Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
Chương 109: Ngoại truyện 1: ���m nghén- Sinh con

*

Và thời khắc quan trọng đã đến, chính là ngày Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly lâm bồn...

Cứ nghĩ Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly mang thai thời gian gần như cùng lúc nhưng không ngờ đến ngày sanh cũng trùng, trùng luôn cả bệnh viện. Hai phòng sanh bật đèn, phòng bên trái là của Ninh Hân Nghiên còn phòng bên phải là của Vưu Thục Ly.

Phòng sanh của Ninh Hân Nghiên...

Trên bàn sanh, Ninh Hân Nghiên đang cố gắng hết sức để rặn, bên cạnh cô chính là Âu Trạch Dương. Từ lúc vào đây hắn luôn bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, không ngừng động viên cô. Nhìn Ninh Hân Nghiên đau đớn từng hồi còn con thì chưa chịu ra, Âu Trạch Dương xót xa vô cùng, lòng thì cũng lo lắng không thôi. Ninh Hân Nghiên thì không ngừng cố gắng, còn em bé thì chưa ra, hắn cứ nhìn qua nhìn lại giữa hai bên, hồi hộp không yên.

"Oe...oe...oe..."

"Em bé ra rồi, là bé trai..."

Bác sĩ vui mừng báo tin, sau đó một cô điều dưỡng nhanh tay ôm lấy đứa bé sang bàn bên cạnh vệ sinh sạch sẽ.

"Oe...oe...oe..."

"Đứa thứ hai cũng ra rồi, là bé gái. Chúc mừng cô Âu, long phụng đủ cả.", cả phòng sanh đều không ngừng chúc mừng Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương.

Hai đứa bé sau khi vệ sinh xong xuôi liền được đưa đến nằm lên người của Ninh Hân Nghiên. Phương pháp này người ta gọi là "da kề da" nhằm để mẹ và bé có tiếp xúc đầu đời, như vậy sẽ rất tốt. Trong căn phòng sanh này, niềm hạnh phúc đang dâng trào và cảm xúc dường như vỡ oà. Một nhà bốn người đang ở cùng nhau.

Cặp song sinh đáng yêu đang xoè bàn tay nhỏ ra ôm lấy mẹ của mình, Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương thì không khỏi xúc động, giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn trên má. Ninh Hân Nghiên yêu thương đưa tay chạm vào cặp song sinh của mình, nhìn thấy con khoẻ mạnh chào đời thì mọi đau đớn chẳng là gì nữa cả. Còn Âu Trạch Dương thì đặt một nụ hôn khẽ lên trán cô, nghẹn ngào nhìn vợ cùng hai con của mình, cất lời.

"Cảm ơn em, Ninh Hân Nghiên, cảm ơn em đã sinh cho anh một cặp song sinh đáng yêu như vậy. Cảm ơn em, anh yêu em."

Sau đó hắn đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của hai đứa con hắn, hôn nhẹ lên tay từng đứa, xúc động nói.

"Chào mừng hai bé con đến với thế giới này. Ba mẹ hạnh phúc và vui mừng vì con. Ba mẹ yêu con rất nhiều..."

Bây giờ thì Âu Trạch Dương hắn đã hiểu hạnh phúc và cảm giác vui sướng khó diễn tả thế nào khi được lên chức Ba. Cũng nhờ có hai bé con này hắn đã biết phải yêu thương Ninh Hân Nghiên nhiều hơn, sống có trách nhiệm và là tấm gương tốt cho hai bé con noi theo. Một lần nữa chào mừng hai bé con, thiên thần nhỏ của Ba và Mẹ...

Nhưng ngược lại, phòng sanh bên này có vẻ có chút "căng thẳng" hơn cả...

Phòng sanh của Vưu Thục Ly...

"Aaaaaaaa"

Một giọng thét thất thanh vang lên. Ai nấy cũng nghĩ đó chính là tiếng thét của phụ nữ đau đớn khi sanh? Không, đó chính là giọng của người chồng khi vào phòng sanh cùng vợ.

Vưu Thục Ly nằm trên bàn sanh một tay nắm tóc một tay cầm lấy tay Trương Chấn Minh đưa lên miệng, đau đớn cắn vào, hít một hơi thật sau rồi dùng hết sức để rặn. Đã mười phút trôi qua mà bé con của Trương gia vẫn cứng đầu chẳng chịu ra. Còn Trương Chấn Minh thì đau đớn không ngừng thét lên tron phòng sanh. Hắn nghe nói phụ nữ khi sanh đau đớn vô cùng, còn các ông chồng thì sướng rồi, chỉ cần ngồi đợi mà thôi. Nhưng đến hôm nay hắn mới biết sự thật không phải như thế, đàn ông đưa vợ đi sanh cũng đau đớn không kém, à không, có khi còn đau đớn hơn nữa kìa.

Nhăn nhó mặt mày nhìn cánh tay đã hằn lên vết cắn sâu hoắm mà Vưu Thục Ly tạo ra, đầu tóc bù xù vì bị cô nắm lấy nhìn xuống phía dưới, gương mặt đau đớn mệt mỏi không chút thần sắc hỏi bác sĩ.

"Bác sĩ, em bé đã ra chưa?"

Bác sĩ nhìn Trương Chấn Minh như thế không khỏi thương cảm nhưng cũng bật cười, thẳng thừng lắc đầu.

"Cô Trương, cố gắng một chút nữa, em bé sắp ra rồi."

Một câu nói của bác sĩ đã "tiếp tay" với Vưu Thục Ly ra tay "tàn sát" Trương Chấn Minh. Vưu Thục Ly nghe vậy liền không suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, cắn mạnh vào tay hắn rồi gồng hết sức mà rặn.

"Uiiiiiii....đauuuuuu....."

Trương Chấn Minh đau đớn la lên, gương mặt trở nên tím tái vì đau.

"Oe...oe...oe...", tiếng khóc em bé vang lên.

"Ra rồi, là một bé trai. Chúc mừng cậu Trương cô Trương..."

Vừa nghe được câu nói đó, Vưu Thục Ly liền buông tay nhả miệng, mừng rỡ mỉm cười đưa mắt nhìn theo cô điều dưỡng đưa bé con đi vệ sinh, không biết từ lúc nào, nước mắt cô đã rơi. Trương Chấn Minh dù đau nhưng vẫn cố chịu đựng ôm lấy Vưu Thục Ly, cảm động nói với cô.

"Em giỏi lắm. Cảm ơn em...cảm ơn em Thục Ly..."

Rồi hai vợ chồng nhìn bé con được đặt lên người mẹ, thân hình bé nhỏ đáng yêu khắc sâu vào tâm trí hai người, kỉ niệm này chắc chắc họ sẽ không bao giờ quên. Hai người lần lượt đặt nụ hôn lên trán của bé con, yêu thương cùng xúc động nhìn kết tinh tình yêu của hai người khoẻ mạnh chào đời đến với thế giới này, hạnh phúc vô cùng, cũng không thể ngăn những giọt nước mắt kia. Nhìn thấy bé con và Vưu Thục Ly bình an mẹ tròn con vuông thì mọi đau đớn, vết cắn và mấy sợi tóc đã đứt kia của Trương Chấn Minh chẳng là gì nữa, có đau cũng rất xứng đáng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương