[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 33: Phong Tỏa Thành Phố (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tài xế quay đầu lại nhìn thoáng qua đám tân sinh viên này, ấn nút mở cửa xe.
Triệu Ly Nùng đi xuống xe cuối cùng, lúc đi ra ngoài nghe thấy tài xế xe lẩm bẩm một câu: “Xuống xe cũng vô dụng.”
Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, cửa xe lại đột nhiên đóng chặt.
“Ly Nùng, đi thôi.” Đồng Đồng ở phía trước, tiếp đón Triệu Ly Nùng.
Ba người đi về phía trước, phát hiện ở phía ngoài căn cứ đã đứng không ít học sinh.
Triệu Ly Nùng hỏi Hà Nguyệt Sinh: “Hôm nay căn cứ có chuyện lớn gì sao?”
“Chuyện lớn? Không có nghe đàn anh đàn chị nói qua hôm nay có chuyện gì đặc biệt.” Hà Nguyệt Sinh gãi mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Vậy tại sao lại không cho xe đi vào?”
“Ít ra cũng nên cho người ta đi vào truocs đi chứ trời.”
Tân sinh ở xung quanh thảo luận một cách sôi nổi, mãi cho đến khi một ít sinh viên năm lớn xuất hiện.
“Ở bên cạnh yên tĩnh chờ đi.”
“Trung ương phái người tới, căn cứ đã bị phong tỏa.”
Lời này vừa ra, các tân sinh viên đang xao động nháy mắt an tĩnh lại, thành thành thật thật mà đứng ở bên cạnh chờ đợi, có một ít người trực tiếp trở lại xe buýt.
“Trung ương?” Triệu Ly Nùng không rõ người ở Trung ương tới, vì cái gì lại phải phong tòa căn cứ.
Trung ương người tới, vì cái gì thành nội muốn lạc khóa.
Hà Nguyệt Sinh vuốt cái bụng đang trống trơn: “Chín mươi chín phần trăm là nghiên cứu viên tới.”
Đồng Đồng cũng gật đầu phụ họa: “Nghiên cứu viên là tài nguyên quý giá nhất của căn cứ, không thể gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Toàn bộ học sinh của căn cứ Nông học cộng lại cũng không quan trọng bằng một nghiên cứu viên, cho nên vì đảm bảo an toàn của nghiên cứu viên, yêu cầu tạm thời phong tỏa, ngăn cách phía bên trong căn cứ và khu vực đất trồng, phòng ngừa sự xuất hiện của thực vật dị biến.
Mặc dù khu vực đất trồng và bên trong căn cứ có khoảng cách hai giờ đi xe, gần một trăm km.
Triệu Ly Nùng rũ tay, cùng Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh chờ bên trong căn cứ mở phong tỏa.
Khoảng tầm hai mươi phút sau, ở phía xa xuất hiện hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng, lướt qua cổng lớn của căn cứ, bay về phía tòa nhà tròn ở bên trong căn cứ.
Triệu Ly Nùng ngửa đầu nhìn về phía hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng kia, sức gió mà chúng tạo ra thổi loạn đầu tóc của học sinh ngành Nông học ở phía dưới, lại bay qua thật nhanh.
“Những người đó là học sinh của Căn cứ Nông học Số Chín.” La Phiên Tuyết nhìn về phía đám người đang tụ tập dưới mặt đất: “Tại sao lại ở bên ngoài?”
Người đàn ông trung niên tóc hoa râm ngoài ở bên cạnh: “Bên trong căn cứ đã phong tỏa, làm cho bọn họ chờ một chút.”
“Chu viện trưởng không cần khẩn trương như vậy.” Ánh mắt của La Phiên Tuyết dừng lại ở trên người của người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau: “Vệ sĩ có thể đảm bảo an toàn cho tôi.”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn.” Chu Thiên Lý cười to nói: “Nghiên cứu viên La càng quan trọng hơn, để học sinh đợi một chút cũng không có gì.”
La Phiên Tuyết không cần phải nhiều lời nữa, cúi đầu nhìn khay nuôi cấy đang nằm trong tay của mình, bên trong có một cây dây leo đã chết héo.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở phía sau của máy bay trực thăng tựa như không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, trầm mặc dựa vào vách tường của cabin, cầm một chiếc khăn màu trắng, rũ mắt chà lau Đường đao ở trong tay.
Ánh đao của Bạch Linh Linh phản xạ ở trên mặt anh ấy, nói không rõ là người lạnh vẫn là đao lạnh.
…
Tài xế quay đầu lại nhìn thoáng qua đám tân sinh viên này, ấn nút mở cửa xe.
Triệu Ly Nùng đi xuống xe cuối cùng, lúc đi ra ngoài nghe thấy tài xế xe lẩm bẩm một câu: “Xuống xe cũng vô dụng.”
Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, cửa xe lại đột nhiên đóng chặt.
“Ly Nùng, đi thôi.” Đồng Đồng ở phía trước, tiếp đón Triệu Ly Nùng.
Ba người đi về phía trước, phát hiện ở phía ngoài căn cứ đã đứng không ít học sinh.
Triệu Ly Nùng hỏi Hà Nguyệt Sinh: “Hôm nay căn cứ có chuyện lớn gì sao?”
“Chuyện lớn? Không có nghe đàn anh đàn chị nói qua hôm nay có chuyện gì đặc biệt.” Hà Nguyệt Sinh gãi mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Vậy tại sao lại không cho xe đi vào?”
“Ít ra cũng nên cho người ta đi vào truocs đi chứ trời.”
Tân sinh ở xung quanh thảo luận một cách sôi nổi, mãi cho đến khi một ít sinh viên năm lớn xuất hiện.
“Ở bên cạnh yên tĩnh chờ đi.”
“Trung ương phái người tới, căn cứ đã bị phong tỏa.”
Lời này vừa ra, các tân sinh viên đang xao động nháy mắt an tĩnh lại, thành thành thật thật mà đứng ở bên cạnh chờ đợi, có một ít người trực tiếp trở lại xe buýt.
“Trung ương?” Triệu Ly Nùng không rõ người ở Trung ương tới, vì cái gì lại phải phong tòa căn cứ.
Trung ương người tới, vì cái gì thành nội muốn lạc khóa.
Hà Nguyệt Sinh vuốt cái bụng đang trống trơn: “Chín mươi chín phần trăm là nghiên cứu viên tới.”
Đồng Đồng cũng gật đầu phụ họa: “Nghiên cứu viên là tài nguyên quý giá nhất của căn cứ, không thể gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Toàn bộ học sinh của căn cứ Nông học cộng lại cũng không quan trọng bằng một nghiên cứu viên, cho nên vì đảm bảo an toàn của nghiên cứu viên, yêu cầu tạm thời phong tỏa, ngăn cách phía bên trong căn cứ và khu vực đất trồng, phòng ngừa sự xuất hiện của thực vật dị biến.
Mặc dù khu vực đất trồng và bên trong căn cứ có khoảng cách hai giờ đi xe, gần một trăm km.
Triệu Ly Nùng rũ tay, cùng Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh chờ bên trong căn cứ mở phong tỏa.
Khoảng tầm hai mươi phút sau, ở phía xa xuất hiện hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng, lướt qua cổng lớn của căn cứ, bay về phía tòa nhà tròn ở bên trong căn cứ.
Triệu Ly Nùng ngửa đầu nhìn về phía hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng kia, sức gió mà chúng tạo ra thổi loạn đầu tóc của học sinh ngành Nông học ở phía dưới, lại bay qua thật nhanh.
“Những người đó là học sinh của Căn cứ Nông học Số Chín.” La Phiên Tuyết nhìn về phía đám người đang tụ tập dưới mặt đất: “Tại sao lại ở bên ngoài?”
Người đàn ông trung niên tóc hoa râm ngoài ở bên cạnh: “Bên trong căn cứ đã phong tỏa, làm cho bọn họ chờ một chút.”
“Chu viện trưởng không cần khẩn trương như vậy.” Ánh mắt của La Phiên Tuyết dừng lại ở trên người của người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau: “Vệ sĩ có thể đảm bảo an toàn cho tôi.”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn.” Chu Thiên Lý cười to nói: “Nghiên cứu viên La càng quan trọng hơn, để học sinh đợi một chút cũng không có gì.”
La Phiên Tuyết không cần phải nhiều lời nữa, cúi đầu nhìn khay nuôi cấy đang nằm trong tay của mình, bên trong có một cây dây leo đã chết héo.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở phía sau của máy bay trực thăng tựa như không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, trầm mặc dựa vào vách tường của cabin, cầm một chiếc khăn màu trắng, rũ mắt chà lau Đường đao ở trong tay.
Ánh đao của Bạch Linh Linh phản xạ ở trên mặt anh ấy, nói không rõ là người lạnh vẫn là đao lạnh.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook