Niên Đại Văn Nàng Dâu Kiều Mềm Trọng Sinh
-
1: Mãn Hạn Tù 1
Năm 1989, mùa hè, cánh cổng nhà tù Bình Sơn mở ra, Tô Minh Tây mãn hạn tù.
Không một ai trong gia đình đến đón cô.
Chỉ có Vệ Bình Xuyên, ngồi trên chiếc xe lăn, đến đón Tô Minh Tây - người chẳng còn nơi nào để đi - về nhà.
Ai có thể ngờ được, Tô Minh Tây - người từng tham gia kỳ thi đại học với số điểm dự thi đứng đầu toàn trường năm nào, lại không nhận được giấy báo trúng tuyển, còn bị tố cáo tham ô tài sản tập thể, lãnh án 5 năm tù giam?
Mãi cho đến khi ra tù, nhìn thấy trên tivi hình ảnh ái nữ độc nhất của ông trùm vận tải họ Tô, cũng mang tên Tô Minh Tây, cô mới vỡ lẽ ra rằng cô ta đã cướp mất thành tích thi đại học của mình.
Con gái của ông trùm họ Tô sau khi tốt nghiệp đại học đã về tiếp quản công ty, chỉ trong vòng một năm đã lên sóng truyền hình, còn mở rộng công ty vận tải đến tận thành phố Dương.
Tô Minh Tây muốn đi khiếu nại, nhưng ông trời chẳng cho cô thời gian.
Năm năm trong tù, cô mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, khi ra tù thì phát hiện đã ung thư giai đoạn cuối.
Vệ Bình Xuyên đã chi rất nhiều tiền, nhưng cũng chẳng thể giữ cô ở lại lâu hơn.
Sau khi chết, cô trở thành hồn ma, chứng kiến Vệ Bình Xuyên như phát điên lao vào kiếm tiền, trở thành người giàu nhất thành phố Nham, mở công ty logistics, dồn ép ông trùm họ Tô đến phá sản, phơi bày sự thật về việc thủ khoa kỳ thi đại học thành phố Nham bị đánh tráo, khiến con gái của ông ta phải vào tù.
Vệ Bình Xuyên vì dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với ông trùm họ Tô mà bị điều tra về tội danh vi phạm kỷ luật.
Chưa kịp có kết quả điều tra, anh cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
Cũng là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, giống hệt như Tô Minh Tây.
Chỉ khác là Vệ Bình Xuyên không đi khám, không điều trị, cứ thế chịu đựng, đến khi thư ký phát hiện ra thì đã quá muộn.
Sau khi Vệ Bình Xuyên qua đời, cô tiếp tục phiêu bạt nhiều năm, chứng kiến những chuyện đã qua cứ lặp đi lặp lại như một cuộn băng tua ngược thời gian.
Lần tua ngược thứ n, Vệ Bình Xuyên vừa hô hấp nhân tạo cho cô xong, thấy cô gái tỉnh lại liền liếm môi, cố gắng giữ bình tĩnh, pha chút trêu chọc với bảy phần ngượng ngùng, nói:
"Tôi cứu mạng cô rồi đấy, gả cho tôi nhé?"
"Được." Tô Minh Tây theo bản năng đồng ý.
Vệ Bình Xuyên giật mình, cô gái này còn chưa biết anh là ai mà đã đồng ý rồi?
"Cô biết tôi là ai không?" Vệ Bình Xuyên nhướn mày cười khẽ: "Danh tiếng của tôi chẳng tốt đẹp gì đâu."
Tô Minh Tây sững người.
Trong những lần tua ngược trước đó, Vệ Bình Xuyên đều không đợi câu trả lời của cô, xấu hổ bỏ chạy, không hề có đoạn đối thoại tiếp theo này.
Khi còn là hồn ma, cô đã phiêu bạt đến tận bốn mươi năm sau, xem không ít tiểu thuyết và phim ảnh về đề tài trọng sinh.
Chẳng lẽ cô đã được sống lại?
Tô Minh Tây theo bản năng đưa tay ra, nắm lấy chân của Vệ Bình Xuyên, dùng sức véo một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn khiến người đàn ông hét lên kinh ngạc, thở hổn hển nhìn cô gái vừa tỉnh dậy.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của cô chứ không phải kẻ biến thái, cô véo chân tôi làm gì..."
Nghe giọng nói quen thuộc cùng với lời thoại xa lạ, Tô Minh Tây chắc chắn mình đã được trọng sinh vào đúng ngày bị đuối nước rồi được cứu.
Lần này, điểm thi đại học của cô vẫn chưa bị đánh tráo, chân của Vệ Bình Xuyên cũng chưa bị thương tật.
Ông trời cho cô cơ hội sống lại, cô nhất định phải sống một cuộc đời thật khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook