[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 23: Quy Định Của Khu Vực Đất Trồng (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đã đồng ý làm hàng xóm rồi.” Hà Nguyệt Sinh cắn răng bước theo chân của cô: “Chỉ cần căn cứ thường xuyên phun dung dịch bảo vệ thì hẳn sẽ không có cỏ dại biến dị đâu.”
Triệu Ly Nùng chọn khu gần với lớp C nông học gần nhất. Cách đó không xa là một mảnh đất hoang bị hàng rào thép gai ngăn lai, cô cắm lá cờ có tên mình lên trên mặt đất.
Hà Nguyệt Sinh cắm lá cờ bên cạnh cô: “Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau, bạn học Tiểu Triệu.”
Lúc này bạn học Tiểu Triệu đang ngồi xổm trên mặt đất lấy hai tay vốc một nắm đất lên. Cô vò mịn quan sát một lúc, sau đó khẽ mở tay ra để đất từ từ rơi xuống qua kẽ tay, cuối cùng lật bàn tay lại để giũ bỏ tất cả bùn đất.
2x1 mét trồng mười hạt giống cà chua móng ngựa cũng xem như đủ.
“Triệu Ly Nùng, Hà Nguyệt Sinh.” Sau khi tất cả học sinh mới cắm cờ của mình xong, hai học sinh cuối cấp tay ôm một cái thùng bước tới, gọi tên hai người: “Hạt giống hai người chọn đây.”
Vẫn là chiếc túi zip nhựa dài hai thốn nhưng lần này số hạt giống rau diếp bên trong đã chiếm đến một phần ba chiếc túi.
… Hơi nhiều.
Triệu Ly Nùng nghĩ thầm, mảnh đất này có lẽ sẽ không thể trồng được.
Cô quay sang hỏi Hà Nguyệt Sinh về vấn đề này.
“Chúng ta có thể mua chậu và đất trên trang mạng của căn cứ trung tâm.” Hà Nguyệt Sinh mở ra trang mạng căn cứ trung tâm bằng máy tính lượng tử của mình: “Cậu nhìn đi, chậu cũng không đắt, chậu nhỏ chỉ cần 10 điểm tích luỹ, một túi đất khử trùng an toàn cũng chỉ tốn 99 điểm tích luỹ thôi.”
Triệu Ly Nùng: “…”
Một túi đất cô cũng không mua nổi.
88 điểm tích lũy có thể mua được mấy cái chậu, nhưng lại không mua nổi một túi đất.
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng dừng trên khối đất mà mình đã chọn, nghĩ có lẽ có thể đào ít đất, nhưng mà rất nhanh ý tưởng này bị một màn hình chiếu khổng lồ đột ngột xuất hiện đập tan.
Màn hình chiếu này ở phía trên bờ ruộng, gần như bao trùm toàn bộ khu vực đất trồng tân sinh, nền đen chữ đỏ, phảng phất như là dùng máu tươi viết ra, nhất thời làm khiếp sợ tất cả sinh viên mới ở đây.
Mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình chiếu xa xa, chỉ thấy bên trên viết mấy dòng chữ:
Căn cứ nông số chín, khu vực đất trồng quy định:
“1. Nếu chưa được sự cho phép, cấm đào đất.”
“2. Không được dừng lại ở khu vực đất hoang mà không có lý do.”
“3. Không thể mang theo bất kỳ loại cây trồng nào lên xe buýt.”
Ngay lúc đám tân sinh viên mờ mịt khôn nguôi thì tiếng đài gắn trên cột dọc giữa đồng ruộng vang lên để giải thích sự nghi hoặc của mọi người.
“Điều thứ nhất, tất cả đất trồng ở khu vực đồng ruộng đều được căn cứ sát trùng tiêu độc, triệt cỏ theo định kỳ, là tài sản cố hữu của căn cứ, nếu chưa được sự cho phép, học viên không thể tự ý đào đất, nếu không sẽ bị ghi sổ và bị phạt nặng. Điều thứ hai, đất hoang chưa được xử lý, dễ xuất hiện thực vật biến dị, nên không thể dừng lại ở khu vực đất hoang mà không có lý do. Điều thứ ba, xe buýt chỉ dùng để phục vụ đưa đón học viên đi tới khu vực đất trồng, để đảm bảo an toàn cho các học viên khác, mong các học viên mang theo cây trồng phải tự mình giải quyết vấn đề đi lại của bản thân.”
Không thể tự mình đào đất, cũng không thể tới chỗ đất hoang đào đất, điều này đã trực tiếp phá hỏng đường đi của Triệu Ly Nùng. Cô cúi đầu nhìn trang web, nhập đồ mình muốn vào đó, hầu như loại nào cũng vượt qua số dư của cô.
Thủy canh cũng không được, riêng công cụ đã vượt qua 88 điểm tích lũy rồi, bên cạnh đó dung dịch dinh dưỡng cần thiết cũng có giá không thấp, còn không bằng mua đất.
“Đã đồng ý làm hàng xóm rồi.” Hà Nguyệt Sinh cắn răng bước theo chân của cô: “Chỉ cần căn cứ thường xuyên phun dung dịch bảo vệ thì hẳn sẽ không có cỏ dại biến dị đâu.”
Triệu Ly Nùng chọn khu gần với lớp C nông học gần nhất. Cách đó không xa là một mảnh đất hoang bị hàng rào thép gai ngăn lai, cô cắm lá cờ có tên mình lên trên mặt đất.
Hà Nguyệt Sinh cắm lá cờ bên cạnh cô: “Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau, bạn học Tiểu Triệu.”
Lúc này bạn học Tiểu Triệu đang ngồi xổm trên mặt đất lấy hai tay vốc một nắm đất lên. Cô vò mịn quan sát một lúc, sau đó khẽ mở tay ra để đất từ từ rơi xuống qua kẽ tay, cuối cùng lật bàn tay lại để giũ bỏ tất cả bùn đất.
2x1 mét trồng mười hạt giống cà chua móng ngựa cũng xem như đủ.
“Triệu Ly Nùng, Hà Nguyệt Sinh.” Sau khi tất cả học sinh mới cắm cờ của mình xong, hai học sinh cuối cấp tay ôm một cái thùng bước tới, gọi tên hai người: “Hạt giống hai người chọn đây.”
Vẫn là chiếc túi zip nhựa dài hai thốn nhưng lần này số hạt giống rau diếp bên trong đã chiếm đến một phần ba chiếc túi.
… Hơi nhiều.
Triệu Ly Nùng nghĩ thầm, mảnh đất này có lẽ sẽ không thể trồng được.
Cô quay sang hỏi Hà Nguyệt Sinh về vấn đề này.
“Chúng ta có thể mua chậu và đất trên trang mạng của căn cứ trung tâm.” Hà Nguyệt Sinh mở ra trang mạng căn cứ trung tâm bằng máy tính lượng tử của mình: “Cậu nhìn đi, chậu cũng không đắt, chậu nhỏ chỉ cần 10 điểm tích luỹ, một túi đất khử trùng an toàn cũng chỉ tốn 99 điểm tích luỹ thôi.”
Triệu Ly Nùng: “…”
Một túi đất cô cũng không mua nổi.
88 điểm tích lũy có thể mua được mấy cái chậu, nhưng lại không mua nổi một túi đất.
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng dừng trên khối đất mà mình đã chọn, nghĩ có lẽ có thể đào ít đất, nhưng mà rất nhanh ý tưởng này bị một màn hình chiếu khổng lồ đột ngột xuất hiện đập tan.
Màn hình chiếu này ở phía trên bờ ruộng, gần như bao trùm toàn bộ khu vực đất trồng tân sinh, nền đen chữ đỏ, phảng phất như là dùng máu tươi viết ra, nhất thời làm khiếp sợ tất cả sinh viên mới ở đây.
Mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình chiếu xa xa, chỉ thấy bên trên viết mấy dòng chữ:
Căn cứ nông số chín, khu vực đất trồng quy định:
“1. Nếu chưa được sự cho phép, cấm đào đất.”
“2. Không được dừng lại ở khu vực đất hoang mà không có lý do.”
“3. Không thể mang theo bất kỳ loại cây trồng nào lên xe buýt.”
Ngay lúc đám tân sinh viên mờ mịt khôn nguôi thì tiếng đài gắn trên cột dọc giữa đồng ruộng vang lên để giải thích sự nghi hoặc của mọi người.
“Điều thứ nhất, tất cả đất trồng ở khu vực đồng ruộng đều được căn cứ sát trùng tiêu độc, triệt cỏ theo định kỳ, là tài sản cố hữu của căn cứ, nếu chưa được sự cho phép, học viên không thể tự ý đào đất, nếu không sẽ bị ghi sổ và bị phạt nặng. Điều thứ hai, đất hoang chưa được xử lý, dễ xuất hiện thực vật biến dị, nên không thể dừng lại ở khu vực đất hoang mà không có lý do. Điều thứ ba, xe buýt chỉ dùng để phục vụ đưa đón học viên đi tới khu vực đất trồng, để đảm bảo an toàn cho các học viên khác, mong các học viên mang theo cây trồng phải tự mình giải quyết vấn đề đi lại của bản thân.”
Không thể tự mình đào đất, cũng không thể tới chỗ đất hoang đào đất, điều này đã trực tiếp phá hỏng đường đi của Triệu Ly Nùng. Cô cúi đầu nhìn trang web, nhập đồ mình muốn vào đó, hầu như loại nào cũng vượt qua số dư của cô.
Thủy canh cũng không được, riêng công cụ đã vượt qua 88 điểm tích lũy rồi, bên cạnh đó dung dịch dinh dưỡng cần thiết cũng có giá không thấp, còn không bằng mua đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook