Rất thoải mái a… Mỗi ngày đều trôi qua một cách tự tại an nhàn, Hứa Kiệt không có Sở Ưu quản thích ăn cái gì thì ăn, thích chơi gì thì chơi, mặc dù thỉnh thoảng Lâm Tiếu sẽ bắt buộc y phải bớt ăn đồ ăn vặt, ăn ít đường, … Hứa Kiệt cho dù đùa giỡn kiểu gì, hắn cũng chỉ cau mày nhượng bộ bỏ qua, Hứa Kiệt cảm thấy nơi này thực sự là thiên đường.

Mỗi ngày y đều ngâm mình dưới phòng cất chứa mấy đồ bảo bối của Lâm Tiếu kia … lần lượt đem chúng ra vui chơi, xem đó là niềm vui thú vị mỗi ngày, dù sao ban ngày Lâm Tiếu luôn bận rộn tới mức không thấy bóng dáng, nhưng buổi tối lại luôn về nhà ăn cơm, Hứa Kiệt cũng rất tự giác, đến giờ cơm tối thì cuộn mình lại ngồi trên sa lông xem ti vi, hay chơi game chờ hắn về ăn cơm, có đôi lúc Lâm Tiếu trở về sớm, liền xuống dưới tìm y, Hứa Kiệt chứng kiến hắn luôn không nhịn được cười thầm trong bụng, y sẽ lôi kéo hắn nghiên cứu cùng y, Hứa Kiệt đã tiếp xúc với vũ khí rất lâu nền y có một nền tảng kiến thức về súng ống rất tốt, đối với những đồ này luôn giải thích nghiên cứu rất đặc sắc, Lâm Tiếu lúc nào cũng luôn nghiêm túc, khiêm tốn đứng bên cạnh lắng nghe, bất quá như vậy nhưng Lâm Tiếu cũng cảm giác rất thoải mái, đứng bên cạnh nghe y nói chuyện, được danh chính ngôn thuận ngắm nhìn nhan sắc y, có thể nhìn thấy trong lúc y nói chuyện luôn toát ra một thần thái vốn đã tuyệt sắc dung nhan giờ lại làm cho người khác không dám nhìn gần, hết lần này tới lần khác làm cho Lâm Tiếu mất hết thần trí.

Nghe y hoa chân múa tay nét mặt rạng rỡ nói chuyện, thỉnh thoảng hắn cũng thảo luận vài câu, sau đó lôi kéo y đi lên, trên đường đi Hứa Kiệt vẫn chưa thoát khỏi mấy thứ đó, vẫn tiếp tục hăng say đàm luận, Lâm Tiếu vẫn như cũ im lặng mỉm cười lắng nghe, hai người cứ thế chậm lãi đi hết hoa viên này tới hoa viên khác, đến lúc đi vào chỗ đèn sáng trưng ở bên trong.

Hứa Kiệt nhìn nhìn cái bàn, sau đấy chọn ngồi xuống chỗ gần sườn xào chua ngọt nhất. Lâm Tiếu thấy vậy không kỏi cười ra tiếng: “Tiểu Kiệt, ăn cơm thật ngon, đợi lát nữa ta có thứ này cho người, rất tốt đó nha.”

Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Là cái gì vậy?”

Lâm Tiếu cười: “Hiện tại không thể nói, nhưng ta khẳng định ngươi rất thích, trước hết ăn cơm đi đã.”

Hứa Kiệt mếu máo: “Nào có người nào như ngươi chứ, có phải sở thích của ngươi là cố ý làm ngươi khác tò mò không?”

Lâm Tiếu im lăng chỉ đem đồ ăn liên tục gắp qua gắp lại cho y, thúc y ăn cơm, hắn đã sớm lĩnh giáo qua cách thức ăn uống của Hứa Kiệt, y hết sức kén ăn, may mà có đầu bếp Lâm Tiếu luôn hiểu khẩu vị của y, lại rất kiên nhẫn lần nào cũng vừa hống vừa khích lệ y ăn, vì vậy không hề xuất hiện tình trạng mà Sở Ưu đã kể qua.

Nhìn y chọn chọn lựa lựa hết món này qua món khác, cuối cùng cũng ăn xong, Lâm Tiếu liền từ thư phòng cầm ra một đồ vật cho y.

Hứa Kiệt không khỏi vui sướng trầm trồ,: “A, là hắc bạch tử cam thảo đường của Thụy Sĩ.”

Lâm Tiếu ngồi trên sô pha, thỏa mãn nhìn y cười.

Sớm biết y sẽ thích mà, nghe nói ở Thụy SĨ đây là thứ làm y thích nhất, Sở Úc cũng rất thích, hai người mỗi lần nghe thấy đều giống như tiểu cẩu (cún con) chạy tới cùng nhau cướp. Sở Ưu nói, có lần Sở Úc viết thư về tố cáo, nói Hứa Kiệt cùng hắn tranh danh nhau vật này, cả đêm đã ăn hết rồi, làm hại Sở Ưu cả đêm lo lắng không thôi, thực sự y đã ăn tới mức làm người khác lo lắng tới vậy ư? Hiện tại nhớ lại cái này Lâm Tiếu chỉ cảm thấy Hứa Kiệt thật đáng yêu.

Hứa Kiệt nhặt lên một viên đường ném vào miệng, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Chỉ có một hộp thôi sao? Tiểu Úc cũng rất thích nó, ta không thể cho hắn đâu?”

Lời nói ngụ ý tiếc nuối.

Lâm Tiếu thật sự cảm thấy buồn cười: “Ngươi yên tâm ăn đi, hôm nay ta đã đưa cho Sở ưu hai hộp bảo hắn chuyển cho Tiểu Úc rồi. Bất quá ngươi không thể cả đêm ăn hết từng này được, sẽ bị sâu răng.”

Hứa Kiệt mặc kệ, không thể quản nhiều như vậy: “Cam Thảo dùng để giải nhiệt, không gây đau răng, ta nếu không ăn ngay bây giờ sẽ rất hối hận.”

Lâm Tiếu dở khóc dở cười, chuyện này có đáng phải hối hận không, có phải là Hứa Kiệt được cưng chiều nên trở thành hài tử rồi không?

Hứa Kiệt ngậm cam thảo đường, nghiêng đầu ra nhìn hắn hồi lâu, một lát sau liền hạ quyết tâm thật lớn, theo ghế sô pha ôm lấy cái hộp bò qua chỗ hắn, cầm một viên đường, thoắt cái nhét vào miệng Lâm Tiếu: “Tốt rồi, cho ngươi một viên, không thể lại đòi nữa đâu, còn lại tất cả chỗ này đều là của ta.”

Sau đó sống chết ôm lấy cái hộp

Lâm Tiếu bật cười “ Xùy …!” một tiếng, không nói lời nào.

Lâm Tiếu cảm thấy viên đường này thật ngọt ngào, một mực ngọt tới trong tâm can hắn.

Đã qua thật lâu, Lâm Tiếu mới biết được, Hứa Kiệt cho hắn một viên xem như là một việc hi sinh lớn, tới lúc hai người đã làm tình nhân, lần thứ nhất cùng Sở Ưu nói chuyện phiếm không biết như thế nào lại nhắc tới việc này, Sở Ưu nghe được Hứa Kiệt có cam thảo đường trong tay lại nguyện ý chia ra một viên cho Lâm Tiếu, thật sự đố kỵ: “Tiểu Kiệt thật sự vô tâm mà, ta tốt xấu gì cũng ở cùng hắn vài chục năm rồi, cũng chưa thấy hắn cho ta lấy một lần. Ngươi lúc đó cũng không phải quan hệ với y như lúc này, cùng y quan hệ cũng không thân thiết gì, y như thế nào lại nguyện ý cho ngươi vậy?’

Lâm Tiếu tự nhiên đắc ý cười, thưc sự thở ra một hơi thỏa mãn, a, cuối cùng cũng có một lần thắng hắn nha.

__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương