Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
-
Quyển 9 - Chương 1023: Sông Lăng Sa
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Edit: Sakura Hime
Beta: Tiểu Tuyền
Ánh nắng rực rỡ chiếu trên người hắn, chiếu rọi thân ảnh lang quân càng thêm thon dài vĩ ngạn.
Hắn thần thông bực nào, nàng nhìn từ ô cửa sổ bé tí mà hắn cũng cảm thấy được, đột nhiên quay mặt lại nở nụ cười với nàng.
Nụ cười này như băng tuyết tan rã, khiến cho đôi mắt màu vàng bắn ra vô tận ấm áp, tựa hồ như năm tháng rực rỡ cũng không thể nào sánh bằng nụ cười này. Hắn vốn là tiêu điểm mọi người chú mục, không biết bao nhiêu cô gái nữ yêu nhìn trộm hắn, lần này trông thấy nụ cười của Thần Quân đại nhân, chỉ cảm thấy trái tim cũng muốn say, chỉ sợ biết rõ trong mắt của hắn trông thấy người không phải là mình.
Ước gì hắn chỉ nhìn mình thì tốt biết bao!
Ninh Tiểu Nhàn cũng phải ôm lồng ngực. Hắn không biết giá trị nhan sắc của mình cao biêu nhiêu sao? Tại sao ở trước mặt mọi người cười dịu dàng với nàng như thế, khiến cho trái tim nàng rung động.
Người nầy thật là quá đáng!
Nàng đóng cửa sổ lại, đợi đến tim đập bình phục lại, mới mở cửa sổ ra.
Ánh mắt Trường Thiên đã rời đi khiến cho nàng thoải mái hơn nhiều, lúc này mới có rãnh rỗi nghiên cứu tình huống phía trước. Nhược Bình biết nàng mới tỉnh lại còn hơi mơ mồ nên tiến lên phía trước rồi nói: “Đi qua sơn cốc là đến sông Lăng Sa.”
Gương mặt nàng có chút rung động: “Thế mà đã đến sông Lăng Sa rồi!”
Sông Lăng Sa chảy từ phía tây tiến vào vùng đất Quảng Thành cung, đây cũng là con sông lớn nhất khu vực này, hiện tại Quảng Thành cung thống lĩnh mười hai châu địa giới rất rộng lớn,, lượng nước rất nhiều. Ban đầu nàng cùng phủ Phụng Thiên, Triều Vân tông định ra hiệp nghị tấn công Quảng Thành cung, sau đó bọn họ mô phỏng tuyến đường hành quân của đại quân Ẩn Lưu, trong đó có một con đường không thể không đi qua sông Lăng Sa.
Con sông lớn này chảy quanh co qua chín châu lớn, vòng lên núi tuyết ở phía Tây rồi chảy sang phía đông rồi chia làm ba đường chảy vào biển lớn, là con sông lớn nhất ở Nam Chiêm bộ châu, sóng đánh quanh năm chưa từng ngừng nghỉ.
Đi tới nơi này, đại biểu chân chính muốn đi vào địa giới Quảng Thành cung, cũng đại biểu chiến đấu gay cấn sắp mở màn.
Nhưng trước mắt quan trọng là phải vượt sông.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm. Trời sập xuống có người cao chống đỡ, tất cả tinh nhuệ của Ẩn Lưu đều ở chỗ này, hơn nữa có Trường Thiên tự mình áp trận. Có người chống đỡ nên nàng không biết gì về chiến trận có thể thoải mái, chỉ cần đi theo là được.
Dù sao lại không quá nhiều chuyện, nàng đuổi Nhược Bình ra ngoài rồi mới vào tầng thứ năm Thần Ma ngục. Tức nhưỡng trưởng thành đã dọn vào Tiên Thực Viên trong rừng rậm Ba Xà, nàng lại tách Tiểu tức nhưỡng mới ra, giờ phút này đang tại khỏe mạnh trưởng thành.
Hiện tại trong tay nàng nắm giữ rất nhiều tài nguyên phong phú, khác xa năm đó rời khỏi thôn Thiển Thủy, thậm chí ngay cả bộ xương cự kình trong biển cũng ném 10 bộ vào, cho dù nó từ từ cắn nuốt thì tốc độ sinh trưởng của khối tức nhưỡng cũng vượt xa bậc cha chú.
Trên mảnh đất màu mỡ giống rau câu này, trừ các thức linh thảo mới trồng ra, còn tự mình mở ra khu vực ba thước vuông, đều trồng một tấm than đen nhỏ khó hầu hạ này. Vật nhỏ xíu từ đầu tới đuôi đều đen thui, đụng một chút còn có thể rơi xuống phấn than, nhưng Ninh Tiểu Nhàn thông qua mảnh đất màu mỡ trong suốt có thể nhìn thấy, phía dưới vật nhỏ xíu đã mọc ra một tí rễ non, có thể thấy được nó đang sống .
Vật đáng thương này tên là Lôi Kích mộc. Sơ đồ tánh mạng của nó rất nhấp nhô, mặc dù Trầm Hoàng mộc rất hiếm có, nhưng đầu tiên là bị Nam Cung Chân lấy ra dùng lúc Độ Kiếp, bị Thiên Lôi đánh chỉ còn lại có một chút sinh cơ, sau đó lại bị Ninh Tiểu Nhàn chuyển tặng cho Phó Vân Trường, ba năm cũng không nhận được năng lượng bổ sung. Nhóc này cũng thực là”Cây kiên cường”, còn có thể duy trì sinh cơ, cho đến trước đó không lâu mới trở lại trong tay nàng. Đáng tiếc ngày vui ngắn hạn, nàng chỉ dùng Tức Nhưỡng nuôi mấy ngày, lúc đang ở bên trong Vân Mộng Trạch Lôi Kích mộc bị Trầm Hạ cầm đi gánh chịu Tất Phương thần hỏa nung khô.
Cho đến lúc này, nó mới xem như chân chính thoát thai hoán cốt, từ đó tiền đồ bất khả hạn lượng. Mặc dù còn chưa nghĩ kỹ tương lai sử dụng như thế nào nhưng sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi Vân Mộng Trạch thì dốc lòng tài bồi nó. Đáng tiếc vật này chỉ sợ có Tức Nhưỡng thúc dục hiệu quả mọc nhanh, đã qua bảy, tám ngày rồi mới mọc ra được mấy ngọn non, xem ra lại giống như Huyết Ngô đồng lại là một ăn linh lực nhà giàu. Có điều càng là bảo bối quý hiếm thì năng lượng hao tổn càng nhiều, đây cơ hồ là chuyện chắc chắn, cho nên nàng đã tính số dinh dưỡng của Tức Nhưỡng cùng với Lôi Kích mộc, định trường kỳ kháng chiến.
Ở trong Thần Ma ngục quay một vòng lại đi ra ngoài đã đến buổi trưa.
Gió thổi qua mắt mang hơi ẩm đoán được nơi này có sông hồ cách không xa.Quả nhiên bay qua một cái dốc đứng, nàng đã trông thấy sông lớn cuộn trào.
Sông Lăng Sa quả nhiên danh bất hư truyền, quanh co khúc khủyu đến nơi này, cũng không biết là mang bao nhiêu phù sa, dòng nước vẩy đục vàng khè. Loại vàng đục này đại khái chỉ có sông Lưu Sa trong《 Tây Du kí hoặc là sông Hoàng Hà của Trung Quốc mới có thể so sánh được. Bằng nhãn lực của nàng, đều có thể nhìn đến trong sông có vô số nước xoáy đang đảo quanh, có thể thấy được phía dưới trải rộng đá ngầm, cho nên nhìn bằng mắt thường không thấy dòng chảy xiết cuồn cuộn.
Đối với người phàm mà nói đây là một con sông rất hiểm ác, chỉ có người chèo thuyền kinh nghiệm rất phong phú mới dám ở chỗ này đi thuyền đưa đò, hơn nữa hàng năm người chết ở sông Lăng Sa đếm không hết. Song nghĩ đến bờ bên kia đi, không thể không mạo hiểm bởi vì không còn đường nào thông hành cả.
Hiện tại, đại quân Ẩn Lưu cũng gặp phải vấn đề này. Phía trước bộ đội đã dừng lại, xếp thành một hàng, bờ sông chi chít đứng đầy yêu binh. Đứng ở nơi này một đầu chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn liên tiếp phía chân trời, lấy thị lực của nàng mà cũng không thể trông thấy bờ bên kia.
Từ nơi mọi người đặt chân cho đến bên kia bờ sông Lăng Sa cách khoảng bảy mươi bảy cây số!
Khoảng cách này thì đa số yêu quái cũng có thể bay qua được, nhưng trên đường gặp tập kích phải làm thế nào?
Hơn nữa Ninh Tiểu Nhàn biết, đây là Ẩn Lưu trước đó đã học qua, chọn lựa nơi con sông hẹp nhất để chuẩn bị vượt sông. Phải biết rằng, chiều rộng lớn nhất của sông Lăng Sa là khoảng ba trăm bảy mươi lăm cây số! Cho dù là Thất tử vỗ cánh phi hành, cũng phải bay rất lâu.
Đằng trước không đường, đại quân đi tới nơi này phải dừng lại, lẳng lặng đợi chờ.
Nàng thở dài thậm thượt nói: ” Vượt sông thế nào đây?”
Nhược Bình nhẹ giọng nói: “Do Đại Nhân quyết định, tỳ nữ không biết.”
Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ hỏi bâng quơ không có trông cậy vào Nhược Bình tiểu thị nữ có thể biết cơ mật trong quân. Nhưng khi nhìn nước chảy hiểm ác thì nàng vẫn nhăn đầu lông mày lại, mơ hồ có chút bất an. Ở trong khu vực Quảng Thành cung nên không thể điều tra phi thoi tới chở người. Nhưng mặt sông rộng thế này liệu có biện pháp gì?
Mặc dù nàng không hiểu hành quân bày trận nhưng cũng biết con sông lớn cuồn cuộn này tất nhiên là vách tường thiên nhiên của Quảng Thành cung. Đại quân Ẩn Lưu quân dung chỉnh tề, thế lực khổng lồ, lúc hành quân cứng như bàn thạch, cơ hồ tìm khắp không tới biện pháp đánh tan nó, nếu không mượn cơ hội vượt sông bị thương nặng thì bọn ta cảm thấy tướng lãnh chỉ huy đối phương có thể đi ăn cứt.
Beta: Tiểu Tuyền
Ánh nắng rực rỡ chiếu trên người hắn, chiếu rọi thân ảnh lang quân càng thêm thon dài vĩ ngạn.
Hắn thần thông bực nào, nàng nhìn từ ô cửa sổ bé tí mà hắn cũng cảm thấy được, đột nhiên quay mặt lại nở nụ cười với nàng.
Nụ cười này như băng tuyết tan rã, khiến cho đôi mắt màu vàng bắn ra vô tận ấm áp, tựa hồ như năm tháng rực rỡ cũng không thể nào sánh bằng nụ cười này. Hắn vốn là tiêu điểm mọi người chú mục, không biết bao nhiêu cô gái nữ yêu nhìn trộm hắn, lần này trông thấy nụ cười của Thần Quân đại nhân, chỉ cảm thấy trái tim cũng muốn say, chỉ sợ biết rõ trong mắt của hắn trông thấy người không phải là mình.
Ước gì hắn chỉ nhìn mình thì tốt biết bao!
Ninh Tiểu Nhàn cũng phải ôm lồng ngực. Hắn không biết giá trị nhan sắc của mình cao biêu nhiêu sao? Tại sao ở trước mặt mọi người cười dịu dàng với nàng như thế, khiến cho trái tim nàng rung động.
Người nầy thật là quá đáng!
Nàng đóng cửa sổ lại, đợi đến tim đập bình phục lại, mới mở cửa sổ ra.
Ánh mắt Trường Thiên đã rời đi khiến cho nàng thoải mái hơn nhiều, lúc này mới có rãnh rỗi nghiên cứu tình huống phía trước. Nhược Bình biết nàng mới tỉnh lại còn hơi mơ mồ nên tiến lên phía trước rồi nói: “Đi qua sơn cốc là đến sông Lăng Sa.”
Gương mặt nàng có chút rung động: “Thế mà đã đến sông Lăng Sa rồi!”
Sông Lăng Sa chảy từ phía tây tiến vào vùng đất Quảng Thành cung, đây cũng là con sông lớn nhất khu vực này, hiện tại Quảng Thành cung thống lĩnh mười hai châu địa giới rất rộng lớn,, lượng nước rất nhiều. Ban đầu nàng cùng phủ Phụng Thiên, Triều Vân tông định ra hiệp nghị tấn công Quảng Thành cung, sau đó bọn họ mô phỏng tuyến đường hành quân của đại quân Ẩn Lưu, trong đó có một con đường không thể không đi qua sông Lăng Sa.
Con sông lớn này chảy quanh co qua chín châu lớn, vòng lên núi tuyết ở phía Tây rồi chảy sang phía đông rồi chia làm ba đường chảy vào biển lớn, là con sông lớn nhất ở Nam Chiêm bộ châu, sóng đánh quanh năm chưa từng ngừng nghỉ.
Đi tới nơi này, đại biểu chân chính muốn đi vào địa giới Quảng Thành cung, cũng đại biểu chiến đấu gay cấn sắp mở màn.
Nhưng trước mắt quan trọng là phải vượt sông.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm. Trời sập xuống có người cao chống đỡ, tất cả tinh nhuệ của Ẩn Lưu đều ở chỗ này, hơn nữa có Trường Thiên tự mình áp trận. Có người chống đỡ nên nàng không biết gì về chiến trận có thể thoải mái, chỉ cần đi theo là được.
Dù sao lại không quá nhiều chuyện, nàng đuổi Nhược Bình ra ngoài rồi mới vào tầng thứ năm Thần Ma ngục. Tức nhưỡng trưởng thành đã dọn vào Tiên Thực Viên trong rừng rậm Ba Xà, nàng lại tách Tiểu tức nhưỡng mới ra, giờ phút này đang tại khỏe mạnh trưởng thành.
Hiện tại trong tay nàng nắm giữ rất nhiều tài nguyên phong phú, khác xa năm đó rời khỏi thôn Thiển Thủy, thậm chí ngay cả bộ xương cự kình trong biển cũng ném 10 bộ vào, cho dù nó từ từ cắn nuốt thì tốc độ sinh trưởng của khối tức nhưỡng cũng vượt xa bậc cha chú.
Trên mảnh đất màu mỡ giống rau câu này, trừ các thức linh thảo mới trồng ra, còn tự mình mở ra khu vực ba thước vuông, đều trồng một tấm than đen nhỏ khó hầu hạ này. Vật nhỏ xíu từ đầu tới đuôi đều đen thui, đụng một chút còn có thể rơi xuống phấn than, nhưng Ninh Tiểu Nhàn thông qua mảnh đất màu mỡ trong suốt có thể nhìn thấy, phía dưới vật nhỏ xíu đã mọc ra một tí rễ non, có thể thấy được nó đang sống .
Vật đáng thương này tên là Lôi Kích mộc. Sơ đồ tánh mạng của nó rất nhấp nhô, mặc dù Trầm Hoàng mộc rất hiếm có, nhưng đầu tiên là bị Nam Cung Chân lấy ra dùng lúc Độ Kiếp, bị Thiên Lôi đánh chỉ còn lại có một chút sinh cơ, sau đó lại bị Ninh Tiểu Nhàn chuyển tặng cho Phó Vân Trường, ba năm cũng không nhận được năng lượng bổ sung. Nhóc này cũng thực là”Cây kiên cường”, còn có thể duy trì sinh cơ, cho đến trước đó không lâu mới trở lại trong tay nàng. Đáng tiếc ngày vui ngắn hạn, nàng chỉ dùng Tức Nhưỡng nuôi mấy ngày, lúc đang ở bên trong Vân Mộng Trạch Lôi Kích mộc bị Trầm Hạ cầm đi gánh chịu Tất Phương thần hỏa nung khô.
Cho đến lúc này, nó mới xem như chân chính thoát thai hoán cốt, từ đó tiền đồ bất khả hạn lượng. Mặc dù còn chưa nghĩ kỹ tương lai sử dụng như thế nào nhưng sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi Vân Mộng Trạch thì dốc lòng tài bồi nó. Đáng tiếc vật này chỉ sợ có Tức Nhưỡng thúc dục hiệu quả mọc nhanh, đã qua bảy, tám ngày rồi mới mọc ra được mấy ngọn non, xem ra lại giống như Huyết Ngô đồng lại là một ăn linh lực nhà giàu. Có điều càng là bảo bối quý hiếm thì năng lượng hao tổn càng nhiều, đây cơ hồ là chuyện chắc chắn, cho nên nàng đã tính số dinh dưỡng của Tức Nhưỡng cùng với Lôi Kích mộc, định trường kỳ kháng chiến.
Ở trong Thần Ma ngục quay một vòng lại đi ra ngoài đã đến buổi trưa.
Gió thổi qua mắt mang hơi ẩm đoán được nơi này có sông hồ cách không xa.Quả nhiên bay qua một cái dốc đứng, nàng đã trông thấy sông lớn cuộn trào.
Sông Lăng Sa quả nhiên danh bất hư truyền, quanh co khúc khủyu đến nơi này, cũng không biết là mang bao nhiêu phù sa, dòng nước vẩy đục vàng khè. Loại vàng đục này đại khái chỉ có sông Lưu Sa trong《 Tây Du kí hoặc là sông Hoàng Hà của Trung Quốc mới có thể so sánh được. Bằng nhãn lực của nàng, đều có thể nhìn đến trong sông có vô số nước xoáy đang đảo quanh, có thể thấy được phía dưới trải rộng đá ngầm, cho nên nhìn bằng mắt thường không thấy dòng chảy xiết cuồn cuộn.
Đối với người phàm mà nói đây là một con sông rất hiểm ác, chỉ có người chèo thuyền kinh nghiệm rất phong phú mới dám ở chỗ này đi thuyền đưa đò, hơn nữa hàng năm người chết ở sông Lăng Sa đếm không hết. Song nghĩ đến bờ bên kia đi, không thể không mạo hiểm bởi vì không còn đường nào thông hành cả.
Hiện tại, đại quân Ẩn Lưu cũng gặp phải vấn đề này. Phía trước bộ đội đã dừng lại, xếp thành một hàng, bờ sông chi chít đứng đầy yêu binh. Đứng ở nơi này một đầu chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn liên tiếp phía chân trời, lấy thị lực của nàng mà cũng không thể trông thấy bờ bên kia.
Từ nơi mọi người đặt chân cho đến bên kia bờ sông Lăng Sa cách khoảng bảy mươi bảy cây số!
Khoảng cách này thì đa số yêu quái cũng có thể bay qua được, nhưng trên đường gặp tập kích phải làm thế nào?
Hơn nữa Ninh Tiểu Nhàn biết, đây là Ẩn Lưu trước đó đã học qua, chọn lựa nơi con sông hẹp nhất để chuẩn bị vượt sông. Phải biết rằng, chiều rộng lớn nhất của sông Lăng Sa là khoảng ba trăm bảy mươi lăm cây số! Cho dù là Thất tử vỗ cánh phi hành, cũng phải bay rất lâu.
Đằng trước không đường, đại quân đi tới nơi này phải dừng lại, lẳng lặng đợi chờ.
Nàng thở dài thậm thượt nói: ” Vượt sông thế nào đây?”
Nhược Bình nhẹ giọng nói: “Do Đại Nhân quyết định, tỳ nữ không biết.”
Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ hỏi bâng quơ không có trông cậy vào Nhược Bình tiểu thị nữ có thể biết cơ mật trong quân. Nhưng khi nhìn nước chảy hiểm ác thì nàng vẫn nhăn đầu lông mày lại, mơ hồ có chút bất an. Ở trong khu vực Quảng Thành cung nên không thể điều tra phi thoi tới chở người. Nhưng mặt sông rộng thế này liệu có biện pháp gì?
Mặc dù nàng không hiểu hành quân bày trận nhưng cũng biết con sông lớn cuồn cuộn này tất nhiên là vách tường thiên nhiên của Quảng Thành cung. Đại quân Ẩn Lưu quân dung chỉnh tề, thế lực khổng lồ, lúc hành quân cứng như bàn thạch, cơ hồ tìm khắp không tới biện pháp đánh tan nó, nếu không mượn cơ hội vượt sông bị thương nặng thì bọn ta cảm thấy tướng lãnh chỉ huy đối phương có thể đi ăn cứt.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook