Niếp Môn
-
Chương 28: Niếp Ngân bị thương nặng (1)
La Sâm nhìn chằm chằm Niếp Ngân trên người Lãnh Tang Thanh, bình thản mà thở hắc ra, giống như khẳng định là anh đã chết, tiếp tục xoay người, tràn ngập sát khí mà thong thả đi về hướng Niếp Tích.
Cánh tay Lãnh Tang Thanh ôm chặt Niếp Ngân, lo sợ giống như bị ai đó cướp đi, nước mắt như đê vỡ, thấm ướt cả khuôn mặt cô.
"Ngu ngốc, ai kêu anh đến cứu tôi! Ai kêu anh liều mạng như vậy! Chúng ta bất quá chỉ gặp nhau vài lần mà thôi, thầm mến bổn tiểu thư cũng phải có chừng mực nha, trong điện thoại di động của tôi còn không có số của anh đâu, anh thế nào lại đáng ghét như thế hả." Cô đã khóc không thành tiếng, keo kiệt ôm Niếp Ngân mà chỉ ôm quần áo của anh.
Cô có cảm giác, tuy hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng có lẽ có thể phân biệt hai người này rất nhanh. Niếp Tích lãng tử, Niếp Ngân trầm ổn, tại sao cô lại lâu thế này mới phát hiện thực ra cho tới giờ là hai người chứ? Cô còn tưởng rằng người đàn ông này có tính cách phân liệt, tâm tình hay thay đổi chứ.
Dưới gốc cây anh đào người gặp cô chính là Niếp Ngân, đem cô đóng gói như hành lý trên máy bay cũng là Niếp Ngân, tại nhà hàng chính là Niếp Ngân, sau đó đem cô đến biệt thự cũng là Niếp Ngân! Còn lại gặp nhau ở quán bar, sòng bạc cùng cô đánh bài là Niếp Tích, à không, cùng Dennis đánh bài chính là Niếp Tích, cùng cô đánh bài chính là Niếp Ngân!
Tại sau tim của cô đau quá?
"Số của tôi là xxxxxxxxx, nhớ kỹ, tôi chỉ nói một lần." Một âm thanh yếu ớt truyền đến bên tai cô.
Lãnh Tang Thanh vô cùng kinh ngạc, "Hả!" Một tiếng, nghẹn lại trong cổ họng, cũng may không phát ra tiếng.
"Cô...Cô hãy nghe tôi nói, bên phải phía trên cô có một khẩu súng, lúc nữa trong khi tôi đứng lên, cô hãy đem khẩu súng đưa cho Niếp Tích, nhất định phải mau, biết không?" Âm thanh Niếp Ngân yếu ớt, cơ thể vẫn không hề động đậy.
"Hả? Tôi, bên phải tôi có cái gì." Âm thanh của Lãnh Tang Thanh giống như bị ép xuống rất nhẹ, đang cầm bàn tay phải đầy máu của Niếp Ngân cô dường như không muốn buông ra.
"Cô có một sở thích rất khác người sao? Thích sưu tầm máu của người khác? Thứ này sau này tôi sẽ cho cô nữa!" Niếp Ngân suy yếu nhưng vẫn khiến cô người khác sợ hãi như trước.
Chỉ có điều Lãnh Tang Thanh bướng bỉnh lại không bị anh làm cho tức giận, chỉ sợ sệt mà nói: "Này, vậy anh nhất định không được chết!"
Niếp Ngân dừng một chút, mệt mỏi mà nói: "Sớm biết thế sẽ không dựa vào người cô, cô ép tôi đến mức tức giận." Sau đó anh mạnh mẽ chống tay đứng lên, động tác vô cùng nhanh chóng: "Cơ hội lúc này!" Anh hét lớn một tiếng, nhánh chóng lẻn đến phía sau La Sâm, hai tay vòng trên người hắn, vững vàng khóa trụ hắn.
Lãng Tang Thanh xoay người một cái, tay trái nhặt khẩu súng lên, dùng sức toàn thân chạy về phía Niếp Tích bên kia, tay phải, trước sau không buông ra.
Niếp Tích thấy tình hình đột nhiên thay đổi, lập tức hiểu rõ ý đồ của đại ca, anh bổ nhào về phía trước, chụp được khẩu súng lục, nhanh chóng thu hồi thân, họng súng chỉa về hướng La Sâm.
"Bằng bằng!"
Đạn bắn ra, không sai một ly mà trúng bụng của La Sâm.
"A!" La Sâm kêu gào một tiếng, liền chết đi.
Niếp Ngân thuận thế mà buông lỏng tay ra, cùng hắn ngã xuống trên mặt đất..
"Ngân!" Niếp Tích bỏ khẩu súng trong tay, có thể so sánh với tốc độ của viên đạn vừa rồi, chạy tới bên cạnh Niếp Ngân. Lãnh Tang Thanh cũng nắm chặt tay phải mà chạy tới. Còn có Tiêu Tông và giáo sư Tra nhĩ vừa bò ra, lo lắng mà chạy đến.
"Mau! Đến phòng phẩu thuật đi!" Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt.
Niếp ngân lắc đầu: "Không cần, không có đâm ngay chổ hiểm, chỉ là có chút mất máu, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu không không chắc một lát lại có phiền phức gì nữa."
"Chút mất máu cũng dẫn đến chết người!" Lãnh Tang Thanh không chút nhượng bộ, vừa nói vừa đỡ Niếp Ngân.
"Vậy cô... Còn không đưa tôi." Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh trong tay chính là máu của mình, ánh mắt xuất hiện một tia khác thường.
Có lẽ bởi vì vửa trải qua nhiều kích động, suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh có chút lung tung, cô "À" một tiếng, sau đó máu cầm trong tay lại đẩy trở lại vết thương của Niếp Ngân. Nhưng ngay lập tức ý thức được đây là hành vi độc ác, bản thân the thé kêu lên.
"Đừng, đừng kêu, nha đầu chết tiệt!" Niếp Ngân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, mũi và lông mày đều nhăn lại.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Lãnh Tang Thanh vội vàng nói lời áy náy.
Ngay lúc lực chú ý của mọi người đều đặt ở hành động mơ hồ của cô là lúc,
La Sâm nhít người, lại đứng lên.
Tinh thần mọi người lại lần nữa căng cứng, cái cơ thể khổng lồ này lại lần nữa vùng dậy, ép mọi người ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Sao...Trúng đạn như thế cũng không chết sao?"
Lãnh Tang Thanh nhìn máu chảy trên bụng La Sâm, trện mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, "Rõ ràng bắn trúng rồi!"
Niếp Tích vội vàng giơ súng lên lần nữa, cũng không dự đoán được La Sâm lại nhanh như vậy, một cước liền đá bay súng trong tay Niếp Tích. Do phạm vi quá lớn, vết thương phần bụng lại chảy rất nhiều máu, hai tay hắn ấn vết thương, tia hung ác trong mắt cũng phai màu không ít, loạng choạng đứng tại chỗ có chút không vững.
“Các người đỡ Ngân vào thang máy trước." Niếp Tích đứng dậy, trong ánh mắt sắn bén nhìn ra được tử huyệt của hắn, anh vươn hai tay tạo thành một thế quyền, giống như móng vuốt của sư tử. Đây là một loại nghi thức, có một chút bí mật trong cao thủ thái quyền, trước lúc đánh nhau kịch liệt sẽ tại hai tay của mình, thứ nhất là hướng lên trời cầu nguyện, thứ hai là làm động tác chuẩn bị bỏ mạng. "Hừ hừ, ta còn đang hối hận vừa mới một khẩu súng đã giết chết ngươi, đối với ngươi có phải là quá mức nhân từ!"
La Sâm không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt với Niếp Tích, hô hấp nặng nhọc, giống như bệnh suyễn, trên người tỏa ra một lớp hàn khí.
"Tích, đừng dây dưa với hắn nữa, hắn đã không có sức lực rồi, chúng ta đi mau." Niếp Ngân trong thang máy cố sức mà nói, nhưng âm thanh cũng không phải rất lớn.
Niếp Tích quay đầu lại thoáng nhìn Niếp Ngân, trong lòng anh hiểu rõ, vết thương của đại ca mới là quan trọng nhất, vì vậy đầu cũng không quay lại mà chạy vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng đi lên, nhưng do cách mặt đất khoảng cách quá xa, vài phút đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thế mà đối với vài phút đồng hồ này, đối với mỗi người trong thang máy mà nói giống như trải qua một vòng luân hồi.
Rốt cục cũng tới mặt đất, sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn tới những loại rượu đỏ và thùng rượu bày la liệt, nơi này là hầm rượu bí mật của Niếp môn.
"Tôi biết nói sau đi!" Niếp Tích cõng Niếp Ngân, lao nhanh về phía trước. Lúc trước khi tìm kiếm mật thất, anh từng đến chỗ này, nhưng xâm nhập sâu nữa, anh cũng không tìm được cánh cổng này.
Vài người đi theo Niếp Tích tới trên mặt đất, tìm được Niếp Tích trước khi xe mở cửa, lúc trước vì để cho Niếp Ngân có một nơi ẩn nấp tốt, anh bố trí chính là một chiếc xe thương vụ rộng lớn, chí có điều vì Niếp Ngân bị thương nên không gian bên trong cũng không thoảng mái, không ngờ có một người không đi vào bên trong.
Niếp Tích nhìn lướt qua, chỉ vào Tiêu Tông: "Ngươi, nằm trong hòm dự bị đi."
"Tôi? Ngươi nói giỡn sao?" Tiêu Tông nổi giận, rõ ràng không tiếp nhận sự sắp đặt của Niếp Tích.
"Thời gian cấp bách, anh chịu khổ một chút trước đi." Lãnh Tang Thanh lo lắng không kém Niếp Tích, dọc theo đường đi, tay cô vẫn nắm chặt tay Niếp Ngân, chưa từng buông ra.
Mà lúc này, Niếp Ngân đã không còn chút máu, ý thức dần mơ hồ.
Tiêu Tông nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại trừng mắt với Niếp Tích, mở hòm dự bị chui vào trong.
Niếp Tích giẫm một chân lên chân ga, ô tô giống như tiễn rời dây cung, "Vù" bay ra ngoài, nhưng tới của lớn Niếp môn, lại cấp tốc dừng lại.
Cánh tay Lãnh Tang Thanh ôm chặt Niếp Ngân, lo sợ giống như bị ai đó cướp đi, nước mắt như đê vỡ, thấm ướt cả khuôn mặt cô.
"Ngu ngốc, ai kêu anh đến cứu tôi! Ai kêu anh liều mạng như vậy! Chúng ta bất quá chỉ gặp nhau vài lần mà thôi, thầm mến bổn tiểu thư cũng phải có chừng mực nha, trong điện thoại di động của tôi còn không có số của anh đâu, anh thế nào lại đáng ghét như thế hả." Cô đã khóc không thành tiếng, keo kiệt ôm Niếp Ngân mà chỉ ôm quần áo của anh.
Cô có cảm giác, tuy hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng có lẽ có thể phân biệt hai người này rất nhanh. Niếp Tích lãng tử, Niếp Ngân trầm ổn, tại sao cô lại lâu thế này mới phát hiện thực ra cho tới giờ là hai người chứ? Cô còn tưởng rằng người đàn ông này có tính cách phân liệt, tâm tình hay thay đổi chứ.
Dưới gốc cây anh đào người gặp cô chính là Niếp Ngân, đem cô đóng gói như hành lý trên máy bay cũng là Niếp Ngân, tại nhà hàng chính là Niếp Ngân, sau đó đem cô đến biệt thự cũng là Niếp Ngân! Còn lại gặp nhau ở quán bar, sòng bạc cùng cô đánh bài là Niếp Tích, à không, cùng Dennis đánh bài chính là Niếp Tích, cùng cô đánh bài chính là Niếp Ngân!
Tại sau tim của cô đau quá?
"Số của tôi là xxxxxxxxx, nhớ kỹ, tôi chỉ nói một lần." Một âm thanh yếu ớt truyền đến bên tai cô.
Lãnh Tang Thanh vô cùng kinh ngạc, "Hả!" Một tiếng, nghẹn lại trong cổ họng, cũng may không phát ra tiếng.
"Cô...Cô hãy nghe tôi nói, bên phải phía trên cô có một khẩu súng, lúc nữa trong khi tôi đứng lên, cô hãy đem khẩu súng đưa cho Niếp Tích, nhất định phải mau, biết không?" Âm thanh Niếp Ngân yếu ớt, cơ thể vẫn không hề động đậy.
"Hả? Tôi, bên phải tôi có cái gì." Âm thanh của Lãnh Tang Thanh giống như bị ép xuống rất nhẹ, đang cầm bàn tay phải đầy máu của Niếp Ngân cô dường như không muốn buông ra.
"Cô có một sở thích rất khác người sao? Thích sưu tầm máu của người khác? Thứ này sau này tôi sẽ cho cô nữa!" Niếp Ngân suy yếu nhưng vẫn khiến cô người khác sợ hãi như trước.
Chỉ có điều Lãnh Tang Thanh bướng bỉnh lại không bị anh làm cho tức giận, chỉ sợ sệt mà nói: "Này, vậy anh nhất định không được chết!"
Niếp Ngân dừng một chút, mệt mỏi mà nói: "Sớm biết thế sẽ không dựa vào người cô, cô ép tôi đến mức tức giận." Sau đó anh mạnh mẽ chống tay đứng lên, động tác vô cùng nhanh chóng: "Cơ hội lúc này!" Anh hét lớn một tiếng, nhánh chóng lẻn đến phía sau La Sâm, hai tay vòng trên người hắn, vững vàng khóa trụ hắn.
Lãng Tang Thanh xoay người một cái, tay trái nhặt khẩu súng lên, dùng sức toàn thân chạy về phía Niếp Tích bên kia, tay phải, trước sau không buông ra.
Niếp Tích thấy tình hình đột nhiên thay đổi, lập tức hiểu rõ ý đồ của đại ca, anh bổ nhào về phía trước, chụp được khẩu súng lục, nhanh chóng thu hồi thân, họng súng chỉa về hướng La Sâm.
"Bằng bằng!"
Đạn bắn ra, không sai một ly mà trúng bụng của La Sâm.
"A!" La Sâm kêu gào một tiếng, liền chết đi.
Niếp Ngân thuận thế mà buông lỏng tay ra, cùng hắn ngã xuống trên mặt đất..
"Ngân!" Niếp Tích bỏ khẩu súng trong tay, có thể so sánh với tốc độ của viên đạn vừa rồi, chạy tới bên cạnh Niếp Ngân. Lãnh Tang Thanh cũng nắm chặt tay phải mà chạy tới. Còn có Tiêu Tông và giáo sư Tra nhĩ vừa bò ra, lo lắng mà chạy đến.
"Mau! Đến phòng phẩu thuật đi!" Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt.
Niếp ngân lắc đầu: "Không cần, không có đâm ngay chổ hiểm, chỉ là có chút mất máu, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu không không chắc một lát lại có phiền phức gì nữa."
"Chút mất máu cũng dẫn đến chết người!" Lãnh Tang Thanh không chút nhượng bộ, vừa nói vừa đỡ Niếp Ngân.
"Vậy cô... Còn không đưa tôi." Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh trong tay chính là máu của mình, ánh mắt xuất hiện một tia khác thường.
Có lẽ bởi vì vửa trải qua nhiều kích động, suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh có chút lung tung, cô "À" một tiếng, sau đó máu cầm trong tay lại đẩy trở lại vết thương của Niếp Ngân. Nhưng ngay lập tức ý thức được đây là hành vi độc ác, bản thân the thé kêu lên.
"Đừng, đừng kêu, nha đầu chết tiệt!" Niếp Ngân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, mũi và lông mày đều nhăn lại.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Lãnh Tang Thanh vội vàng nói lời áy náy.
Ngay lúc lực chú ý của mọi người đều đặt ở hành động mơ hồ của cô là lúc,
La Sâm nhít người, lại đứng lên.
Tinh thần mọi người lại lần nữa căng cứng, cái cơ thể khổng lồ này lại lần nữa vùng dậy, ép mọi người ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Sao...Trúng đạn như thế cũng không chết sao?"
Lãnh Tang Thanh nhìn máu chảy trên bụng La Sâm, trện mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, "Rõ ràng bắn trúng rồi!"
Niếp Tích vội vàng giơ súng lên lần nữa, cũng không dự đoán được La Sâm lại nhanh như vậy, một cước liền đá bay súng trong tay Niếp Tích. Do phạm vi quá lớn, vết thương phần bụng lại chảy rất nhiều máu, hai tay hắn ấn vết thương, tia hung ác trong mắt cũng phai màu không ít, loạng choạng đứng tại chỗ có chút không vững.
“Các người đỡ Ngân vào thang máy trước." Niếp Tích đứng dậy, trong ánh mắt sắn bén nhìn ra được tử huyệt của hắn, anh vươn hai tay tạo thành một thế quyền, giống như móng vuốt của sư tử. Đây là một loại nghi thức, có một chút bí mật trong cao thủ thái quyền, trước lúc đánh nhau kịch liệt sẽ tại hai tay của mình, thứ nhất là hướng lên trời cầu nguyện, thứ hai là làm động tác chuẩn bị bỏ mạng. "Hừ hừ, ta còn đang hối hận vừa mới một khẩu súng đã giết chết ngươi, đối với ngươi có phải là quá mức nhân từ!"
La Sâm không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt với Niếp Tích, hô hấp nặng nhọc, giống như bệnh suyễn, trên người tỏa ra một lớp hàn khí.
"Tích, đừng dây dưa với hắn nữa, hắn đã không có sức lực rồi, chúng ta đi mau." Niếp Ngân trong thang máy cố sức mà nói, nhưng âm thanh cũng không phải rất lớn.
Niếp Tích quay đầu lại thoáng nhìn Niếp Ngân, trong lòng anh hiểu rõ, vết thương của đại ca mới là quan trọng nhất, vì vậy đầu cũng không quay lại mà chạy vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng đi lên, nhưng do cách mặt đất khoảng cách quá xa, vài phút đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thế mà đối với vài phút đồng hồ này, đối với mỗi người trong thang máy mà nói giống như trải qua một vòng luân hồi.
Rốt cục cũng tới mặt đất, sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn tới những loại rượu đỏ và thùng rượu bày la liệt, nơi này là hầm rượu bí mật của Niếp môn.
"Tôi biết nói sau đi!" Niếp Tích cõng Niếp Ngân, lao nhanh về phía trước. Lúc trước khi tìm kiếm mật thất, anh từng đến chỗ này, nhưng xâm nhập sâu nữa, anh cũng không tìm được cánh cổng này.
Vài người đi theo Niếp Tích tới trên mặt đất, tìm được Niếp Tích trước khi xe mở cửa, lúc trước vì để cho Niếp Ngân có một nơi ẩn nấp tốt, anh bố trí chính là một chiếc xe thương vụ rộng lớn, chí có điều vì Niếp Ngân bị thương nên không gian bên trong cũng không thoảng mái, không ngờ có một người không đi vào bên trong.
Niếp Tích nhìn lướt qua, chỉ vào Tiêu Tông: "Ngươi, nằm trong hòm dự bị đi."
"Tôi? Ngươi nói giỡn sao?" Tiêu Tông nổi giận, rõ ràng không tiếp nhận sự sắp đặt của Niếp Tích.
"Thời gian cấp bách, anh chịu khổ một chút trước đi." Lãnh Tang Thanh lo lắng không kém Niếp Tích, dọc theo đường đi, tay cô vẫn nắm chặt tay Niếp Ngân, chưa từng buông ra.
Mà lúc này, Niếp Ngân đã không còn chút máu, ý thức dần mơ hồ.
Tiêu Tông nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại trừng mắt với Niếp Tích, mở hòm dự bị chui vào trong.
Niếp Tích giẫm một chân lên chân ga, ô tô giống như tiễn rời dây cung, "Vù" bay ra ngoài, nhưng tới của lớn Niếp môn, lại cấp tốc dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook