Niên Đại Văn Nàng Dâu Kiều Mềm Trọng Sinh
-
8: Đứa Con Gái Bị Tráo Đổi Năm Nào 4
Tô Minh Tây nhìn gánh vải nặng trĩu của cậu, hai sọt vải tươi mới hái ước chừng khoảng hai trăm cân, bảy phân chỉ bán được 14 tệ, một hào có thể bán được 20 tệ, chênh lệch 6 tệ.
6 tệ, có thể mua được nửa năm dầu muối tương dấm cho cả nhà, khó trách cậu kì kèo mãi không chịu.
Kiếp trước, vì muốn bán được thêm sáu tệ, cậu đã cúi đầu nhẫn nhục trước bí thư thôn.
Thế nhưng khi ông trùm Tô lấy ra năm vạn tệ tiền mặt, bảo cậu đừng đi khiếu nại nữa, cậu vẫn cương quyết không chịu, tiếp tục đi khiếu nại, sau đó bị người của ông ta đánh đến mức nằm liệt giường mấy tháng trời.
Tô Minh Tây kéo tay cậu nói: "Cậu, cháu có cách giúp cậu bán số vải này, cậu đi theo cháu."
Để tăng thu nhập, từ năm ngoái, đội vận tải thành phố Nham đã tổ chức đoàn xe đến huyện Kim Thủy thu mua vải vào mùa vải, ngoài nhu cầu của thành phố Nham, còn vận chuyển đi khắp cả nước.
Năm ngoái, đoàn xe kiếm được bộn tiền, cuối năm ai cũng được thưởng hậu hĩnh.
Năm nay cũng không ngoại lệ, hôm nay vừa hay có đoàn xe đến.
Tô Minh Tây dẫn cậu đi vòng ra cửa sau kho hàng của trạm thu mua, nhìn thấy người phụ trách giám sát bốc hàng là Tiết Trần Bân, tổ trưởng tổ ba.
Ông ấy là chồng của Cao Tú Mai, hai vợ chồng đều làm việc ở đội vận tải, cũng là hàng xóm của Tô Minh Tây, đối xử với cô rất tốt.
Tiết Trần Bân sáng sớm đã lái xe ra ngoài, vẫn chưa biết tin tức chấn động nhà họ Tô, nhìn thấy Tô Minh Tây xuất hiện ở huyện Kim Thủy thì rất ngạc nhiên.
"Minh Tây, sao cháu lại chạy đến huyện Kim Thủy thế này? Mẹ cháu mà biết được lại mắng cháu cho xem."
"Chú Tiết, cháu về tìm mẹ ruột ạ.
Đây là cậu ruột của cháu."
Tô Minh Tây giải thích lại một lần nữa, thành thật nói mình trốn về: "Chú Tiết, cậu cháu không có giấy phân loại của thôn, bán theo giá bảy phân một cân thì thiệt thòi quá.
Hai trăm cân vải này, chú có thể chở theo giúp được không ạ?"
"Chuyện nhỏ, để chú viết giấy cho."
Tiết Trần Bân viết giấy xong, cân lên được 212 cân, đưa cho cô 21 tệ 2 hào.
Ông ấy cảm thán: "Con bé này, tìm mẹ ruột thì cứ tìm, nhưng đến kỳ thi phải về thi cho đàng hoàng đấy."
Trong lòng Tô Minh Tây cảm động: "Cảm ơn chú."
Cô chạy đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua một chai nước ngọt, mở nắp đưa cho Tiết Trần Bân: "Chú uống chai nước đi ạ.
Về nhà nếu Nhiêu Lệ Hoa hỏi thăm cháu, chú cứ nói với bà ấy đừng đến tìm cháu nữa, cháu sẽ không quay về đâu.
Cháu và Thư Vị Lai mỗi người một nhà là tốt nhất."
Giúp cậu bán được vải, lông mày của Khương Khánh Phong giãn ra.
Thấy Tô Minh Tây quen biết với người của đội vận tải thành phố Nham, ông ấy hỏi: "Lúc trước khi cháu về có gặp một bà cô hung dữ dẫn theo con trai đến náo loạn đội vận tải không?"
"Cậu nói là bác Lịch và Vệ Bình Xuyên sao ạ?"
"Cháu gặp rồi à?" Khương Khánh Phong hỏi.
"Trước khi về cháu đến đội vận tải nhận lương, vừa hay gặp được họ."
Khương Khánh Phong hỏi: "Tháng bảy cháu còn phải về thành phố Nham thi đại học đúng không?"
Bây giờ chuyển trường là không thực tế, chắc chắn phải quay về tham gia kỳ thi thử và thi đại học.
Tô Minh Tây nói: "Cháu đã nói chuyện với trường rồi, đợi đến kỳ thi thử và thi đại học cháu sẽ quay về.
Cậu, thành tích của cháu rất tốt, đứng top 3 toàn khối đấy ạ, năm nay nhất định sẽ thi đỗ đại học trọng điểm."
Khương Khánh Phong an ủi: "Ừm, nếu gặp con trai của bà cô hung dữ kia thì tránh xa ra nhé."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook