Nhìn Lỗi Lạc bước ra ngoài xong, Hứa Kiệt đứng ở cửa ra vào không kiên nhẫn lên tiếng: “Lâm Tiếu, ngươi tới cùng là muốn gì đây?”

Haiz! Như vậy thật không khách khí nha.

Lâm Tiếu đột nhiên nhớ lại, Hứa Kiệt từ trước tới nay đều không khách khí như vậy mà luôn một mực mang họ tên hắn ra gọi: “Ta đây thì sẽ làm được gì chứ?”

Ngữ khí nói ra thật sự rất mê hoặc, Lâm Tiếu thật không rõ, hắn có thể làm gì chứ.

Hứa Kiệt đi về phía sa-lông ngồi xuống: “Ngươi không làm cái gì tại sao Ưu thiếu gia lại bảo ta tới đây để đổi lấy cái tên kia chứ? Hừ hắn còn lấy ta ra làm vật trao đổi, ta đây hận không thể làm thịt hắn a”.

Lâm Tiếu cười, Hứa Kiêt ơi là Hứa Kiệt, bộ dạng của ngươi bây giờ thật là đáng yêu nha.

“Ta tốt xấu gì cũng điều binh động lực, phiền toái lôi thôi một phen mới có thể bắt cóc hắn, không có lý do gì lại thả hắn đi. Cho nên mới tìm ngươi một chuyến, miễn cho có người nói này nói nọ”.

Hứa Kiệt duỗi cái lưng mỏi, không thèm cởi giày mà nằm chết dí trên ghế sa- lông. Ồ! Chẳng lẽ ngoài cửa nhà Lâm Tiếu có ghi, khách đến đây cứ thoải mái xem như nhà của mình sao?

“Lỗi Lạc không phải tự mình tới sao? Ngươi ở đây phiền toái cái gì chứ? Ngươi cho rằng ta không biết là Lỗi Lạc cùng Ưu thiếu gia đánh cược sao, cố ý truyền tới tai ta tin tức là hắn bị bắt cóc, xem tiểu Úc có thể hay không hốt hoảng chạy về sao, nếu như tiểu Úc trở về Ưu thiếu gia sẽ mang tiểu Úc giao cho hắn, nếu như tiểu Úc không trở về Lỗi Lạc liền hết lần này tới lần khác chạy tới đây quấy rối phải không?”.

Lâm Tiếu nói: “Ngươi đã sớm biết như vậy thì còn hỏi ta làm gì chứ.”

Hứa Kiệt tỏ vẻ hết sức bất mãn: “Ta nếu như sớm biết như vậy thì dã dùng dây thừng mà trói tiểu Úc lại bắt hắn ở lại Thụy Sĩ bằng được rồi, hắn bất luận đụng tới chuyện gì của tên kia đều không tốt, hừ, tên kia rõ ràng là người xấu mà”

Lâm Tiếu thập phần muốn cười, Hứa Kiệt thật sự là càng ngày càng đáng yêu mà: “Ngươi có trói cũng vô dụng thôi, sự tình đã lâu như vậy rồi cũng nên giải quyết cho ổn thỏa chứ, ngươi cũng đừng quan tâm nhiều nữa.”

Nói xong quay người qua đem y kéo lại gần, giúp y cởi áo khoác: “Như vậy quần áo sẽ bị nhăn, ở trên lầu có giường, ngươi lên đó ngủ đi.”

Hứa Kiệt không có động tĩnh gì tỏ vẻ sẽ đứng lên, hắn giống như không có xương cốt gì lại ngã xuống ghế: “Ta mệt chết đi được, bò cũng không bò nổi, thôi nằm ở đây ngủ luôn vậy”.

Lâm Tiếu trước sau như một vẫn không có biện pháp gì làm cho y đứng dậy, đành phải đưa quần áo của y đi treo, chính mình lên lầu cầm một cái chăn mỏng xuống thay y đắp lên. Hứa Kiệt ngủ mơ mơ màng màng, kéo kéo Lâm Tiếu: “Ta muốn ăn cái kia… ôi mứt quả.”

Lâm Tiếu mở nụ cười, trấn an vỗ vỗ y: “Được rồi, ngoan, ta gọi người đi mua cho ngươi.”

Hứa Kiệt lúc này mới ngoan ngoãn yên tâm ngủ say.

Lâm Tiếu dặn dò Mục Vân không cho kẻ nào quấy rầy y, sau đó đóng cửa, kéo bức màn lại, trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Tiếu nhẹ nhàng ngồi lại trên ghế, mơ hồ nhìn về phía sa-lông, trên ấy là hình dáng của y, nhẹ nhàng mà nghe tiếng y hô hấp, Lâm Tiếu đột nhiên cảm thấy, kì thật hạnh phúc cũng không có gì quá khó khăn, chỉ cần như vậy cũng đủ.

Thậm chí không cần phải thân cận, có thể sau vài năm xa cách có thể lại ngắm nhìn y đơn giản như vậy mà thôi, chỉ cần như thế này cũng đã cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

Thời điểm Hứa Kiệt tỉnh ngủ cũng đã qua cơm tối, hắn mơ mơ màng màng đứng lên rồi lại ngồi xuống, ôm chăn nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ tới mình đang ở trong nước, chậm rãi thong thả duỗi thẳng thắt lưng mỏi nhừ, lười biếng gọi: “Lâm Tiếu”.

Lâm Tiếu vốn đã nhìn thấy hết mọi hoạt động của y, liền cười thầm vui vẻ, không nghĩ tới người y gọi sau khi tỉnh giấc lại là hắn, ngược lại lại ngẩn người: “Ân, làm sao vậy?”

Hứa Kiệt lúc này mới phát giác ra, nguyên lai là Lâm Tiếu đang ngồi ngay tại cửa sổ phía dưới: “Ta đói bụng, ngươi có mua mứt quả cho ta không vậy?”

Lâm Tiếu cười nói: “Mua, nhưng mà nó không phải dùng để làm cơm tối.”

Hứa Kiệt nói: “Vậy cơm tối ăn cái gì?”

Lâm Tiếu đành hỏi y: “Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”

Hứa Kiệt cười rộ lên: “Ta muốn ăn đồ ở bên ngoài cơ, nhưng mà không muốn ra ngoài nha, làm sao bây giờ?”

Lâm Tiếu giống như nhận mệnh lệnh: “Ta gọi người đi mua là được mà.”

Hứa Kiệt lập tức cao hứng: “Ta muốn ăn Hamburger, muốn ăn cái loại thật lớn cơ, còn muốn ăn mứt ô mai, kem tươi, hai cái chân gà, khoai tây chiên, sữa tươi hoặc coca cola đều muốn, sau đó…Nha, lại nghĩ không ra rồi.”

Lâm Tiếu bắt đầu chóng mặt, hoài nghi liệu có phải y vẫn là một hài tử chưa lớn: “Ngươi ở nước ngoài không ăn những thứ này sao?”

“Thụy Sĩ cũng không phải là nước Mỹ nha, chúng ta lại ở nông thôn, không có Macdonal, muốn ăn lại phải lái xe tới ngoại ô”.

Lâm Tiếu liền vui vẻ goi điện thoại phân phó người đi mua, sau đó đối với Hứa Kiệt nói: “Sở Ưu không cho ngươi ăn những thứ này sao?”

Hứa Kiệt nhăn nhăn cái mũi: “Hắn không cho ta ăn rất nhiều thứ nha, hầu như những thứ ta thích hắn đều có không ưa, thật là phiền chết đi được mà.”

Lâm Tiếu nhẹ nhàng cười, tiểu gia hỏa này thật là.

__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương