Niễn Ngọc Thành Trần
-
Chương 5
Editor: Cẩm Hi
"Cũng chưa nói là con phải lấy chồng ngay bây giờ, không phải con vẫn luôn muốn đi Bắc Bình học đại học sao?" Mẹ cô cười đến ôn hòa, nhưng rõ ràng là muốn đem cô đẩy đến Bắc Bình.
"Nhưng, nhưng nhà bọn họ là thổ phỉ!" Đinh Kha vô lực đáp.
Lời này cũng không phải không có lý, tổ tiên của Đinh Kha là quan lớn phục vụ cho hoàng đế, tổ phụ lại là thống đốc quyền cao chức trọng của ba tỉnh phía nam sông Dương Tử, rồi tới cha cô trở thành chỉ huy tại Thượng Hải, mọi người đều biết xuất thân gia thế của cô, há có người nào có thể xứng đôi?
"Con nói linh tinh cái gì vậy, chẳng lẽ vương hầu sinh ra liền cao quý sao, con đọc sách đều chạy đi đâu hết rồi? Lại nói Viên Trần là quân nhân vừa mới đi du học trở về!" Đinh Kha có vẻ tái nhợt vô lực, cứng họng trước mặt cha mẹ, hiện giờ tình hình loạn thế, có bao nhiêu người khởi nghĩa vũ trang để trở thành lãnh chúa, chân chính có thể chiếm cứ một vị trí nhỏ kiêu hùng trong cuộc hỗn chiến lại rất nhỏ.
"Du học về thì thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một tên thổ phỉ!" Đinh Kha dù tức giận nhưng vẫn cố trở về phòng, cô tuy vẫn chưa gặp qua Viên Trần, nhưng từ đáy lòng đã sớm có định kiến với hắn, dù thể nào cũng không thể gạt bỏ được định kiến.
Đinh Kha lúc này mới cảm thấy mình đều nằm trong tầm khống chế của cha mẹ, cô cư nhiên đến nửa điểm dũng khí cự tuyệt cũng không có.
Ngày ấy cô vội vàng xâm nhập vào văn phòng của cha mình, bức ảnh đen trắng ôn nhuận ý cười như hoa lê được đặt trên bàn gỗ kia, ghi chú đầu tiên trên bảng biểu của hắn thế nhưng lại là bị phái tới nước Mỹ, Đinh Kha không phải không biết chính mình có bao nhiêu điên cuồng, nhưng chỉ cần nghĩ đến tốc độ biến chuyển của Hắc Sắc Phích lịch, xoay chuyển bổ nhào, điệp thức nhảy lên, cuộn aileron và né tránh, cô liền cái gì cũng không để bụng, chẳng sợ thay đổi cuộc đời của hắn và chính mình.
Có lẽ điều này đối với Thẩm Tông Tuyền cũng không công bằng, nhưng Đinh Kha có sự tự tin giống như Viên Trần. Cô nắm chắc có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào thăng trầm, dù cho thất bại cũng nhất định phải yêu đến tê tâm phế liệt, khắc cốt ghi tâm.
Nhìn những bông hoa xuân nở trước đình viện, từng đám mây như khúc tình ca, Đinh Kha đối với phong cảnh thanh thản trước mắt lại không có tâm tình, nhưng vận mệnh đi tới miền Bắc đã định sẵn, cũng không thể không màng tới.
"Lan khuê lâu tịch mịch, không có việc gì độ phương xuân; liêu đến hành ngâm giả, ứng liên thở dài người." Côn kịch ngọt lịm, lời hát hoa diễm tuyệt đẹp, cảnh như ý thơ, giữa răng và môi của Chung Ly Huyền vẫn còn lưu hương.
Mẹ của Chung Ly Huyền là tư lệnh tam phu nhân, nghe nói thời còn trẻ là một danh linh tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, Chung Ly Huyền chịu ảnh hưởng nên am hiểu các loại kịch, âm sắc thanh thuần chất phác đem Tây Sương Ký và Thôi Oanh Oanh hát đến lả lướt sinh động, châu tròn ngọc sáng tựa như ánh trăng sáng rỡ trước cửa sổ.
Đinh Kha từ nhỏ đã cùng Đại phu nhân tiếp thu giáo dục phương Tây, thường xuyên cảm thấy âm sắc của Chung Ly Huyền uyển chuyển du dương, nhưng chung quy vẫn học tập âm nhạc của phương Tây, nghe được tiếng Chung Ly Huyền đang xướng côn kịch trong viện, Đinh Kha sớm đã mệt mỏi không khỏi cảm thấy thú vị, môi đỏ khẽ mở, hàm răng giống như làn nước mùa thu, hoa lệ, chặt chẽ, lôi cuốn vào vào cảnh âm nhạc ngoạn mục xen lẫn tình yêu và cái chết vĩnh hằng.
Đó là một bản nhạc flamenco ấm áp, tiết tấu ca kịch nhịp nhàng mang theo phong cách Tây Ban Nha,《 Nàng hề》 phóng túng không kiềm chế được tựa như cô gái trước mắt, làm mơ hồ giữa ca kịch và hiện thực, giống như tranh sơn dầu châu Âu mang theo tả thực ngắn gọn.
Nàng hề dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người. Đương nhiên khi nàng yêu một người, thì người đó sẽ hoàn toàn thuộc về nàng, nhưng khi nàng không yêu, thà tình nguyện chết đi cũng không muốn cùng hắn ở bên nhau. Nhiệt tình yêu tự do phóng túng không kềm chế được, nàng chính là miêu tả chân thực nhất về Đinh Kha.
Giọng của Đinh Kha vốn dĩ cũng không thích hợp để hát một tông giọng nữ trầm như nàng, nhưng một khi cô đã bị cuốn hút sâu sắc, phảng phất mỗi một tế bào đều tản mát ra khí chất quật cường mà độc đáo, đúng là hàn tinh quanh co biến chuyển như châu ngọc.
Một trung một tây cách một bức tường cùng xướng lên, ăn ý tự nhiên hết đợt này đến đợt khác. Những xung đột mâu thuẫn thế nhưng vào giờ phút này lại được kết hợp hoàn mỹ, giống như trò chơi ghép hình, một khi đã ghép lại thì khó mà phân cắt.
"Còn tưởng là ai đang hát." Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, "Thì ra em trốn ở nơi này, mau tới bồi tôi uống rượu!"
Hai hàng lông mày như họa, đôi mắt đào hoa khẽ lay động, môi mỏng mang theo vô tình lại nói ra những lời nùng tình mật ý, dung mạo tuấn tú đĩnh bạt mang theo mùi rượu vẩn quanh người, sắc mặt ửng đỏ đang dựa vào cửa, áo khoác tây trang màu đen đã sớm không biết đi nơi nào, áo sơ mi trắng tràn đầy những nếp nhăn.
Chàng trai trước mắt nhào tới trước muốn ôm Đinh Kha, Đinh Kha cũng không cự tuyệt, biết hắn nhất định là lại nhận sai người, có lẽ đã quá say nên cô liền gọi người hỗ trợ: "Dì Ngô, mau tới đây, thiếu gia đã trở lại!"
Chính văn càng lúc càng xa
Tác giả có lời muốn nói: Cầu cất chứa......
Thiếu gia, toàn bộ phủ đệ của tư lệnh Thượng Hải chỉ có một thiếu gia, đó chính là Chung Ly Khâm, hắn cùng Đinh Kha là song bào thai khác trứng, Đinh Kha sinh ra sớm hơn vài phút nên thuận lý thành chương làm chị, trong nhà có ba đứa con gái, Chung Ly Khâm là con trai độc nhất nên tất nhiên sẽ nhận được nhiều sủng ái, nhưng hắn cùng với chị gái Đinh Kha của mình không tính là thân thiết, chỉ vì ngày đêm ngủ lại bụi hoa nên hiếm khi nhìn thấy mặt nhau.
"Thiếu gia của tôi, sao lại uống say tới nông nỗi này?" Dì Ngô kêu lên mang theo khẩu âm Thượng Hải dày đặc, lại dấu không được kinh hỉ trong giọng nói.
Chung Ly Khâm mỗi lần uống say đều muốn nháo một phen, kỳ thật hắn về nhà hơn phân nửa là vì thiếu tiền. Tư lệnh tức giận muốn răn dạy hắn một trận, đại phu nhân thì khóc lóc mắng hắn không biết cố gắng, nhị phu nhân xuất thân từ minh tinh điện ảnh mang theo con gái Chung Ly Mị thờ ơ lạnh nhạt, còn không quên châm chọc mỉa mai một phen, Chung Ly Huyền còn phải đi bồi dưỡng thân thể suy yếu cho mẹ mình nên không tham gia vào ao nước đục này.
"Cái tên bại gia này!" Tư lệnh nhìn Chung Ly Khâm đang ngủ say, cố tình lại là đứa con trai yêu quý độc nhất, mắng cũng không được mà không mắng cũng không xong.
"Nghe nói hắn vì mấy người đẹp mà vung tiền như rác, thật là, chậc chậc..." Nhị thái thái vặn vẹo vòng eo nở nang, không vội vàng đem tờ báo trong tay đưa cho tư lệnh, sườn xám bó sát dán ở trên người bà ta giống như thanh xà quấn thân, không thể nói hết vẻ quyến rũ.
Đại phu nhân trừng lớn đôi mắt không chịu buông tha cho hai mẹ con nhà này, nhưng nhị thái thái lại có mắt không tròng, chỉ lo dùng đôi môi đỏ và hàm răng trắng của mình để cắn hạt dưa, tư lệnh cầm tờ báo trong tay tức giận đến run rẩy hai vai, nhưng Đinh Kha đã sớm quen với loại trường hợp này, mỗi lần Chung Ly Khâm trở về nhà tựa như một bộ phim điện ảnh được phát lại.
Đường Viền Hoa tin tức xin xác định về tư lệnh đại thiếu gia:
Hôm qua, tư lệnh đại thiếu gia Chung Ly Khâm đã chi ra tới con số ba ngàn;
Hôm nay hồng trần loạn thế, tư lệnh đại thiếu trái ôm phải ấp hiểu mộng mê điệp;
Ngày mai chia tay, tư lệnh đại thiếu di tình biệt luyến* hồng nhan.
Ai thật ai giả, Đường Viền Hoa tin tức đính kèm ảnh chụp Chung Ly Khâm đang ôm ấp mỹ nhân.
(*) Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo
"Nhìn xem, đều viết cái gì đây?" Tư lệnh một tay đem tờ báo ném tới trước mặt đại phu nhân, "Nhìn chuyện tốt bà làm đi!"
Đại phu nhân nhặt tờ báo lên, liếc liếc mắt một cái lại cả giận: "Cái gì mà kêu tôi làm chuyện tốt? Nó còn không phải là học theo ông!"
"Tại sao không phải là bà làm chuyện tốt? Thời điểm sinh bọn nó ra, đều là bà một hai phải gọi một đứa là Đinh Kha, một đứa gọi là Khâm, nói cái gì mà Kim Đồng Ngọc Nữ, nam thì là kim, nữ là mỹ ngọc, hiện tại thành cái gì? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa!"
"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Bây giờ đến cái tên cũng oán tôi!" Đại phu nhân tức giận đến ngồi vào một bên, chỉ cảm thấy chồng mình không thể nói lý.
Đinh Kha tránh trái tránh phải tránh đi gió xoáy, ngược lại cuối cùng chui vào xoáy vòng nước trung tâm, hắn không thành khí hậu, quan chính mình chuyện gì. "Con là ngọc thật, hắn là vàng giả! Đừng lôi cả con vào!" Đinh Kha đúng lúc □ một câu, cô cùng mẹ thay phiên nhau đánh trả, tư lệnh tức giận đến nhíu chặt hai hàng lông mày.
Chuyện này cũng không thể oán Chung Ly Khâm, hắn không giống Đinh Kha là con gái cả ngày bị mẹ mình nhốt ở trong phủ đệ, dung mạo tuấn tú lưu luyến bên ngoài, nghe nói cùng với tư lệnh năm đó phong lưu cực kỳ giống nhau, giơ roi giục ngựa dựa vào trường đình, đó là mãn lâu hồng tụ chiêu, cộng thêm cái thân phận đại thiếu gia tư lệnh Thượng Hải, mỹ nhân tre già măng mọc thành đàn, vừa mới bước sang tuổi mười bảy tuổi hắn làm sao có thể không trầm mê.
Đừng nói hắn vì người đẹp vung tiền như rác, cho dù hắn là xã hội đen, Đinh Kha cũng cảm thấy rất bình thường. Nhưng tư lệnh mắt thấy con trai độc nhất của mình đã trở thành trò tiêu khiển của toàn bộ Thượng Hải sau mỗi cuộc trà tửu*, càng tức giận đến không có chỗ phát tiết, thế rồi rống giận ra một tiếng: "Trần phó sĩ quan, đem tên nghiệp chướng này nhốt lại cho tỉnh rượu, để cho nó biết lão tử của nó là ai!" Thì ra tư lệnh chung quy vẫn không thể tự mình hạ thủ được.
(*) Trà tửu: uống trà, nhắm rượu
Đại phu nhân không thuận theo, không buông tha khóc la, nhị phu nhân cười quyến rũ đồng thời vặn vẹo vòng eo mang theo con gái Chung Ly Mị rời đi, tư lệnh tức giận đem bình hoa sứ men xanh trên bàn dập nát, mảnh sứ nhỏ văng khắp nơi, Đinh Kha sợ tới mức nhảy ra xa vài bước, đã lâu rồi cô không thấy cha mình tức giận như thế.
"Mới mười bảy tuổi mà cả ngày đã tìm hoa hỏi liễu, ngày sau còn lợi hại hơn? Ngày mai kêu tên hỗn trướng này đi du học cùng với cháu ngoại của Trần phó sĩ quan!"
"Du học? Tuyệt đối không được! Con trai còn nhỏ, trường quân đội của Mỹ vừa đi chính là ba năm, gian khổ như vậy nó làm sao mà chịu được!"
Đinh Kha cũng hoảng sợ, tư lệnh thế nhưng có thể hạ quyết tâm như vậy, ngày xưa ông đối đứa con trai này cưng chiều đến quá phận, thậm chí còn luyến tiếc đưa vào quân đội để tôi luyện, vậy mà hiện giờ lại muốn đưa tới trường không quân của Mỹ chịu gian khổ!
"Chịu không nổi cũng phải chịu! Chẳng lẽ định ngây ngốc ở trong hẻm pháo hoa cả đời?"
Nghĩ đến làn da trắng nõn nà của Chung Ly Khâm, mơ hồ lộ ra sắc mặt hồng hào, song lông mi hơi rũ xuống, cho dù là con gái nhìn cũng thấy diễm lệ vô cùng, nếu như đưa vào trường quân đội, Đinh Kha lắc đầu thật sự không nghĩ ra được.
Lúc này Đại phu nhân đã không còn khóc được nữa, nghe tư lệnh nói xong cũng có vài phần động tâm, liền mở miệng hỏi: "Cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan kia sẽ chiếu cố được Khâm nhi chứ? Nhân phẩm của hắn như thế nào?"
Tư lệnh thở dài, giống như cảm thấy lời nói của bà có chút dư thừa, tự nhiên so với con trai của mình tốt hơn ngàn vạn lần, "Trận đấu phi cơ vừa rồi bà không xem, cháu trai ngoại của hắn biểu diễn cũng ổn, nhân phẩm càng gọi là nước trong mà không đục, tuyệt đối Liễu Hạ Huệ!"
Đinh Kha bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, thân mình đột nhiên chấn động, cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan? Phi công ở trận đấu phi cơ? Mẹ hắn là người Thượng Hải? Mục ghi chú đầu tiên ở trong bảng biểu của hắn? Tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ?
Đinh Kha buột miệng thốt ra: "Hắn tên là gì?"
"Thẩm Tông Tuyền!"
A? Cô chỉ kém không có kêu ra tiếng, trái tim vừa nhảy lên khó có thể hạ xuống.
Tất cả manh mối tựa như những sợi rễ cây mỏng manh, nhìn như không hề có liên quan, cuối cùng thế nhưng lại được dệt thành mộ mạng lưới đan xen, mạng lưới không ngừng buộc chặt gắt gao đem Đinh Kha nhốt lại trong đó, chặt đến khó có thể hô hấp.
Hắn lại là cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan?
Trần phó sĩ quan ở bên người cha cô, từ nhỏ đã ôm cô lớn lên?
Khó trách khi cô lấy đi tấm bảng biểu của hắn, hắn vẫn có thể bị chọn đi du học như cũ, thì ra hết thảy đều có liên quan, mà chính mình vẫn luôn chưa từng phát giác!
Đinh Kha đơn giản thu thập hành trang của mình, ngày mai, ngày mai cho dù liều chết cô cũng phải đi nước Mỹ!
Bắc Bình, cô nhất quyết sẽ không đi!
Thì ra chỉ một trận đấu phi cơ, thay đổi không phải là hắn, mà là vận mệnh của cô!
"Mẹ?" Đinh Kha mặc váy ngủ rộng thùng thình cuộn tròn ở bên người mẹ mình.
Cha cô hôm nay ngủ lại gác mái của nhị phu nhân, Đinh Kha mới vừa rồi đi chân trần trên thảm nhung đi vào phòng ngủ của mẹ mình, cô giống một con mèo nhỏ trốn ở trong lòng mẹ mình.
"Đã lớn như vậy rồi còn ngủ cùng mẹ?"" Trong đêm khuya, thanh âm của mẹ cô mang theo nhu nhu, mà không phải vẻ nghiêm khắc thường ngày, vì vậy càng làm Đinh Kha cảm thấy áy náy.
"Mẹ, con cũng muốn đi Mỹ." Cô đẩy thanh âm của mình xuống mức thấp nhất, phảng phất mang theo giọng cầu xin.
Không biết yên lặng bao lâu, yên lặng đến Đinh Kha thậm chí còn cho rằng mẹ cô tức giận hoặc đã ngủ rồi, Đại phu nhân mới từ từ mở miệng: "Con không muốn đi học đại học Hối Văn sao?"
Đại học Hối Văn, đây là thánh địa Đinh Kha đã hướng tới từ lâu.
Nhưng cô không phải chim hoàng yến trong lồng, cô không muốn rời khỏi Thượng Hải lại bị giam vào một cái lồng khác ở Bắc Bình, dù cho là cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng cái lồng giam dát vàng ấy lại khiến cô hít thở không thông!
"Cũng chưa nói là con phải lấy chồng ngay bây giờ, không phải con vẫn luôn muốn đi Bắc Bình học đại học sao?" Mẹ cô cười đến ôn hòa, nhưng rõ ràng là muốn đem cô đẩy đến Bắc Bình.
"Nhưng, nhưng nhà bọn họ là thổ phỉ!" Đinh Kha vô lực đáp.
Lời này cũng không phải không có lý, tổ tiên của Đinh Kha là quan lớn phục vụ cho hoàng đế, tổ phụ lại là thống đốc quyền cao chức trọng của ba tỉnh phía nam sông Dương Tử, rồi tới cha cô trở thành chỉ huy tại Thượng Hải, mọi người đều biết xuất thân gia thế của cô, há có người nào có thể xứng đôi?
"Con nói linh tinh cái gì vậy, chẳng lẽ vương hầu sinh ra liền cao quý sao, con đọc sách đều chạy đi đâu hết rồi? Lại nói Viên Trần là quân nhân vừa mới đi du học trở về!" Đinh Kha có vẻ tái nhợt vô lực, cứng họng trước mặt cha mẹ, hiện giờ tình hình loạn thế, có bao nhiêu người khởi nghĩa vũ trang để trở thành lãnh chúa, chân chính có thể chiếm cứ một vị trí nhỏ kiêu hùng trong cuộc hỗn chiến lại rất nhỏ.
"Du học về thì thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một tên thổ phỉ!" Đinh Kha dù tức giận nhưng vẫn cố trở về phòng, cô tuy vẫn chưa gặp qua Viên Trần, nhưng từ đáy lòng đã sớm có định kiến với hắn, dù thể nào cũng không thể gạt bỏ được định kiến.
Đinh Kha lúc này mới cảm thấy mình đều nằm trong tầm khống chế của cha mẹ, cô cư nhiên đến nửa điểm dũng khí cự tuyệt cũng không có.
Ngày ấy cô vội vàng xâm nhập vào văn phòng của cha mình, bức ảnh đen trắng ôn nhuận ý cười như hoa lê được đặt trên bàn gỗ kia, ghi chú đầu tiên trên bảng biểu của hắn thế nhưng lại là bị phái tới nước Mỹ, Đinh Kha không phải không biết chính mình có bao nhiêu điên cuồng, nhưng chỉ cần nghĩ đến tốc độ biến chuyển của Hắc Sắc Phích lịch, xoay chuyển bổ nhào, điệp thức nhảy lên, cuộn aileron và né tránh, cô liền cái gì cũng không để bụng, chẳng sợ thay đổi cuộc đời của hắn và chính mình.
Có lẽ điều này đối với Thẩm Tông Tuyền cũng không công bằng, nhưng Đinh Kha có sự tự tin giống như Viên Trần. Cô nắm chắc có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào thăng trầm, dù cho thất bại cũng nhất định phải yêu đến tê tâm phế liệt, khắc cốt ghi tâm.
Nhìn những bông hoa xuân nở trước đình viện, từng đám mây như khúc tình ca, Đinh Kha đối với phong cảnh thanh thản trước mắt lại không có tâm tình, nhưng vận mệnh đi tới miền Bắc đã định sẵn, cũng không thể không màng tới.
"Lan khuê lâu tịch mịch, không có việc gì độ phương xuân; liêu đến hành ngâm giả, ứng liên thở dài người." Côn kịch ngọt lịm, lời hát hoa diễm tuyệt đẹp, cảnh như ý thơ, giữa răng và môi của Chung Ly Huyền vẫn còn lưu hương.
Mẹ của Chung Ly Huyền là tư lệnh tam phu nhân, nghe nói thời còn trẻ là một danh linh tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, Chung Ly Huyền chịu ảnh hưởng nên am hiểu các loại kịch, âm sắc thanh thuần chất phác đem Tây Sương Ký và Thôi Oanh Oanh hát đến lả lướt sinh động, châu tròn ngọc sáng tựa như ánh trăng sáng rỡ trước cửa sổ.
Đinh Kha từ nhỏ đã cùng Đại phu nhân tiếp thu giáo dục phương Tây, thường xuyên cảm thấy âm sắc của Chung Ly Huyền uyển chuyển du dương, nhưng chung quy vẫn học tập âm nhạc của phương Tây, nghe được tiếng Chung Ly Huyền đang xướng côn kịch trong viện, Đinh Kha sớm đã mệt mỏi không khỏi cảm thấy thú vị, môi đỏ khẽ mở, hàm răng giống như làn nước mùa thu, hoa lệ, chặt chẽ, lôi cuốn vào vào cảnh âm nhạc ngoạn mục xen lẫn tình yêu và cái chết vĩnh hằng.
Đó là một bản nhạc flamenco ấm áp, tiết tấu ca kịch nhịp nhàng mang theo phong cách Tây Ban Nha,《 Nàng hề》 phóng túng không kiềm chế được tựa như cô gái trước mắt, làm mơ hồ giữa ca kịch và hiện thực, giống như tranh sơn dầu châu Âu mang theo tả thực ngắn gọn.
Nàng hề dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người. Đương nhiên khi nàng yêu một người, thì người đó sẽ hoàn toàn thuộc về nàng, nhưng khi nàng không yêu, thà tình nguyện chết đi cũng không muốn cùng hắn ở bên nhau. Nhiệt tình yêu tự do phóng túng không kềm chế được, nàng chính là miêu tả chân thực nhất về Đinh Kha.
Giọng của Đinh Kha vốn dĩ cũng không thích hợp để hát một tông giọng nữ trầm như nàng, nhưng một khi cô đã bị cuốn hút sâu sắc, phảng phất mỗi một tế bào đều tản mát ra khí chất quật cường mà độc đáo, đúng là hàn tinh quanh co biến chuyển như châu ngọc.
Một trung một tây cách một bức tường cùng xướng lên, ăn ý tự nhiên hết đợt này đến đợt khác. Những xung đột mâu thuẫn thế nhưng vào giờ phút này lại được kết hợp hoàn mỹ, giống như trò chơi ghép hình, một khi đã ghép lại thì khó mà phân cắt.
"Còn tưởng là ai đang hát." Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, "Thì ra em trốn ở nơi này, mau tới bồi tôi uống rượu!"
Hai hàng lông mày như họa, đôi mắt đào hoa khẽ lay động, môi mỏng mang theo vô tình lại nói ra những lời nùng tình mật ý, dung mạo tuấn tú đĩnh bạt mang theo mùi rượu vẩn quanh người, sắc mặt ửng đỏ đang dựa vào cửa, áo khoác tây trang màu đen đã sớm không biết đi nơi nào, áo sơ mi trắng tràn đầy những nếp nhăn.
Chàng trai trước mắt nhào tới trước muốn ôm Đinh Kha, Đinh Kha cũng không cự tuyệt, biết hắn nhất định là lại nhận sai người, có lẽ đã quá say nên cô liền gọi người hỗ trợ: "Dì Ngô, mau tới đây, thiếu gia đã trở lại!"
Chính văn càng lúc càng xa
Tác giả có lời muốn nói: Cầu cất chứa......
Thiếu gia, toàn bộ phủ đệ của tư lệnh Thượng Hải chỉ có một thiếu gia, đó chính là Chung Ly Khâm, hắn cùng Đinh Kha là song bào thai khác trứng, Đinh Kha sinh ra sớm hơn vài phút nên thuận lý thành chương làm chị, trong nhà có ba đứa con gái, Chung Ly Khâm là con trai độc nhất nên tất nhiên sẽ nhận được nhiều sủng ái, nhưng hắn cùng với chị gái Đinh Kha của mình không tính là thân thiết, chỉ vì ngày đêm ngủ lại bụi hoa nên hiếm khi nhìn thấy mặt nhau.
"Thiếu gia của tôi, sao lại uống say tới nông nỗi này?" Dì Ngô kêu lên mang theo khẩu âm Thượng Hải dày đặc, lại dấu không được kinh hỉ trong giọng nói.
Chung Ly Khâm mỗi lần uống say đều muốn nháo một phen, kỳ thật hắn về nhà hơn phân nửa là vì thiếu tiền. Tư lệnh tức giận muốn răn dạy hắn một trận, đại phu nhân thì khóc lóc mắng hắn không biết cố gắng, nhị phu nhân xuất thân từ minh tinh điện ảnh mang theo con gái Chung Ly Mị thờ ơ lạnh nhạt, còn không quên châm chọc mỉa mai một phen, Chung Ly Huyền còn phải đi bồi dưỡng thân thể suy yếu cho mẹ mình nên không tham gia vào ao nước đục này.
"Cái tên bại gia này!" Tư lệnh nhìn Chung Ly Khâm đang ngủ say, cố tình lại là đứa con trai yêu quý độc nhất, mắng cũng không được mà không mắng cũng không xong.
"Nghe nói hắn vì mấy người đẹp mà vung tiền như rác, thật là, chậc chậc..." Nhị thái thái vặn vẹo vòng eo nở nang, không vội vàng đem tờ báo trong tay đưa cho tư lệnh, sườn xám bó sát dán ở trên người bà ta giống như thanh xà quấn thân, không thể nói hết vẻ quyến rũ.
Đại phu nhân trừng lớn đôi mắt không chịu buông tha cho hai mẹ con nhà này, nhưng nhị thái thái lại có mắt không tròng, chỉ lo dùng đôi môi đỏ và hàm răng trắng của mình để cắn hạt dưa, tư lệnh cầm tờ báo trong tay tức giận đến run rẩy hai vai, nhưng Đinh Kha đã sớm quen với loại trường hợp này, mỗi lần Chung Ly Khâm trở về nhà tựa như một bộ phim điện ảnh được phát lại.
Đường Viền Hoa tin tức xin xác định về tư lệnh đại thiếu gia:
Hôm qua, tư lệnh đại thiếu gia Chung Ly Khâm đã chi ra tới con số ba ngàn;
Hôm nay hồng trần loạn thế, tư lệnh đại thiếu trái ôm phải ấp hiểu mộng mê điệp;
Ngày mai chia tay, tư lệnh đại thiếu di tình biệt luyến* hồng nhan.
Ai thật ai giả, Đường Viền Hoa tin tức đính kèm ảnh chụp Chung Ly Khâm đang ôm ấp mỹ nhân.
(*) Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo
"Nhìn xem, đều viết cái gì đây?" Tư lệnh một tay đem tờ báo ném tới trước mặt đại phu nhân, "Nhìn chuyện tốt bà làm đi!"
Đại phu nhân nhặt tờ báo lên, liếc liếc mắt một cái lại cả giận: "Cái gì mà kêu tôi làm chuyện tốt? Nó còn không phải là học theo ông!"
"Tại sao không phải là bà làm chuyện tốt? Thời điểm sinh bọn nó ra, đều là bà một hai phải gọi một đứa là Đinh Kha, một đứa gọi là Khâm, nói cái gì mà Kim Đồng Ngọc Nữ, nam thì là kim, nữ là mỹ ngọc, hiện tại thành cái gì? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa!"
"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Bây giờ đến cái tên cũng oán tôi!" Đại phu nhân tức giận đến ngồi vào một bên, chỉ cảm thấy chồng mình không thể nói lý.
Đinh Kha tránh trái tránh phải tránh đi gió xoáy, ngược lại cuối cùng chui vào xoáy vòng nước trung tâm, hắn không thành khí hậu, quan chính mình chuyện gì. "Con là ngọc thật, hắn là vàng giả! Đừng lôi cả con vào!" Đinh Kha đúng lúc □ một câu, cô cùng mẹ thay phiên nhau đánh trả, tư lệnh tức giận đến nhíu chặt hai hàng lông mày.
Chuyện này cũng không thể oán Chung Ly Khâm, hắn không giống Đinh Kha là con gái cả ngày bị mẹ mình nhốt ở trong phủ đệ, dung mạo tuấn tú lưu luyến bên ngoài, nghe nói cùng với tư lệnh năm đó phong lưu cực kỳ giống nhau, giơ roi giục ngựa dựa vào trường đình, đó là mãn lâu hồng tụ chiêu, cộng thêm cái thân phận đại thiếu gia tư lệnh Thượng Hải, mỹ nhân tre già măng mọc thành đàn, vừa mới bước sang tuổi mười bảy tuổi hắn làm sao có thể không trầm mê.
Đừng nói hắn vì người đẹp vung tiền như rác, cho dù hắn là xã hội đen, Đinh Kha cũng cảm thấy rất bình thường. Nhưng tư lệnh mắt thấy con trai độc nhất của mình đã trở thành trò tiêu khiển của toàn bộ Thượng Hải sau mỗi cuộc trà tửu*, càng tức giận đến không có chỗ phát tiết, thế rồi rống giận ra một tiếng: "Trần phó sĩ quan, đem tên nghiệp chướng này nhốt lại cho tỉnh rượu, để cho nó biết lão tử của nó là ai!" Thì ra tư lệnh chung quy vẫn không thể tự mình hạ thủ được.
(*) Trà tửu: uống trà, nhắm rượu
Đại phu nhân không thuận theo, không buông tha khóc la, nhị phu nhân cười quyến rũ đồng thời vặn vẹo vòng eo mang theo con gái Chung Ly Mị rời đi, tư lệnh tức giận đem bình hoa sứ men xanh trên bàn dập nát, mảnh sứ nhỏ văng khắp nơi, Đinh Kha sợ tới mức nhảy ra xa vài bước, đã lâu rồi cô không thấy cha mình tức giận như thế.
"Mới mười bảy tuổi mà cả ngày đã tìm hoa hỏi liễu, ngày sau còn lợi hại hơn? Ngày mai kêu tên hỗn trướng này đi du học cùng với cháu ngoại của Trần phó sĩ quan!"
"Du học? Tuyệt đối không được! Con trai còn nhỏ, trường quân đội của Mỹ vừa đi chính là ba năm, gian khổ như vậy nó làm sao mà chịu được!"
Đinh Kha cũng hoảng sợ, tư lệnh thế nhưng có thể hạ quyết tâm như vậy, ngày xưa ông đối đứa con trai này cưng chiều đến quá phận, thậm chí còn luyến tiếc đưa vào quân đội để tôi luyện, vậy mà hiện giờ lại muốn đưa tới trường không quân của Mỹ chịu gian khổ!
"Chịu không nổi cũng phải chịu! Chẳng lẽ định ngây ngốc ở trong hẻm pháo hoa cả đời?"
Nghĩ đến làn da trắng nõn nà của Chung Ly Khâm, mơ hồ lộ ra sắc mặt hồng hào, song lông mi hơi rũ xuống, cho dù là con gái nhìn cũng thấy diễm lệ vô cùng, nếu như đưa vào trường quân đội, Đinh Kha lắc đầu thật sự không nghĩ ra được.
Lúc này Đại phu nhân đã không còn khóc được nữa, nghe tư lệnh nói xong cũng có vài phần động tâm, liền mở miệng hỏi: "Cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan kia sẽ chiếu cố được Khâm nhi chứ? Nhân phẩm của hắn như thế nào?"
Tư lệnh thở dài, giống như cảm thấy lời nói của bà có chút dư thừa, tự nhiên so với con trai của mình tốt hơn ngàn vạn lần, "Trận đấu phi cơ vừa rồi bà không xem, cháu trai ngoại của hắn biểu diễn cũng ổn, nhân phẩm càng gọi là nước trong mà không đục, tuyệt đối Liễu Hạ Huệ!"
Đinh Kha bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, thân mình đột nhiên chấn động, cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan? Phi công ở trận đấu phi cơ? Mẹ hắn là người Thượng Hải? Mục ghi chú đầu tiên ở trong bảng biểu của hắn? Tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ?
Đinh Kha buột miệng thốt ra: "Hắn tên là gì?"
"Thẩm Tông Tuyền!"
A? Cô chỉ kém không có kêu ra tiếng, trái tim vừa nhảy lên khó có thể hạ xuống.
Tất cả manh mối tựa như những sợi rễ cây mỏng manh, nhìn như không hề có liên quan, cuối cùng thế nhưng lại được dệt thành mộ mạng lưới đan xen, mạng lưới không ngừng buộc chặt gắt gao đem Đinh Kha nhốt lại trong đó, chặt đến khó có thể hô hấp.
Hắn lại là cháu trai ngoại của Trần phó sĩ quan?
Trần phó sĩ quan ở bên người cha cô, từ nhỏ đã ôm cô lớn lên?
Khó trách khi cô lấy đi tấm bảng biểu của hắn, hắn vẫn có thể bị chọn đi du học như cũ, thì ra hết thảy đều có liên quan, mà chính mình vẫn luôn chưa từng phát giác!
Đinh Kha đơn giản thu thập hành trang của mình, ngày mai, ngày mai cho dù liều chết cô cũng phải đi nước Mỹ!
Bắc Bình, cô nhất quyết sẽ không đi!
Thì ra chỉ một trận đấu phi cơ, thay đổi không phải là hắn, mà là vận mệnh của cô!
"Mẹ?" Đinh Kha mặc váy ngủ rộng thùng thình cuộn tròn ở bên người mẹ mình.
Cha cô hôm nay ngủ lại gác mái của nhị phu nhân, Đinh Kha mới vừa rồi đi chân trần trên thảm nhung đi vào phòng ngủ của mẹ mình, cô giống một con mèo nhỏ trốn ở trong lòng mẹ mình.
"Đã lớn như vậy rồi còn ngủ cùng mẹ?"" Trong đêm khuya, thanh âm của mẹ cô mang theo nhu nhu, mà không phải vẻ nghiêm khắc thường ngày, vì vậy càng làm Đinh Kha cảm thấy áy náy.
"Mẹ, con cũng muốn đi Mỹ." Cô đẩy thanh âm của mình xuống mức thấp nhất, phảng phất mang theo giọng cầu xin.
Không biết yên lặng bao lâu, yên lặng đến Đinh Kha thậm chí còn cho rằng mẹ cô tức giận hoặc đã ngủ rồi, Đại phu nhân mới từ từ mở miệng: "Con không muốn đi học đại học Hối Văn sao?"
Đại học Hối Văn, đây là thánh địa Đinh Kha đã hướng tới từ lâu.
Nhưng cô không phải chim hoàng yến trong lồng, cô không muốn rời khỏi Thượng Hải lại bị giam vào một cái lồng khác ở Bắc Bình, dù cho là cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng cái lồng giam dát vàng ấy lại khiến cô hít thở không thông!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook