[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 30: Ruồi Đục Lá (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Nghe nói chờ đến khi thành sinh viên năm ba, chúng ta có thể thuê lều, đến lúc đó có thể kiểm soát được nhiệt độ khi trồng cây, không cần lo lắng mưa to gió lớn, cũng sẽ không sợ trời nắng quá cây sẽ bị héo". Hà Nguyệt Sinh khiêng hai túi đất, vừa đi vừa nói: "Tuy rằng giá thuê lều hơi đắt, nhưng một cái lều là rất khó có được, có đội thủ vệ tuần tra suốt cả ngày, cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn."
Đồng Đồng ôm một đống chậu: "Vậy tớ phải nỗ lực kiếm tiền, sau đó sẽ đi thuê lều."
Triệu Ly Nùng xách theo nửa túi đất dư lại từ ngày hôm qua, đi đằng sau, trong lòng ghi nhớ thông tin này.
Lúc ba người đi gần tới hai khu đất, Hà Nguyệt Sinh thả hai túi đất xuống, theo bản năng đưa tay xoa xoa vai, khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gì, đột nhiên nhảy cao lên ba thước, há mồm điên cuồng la lên: "A a a a!"
Đồng Đồng đang đi ở giữa chợt thấy khó hiểu, vừa ngẩng đầu, chậu hoa trong tay rơi hết xuống đất, bắt đầu điên cuồng kêu lên: "A a a a a!"
Sắc mặt của hai người trắng bệch, cuống quít lùi về sau, còn không quên kéo theo Triệu Ly Nùng đang đi ở đằng sau cùng nhau chạy trống.
Triệu Ly Nùng bị kẹp giữa hai người, trong tay còn xách nửa túi đất, mặt vô biểu tình hỏi: “Các cậu… đang làm gì thế?”
“Có thực vật biến dị! Chết, chết người… Ơ?” Hà Nguyệt Sinh nhìn nửa người dưới còn đang treo trên lưới sắt, dùng tay dụi dụi con mắt, không thấy được cảnh tượng đáng sợ là nội tạng rơi đầy đất.
Khuôn mặt Đồng Đồng khiếp sợ, do do dự dự nói: "Hình như… không phải người?"
Ba người cùng nhau nhìn về phía lưới sắt, trên đó treo một cái quần jean đựng đầy đất, cực kỳ giống nửa người dưới của con người, mới nhìn qua còn tưởng như có người bị cái gì đó ăn mất một nửa, chỉ còn lại một nửa cơ thể.
Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thở hốc vì kinh ngạc, không hẹn mà cùng hiện ra bốn chữ: Khủng bố như vậy!
Trên lưới sắt treo chiếc quần jean dính đầy đất cát kia, ống quần căng phồng, phần mông tuy rằng không tính là no đủ nhưng nhìn cũng rất giống thật. Nhìn không kỹ thật sự rất giống như một người!
Vốn dĩ khu vực đất trồng liền có nguy cơ rất lớn, thường thường xuất hiện thực vật bị dị biến, chết người là chuyện thường ở huyện, huống chi lần này tân sinh còn chưa có tiến vào căn cứ liền phát sinh sự kiện thực vật dị biến giết người, sự sợ hãi của mỗi người đều còn đang tồn tại ở trong lòng, đối với cảnh vật xung quanh vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ.
Người bình thường nhìn qua, ai không cảm thấy đây là có người bị thực vật dị biến ăn đến chỉ còn lại nửa cái thân thể?
“Quần?” Hà Nguyệt Sinh rốt cuộc thấy rõ thứ treo trên lưới sắt là cái gì, anh không khỏi cả giận nói: "Cái tên nào phát rồ treo lên vậy?”
“Cậu treo…” Hà Nguyệt Sinh mới vừa nổi giận nói ra ra hai chữ, biểu tình trên mặt bỗng chốc động lại, mờ mịt trong nháy mắt: “Hả?”
Đồng Đồng yên lặng thu hồi cánh tay đang muốn kéo lấy Triệu Ly Nùng chạy, lặng lẽ xê dịch về phía bên cạnh, hình như bạn cùng phòng có chút biến thái thì phải.
“Đó là chậu cây, trồng rau xà lách.” Triệu Ly nùng kiên nhẫn giải thích.
Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng liếc nhau, hơi dự sẽ, hai người chậm rãi đi đến bên chiếc quần bị treo trên lưới sắt, duỗi đầu nhìn thử, quả nhiên bên trong chứa đầy đất.
Hai người chậm rãi triều lưới sắt treo quần đi đến, duỗi đầu vừa thấy, bên trong quả nhiên chứa đầy thổ.
Hà Nguyệt Sinh nhìn trái nhìn phải đánh giá xong, vỗ vỗ phần mông của quần jean, thở dài một hơi thật mạnh: “Cái nhìn hơi sợ sợ.” Bảy hồn sáu phách của anh thiếu chút nữa cũng đã bị dọa bay mất.
"Nghe nói chờ đến khi thành sinh viên năm ba, chúng ta có thể thuê lều, đến lúc đó có thể kiểm soát được nhiệt độ khi trồng cây, không cần lo lắng mưa to gió lớn, cũng sẽ không sợ trời nắng quá cây sẽ bị héo". Hà Nguyệt Sinh khiêng hai túi đất, vừa đi vừa nói: "Tuy rằng giá thuê lều hơi đắt, nhưng một cái lều là rất khó có được, có đội thủ vệ tuần tra suốt cả ngày, cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn."
Đồng Đồng ôm một đống chậu: "Vậy tớ phải nỗ lực kiếm tiền, sau đó sẽ đi thuê lều."
Triệu Ly Nùng xách theo nửa túi đất dư lại từ ngày hôm qua, đi đằng sau, trong lòng ghi nhớ thông tin này.
Lúc ba người đi gần tới hai khu đất, Hà Nguyệt Sinh thả hai túi đất xuống, theo bản năng đưa tay xoa xoa vai, khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gì, đột nhiên nhảy cao lên ba thước, há mồm điên cuồng la lên: "A a a a!"
Đồng Đồng đang đi ở giữa chợt thấy khó hiểu, vừa ngẩng đầu, chậu hoa trong tay rơi hết xuống đất, bắt đầu điên cuồng kêu lên: "A a a a a!"
Sắc mặt của hai người trắng bệch, cuống quít lùi về sau, còn không quên kéo theo Triệu Ly Nùng đang đi ở đằng sau cùng nhau chạy trống.
Triệu Ly Nùng bị kẹp giữa hai người, trong tay còn xách nửa túi đất, mặt vô biểu tình hỏi: “Các cậu… đang làm gì thế?”
“Có thực vật biến dị! Chết, chết người… Ơ?” Hà Nguyệt Sinh nhìn nửa người dưới còn đang treo trên lưới sắt, dùng tay dụi dụi con mắt, không thấy được cảnh tượng đáng sợ là nội tạng rơi đầy đất.
Khuôn mặt Đồng Đồng khiếp sợ, do do dự dự nói: "Hình như… không phải người?"
Ba người cùng nhau nhìn về phía lưới sắt, trên đó treo một cái quần jean đựng đầy đất, cực kỳ giống nửa người dưới của con người, mới nhìn qua còn tưởng như có người bị cái gì đó ăn mất một nửa, chỉ còn lại một nửa cơ thể.
Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thở hốc vì kinh ngạc, không hẹn mà cùng hiện ra bốn chữ: Khủng bố như vậy!
Trên lưới sắt treo chiếc quần jean dính đầy đất cát kia, ống quần căng phồng, phần mông tuy rằng không tính là no đủ nhưng nhìn cũng rất giống thật. Nhìn không kỹ thật sự rất giống như một người!
Vốn dĩ khu vực đất trồng liền có nguy cơ rất lớn, thường thường xuất hiện thực vật bị dị biến, chết người là chuyện thường ở huyện, huống chi lần này tân sinh còn chưa có tiến vào căn cứ liền phát sinh sự kiện thực vật dị biến giết người, sự sợ hãi của mỗi người đều còn đang tồn tại ở trong lòng, đối với cảnh vật xung quanh vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ.
Người bình thường nhìn qua, ai không cảm thấy đây là có người bị thực vật dị biến ăn đến chỉ còn lại nửa cái thân thể?
“Quần?” Hà Nguyệt Sinh rốt cuộc thấy rõ thứ treo trên lưới sắt là cái gì, anh không khỏi cả giận nói: "Cái tên nào phát rồ treo lên vậy?”
“Cậu treo…” Hà Nguyệt Sinh mới vừa nổi giận nói ra ra hai chữ, biểu tình trên mặt bỗng chốc động lại, mờ mịt trong nháy mắt: “Hả?”
Đồng Đồng yên lặng thu hồi cánh tay đang muốn kéo lấy Triệu Ly Nùng chạy, lặng lẽ xê dịch về phía bên cạnh, hình như bạn cùng phòng có chút biến thái thì phải.
“Đó là chậu cây, trồng rau xà lách.” Triệu Ly nùng kiên nhẫn giải thích.
Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng liếc nhau, hơi dự sẽ, hai người chậm rãi đi đến bên chiếc quần bị treo trên lưới sắt, duỗi đầu nhìn thử, quả nhiên bên trong chứa đầy đất.
Hai người chậm rãi triều lưới sắt treo quần đi đến, duỗi đầu vừa thấy, bên trong quả nhiên chứa đầy thổ.
Hà Nguyệt Sinh nhìn trái nhìn phải đánh giá xong, vỗ vỗ phần mông của quần jean, thở dài một hơi thật mạnh: “Cái nhìn hơi sợ sợ.” Bảy hồn sáu phách của anh thiếu chút nữa cũng đã bị dọa bay mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook