lượng kia đang đè xuống người mình, nhưng hắn không phát ra tiếng, mà lặng thinh.
Năng lượng trên người hắn gần như tức khắc nổ mạnh, đánh lên lực đại đạo trên không, nhưng, đòn tấn công này bị đè dưới cối đại đạo, chỉ trong nháy mắt đã biến thành hư ảo.
- Không đúng, luồng năng lượng này, là Thái Cực đồ? Là Hỗn Độn thần khí Thái Cực đồ đầu tiên?
- Thảo nào mấy năm nay, ta gần như đã tìm khắp cả Thần giới, đều không tìm được tin tức về thần khí Hỗn Độn Thái Cực đồ đang ở nơi đâu, nhưng thật không ngờ, lại bị lão tặc Lý Đam kia hóa thành hai luồng lực đại đạo, dung nhập vào trong thế giới này, thảo nào ta không tìm thấy, vả lại còn muốn lừa ta, Lý Đam à Lý Đam, lão tặc nhà ngươi, thật quá gian xảo!
Hoàng Thiên bừng tỉnh ngộ ra, lúc này, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được nguồn gốc của hai luồng năng lượng, Thái Cực đồ, đó là Thái Cực sinh ra trong Hỗn Độn, mà những người về sau lĩnh ngộ Thái Cực, lại không như vậy.
Những chuyện này lúc trước tôi hoàn toàn không biết gì, hiện tại nếu không phải Hoàng Thiên nói, tôi còn không biết, hai luồng lực đại đạo trên người tôi, chính là thần khí Hỗn Độn đầu tiên hình thành từ Thái Cực đồ?
Trong đất trời nhiều thêm hai luồng năng lượng vô cùng mạnh, lực đại đạo tương sinh tương khắc, nhưng, cũng sẽ biến mất một thần khí Hỗn Độn, có được sẽ phải có mất, lòng tôi cảm thán, tổ tiên đúng là đã làm quá nhiều chuyện, có lẽ chính người cũng không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể để con cháu đời sau thay đổi, cho nên, mới để lại vô số ‘đường tắt’.
Cối đại đạo đè xuống, công kích của bốn thân ảnh chưa từng yếu bớt, đối mặt với Hoàng Thiên, nhất định phải đánh chết hắn, mới có thể yên lòng.
Vô liêm sỉ, muốn giết ta, đừng hòng!
Hoàng Thiên gầm lên một tiếng, khí mùi trên người trở nên điên cuồng dị thường, hư không xung quanh đã xuất hiện rất nhiều lỗ hổng lớn, bên ngoài hư không là nơi nào? Điều này không ai biết, bởi vì cho dù là đạo tổ như tôi, cũng không dám đi ra ngoài, có lẽ là hư vô, chỉ cần đụng vào, sẽ lập tức hóa thành hư vô.
- Vậy ta càng muốn thử giết!
Khóe miệng tôi nổi lên nụ cười giá lạnh, quát lớn với Hoàng Thiên, năng lượng trên cối đại đạo vẫn đang tăng lên, khí mùi trên người Hoàng Thiên đã bắt đầu yếu bớt, cũng không còn mạnh như trước.
Tôi cảm giác được, Hoàng Thiên sắp không chống đỡ nổi, lúc này, tôi đương nhiên không thể buông tha.
sắc mặt Hoàng Thiên bắt đầu trở nên hoang mang, cả người hắn như rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng, tôi phát hiện, hắn vẫn cười lạnh, nhìn thấy nụ cười của hắn, trong lòng tôi xuất hiện cảm giác cực kỳ bất an.
- Tiểu tử, ngươi muốn giết ta? Có từng lo lắng tới hậu quả chưa?
- Ta chính là chúa tể của Thần giới và Nhân Gian giới, ngươi muốn giết ta, ngươi không sợ thế giới này sụp đổ sao? đến lúc đó người trong hai thế giới, đều không có một ai sống sót!
Đối mặt với uy hiếp của Hoàng Thiên, tôi lại cười lạnh lùng:
- Tuy rằng ta mới trở thành chúa tể thiên đạo chưa bao lâu, nhưng ngươi nghĩ ta thực sự cái gì cũng không biết? giết ngươi, cho dù hai giới chịu chút ảnh hưởng, cũng sẽ không nguy hại tới sinh linh!
Nhưng khi tôi vừa nói xong, Hoàng Thiên lại phát ra những tiếng cười nham hiểm:
- Nếu….. chúa tể thiên đạo tự mình phá hủy thế giới thì sao?
Nghe Hoàng Thiên nói vậy, trái tim tôi bỗng nhảy dựng lên, không thể nào, chuyện này quá điên rồ, chẳng lẽ hắn thực sự làm được ra loại chuyện này, phá hủy thế giới, đến lúc đó cả thế giới sẽ hoàn toàn hóa thành hư ảo, trở thành cát bụi trong hư không, hoặc là….. rác rưởi.
Đúng như lời Hoàng Thiên nói, tất cả sinh mệnh ở nơi này, đều hoàn toàn biến mất, đổ sụp xuống.
- Hoàng thiên, ngươi dám!
Tôi gầm lên một tiếng với Hoàng Thiên, nhưng, hắn lại vô cùng hưng phấn phá lên cười.
- Ha ha ha, ta đều đã sắp phải chết rồi, ngươi nói ta có dám hay không? Tiểu tử, ngươi thả ta ra, ta lập tức rời khỏi Thần giới, chúa tể thiên đạo này ta cũng không cần nữa, thế nào?
Hoàng Thiên nhìn tôi nói, hắn đang ra điều kiện với tôi, nhưng điều kiện như vậy tôi có thể đồng ý với hắn sao? có thể sao?
Hiển nhiên, không thể!
- Ngươi đừng hòng, cho dù ta chết, cũng nhất định phải tiêu diệt ngươi.
Khí mùi của tôi tăng vọt, ngay sau đó, bay thẳng đến chỗ Hoàng Thiên, nhưng, sắc mặt Hoàng Thiên dữ tợn, hắn gào lên với tôi:
- Tiểu tử, là ngươi ép ta, tất cả sinh linh của Thần giới và Nhân Gian giới chết hết, đều là ngươi làm hại.
Dứt lời, ấn kết trong tay Hoàng Thiên đột nhiên thay đổi.
- Hủy diệt, cho ta!
Nhìn thấy hành động của Hoàng Thiên, cả người tôi sững sờ tại chỗ,một lúc sau, tôi quát lên với hắn:
- Đồ điên, ngươi là đồ điên!
Tôi khống chế Hoàng Thiên, không ngừng lui về phía Thần giới, sau khi tiến vào Thần giới, tôi cảm nhận được, tầng trời 32 đang sụp đổ, mà tốc độ còn rất nhanh, thậm chí, đã bắt đầu lan xuống dưới.
- Ha ha ha, chết đi, toàn bộ đều chết hết đi, trong này, nhất định có không ít bạn bè của ngươi, thậm chí người thân, toàn bộ đều chết đi.
Hoàng Thiên thét lớn, âm thanh vang ra, tôi bắt đầu vội vã thu người dân vào trong thế giới nhỏ của mình, nhưng tốc độ này quá chậm, căn bản không còn kịp.
- Nhất Lượng….
Đột nhiên, một tiếng nói kéo tôi về từ trong hoảng loạn, nghe thấy tiếng, tôi hơi sửng sốt, là Thanh Nhi.
- Cho em ra ngoài, hiện tại, chỉ có em mới có thể cứu Thần giới, thả em ra ngoài!
Nghe Thanh Nhi nói vậy, tôi bỗng tinh ngộ, cuối cùng, chuyện tôi sợ hãi nhất, vẫn đến, tôi luôn để Thanh Nhi trong thế giới nhỏ, cho tới tận bây giờ chưa từng cho cô ấy đặt chân ra ngoài, vì tôi luôn lo lắng, tất cả những lời tiền bối Huyền Điểu nói.
Hiện tại, vẫn không thể ngăn cản tất cả.
- Không, không thể, anh sẽ không để em phải mạo hiểm!
Tôi quát lên với Thanh Nhi, tiếp tục thu loài người vào trong thế giới nhỏ, một thành trì, hai thành trì, không được, quá chậm .
- Lý Nhất Lượng, anh tỉnh táo lại cho em, anh có tin, em thắt cổ tự tử ngay trước mặt anh không?
Tiếng quát của Thanh Nhi truyền đến, động tác của tôi hơi khựng lại, lúc này, tôi lập tức xuất hiện trước mặt Thanh Nhi, nắm lấy tay cô ấy, đám người Hoàng Tiểu Tiên phát hiện ra có chuyện bất thường, vội vàng chạy lại hỏi.
- Xin lỗi, em không cố ý, nhưng anh phải biết, đây là sứ mệnh vá trời của bộ tộc em, được không? đừng như vậy, bên ngoài vẫn còn hàng tỉ sinh linh.
- Từ giây phút em trở thành người của anh, em đã không hối hận, cuộc đời này, thực sự đáng giá, chúng ta có Tiểu Niệm Niệm.
Thanh Nhi khẽ nói bên tai tôi, lúc này, tôi giống như không nghe lọt tai một câu nào, lắc đầu nguầy nguậy, không được, không thể, hiện tại tôi đã là chúa tể thiên đạo, nhất định có biện pháp cứu vãn.
- Nhất Lượng. . . . . .
Thanh Nhi khẽ gọi tôi, lần này,cô ấy không nói thêm bất cứ điều gì nữa, mặt cười thật tươi, tôi trước nay chưa từng thấy qua cô ấy xinh đẹp như vậy, nhưng, trái tim tôi vì sao lại đau thế này?
- Thanh Nhi…..
- Chị Thanh Nhi…..
Hoàng Tiểu Tiên, Trúc Tẩm Ngưng và Hạ Mạch đều nắm lấy tay Thanh Nhi.
Cả người tôi mền nhũn trên đất, Tiểu Niệm Niệm đã bị đưa đi nơi khác, con bé không nhìn thấy cảnh tượng này.
Tôi cảm giác được cả người mình đã hoàn toàn chết lặng, hình như tôi đã mất đi cảm giác với tất cả mọi thứ, cuối cùng, tôi và Thanh Nhi xuất hiện ở tầng trời thứ 31 của Thần giới.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một tầng trời đã bị phá hủy, nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ không còn bao lâu nữa, cả Thần giới sẽ hoàn toàn biến mất.
Thanh Nhi đứng thẳng trên trời, sau lưng cô ấy, xuất hiện một cái đuôi rắn thật lớn, còn hiện lên ánh sáng rực rỡ, một thân áo xanh, tung bay trên khoảng không, tôi có thể ngửi được mùi hương thuộc về cô ấy trong không khí.
ấn kết trong tay Thanh Nhi biến hóa, trên thân thể cô ấy, không ngừng tỏa ra năng lượng trải khắp thế giới đang đổ sụp.
- Không. . . . . .
Trái tim tôi như bị ngàn vạn lưỡi dao cứa, tôi hận bản thân mình, vì sao lại vô dụng như vậy.
- Tạm biệt nhé, chồng, nếu Tiểu Niệm Niệm hỏi, anh hãy nói với con bé, mẹ đi đến nơi xa hái sao cho con!
Tiếng nói của Thanh Nhi truyền vào trong tai tôi, đây là chuyện cô ấy thường hay nói với Tiểu Niệm Niệm, Tiểu Niệm Niệm thấy sao trên trời rất đẹp, liền hỏi cô ấy đó là cái gì? Thanh Nhi nói, đó là sao, rất đẹp nhưng lại ở một phương rất xa, chờ con lớn hơn một chút, mẹ sẽ đi hái cho con.
Thân thể Thanh Nhi hóa thanh vô số điểm sáng, phủ khắp bầu trời, mà thế giới đang sụp đổ kia, cũng hoàn toàn ngừng lại.
- A. . . . . . Hoàng thiên, ta muốn ngươi phải chết, chết.
Tôi dồn hết sức thét lên một tiếng, năng lượng trên người không màng bất cứ thứ gì trào ra, Hoàng Thiên đang bị cối đại đạo đè, cả người bỗng bay ra sau, lúc này, hắn đã hoàn toàn cạn sức.
Bị năng lượng của tôi đánh sâu vào người, năng lượng trên thân hắn không ngừng tiêu tán,cối đại đạo xoay tròn rất nhanh, giống như đã mất kiểm soát.
Thân mình của Hoàng Thiên , cũng đang tiêu tan từng chút một.
Trong lòng tôi, lúc này dường như đã mất đi tri giác, chỉ muốn tiêu diệt Hoàng Thiên.
Ngồi khoanh chân trên cối đại đạo, mà Hoàng Thiên đã không còn sức sống, nhưng cuối cùng, hắn vẫn phát ra được một tiếng gào rất nhỏ:
- Ngươi, căn bản không giết chết được ta? Ta là chúa tể thiên đạo, cho ta thời gian, ta có thể thức tỉnh lại, ngươi…... Giết không chết ta.
Nghe Hoàng Thiên nói vậy, đồng tử tôi co lại, ngay sau đó, quanh người nổi lên ánh sáng huyết sắc, giết không chết sao? ai nói không giết chết được ngươi? Ta không tin, thật sự không giết chết được ngươi.
- Lấy thân….. hóa đạo.
Tôi quát nhẹ một tiếng, sau đó, thân thể tôi cũng bắt đầu tan ra, dung nhập vào cối đại đạo, ba phân thân lập tức tiêu tán vào khoảng không.
Trong thế giới nhỏ, Hoàng Tiểu Tiên có chút bất an, cô ấy có cảm giác, trái tim mình đập loạn nhịp.
- Chị Tiểu Tiên, em cảm thấy trong lòng rất sợ hãi!
- Em cũng vậy, em muốn ra ngoài nhìn Nhất Lượng.
Trúc Tẩm Ngưng và Hạ Mạch gần như đồng thanh, Hoàng Tiểu Tiên lại khẽ cười, nhưng suy nghĩ trong lòng cô ấy thật ra rất giống hai người con gái kia.
- Đừng sợ, chúng ta phải tin tưởng hắn.
Mặc dù lên tiếng an ủi, nhưng bản thân cô ấy cũng không thể hiểu, sợ hãi trong lòng, thật sự rất sợ, rốt cuộc là vì sao?
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy?
Tiếng ầm ầm ầm vang khắp không trung, xen lẫn cả những tiếng kêu khóc, giống như thiên đạo đang gào thét, ngay sau đó, trên bầu trời, đột nhiên đổ cơn mưa, chỉ là, nước mưa, có màu đỏ.
- Hu hu hu, chị Tiểu Tiên, em muốn khóc!
Hạ Mạch nhịn không được, hai hàng lệ lăn dài trên má, đồng thời, người trong cả thế giới hình như cũng cảm giác được gì đó.
- Nửa Cân không sao, nhất định không sao.
Một bà lão ôm Tiểu Niệm Niệm, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nhưng cầu nguyện có ích lợi gì, cháu trai bà đã là chúa tể thiên đạo.
Lý Trăn và Cơ Mộng Dao ôm chặt nhau, Cơ Mộng Dao khóc thút thít, ngay cả Lý Trăn, hai mắt cũng đã đỏ au.
- Hoàng thiên, cùng nhau. . . . . . Hủy diệt đi!
Tiếng nói xa xăm truyền khắp khoảng không, đồng thời, cũng truyền khắp cả thế giới nhỏ, khóe miệng tôi nổi lên nụ cười nhàn nhạt, thân người hoàn toàn tan biến trên cối đại đạo, nhưng, cối đại đạo vẫn xoay tròn như trước, cuối cùng, ẩn vào trong hư không.
Hoàng Thiên bên dưới cối đại đạo, cũng đã yên lặng, hình như đang không ngừng tiêu tán, chính xác là tiêu tán, không tồn tại trên thế giới nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook