Ninh Thư Trùng Sinh
-
Chương 59
Trong căn phòng im lặng, tiếng chát vang dội này nghe đặc biệt chói tai.
Ninh Thư chậm rãi buông tay phải, vẫn còn cảm giác lòng bàn tay mình run lên từng cơn râm ran, kỳ thật cậu không nên kích động như vậy, chẳng qua là nghe người khác nói bậy vài lời về người phụ nữ ấy thôi, thế mà vẫn không kiểm soát được mình. Có lẽ từ sâu trong lòng vẫn không cách nào thuyết phục được bản thân đuổi đi hình ảnh người phụ nữ gọi là mẹ đó ra khỏi tâm trí mình.
Thế nên mới có thể không do dự cho Vương Vĩ Minh một bạt tai, ngay sau khi nghe đối phương nói những lời đó.
Một tát này cậu dùng sức rất mạnh, khóe miệng Vương Vĩ Minh đã rỉ cả máu, gã nhìn Ninh Thư, bỗng dưng bật cười, “Mày biết chứ? Tao ghét nhất lũ người như chúng mày, tự cho là đúng, lúc nào cũng ăn trên ngồi trước, hệt như mẹ của mày, luôn bày ra bộ dạng kiêu ngạo, kết quả thì sao, mẹ mày chọn đúng một thằng nghèo chả ra gì, cô ấy… cô ấy cũng bị ép chết, ông bà ngoại mày cũng bị tức chết, đây là quả báo của người nhà họ Trác!”
Ninh Thư im lặng nghe, nỗi căm phẫn cùng với lửa giận trong giọng nói đó cứ như vậy bị bóc ra một cách dễ dàng.
Cậu không biết cơn giận dữ cùng oán hận của Vương Vĩ Minh do đâu mà có, có lẽ chúng đều có liên quan tới nhà họ Trác trong miệng gã, nhưng những thứ đó không liên can tới Ninh Thư cậu, dòng họ đó chưa từng nhận lại cậu, mấy năm nay cũng chẳng có ý đồ tới tìm cậu về, vậy tại sao cậu phải tự làm bản thân mình thảm hại chả ra gì vì mấy sự chuyện này?
Vương Vĩ Minh nhìn vẻ bình tĩnh của cậu thiếu niên đối diện, gương mặt đột ngột trở nên hung ác, xoay người đè cậu xuống ghế.
“Tao đã mãi mãi mất đi cô ấy, người đó hại tao đánh mất cô ấy! Cho dù có ra sao, tao cũng không thua! Cô ấy vì một người như mày mà bỏ lại tao, đây là cô ấy nợ tao! Là nhà họ Trác chúng nó nợ tao! Hôm nay lấy mày ra trả lại món nợ đó cho tao đi!” Gương mặt gã dần trở nên điên cuồng, vừa nói vừa xé rách quần áo trên người Ninh Thư, quần áo mùa đồng rất dày, áo mà Ninh Thư đang mặc lại là loại áo khoác dày may chéo hai hàng nút, thế nên muốn xé đương nhiên phải cố sức, hơn nữa Ninh Thư giãy dụa với sức lực lớn, Vương Vĩ Minh cố gắng gần cả mười phút đều không có tác dụng gì.
Bị người đè chặt xuống mặt ghế sô-pha, Ninh Thư không kêu gào cũng chẳng ầm ĩ, duy nhất chỉ có hai tay hai chân là đấm đá hung ác không ngừng, hai người hệt như đang rơi vào cuộc đua không tiếng động, ai cũng không muốn chịu thua.
Ninh Thư không biết “cô ấy” trong miệng Vương Vĩ Minh là ai, chẳng qua đối với cách gã muốn lấy cậu ra gán nợ kiểu đó, bất kể ra sao cậu cũng sẽ không nhượng bộ.
Những chuyện khó coi trên đời này cậu đã gặp qua rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên bị đàn ông đè dưới người như thế này.
Cậu không kịp suy nghĩ xem Lý Nghiêm Hi giờ đang làm gì, chỉ muốn nhanh chóng đá văng tên đàn ông ghê tởm trên người này ra, chỉ là sức cậu không bì lại được với cơ thể khỏe mạnh của đối phương, nên chẳng mấy chốc đã thấy tay chân mình không còn đủ sức như lúc đầu, Vương Vĩ Minh đã kề sát miệng lại đây, Ninh Thư nghiêng đầu, miệng đối phương dừng thẳng ngay trên cổ cậu, cảm giác ấm áp hệt như bị rắn bò lên đó khiến dạ dày cậu quặn lên từng trận, tức khắc nổi đầy da gà.
Vương Vĩ Minh mặc dù đã tuổi trung niên, mà thể hình thì vẫn mạnh mẽ hệt như đàn ông ba mươi, gã đè Ninh Thư bên dưới mình nom dễ dàng quá mức, chỉ là quần áo trên người cậu vẫn còn nguyên, chỉ mới đứt được hàng nút đầu tiên.
“Ninh Thư, em không chỉ giống mẹ mình, em càng thêm giống cô ấy.” Giọng Vương Vĩ Minh mang theo ý cười, xen lẫn trong đó là sự say mê rõ rệt, Ninh Thư nghe xong không khỏi lấy làm sợ hãi.
Tên cầm thú!
“Vương Vĩ Minh, rốt cuộc ông muốn thế nào?” Ninh Thư lợi dụng kẽ hỡ giữa những tràng giãy dụa, gian nan mở miệng hỏi, chất giọng đã lộ rõ sự mệt mỏi.
Vương Vĩ Minh cười, “Tôi chỉ muốn nếm thử mùi vị của em thôi.”
“Vậy ra ông định mang một Ninh Thư bị ông làm nhục đi gặp Lý Nghiêm Hi à?” Ninh Thư cắn răng rít khẽ một câu, gã đàn ông phía trên cậu nghe vậy chợt ngẩn ra, Ninh Thư thừa dịp này nhanh chóng trượt người ra ngoài, đợi đến khi Vương Vĩ Minh giật mình lại, đã thấy thiếu niên vừa nãy còn trong tầm khống chế của mình giờ đang đứng ở đầu ghế bên kia, bình tĩnh nhìn gã.
“Hiện thì tao đã đổi ý, mày quá giống cô ấy, tại sao tao phải trả mày lại cho Lý Nghiêm Hi, nó có lấy thêm bao nhiêu thứ tới đổi, tao cũng không trả!” Vương Vĩ Minh chống tay phải lên thành ghế, cười dữ tợn, bộ dáng đó khiến cậu phải cau mày.
Vương Vĩ Minh còn tính nói tiếp gì đó, mà tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên.
“Cái gì?” Bị cắt ngang chuyện vui khiến gã vô cùng không vui.
Bên ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của đám tay chân, “Lão Đại, hai thằng nhóc kia chạy!”
“Cái gì?! Còn không mau đuổi theo!” Vương Vĩ Minh điên tiết quát lớn, quát xong định bước ra ngoài, nghĩ gì đó lại quay trở về, “Dẫn thêm mười mấy thằng theo, những đứa khác toàn bộ ở lại.”
Hai bàn tay siết chặt của Ninh Thư bấy giác buông lỏng, hai người bọn họ nói hẳn là hai anh em nhà họ Quan, chỉ cần bọn họ an toàn chạy thoát, cậu sẽ không cần phải lo lắng thêm gì, chỉ là không đợi cậu vui mừng được lâu, ngoài cửa lại vang lên một trận ồn ào, sau đó cửa phòng bị mở ra, Tinh Không Tinh Dương bị đám người trói hai tay lôi vào phòng.
Quần áo trên người họ tuy rằng bị rách đôi ba chỗ, nhưng vẫn còn đầy đủ, trên mặt dính vài vệt bẩn, nhưng vẫn còn nhìn ra được dáng vẻ công tử ban đầu, trên người cũng coi như sạch sẽ, thoạt nhìn không bị thương, Ninh Thư cẩn thận quan sát hai người họ một lúc, sau đó mới yên lòng.
“Học trưởng, anh không sao chứ?”
“Ninh Thư, anh không sao chứ?”
Hai anh em đồng loạt lên tiếng, trong giọng nói để lộ sự lo lắng và không yên, Ninh Thư nhanh chóng lắc đầu, “Tôi không sao, đừng lo.”
Vương Vĩ Minh thấy vậy, cười nhạo, “Có chuyện hay không giờ còn chưa nói trước được đâu.”
“Vương Vĩ Minh, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Nghe đối phương kêu tên mình, Vương Vĩ Minh cười đắc chí, bước tới trước mặt Tinh Không, “Không nghĩ tới tên nhóc như mày cũng biết tên của tao.”
Tinh Không liếc nhìn gã, đột nhiên nhếch môi, “Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, có khoác lên mình mấy bộ đồ quý tới đâu cũng không át được thứ mùi vị nào đó trên người.”
Câu này hệt như đã giẫm trúng chỗ đau của Vương Vĩ Minh, chỉ thấy gã biến sắc, không nói gì trực tiếp đá thẳng chân về phía Tinh Không, Ninh Thư định lao tới chắn, thế nhưng khoảng cách quá xa, liền sau đó cậu nghe thấy tiếng kêu rên của Tinh Dương, chỉ thấy cậu ta chật vật ôm lấy người cuộn tròn trên nền nhà trơn nhẵn, mới nãy lúc Vương Vĩ Minh giơ chân đá tới, Tinh Dương không hề nghĩ ngợi lập tức lao qua chắn trước người Tinh Không.
“Tinh Dương!” Tinh Không hoảng hốt đến độ thanh âm cũng thay đổi, giọng nói cậu ta bén nhọn hệt như muốn cắt nát không khí, Ninh Thư chạy tới định nâng Tinh Dương dậy, lại bị hai tên đàn em của Vương Vĩ Minh trái phải kẹp lại tay mình, cậu nhìn về phía Vương Vĩ Minh đang khoanh tay đứng một bên với vẻ mặt hả hê, rốt cuộc không cách nào giữ được bình tĩnh, “Vương Vĩ Minh! Ông có chuyện gì cứ nhằm vào tôi là được, bọn họ vô tội.”
“Hừ, vô tội? Ninh Thư, người nhà họ Trác chúng mày không có tư cách nói câu này.” Vương Vĩ Minh chăm chăm nhìn cậu, trong đôi mắt dấy lên sự oán hận.
Ninh Thư giãy dụa, lại giãy không ra được sự kìm kẹp của hai tên bên cạnh, “Vương Vĩ Minh, ông thả bọn họ ra, chuyện tôi với ông có thể bàn lại.”
Lời cậu nói khiến gương mặt vốn đang đắc ý của gã lại càng thêm kiêu ngạo, gã bước chậm từng bước thong thả tới trước mặt thiếu niên, ngón tay nâng nhẹ cằm cậu lên, tười cười tà khí mà ác liệt, “Ninh Thư, mày thực sự rất lương thiện, anh trai hai đứa nó năm đó là người suýt nữa đã hại chết cha của mày đấy.”
Ninh Thư thở dốc, nghe thấy gã lại tiếp tục: “Ồ, tao quên mất, chuyện này chắc chắn mày không biết rồi, năm đó, sau khi ba mẹ mày bỏ trốn, Quan Hạo yêu quá hóa hận, tìm người đánh ba mày, lần đó ông ta bị thương cũng không nhẹ đâu, không ngờ mạng ông ta cũng lớn, vậy mà có thể sống tới được tới giờ.”
“Ông nói bậy!” Giọng nói kích động của Tinh Không vang lên, Ninh Thư giật mình hồi thần, đáy lòng dâng lên sự chua chát.
Cổng trường ngày đó, vẻ mặt của Quan Hạo rõ dần từng chút từng chút một, vẻ hoài niệm như đang đuổi theo hồi ức khi nói về mẹ, hiện giờ rốt cuộc cậu đã rõ nguyên do.
“Mặc kệ thế nào, đó là chuyện của người lớn, huống chi ông cũng nói, ba tôi mạng lớn, vẫn sống được tới giờ. Quan Hạo là Quan Hạo, Tinh Không Tinh Dương tuy là em trai ông ta, nhưng quan trọng hơn, họ là bạn tôi. Tôi sẽ không bỏ mặc bạn mình.” Ninh Thư vừa nhìn gã vừa gằn từng tiếng, nụ cười đắc ý của gã từ từ nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trên gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng.
Ninh Thư phát hiện gã đang chậm rãi áp sát lại đây, lại cái nụ cười nơi khóe miệng khiến người khác thật buồn nôn, “Ninh Thư, cậu vì hai đứa nó chuyện gì cũng chấp nhận làm?”
Ninh Thư không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn gã, Vương Vĩ Minh cũng biết tự mình làm mình mất mặt, tức khắc lộ ra vẻ mặt bừa bãi, “Nếu tôi muốn cậu thỏa mãn tôi thì sao, cậu cũng chấp nhận?”
“Ninh Thư, đừng lo cho tụi này! Anh đừng đồng ý với ông ta!” Tinh Không bị người ấn lại không thể động đậy, chỉ còn miệng có thể hoạt động bình thường, “Vương Vĩ Minh, tao d** cả dòng họ, xới hết phần mộ tổ tiên mười tám đời nhà mày, có chuyện gì cứ nhằm vô ông đây, thả Ninh Thư ra!”
Cậu ta vừa chửi xong liền bị người tát vài cái, bị đánh đến độ chảy cả máu, lại vẫn không chịu ngừng, “Vương Vĩ Minh, mày nghe rõ không? Mày cái thứ nhà giàu mới nổi! Tên khốn chỉ biết chơi trai!”
Ninh Thư nhìn cậu ta, lại thoáng nhìn sang Tinh Dương vẫn đang đau đớn cuộn người dưới đất không dậy nổi, bất đắc dĩ khép mắt, tới khi mở ra, trong đó chỉ còn lại sự trấn tĩnh, “Muốn tôi thỏa mãn ông cũng được, trước tiên phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.”
Vương Vĩ Minh ra vẻ đã đoán được đáp án như vậy từ trước, gã cười gật đầu, “Dĩ nhiên.” Nói xong vứt cho đám tay chân cái nhìn ra hiệu, lập tức có người kéo Tinh Dương đã ngất xỉu ra ngoài, Tinh Không cũng bị lôi đi, mặc kệ cậu ta có giãy dụa la to tới đâu cũng vô dụng, cậu ta chỉ kịp quay lại nhìn Ninh Thư thêm một lần, cửa phòng trước mặt lập tức bị người vô tình đóng lại.
Đợi đến khi bảo đảm hai anh em đã bị đưa ra khoài, Ninh Thư mới từ cửa sổ di chuyển về lại chỗ cũ.
Cậu nhìn mấy tên tay chân của Vương Vĩ Minh xung quanh, cười hỏi: “Sao? Ông định mời mấy gã này xem trực tiếp miễn phí à?”
Vương Vĩ Minh không nghĩ tới cậu sẽ thẳng thừng như vậy, gã sửng sốt vài giây mới vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em lui ra ngoài, cà căn phòng chìm vào im lặng, Ninh Thư đi tới cạnh cửa, lại vòng trở về đứng trước mặt cười nhìn gã, “Chú Vương, tôi đây là lần đầu, chỗ nào không tốt chú bỏ qua cho vậy.”
Thái độ của cậu quá mức thong dong và bình tĩnh, trong lòng gã cứ có sự bất an mơ hồ nào đó, lại nghe giọng nói trong trẻo của thiếu niên chậm rãi vang lên, “Tôi nên làm như thế nào đây?”
Gã nhìn gương mặt thanh tú của cậu, rướn người đến muốn hôn lên đôi cánh hoa xinh đẹp ấy, nhưng bị đối phương không dấu vết lách mình tránh ra, trong lòng gã có chút không vui, trầm giọng: “Cởi nút quần ra, dùng miệng.”
Ninh Thư gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời gã, hai người họ lúc này đang đứng trước sô-pha, Ninh Thư đẩy nhẹ, gã đàn ông trung niên đối diện lập tức ngã xuống ghế, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu xuống – trong nụ cười hả hê của gã – vụng về cởi bỏ nút quần, phần đàn ông của gã lúc này đã hoàn toàn dựng đứng, giương nanh múa vuốt trước mặt cậu, Ninh Thư im lặng nhìn dương v*t cương cứng đến độ hằn rõ gân máu trên đó, không đợi gã giục, hé miệng ngậm vào.
Tiếng rên rỉ thoải mái của gã dần dần vang khắp căn phòng im ắng, Ninh Thư ngồi trên mặt đất, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp, rồi lại nhanh chóng bị giấu đi.
Mùi tanh trong miệng khiến cậu muốn nôn ra, mùi vị ghê tởm này còn khó nuốt hơn cả mớ thức ăn đã qua vài ngày mà cậu đã từng ăn, khoang miệng bị kéo căng, tiếng rên của Vương Vĩ Minh càng lúc càng lớn, cậu cơ bản đã cảm giác được cả người gã đàn ông ngồi trên ghế đang run lên, run vì khoải cảm, cậu rũ mi, mở lớn miệng hết cỡ, sau đó nhắm chặt mắt, liệu mạng cắn xuống.
Giây tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh như tiếng lợn bị giết, tiếng la đó rất thảm thiết, ngay cả ánh đèn ngoài cửa sổ dường như cũng trở nên chói mắt hơn một ít.
Ninh Thư gắt gao cắn lấy thứ trong miệng, mặc cho gã đàn ông trên người không ngừng đấm đá vào người cậu cũng không chịu nhả ra, đám tay chân ngoài cửa giờ phút này cũng đang lo lắng vì cửa phòng mở không được, Ninh Thư cắn chặt răng, yên lặng nở nụ cười.
Dường như đã qua rất lâu, hoặc cũng chỉ ngắn ngủn vài giây thôi, trong miệng cậu tràn lan mùi tanh hòa với mùi máu nhàn nhạt, sức giãy dụa từ gã đàn ông trên ghế yếu đi nhiều, hai đầu gối quỳ dưới nền nhà của cậu đã gần như không còn chút cảm giác nào. Đúng lúc đó cửa phòng bị lực bên ngoài phá ra, cậu nghĩ, rốt cuộc cũng xong.
Ninh Thư buông miệng, cả người không kiểm soát được ngã xuống.
Ngay khi sắp chạm xuống đất, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.
Câu hơi mở mắt, nhìn thấy được gương mặt quen thuộc, “Lý… Nghiêm Hi.” Cậu gian nan cất giọng khàn khàn, gọi xong ba chữ này cũng đã chẳng còn thanh âm nào vang lên nữa.
Ninh Thư chậm rãi buông tay phải, vẫn còn cảm giác lòng bàn tay mình run lên từng cơn râm ran, kỳ thật cậu không nên kích động như vậy, chẳng qua là nghe người khác nói bậy vài lời về người phụ nữ ấy thôi, thế mà vẫn không kiểm soát được mình. Có lẽ từ sâu trong lòng vẫn không cách nào thuyết phục được bản thân đuổi đi hình ảnh người phụ nữ gọi là mẹ đó ra khỏi tâm trí mình.
Thế nên mới có thể không do dự cho Vương Vĩ Minh một bạt tai, ngay sau khi nghe đối phương nói những lời đó.
Một tát này cậu dùng sức rất mạnh, khóe miệng Vương Vĩ Minh đã rỉ cả máu, gã nhìn Ninh Thư, bỗng dưng bật cười, “Mày biết chứ? Tao ghét nhất lũ người như chúng mày, tự cho là đúng, lúc nào cũng ăn trên ngồi trước, hệt như mẹ của mày, luôn bày ra bộ dạng kiêu ngạo, kết quả thì sao, mẹ mày chọn đúng một thằng nghèo chả ra gì, cô ấy… cô ấy cũng bị ép chết, ông bà ngoại mày cũng bị tức chết, đây là quả báo của người nhà họ Trác!”
Ninh Thư im lặng nghe, nỗi căm phẫn cùng với lửa giận trong giọng nói đó cứ như vậy bị bóc ra một cách dễ dàng.
Cậu không biết cơn giận dữ cùng oán hận của Vương Vĩ Minh do đâu mà có, có lẽ chúng đều có liên quan tới nhà họ Trác trong miệng gã, nhưng những thứ đó không liên can tới Ninh Thư cậu, dòng họ đó chưa từng nhận lại cậu, mấy năm nay cũng chẳng có ý đồ tới tìm cậu về, vậy tại sao cậu phải tự làm bản thân mình thảm hại chả ra gì vì mấy sự chuyện này?
Vương Vĩ Minh nhìn vẻ bình tĩnh của cậu thiếu niên đối diện, gương mặt đột ngột trở nên hung ác, xoay người đè cậu xuống ghế.
“Tao đã mãi mãi mất đi cô ấy, người đó hại tao đánh mất cô ấy! Cho dù có ra sao, tao cũng không thua! Cô ấy vì một người như mày mà bỏ lại tao, đây là cô ấy nợ tao! Là nhà họ Trác chúng nó nợ tao! Hôm nay lấy mày ra trả lại món nợ đó cho tao đi!” Gương mặt gã dần trở nên điên cuồng, vừa nói vừa xé rách quần áo trên người Ninh Thư, quần áo mùa đồng rất dày, áo mà Ninh Thư đang mặc lại là loại áo khoác dày may chéo hai hàng nút, thế nên muốn xé đương nhiên phải cố sức, hơn nữa Ninh Thư giãy dụa với sức lực lớn, Vương Vĩ Minh cố gắng gần cả mười phút đều không có tác dụng gì.
Bị người đè chặt xuống mặt ghế sô-pha, Ninh Thư không kêu gào cũng chẳng ầm ĩ, duy nhất chỉ có hai tay hai chân là đấm đá hung ác không ngừng, hai người hệt như đang rơi vào cuộc đua không tiếng động, ai cũng không muốn chịu thua.
Ninh Thư không biết “cô ấy” trong miệng Vương Vĩ Minh là ai, chẳng qua đối với cách gã muốn lấy cậu ra gán nợ kiểu đó, bất kể ra sao cậu cũng sẽ không nhượng bộ.
Những chuyện khó coi trên đời này cậu đã gặp qua rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên bị đàn ông đè dưới người như thế này.
Cậu không kịp suy nghĩ xem Lý Nghiêm Hi giờ đang làm gì, chỉ muốn nhanh chóng đá văng tên đàn ông ghê tởm trên người này ra, chỉ là sức cậu không bì lại được với cơ thể khỏe mạnh của đối phương, nên chẳng mấy chốc đã thấy tay chân mình không còn đủ sức như lúc đầu, Vương Vĩ Minh đã kề sát miệng lại đây, Ninh Thư nghiêng đầu, miệng đối phương dừng thẳng ngay trên cổ cậu, cảm giác ấm áp hệt như bị rắn bò lên đó khiến dạ dày cậu quặn lên từng trận, tức khắc nổi đầy da gà.
Vương Vĩ Minh mặc dù đã tuổi trung niên, mà thể hình thì vẫn mạnh mẽ hệt như đàn ông ba mươi, gã đè Ninh Thư bên dưới mình nom dễ dàng quá mức, chỉ là quần áo trên người cậu vẫn còn nguyên, chỉ mới đứt được hàng nút đầu tiên.
“Ninh Thư, em không chỉ giống mẹ mình, em càng thêm giống cô ấy.” Giọng Vương Vĩ Minh mang theo ý cười, xen lẫn trong đó là sự say mê rõ rệt, Ninh Thư nghe xong không khỏi lấy làm sợ hãi.
Tên cầm thú!
“Vương Vĩ Minh, rốt cuộc ông muốn thế nào?” Ninh Thư lợi dụng kẽ hỡ giữa những tràng giãy dụa, gian nan mở miệng hỏi, chất giọng đã lộ rõ sự mệt mỏi.
Vương Vĩ Minh cười, “Tôi chỉ muốn nếm thử mùi vị của em thôi.”
“Vậy ra ông định mang một Ninh Thư bị ông làm nhục đi gặp Lý Nghiêm Hi à?” Ninh Thư cắn răng rít khẽ một câu, gã đàn ông phía trên cậu nghe vậy chợt ngẩn ra, Ninh Thư thừa dịp này nhanh chóng trượt người ra ngoài, đợi đến khi Vương Vĩ Minh giật mình lại, đã thấy thiếu niên vừa nãy còn trong tầm khống chế của mình giờ đang đứng ở đầu ghế bên kia, bình tĩnh nhìn gã.
“Hiện thì tao đã đổi ý, mày quá giống cô ấy, tại sao tao phải trả mày lại cho Lý Nghiêm Hi, nó có lấy thêm bao nhiêu thứ tới đổi, tao cũng không trả!” Vương Vĩ Minh chống tay phải lên thành ghế, cười dữ tợn, bộ dáng đó khiến cậu phải cau mày.
Vương Vĩ Minh còn tính nói tiếp gì đó, mà tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên.
“Cái gì?” Bị cắt ngang chuyện vui khiến gã vô cùng không vui.
Bên ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của đám tay chân, “Lão Đại, hai thằng nhóc kia chạy!”
“Cái gì?! Còn không mau đuổi theo!” Vương Vĩ Minh điên tiết quát lớn, quát xong định bước ra ngoài, nghĩ gì đó lại quay trở về, “Dẫn thêm mười mấy thằng theo, những đứa khác toàn bộ ở lại.”
Hai bàn tay siết chặt của Ninh Thư bấy giác buông lỏng, hai người bọn họ nói hẳn là hai anh em nhà họ Quan, chỉ cần bọn họ an toàn chạy thoát, cậu sẽ không cần phải lo lắng thêm gì, chỉ là không đợi cậu vui mừng được lâu, ngoài cửa lại vang lên một trận ồn ào, sau đó cửa phòng bị mở ra, Tinh Không Tinh Dương bị đám người trói hai tay lôi vào phòng.
Quần áo trên người họ tuy rằng bị rách đôi ba chỗ, nhưng vẫn còn đầy đủ, trên mặt dính vài vệt bẩn, nhưng vẫn còn nhìn ra được dáng vẻ công tử ban đầu, trên người cũng coi như sạch sẽ, thoạt nhìn không bị thương, Ninh Thư cẩn thận quan sát hai người họ một lúc, sau đó mới yên lòng.
“Học trưởng, anh không sao chứ?”
“Ninh Thư, anh không sao chứ?”
Hai anh em đồng loạt lên tiếng, trong giọng nói để lộ sự lo lắng và không yên, Ninh Thư nhanh chóng lắc đầu, “Tôi không sao, đừng lo.”
Vương Vĩ Minh thấy vậy, cười nhạo, “Có chuyện hay không giờ còn chưa nói trước được đâu.”
“Vương Vĩ Minh, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Nghe đối phương kêu tên mình, Vương Vĩ Minh cười đắc chí, bước tới trước mặt Tinh Không, “Không nghĩ tới tên nhóc như mày cũng biết tên của tao.”
Tinh Không liếc nhìn gã, đột nhiên nhếch môi, “Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, có khoác lên mình mấy bộ đồ quý tới đâu cũng không át được thứ mùi vị nào đó trên người.”
Câu này hệt như đã giẫm trúng chỗ đau của Vương Vĩ Minh, chỉ thấy gã biến sắc, không nói gì trực tiếp đá thẳng chân về phía Tinh Không, Ninh Thư định lao tới chắn, thế nhưng khoảng cách quá xa, liền sau đó cậu nghe thấy tiếng kêu rên của Tinh Dương, chỉ thấy cậu ta chật vật ôm lấy người cuộn tròn trên nền nhà trơn nhẵn, mới nãy lúc Vương Vĩ Minh giơ chân đá tới, Tinh Dương không hề nghĩ ngợi lập tức lao qua chắn trước người Tinh Không.
“Tinh Dương!” Tinh Không hoảng hốt đến độ thanh âm cũng thay đổi, giọng nói cậu ta bén nhọn hệt như muốn cắt nát không khí, Ninh Thư chạy tới định nâng Tinh Dương dậy, lại bị hai tên đàn em của Vương Vĩ Minh trái phải kẹp lại tay mình, cậu nhìn về phía Vương Vĩ Minh đang khoanh tay đứng một bên với vẻ mặt hả hê, rốt cuộc không cách nào giữ được bình tĩnh, “Vương Vĩ Minh! Ông có chuyện gì cứ nhằm vào tôi là được, bọn họ vô tội.”
“Hừ, vô tội? Ninh Thư, người nhà họ Trác chúng mày không có tư cách nói câu này.” Vương Vĩ Minh chăm chăm nhìn cậu, trong đôi mắt dấy lên sự oán hận.
Ninh Thư giãy dụa, lại giãy không ra được sự kìm kẹp của hai tên bên cạnh, “Vương Vĩ Minh, ông thả bọn họ ra, chuyện tôi với ông có thể bàn lại.”
Lời cậu nói khiến gương mặt vốn đang đắc ý của gã lại càng thêm kiêu ngạo, gã bước chậm từng bước thong thả tới trước mặt thiếu niên, ngón tay nâng nhẹ cằm cậu lên, tười cười tà khí mà ác liệt, “Ninh Thư, mày thực sự rất lương thiện, anh trai hai đứa nó năm đó là người suýt nữa đã hại chết cha của mày đấy.”
Ninh Thư thở dốc, nghe thấy gã lại tiếp tục: “Ồ, tao quên mất, chuyện này chắc chắn mày không biết rồi, năm đó, sau khi ba mẹ mày bỏ trốn, Quan Hạo yêu quá hóa hận, tìm người đánh ba mày, lần đó ông ta bị thương cũng không nhẹ đâu, không ngờ mạng ông ta cũng lớn, vậy mà có thể sống tới được tới giờ.”
“Ông nói bậy!” Giọng nói kích động của Tinh Không vang lên, Ninh Thư giật mình hồi thần, đáy lòng dâng lên sự chua chát.
Cổng trường ngày đó, vẻ mặt của Quan Hạo rõ dần từng chút từng chút một, vẻ hoài niệm như đang đuổi theo hồi ức khi nói về mẹ, hiện giờ rốt cuộc cậu đã rõ nguyên do.
“Mặc kệ thế nào, đó là chuyện của người lớn, huống chi ông cũng nói, ba tôi mạng lớn, vẫn sống được tới giờ. Quan Hạo là Quan Hạo, Tinh Không Tinh Dương tuy là em trai ông ta, nhưng quan trọng hơn, họ là bạn tôi. Tôi sẽ không bỏ mặc bạn mình.” Ninh Thư vừa nhìn gã vừa gằn từng tiếng, nụ cười đắc ý của gã từ từ nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trên gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng.
Ninh Thư phát hiện gã đang chậm rãi áp sát lại đây, lại cái nụ cười nơi khóe miệng khiến người khác thật buồn nôn, “Ninh Thư, cậu vì hai đứa nó chuyện gì cũng chấp nhận làm?”
Ninh Thư không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn gã, Vương Vĩ Minh cũng biết tự mình làm mình mất mặt, tức khắc lộ ra vẻ mặt bừa bãi, “Nếu tôi muốn cậu thỏa mãn tôi thì sao, cậu cũng chấp nhận?”
“Ninh Thư, đừng lo cho tụi này! Anh đừng đồng ý với ông ta!” Tinh Không bị người ấn lại không thể động đậy, chỉ còn miệng có thể hoạt động bình thường, “Vương Vĩ Minh, tao d** cả dòng họ, xới hết phần mộ tổ tiên mười tám đời nhà mày, có chuyện gì cứ nhằm vô ông đây, thả Ninh Thư ra!”
Cậu ta vừa chửi xong liền bị người tát vài cái, bị đánh đến độ chảy cả máu, lại vẫn không chịu ngừng, “Vương Vĩ Minh, mày nghe rõ không? Mày cái thứ nhà giàu mới nổi! Tên khốn chỉ biết chơi trai!”
Ninh Thư nhìn cậu ta, lại thoáng nhìn sang Tinh Dương vẫn đang đau đớn cuộn người dưới đất không dậy nổi, bất đắc dĩ khép mắt, tới khi mở ra, trong đó chỉ còn lại sự trấn tĩnh, “Muốn tôi thỏa mãn ông cũng được, trước tiên phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.”
Vương Vĩ Minh ra vẻ đã đoán được đáp án như vậy từ trước, gã cười gật đầu, “Dĩ nhiên.” Nói xong vứt cho đám tay chân cái nhìn ra hiệu, lập tức có người kéo Tinh Dương đã ngất xỉu ra ngoài, Tinh Không cũng bị lôi đi, mặc kệ cậu ta có giãy dụa la to tới đâu cũng vô dụng, cậu ta chỉ kịp quay lại nhìn Ninh Thư thêm một lần, cửa phòng trước mặt lập tức bị người vô tình đóng lại.
Đợi đến khi bảo đảm hai anh em đã bị đưa ra khoài, Ninh Thư mới từ cửa sổ di chuyển về lại chỗ cũ.
Cậu nhìn mấy tên tay chân của Vương Vĩ Minh xung quanh, cười hỏi: “Sao? Ông định mời mấy gã này xem trực tiếp miễn phí à?”
Vương Vĩ Minh không nghĩ tới cậu sẽ thẳng thừng như vậy, gã sửng sốt vài giây mới vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em lui ra ngoài, cà căn phòng chìm vào im lặng, Ninh Thư đi tới cạnh cửa, lại vòng trở về đứng trước mặt cười nhìn gã, “Chú Vương, tôi đây là lần đầu, chỗ nào không tốt chú bỏ qua cho vậy.”
Thái độ của cậu quá mức thong dong và bình tĩnh, trong lòng gã cứ có sự bất an mơ hồ nào đó, lại nghe giọng nói trong trẻo của thiếu niên chậm rãi vang lên, “Tôi nên làm như thế nào đây?”
Gã nhìn gương mặt thanh tú của cậu, rướn người đến muốn hôn lên đôi cánh hoa xinh đẹp ấy, nhưng bị đối phương không dấu vết lách mình tránh ra, trong lòng gã có chút không vui, trầm giọng: “Cởi nút quần ra, dùng miệng.”
Ninh Thư gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời gã, hai người họ lúc này đang đứng trước sô-pha, Ninh Thư đẩy nhẹ, gã đàn ông trung niên đối diện lập tức ngã xuống ghế, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu xuống – trong nụ cười hả hê của gã – vụng về cởi bỏ nút quần, phần đàn ông của gã lúc này đã hoàn toàn dựng đứng, giương nanh múa vuốt trước mặt cậu, Ninh Thư im lặng nhìn dương v*t cương cứng đến độ hằn rõ gân máu trên đó, không đợi gã giục, hé miệng ngậm vào.
Tiếng rên rỉ thoải mái của gã dần dần vang khắp căn phòng im ắng, Ninh Thư ngồi trên mặt đất, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp, rồi lại nhanh chóng bị giấu đi.
Mùi tanh trong miệng khiến cậu muốn nôn ra, mùi vị ghê tởm này còn khó nuốt hơn cả mớ thức ăn đã qua vài ngày mà cậu đã từng ăn, khoang miệng bị kéo căng, tiếng rên của Vương Vĩ Minh càng lúc càng lớn, cậu cơ bản đã cảm giác được cả người gã đàn ông ngồi trên ghế đang run lên, run vì khoải cảm, cậu rũ mi, mở lớn miệng hết cỡ, sau đó nhắm chặt mắt, liệu mạng cắn xuống.
Giây tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh như tiếng lợn bị giết, tiếng la đó rất thảm thiết, ngay cả ánh đèn ngoài cửa sổ dường như cũng trở nên chói mắt hơn một ít.
Ninh Thư gắt gao cắn lấy thứ trong miệng, mặc cho gã đàn ông trên người không ngừng đấm đá vào người cậu cũng không chịu nhả ra, đám tay chân ngoài cửa giờ phút này cũng đang lo lắng vì cửa phòng mở không được, Ninh Thư cắn chặt răng, yên lặng nở nụ cười.
Dường như đã qua rất lâu, hoặc cũng chỉ ngắn ngủn vài giây thôi, trong miệng cậu tràn lan mùi tanh hòa với mùi máu nhàn nhạt, sức giãy dụa từ gã đàn ông trên ghế yếu đi nhiều, hai đầu gối quỳ dưới nền nhà của cậu đã gần như không còn chút cảm giác nào. Đúng lúc đó cửa phòng bị lực bên ngoài phá ra, cậu nghĩ, rốt cuộc cũng xong.
Ninh Thư buông miệng, cả người không kiểm soát được ngã xuống.
Ngay khi sắp chạm xuống đất, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.
Câu hơi mở mắt, nhìn thấy được gương mặt quen thuộc, “Lý… Nghiêm Hi.” Cậu gian nan cất giọng khàn khàn, gọi xong ba chữ này cũng đã chẳng còn thanh âm nào vang lên nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook