Gió nhẹ thổi qua, hoa dại nở rộ đầy khắp núi đồi, nàng ngồi ở bậc thềm cửa, nghe tiếng chim tước đua nhau hót trong núi.
Hôm nay trời sáng, lại không có ánh mặt trời, không lâu sau đó mưa phùn rơi xuống, bên tai toàn là âm thanh nước mưa xuyên qua cánh rừng rơi trên lá cây. Nàng ngồi nghe say mê, phía sau kẽo kẹt một tiếng, Tử Lương từ cửa sau đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Sư phụ vẫn chưa tỉnh lại." Cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, "Độ cho một người chết thay người khác. Nếu lão đạo sĩ mà biết sư phụ làm như vậy, nhất định sẽ vô cùng thất vọng tột đỉnh với người."
“Thất vọng tột đỉnh?” Nàng hỏi, “Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì làm như vậy… Vi phạm thiên luật?”
"Đúng vậy. Đây là cấm kỵ của sư môn, mấy chục năm tu luyện có thể uổng phí. Nhưng mà nếu sư phụ đã nguyện ý thì đệ tử chúng ta cũng không có quyền can thiệp."
“…”
"Dù thế nào đi nữa, mạng sống của cô nương đã được bảo toàn, đây cũng là mong đợi của họ."
"Vậy người tuẫn mệnh thay ta thì sao?" Khi hỏi câu này, ngữ khí của nàng vẫn bình đạm nhưng trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, hô hấp như tắc nghẽn.
“Hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
Hắn nhìn nàng, ngữ khí trả lời chắc chắn.
Mấy ngày sau, đạo quán có khách.
Người tới là một vị lão thần, trung thành tận tâm đi theo Cao Thanh Hà nhiều năm, cũng là cựu thần tàn dư của tiền triều.
Lão thần bày tỏ lý do đến, nói đứa bé là huyết mạch hoàng gia, hy vọng có thể giao đứa bé cho mình chăm sóc.
"Ngu nương nương, hiện giờ trên dưới triều đình thậm chí cả Kinh Thành đều đã rung chuyển. Chỉ dựa vào một mình người không thể chăm sóc đứa bé."
"Ta muốn Cao Thanh Hà đến đây nói với ta."
"Ngài ấy gặp nạn đang bị trọng thương..."
"Vậy ta đi gặp hắn."
"Người gặp ngài ấy có ích lợi gì? Ngài ấy đã sắp chết rồi, một khi ngài ấy chết thì hoàng thượng cũng không sống được bao lâu, tranh chấp trong triều sắp bùng nổ..."
"Ngụy đại nhân."
Nàng sửng sốt.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, có người bước vào.
Nàng xoay người nhìn, đó là khuôn mặt quen thuộc, vẫn mặc bộ xiêm y dài thanh lịch như trước, vẻ mặt điềm tĩnh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Việc giao thiệp này trước giờ ngài là võ tướng không tiện can thiệp. Vẫn là để ta, đây là hài tử của ta và nàng, hẳn là nên để ta nói."
Sau đó, hắn đến gần nàng, hơi do dự rồi đưa tay nắm lấy tay nàng. Nàng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, mặt bắt đầu nóng lên.
"Thực xin lỗi, hài tử này sinh ra đã lâu mà đây mới là lần thứ hai ta tới thăm." Hắn xin lỗi với nàng.
"Lần đầu tiên là lúc ta... sinh con sao?"
"Ừm."
"Ngươi..." Nàng siết chặt tay, "Tại sao ngươi phải làm ra chuyện mà ta không có cách nào lý giải như vậy? Lẽ ra ta nên đi và trả giá cho sự lựa chọn của mình..."
Hắn trầm mặc một lát, vươn một cái tay khác, lau khóe mắt cho nàng.
“Khóc cái gì? Nếu ngươi muốn biết vì sao… Khi đó, ta tưởng tượng đến ngươi đã chết, ta ngồi trên long ỷ, ngồi trên song dài biển rộng, lại không thể cùng bầu bạn với ngươi, liền cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy một đời này thật tẻ nhạt vô vị. Nghĩ lại, ta thấy mình cũng không thích hợp trở thành đế vương.”
“Vậy ngươi sẽ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng giang sơn cho người khác sao? Ai sẽ báo thù cho song thân phụ mẫu của ngươi?”
"Trước khi chết, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách thoả đáng."
"Như thế nào gọi là thoả đáng?"
"Ngươi cũng biết, mấy năm nay ta có rất nhiều cơ hội để ra tay với hoàng đế nhưng tại sao lại không động thủ?" Giọng nói của hắn nhàn nhã, ánh mắt nhìn về phía nàng nhu tình như nước.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó, tên công công kia nói hoàng đế trân quý mạng hắn như mạng của chính mình.
Lại kết nối với những gì vị lão thần kia vừa nói ban nãy.
"Ngươi có biết vì sao ta lại dính dáng với đạo sĩ này không?"
Hắn thấy nàng đoán không ra, cũng không hề úp úp mở mở, đáp: “Năm ấy phản thần một đường đuổi giết ta, khoảnh khắc ta gần sắp chết được vị đạo sĩ này cứu. Ông ấy nói với mấy tên phản thần đó có dây dưa với ta cũng vô ích, liền làm đạo thuật, khiến cho ta cùng người ngồi trên long ỷ đồng mệnh tương liên.”
Nàng không giấu được sự kinh ngạc, hắn lại cười: “Nghe vậy thật buồn cười, đúng không? Ngay từ đầu ta cũng không tin, vì thế ta liền thừa cơ lẻn vào trong cung ám sát hoàng thượng… Kết quả không thể như ý nguyện. Đạo sĩ kia thật sự không có gạt ta.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Mà kẻ ám sát ta ngày đó không ai khác, là đám giặc cỏ thân tín của cửu cửu hắn. Một kẻ tham sống sợ chết, không muốn mang danh hành thích vua, nhưng lại cả gan làm loạn dám mưu quyền xúi giục người khác… Mà nay, hắn thấy đại sự đã hỏng, liền vứt bỏ cháu trai thân nhất, đi theo Trinh Đình đang nắm giữ mấy chục vạn binh quyền.”
“Như vậy nguyên nhân ngươi để ta hoài thai đứa nhỏ này …”
“Là sợ toàn bộ gia tộc nàng bị diệt vong.” Hắn trả lời, trên mặt mất đi ý cười, “Hài tử của ngươi, đủ để cho những thủ hạ chí sĩ nhiệt huyết, trung thành của ta bảo hộ gia tộc của ngươi bình an.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook