Nịnh Mông Tình Nhân
-
Chương 28
Đã qua hai ngày, Sở Ưu ở nước ngoài gấp rút trở về, mấy bay vừa hạ cách còn chưa kịp trở về nhà đã lập tức qua xem Hứa Kiệt như thế nào, vừa vào cửa nhìn thấy Hứa Kiệt đang cuộn tròn người nằm trên ghế sa lông ôm một cái gối xem tivi, thấy hắn liền cười rộ lên: “Ưu thiếu gia.”
Chỉ là không chịu đứng lên, không nhúc nhích, khuôn mặt tươi cười nhìn hắn,chỉ mấy ngày qua mà y đã lười thành như vậy.
Sở Ưu cười ngồi bên cạnh y, xoa bóp mặt y: “Răng ngươi tốt rồi chứ? Ngươi cũng không gầy đi chút nào, Tiểu Ảnh chăm sóc ngươi cũng thật tốt.”
Hứa Kiệt bĩu môi: “Mỗi ngày hắn đều bức ta ăn cái này uống cái nọ, ta đã trở thành heo rồi, còn hại ta đau răng nữa.”
Sở Ưu cười ra tiếng: “Ngươi như thế nào đã học được cách nói này của ai rồi, rõ ràng là đang làm nũng, ngươi ăn nhiều đồ ngọt như vậy, đau răng làm sao có thể trách hắn được? Rõ ràng là do chính mình gây ra, lại còn có thể đổ hết tội lỗi lên người hắn, may mắn ta không phải là người không hiểu được tính cách của ngươi.”
Hứa Kiệt nhăn nhăn cái mũi, cười.
Sở Ưu hỏi y: “Đêm nay sao lại chỉ có một mình ngươi, hắn đâu rồi? Bận rộn tới như vậy ư?”
Hứa Kiệt không thèm để ý mà nói: “Hắn cũng không tính là bận lắm, bình thường buổi tối đều ở nhà, hôm nay nghe bảo là có tiệc gì đó, nên đi ra ngoài rồi.”
Sở Ưu trong lòng không khỏi thấy kỳ quái, hắn rất rõ ràng về những buổi tiệc ấy, bất quá chỉ là xã hội thương lưu xã giao cùng nhau, quần áo tóc tai bóng bẩy, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, nơi ấy toàn danh môn công tử, thục nữ yểu điểu cùng nhau liếc mắt đưa tình, bao nhiêu chính trị, tiền tài, hôn nhân cứ vậy mà hình thành ở đây, hắn nhớ rõ Lâm Tiếu đối với loại tiệc này luôn không có hứng thú, chẳng qua là ngại đắc tội với bậc cha chú trên thương trường, vì vậy mà ngay cả Sở Ưu cũng nể mặt mũi đi mấy lần, Lâm Tiếu ngược lại chưa bao giờ lộ mặt ra, hôm nay lại thật kỳ quái, không ở nhà cùng Tiểu Kiệt, lại chạy tới chỗ đó làm gì?
Thật là kỳ quái, nghĩ tới bất quá chỉ là vì xã giao thì không có gì để trong lòng, vì vậy liên cười nói: “Vậy thì thật đúng lúc, ta tới chơi với ngươi một lát, miễn cho ngươi cảm thấy nhàm chán, lại đây, nhìn xem ta mang về cho ngươi cái gì này.”
Một hộp lớn chứa rất nhiều thứ ăn cũng có mà dùng để chơi cũng có, Hứa Kiệt xem qua xem lại, tự nhiên cũng không phải là cái gì hiếm có, mở hộp ra, cầm từng thứ lên vuốt vuốt, nói đùa vài câu, quay qua nói với Sở Ưu: “Ưu thiếu gia, cho ta thêm một quà tặng nữa đi.”
Này cũng thật lạ, Sở Ưu nhìn Hứa Kiệt, đứa nhỏ này đòi hỏi thật nhiều nha, có phải bây giờ có Lâm Tiếu bên cạnh nên được sủng ái muốn gì đều có không?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám biểu hiện gì, Hứa Kiêt mặt mũi rất mỏng, hơi chút chần chừ đã thấy mặt y chuyển tới hồng rồi, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, ngươi muốn cái gì cứ nói, dù thế nào ta cũng sẽ không mắng ngươi.”
Hứa Kiệt có chút ngượng ngùng nói: “Ta nghĩ muốn mua một căn nhà ở ngoài.”
Yêu cầu này thật kỳ quái, Sơ Ưu cười nói: “Ách, ta còn nghĩ tới vấn đề nan giải gì lắm.Cũng không phải là ngươi bắt ta phải hái sao trên trời, việc này là việc nhỏ, ngươi cũng hỏi ta làm gì, tùy tiện lúc thời gian rảnh rỗi gọi điện cho thư ký của ta bảo hắn xử lý giúp ngươi là được rồi.”
Hứa Kiệt nói: “Ta cũng không phải là Tiểu Úc, ta chỉ là vệ sĩ của ngươi, làm gì có mặt mũi lớn như vậy chứ, ta mới không cần làm như thế cho người khác cười đấy.”
Sở Ưu xoa xoa đầu y nói: “Ta đi tìm Tiểu Ảnh tính sổ, như thế nào lại dạy ngươi thành như vậy chứ. Loại lời này mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra, ngày thường hai người các ngươi thích gì, không phải ta đều đáp ứng ngươi trước sau đấy mới đáp ứng Sở Úc hay sao, từ trước đến nay ta đều xem ngươi là huynh đệ, ngươi cùng Tiểu Úc có gì khác nhau chứ? Ngươi so với Tiểu Úc còn tùy hứng hơn, ta cái gì cũng đều cưng chiều ngươi, Tiểu Úc còn trách ta thiên vị đây này.”
Nói xong cười ra tiếng “Ta ngược lại xuất ra một khoản tiền nhỏ này cũng không đáng gì, ngươi đã tìm Lâm Tiếu nói chuyện chưa, hắn có chịu để cho ngươi ra ngoài không vậy?”
Hứa Kiệt cũng cười không được nói: “Tìm hắn làm gì vậy, ta cùng hắn cũng không có vấn đề gì.”
Sở Ưu nói: “Ngươi đã thích căn nhà nào nói cho ta biết địa chỉ, ngày mai ta cho người xử lý.”
Hứa Kiệt đỏ mặt, không biết nghĩ tới điều gì, nửa ngày mới nói: “Không có địa chỉ nào hết, ta chỉ thích một căn phòng bình thường, ở Mã Anh Chúc mà thôi, trần nhà làm bằng gỗ thoáng mát, sàn nhà được lát đá gạch hoa men sứ, mỗi gian phòng đều có cửa sổ hướng ra một vườn trồng đầy hoa cùng đường đi.”
Nói rất ôn nhu điềm mật, lại ngọt ngào, thì ra do y đang hình dung tới một căn nhà như thế.
Sở Ưu đã hiểu rõ, trong nội tâm liền bật cười, gật gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy, trách không được, ta còn đang thắc mắc tại sao hôm nay ngươi lại đột nhiên muốn mua phòng, lại không tìm hắn, không phải là đang chờ ta trở về, nguyên lai là vì hắn a, Tiểu Kiệt, ngươi đúng là đã trưởng thành rồi. Đã có rất nhiều điều muốn tâm sự rồi, thật sự là rất tốt.”
Hứa Kiệt trên mặt liền đỏ ửng, mắt long lanh thập phần động lòng người: “Ưu thiếu gia, ngươi giúp ta giữ bí mật này, tuyệt đối không thể nói cho hắn biết đó.”
Sở Ưu nói: “Đương nhiên, đương nhiên, ngươi muốn cho hắn một kinh hỉ, ta sao lại phá hỏng chuyện của ngươi được chứ? Ta đều mặc kệ cho người xử lý hết, ngươi yên tâm đi.”
Đang nói lại nghe tiếng ô tô, hai người đều tưởng rằng Lâm Tiếu đã trở về, nhưng mà người bước vào cửa lại là Sở Úc.
__
Chỉ là không chịu đứng lên, không nhúc nhích, khuôn mặt tươi cười nhìn hắn,chỉ mấy ngày qua mà y đã lười thành như vậy.
Sở Ưu cười ngồi bên cạnh y, xoa bóp mặt y: “Răng ngươi tốt rồi chứ? Ngươi cũng không gầy đi chút nào, Tiểu Ảnh chăm sóc ngươi cũng thật tốt.”
Hứa Kiệt bĩu môi: “Mỗi ngày hắn đều bức ta ăn cái này uống cái nọ, ta đã trở thành heo rồi, còn hại ta đau răng nữa.”
Sở Ưu cười ra tiếng: “Ngươi như thế nào đã học được cách nói này của ai rồi, rõ ràng là đang làm nũng, ngươi ăn nhiều đồ ngọt như vậy, đau răng làm sao có thể trách hắn được? Rõ ràng là do chính mình gây ra, lại còn có thể đổ hết tội lỗi lên người hắn, may mắn ta không phải là người không hiểu được tính cách của ngươi.”
Hứa Kiệt nhăn nhăn cái mũi, cười.
Sở Ưu hỏi y: “Đêm nay sao lại chỉ có một mình ngươi, hắn đâu rồi? Bận rộn tới như vậy ư?”
Hứa Kiệt không thèm để ý mà nói: “Hắn cũng không tính là bận lắm, bình thường buổi tối đều ở nhà, hôm nay nghe bảo là có tiệc gì đó, nên đi ra ngoài rồi.”
Sở Ưu trong lòng không khỏi thấy kỳ quái, hắn rất rõ ràng về những buổi tiệc ấy, bất quá chỉ là xã hội thương lưu xã giao cùng nhau, quần áo tóc tai bóng bẩy, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, nơi ấy toàn danh môn công tử, thục nữ yểu điểu cùng nhau liếc mắt đưa tình, bao nhiêu chính trị, tiền tài, hôn nhân cứ vậy mà hình thành ở đây, hắn nhớ rõ Lâm Tiếu đối với loại tiệc này luôn không có hứng thú, chẳng qua là ngại đắc tội với bậc cha chú trên thương trường, vì vậy mà ngay cả Sở Ưu cũng nể mặt mũi đi mấy lần, Lâm Tiếu ngược lại chưa bao giờ lộ mặt ra, hôm nay lại thật kỳ quái, không ở nhà cùng Tiểu Kiệt, lại chạy tới chỗ đó làm gì?
Thật là kỳ quái, nghĩ tới bất quá chỉ là vì xã giao thì không có gì để trong lòng, vì vậy liên cười nói: “Vậy thì thật đúng lúc, ta tới chơi với ngươi một lát, miễn cho ngươi cảm thấy nhàm chán, lại đây, nhìn xem ta mang về cho ngươi cái gì này.”
Một hộp lớn chứa rất nhiều thứ ăn cũng có mà dùng để chơi cũng có, Hứa Kiệt xem qua xem lại, tự nhiên cũng không phải là cái gì hiếm có, mở hộp ra, cầm từng thứ lên vuốt vuốt, nói đùa vài câu, quay qua nói với Sở Ưu: “Ưu thiếu gia, cho ta thêm một quà tặng nữa đi.”
Này cũng thật lạ, Sở Ưu nhìn Hứa Kiệt, đứa nhỏ này đòi hỏi thật nhiều nha, có phải bây giờ có Lâm Tiếu bên cạnh nên được sủng ái muốn gì đều có không?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám biểu hiện gì, Hứa Kiêt mặt mũi rất mỏng, hơi chút chần chừ đã thấy mặt y chuyển tới hồng rồi, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, ngươi muốn cái gì cứ nói, dù thế nào ta cũng sẽ không mắng ngươi.”
Hứa Kiệt có chút ngượng ngùng nói: “Ta nghĩ muốn mua một căn nhà ở ngoài.”
Yêu cầu này thật kỳ quái, Sơ Ưu cười nói: “Ách, ta còn nghĩ tới vấn đề nan giải gì lắm.Cũng không phải là ngươi bắt ta phải hái sao trên trời, việc này là việc nhỏ, ngươi cũng hỏi ta làm gì, tùy tiện lúc thời gian rảnh rỗi gọi điện cho thư ký của ta bảo hắn xử lý giúp ngươi là được rồi.”
Hứa Kiệt nói: “Ta cũng không phải là Tiểu Úc, ta chỉ là vệ sĩ của ngươi, làm gì có mặt mũi lớn như vậy chứ, ta mới không cần làm như thế cho người khác cười đấy.”
Sở Ưu xoa xoa đầu y nói: “Ta đi tìm Tiểu Ảnh tính sổ, như thế nào lại dạy ngươi thành như vậy chứ. Loại lời này mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra, ngày thường hai người các ngươi thích gì, không phải ta đều đáp ứng ngươi trước sau đấy mới đáp ứng Sở Úc hay sao, từ trước đến nay ta đều xem ngươi là huynh đệ, ngươi cùng Tiểu Úc có gì khác nhau chứ? Ngươi so với Tiểu Úc còn tùy hứng hơn, ta cái gì cũng đều cưng chiều ngươi, Tiểu Úc còn trách ta thiên vị đây này.”
Nói xong cười ra tiếng “Ta ngược lại xuất ra một khoản tiền nhỏ này cũng không đáng gì, ngươi đã tìm Lâm Tiếu nói chuyện chưa, hắn có chịu để cho ngươi ra ngoài không vậy?”
Hứa Kiệt cũng cười không được nói: “Tìm hắn làm gì vậy, ta cùng hắn cũng không có vấn đề gì.”
Sở Ưu nói: “Ngươi đã thích căn nhà nào nói cho ta biết địa chỉ, ngày mai ta cho người xử lý.”
Hứa Kiệt đỏ mặt, không biết nghĩ tới điều gì, nửa ngày mới nói: “Không có địa chỉ nào hết, ta chỉ thích một căn phòng bình thường, ở Mã Anh Chúc mà thôi, trần nhà làm bằng gỗ thoáng mát, sàn nhà được lát đá gạch hoa men sứ, mỗi gian phòng đều có cửa sổ hướng ra một vườn trồng đầy hoa cùng đường đi.”
Nói rất ôn nhu điềm mật, lại ngọt ngào, thì ra do y đang hình dung tới một căn nhà như thế.
Sở Ưu đã hiểu rõ, trong nội tâm liền bật cười, gật gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy, trách không được, ta còn đang thắc mắc tại sao hôm nay ngươi lại đột nhiên muốn mua phòng, lại không tìm hắn, không phải là đang chờ ta trở về, nguyên lai là vì hắn a, Tiểu Kiệt, ngươi đúng là đã trưởng thành rồi. Đã có rất nhiều điều muốn tâm sự rồi, thật sự là rất tốt.”
Hứa Kiệt trên mặt liền đỏ ửng, mắt long lanh thập phần động lòng người: “Ưu thiếu gia, ngươi giúp ta giữ bí mật này, tuyệt đối không thể nói cho hắn biết đó.”
Sở Ưu nói: “Đương nhiên, đương nhiên, ngươi muốn cho hắn một kinh hỉ, ta sao lại phá hỏng chuyện của ngươi được chứ? Ta đều mặc kệ cho người xử lý hết, ngươi yên tâm đi.”
Đang nói lại nghe tiếng ô tô, hai người đều tưởng rằng Lâm Tiếu đã trở về, nhưng mà người bước vào cửa lại là Sở Úc.
__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook