Niễn Ngọc Thành Trần
-
Chương 45
Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha sắc mặt tái nhợt, môi không còn một chút huyết sắc nào, Viên Trần bỗng nhớ lại cô đã từng xướng《 tạp môn 》khi mình cai nghiện, âm nhạc hoa lệ, chặt chẽ, lôi cuốn bao trùm lên sự vĩnh hằng của tình yêu và cái chết.
Giai điệu flamenco ấm áp, tiết tấu nhịp nhàng mang theo phong tình Tây Ban Nha, phóng đãng không kềm chế được dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người, khi đó giọng hát của cô du dương uyển chuyển, giúp anh xoa dịu bớt đi cảm giác thống khổ.
Viên Trần dựa vào ký ức xướng lại từng câu, giọng hát hắn mang theo tang thương và kiên nghị, lại đầy mạnh mẽ, trong thanh âm run rẩy mang theo một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay cô, nước mắt thấm ướt làn da mịn màng của cô.
"Khó nghe quá!" Đinh Kha thở dốc nói.
"Em tỉnh rồi?" Viên Trần ôm chặt lấy cô như tìm được báu vật.
Bà mụ nhân lúc này kêu lên, "Phu nhân, ngài mau dùng sức đi, ngàn vạn lần đừng để ngất tiếp!"
Viên Trần và Đinh Kha mười ngón tay đan vào nhau, từng đốt ngón tay áp chặt vào nhau, Đinh Kha khàn gào khản cả giọng, cô biết sinh con chính là bước một chân vào cửa Quan môn, cô vẫn chưa sống đủ đâu, còn chưa yêu Viên Trần đủ mà, cô không thể rời bỏ hắn được!
"Oa!" Một tiếng khóc vang lên, Đinh Kha kiệt sức thở hổn hển, đại soái ở bên ngoài màn lụa sốt ruột hỏi dồn dập, "Là trai hay gái thế?" Bà mụ vừa đón lấy đứa bé, cười đến sáng lạn, "Là bé gái, bé gái ạ, là một thiên kim nha!"
Đại soái tức giận ném quải trượng sang một bên, Viên Trần mơn trớn cái trái của Đinh Kha, nhẹ nhàng hôn lên, bà mụ lại reo lên: "Ôi, vẫn còn một đứa nữa!" Đinh Kha đã hoàn toàn nhụt chí, không còn hơi sức nữa, "Đinh Kha!" Viên Trần nắm chặt tay cô, truyền cho cô mười phần khí lực.
"Ôi, là long phượng thai, là một vị thiếu gia!" Bên ngoài màn lụa đại soái đang định xoay người đại rời đi, nghe thế thì ngửa đầu cười to, nói: "Tôi đã nói rồi, sao có thể chỉ hoài thai một đứa được chứ!" Đại soái cười nói với phó sĩ quan ở ngoài cửa: "Mở tiệc, mau đi mở một bữa tiệc thật lớn! Con dâu Viên gia chúng ta đã sinh được long phượng thai rồi!"
Viên Trần không rảnh đi nhìn đứa bé, chỉ trực ở bên cạnh Đinh Kha, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán giúp cô, "Thì ra mẹ sinh em và em trai lại vất vả như vậy!" Sắc môi Đinh Kha trắng bệch dựa vào người Viên Trần thì thầm, "Được được được, về sau chúng ta sẽ không sinh nữa!" Viên Trần an ủi Đinh Kha ở trong lòng.
Giọng nói của đại soái vang lên sau màn lụa, "Cái này không được, cha còn đang chờ tôn tử dưới gối thành đàn đấy!"
Hai người chạm mắt, hơi ngẩn ra rồi nở nụ cười.
"Mau nhìn xem, tôi vừa mua quần áo cho con này!" Còn chưa hết buổi chiều, Viên Trần đã từ quân bộ trở về.
Đinh Kha nhìn quần áo tinh xảo trong tay hắn, "Quần áo này có phải quá lớn rồi không?" Đứa bé trong lòng còn chưa đầy tháng, hắn lại đi mua quần áo trẻ con tầm bảy tám tuổi về, Viên Trần phong thần tuấn lãng tinh thần cực kỳ tốt, "Không hề lớn! Tôi chuẩn bị quần áo từ bây giờ tới lúc chúng mười tuổi luôn!"
Đinh Kha xì cười, "Nếu về sau quần áo lỗi mốt, bọn trẻ không chịu mặc thì làm sao bây giờ?" Viên Trần nâng niu mấy bộ quần áo tinh xảo trên tay, như thể đây là do hắn tự mình may vậy, "Trẻ con thì biết cái gì chứ, không mặc thì cho vào quân đội rèn luyện!" Đinh Kha cười quay đầu đi phớt lờ hắn, đúng là chính sách tàn bạo, ngang ngược vô lý!
"Anh mau xem có phải em béo ra không?" Đinh Kha cầm sườn xám đứng ướm trước gương, Viên Trần từ phía sau ôm lấy cô, "Không đâu, tôi thấy như bây giờ là rất đẹp rồi, không có mảnh khảnh như trước kia!" Đinh Kha nghiêng đầu liếc hắn, xoay người dùng sức ném sườn xám vào người hắn, "Ý của anh là trước kia trông em khó coi?"
"Không phải, ý tôi là......" Viên Trần còn chưa nói xong, Đinh Kha lại xông tới đánh hắn tới tấp, hắn bị cô đè ra đánh đấm, hắn thật sự không thể hiểu nổi, cô vẫn còn đang trong thời gian ở cữ mà lấy đâu ra sức lực lớn như vậy chứ.
"Ông chủ, tôi tới rồi đây!" Đinh Kha lớn tiếng gọi rồi bước vào phòng trong, lão thợ may xoay người lại híp mắt cẩn thận nhìn, không ngờ người tới lại là Đinh Kha, cuống quít hô lên: "U, Thiếu phu nhân à! Đã lâu rồi ngài chưa tới Vân Nghê trang của tôi đâu đấy!" Đinh Kha nhìn lướt qua các loại gấm vóc tơ lụa, "Đúng là đã lâu lắm rồi.", xong lại cười nói: "Ông chủ, ông nhìn xem có phải tôi béo lên rồi không, hay ông làm thêm cho tôi vài bộ sườn xám nữa đi?"
Lão thợ may đứng dậy từ trong tủ lấy ra vài bộ sườn xám đủ màu, "Vài ngày trước thiếu soái đã đem số đo của ngài tới đây rồi, tôi đã làm trước vài bộ, ngài mặc thử xem có hợp hay không?" Đinh Kha nhìn những bộ sườn xám hoa mỹ trên tay ông ta, tất cả đều là màu ưa thích của cô, nhoẻn miệng cười cầm lấy một bộ rồi bước vào phòng thử đồ, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Thật không ngờ hắn lại chu đáo như vậy.
Sườn xám vô cùng vừa vặn, Đinh Kha yêu thích không buông, đang định đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng lão thợ may truyền đến, "Mai Hồng tiểu thư, ngài đã tới rồi!"
Chính văn vẻ đẹp của Mai Hồng
Mai Hồng?
Đinh Kha xốc lên rèm vải lên cẩn thận nhìn ra bên ngoài, tuy chỉ thấy được bóng lưng nhưng lại nhu nhược động lòng người, "Mai Hồng tiểu thư, ngài muốn thử chất liệu này không? Màu sắc trang nhã......" Lão thợ may chưa nói xong, người hầu gái bên cạnh Mai Hồng đã vội ngắt lời ông ta, "Thanh nhã như vậy? Ông không biết tiểu thư nhà chúng tôi thích những màu tươi sáng sao!"
"Ôi, tiểu thư, ngài xem cái này cũng không tồi, trông rất hợp với ngài đấy ạ!" Người hầu gái bỗng phát hiện mấy bộ sườn xám được treo ở một bên, cô ta vui mừng lấy xuống, chính là mấy bộ lão thợ may may riêng cho Đinh Kha, người hầu gái cũng không thèm để ý mà cầm sườn xám ướm lên người Mai Hồng.
Mai Hồng xoay người nhìn bộ sườn xám cũng gật đầu vừa lòng, quả là một mỹ nhân, một mái tóc dài buông xõa trên vai trông vô cùng nữ tính, làn da trắng như tuyết mùa đông, mịn màng như trứng gà vừa bóc, hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền lờ mờ hiện ra, uyển chuyển duyên dáng, chỉ là trong đôi mắt lại chứa đầy phiền muộn ưu thương.
Đinh Kha đã từng nghe qua đĩa nhạc mà công ty Lệ Kim sản xuất cho Mai Hồng, giọng hát của cô ta là một thứ trời cho, nhẹ nhàng mà không làm mất đi linh khí, hôm nay tận mắt nhìn thấy tận mắt quả là một mỹ nhân.
"Cái này không được đâu, đây là sườn xám thiếu soái đặt làm cho Thiếu phu nhân đấy ạ!" Lão thợ may cuống quít đoạt lại sườn xám, lại không nhịn được nhìn về phía phòng thay đồ, "Ui, thì ra là làm cho Thiếu phu nhân! Làm đẹp như vậy, khó trách lâu như vậy rồi mà thiếu soái chưa tới nhà chúng ta!" Hầu gái vừa nói vừa lơ đãng liếc mấy bộ sườn xám kia, Mai Hồng đạm nhiên không giấu được vẻ ưu buồn trên mặt, "Thôi, chúng ta vẫn không nên chọc tới Thiếu phu nhân!"
"Thôi?" Người hầu gái lại hướng về phía Mai Hồng lạnh giọng nói: "Tiểu thư, sao ngài có thể như vậy? Cô ta nổi bật thế cơ mà! Từ khi cô ta gả vào Viên gia, số lần thiếu soái tới chỗ chúng ta có thể đếm trên đầu ngón tay đấy, huống hồ mỗi lần tới cũng chưa bao giờ có sắc mặt tốt, bây giờ cô ta sinh long phượng thai, thiếu soái ngay cả cửa nhà chúng ta cũng chưa bước qua!" Hầu gái giống như răn dạy chỉ chỉ trỏ trỏ, Mai Hồng rũ mắt thẳng đến khi khóe môi đỏ tươi nhấp thành một đường thẳng.
Lão thợ may thấy cục diện không tốt thì vội vàng nói: "Mai Hồng tiểu thư, quần áo này thật sự không thể cho ngài được, hay tôi làm một bộ giống vậy cho ngài nhé!" Lão thợ may biết Mai Hồng dễ nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng thì Mai Hồng chỉ cười khẩy chứ không tiếp lời, hầu gái cũng bị tức giận đến suýt bốc khói, "Ai muốn giống chứ! Mai Hồng tiểu thư của chúng tôi phải mặc trang phục độc nhất vô nhị!"
Đinh Kha hung hăng nắm chặt rèm cửa, thẳng đến móng tay cắm thật sâu vào gỗ, mới nhoẻn miệng cười, rút tay ngón tay bám đầy mùn cưa rồi xoay người ra ngoài, "Nếu như Mai Hồng tiểu thư thích, tôi tặng cho cô đó, cũng chỉ là vài bộ sườn xám mà thôi!"
Mai Hồng và hầu gái ngẩn ra, lại nhìn cô gái trước mặt với mái tóc đen như nhuốm mực xõa tung sau lưng, sườn xám đỏ tươi ôm lấy đường cong lả lướt, tựa như tinh linh, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu, lay động có thần, một vẻ đẹp mị hoặc câu người.
Lão thợ may ở giữa không biết phải làm sao, hoảng hốt mở miệng hỏi Đinh Kha: "Thiếu phu nhân, quần áo có vừa người không ạ?"
Đinh Kha nhìn chằm chằm Mai Hồng không trả lời, cô tuyệt đối không phải là người tùy tiện kinh thường người khác! Mai Hồng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Thiếu phu nhân ở đây, càng không nghĩ tới cô lại là một người tuyệt sắc như thế, cô ta hung hăng cắn môi dưới đoan trang không mất ưu nhã gật đầu cười.
"Đinh Kha?" Hai người còn đang đối mặt, Viên Trần một bộ nhung trang bước vào trong phòng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Đinh Kha dường như vẫn chưa chú ý tới Mai Hồng, ở trong mắt hắn vẫn luôn không thể nhìn được kẻ nào khác ngoài Đinh Kha, hắn lập tức đi tới đem Đinh Kha ôm vào lòng, hết sức ôn tồn hỏi: "Sao em lại chạy tới đây, quần áo cứ để người hầu mang đến là được, em phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mới đúng!"
Hắn nói không đợi Đinh Kha trả lời, trên mặt tràn đầy ý cười kéo cô tới chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ bên ngoài, "Tôi vừa mua cho em không ít trang sức, em nhìn xem có không thích?" Giọng điệu Viên Trần tràn đầy mật ý.
Khi Viên Trần xoay người lại mới phát hiện ra Mai Hồng đang đứng ở phía sau hắn, Mai Hồng cắn chặt môi, cô ta gần như là cầu xin nhìn Viên Trần, đôi mắt như núi sâu ban sớm che phủ một tầng sương mù, hắn có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không, có thể đừng diễn ân ái ở trước mặt mình hay không.
Viên Trần lại làm như không thấy ánh mắt của Mai Hồng, tay hắn đặt bên hông Đinh Kha, khách khí cười một cái với Mai Hồng rồi rời đi, cười tự nhiên như vậy, giống như cô ta chỉ là một người bạn bình thường với hắn.
Hầu gái của Mai Hồng nhìn cửa sổ chiếc Rolls-Royce, không còn tỏ ra gay gắt như vừa rồi nữa, mà mất mát cảm khái nói: "Thật không nghĩ tới thiếu soái lại yêu thương phu nhân như vậy." Nơi khóe mắt Mai Hồng rơi xuống một hạt chân châu, "Đúng vậy, cô ấy so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều!"
Lúc trước khi Đinh Kha còn chưa xuất hiện, mỗi ngày đều là Mai Hồng làm bạn ở bên cạnh Viên Trần, hai người cùng nhau khiêu vũ, ăn uống linh đình trong căn phòng xa hoa, nhưng hắn lại không chịu chạm vào cơ thể cô ta, tự như Mai Hồng chỉ là một vị khách xinh đẹp, là một vị khách nữ khoác tay hắn đi tham gia các bữa tiệc thượng lưu.
Mai Hồng cũng từng khàn cả giọng biểu đạt tình yêu của mình, nhưng Viên Trần lại lôi từ trong ví ra một bức ảnh đen trắng, là ảnh chụp một cô gái, "Mặc kệ cô ấy là ai, một ngày nào đó tôi sẽ có được cô ấy!" Hắn kiên định nhìn kia bức ảnh, người con gái đứng trước dương cầm có một đôi mắt rực rỡ, giống như ngân hà vậy.
Mà nay hắn thật sự đã có được cô ấy! Nhưng trái tim Mai Hồng thì chỉ còn lại đổ nát thê lương......
"Em lại làm sao vậy?" Viên Trần cầm hộp gấm đưa tới trước mặt Đinh Kha, cô lại phất tay hất nó xuống đất, hai đứa nhỏ đã bị kinh hoảng vú em vội ôm đi, Viên Trần lại chỉ mỉm cười nói năng nhỏ nhẹ với cô, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Có một số việc, trong lòng biết rõ là được, hà tất phải xé rách ra?" Đinh Kha không biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, biết rõ hắn đã là chồng mình, mới vừa rồi hắn còn không chừa lại cho Mai Hồng chút mặt mũi nào cả, nhưng trong lòng Đinh Kha vẫn tồn tại khúc mắc.
Tình yêu luôn ích kỷ lại bá đạo, không thể chứa nổi nửa hạt cát.
"Đi nào, em đi theo tôi đã!" Viên Trần đứng dậy nắm lấy tay Đinh Kha, "Anh muốn làm gì?" Đinh Kha nỗ lực muốn rút tay ra, tay hắn lại giống như kìm sắt chế trụ cổ tay cô, ngày thường Viên Trần vẫn luôn nhường nhịn cô, nhưng giờ phút này hắn lại nhíu chặt mày sắc mặt khác thường, hiển nhiên là đang tức giận.
"Rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu?" Đinh Kha ngồi ở bên trong xe vẫn không an ổn, Viên Trần lại giận dỗi không lên tiếng, một đường chỉ chăm chú lái chiếc Rolls-Royce.
"Tới rồi." Viên Trần không khỏi phân trần kéo Đinh Kha xuống xe, nơi này là một khoảng sân hẻo lánh thanh tịnh, những tòa nhà nhỏ cổ xưa kiểu Trung Quốc được rường cột chạm trổ, nhưng lại được sơn rất trang nhã và sang trọng, chỉ là tránh khỏi nơi phố xá phồn hoa không khỏi có vài phần âm lãnh.
"Đây là đâu?" Đinh Kha dừng bước, đình viện như vậy người bình thường không có khả năng có được, Viên Trần lại nhướn mày lạnh mặt phun ra, "Tòa nhà tôi đưa cho Mai Hồng!"
Đinh Kha cả kinh sửng sốt, trái tim không ngừng co thắt, cô nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nhưng đoán không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Người hầu gái làm vườn ở xa xa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Viên Trần, còn chưa kịp nhìn thấy Đinh Kha đang đứng ở bên cạnh xe, đã vội vội vàng chạy vào nhà gọi tiểu thư.
Cẩm Hi: Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu...
Đinh Kha sắc mặt tái nhợt, môi không còn một chút huyết sắc nào, Viên Trần bỗng nhớ lại cô đã từng xướng《 tạp môn 》khi mình cai nghiện, âm nhạc hoa lệ, chặt chẽ, lôi cuốn bao trùm lên sự vĩnh hằng của tình yêu và cái chết.
Giai điệu flamenco ấm áp, tiết tấu nhịp nhàng mang theo phong tình Tây Ban Nha, phóng đãng không kềm chế được dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người, khi đó giọng hát của cô du dương uyển chuyển, giúp anh xoa dịu bớt đi cảm giác thống khổ.
Viên Trần dựa vào ký ức xướng lại từng câu, giọng hát hắn mang theo tang thương và kiên nghị, lại đầy mạnh mẽ, trong thanh âm run rẩy mang theo một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay cô, nước mắt thấm ướt làn da mịn màng của cô.
"Khó nghe quá!" Đinh Kha thở dốc nói.
"Em tỉnh rồi?" Viên Trần ôm chặt lấy cô như tìm được báu vật.
Bà mụ nhân lúc này kêu lên, "Phu nhân, ngài mau dùng sức đi, ngàn vạn lần đừng để ngất tiếp!"
Viên Trần và Đinh Kha mười ngón tay đan vào nhau, từng đốt ngón tay áp chặt vào nhau, Đinh Kha khàn gào khản cả giọng, cô biết sinh con chính là bước một chân vào cửa Quan môn, cô vẫn chưa sống đủ đâu, còn chưa yêu Viên Trần đủ mà, cô không thể rời bỏ hắn được!
"Oa!" Một tiếng khóc vang lên, Đinh Kha kiệt sức thở hổn hển, đại soái ở bên ngoài màn lụa sốt ruột hỏi dồn dập, "Là trai hay gái thế?" Bà mụ vừa đón lấy đứa bé, cười đến sáng lạn, "Là bé gái, bé gái ạ, là một thiên kim nha!"
Đại soái tức giận ném quải trượng sang một bên, Viên Trần mơn trớn cái trái của Đinh Kha, nhẹ nhàng hôn lên, bà mụ lại reo lên: "Ôi, vẫn còn một đứa nữa!" Đinh Kha đã hoàn toàn nhụt chí, không còn hơi sức nữa, "Đinh Kha!" Viên Trần nắm chặt tay cô, truyền cho cô mười phần khí lực.
"Ôi, là long phượng thai, là một vị thiếu gia!" Bên ngoài màn lụa đại soái đang định xoay người đại rời đi, nghe thế thì ngửa đầu cười to, nói: "Tôi đã nói rồi, sao có thể chỉ hoài thai một đứa được chứ!" Đại soái cười nói với phó sĩ quan ở ngoài cửa: "Mở tiệc, mau đi mở một bữa tiệc thật lớn! Con dâu Viên gia chúng ta đã sinh được long phượng thai rồi!"
Viên Trần không rảnh đi nhìn đứa bé, chỉ trực ở bên cạnh Đinh Kha, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán giúp cô, "Thì ra mẹ sinh em và em trai lại vất vả như vậy!" Sắc môi Đinh Kha trắng bệch dựa vào người Viên Trần thì thầm, "Được được được, về sau chúng ta sẽ không sinh nữa!" Viên Trần an ủi Đinh Kha ở trong lòng.
Giọng nói của đại soái vang lên sau màn lụa, "Cái này không được, cha còn đang chờ tôn tử dưới gối thành đàn đấy!"
Hai người chạm mắt, hơi ngẩn ra rồi nở nụ cười.
"Mau nhìn xem, tôi vừa mua quần áo cho con này!" Còn chưa hết buổi chiều, Viên Trần đã từ quân bộ trở về.
Đinh Kha nhìn quần áo tinh xảo trong tay hắn, "Quần áo này có phải quá lớn rồi không?" Đứa bé trong lòng còn chưa đầy tháng, hắn lại đi mua quần áo trẻ con tầm bảy tám tuổi về, Viên Trần phong thần tuấn lãng tinh thần cực kỳ tốt, "Không hề lớn! Tôi chuẩn bị quần áo từ bây giờ tới lúc chúng mười tuổi luôn!"
Đinh Kha xì cười, "Nếu về sau quần áo lỗi mốt, bọn trẻ không chịu mặc thì làm sao bây giờ?" Viên Trần nâng niu mấy bộ quần áo tinh xảo trên tay, như thể đây là do hắn tự mình may vậy, "Trẻ con thì biết cái gì chứ, không mặc thì cho vào quân đội rèn luyện!" Đinh Kha cười quay đầu đi phớt lờ hắn, đúng là chính sách tàn bạo, ngang ngược vô lý!
"Anh mau xem có phải em béo ra không?" Đinh Kha cầm sườn xám đứng ướm trước gương, Viên Trần từ phía sau ôm lấy cô, "Không đâu, tôi thấy như bây giờ là rất đẹp rồi, không có mảnh khảnh như trước kia!" Đinh Kha nghiêng đầu liếc hắn, xoay người dùng sức ném sườn xám vào người hắn, "Ý của anh là trước kia trông em khó coi?"
"Không phải, ý tôi là......" Viên Trần còn chưa nói xong, Đinh Kha lại xông tới đánh hắn tới tấp, hắn bị cô đè ra đánh đấm, hắn thật sự không thể hiểu nổi, cô vẫn còn đang trong thời gian ở cữ mà lấy đâu ra sức lực lớn như vậy chứ.
"Ông chủ, tôi tới rồi đây!" Đinh Kha lớn tiếng gọi rồi bước vào phòng trong, lão thợ may xoay người lại híp mắt cẩn thận nhìn, không ngờ người tới lại là Đinh Kha, cuống quít hô lên: "U, Thiếu phu nhân à! Đã lâu rồi ngài chưa tới Vân Nghê trang của tôi đâu đấy!" Đinh Kha nhìn lướt qua các loại gấm vóc tơ lụa, "Đúng là đã lâu lắm rồi.", xong lại cười nói: "Ông chủ, ông nhìn xem có phải tôi béo lên rồi không, hay ông làm thêm cho tôi vài bộ sườn xám nữa đi?"
Lão thợ may đứng dậy từ trong tủ lấy ra vài bộ sườn xám đủ màu, "Vài ngày trước thiếu soái đã đem số đo của ngài tới đây rồi, tôi đã làm trước vài bộ, ngài mặc thử xem có hợp hay không?" Đinh Kha nhìn những bộ sườn xám hoa mỹ trên tay ông ta, tất cả đều là màu ưa thích của cô, nhoẻn miệng cười cầm lấy một bộ rồi bước vào phòng thử đồ, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Thật không ngờ hắn lại chu đáo như vậy.
Sườn xám vô cùng vừa vặn, Đinh Kha yêu thích không buông, đang định đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng lão thợ may truyền đến, "Mai Hồng tiểu thư, ngài đã tới rồi!"
Chính văn vẻ đẹp của Mai Hồng
Mai Hồng?
Đinh Kha xốc lên rèm vải lên cẩn thận nhìn ra bên ngoài, tuy chỉ thấy được bóng lưng nhưng lại nhu nhược động lòng người, "Mai Hồng tiểu thư, ngài muốn thử chất liệu này không? Màu sắc trang nhã......" Lão thợ may chưa nói xong, người hầu gái bên cạnh Mai Hồng đã vội ngắt lời ông ta, "Thanh nhã như vậy? Ông không biết tiểu thư nhà chúng tôi thích những màu tươi sáng sao!"
"Ôi, tiểu thư, ngài xem cái này cũng không tồi, trông rất hợp với ngài đấy ạ!" Người hầu gái bỗng phát hiện mấy bộ sườn xám được treo ở một bên, cô ta vui mừng lấy xuống, chính là mấy bộ lão thợ may may riêng cho Đinh Kha, người hầu gái cũng không thèm để ý mà cầm sườn xám ướm lên người Mai Hồng.
Mai Hồng xoay người nhìn bộ sườn xám cũng gật đầu vừa lòng, quả là một mỹ nhân, một mái tóc dài buông xõa trên vai trông vô cùng nữ tính, làn da trắng như tuyết mùa đông, mịn màng như trứng gà vừa bóc, hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền lờ mờ hiện ra, uyển chuyển duyên dáng, chỉ là trong đôi mắt lại chứa đầy phiền muộn ưu thương.
Đinh Kha đã từng nghe qua đĩa nhạc mà công ty Lệ Kim sản xuất cho Mai Hồng, giọng hát của cô ta là một thứ trời cho, nhẹ nhàng mà không làm mất đi linh khí, hôm nay tận mắt nhìn thấy tận mắt quả là một mỹ nhân.
"Cái này không được đâu, đây là sườn xám thiếu soái đặt làm cho Thiếu phu nhân đấy ạ!" Lão thợ may cuống quít đoạt lại sườn xám, lại không nhịn được nhìn về phía phòng thay đồ, "Ui, thì ra là làm cho Thiếu phu nhân! Làm đẹp như vậy, khó trách lâu như vậy rồi mà thiếu soái chưa tới nhà chúng ta!" Hầu gái vừa nói vừa lơ đãng liếc mấy bộ sườn xám kia, Mai Hồng đạm nhiên không giấu được vẻ ưu buồn trên mặt, "Thôi, chúng ta vẫn không nên chọc tới Thiếu phu nhân!"
"Thôi?" Người hầu gái lại hướng về phía Mai Hồng lạnh giọng nói: "Tiểu thư, sao ngài có thể như vậy? Cô ta nổi bật thế cơ mà! Từ khi cô ta gả vào Viên gia, số lần thiếu soái tới chỗ chúng ta có thể đếm trên đầu ngón tay đấy, huống hồ mỗi lần tới cũng chưa bao giờ có sắc mặt tốt, bây giờ cô ta sinh long phượng thai, thiếu soái ngay cả cửa nhà chúng ta cũng chưa bước qua!" Hầu gái giống như răn dạy chỉ chỉ trỏ trỏ, Mai Hồng rũ mắt thẳng đến khi khóe môi đỏ tươi nhấp thành một đường thẳng.
Lão thợ may thấy cục diện không tốt thì vội vàng nói: "Mai Hồng tiểu thư, quần áo này thật sự không thể cho ngài được, hay tôi làm một bộ giống vậy cho ngài nhé!" Lão thợ may biết Mai Hồng dễ nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng thì Mai Hồng chỉ cười khẩy chứ không tiếp lời, hầu gái cũng bị tức giận đến suýt bốc khói, "Ai muốn giống chứ! Mai Hồng tiểu thư của chúng tôi phải mặc trang phục độc nhất vô nhị!"
Đinh Kha hung hăng nắm chặt rèm cửa, thẳng đến móng tay cắm thật sâu vào gỗ, mới nhoẻn miệng cười, rút tay ngón tay bám đầy mùn cưa rồi xoay người ra ngoài, "Nếu như Mai Hồng tiểu thư thích, tôi tặng cho cô đó, cũng chỉ là vài bộ sườn xám mà thôi!"
Mai Hồng và hầu gái ngẩn ra, lại nhìn cô gái trước mặt với mái tóc đen như nhuốm mực xõa tung sau lưng, sườn xám đỏ tươi ôm lấy đường cong lả lướt, tựa như tinh linh, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu, lay động có thần, một vẻ đẹp mị hoặc câu người.
Lão thợ may ở giữa không biết phải làm sao, hoảng hốt mở miệng hỏi Đinh Kha: "Thiếu phu nhân, quần áo có vừa người không ạ?"
Đinh Kha nhìn chằm chằm Mai Hồng không trả lời, cô tuyệt đối không phải là người tùy tiện kinh thường người khác! Mai Hồng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Thiếu phu nhân ở đây, càng không nghĩ tới cô lại là một người tuyệt sắc như thế, cô ta hung hăng cắn môi dưới đoan trang không mất ưu nhã gật đầu cười.
"Đinh Kha?" Hai người còn đang đối mặt, Viên Trần một bộ nhung trang bước vào trong phòng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Đinh Kha dường như vẫn chưa chú ý tới Mai Hồng, ở trong mắt hắn vẫn luôn không thể nhìn được kẻ nào khác ngoài Đinh Kha, hắn lập tức đi tới đem Đinh Kha ôm vào lòng, hết sức ôn tồn hỏi: "Sao em lại chạy tới đây, quần áo cứ để người hầu mang đến là được, em phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mới đúng!"
Hắn nói không đợi Đinh Kha trả lời, trên mặt tràn đầy ý cười kéo cô tới chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ bên ngoài, "Tôi vừa mua cho em không ít trang sức, em nhìn xem có không thích?" Giọng điệu Viên Trần tràn đầy mật ý.
Khi Viên Trần xoay người lại mới phát hiện ra Mai Hồng đang đứng ở phía sau hắn, Mai Hồng cắn chặt môi, cô ta gần như là cầu xin nhìn Viên Trần, đôi mắt như núi sâu ban sớm che phủ một tầng sương mù, hắn có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không, có thể đừng diễn ân ái ở trước mặt mình hay không.
Viên Trần lại làm như không thấy ánh mắt của Mai Hồng, tay hắn đặt bên hông Đinh Kha, khách khí cười một cái với Mai Hồng rồi rời đi, cười tự nhiên như vậy, giống như cô ta chỉ là một người bạn bình thường với hắn.
Hầu gái của Mai Hồng nhìn cửa sổ chiếc Rolls-Royce, không còn tỏ ra gay gắt như vừa rồi nữa, mà mất mát cảm khái nói: "Thật không nghĩ tới thiếu soái lại yêu thương phu nhân như vậy." Nơi khóe mắt Mai Hồng rơi xuống một hạt chân châu, "Đúng vậy, cô ấy so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều!"
Lúc trước khi Đinh Kha còn chưa xuất hiện, mỗi ngày đều là Mai Hồng làm bạn ở bên cạnh Viên Trần, hai người cùng nhau khiêu vũ, ăn uống linh đình trong căn phòng xa hoa, nhưng hắn lại không chịu chạm vào cơ thể cô ta, tự như Mai Hồng chỉ là một vị khách xinh đẹp, là một vị khách nữ khoác tay hắn đi tham gia các bữa tiệc thượng lưu.
Mai Hồng cũng từng khàn cả giọng biểu đạt tình yêu của mình, nhưng Viên Trần lại lôi từ trong ví ra một bức ảnh đen trắng, là ảnh chụp một cô gái, "Mặc kệ cô ấy là ai, một ngày nào đó tôi sẽ có được cô ấy!" Hắn kiên định nhìn kia bức ảnh, người con gái đứng trước dương cầm có một đôi mắt rực rỡ, giống như ngân hà vậy.
Mà nay hắn thật sự đã có được cô ấy! Nhưng trái tim Mai Hồng thì chỉ còn lại đổ nát thê lương......
"Em lại làm sao vậy?" Viên Trần cầm hộp gấm đưa tới trước mặt Đinh Kha, cô lại phất tay hất nó xuống đất, hai đứa nhỏ đã bị kinh hoảng vú em vội ôm đi, Viên Trần lại chỉ mỉm cười nói năng nhỏ nhẹ với cô, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Có một số việc, trong lòng biết rõ là được, hà tất phải xé rách ra?" Đinh Kha không biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, biết rõ hắn đã là chồng mình, mới vừa rồi hắn còn không chừa lại cho Mai Hồng chút mặt mũi nào cả, nhưng trong lòng Đinh Kha vẫn tồn tại khúc mắc.
Tình yêu luôn ích kỷ lại bá đạo, không thể chứa nổi nửa hạt cát.
"Đi nào, em đi theo tôi đã!" Viên Trần đứng dậy nắm lấy tay Đinh Kha, "Anh muốn làm gì?" Đinh Kha nỗ lực muốn rút tay ra, tay hắn lại giống như kìm sắt chế trụ cổ tay cô, ngày thường Viên Trần vẫn luôn nhường nhịn cô, nhưng giờ phút này hắn lại nhíu chặt mày sắc mặt khác thường, hiển nhiên là đang tức giận.
"Rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu?" Đinh Kha ngồi ở bên trong xe vẫn không an ổn, Viên Trần lại giận dỗi không lên tiếng, một đường chỉ chăm chú lái chiếc Rolls-Royce.
"Tới rồi." Viên Trần không khỏi phân trần kéo Đinh Kha xuống xe, nơi này là một khoảng sân hẻo lánh thanh tịnh, những tòa nhà nhỏ cổ xưa kiểu Trung Quốc được rường cột chạm trổ, nhưng lại được sơn rất trang nhã và sang trọng, chỉ là tránh khỏi nơi phố xá phồn hoa không khỏi có vài phần âm lãnh.
"Đây là đâu?" Đinh Kha dừng bước, đình viện như vậy người bình thường không có khả năng có được, Viên Trần lại nhướn mày lạnh mặt phun ra, "Tòa nhà tôi đưa cho Mai Hồng!"
Đinh Kha cả kinh sửng sốt, trái tim không ngừng co thắt, cô nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nhưng đoán không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Người hầu gái làm vườn ở xa xa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Viên Trần, còn chưa kịp nhìn thấy Đinh Kha đang đứng ở bên cạnh xe, đã vội vội vàng chạy vào nhà gọi tiểu thư.
Cẩm Hi: Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook