Niệm Xuân Quy
-
Chương 44: Biểu ca (nhất)
Mộ Uyển Xuân có chút phẫn nộ buông
tay.
Mộ Nguyên Xuân tựa hồ phát hiện Mộ Uyển Xuân không vui, cười khanh khách nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Tứ muội, muội chuẩn bị thế nào rồi?”
“Muội bất quá là đi góp vui.” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Có đại tỷ, cầm nghệ của ta thật không dám so bì.”
Cuối cùng cũng tự mình biết mình!
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân âm thầm nghĩ vậy, ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Tứ muội quá khiêm tốn rồi. Trù nghệ của muội giỏi hơn ta. Đến lúc đó không ngại bộc lộ tài năng, nhất định có thể kinh diễm bốn phía.”
Biểu tình ôn nhu chân tình, ngữ khí lại toát ra sự chế nhạo.
Đường đường tứ tiểu thư Mộ gia, ở Hà Hoa yến biểu diễn trù nghệ, truyền đi ra ngoài chính là chuyện cười cho thiên hạ.
Mộ Niệm Xuân giống như không nghe ra ý đồ của Mộ Nguyên Xuân, vỗ tay cười nói: “Chủ ý này của đại tỷ thật sự hay, rất hợp lòng muội. Đến lúc đó muội liền chủ động thỉnh được làm chút đồ ăn, nói không chừng có thể giành được khen ngợi của mọi người.”
Mộ Nguyên Xuân: “…”
“Tứ muội, muội thật hồ nháo!” Mộ Uyển Xuân sẵng giọng: “Nếu thật sự làm, người ta không cười muội mới là lạ.”
Đến lúc đó mất mặt không chỉ có một mình Mộ Niệm Xuân, cô ta cùng Mộ Nguyên Xuân cũng sẽ trở thành trò cười.
Mộ Niệm Xuân nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tam tỷ nói không đúng rồi. Muội làm đồ ăn để mọi người phẩm, mọi người sẽ khen muội, làm sao lại cười muội. Muội quyết định, sẽ làm món hồng đậu cao sở trường.”
Mộ Uyển Xuân nghe xong dở khóc dở cười, lườm nàng một cái: “Muội không sợ mất mặt nhưng ta sợ! Đừng có mà hồng đậu cao lục đậu cao cái gì, bằng không, ta không nhận muội nữa đâu.”
Đang nói, lại quay sang nói Mộ Nguyên Xuân: “Đại tỷ, tỷ mau nói cho tứ muội nghe đi.”
Mộ Nguyên Xuân ho khan một tiếng nói: “Tứ muội, tam muội nói cũng có đạo lý.”
“Đại tỷ, chủ ý này rõ là do tỷ nghĩ ra.” Mộ Niệm Xuân làm vẻ ủy khuất: “Muội nghe tỷ nói, bây giờ tỷ lại bảo không là sao?”
Mộ Nguyên Xuân cứng họng không nói được, trong lòng âm thầm cắn răng.
Mộ Niệm Xuân này! Nhìn thì ngây thơ, kỳ thật một bụng quỷ kế, nửa điểm không chịu thua. Nếu mình không chịu lui, đến lúc đó nó thật sự hồ nháo, sợ là mình cũng chịu liên lụy.
“Tứ muội, mới vừa rồi ta suy nghĩ không chu toàn, đưa ra chủ ý không đâu, muội hãy bỏ đi.” Mộ Nguyên Xuân quả nhiên co được dãn được, cười tươi kiên trì giải thích.
Mộ Niệm Xuân hưởng thụ dáng vẻ nghẹn khuất của cô ta, trong lòng khoái trá cực độ, ngoài mặt lại tỏ ra ủy khuất: “Đại tỷ, tỷ thật là, sao lại giễu cợt ta.”
Thật là thống khoái quá đi!
Mộ Nguyên Xuân cắn răng, cố nhịn cơn giận xuống, cười trừ bồi lễ.
Tỷ muội đối trận, Mộ Niệm Xuân toàn thắng!
Mộ Uyển Xuân lúc này cũng đã nghĩ ra, nhịn không được liếc Mộ Niệm Xuân một cái! Tứ muội, thật sự là quỷ linh linh, mới vừa rồi làm bộ làm tịch một phen, chính mình cũng bị lừa dối.
Mộ Nguyên Xuân định thần lại, đổi đề tài: “Tứ muội, Trương biểu ca đã sắp đến kinh thành chưa!”
Chuyện Trương Tử Kiều muốn tới Mộ gia học tập trên dưới Mộ gia đã sớm biết, đương nhiên Mộ Nguyên Xuân cũng biết.
“Dạ, cũng mấy ngày nữa thôi.” Nhắc tới Trương Tử Kiều, trong lòng Mộ Niệm Xuân chuyển một vòng, trong đầu nhanh chóng hiện ra khuôn mặt một thiếu niên thanh tú thẹn thùng.
Năm ấy nàng còn trẻ, tính tình ngông cuồng, trong mắt chỉ có La Ngọc anh khí bức người. Thiếu niên ôn nhu e thẹn bị nàng cố ý xem nhẹ triệt để.
Sau đó, nàng liên tiếp phạm sai lầm, bị phụ thân cấm túc triệt để trong viện. Trương Thị bệnh nặng, cả ngày nằm trên giường, nàng không có ai tới hỏi han, chỉ có biểu ca Trương Tử Kiều hằng ngày đến thăm nàng. Cái miệng của hắn thực ngốc, không biết an ủi nàng, chỉ biết nói “biểu muội đừng khóc nữa”, “biểu muội tình táo lại đi, hết thảy đều đã là quá khứ”…
Thời gian trôi, tân hoàng đăng cơ, hạ chỉ các tiểu thư thế gia nhập cung tuyển tú nữa. Mộ gia nguyên bản là Mộ Niệm Xuân đi, nhưng cuối cùng muội muội nàng là người nhập cung.
Ngày tiến cung nào đó, Trương Thị đã vĩnh viễn nhắm mắt, tiễn nàng, vẫn như cũ chỉ có Trương Tử Kiều.
Khí đó trong lòng chết lặng mịt mờ, hết thảy lạnh như băng, căn bản không có tâm tình nhận ý tốt bất luận kẻ nào, lạnh giọng chế nhạo Trương Tử Kiều một trận.
Trương Tử Kiều yên lặng nghe nàng trút giận, đến một khắc nàng gần đi, mới nhẹ nhàng nói: “Biểu muội, xin thứ lỗi, là ta vô dụng, không bảo vệ được muội, chỉ có thể bất lực nhìn người khác đưa muội tới chỗ nước sôi lửa bỏng. Ta chỉ có thể dành trọn tâm tình này cho muội.”
“Đời này, ta sẽ không lấy vợ. Bởi vì tâm tình của ta, là dành cho muội. Cầu xin muội nhất định phải sống sót, ta sẽ luôn ở ngoài cung dõi theo muội, cho đến ngày nhắm mắt.”
Nàng nước mặt đầy mặt, không hề quay đầu, từng bước tiến vào hoàng cung lạnh như băng, ném lại thiếu niên si tình phía sau.
Trải qua mười năm, mục đích duy nhất khiến nàng sống sót chính là giết chết nam tử trên ngai vàng. Vì thế, nàng làm rất nhiều chuyện, gần như hoàn toàn biến thành một người khác. Nàng thậm chí không muốn soi gương, không muốn nhìn gương mặt ôn nhu luôn nở nụ cười của chính mình.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, nàng rất khi nhớ tới người nhà đã chết, số lần nhớ tới Trương Tử Kiều cũng rất ít. Thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng còn cảm nhận được chút ấm áp. Trên đời này, cuối cùng còn có một người thật tâm muốn nàng vui vẻ.
Nàng giống như con chim bị nhốt trong lồng, dần dần quên đi khoảng trời xanh bên ngoài. Nàng chỉ biết sau đó Trương Tử Kiều trở về huyện Thanh Trì, về sau nữa thì vô âm tín.
Không biết sau khi nàng chết, Trương Tử Kiểu có thật sự đau khổ không. Dù sao cũng qua mười năm, tình cảm lúc còn trẻ mấy ai khảm trong tâm trí?
Mộ Nguyên Xuân tâm tư nhạy cảm, rất nhanh phát hiện tâm tư Mộ Niệm Xuân phiêu lãng, liền nói: “Tứ muội, muội với Trương biểu ca cũng sáu, bảy năm chưa gặp nhỉ!”
Mộ Niệm Xuân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thần sắc tự nhiên đáp: “Đúng vậy, đại cữu sáu năm trước trúng tiến sĩ rời khỏi kinh thành, muội cùng mẹ đưa tiễn họ một đoạn. Từ lúc đó, muội chưa gặp lại biểu ca. Cách xa đã lâu, muội đã sớm quên mất dáng vẻ huynh ấy thế nào.”
“Lần này biểu ca muội về kinh thành, ít nhất cũng ở lại ba năm, Về sau mỗi ngày gặp mặt, muốn nhìn bao lâu đều được.” Mộ Uyển Xuân cười trêu ghẹo.
Mộ Niệm Xuân mím môi mỉm cười.
Hồi ức kiếp trước thật tiếc nuối.
Nàng không biết chính mình có thể sinh tình yêu nam nữ với Trương Tử Kiều hay không, nhưng việc sắp gặp hắn khiến nàng thật sự vui vẻ.
Mộ Nguyên Xuân tựa hồ phát hiện Mộ Uyển Xuân không vui, cười khanh khách nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Tứ muội, muội chuẩn bị thế nào rồi?”
“Muội bất quá là đi góp vui.” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Có đại tỷ, cầm nghệ của ta thật không dám so bì.”
Cuối cùng cũng tự mình biết mình!
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân âm thầm nghĩ vậy, ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Tứ muội quá khiêm tốn rồi. Trù nghệ của muội giỏi hơn ta. Đến lúc đó không ngại bộc lộ tài năng, nhất định có thể kinh diễm bốn phía.”
Biểu tình ôn nhu chân tình, ngữ khí lại toát ra sự chế nhạo.
Đường đường tứ tiểu thư Mộ gia, ở Hà Hoa yến biểu diễn trù nghệ, truyền đi ra ngoài chính là chuyện cười cho thiên hạ.
Mộ Niệm Xuân giống như không nghe ra ý đồ của Mộ Nguyên Xuân, vỗ tay cười nói: “Chủ ý này của đại tỷ thật sự hay, rất hợp lòng muội. Đến lúc đó muội liền chủ động thỉnh được làm chút đồ ăn, nói không chừng có thể giành được khen ngợi của mọi người.”
Mộ Nguyên Xuân: “…”
“Tứ muội, muội thật hồ nháo!” Mộ Uyển Xuân sẵng giọng: “Nếu thật sự làm, người ta không cười muội mới là lạ.”
Đến lúc đó mất mặt không chỉ có một mình Mộ Niệm Xuân, cô ta cùng Mộ Nguyên Xuân cũng sẽ trở thành trò cười.
Mộ Niệm Xuân nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tam tỷ nói không đúng rồi. Muội làm đồ ăn để mọi người phẩm, mọi người sẽ khen muội, làm sao lại cười muội. Muội quyết định, sẽ làm món hồng đậu cao sở trường.”
Mộ Uyển Xuân nghe xong dở khóc dở cười, lườm nàng một cái: “Muội không sợ mất mặt nhưng ta sợ! Đừng có mà hồng đậu cao lục đậu cao cái gì, bằng không, ta không nhận muội nữa đâu.”
Đang nói, lại quay sang nói Mộ Nguyên Xuân: “Đại tỷ, tỷ mau nói cho tứ muội nghe đi.”
Mộ Nguyên Xuân ho khan một tiếng nói: “Tứ muội, tam muội nói cũng có đạo lý.”
“Đại tỷ, chủ ý này rõ là do tỷ nghĩ ra.” Mộ Niệm Xuân làm vẻ ủy khuất: “Muội nghe tỷ nói, bây giờ tỷ lại bảo không là sao?”
Mộ Nguyên Xuân cứng họng không nói được, trong lòng âm thầm cắn răng.
Mộ Niệm Xuân này! Nhìn thì ngây thơ, kỳ thật một bụng quỷ kế, nửa điểm không chịu thua. Nếu mình không chịu lui, đến lúc đó nó thật sự hồ nháo, sợ là mình cũng chịu liên lụy.
“Tứ muội, mới vừa rồi ta suy nghĩ không chu toàn, đưa ra chủ ý không đâu, muội hãy bỏ đi.” Mộ Nguyên Xuân quả nhiên co được dãn được, cười tươi kiên trì giải thích.
Mộ Niệm Xuân hưởng thụ dáng vẻ nghẹn khuất của cô ta, trong lòng khoái trá cực độ, ngoài mặt lại tỏ ra ủy khuất: “Đại tỷ, tỷ thật là, sao lại giễu cợt ta.”
Thật là thống khoái quá đi!
Mộ Nguyên Xuân cắn răng, cố nhịn cơn giận xuống, cười trừ bồi lễ.
Tỷ muội đối trận, Mộ Niệm Xuân toàn thắng!
Mộ Uyển Xuân lúc này cũng đã nghĩ ra, nhịn không được liếc Mộ Niệm Xuân một cái! Tứ muội, thật sự là quỷ linh linh, mới vừa rồi làm bộ làm tịch một phen, chính mình cũng bị lừa dối.
Mộ Nguyên Xuân định thần lại, đổi đề tài: “Tứ muội, Trương biểu ca đã sắp đến kinh thành chưa!”
Chuyện Trương Tử Kiều muốn tới Mộ gia học tập trên dưới Mộ gia đã sớm biết, đương nhiên Mộ Nguyên Xuân cũng biết.
“Dạ, cũng mấy ngày nữa thôi.” Nhắc tới Trương Tử Kiều, trong lòng Mộ Niệm Xuân chuyển một vòng, trong đầu nhanh chóng hiện ra khuôn mặt một thiếu niên thanh tú thẹn thùng.
Năm ấy nàng còn trẻ, tính tình ngông cuồng, trong mắt chỉ có La Ngọc anh khí bức người. Thiếu niên ôn nhu e thẹn bị nàng cố ý xem nhẹ triệt để.
Sau đó, nàng liên tiếp phạm sai lầm, bị phụ thân cấm túc triệt để trong viện. Trương Thị bệnh nặng, cả ngày nằm trên giường, nàng không có ai tới hỏi han, chỉ có biểu ca Trương Tử Kiều hằng ngày đến thăm nàng. Cái miệng của hắn thực ngốc, không biết an ủi nàng, chỉ biết nói “biểu muội đừng khóc nữa”, “biểu muội tình táo lại đi, hết thảy đều đã là quá khứ”…
Thời gian trôi, tân hoàng đăng cơ, hạ chỉ các tiểu thư thế gia nhập cung tuyển tú nữa. Mộ gia nguyên bản là Mộ Niệm Xuân đi, nhưng cuối cùng muội muội nàng là người nhập cung.
Ngày tiến cung nào đó, Trương Thị đã vĩnh viễn nhắm mắt, tiễn nàng, vẫn như cũ chỉ có Trương Tử Kiều.
Khí đó trong lòng chết lặng mịt mờ, hết thảy lạnh như băng, căn bản không có tâm tình nhận ý tốt bất luận kẻ nào, lạnh giọng chế nhạo Trương Tử Kiều một trận.
Trương Tử Kiều yên lặng nghe nàng trút giận, đến một khắc nàng gần đi, mới nhẹ nhàng nói: “Biểu muội, xin thứ lỗi, là ta vô dụng, không bảo vệ được muội, chỉ có thể bất lực nhìn người khác đưa muội tới chỗ nước sôi lửa bỏng. Ta chỉ có thể dành trọn tâm tình này cho muội.”
“Đời này, ta sẽ không lấy vợ. Bởi vì tâm tình của ta, là dành cho muội. Cầu xin muội nhất định phải sống sót, ta sẽ luôn ở ngoài cung dõi theo muội, cho đến ngày nhắm mắt.”
Nàng nước mặt đầy mặt, không hề quay đầu, từng bước tiến vào hoàng cung lạnh như băng, ném lại thiếu niên si tình phía sau.
Trải qua mười năm, mục đích duy nhất khiến nàng sống sót chính là giết chết nam tử trên ngai vàng. Vì thế, nàng làm rất nhiều chuyện, gần như hoàn toàn biến thành một người khác. Nàng thậm chí không muốn soi gương, không muốn nhìn gương mặt ôn nhu luôn nở nụ cười của chính mình.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, nàng rất khi nhớ tới người nhà đã chết, số lần nhớ tới Trương Tử Kiều cũng rất ít. Thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng còn cảm nhận được chút ấm áp. Trên đời này, cuối cùng còn có một người thật tâm muốn nàng vui vẻ.
Nàng giống như con chim bị nhốt trong lồng, dần dần quên đi khoảng trời xanh bên ngoài. Nàng chỉ biết sau đó Trương Tử Kiều trở về huyện Thanh Trì, về sau nữa thì vô âm tín.
Không biết sau khi nàng chết, Trương Tử Kiểu có thật sự đau khổ không. Dù sao cũng qua mười năm, tình cảm lúc còn trẻ mấy ai khảm trong tâm trí?
Mộ Nguyên Xuân tâm tư nhạy cảm, rất nhanh phát hiện tâm tư Mộ Niệm Xuân phiêu lãng, liền nói: “Tứ muội, muội với Trương biểu ca cũng sáu, bảy năm chưa gặp nhỉ!”
Mộ Niệm Xuân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thần sắc tự nhiên đáp: “Đúng vậy, đại cữu sáu năm trước trúng tiến sĩ rời khỏi kinh thành, muội cùng mẹ đưa tiễn họ một đoạn. Từ lúc đó, muội chưa gặp lại biểu ca. Cách xa đã lâu, muội đã sớm quên mất dáng vẻ huynh ấy thế nào.”
“Lần này biểu ca muội về kinh thành, ít nhất cũng ở lại ba năm, Về sau mỗi ngày gặp mặt, muốn nhìn bao lâu đều được.” Mộ Uyển Xuân cười trêu ghẹo.
Mộ Niệm Xuân mím môi mỉm cười.
Hồi ức kiếp trước thật tiếc nuối.
Nàng không biết chính mình có thể sinh tình yêu nam nữ với Trương Tử Kiều hay không, nhưng việc sắp gặp hắn khiến nàng thật sự vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook