Hiện giờ thằng nhóc ấy đã học được bảy, tám phần tay nghề của thợ mộc Lý, vì vậy đã sớm làm sẵn nôi, võng... cho cháu nữ, hơn nữa những thứ này đều được làm rất tinh xảo, chỗ nào cũng toát lên sự tỉ mỉ, dù là nhà giàu có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

 

Tuy nhiên, Triệu Đắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, còn gửi tin cho Đắc Quán, bảo cậu ấy nhanh chóng làm thêm một con ngựa gỗ nữa.

 

Ta đang ngồi trên giường đất ở cữ: "... Ngựa gỗ? A Bố còn chưa đầy tháng, đã cần dùng đến sao?"

 

Triệu Đắc Thiên vừa thay tã cho A Bố vừa cười đắc ý, "Chuẩn bị sớm còn hơn muộn, cứ chuẩn bị sẵn cho con gái ta trước đã!"

 

Từ khi có con gái nhỏ như châu như ngọc, cả người Triệu Đắc Thiên đều thay đổi.

 

Hắn dường như càng thêm hăng hái hơn.

 

Còn tuyên bố từ hôm nay trở đi sẽ tiết kiệm tiền làm của hồi môn cho con gái, nhất định phải cho tiểu cô nương một hôn lễ phong quang khi xuất giá.

 

Ta: "..."

 

Nghĩ hay thật đấy, lần sau đừng có mà nghĩ nữa.

 

Hôn lễ phong quang, là thứ mà người nông dân có thể cho được sao?

 

Tất nhiên, Triệu Đắc Thiên cũng có lúc tự ti.

 

Một đêm nọ, bên trái hắn là A Bố đang ngủ say, bên phải là ta, hắn nhìn con gái rồi lại nhìn ta, nhịn không được khẽ thở dài.

 

"Nương tử, ta chỉ là một hán tử quê mùa, nàng gả cho ta, có phải cảm thấy uất ức không?"

 

Ta "phụt" một tiếng bật cười.

 

"Vậy chàng cho rằng ta nên gả cho ai?"



 

"Gả cho đại phú ông, quý tộc, công tử tuấn tú. Với dung mạo của nàng, cho dù là hoàng tử cũng xứng đáng."

 

"Hahaha ---" Ta nằm trên giường cười ngặt nghẽo, đưa tay véo mạnh hắn một cái.

 

"Gả cho hoàng tử? Sao chàng không nói gả cho Ngọc Hoàng Đại Đế luôn đi? Còn tưởng tượng ra được nữa chứ! Tuy nhiên nói thật, ta cũng từng mơ mộng như vậy, còn từng nghĩ nếu mình là công chúa lưu lạc thì tốt biết mấy. Thực ra nữ tử nào cũng từng có giấc mộng đẹp, nhưng đó cũng chỉ là mộng, chúng ta đều biết điều quan trọng nhất là trân trọng người trước mắt. Hơn nữa, chàng có rất nhiều ưu điểm, gả cho chàng, ta không uất ức."

 

Triệu Đắc Thiên trở mình ôm ta vào lòng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta, "Ta có ưu điểm gì?"

 

Ta nửa đẩy nửa níu kéo, "Chàng có sức lực đấy, ây da, chàng buông ta ra, vẫn chưa được, nhịn thêm hai ngày nữa, sờ mó cũng không được ---"

 

Ngày A Bố đầy tháng, cha ta vui vẻ đánh xe ngựa đến, vừa vào cửa, lão đã cười toe toét chắp tay vái chào mẹ chồng.

 

"Thân gia, cung hỷ cung hỷ!"

 

"Haha, là ông ngoại của tiểu nha đầu đấy à, cùng vui cùng vui, nhìn A Bố nhà chúng ta lớn nhanh như thổi kìa."

 

"Ấy chà! Ta không phải muốn nói đến A Bố, tuy nhiên A Bố quả thật lanh lợi hơn so với những đứa bé khác --- Lạc đề rồi! Ta muốn nói là chúc mừng với ngài, Vạn Nhi nhà ngài đã thi đỗ rồi!"

 

Mẹ chồng nhất thời chưa nghe rõ, "Đỗ cái gì cơ?"

 

"Mẹ, tam đệ đã trúng cử rồi!"

 

Triệu Đắc Thiên ở bên cạnh lập tức nghe hiểu, lập tức kích động hét lớn vào tai mẹ chồng.

 

"Thật sao? Lão gia tử ở dưới suối vàng có nghe thấy không, nhà họ Triệu chúng ta cuối cùng cũng có người làm quan rồi ---"

 

Mẹ chồng vui mừng đến rơi lệ, kích động đến mức thân thể lảo đảo, nếu không phải đang bế A Bố trong lòng, bà ấy hận không thể lập tức ngã xuống đất khóc lớn một trận.

 

Gia cảnh nghèo khó mà có được con cháu đỗ đạt thành danh, những gian nan khổ sở trong đó, người ngoài sao có thể thấu hiểu được.



 

Bao nhiêu sĩ tử mong muốn được cá chép hóa rồng, nhưng những con cá chép kia, còn chưa kịp tìm được dòng sông rộng lớn nhất đã trở thành ngư nhục trên thớt, thân là ngư nhục trên thớt, bị người ta làm thịt, đến c h ế t cũng không nhắm mắt được.

 

Thật sự có thể hóa rồng thành công được mấy người chứ?

 

Tin tức Đắc Vạn trúng cử mà cha ta nói đã truyền đến huyện nha, các vị đại nhân trong huyện lập tức muốn kết giao, hiện giờ Vạn Nhi đang ở huyện nha cùng tri huyện đại nhân uống trà luận kinh.

 

"Tốt tốt tốt, nên làm vậy, chọn ngày chúng ta sẽ mở tiệc mừng, nhất định phải cảm tạ các vị phu tử trong thư viện và các vị bằng hữu đã giúp đỡ."

 

Cha ta vừa nghe đến hai chữ "bằng hữu" lập tức hai mắt sáng rực: "Vậy thì tổ chức ở quán ăn nhỏ của ta đi! Bạc để ta chi!"

 

"Làm vậy sao được?"

 

Cha ta cười gian xảo, "Haizz, đây là vinh hạnh của lão hán ta mà!"

 

Ngày hai mươi sáu tháng Chín, quán ăn nhỏ "Quý Khách Lai Hỉ" ở trấn Đào Nguyên đã tổ chức một bữa tiệc mừng long trọng chấn động cả trấn.

 

Ngày hôm đó, các vị phu tử và học trò trong thư viện, các vị đại nhân trong huyện, bà con hàng xóm trong thôn đều đến dự, Đắc Vạn hiên ngang đứng trước mặt mọi người, lễ phép chu đáo, nâng chén kính rượu, quả nhiên là một thiếu niên lang tài giỏi hiếm có.

 

Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, đã có người lén lút hỏi han xem y đã đính ước hay chưa.

 

Ta và Triệu Đắc Thiên ôm A Bố ngồi trên bàn tiệc, nhìn đệ đệ đã mang lại vinh quang cho gia tộc cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.

 

Nhớ lại những tháng ngày gian nan khổ sở trong hơn một năm qua, càng thêm vui mừng khôn xiết.

 

Con người ta cả đời, cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế, chi bằng tự mình nỗ lực; ảo tưởng viển vông, chi bằng tin tưởng vào bản thân; đi đường tắt, chi bằng đi đường chính đạo.

 

Niềm vui sẽ không tự nhiên mà đến, ngày tháng tốt đẹp phải do bản thân tự tay gây dựng.

_____Hết____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương