Nịnh Vương
-
Chương 18
Tâm Lam công chúa nhận được tin tức của Bạch Giai Thanh, chạy tới bờ biển, sóng gió rất lớn nhưng hoàn toàn không có tiếng người, còn đoàn người Bạch Giai Thanh lẳng lặng chờ ở bên bờ, bên cạnh còn có mấy chục hành lý lớn nhỏ.
Tâm Lam công chúa xuống xe ngựa, nhẹ giọng kêu: “Bạch tỷ tỷ, tỷ ở đâu?”
“Ta ở đây.” Bạch Giai Thanh đi tới, “Tham kiến công chúa.”
“Chuyện kia. . . . . .” Tâm Lam công chúa không thể chờ đợi hỏi.
“Đã làm xong.” Bạch Giai Thanh thấp giọng nói: “Hắn uống dược kia, qua một hồi lâu giống như ngủ thiếp đi, vô luận ta gọi hắn thế nào cũng vẫn bất tỉnh.”
Tâm Lam công chúa tâm buông lỏng, hài lòng gật đầu một cái, “Độc dược kia gọi là Trầm Hương túy, đó là do Phụ hoàng dùng trọng kim mua được từ Tây Nhạc.”
“Chuyện Công chúa giao phó, ta đã làm xong, không biết có thể vì chuyện này mà công chúa để cho ta bước lên thuyền trở về nước hay không?” Bạch Giai Thanh hỏi.
Tâm Lam công chúa cười một tiếng, “Trở về ư? Một chiếc cũng có thể, dù sao đường các ngươi muốn đi cũng không còn xa.” Nói tới chỗ này, nàng bỗng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói: “Bạch Giai Thanh, ngươi thật to gan! Thân là gian tế ngước ngoài, lẻn vào Thiên Tước ta, đầu tiên là giả nam trang lừa gạt bổn cung, sau đó hạ độc Ninh Vương, giết hại rường cột nước nhà, hôm nay bị bổn cung đuổi bắt tại chỗ, ngươi còn lời gì để nói?”
Lời vừa ra khỏi miệng, gia đinh, quản sự của Bạch gia cùng với Mạnh Hào, tất cả đều cực kỳ sợ hãi.
Mạnh Hào luôn miệng kêu lên: “Công chúa, xảy ra chuyện gì? Ban đầu không phải ngài đã nói với ta sẽ chiếu cố chủ tử ta thật tốt, để cho chủ tử toàn thân rút lui? Chủ tử ta không có ý hại người!”
Tâm Lam công chúa giận dữ mắng mỏ, “Nô tài lớn mật, bằng ngươi cũng xứng cùng bổn cung nói chuyện sao? Bổn cung đáp ứng với ngươi khi nào?”
Bạch Giai Thanh duỗi cánh tay ngăn Mạnh Hào đang tức giận đến cực điểm, nhìn nhân mã lờ mờ cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Công chúa đã sớm chuẩn bị qua sông đoạn cầu** rồi, cho nên bị người của công chúa bao vây, phục kích chúng ta. Ngay từ khi bắt đầu công chúa không muốn để cho ta trở về Đông Nhạc?”
**câu này có nghĩa giống " qua cầu rút ván " mà chúng ta hay dùng.
Tâm Lam công chúa hừ lạnh cười, “Bạch Giai Thanh, chết đến nơi lại còn cố gắng bấu víu, vu tội bổn cung. Người đâu ! Bắt nàng ta lại!”
Bạch Giai Thanh khẽ cúi người xuống, vỗ một cái rương lớn chắn giữa hai người, nhẹ nhàng nói: “Trong cuộc đời này người ta làm ra vô số chuyện, có lúc đúng, có lúc sai, quan trọng là những việc đại sự thì luôn đúng, bởi vì trong cuộc sống không thể có cơ hội làm lại một lần nữa. Công Chúa Điện hạ, ta biết cô là thân nữ nhi, lại trời sinh mù quáng, Phụ hoàng công chúa cũng rất yêu thương cô, nhưng không thể truyền ngôi vị Hoàng đế cho cô, trong lòng cô nhất định có rất nhiều điều không cam lòng. Chuyện hạ độc Triệu Huyền Thần, thay vì nói là cô lo lắng cho ngôi vị hoàng đế của ấu đệ khó giữ được, không bằng nói rằng cô sợ tương lai không cách nào cướp lấy?”
“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt Tâm Lam công chúa xanh đen, “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ**!”
**ăn nói xằng bậy.
“Ta ở trong phủ của Triệu Huyền Thần, trong lúc vô tình thấy được mật chiếu của tiên đế. Phụ hoàng của cô cũng là người âm hiểm, ông ta một mặt ở trong mật chiếu dặn dò Triệu Huyền Thần phụ tá tốt cho ấu chủ, cũng nhắc nhở hắn cẩn thận đề phòng dã tâm của cô, không để cho ngươi cướp đoạt giang sơn, mặt khác lại hạ độc Triệu Huyền Thần, đem giải dược giao cho cô, để cho hai người các ngươi kiềm chế lẫn nhau.”
“Công Chúa Điện hạ, đừng bảo Ninh Vương là một người nhiều âm hiểm tà nịnh, nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi cho công chúa thì đã sớm hạ thủ, nếu không phải lưu lại tình thân cốt nhục ở nơi Hoàng thất âm hiểm này, cô tưởng rằng hắn thật sự sẽ quan tâm đến giải dược trong tay cô sao?”
Sắc mặt Tâm Lam công chúa càng thêm khó coi, liên tiếp dậm chân kêu to, “Các ngươi còn chờ cái gì? Vì sao không bắt nàng ta lại? !”
“Bọn họ đang đợi hiệu lệnh của bổn vương.”
Đột nhiên, cái rương lớn ở giữa hai người mở ra, một người lười biếng từ bên trong đứng lên, duỗi cái lưng dài mệt mỏi, thở dài nói: “Ở trong rương này thật sự là không thoải mái.”
Bạch Giai Thanh liếc xéo người nọ một cái, “Chàng cho rằng đây là xe ngựa? Có muốn ta mang rượu, đồ ăn trái cây đặt vào bên trong không?”
Vừa nghe đến thanh âm người nọ, thân thể Tâm Lam công chúa cúng đờ như gỗ, vẻ mặt giống như là hận mình không thể chết ngay lập tức.
Triệu Huyền Thần liếc xéo Tâm Lam công chúa sắc mặt đã sớm thành tro tàn, ung dung cười, “Tâm Lam, thấy hoàng thúc, không thỉnh an, cũng không vấn an sao?”
“Hoàng, hoàng thúc. . . . . .” Tâm Lam công chúa vẫn còn đang vùng vẫy như sắp chết, muốn nói mấy lời giấu giếm một màn vừa rồi, “Nữ nhân này nói nàng hận hoàng thúc đến tột cùng, đã hạ độc hoàng thúc, cầu xin ta giúp nàng chạy trốn, ta là tương kế tựu kế. . . . . .”
“Thật hay cho một câu ‘tương kế tựu kế’.” Bước ra khỏi rương, Triệu Huyền Thần lười biếng tựa trên vai Bạch Giai Thanh, hoàn toàn không để ý nàng đang trợn tròn mắt.
“Tâm Lam, ngươi thật sự giống hệt như hoàng huynh, tâm cơ ác độc thâm trầm, không giống với người bình thường, cũng may hoàng thẩm tương lai của ngươi không phải là nữ tử bình thường, ngươi thử xem trên thương trường nàng đàm phán cùng người ta đã lừa gạt bao nhiêu nam tử tự cho mình là đúng?”
Hắn nhìn về phía Bạch Giai Thanh, “Chỉ là sau khi uống ly trà nguội của nàng thật sự làm cho ta không thoải mái, trong trà rốt cuộc có cái gì?”
“Giải dược.” Bạch Giai Thanh thản nhiên nói: “Ta đã nói với chàng về Công Tôn Nhược Từ. Sau khi gửi thư, nàng ấy đã hồi âm. ‘Trầm Hương túy’ là do nàng ấy nói cho ta biết. Nàng ấy thật không hổ danh là hậu nhân của cao thủ dụng độc, chỉ nghe ta miêu tả qua triệu chứng của chàng, cùng với việc dùng độc khắc độc cũng biết độc trong người chàng là loại nào, hơn nữa còn gửi luôn giải dược cho ta.”
Tâm Lam công chúa đầu tiên là lui về phía sau mấy bước, sau đó lảo đảo chạy đi, bởi vì không nhìn thấy đường, chạy một mạch đụng vào mấy chiếc thuyền chài, mà binh mã đi theo nàng đã bị Triệu Huyền Thần âm thầm khống chế, không người nào dám tiến lên đỡ nàng ta.
Nhưng Bạch Giai Thanh nhìn nàng ta đã vọt tới bờ biển, vội la lên: “Aiz! Sao chàng không phái người đến giúp nàng ta?”
Triệu Huyền Thần hừ lạnh, “Giúp làm gì? Nàng ta chết là tốt nhất, đứa nhỏ này tâm cơ tàn độc, thêm vài năm nữa, chỉ sợ ngay cả ta cũng ép không được. Lần này không phải nàng buộc ta liên thủ diễn xuất sao, là muốn làm cái gì?”
“Đau dài không bằng đau ngắn. Thay vì để cho nàng ta mỗi ngày mỗi năm hận chàng, chờ chàng chết, cuối cùng lại không thể thỏa mãn tâ nguyện, sao không đánh nát vọng tưởng của nàng ta, để cho nàng ta trực tiếp đối mặt với thực tế?”
Bạch Giai Thanh không nhịn được muốn đến đỡ Tâm Lam công chúa, lại bị Triệu Huyền Thần gắt gao đè lại, hắn không nhịn được hạ lệnh, “Đưa công chúa về, mang về phủ công chúa, tự suy nghĩ những lỗi lầm đã phạm phải, không có lệnh, ai cũng không được để cho để nàng xuất phủ.”
Dứt lời, Bạch Giai Thanh đã bị hắn mạnh mẽ kéo đi, thậm chí ôm nàng lên một con ngựa cao lớn, Triệu Huyền Thần cũng theo đó nhảy lên ngựa, kéo dây cương đồng thời ôm nàng vào lòng.
“Gấp gáp như vậy làm gì?” Nàng ngọ nguậy mấy cái, không vui nói: “Ta còn muốn đưa nhóm người Mạnh Hào lên thuyền, chàng nói không yên lòng nhìn Mạnh Hào ở chỗ này sẽ tiếp tục bị Tâm Lam dắt mũi lừa gạt, ta cũng vậy, không muốn thấy chuyện Khánh Dục phường bị thiêu rụi một lần nào nữa, huống chi ta còn muốn để cho bọn họ trở về Đông Nhạc báo lại chuyện của chàng với cha nương ta.”
“Nàng đứng ở nơi đó, ta thật không yên tâm.” Nhiệt khí của hắn thổi bay mấy sợi tóc phía sau gáy nàng, “Ngộ nhỡ nàng cũng nhảy lên thuyền, theo chân bọn họ chạy thoát thì sao?”
“Sẽ không.” Nàng cúi đầu cười một tiếng, “Khi chàng uống ly trà kia, không phải ta đã nói, chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, cả đời này, là người của chàng sao.”
Tay của hắn vòng qua eo nàng, ôn nhu nói: “Vậy nàng còn phải trở về nói với cha nương cái gì? Chỉ cần ở lại nơi này là tốt rồi.”
“Gia nghiệp Khánh Dục phường lớn như thế vẫn là do ta xử lý, hôm nay ta trở về, chung quy cũng là có điều muốn nhắn nhủ cho cha nương.”
Nói tới việc làm ăn của Khánh Dục phường, nàng cũng không lo lắng, muội phu Tề Hạo Nhiên là thiên tài buôn bán đã có thể tự mình đảm đương, gia nghiệp giao cho hắn và mẫu thân cùng nhau xử lý, tuyệt đối thỏa đáng, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện thú vị làm cho nàng cười thành tiếng.
“Năm đó ta cùng nương đã từng đánh cuộc, nương nói bất kể tương lai ta gả cho tên ăn xin hay là cướp biển, bọn họ sẽ không quản ta. Ngày hôm trước ta viết thư cho nương có nói cho người biết ta muốn gả cho một tên ăn xin, ta nghĩ có lẽ nương sẽ vội đến chết mất.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ khiến cho cha nương vì nàng mà bận tâm, lần này, coi như nàng bất hiếu.
“Thì ra nàng còn có ý nghĩ trẻ con như vậy.” Hắn cười, ôm nàng càng chặt hơn.
Ba năm trước đây, là hắn dắt ngựa, nàng cưỡi ngựa, tâm tư khác nhau, điểm đến khác nhau. Hôm nay hai người đã có thể cùng cưỡi một con ngựa, cầm tay nhau đi trên cùng một con đường khiến cho hắn cũng không khỏi cười thành tiếng.
Nghe được tiếng cười của hắn ngay sau lưng, Bạch Giai Thanh quay đầu hỏi: “Chàng đang cười cái gì?”
“Cười quá khứ, cười tương lai, cười cuộc đời này ——”
Tiếng leng keng khoan thai phiêu diêu theo vó ngựa, dưới ánh hoàng hôn, trong tiếng gió biển, phiêu diêu khắp bốn phía, chấn động trời cao.
Cười quá khứ từng hao phí mọi tâm cơ; cười tương lai cuối cùng có thể cùng nhau cầm tay đi hết con đường; cười cuộc đời này không hề tịch mịch cô độc nữa; cười hết thảy mọi chuyện cười thế gian; lấy một tiếng cười —— đối nhân sinh.
《Hết 》
--- ------oOo---- -----
Tâm Lam công chúa xuống xe ngựa, nhẹ giọng kêu: “Bạch tỷ tỷ, tỷ ở đâu?”
“Ta ở đây.” Bạch Giai Thanh đi tới, “Tham kiến công chúa.”
“Chuyện kia. . . . . .” Tâm Lam công chúa không thể chờ đợi hỏi.
“Đã làm xong.” Bạch Giai Thanh thấp giọng nói: “Hắn uống dược kia, qua một hồi lâu giống như ngủ thiếp đi, vô luận ta gọi hắn thế nào cũng vẫn bất tỉnh.”
Tâm Lam công chúa tâm buông lỏng, hài lòng gật đầu một cái, “Độc dược kia gọi là Trầm Hương túy, đó là do Phụ hoàng dùng trọng kim mua được từ Tây Nhạc.”
“Chuyện Công chúa giao phó, ta đã làm xong, không biết có thể vì chuyện này mà công chúa để cho ta bước lên thuyền trở về nước hay không?” Bạch Giai Thanh hỏi.
Tâm Lam công chúa cười một tiếng, “Trở về ư? Một chiếc cũng có thể, dù sao đường các ngươi muốn đi cũng không còn xa.” Nói tới chỗ này, nàng bỗng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói: “Bạch Giai Thanh, ngươi thật to gan! Thân là gian tế ngước ngoài, lẻn vào Thiên Tước ta, đầu tiên là giả nam trang lừa gạt bổn cung, sau đó hạ độc Ninh Vương, giết hại rường cột nước nhà, hôm nay bị bổn cung đuổi bắt tại chỗ, ngươi còn lời gì để nói?”
Lời vừa ra khỏi miệng, gia đinh, quản sự của Bạch gia cùng với Mạnh Hào, tất cả đều cực kỳ sợ hãi.
Mạnh Hào luôn miệng kêu lên: “Công chúa, xảy ra chuyện gì? Ban đầu không phải ngài đã nói với ta sẽ chiếu cố chủ tử ta thật tốt, để cho chủ tử toàn thân rút lui? Chủ tử ta không có ý hại người!”
Tâm Lam công chúa giận dữ mắng mỏ, “Nô tài lớn mật, bằng ngươi cũng xứng cùng bổn cung nói chuyện sao? Bổn cung đáp ứng với ngươi khi nào?”
Bạch Giai Thanh duỗi cánh tay ngăn Mạnh Hào đang tức giận đến cực điểm, nhìn nhân mã lờ mờ cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Công chúa đã sớm chuẩn bị qua sông đoạn cầu** rồi, cho nên bị người của công chúa bao vây, phục kích chúng ta. Ngay từ khi bắt đầu công chúa không muốn để cho ta trở về Đông Nhạc?”
**câu này có nghĩa giống " qua cầu rút ván " mà chúng ta hay dùng.
Tâm Lam công chúa hừ lạnh cười, “Bạch Giai Thanh, chết đến nơi lại còn cố gắng bấu víu, vu tội bổn cung. Người đâu ! Bắt nàng ta lại!”
Bạch Giai Thanh khẽ cúi người xuống, vỗ một cái rương lớn chắn giữa hai người, nhẹ nhàng nói: “Trong cuộc đời này người ta làm ra vô số chuyện, có lúc đúng, có lúc sai, quan trọng là những việc đại sự thì luôn đúng, bởi vì trong cuộc sống không thể có cơ hội làm lại một lần nữa. Công Chúa Điện hạ, ta biết cô là thân nữ nhi, lại trời sinh mù quáng, Phụ hoàng công chúa cũng rất yêu thương cô, nhưng không thể truyền ngôi vị Hoàng đế cho cô, trong lòng cô nhất định có rất nhiều điều không cam lòng. Chuyện hạ độc Triệu Huyền Thần, thay vì nói là cô lo lắng cho ngôi vị hoàng đế của ấu đệ khó giữ được, không bằng nói rằng cô sợ tương lai không cách nào cướp lấy?”
“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt Tâm Lam công chúa xanh đen, “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ**!”
**ăn nói xằng bậy.
“Ta ở trong phủ của Triệu Huyền Thần, trong lúc vô tình thấy được mật chiếu của tiên đế. Phụ hoàng của cô cũng là người âm hiểm, ông ta một mặt ở trong mật chiếu dặn dò Triệu Huyền Thần phụ tá tốt cho ấu chủ, cũng nhắc nhở hắn cẩn thận đề phòng dã tâm của cô, không để cho ngươi cướp đoạt giang sơn, mặt khác lại hạ độc Triệu Huyền Thần, đem giải dược giao cho cô, để cho hai người các ngươi kiềm chế lẫn nhau.”
“Công Chúa Điện hạ, đừng bảo Ninh Vương là một người nhiều âm hiểm tà nịnh, nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi cho công chúa thì đã sớm hạ thủ, nếu không phải lưu lại tình thân cốt nhục ở nơi Hoàng thất âm hiểm này, cô tưởng rằng hắn thật sự sẽ quan tâm đến giải dược trong tay cô sao?”
Sắc mặt Tâm Lam công chúa càng thêm khó coi, liên tiếp dậm chân kêu to, “Các ngươi còn chờ cái gì? Vì sao không bắt nàng ta lại? !”
“Bọn họ đang đợi hiệu lệnh của bổn vương.”
Đột nhiên, cái rương lớn ở giữa hai người mở ra, một người lười biếng từ bên trong đứng lên, duỗi cái lưng dài mệt mỏi, thở dài nói: “Ở trong rương này thật sự là không thoải mái.”
Bạch Giai Thanh liếc xéo người nọ một cái, “Chàng cho rằng đây là xe ngựa? Có muốn ta mang rượu, đồ ăn trái cây đặt vào bên trong không?”
Vừa nghe đến thanh âm người nọ, thân thể Tâm Lam công chúa cúng đờ như gỗ, vẻ mặt giống như là hận mình không thể chết ngay lập tức.
Triệu Huyền Thần liếc xéo Tâm Lam công chúa sắc mặt đã sớm thành tro tàn, ung dung cười, “Tâm Lam, thấy hoàng thúc, không thỉnh an, cũng không vấn an sao?”
“Hoàng, hoàng thúc. . . . . .” Tâm Lam công chúa vẫn còn đang vùng vẫy như sắp chết, muốn nói mấy lời giấu giếm một màn vừa rồi, “Nữ nhân này nói nàng hận hoàng thúc đến tột cùng, đã hạ độc hoàng thúc, cầu xin ta giúp nàng chạy trốn, ta là tương kế tựu kế. . . . . .”
“Thật hay cho một câu ‘tương kế tựu kế’.” Bước ra khỏi rương, Triệu Huyền Thần lười biếng tựa trên vai Bạch Giai Thanh, hoàn toàn không để ý nàng đang trợn tròn mắt.
“Tâm Lam, ngươi thật sự giống hệt như hoàng huynh, tâm cơ ác độc thâm trầm, không giống với người bình thường, cũng may hoàng thẩm tương lai của ngươi không phải là nữ tử bình thường, ngươi thử xem trên thương trường nàng đàm phán cùng người ta đã lừa gạt bao nhiêu nam tử tự cho mình là đúng?”
Hắn nhìn về phía Bạch Giai Thanh, “Chỉ là sau khi uống ly trà nguội của nàng thật sự làm cho ta không thoải mái, trong trà rốt cuộc có cái gì?”
“Giải dược.” Bạch Giai Thanh thản nhiên nói: “Ta đã nói với chàng về Công Tôn Nhược Từ. Sau khi gửi thư, nàng ấy đã hồi âm. ‘Trầm Hương túy’ là do nàng ấy nói cho ta biết. Nàng ấy thật không hổ danh là hậu nhân của cao thủ dụng độc, chỉ nghe ta miêu tả qua triệu chứng của chàng, cùng với việc dùng độc khắc độc cũng biết độc trong người chàng là loại nào, hơn nữa còn gửi luôn giải dược cho ta.”
Tâm Lam công chúa đầu tiên là lui về phía sau mấy bước, sau đó lảo đảo chạy đi, bởi vì không nhìn thấy đường, chạy một mạch đụng vào mấy chiếc thuyền chài, mà binh mã đi theo nàng đã bị Triệu Huyền Thần âm thầm khống chế, không người nào dám tiến lên đỡ nàng ta.
Nhưng Bạch Giai Thanh nhìn nàng ta đã vọt tới bờ biển, vội la lên: “Aiz! Sao chàng không phái người đến giúp nàng ta?”
Triệu Huyền Thần hừ lạnh, “Giúp làm gì? Nàng ta chết là tốt nhất, đứa nhỏ này tâm cơ tàn độc, thêm vài năm nữa, chỉ sợ ngay cả ta cũng ép không được. Lần này không phải nàng buộc ta liên thủ diễn xuất sao, là muốn làm cái gì?”
“Đau dài không bằng đau ngắn. Thay vì để cho nàng ta mỗi ngày mỗi năm hận chàng, chờ chàng chết, cuối cùng lại không thể thỏa mãn tâ nguyện, sao không đánh nát vọng tưởng của nàng ta, để cho nàng ta trực tiếp đối mặt với thực tế?”
Bạch Giai Thanh không nhịn được muốn đến đỡ Tâm Lam công chúa, lại bị Triệu Huyền Thần gắt gao đè lại, hắn không nhịn được hạ lệnh, “Đưa công chúa về, mang về phủ công chúa, tự suy nghĩ những lỗi lầm đã phạm phải, không có lệnh, ai cũng không được để cho để nàng xuất phủ.”
Dứt lời, Bạch Giai Thanh đã bị hắn mạnh mẽ kéo đi, thậm chí ôm nàng lên một con ngựa cao lớn, Triệu Huyền Thần cũng theo đó nhảy lên ngựa, kéo dây cương đồng thời ôm nàng vào lòng.
“Gấp gáp như vậy làm gì?” Nàng ngọ nguậy mấy cái, không vui nói: “Ta còn muốn đưa nhóm người Mạnh Hào lên thuyền, chàng nói không yên lòng nhìn Mạnh Hào ở chỗ này sẽ tiếp tục bị Tâm Lam dắt mũi lừa gạt, ta cũng vậy, không muốn thấy chuyện Khánh Dục phường bị thiêu rụi một lần nào nữa, huống chi ta còn muốn để cho bọn họ trở về Đông Nhạc báo lại chuyện của chàng với cha nương ta.”
“Nàng đứng ở nơi đó, ta thật không yên tâm.” Nhiệt khí của hắn thổi bay mấy sợi tóc phía sau gáy nàng, “Ngộ nhỡ nàng cũng nhảy lên thuyền, theo chân bọn họ chạy thoát thì sao?”
“Sẽ không.” Nàng cúi đầu cười một tiếng, “Khi chàng uống ly trà kia, không phải ta đã nói, chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, cả đời này, là người của chàng sao.”
Tay của hắn vòng qua eo nàng, ôn nhu nói: “Vậy nàng còn phải trở về nói với cha nương cái gì? Chỉ cần ở lại nơi này là tốt rồi.”
“Gia nghiệp Khánh Dục phường lớn như thế vẫn là do ta xử lý, hôm nay ta trở về, chung quy cũng là có điều muốn nhắn nhủ cho cha nương.”
Nói tới việc làm ăn của Khánh Dục phường, nàng cũng không lo lắng, muội phu Tề Hạo Nhiên là thiên tài buôn bán đã có thể tự mình đảm đương, gia nghiệp giao cho hắn và mẫu thân cùng nhau xử lý, tuyệt đối thỏa đáng, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện thú vị làm cho nàng cười thành tiếng.
“Năm đó ta cùng nương đã từng đánh cuộc, nương nói bất kể tương lai ta gả cho tên ăn xin hay là cướp biển, bọn họ sẽ không quản ta. Ngày hôm trước ta viết thư cho nương có nói cho người biết ta muốn gả cho một tên ăn xin, ta nghĩ có lẽ nương sẽ vội đến chết mất.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ khiến cho cha nương vì nàng mà bận tâm, lần này, coi như nàng bất hiếu.
“Thì ra nàng còn có ý nghĩ trẻ con như vậy.” Hắn cười, ôm nàng càng chặt hơn.
Ba năm trước đây, là hắn dắt ngựa, nàng cưỡi ngựa, tâm tư khác nhau, điểm đến khác nhau. Hôm nay hai người đã có thể cùng cưỡi một con ngựa, cầm tay nhau đi trên cùng một con đường khiến cho hắn cũng không khỏi cười thành tiếng.
Nghe được tiếng cười của hắn ngay sau lưng, Bạch Giai Thanh quay đầu hỏi: “Chàng đang cười cái gì?”
“Cười quá khứ, cười tương lai, cười cuộc đời này ——”
Tiếng leng keng khoan thai phiêu diêu theo vó ngựa, dưới ánh hoàng hôn, trong tiếng gió biển, phiêu diêu khắp bốn phía, chấn động trời cao.
Cười quá khứ từng hao phí mọi tâm cơ; cười tương lai cuối cùng có thể cùng nhau cầm tay đi hết con đường; cười cuộc đời này không hề tịch mịch cô độc nữa; cười hết thảy mọi chuyện cười thế gian; lấy một tiếng cười —— đối nhân sinh.
《Hết 》
--- ------oOo---- -----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook