[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 28: Ruồi Đục Lá (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người tuyên bố nhiệm vụ này là sinh viên năm hai, thu hoạch xong rau xanh là phải nộp bài tập ngay, nhưng tự người đó không dám thu hoạch, đành phải lên mạng tuyên bố nhiệm vụ.
Triệu Ly Nùng chụp ảnh chụp lá cờ, sau đó gửi một tin nhắn cho đối phương: [Tôi tới rồi, hình ảnh.jpg]
Dị biến lui lui lui: [Chuyển trước cho cô 375 điểm tích lũy, chờ cô hái xong thì tôi sẽ thanh toán nốt.]
Triệu Ly Nùng nhìn số dư tài khoản nhiều thêm 375, nhắn lại: [Được.]
Dị biến lui lui lui: [Vậy lúc cô thu hoạch phải chú ý một chút, tôi cứ cảm thấy chúng nó sắp dị biến, trên mặt lá cây không rõ vì sao còn xuất hiện dấu vết màu trắng xiêu xiêu vẹo vẹo!]
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng dừng trên miếng đất trồng rau xanh kia: “…”
Dấu vết dị biến tạm thời nhìn không ra, nhưng rau xanh trên đất bị trồng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông vô cùng qua loa, đến giờ chỉ còn có sáu cây đáng thương đang chống chọi.
Sinh viên nông nghiệp có trình độ thế này, đặt ở thế giới kia của cô, chắc sớm đã bị đuổi học.
Triệu Ly Nùng đi xuống đất, khom lưng bắt đầu hái rau xanh.
Thật ra hái sáu cây rau xanh không tiêu phí bao nhiêu sức lực, là chuyện làm xong trong một phút.
Triệu Ly Nùng không gặp phải cây rau nào bị biến dị, một tay cô cầm sáu cây rau xanh, một tay chụp ảnh cho đối phương: [Hái xong rồi.]
Dị biến lui lui lui: [Cô nhanh thật đấy, còn may là không bị biến dị, tôi đang ở phòng dụng cụ lớp C khoa nông học, cô qua thẳng đây là được.]
Triệu Ly Nùng nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, thầm nghĩ đây là một đàn anh/ đàn chị cùng khoa.
Cô ôm sáu cây rau xanh đi về phía phòng dụng cụ, bên trong có mười mấy người, đang đứng ở trước hồ nước, mỗi người đều đang bận làm việc riêng của chính mình.
“Tiểu Triệu làm nông?”
Triệu Ly Nùng còn chưa kịp gửi tin nhắn cho đối phương, đã thấy có người gọi tên cô, chắc là thấy được sáu cây rau xanh trên tay cô.
Cô theo tiếng gọi nhìn lại, nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn có vóc dáng thấp đang vẫy tay về phía này.
“… Dị biến lui lui lui?” Triệu Ly Nùng như đang hỏi ám hiệu.
“Là tôi!” Nữ sinh tóc ngắn nhìn chằm chằm rau xanh trong tay Triệu Ly Nùng, vươn tay nói.
Triệu Ly Nùng đưa rau xanh cho cô ấy, nữ sinh tóc ngắn lập tức thanh toán nốt một nửa số điểm tích lũy còn lại.
“Ít nhiều nhờ có cô.” Nữ sinh tóc ngắn nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lần thi giữa kỳ này có thể đủ tư cách rồi.”
Triệu Ly Nùng nhìn về phía rau xanh trong tay nữ sinh, chỉ vào mấy đường vân trắng ngoằn ngoèo trông như giun trên mặt lá: “Đây là dấu vết do ruồi đục lá để lại, cô lật mặt sau ra chắc là sẽ tìm được thể ấu trùng của cô, nếu diệt trừ ngay từ đầu thì sẽ không lây lan nữa, có thể dùng mấy mảnh giấy vàng, ruồi đục lá có xu hướng ưa màu vàng, có thể giết chết chúng nó, ngay cả ruồi ăn nấm cũng có thể trị được.”
Nữ sinh tóc ngắn nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Không phải cô chỉ là tân sinh viên thôi sao? Sao lại biết nhiều như thế?”
Chỉ có tân sinh viên mới có thể nhận nhiệm vụ giá thấp như thế này.
“Là tân sinh viên, nghe được ở chỗ giáo viên.” Triệu Ly Nùng thuận miệng bịa chuyện.
Ánh mắt của nữ sinh tóc ngắn lộ ra chút mờ mịt: “Phải không, hình như giáo viên của tôi không dạy tôi…”
“Đàn chị, tôi đi về trước.” Triệu Ly Nùng nói với cô ấy: “Lần sau có nhiệm vụ gì có thể tìm tôi.”
“Được, tôi nhớ kỹ tên cô, tiểu Triệu làm nông.” Nữ sinh tóc ngắn vô cùng nghiêm túc nói.
Triệu Ly Nùng: “…” Thật lòng cô không thể nào thích nổi cái biệt danh mạng này.
Người tuyên bố nhiệm vụ này là sinh viên năm hai, thu hoạch xong rau xanh là phải nộp bài tập ngay, nhưng tự người đó không dám thu hoạch, đành phải lên mạng tuyên bố nhiệm vụ.
Triệu Ly Nùng chụp ảnh chụp lá cờ, sau đó gửi một tin nhắn cho đối phương: [Tôi tới rồi, hình ảnh.jpg]
Dị biến lui lui lui: [Chuyển trước cho cô 375 điểm tích lũy, chờ cô hái xong thì tôi sẽ thanh toán nốt.]
Triệu Ly Nùng nhìn số dư tài khoản nhiều thêm 375, nhắn lại: [Được.]
Dị biến lui lui lui: [Vậy lúc cô thu hoạch phải chú ý một chút, tôi cứ cảm thấy chúng nó sắp dị biến, trên mặt lá cây không rõ vì sao còn xuất hiện dấu vết màu trắng xiêu xiêu vẹo vẹo!]
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng dừng trên miếng đất trồng rau xanh kia: “…”
Dấu vết dị biến tạm thời nhìn không ra, nhưng rau xanh trên đất bị trồng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông vô cùng qua loa, đến giờ chỉ còn có sáu cây đáng thương đang chống chọi.
Sinh viên nông nghiệp có trình độ thế này, đặt ở thế giới kia của cô, chắc sớm đã bị đuổi học.
Triệu Ly Nùng đi xuống đất, khom lưng bắt đầu hái rau xanh.
Thật ra hái sáu cây rau xanh không tiêu phí bao nhiêu sức lực, là chuyện làm xong trong một phút.
Triệu Ly Nùng không gặp phải cây rau nào bị biến dị, một tay cô cầm sáu cây rau xanh, một tay chụp ảnh cho đối phương: [Hái xong rồi.]
Dị biến lui lui lui: [Cô nhanh thật đấy, còn may là không bị biến dị, tôi đang ở phòng dụng cụ lớp C khoa nông học, cô qua thẳng đây là được.]
Triệu Ly Nùng nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, thầm nghĩ đây là một đàn anh/ đàn chị cùng khoa.
Cô ôm sáu cây rau xanh đi về phía phòng dụng cụ, bên trong có mười mấy người, đang đứng ở trước hồ nước, mỗi người đều đang bận làm việc riêng của chính mình.
“Tiểu Triệu làm nông?”
Triệu Ly Nùng còn chưa kịp gửi tin nhắn cho đối phương, đã thấy có người gọi tên cô, chắc là thấy được sáu cây rau xanh trên tay cô.
Cô theo tiếng gọi nhìn lại, nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn có vóc dáng thấp đang vẫy tay về phía này.
“… Dị biến lui lui lui?” Triệu Ly Nùng như đang hỏi ám hiệu.
“Là tôi!” Nữ sinh tóc ngắn nhìn chằm chằm rau xanh trong tay Triệu Ly Nùng, vươn tay nói.
Triệu Ly Nùng đưa rau xanh cho cô ấy, nữ sinh tóc ngắn lập tức thanh toán nốt một nửa số điểm tích lũy còn lại.
“Ít nhiều nhờ có cô.” Nữ sinh tóc ngắn nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lần thi giữa kỳ này có thể đủ tư cách rồi.”
Triệu Ly Nùng nhìn về phía rau xanh trong tay nữ sinh, chỉ vào mấy đường vân trắng ngoằn ngoèo trông như giun trên mặt lá: “Đây là dấu vết do ruồi đục lá để lại, cô lật mặt sau ra chắc là sẽ tìm được thể ấu trùng của cô, nếu diệt trừ ngay từ đầu thì sẽ không lây lan nữa, có thể dùng mấy mảnh giấy vàng, ruồi đục lá có xu hướng ưa màu vàng, có thể giết chết chúng nó, ngay cả ruồi ăn nấm cũng có thể trị được.”
Nữ sinh tóc ngắn nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Không phải cô chỉ là tân sinh viên thôi sao? Sao lại biết nhiều như thế?”
Chỉ có tân sinh viên mới có thể nhận nhiệm vụ giá thấp như thế này.
“Là tân sinh viên, nghe được ở chỗ giáo viên.” Triệu Ly Nùng thuận miệng bịa chuyện.
Ánh mắt của nữ sinh tóc ngắn lộ ra chút mờ mịt: “Phải không, hình như giáo viên của tôi không dạy tôi…”
“Đàn chị, tôi đi về trước.” Triệu Ly Nùng nói với cô ấy: “Lần sau có nhiệm vụ gì có thể tìm tôi.”
“Được, tôi nhớ kỹ tên cô, tiểu Triệu làm nông.” Nữ sinh tóc ngắn vô cùng nghiêm túc nói.
Triệu Ly Nùng: “…” Thật lòng cô không thể nào thích nổi cái biệt danh mạng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook