Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
-
Quyển 1 - Chương 9: Thù này không báo không phải quân tử
Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Đại Hổ cười khổ: “Thủ tọa của Giới luật Phong bận quá không rảnh quản chuyện này, là những sư huynh chủ sự khác tới điều tra. Bọn họ thật sự tìm được đồ của Hoắc sư huynh ở trong phòng ta, nói là ta gieo gió gặt bão, nể tình ta bị gãy chân nên không truy cứu nữa.”
Quả nhiên là khinh người quá đáng!
Đại Hổ trời sanh tính hướng nội trung thực, khiêm tốn ở chung cùng nhóm đồng môn bọn họ, sau khi tiến vào phái Xích Tiêu khắc khổ dụng công, sư trưởng cũng đưa ra đánh giá rất cao, đều cho rằng hắn là hạt giống tốt để tu tiên, có thể là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, không bối cảnh cũng không có núi dựa. Chủ sự sư huynh của Giới Luật Phong xem ra không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội Nhị trưởng lão truyền công.
Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “Lý nào lại như vậy! Thân là người của Giới Luật Phong vậy mà lại hoa mắt ù tai, còn dám đi ra ngoài chủ trì công đạo cái gì? Không được, ta phải nói việc này với Đại trưởng lão!” Đại trưởng lão truyền công rất thích thức ăn chay nàng làm, ban thưởng cho nàng không ít đồ, trong đó có một thanh chủy thủ Cực Phong Lợi.
Đại Hổ cả kinh, miễn cưỡng duỗi tay túm tay áo của nàng, khuyên nhủ: “Tiểu Nhàn, đừng nên sinh sự, chúng ta có một chủ sự sư huynh đã ban thuốc cho ta, cũng nói để ta dưỡng thương tốt lại trở về. Nhiều nhất hai ba tháng, ta lại có thể chạy có thể nhảy được rồi.” Mặc dù hắn trung hậu nhưng cũng không phải ngu ngốc, đã sớm nhìn ra Hoắc sư huynh hại hắn nhưng bây giờ hắn thầm nghĩ dàn xếp ổn thỏa cho tốt. Dù là có oan khuất, hắn và Tiểu Nhàn tỷ lại có biện pháp gì đây?
Nàng nghe xong, lửa giận trong lồng ngực chẳng những không có giảm bớt ngược lại lại càng bùng nổ. Nhập môn ba tháng, phẩm tính Đại Hổ người người đều biết, chủ sự sư huynh không trách phạt lại còn ban thuốc, hơn nữa cho phép Đại Hổ sau khi dưỡng thương tốt thì trở về phái Xích Tiêu, đã nói rõ trong lòng hắn hiểu hết, biết chuyện này việc này chín phần mười có liên quan tới Hoắc Chính Hoa. Nhưng hắn vừa không thay Đại Hổ rửa oan lại cũng không ra mặt yêu cầu trách phạt Hoắc Chính Hoa, hiển nhiên là tính toán hai mắt đều nhắm, để cho chuyện này qua đi.
Nàng cố nén tức giận, trấn an Đại Hổ, trở về trong phòng khách lại thấy Tống tẩu ngồi ở trên ghế lau nước mắt, trượng phu của nàng cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu rầu rĩ rút thuốc lá.”Nhị vị định làm như thế nào?” Nàng thấp giọng hỏi.
Tống tẩu run rẩy một hồi lâu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Mấy vị tiên trưởng đưa Đại Hổ về nói, thương thế của hắn nhìn nghiêm trọng, nhưng đan dược tiên gia có thể trị lành, bọn họ còn cầm vài nén bạc cho chúng ta, nói giữa đồng môn với nhau xảy ra tranh chấp là chuyện bình thường, không nên quá để ở trong lòng.”
Nàng ngẩn ra, sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, thì ra một nhà Tống tẩu cũng không có ý định truy cứu chuyện này, lập tức cảm thấy ngực một trận khó chịu, mấy bước chạy ra khỏi nhà gỗ.
Nàng càng chạy càng nhanh, tới khi chạy đến bờ sông Thiển Thủy mới ngừng lại được. Lúc này các nông phụ giặt quần áo còn chưa tới đây, trên bờ sông một mảnh an tĩnh.
Tức giận, bất bình, áy náy, các loại tâm tình ở trong lồng ngực nàng làm ầm ĩ thật lâu, khiến cho Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy ngực nóng bỏng gần như muốn nổ tung, nhưng đầu óc lại giống như ngâm trong nước đá, cực kì tỉnh táo. Nàng ở bờ sông đi qua đi lại mấy lần, càng đi bước chân càng chậm, cuối cùng đứng lại rồi chậm rãi ngồi xuống.
Nàng không trách Đại Hổ và Tống tẩu biểu hiện mềm yếu. Dù sao một nhà Tống tẩu chẳng qua là một nông hộ bình thường. Mà mình so với bọn họ càng thêm không bằng, là một nữ cô nhi cả gốc rễ cũng không có, nói gì chuyện báo thù, nói gì chuyện hả giận, nói gì chuyện không bị người khinh thị, nói gì chuyện không bị người ăn hiếp?
“Khi ta vừa rơi xuống bờ sông Thiển Thủy, là Đại Hổ phát hiện ra ta đầu tiên rồi mang ta về nhà hắn.” Nàng yếu ớt mở miệng, thật giống như tự nói một mình: “Tống tẩu đồng tình ta tứ cố vô thân liền để cho trượng phu của nàng ở phía sau nhà xây cho ta thêm một phòng nhỏ, ăn ở đều giống như bọn họ, chưa bao giờ đòi tiền bạc qua với ta. Sau khi ta kiểm tra ở phái Xích Tiêu, lúc nào Nhị Hổ cũng mặt mũi bầm dập về nhà, bởi vì bọn nhỏ trong thôn ở sau lưng chê cười ta là người ngu ngốc không có linh căn, Nhị Hổ hễ nghe thấy liền xông ra đánh nhau, chúng ta thế nào trách mắng hắn cũng vô dụng.”
“Ân tình của bọn họ, ta còn chưa kịp báo đáp, ngược lại khiến Đại Hổ gặp phải tai họa như vậy, thiếu chút nữa làm con đường tu tiên của hắn bị chặt đứt. Ta làm như vậy, có tính là lấy oán trả ơn hay không?” Nếu như Tống tẩu biết được Đại Hổ vì bảo hộ chính mình mà bị thương, nàng còn có thể đối tốt với mình như vậy sao?
Nàng lẩm bẩm đợi một lúc lâu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trường Thiên mới vang lên: “Mặc dù thương thế của hắn là bị người khác hãm hại nhưng chuyện này quả thật bởi vì ngươi gây lên. Nếu như ngươi có lòng tu tiên mà nói, đoạn nhân quả này nhất định phải kết thúc, nếu không, ngày sau tất thành Tâm Ma!”
Nàng cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ngươi thật biết an ủi người.”
“Bổn quân không có thói quen an ủi người.” Trường Thiên nói: “Kẻ yếu mới cần được an ủi.”
Nàng há miệng, lại nói không ra lời.
Một nhà Tống tẩu từ bản năng biết rõ không lấy được công đạo, bởi vì bọn họ không có năng lực, đây là giác ngộ của người yếu. Mà nàng thì sao, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng vốn nghĩ quá mức ngây thơ, cho là an cư một chỗ, bảo vệ mình bình an là đủ rồi. Nhưng bây giờ xem ra, nàng nghĩ chỉ lo bản thân nhưng phiền toái vẫn sẽ tìm đến nàng. Hôm nay bị thương chính là Đại Hổ, ngày mai nói không chừng sẽ tới phiên nàng.
Ở Hoa Hạ cổ nhân có nói qua: “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”, nếu như nàng cả năng lực “Tu thân” cũng không có, sớm muộn cũng sẽ bị cái thế giới Thần Ma Loạn Vũ này mạt sát, không lưu lại chút hạt bụi, tựa như rất nhiều phàm nhân trên cõi đời này.
Ở chỗ này, sống vốn không phải là một chuyện dễ dàng.
Nàng ngắt cọng cỏ nhỏ trên mặt đất, đặt trong miệng dùng sức nhai nhai, từ từ cảm nhận loại mùi vị chua xót lại có chút cay đắng này.
Qua hồi lâu, nàng mới thấp giọng gọi Trường Thiên: “Nanh Thú cũng là một loại yêu quái, đúng hay không?”
“Chưa từng nghe nói. Có lẽ là chủng loại yêu thú xuất hiện sau khi bổn quân bị phong ấn, ngươi miêu tả một chút xem.”
“Lớn lên giống hổ. Toàn thân màu vàng, dọc trên thân có đường vân màu đen, lỗ tai giống như vây cá, hai chiếc răng cửa rất nhọn rất dài, môi dưới nhô ra, cái đuôi lại rất ngắn, có chút giống như đuôi thỏ.”
Trường Thiên trầm ngâm nói: “Cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng có lẽ là loại yêu quái pha tạp. Nó có đạo hạnh không?”
“Có, Hoắc Chính Hoa nói khoác khắp nơi, nói Nanh Thú có đạo hạnh ba trăm năm.”
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Vậy sao? Cứ từ đạo hạnh hai trăm năm cũng được a. Miễn miễn cưỡng cưỡng cũng đủ cho tức nhưỡng trong Thần Ma Ngục sinh trưởng và bắt đầu trồng một vài loại cấp thấp để thu hoạch.” Rõ ràng tâm tình vẫn trầm trọng nhưng khóe miệng nàng cũng không nhịn được khẽ cong. Hiển nhiên Trường Thiên biết rõ nam nhân đều thích nói chuyện mạnh miệng, đây là hắn suy bụng ta ra bụng người sao?
“Thù này không báo không phải là quân tử. Như vậy, chúng ta đi bắt Nanh Thú. Báo thù cho Đại Hổ, cho ta và ngươi bồi bổ, một công ba việc nha.” Nó vốn chỉ là một con yêu quái chết tiệt ở trong môn phái nhiều lần giương oai. Hoắc Chính Hoa chỉ cái nào, nó liền cắn người đó, mọi người giận mà không dám nói gì. Bắt nó vào làm phân bón cho Thần Ma Ngục, nàng cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý.
“Ngươi tính toán làm thế nào?”
“Muốn chiếm tiên cơ trước kẻ địch, phải biết người biết ta. Ngày mai, ta sẽ lên núi Xích Tiêu, thăm dò tình hình của địch!” Ninh Tiểu Nhàn thật sâu thở một hơi, tâm tình lộn xộn đều ném qua một bên. Nếu đã quyết định xong, cần có kế hoạch chu toàn, thực lực hai bên càng cách xa thì lại càng cần phải tỉnh táo để đối phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook