[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 31: Phong Tỏa Thành Phố (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mấy cái lỗ được cắt đều trồng rau xà lách sao?” Đồng Đồng tò mò hỏi: “Làm như vậy thật ra có thể tiết kiệm được tiền mua chậu cây.”
Bởi vì số đất chia cho mỗi một người sinh viên ngành Nông học là hữu hạn, bọn họ không thể tự tiến hành mua chậu mua đất, nhưng mà đối với một người sinh viên ngành Nông học mà nói, một cái bồn thoạt nhìn có vẻ rẻ, nhưng tích lũy ngày qua ngày lại là một sự chi tiêu không nhỏ, cho nên mọi thứ có thể dùng để thay thế cho chậu cây họ đều lấy ra dùng.
Giống như vỏ chai nước vân vân, tuyệt đối được xem là đồ gia truyền hoạch là đồ sưu tầm của sinh viên Nông học, kiên quyết không có khả năng đưa cho người khác.
Rễ của rau xà lách ngán, không cần dùng chậu quá lớn.” Triệu Ly Nùng giải thích.
Đồng Đồng đứng ở trước lưới sắt nghiên cứu cái quần jean trồng rau xà lách cả nửa ngày, Hà Nguyệt Sinh đã bắt đầu đổ đất vào chậu của mình để trồng rau xà lách.
Tầm mắt của Hà Nguyệt Sinh dao động đến chỗ lưới sắt, đột nhiên cảm thấy trồng rau xà lách trong quần cũng rất không tệ, chỉ cần đổ đầy đất vào là được rồi.
“Cậu mua quần ở đâu vậy? Chia sẻ link cho tớ đi.”Hà Nguyệt Sinh đổ đất xong, phát hiện thiếu chậu, anh còn dư một bao đất, liền dùng đôi tay dính đầy đất của mình cọ đến bên cạnh Triệu Ly Nùng hỏi.
“Quần này đã không còn sản xuất nữa, nên không có link cũ, nhưng mà tớ cũng đã mua được ở một cửa hàng khác.”Triệu Ly Nùng đem link chia sẻ cho Hà Nguyệt Sinh, chỉ vào bao đất còn dư lại kia của anh: “Cậu có thể chọc mấy cái lỗ trên mặt bao để trồng rau xà lách.”
Kỳ thật ngay từ đầu cô muốn lấy bao tải, nhưng mà chuyện mua chung đã nhờ đối phương hỗ trợ, cho nên không thể chiếm lợi nữa.
Ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh theo cánh tay của cô nhìn về phía bao đất màu xanh lục nằm trên mặt đất, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay cái với Triệu Ly Nùng: “Vẫn là đầu óc của cậu linh hoạt.”
“Tốt nhất trồng rau vẫn nên dùng chậu để trồng, trồng trong bao tải không có bền.” Triệu Ly Nùng nhắc nhở nói.
“Cứ trồng như này trước đã, tôi lười đi mua chậu quá.” Hà Nguyệt Sinh nhìn mớ chậu cây xếp trên bờ ruộng, lại liếc mắt nhìn một cái quần rau xà lách: “Cũng không đủ chỗ, về sau còn phải tiêu tiền mua giá đỡ nữa chứ, thà cứ treo quần trên lưới sắt mà trồng còn hơn.”
“Cũng không phải tất cả các loại cây trồng đều có thể trồng ở trong quần.” Triệu Ly Nùng đứng dậy, đi về phía của Đồng Đồng: “Chúng ta đi về phía khu vực của ngành Nghệ thuật làm vườn nhìn một chút xem.”
…
Chờ Hà Nguyệt Sinh đem hạt giống rau xà lách cuối cùng vùi vào trong lỗ được chọc trên bao tải, ba người liền đi về phía khu khu vực của ngành Nghệ thuật làm vườn.
Đồng Đồng càng quen thuộc bên này hơn, vừa đi vừa giới thiệu: “Hoa tươi rất được mấy người có tiền ở căn cứ Trung ương hoan nghênh, thêm vào đó nước hoa được tinh luyện bằng hoa tươi bán giá rất mắc, nếu về sau có thể đi căn cứ Nông học Số Tám, cuộc sống sẽ không quá kém.”
Căn cứ gieo trồng thứ tám cung cấp tất cả các cây trồng hương liệu và màu nhuộm, hương liệu bán vô cùng mắc, nhưng hương liệu tốt không cần lo không có nguồn tiêu thụ, một khi được vận chuyển đến căn cứ Trung ương, là có thể bán sạch trong nháy mắt.
Cơ mà các loại hoa quý báu đa số không dễ trồng, phần lớn vẫn là cái ấm sắc thuốc, có thể tưởng tượng đến tỉ suất dị biến cao như thế nào.
Tỉ lệ tử vong của nhân viên gieo trồng từ trước đến nay đều có quan hệ với tỉ suất dị biến.
“Mấy cái lỗ được cắt đều trồng rau xà lách sao?” Đồng Đồng tò mò hỏi: “Làm như vậy thật ra có thể tiết kiệm được tiền mua chậu cây.”
Bởi vì số đất chia cho mỗi một người sinh viên ngành Nông học là hữu hạn, bọn họ không thể tự tiến hành mua chậu mua đất, nhưng mà đối với một người sinh viên ngành Nông học mà nói, một cái bồn thoạt nhìn có vẻ rẻ, nhưng tích lũy ngày qua ngày lại là một sự chi tiêu không nhỏ, cho nên mọi thứ có thể dùng để thay thế cho chậu cây họ đều lấy ra dùng.
Giống như vỏ chai nước vân vân, tuyệt đối được xem là đồ gia truyền hoạch là đồ sưu tầm của sinh viên Nông học, kiên quyết không có khả năng đưa cho người khác.
Rễ của rau xà lách ngán, không cần dùng chậu quá lớn.” Triệu Ly Nùng giải thích.
Đồng Đồng đứng ở trước lưới sắt nghiên cứu cái quần jean trồng rau xà lách cả nửa ngày, Hà Nguyệt Sinh đã bắt đầu đổ đất vào chậu của mình để trồng rau xà lách.
Tầm mắt của Hà Nguyệt Sinh dao động đến chỗ lưới sắt, đột nhiên cảm thấy trồng rau xà lách trong quần cũng rất không tệ, chỉ cần đổ đầy đất vào là được rồi.
“Cậu mua quần ở đâu vậy? Chia sẻ link cho tớ đi.”Hà Nguyệt Sinh đổ đất xong, phát hiện thiếu chậu, anh còn dư một bao đất, liền dùng đôi tay dính đầy đất của mình cọ đến bên cạnh Triệu Ly Nùng hỏi.
“Quần này đã không còn sản xuất nữa, nên không có link cũ, nhưng mà tớ cũng đã mua được ở một cửa hàng khác.”Triệu Ly Nùng đem link chia sẻ cho Hà Nguyệt Sinh, chỉ vào bao đất còn dư lại kia của anh: “Cậu có thể chọc mấy cái lỗ trên mặt bao để trồng rau xà lách.”
Kỳ thật ngay từ đầu cô muốn lấy bao tải, nhưng mà chuyện mua chung đã nhờ đối phương hỗ trợ, cho nên không thể chiếm lợi nữa.
Ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh theo cánh tay của cô nhìn về phía bao đất màu xanh lục nằm trên mặt đất, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay cái với Triệu Ly Nùng: “Vẫn là đầu óc của cậu linh hoạt.”
“Tốt nhất trồng rau vẫn nên dùng chậu để trồng, trồng trong bao tải không có bền.” Triệu Ly Nùng nhắc nhở nói.
“Cứ trồng như này trước đã, tôi lười đi mua chậu quá.” Hà Nguyệt Sinh nhìn mớ chậu cây xếp trên bờ ruộng, lại liếc mắt nhìn một cái quần rau xà lách: “Cũng không đủ chỗ, về sau còn phải tiêu tiền mua giá đỡ nữa chứ, thà cứ treo quần trên lưới sắt mà trồng còn hơn.”
“Cũng không phải tất cả các loại cây trồng đều có thể trồng ở trong quần.” Triệu Ly Nùng đứng dậy, đi về phía của Đồng Đồng: “Chúng ta đi về phía khu vực của ngành Nghệ thuật làm vườn nhìn một chút xem.”
…
Chờ Hà Nguyệt Sinh đem hạt giống rau xà lách cuối cùng vùi vào trong lỗ được chọc trên bao tải, ba người liền đi về phía khu khu vực của ngành Nghệ thuật làm vườn.
Đồng Đồng càng quen thuộc bên này hơn, vừa đi vừa giới thiệu: “Hoa tươi rất được mấy người có tiền ở căn cứ Trung ương hoan nghênh, thêm vào đó nước hoa được tinh luyện bằng hoa tươi bán giá rất mắc, nếu về sau có thể đi căn cứ Nông học Số Tám, cuộc sống sẽ không quá kém.”
Căn cứ gieo trồng thứ tám cung cấp tất cả các cây trồng hương liệu và màu nhuộm, hương liệu bán vô cùng mắc, nhưng hương liệu tốt không cần lo không có nguồn tiêu thụ, một khi được vận chuyển đến căn cứ Trung ương, là có thể bán sạch trong nháy mắt.
Cơ mà các loại hoa quý báu đa số không dễ trồng, phần lớn vẫn là cái ấm sắc thuốc, có thể tưởng tượng đến tỉ suất dị biến cao như thế nào.
Tỉ lệ tử vong của nhân viên gieo trồng từ trước đến nay đều có quan hệ với tỉ suất dị biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook