Niếp Môn
-
Chương 154: Hôn lễ (1)
Vào ngày hôn lễ.
Niếp môn trên dưới đều rực rõ, kim bích huy hoàng, độ vui mừng so với được với Niếp môn ngày trước còn nhiều hơn vì đây là một thời khắc quan trọng, dù sao vài năm nay Niếp môn trải qua vài chuyện không thoải mái lắm. Lần nghi thức kết hôn này ý nghĩa không riêng gì nghi thức thân mình, còn bao hàm nhiều trong tiềm thức mong đợi của mỗi ngừoi, vô luận ra sao, Niếp môn, vẫn còn tiếp tục.
Lãnh Tang Thanh một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nhìn hải mặt bằng xa xa qua cửa sổ. Khuôn mặt không có vui sướng, nhưng cũng không bi thương. Chuyện kết hôn, cô cũng không có nói cho bạn bè cô và người nhà, Niếp Tích từng hỏi qua cô, cô chỉ thản nhiên lắc lắc đầu, Niếp Tích cũng không có truy vấn tiếp, dù sao cũng liên quan đên chuyện Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục, Niếp Tích cũng biết.
Nhưng nguyên nhân thật sự của Lãnh Tang Thanh là cô còn chưa xác định được mình có thật sự muốn gả cho Niếp Tích hay không, cô sợ mình nói không muốn giây sau sẽ hé lộ tất cả, cô không rõ ràng lắm, vì sao trong nháy mắt lại quyết định gả cho Niếp Tích, đơn giản là qua một đêm triền miên sao?
Trên sân thượng, mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, nhìn mỗi người ở dưới. Hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, vô luận là người gia tộc Niếp môn hay là người cùng quan hệ với Niếp môn, chỉ cần còn sống, đều xuất hiện ở tại nơi này. Khóe miệng Niếp Thâm hơi hơi gây xích mích, sau đó lấy điện thoại ra, ấn một dãy số gọi đi, phía sau truyền đến thanh âm, hắn không chút hoang mang mà hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện người đi tới là Niếp Tích, liền không để ý đến âm thanh trong điện thoại có chút lo lắng, rất tự nhiên cắt máy.
"Sao thế? Hôm nay đối với anh mà nói là ngày quan trọng, lại còn thời gian tới đây sao?" Niếp Thâm bình tĩnh nói một câu.
Niếp Tích không để ý đến hắn, hai tay yên lặng để trên rào chắn sân thượng, biểu hiện ở trên mặt cũng chẳng phải sáng.
Niếp Thâm không nói gì nữa, tất nhiên hắn biết trong lòng Niếp Tích cái gì, Niếp Tích gặp hắn cũng không có nhiều lời, xoay người rời khỏi sân thượng.
Niếp Thâm rời đi xong, khuôn mặt Niếp Tích trầm trọng càng thêm mãnh liệt.
Khách quý tuy nhiều, nhưng đều đâu vào đấy.
Niếp Tích thực hiện yêu cầu của Lãnh Tang Thanh, không có khoa trương để truyền thông đưa tin, cũng không có để ngôi sao biểu diễn, chỉ có người Niếp môn, Niếp môn trải qua một hồi tai nạn, lần hôn lễ này cũng trở nên cực kì quan trọng, tối thiểu có công hiệu xung hỉ.
Khi hôn lễ như cử hành, khách và bạn ngồi rất nhiều, Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đứng ở trước mặt cha sứ, mà biểu hiện trên mặt hai người lại cùng cảnh quan hôn lễ này rất không làm nổi bật.
Lãnh Tang Thanh chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào bó hoa trong tay, khuôn mặt như đang suy nghĩ, không có nửa điểm tươi cười. Mà lực chú ý của Niếp Tích lại toàn nhin tới đám người, cẩn thận tìm kiếm một chút hương vị gì đó làm cho hắn mẫn cảm. Một đôi nhẫn cưới đặt ở trước mặt hai người, không hề sáng bóng.
Tay Niếp Tích kéo tay Lãnh Tang Thanh qua, thấy khuôn mặt cô khác thường, nhẹ giọng gọi tên cô một tiếng. Lãnh Tang Thanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thân thiện của hắn, miễn cưỡng tọa ra một nụ cười.
"Không có việc gì đi?" Hắn thấp hỏi.
Lãnh Tang Thanh ra vẻ thoải mái mà kéo khóe môi ra: "Không có việc gì."
"Hôm nay nhìn qua em cực kỳ xinh đẹp, anh biết em mệt chết rồi, chờ sau khi hôn lễ kết thúc nghỉ ngơi tốt một chút." Niếp Tích ôn nhu nói."Tuần trăng mật là ngày mai, đừng lo lắng."
Lãnh Tang Thanh gật gật đầu, cô biết hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, tất nhiên cô cũng không lo lắng gì.
Cha sứ bắt đầu nhớ kỹ lời tân hôn chúc mừng, khuôn mặt Niếp Tích chuyển đổi vì ngưng trọng cùng nghiêm túc, tay hắn vẫn để trên eo Lãnh Tang Thanh, sợ không cẩn thận sẽ đánh mất cô.
ở chỗ ngồi khách quý, Niếp Thâm nhếch môi nhìn đôi cô dâu chú rể mới này, rất nhanh, lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài ở mặt trên nhẹ nhàng trượt, nhắn "20 phút sau bắt đầu hành động", ân nút phím giửi đi, làm xong, hắn lại thong dong vắt chéo chân, đem thân mình dự lưng vào trên ghế.
5 phút sau, hắn sẽ từ nơi này rời đi, đến lúc đó, hắn nhưng thật ra rất thích đứng ở trên cao nhìn Niếp môn sẽ biến thành đống tro tàn.
Lời chúc mừng kết hôn sau khi nói xong, cha sứ nhân tiện nói: "Khi hôn ước sắp thành công, nếu có chút trở ngại gì từ hai bên, mởi lập tức đưa tay ra, hoặc vĩnh viễn cứ im lặng."
Hai người gật đầu.
Đầu tiên cha sứ là nhìn về phía Lãnh Tang Thanh --
"Cô dâu Lãnh Tang Thanh, cô có nguyện ý để Niếp Tích tiên sinh trở thành chồng cô và cùng anh ấy ký kết hôn ước không? Vô luận tật bệnh hay là khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi tận mệnh?"
Niếp Tích nhìn Lãnh Tang Thanh, lòng bàn tay lại nắm lại.
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn Niếp Tích một cái, hơi hơi trầm mặc một chút, trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh Niếp Ngân ngã xuống núi cốc, lại hiện lên cảm giác ôn tồn triền mien dị thường của đêm đó, cô hít sâu một hơi, liếm liếm môi đáp: "Tôi... Nguyện ý."
Niếp Tích theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Thần phụ lại nhìn về phía Niếp Tích, hỏi như vừa rồi, Niếp Tích cười cười, khi vừa muốn trả lời "Tôi nguyện ý", ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, là giọng nói bén nhọn của một cô gái --
"Anh ta không thể cưới cô ấy!"
Mọi người kinh hãi, tính cả Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đều kinh ngạc, theo tiếng nói nhìn lại, hít sâu một hơi, dĩ nhiên là -- Tu Nguyệt!
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh bỗng dưng lui tới khích động, Tu Nguyệt đã trở lại, cô ấy... Thật sự đã trở lại!
Niếp Tích lại ngây ngẩn cả người, quần áo giày da trong nháy mắt trở nên có chút lãnh cứng.
Trước mắt bao người, Tu Nguyệt đi lên trước, ở giữa chỗ điện phủ tân hôn thì dừng lại, khuôn mặt nhỏ quật cường ngưỡng nhìn về phía Niếp Tích, ngay sau đó thốt ra lời nói làm người ta chấn động --
"Niếp Tích, tôi mang thai con của anh, rốt cuộc anh đã thừa nhận nhưng cứ chối bỏ?"
Mọi người ồ lên.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, theo bản năng bưng kín miệng, Tu Nguyệt mang thai con của Niếp Tích? Đây... Làm sao có thể? Cô ấy đã rời đi một thời gian dài.
Niếp Tích nhíu chặt mày: "Tu Nguyệt, cô làm liều?"
"Ai làm liều với anh? Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có nhận hay không chối bỏ, hay là nghĩ xấu lắm?" Tu Nguyệt lớn tiếng nói, "Anh nói sẽ nhận, sẽ không muốn kết hôn với cô giái này!"
Niếp Tích hơi giận, sải bước đi tới giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Cô chạy nơi này náo loạn làm gì?"
"Các vị --" Tu Nguyệt bỏ tay Niếp Tích ra, chuyển hướng chỗ các vị khách quý: "Mặc kệ ra sao, tôi từng coi là người trong Niếp môn, Niếp Tích anh ta chiếm tiện nghi của tôi xong lại phủ nhận đi cưới cô gái khác, chuyện này tôi còn muốn mời các vị phân xử cho tôi! Lúc trước, Niếp Tích luôn miệng nói sẽ chỉ yêu một mình tôi, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn phụ lòng người! Tôi không lo mình, nhưng con tôi không thể không có cha!"
Niếp môn trên dưới đều rực rõ, kim bích huy hoàng, độ vui mừng so với được với Niếp môn ngày trước còn nhiều hơn vì đây là một thời khắc quan trọng, dù sao vài năm nay Niếp môn trải qua vài chuyện không thoải mái lắm. Lần nghi thức kết hôn này ý nghĩa không riêng gì nghi thức thân mình, còn bao hàm nhiều trong tiềm thức mong đợi của mỗi ngừoi, vô luận ra sao, Niếp môn, vẫn còn tiếp tục.
Lãnh Tang Thanh một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nhìn hải mặt bằng xa xa qua cửa sổ. Khuôn mặt không có vui sướng, nhưng cũng không bi thương. Chuyện kết hôn, cô cũng không có nói cho bạn bè cô và người nhà, Niếp Tích từng hỏi qua cô, cô chỉ thản nhiên lắc lắc đầu, Niếp Tích cũng không có truy vấn tiếp, dù sao cũng liên quan đên chuyện Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục, Niếp Tích cũng biết.
Nhưng nguyên nhân thật sự của Lãnh Tang Thanh là cô còn chưa xác định được mình có thật sự muốn gả cho Niếp Tích hay không, cô sợ mình nói không muốn giây sau sẽ hé lộ tất cả, cô không rõ ràng lắm, vì sao trong nháy mắt lại quyết định gả cho Niếp Tích, đơn giản là qua một đêm triền miên sao?
Trên sân thượng, mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, nhìn mỗi người ở dưới. Hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, vô luận là người gia tộc Niếp môn hay là người cùng quan hệ với Niếp môn, chỉ cần còn sống, đều xuất hiện ở tại nơi này. Khóe miệng Niếp Thâm hơi hơi gây xích mích, sau đó lấy điện thoại ra, ấn một dãy số gọi đi, phía sau truyền đến thanh âm, hắn không chút hoang mang mà hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện người đi tới là Niếp Tích, liền không để ý đến âm thanh trong điện thoại có chút lo lắng, rất tự nhiên cắt máy.
"Sao thế? Hôm nay đối với anh mà nói là ngày quan trọng, lại còn thời gian tới đây sao?" Niếp Thâm bình tĩnh nói một câu.
Niếp Tích không để ý đến hắn, hai tay yên lặng để trên rào chắn sân thượng, biểu hiện ở trên mặt cũng chẳng phải sáng.
Niếp Thâm không nói gì nữa, tất nhiên hắn biết trong lòng Niếp Tích cái gì, Niếp Tích gặp hắn cũng không có nhiều lời, xoay người rời khỏi sân thượng.
Niếp Thâm rời đi xong, khuôn mặt Niếp Tích trầm trọng càng thêm mãnh liệt.
Khách quý tuy nhiều, nhưng đều đâu vào đấy.
Niếp Tích thực hiện yêu cầu của Lãnh Tang Thanh, không có khoa trương để truyền thông đưa tin, cũng không có để ngôi sao biểu diễn, chỉ có người Niếp môn, Niếp môn trải qua một hồi tai nạn, lần hôn lễ này cũng trở nên cực kì quan trọng, tối thiểu có công hiệu xung hỉ.
Khi hôn lễ như cử hành, khách và bạn ngồi rất nhiều, Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đứng ở trước mặt cha sứ, mà biểu hiện trên mặt hai người lại cùng cảnh quan hôn lễ này rất không làm nổi bật.
Lãnh Tang Thanh chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào bó hoa trong tay, khuôn mặt như đang suy nghĩ, không có nửa điểm tươi cười. Mà lực chú ý của Niếp Tích lại toàn nhin tới đám người, cẩn thận tìm kiếm một chút hương vị gì đó làm cho hắn mẫn cảm. Một đôi nhẫn cưới đặt ở trước mặt hai người, không hề sáng bóng.
Tay Niếp Tích kéo tay Lãnh Tang Thanh qua, thấy khuôn mặt cô khác thường, nhẹ giọng gọi tên cô một tiếng. Lãnh Tang Thanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thân thiện của hắn, miễn cưỡng tọa ra một nụ cười.
"Không có việc gì đi?" Hắn thấp hỏi.
Lãnh Tang Thanh ra vẻ thoải mái mà kéo khóe môi ra: "Không có việc gì."
"Hôm nay nhìn qua em cực kỳ xinh đẹp, anh biết em mệt chết rồi, chờ sau khi hôn lễ kết thúc nghỉ ngơi tốt một chút." Niếp Tích ôn nhu nói."Tuần trăng mật là ngày mai, đừng lo lắng."
Lãnh Tang Thanh gật gật đầu, cô biết hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, tất nhiên cô cũng không lo lắng gì.
Cha sứ bắt đầu nhớ kỹ lời tân hôn chúc mừng, khuôn mặt Niếp Tích chuyển đổi vì ngưng trọng cùng nghiêm túc, tay hắn vẫn để trên eo Lãnh Tang Thanh, sợ không cẩn thận sẽ đánh mất cô.
ở chỗ ngồi khách quý, Niếp Thâm nhếch môi nhìn đôi cô dâu chú rể mới này, rất nhanh, lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài ở mặt trên nhẹ nhàng trượt, nhắn "20 phút sau bắt đầu hành động", ân nút phím giửi đi, làm xong, hắn lại thong dong vắt chéo chân, đem thân mình dự lưng vào trên ghế.
5 phút sau, hắn sẽ từ nơi này rời đi, đến lúc đó, hắn nhưng thật ra rất thích đứng ở trên cao nhìn Niếp môn sẽ biến thành đống tro tàn.
Lời chúc mừng kết hôn sau khi nói xong, cha sứ nhân tiện nói: "Khi hôn ước sắp thành công, nếu có chút trở ngại gì từ hai bên, mởi lập tức đưa tay ra, hoặc vĩnh viễn cứ im lặng."
Hai người gật đầu.
Đầu tiên cha sứ là nhìn về phía Lãnh Tang Thanh --
"Cô dâu Lãnh Tang Thanh, cô có nguyện ý để Niếp Tích tiên sinh trở thành chồng cô và cùng anh ấy ký kết hôn ước không? Vô luận tật bệnh hay là khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi tận mệnh?"
Niếp Tích nhìn Lãnh Tang Thanh, lòng bàn tay lại nắm lại.
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn Niếp Tích một cái, hơi hơi trầm mặc một chút, trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh Niếp Ngân ngã xuống núi cốc, lại hiện lên cảm giác ôn tồn triền mien dị thường của đêm đó, cô hít sâu một hơi, liếm liếm môi đáp: "Tôi... Nguyện ý."
Niếp Tích theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Thần phụ lại nhìn về phía Niếp Tích, hỏi như vừa rồi, Niếp Tích cười cười, khi vừa muốn trả lời "Tôi nguyện ý", ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, là giọng nói bén nhọn của một cô gái --
"Anh ta không thể cưới cô ấy!"
Mọi người kinh hãi, tính cả Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đều kinh ngạc, theo tiếng nói nhìn lại, hít sâu một hơi, dĩ nhiên là -- Tu Nguyệt!
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh bỗng dưng lui tới khích động, Tu Nguyệt đã trở lại, cô ấy... Thật sự đã trở lại!
Niếp Tích lại ngây ngẩn cả người, quần áo giày da trong nháy mắt trở nên có chút lãnh cứng.
Trước mắt bao người, Tu Nguyệt đi lên trước, ở giữa chỗ điện phủ tân hôn thì dừng lại, khuôn mặt nhỏ quật cường ngưỡng nhìn về phía Niếp Tích, ngay sau đó thốt ra lời nói làm người ta chấn động --
"Niếp Tích, tôi mang thai con của anh, rốt cuộc anh đã thừa nhận nhưng cứ chối bỏ?"
Mọi người ồ lên.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, theo bản năng bưng kín miệng, Tu Nguyệt mang thai con của Niếp Tích? Đây... Làm sao có thể? Cô ấy đã rời đi một thời gian dài.
Niếp Tích nhíu chặt mày: "Tu Nguyệt, cô làm liều?"
"Ai làm liều với anh? Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có nhận hay không chối bỏ, hay là nghĩ xấu lắm?" Tu Nguyệt lớn tiếng nói, "Anh nói sẽ nhận, sẽ không muốn kết hôn với cô giái này!"
Niếp Tích hơi giận, sải bước đi tới giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Cô chạy nơi này náo loạn làm gì?"
"Các vị --" Tu Nguyệt bỏ tay Niếp Tích ra, chuyển hướng chỗ các vị khách quý: "Mặc kệ ra sao, tôi từng coi là người trong Niếp môn, Niếp Tích anh ta chiếm tiện nghi của tôi xong lại phủ nhận đi cưới cô gái khác, chuyện này tôi còn muốn mời các vị phân xử cho tôi! Lúc trước, Niếp Tích luôn miệng nói sẽ chỉ yêu một mình tôi, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn phụ lòng người! Tôi không lo mình, nhưng con tôi không thể không có cha!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook