Niệm Xuân Quy
-
Chương 13: Khuê học
Mộ gia là gia đình có truyền thống
học nổi danh kinh thành, khuê học cũng không kém phần.
Khu học cho nam và nữ đều ở phía tây bắc Mộ gia, cách nhau một bức tường. Một bên cửa viện là Trúc Lý quán, bên còn lại là Tự Phương các.
Phía bên ngoài có một rừng trúc xanh tươi, gió nhẹ từng cơn, rừng trúc xao động phát ra những âm thanh xào xạc. Tiếng đọc sách đều đặn vang lên, khiến những người khác không tự chủ nhẹ bước, e sợ quấy rầy các thiếu niên đọc sách.
Bên cạnh rừng trúc tinh mỹ, Tự Phương các lộ ra sự thanh nhã yên lặng.
Khuê học không chỉ có đọc sách tập viết, còn có cả thêu thùa, đánh đàn, nấu nướng. Mộ thái phó vì vấn đề giáo dục các cháu gái mà mất khá nhiều tâm tư. Thỉnh các nữ phu tử đều là những người nổi bật trong lĩnh vực.
Dạy đọc và tập viết là nữ phu tử nổi danh khắp kinh thành Trần nương tử, Trần nương tử bác học đa tài, chữ viết vô cùng đẹp. Dạy thêu thùa thì bỏ một số tiền lớn mời Tô nương tử, người am hiểu gấm Tô Châu tới. Dạy đánh đàn là một vị nữ nhạc công tài cao, họ Trịnh.
Ngay cả học nấu nướng cũng là Mẫn nương tử hơn người. Ông bà nội và cha Mẫn nương tử đều là ngự trù, đến nàng, không có nhi tử chỉ có một nữ nhi, chỉ có thể dốc hết trù nghệ gia truyền cho. Mẫn nương mặc dù danh tiếng không hiện, nhưng trù nghệ vô cùng cao siêu.
Có tư cách tiến vào khuê học, ngoại trừ tam tỷ muội Mộ Niệm Xuân, còn có tiểu thư các chi Mộ gia. Tuổi từ mười đến mười lăm, có tất cả tám thiếu nữ.
Dưới sự giáo dục tỉ mỉ của các nữ phu tử, các tiểu thư Mộ gia học đủ thứ, thi thư, thiện âm luật, nữ hồng. Cũng bởi vì Mộ gia khuê học nghiêm cẩn thanh danh, các tiểu thư Mộ gia không lo nơi gả.
Đứng đầu là tiểu thư Mộ Nguyên Xuân tài mạo song toàn mười bốn xuân xanh, có biết bao nhiêu bà mối tới cửa đề cập cầu thân. Chỉ là đều bị Mộ Chính Thiện uyển chuyển từ chối. Thân là huynh trưởng Mộ Trường Hủ chưa đính hôn, muội muội không thể đi trước được.
Mấy phu tử cũng phá lệ thích Mộ Nguyên Xuân. Vị đại tiểu thư này một năm trước trở về Mộ gia, tới khuê học cũng là thời điểm đó. Dựa vào thiên phú hơn người và chăm học khổ luyện, rất nhanh đoạt hết quang mang của mọi người. Thân là phu tử, sao không thích học sinh như vậy chứ?
Về phần tứ tiểu thư Mộ Niệm Xuân, thông minh là có, chỉ tiếc thiếu chăm chỉ. Đọc sách thường thường, nữ công không xuất sắc, tài đánh đàn cũng không xuất chúng. Duy nhất có trù nghệ là hay.
Thân là tiểu thư con vợ cả Mộ gia, tương lai tất nhiên là phải lập gia đình nơi làm đương gia chủ mẫu. Thỉnh thoảng làm vài món lấy lòng phu quân và cha mẹ chồng là được, không cần mỗi ngày đều ở tại phòng bếp. Tài nấu nướng tốt thì có ích lợi gì?
Cũng bởi vậy, thời gian trù nghệ được chúng thiếu nữ buông lỏng, châu đầu ghé tai xì xào. Ngay cả Mộ Nguyên Xuân cũng có vẻ mạn bất kinh tâm. Chỉ có Mộ Niệm Xuân ngưng thần nghe, ánh mắt chăm chú không chớp nhìn từng động tác trên tay Mẫn nương tử.
Mẫn nương tử tuổi chừng ba mươi, dung mạo bình thường, nhưng đôi tay rất tinh xảo. Móng tay cắt ngắn, sạch sẽ hồng hào, miệng nói về kỹ thuật nấu.
Mộ Nguyên Xuân nghe xong vài câu, liền không có hứng thú, ánh mắt theo bản năng rơi trên người Mộ Niệm Xuân.
Xảy ra sự kiện rơi xuống nước, giờ hai người đã đi học được mấy ngày. Những ngày này, hai người cùng vào cùng về, ngươi khiêm ta nhượng, mười phần giống một đôi hảo tỷ muội.
Làm như vậy hiệu quả hết sức rõ ràng, những lời đồn đại không có lợi cho mình nhanh chóng mất đi. Vô tâm phạm sai lầm thành tâm ăn năn Mộ Niệm Xuân cũng nhận được lời khen và tha thứ của mọi người.
Kết quả như vậy, dĩ nhiên không phải Mộ Nguyên Xuân mong muốn.
Hao hết tâm tư thiết hạ khổ nhục kế, nhưng lại nhận được một kết cục như vậy. Quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Mộ Nguyên Xuân tức giận rất nhiều, tỉ mỉ đem sự tình trải qua cân nhắc một lần lại một lần, rốt cục có kết luận.
Lần này là cô ta sơ sẩy khinh thường, một lúc vô ý, liền bị Mộ Niệm Xuân gài bẫy một hồi.
Mộ Niệm Xuân đầu óc đơn giản tùy hứng ngày xưa như thể thay đổi thành một người khác. Tuy là vẫn bộ dạng ngây thơ tươi cười nhưng hành sự tinh thông hơn xưa bội phần. Nói liền khóc, khóc liền cười, trình độ giả dối không kém mình chút nào.
Sau này động thủ lần nữa, nên tỉ mỉ tìm cách mới được……
“Được rồi, nặn hình ta nói tới đây thôi, các ngươi tự luyện đi.”Mẫn nương tử ngừng tay, mỉm cười phân phó.
Chúng thiếu nữ cùng đáp ứng, sau đó tự xắn tay áo lên, bắt đầu luyện tập nặn hình.
Mẫn nương tử dạo qua một vòng, sau đó dừng trước mặt Mộ Niệm Xuân, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi: “Tứ tiểu thư trí nhớ vô cùng tốt, động tác không sai nửa điểm.”
Đâu chỉ là nửa điểm không sai, quả thực có thể trực tiếp làm mẫu cho mọi người.
Bàn tay trắng nõn sử dụng lực rất đều, không nhanh không chậm xoa khối bột, khối bột mềm mại ở trong tay Mộ Niệm Xuân như có linh tính, biến hóa đủ các loại hình dạng. Chỉ chốc lát sau đã đặt khối bột sang một bên. Chờ một chốc bớt nước là có thể tạo hình
Mộ Niệm Xuân được Mẫn nương tử khen, không hề giống ngày trước dương dương tự đắc, trái lại khiêm tốn đáp: “Phu tử quá khen rồi, tay nghề của ta còn rất kém.”
Mẫn nương tử âm thầm gật đầu. Tứ tiểu thư đối với trù nghệ giống như thiên phú, vừa nghe đã hiểu, chỉ ngại tính tình không kiên nhẫn. Một tháng cấm túc đã tẩy hết những điểm nóng vội này của nàng. Hôm nay cả người đều chìm trong sự trầm tĩnh.
Mộ Uyển Xuân đối với trù nghệ không có thiên tư, xoa nửa ngày mà vẫn không nên hình, liền thăm dò mẫu hình của Mộ Niệm Xuân, sau đó cười hì hì trêu ghẹo nói: “Tứ muội, ta thấy muội tay nghề tốt như vậy, sau này có thể làm nữ đầu bếp đó.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nở nụ cười.
Đây đương nhiên là chế nhạo. Đường đường tứ tiểu thư Mộ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, mười ngón không dính bụi. Tương lai xuất giá cũng sẽ là thiếu phu nhân thế gia vọng tộc, chỉ để ý hưởng cả đời phúc là được. Làm sao có thể làm nữ đầu bếp gì.
Mộ Niệm Xuân bị trêu chọc cũng không giận, ngược lại nghiêm trang nói:“Tam tỷ, lời này của tỷ ta sẽ ghi nhớ. Có thể, tương lai có một ngày, ta dựa vào tay nghề này mà sống qua ngày.”
Lúc này đây, ngay cả Mẫn nương tử cũng xì một tiếng nở nụ cười.
Ai cũng không tin lời Mộ Niệm Xuân nói là thật.
Chỉ có Mộ Niệm Xuân tự rõ ràng, những lời này là phát ra từ tận đáy lòng.
Năm đó nàng học tập trù nghệ, đại bộ phận đều là bởi vì hứng thú. Bởi vì trời cho xuất chúng, là người nổi bật nhất trong chúng tỷ muội ở mảng trù nghệ. Bất quá, phần xuất chúng này đối với tứ tiểu thư Mộ gia mà nói chỉ như dệt hoa trên gấm, không đáng giá nhắc tới. Lại không nghĩ rằng, lúc tiến cung, tài năng trù nghệ của nàng trở nên hữu dụng.
Muốn tiếp cận nam nhân kia, giành được niềm vui và sủng ái của hắn, dung mạo xinh đẹp là chưa đủ. Muốn nắm được trái tim người nam nhân, thì phải đi qua dạ dày.
Trong cung quy củ vô cùng nghiêm khắc. Đồ ăn đều phải dùng ngân châm thử độc, khi ăn còn có thái giám ăn thử. Nghĩ chuyện hạ độc hoàng thượng bằng đồ ăn, căn bản là chuyện không thể nào.
Nàng không có mạo muội động thủ, ở bên cạnh hắn ẩn nhẫn, mỗi lần làm xong đồ ăn, thậm chí sẽ chủ động nhận phần thử. Rốt cuộc, hắn buông lỏng dần cảnh giác với nàng. Mà nàng, cũng có cơ hội động thủ.
Cả đời này, nàng đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Trước khi triều đình phân loạn nổi lên bốn phía, nàng sẽ nghĩ biện pháp để Mộ gia không liên lụy. Ai làm hoàng đế, ai muốn tạo phản đều không quan hệ tới nàng, nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, không có năng lực cứu vớt sinh linh trong thiên hạ, chỉ mong người nhà bình an mà thôi.
Lui từng bước nói, nếu loạn thế tiến đến, nàng cũng có thể mang theo mẹ cùng ấu đệ chạy khỏi kinh thành, tìm một nơi không có chiến họa, mai danh ẩn tích sống ở đó. Dựa vào tay nghề nấu ăn, có thể nuôi sống mình và người nhà.
Mộ Niệm Xuân nhào bột xong, bắt đầu tạo hình. Tay nàng nhỏ, rất linh hoạt. Chỉ chốc lát đã nặn bột thành sáu phần, phần thứ nhất là một con thỏ, phần thứ hai là một con lợn, phần còn lại nặn một con khỉ.
Lực chú ý của mọi người đều dồn cả vào đó.
Vào thời khắc này, Liên Kiều nhẹ nhàng bước vào, cười tủm tỉm nói với Mộ Nguyên Xuân: “Tiểu thư, thất thiếu gia La gia tới thăm cô.”
Mộ Niệm Xuân không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cái đuôi của con khỉ bị kéo xệch xuống.
Khu học cho nam và nữ đều ở phía tây bắc Mộ gia, cách nhau một bức tường. Một bên cửa viện là Trúc Lý quán, bên còn lại là Tự Phương các.
Phía bên ngoài có một rừng trúc xanh tươi, gió nhẹ từng cơn, rừng trúc xao động phát ra những âm thanh xào xạc. Tiếng đọc sách đều đặn vang lên, khiến những người khác không tự chủ nhẹ bước, e sợ quấy rầy các thiếu niên đọc sách.
Bên cạnh rừng trúc tinh mỹ, Tự Phương các lộ ra sự thanh nhã yên lặng.
Khuê học không chỉ có đọc sách tập viết, còn có cả thêu thùa, đánh đàn, nấu nướng. Mộ thái phó vì vấn đề giáo dục các cháu gái mà mất khá nhiều tâm tư. Thỉnh các nữ phu tử đều là những người nổi bật trong lĩnh vực.
Dạy đọc và tập viết là nữ phu tử nổi danh khắp kinh thành Trần nương tử, Trần nương tử bác học đa tài, chữ viết vô cùng đẹp. Dạy thêu thùa thì bỏ một số tiền lớn mời Tô nương tử, người am hiểu gấm Tô Châu tới. Dạy đánh đàn là một vị nữ nhạc công tài cao, họ Trịnh.
Ngay cả học nấu nướng cũng là Mẫn nương tử hơn người. Ông bà nội và cha Mẫn nương tử đều là ngự trù, đến nàng, không có nhi tử chỉ có một nữ nhi, chỉ có thể dốc hết trù nghệ gia truyền cho. Mẫn nương mặc dù danh tiếng không hiện, nhưng trù nghệ vô cùng cao siêu.
Có tư cách tiến vào khuê học, ngoại trừ tam tỷ muội Mộ Niệm Xuân, còn có tiểu thư các chi Mộ gia. Tuổi từ mười đến mười lăm, có tất cả tám thiếu nữ.
Dưới sự giáo dục tỉ mỉ của các nữ phu tử, các tiểu thư Mộ gia học đủ thứ, thi thư, thiện âm luật, nữ hồng. Cũng bởi vì Mộ gia khuê học nghiêm cẩn thanh danh, các tiểu thư Mộ gia không lo nơi gả.
Đứng đầu là tiểu thư Mộ Nguyên Xuân tài mạo song toàn mười bốn xuân xanh, có biết bao nhiêu bà mối tới cửa đề cập cầu thân. Chỉ là đều bị Mộ Chính Thiện uyển chuyển từ chối. Thân là huynh trưởng Mộ Trường Hủ chưa đính hôn, muội muội không thể đi trước được.
Mấy phu tử cũng phá lệ thích Mộ Nguyên Xuân. Vị đại tiểu thư này một năm trước trở về Mộ gia, tới khuê học cũng là thời điểm đó. Dựa vào thiên phú hơn người và chăm học khổ luyện, rất nhanh đoạt hết quang mang của mọi người. Thân là phu tử, sao không thích học sinh như vậy chứ?
Về phần tứ tiểu thư Mộ Niệm Xuân, thông minh là có, chỉ tiếc thiếu chăm chỉ. Đọc sách thường thường, nữ công không xuất sắc, tài đánh đàn cũng không xuất chúng. Duy nhất có trù nghệ là hay.
Thân là tiểu thư con vợ cả Mộ gia, tương lai tất nhiên là phải lập gia đình nơi làm đương gia chủ mẫu. Thỉnh thoảng làm vài món lấy lòng phu quân và cha mẹ chồng là được, không cần mỗi ngày đều ở tại phòng bếp. Tài nấu nướng tốt thì có ích lợi gì?
Cũng bởi vậy, thời gian trù nghệ được chúng thiếu nữ buông lỏng, châu đầu ghé tai xì xào. Ngay cả Mộ Nguyên Xuân cũng có vẻ mạn bất kinh tâm. Chỉ có Mộ Niệm Xuân ngưng thần nghe, ánh mắt chăm chú không chớp nhìn từng động tác trên tay Mẫn nương tử.
Mẫn nương tử tuổi chừng ba mươi, dung mạo bình thường, nhưng đôi tay rất tinh xảo. Móng tay cắt ngắn, sạch sẽ hồng hào, miệng nói về kỹ thuật nấu.
Mộ Nguyên Xuân nghe xong vài câu, liền không có hứng thú, ánh mắt theo bản năng rơi trên người Mộ Niệm Xuân.
Xảy ra sự kiện rơi xuống nước, giờ hai người đã đi học được mấy ngày. Những ngày này, hai người cùng vào cùng về, ngươi khiêm ta nhượng, mười phần giống một đôi hảo tỷ muội.
Làm như vậy hiệu quả hết sức rõ ràng, những lời đồn đại không có lợi cho mình nhanh chóng mất đi. Vô tâm phạm sai lầm thành tâm ăn năn Mộ Niệm Xuân cũng nhận được lời khen và tha thứ của mọi người.
Kết quả như vậy, dĩ nhiên không phải Mộ Nguyên Xuân mong muốn.
Hao hết tâm tư thiết hạ khổ nhục kế, nhưng lại nhận được một kết cục như vậy. Quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Mộ Nguyên Xuân tức giận rất nhiều, tỉ mỉ đem sự tình trải qua cân nhắc một lần lại một lần, rốt cục có kết luận.
Lần này là cô ta sơ sẩy khinh thường, một lúc vô ý, liền bị Mộ Niệm Xuân gài bẫy một hồi.
Mộ Niệm Xuân đầu óc đơn giản tùy hứng ngày xưa như thể thay đổi thành một người khác. Tuy là vẫn bộ dạng ngây thơ tươi cười nhưng hành sự tinh thông hơn xưa bội phần. Nói liền khóc, khóc liền cười, trình độ giả dối không kém mình chút nào.
Sau này động thủ lần nữa, nên tỉ mỉ tìm cách mới được……
“Được rồi, nặn hình ta nói tới đây thôi, các ngươi tự luyện đi.”Mẫn nương tử ngừng tay, mỉm cười phân phó.
Chúng thiếu nữ cùng đáp ứng, sau đó tự xắn tay áo lên, bắt đầu luyện tập nặn hình.
Mẫn nương tử dạo qua một vòng, sau đó dừng trước mặt Mộ Niệm Xuân, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi: “Tứ tiểu thư trí nhớ vô cùng tốt, động tác không sai nửa điểm.”
Đâu chỉ là nửa điểm không sai, quả thực có thể trực tiếp làm mẫu cho mọi người.
Bàn tay trắng nõn sử dụng lực rất đều, không nhanh không chậm xoa khối bột, khối bột mềm mại ở trong tay Mộ Niệm Xuân như có linh tính, biến hóa đủ các loại hình dạng. Chỉ chốc lát sau đã đặt khối bột sang một bên. Chờ một chốc bớt nước là có thể tạo hình
Mộ Niệm Xuân được Mẫn nương tử khen, không hề giống ngày trước dương dương tự đắc, trái lại khiêm tốn đáp: “Phu tử quá khen rồi, tay nghề của ta còn rất kém.”
Mẫn nương tử âm thầm gật đầu. Tứ tiểu thư đối với trù nghệ giống như thiên phú, vừa nghe đã hiểu, chỉ ngại tính tình không kiên nhẫn. Một tháng cấm túc đã tẩy hết những điểm nóng vội này của nàng. Hôm nay cả người đều chìm trong sự trầm tĩnh.
Mộ Uyển Xuân đối với trù nghệ không có thiên tư, xoa nửa ngày mà vẫn không nên hình, liền thăm dò mẫu hình của Mộ Niệm Xuân, sau đó cười hì hì trêu ghẹo nói: “Tứ muội, ta thấy muội tay nghề tốt như vậy, sau này có thể làm nữ đầu bếp đó.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nở nụ cười.
Đây đương nhiên là chế nhạo. Đường đường tứ tiểu thư Mộ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, mười ngón không dính bụi. Tương lai xuất giá cũng sẽ là thiếu phu nhân thế gia vọng tộc, chỉ để ý hưởng cả đời phúc là được. Làm sao có thể làm nữ đầu bếp gì.
Mộ Niệm Xuân bị trêu chọc cũng không giận, ngược lại nghiêm trang nói:“Tam tỷ, lời này của tỷ ta sẽ ghi nhớ. Có thể, tương lai có một ngày, ta dựa vào tay nghề này mà sống qua ngày.”
Lúc này đây, ngay cả Mẫn nương tử cũng xì một tiếng nở nụ cười.
Ai cũng không tin lời Mộ Niệm Xuân nói là thật.
Chỉ có Mộ Niệm Xuân tự rõ ràng, những lời này là phát ra từ tận đáy lòng.
Năm đó nàng học tập trù nghệ, đại bộ phận đều là bởi vì hứng thú. Bởi vì trời cho xuất chúng, là người nổi bật nhất trong chúng tỷ muội ở mảng trù nghệ. Bất quá, phần xuất chúng này đối với tứ tiểu thư Mộ gia mà nói chỉ như dệt hoa trên gấm, không đáng giá nhắc tới. Lại không nghĩ rằng, lúc tiến cung, tài năng trù nghệ của nàng trở nên hữu dụng.
Muốn tiếp cận nam nhân kia, giành được niềm vui và sủng ái của hắn, dung mạo xinh đẹp là chưa đủ. Muốn nắm được trái tim người nam nhân, thì phải đi qua dạ dày.
Trong cung quy củ vô cùng nghiêm khắc. Đồ ăn đều phải dùng ngân châm thử độc, khi ăn còn có thái giám ăn thử. Nghĩ chuyện hạ độc hoàng thượng bằng đồ ăn, căn bản là chuyện không thể nào.
Nàng không có mạo muội động thủ, ở bên cạnh hắn ẩn nhẫn, mỗi lần làm xong đồ ăn, thậm chí sẽ chủ động nhận phần thử. Rốt cuộc, hắn buông lỏng dần cảnh giác với nàng. Mà nàng, cũng có cơ hội động thủ.
Cả đời này, nàng đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Trước khi triều đình phân loạn nổi lên bốn phía, nàng sẽ nghĩ biện pháp để Mộ gia không liên lụy. Ai làm hoàng đế, ai muốn tạo phản đều không quan hệ tới nàng, nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, không có năng lực cứu vớt sinh linh trong thiên hạ, chỉ mong người nhà bình an mà thôi.
Lui từng bước nói, nếu loạn thế tiến đến, nàng cũng có thể mang theo mẹ cùng ấu đệ chạy khỏi kinh thành, tìm một nơi không có chiến họa, mai danh ẩn tích sống ở đó. Dựa vào tay nghề nấu ăn, có thể nuôi sống mình và người nhà.
Mộ Niệm Xuân nhào bột xong, bắt đầu tạo hình. Tay nàng nhỏ, rất linh hoạt. Chỉ chốc lát đã nặn bột thành sáu phần, phần thứ nhất là một con thỏ, phần thứ hai là một con lợn, phần còn lại nặn một con khỉ.
Lực chú ý của mọi người đều dồn cả vào đó.
Vào thời khắc này, Liên Kiều nhẹ nhàng bước vào, cười tủm tỉm nói với Mộ Nguyên Xuân: “Tiểu thư, thất thiếu gia La gia tới thăm cô.”
Mộ Niệm Xuân không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cái đuôi của con khỉ bị kéo xệch xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook