[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 36: Bệnh Sương Mai (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Ly Nùng đem hạt giống của rau xanh thêm vào giỏ hàng, lại thêm hạt giống đậu bắp, chỉ có thể chờ sau khi rau xà lách được trồng xong, lấy đi bán, kiếm lời một ít điểm tích lũy lại đi mua mớ hạt giống này.
“Tới rồi!”
Cả quảng trường bỗng nhiên xôn xao lên.
Triệu Ly Nùng đứng dậy, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi đến trên đài, ông ấy vỗ vỗ microphone, phát ra âm thanh “Phốc phốc”.
Chờ đến khi xác nhận âm thanh đã điều chỉnh tốt, người đàn ông trung niên tóc hoa râm mới mở miệng: “Chào buổi sáng cả lớp C sinh viên của viện Nông học, hôm nay may mắn mời đến nghiên cứu viên của Căn cứ Trung Ương La Phiên Tuyết giải đáp thắc mắc cho mọi người.”
Phía dưới tức khắc xôn xao, một trận kinh hô.
“La Phiên Tuyết! Là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất của Căn cứ Trung Ương La Phiên Tuyết sao?”
“Lần trước tân sinh viên chính là được La Phiên Tuyết đội vệ sĩ của cô ấy cứu đi?”
“Không nghĩ tới chúng ta còn có thể nghe được La Phiên Tuyết giảng bài.”
“Có phải bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở phụ cận hay không?”
Triệu Ly Nùng nhìn người đàn ông trung niên tóc hoa râm ở trên đài, nếu nghiên cứu viên là La Phiên Tuyết, vậy người đang ở trên đài là ai?
Cô nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh: “Ông ấy là ai vậy?”
Đồng Đồng cũng tò mò mà dựng lên lỗ tai cùng nhau nghe.
“Chu Thiên Lý, viện trưởng của Căn cứ Nông học Số Chín.” Hà Nguyệt Sinh giải thích cho hai người ở bên cạnh: “Ông ấy cũng là nghiên cứu viên, nhưng mà là từ căn cứ Số Hai thăng lên.”
“Căn cứ Số Hai?” Đồng Đồng kinh ngạc: "Vậy ông ấy…”
Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Là nhân viên chăn nuôi, thời trẻ ông ấy giải quyết các vấn đề về thức ăn chăn nuôi của động vật, cho nên trực tiếp thăng chức lên thành nghiên cứu viên ở Căn cứ Trung Ương, sau đó lại tiếp nhận Căn cứ Nông học Số Chín.”
Triệu Ly Nùng đứng ở bên cạnh nghe, nhớ lại tư liệu tìm được ở trên máy tính lượng tử.
Căn cứ Số Hai chuyên mảng chăn nuôi gia cầm, xác xuất động vật bị biến dị thấp hơn thực vật, tỉ lệ tử vong cũng bị hạ thấp rất nhiều, nhưng phúc lợi lại của nhân viên gieo trồng, nhân viên chăn nuôi giống nhau, là nơi mà không ít người muốn đi.
Nhưng mà phải là học chuyên ngành chăn nuôi, phải thi vào đó , điểm không thấp, còn muốn có tố chất thân thể cao, mỗi năm đánh rớt rất nhiều người.
Mặt khác còn có một việc, địa vị của nhân viên chăn nuôi không cao bằng nhân viên gieo trồng, quyền lên tiếng ở Căn cứ Trung Ương càng nhỏ.
Trong lúc bọn họ đang thảo luận bát quái, CTL ở trên đài đã mời La Phiên Tuyết, đi theo cô ấy ra tới còn có một đội vệ sĩ, phân biệt đứng ở hai bên trái phải 2 mét phía sau lưng cô ấy.
Đám người đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt mọi người tập trung ở một người đứng phía sau La Phiên Tuyết.
“Đậu má, Diệp Trường Minh!”
Triệu Ly Nùng đứng ở bên góc của hàng phía trước, rõ ràng nghe thấy ở phía sau có người hô lên một tiếng như vậy.
Người nọ ở trên đài cũng mang mũ giáp màu đen và khăn che mặt như cũ, toàn thân đều là kiểu ăn mặc của vệ sĩ, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy được dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp của đối phương.
Rõ ràng nhìn không thấy cái gì, lại rõ ràng cảm giác được sức bạo phát của anh ấy.
“Không hổ là nghiên cứu viên có thiên phú nhất của Căn cứ Trung Ương, cư nhiên có thể làm cho Diệp Trường Minh làm vệ sĩ.”
“Tôi nhớ rõ Diệp Trường Minh chỉ nhận nhiệm vụ quan trọng mà thôi.”
“La Phiên Tuyết đủ quan trọng đi.”
Triệu Ly Nùng đem hạt giống của rau xanh thêm vào giỏ hàng, lại thêm hạt giống đậu bắp, chỉ có thể chờ sau khi rau xà lách được trồng xong, lấy đi bán, kiếm lời một ít điểm tích lũy lại đi mua mớ hạt giống này.
“Tới rồi!”
Cả quảng trường bỗng nhiên xôn xao lên.
Triệu Ly Nùng đứng dậy, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi đến trên đài, ông ấy vỗ vỗ microphone, phát ra âm thanh “Phốc phốc”.
Chờ đến khi xác nhận âm thanh đã điều chỉnh tốt, người đàn ông trung niên tóc hoa râm mới mở miệng: “Chào buổi sáng cả lớp C sinh viên của viện Nông học, hôm nay may mắn mời đến nghiên cứu viên của Căn cứ Trung Ương La Phiên Tuyết giải đáp thắc mắc cho mọi người.”
Phía dưới tức khắc xôn xao, một trận kinh hô.
“La Phiên Tuyết! Là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất của Căn cứ Trung Ương La Phiên Tuyết sao?”
“Lần trước tân sinh viên chính là được La Phiên Tuyết đội vệ sĩ của cô ấy cứu đi?”
“Không nghĩ tới chúng ta còn có thể nghe được La Phiên Tuyết giảng bài.”
“Có phải bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở phụ cận hay không?”
Triệu Ly Nùng nhìn người đàn ông trung niên tóc hoa râm ở trên đài, nếu nghiên cứu viên là La Phiên Tuyết, vậy người đang ở trên đài là ai?
Cô nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh: “Ông ấy là ai vậy?”
Đồng Đồng cũng tò mò mà dựng lên lỗ tai cùng nhau nghe.
“Chu Thiên Lý, viện trưởng của Căn cứ Nông học Số Chín.” Hà Nguyệt Sinh giải thích cho hai người ở bên cạnh: “Ông ấy cũng là nghiên cứu viên, nhưng mà là từ căn cứ Số Hai thăng lên.”
“Căn cứ Số Hai?” Đồng Đồng kinh ngạc: "Vậy ông ấy…”
Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Là nhân viên chăn nuôi, thời trẻ ông ấy giải quyết các vấn đề về thức ăn chăn nuôi của động vật, cho nên trực tiếp thăng chức lên thành nghiên cứu viên ở Căn cứ Trung Ương, sau đó lại tiếp nhận Căn cứ Nông học Số Chín.”
Triệu Ly Nùng đứng ở bên cạnh nghe, nhớ lại tư liệu tìm được ở trên máy tính lượng tử.
Căn cứ Số Hai chuyên mảng chăn nuôi gia cầm, xác xuất động vật bị biến dị thấp hơn thực vật, tỉ lệ tử vong cũng bị hạ thấp rất nhiều, nhưng phúc lợi lại của nhân viên gieo trồng, nhân viên chăn nuôi giống nhau, là nơi mà không ít người muốn đi.
Nhưng mà phải là học chuyên ngành chăn nuôi, phải thi vào đó , điểm không thấp, còn muốn có tố chất thân thể cao, mỗi năm đánh rớt rất nhiều người.
Mặt khác còn có một việc, địa vị của nhân viên chăn nuôi không cao bằng nhân viên gieo trồng, quyền lên tiếng ở Căn cứ Trung Ương càng nhỏ.
Trong lúc bọn họ đang thảo luận bát quái, CTL ở trên đài đã mời La Phiên Tuyết, đi theo cô ấy ra tới còn có một đội vệ sĩ, phân biệt đứng ở hai bên trái phải 2 mét phía sau lưng cô ấy.
Đám người đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt mọi người tập trung ở một người đứng phía sau La Phiên Tuyết.
“Đậu má, Diệp Trường Minh!”
Triệu Ly Nùng đứng ở bên góc của hàng phía trước, rõ ràng nghe thấy ở phía sau có người hô lên một tiếng như vậy.
Người nọ ở trên đài cũng mang mũ giáp màu đen và khăn che mặt như cũ, toàn thân đều là kiểu ăn mặc của vệ sĩ, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy được dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp của đối phương.
Rõ ràng nhìn không thấy cái gì, lại rõ ràng cảm giác được sức bạo phát của anh ấy.
“Không hổ là nghiên cứu viên có thiên phú nhất của Căn cứ Trung Ương, cư nhiên có thể làm cho Diệp Trường Minh làm vệ sĩ.”
“Tôi nhớ rõ Diệp Trường Minh chỉ nhận nhiệm vụ quan trọng mà thôi.”
“La Phiên Tuyết đủ quan trọng đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook