136

Cổ tay phải Nhâm Niệm Niên bị gãy, quấn băng vải một vòng lại một vòng, cho nên bình thường anh làm gì cũng phải dựa vào tay trái, nhưng Nhâm Niệm Niên không thuận tay trái, làm gì cũng vụng về, rất mất tự nhiên.

Anh viết chữ xiêu vẹo, rất xấu xí; lúc anh ăn cơm cũng chỉ có thể cầm muỗng, nhưng vẫn run run, cơm và canh đều bị vẩy ra ngoài làm dơ quần áo.

Nhâm Niệm Niên lo lắng Dư Hành sẽ tức giận, nhanh chóng cúi người muốn nhặt cơm lên, nhưng Dư Hành lắc đầu, ôm lấy Nhâm Niệm Niên để anh ngồi trên đùi mình, toàn bộ quá trình đều là đút từng miếng cho Nhâm Niệm Niên.

Sau đó mỗi khi ăn cơm, Dư Hành đều ôm Nhâm Niệm Niên vào trong ngực, kiên nhẫn đút.

Nhâm Niệm Niên luôn cảm thấy xấu hổ, lỗ tai nóng lên, càng làm anh xấu hổ lúng túng là, ngay cả mỗi lần tắm rửa và đi vệ sinh, Dư Hành cũng đều đi cùng.

Khi Dư Hành giúp anh cởi quần áo, ôm anh vào nhà tắm thì, Nhâm Niệm Niên toàn thân trần trụi, cúi đầu không dám nhìn Dư Hành.

Dư Hành cũng bảo Nhâm Niệm Niên dùng lời nói, không cần viết chữ, nếu như hắn không ở nhà, có việc nhất định phải gọi cho hắn.

Nhâm Niệm Niên ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ mình nhất định phải nhanh khỏe lên, không thể lúc nào cũng làm phiền đến Dư Hành.

Sau này vết thương trên người Nhâm Niệm Niên dần chuyển biến tốt, tay phải cũng từ từ khỏi hẳn, thế nhưng vết thương nơi da thường rất ngứa.

Nửa đêm hôm nay Nhâm Niệm Niên bị ngứa tỉnh, anh thực sự khó chịu, cực kỳ muốn gãi gãi gãi gãi.

Chẳng qua là lúc này, cánh tay trái lành lặn bị Dư Hành nắm chặt, Nhâm Niệm Niên cũng không muốn đánh thức Dư Hành đang ngủ say. Vì vậy anh há miệng, dùng răng nhẹ nhàng ma sát, gặm cắn cổ tay.

Nhận thấy được động tĩnh, Dư Hành vốn đang ngủ bỗng mở mắt ra, khi nhìn thấy Nhâm Niệm Niên đang cắn cổ tay, hắn lập tức hoảng hốt, vội ngăn cản, sau đó cầm tay phải Nhâm Niệm Niên đưa lên môi thổi thổi, lại hôn một cái.

Đầu tiên là Nhâm Niệm Niên ngẩn ra, sau đó vừa cười vừa nói: “Càng… Ngứa hơn đó, Dư Dư.”

Dư Hành vội vàng dừng lại, hắn có hơi ngơ ngác, nhất thời không biết làm sao.

Nhâm Niệm Niên cười lắc đầu, một phút sau biến đổi thần thái, nụ cười trên mặt cũng rút đi, anh yếu ớt nói: “Xin lỗi.”

“Dư Dư, bây giờ em không nhớ chút gì, còn bị bệnh, anh… Anh có chê em phiền phức không?”

Dư Hành giật mình.

“Em… Em cảm thấy bây giờ mình rất vô dụng, bình thường ăn, tắm rửa, đi vệ sinh đều cần anh giúp. Dạ dày em luôn khó chịu, thường hay nôn, vừa dơ vừa ghê tởm, xin lỗi, Dư Dư, em… Không có cố ý, em luôn cố nhịn không nôn, thế nhưng… Thế nhưng rất khó chịu…”

“Còn có khẩu vị của em cũng trở nên kỳ lạ, thích ăn đồ chua, Dư Dư hẳn đã nhường nhịn em, mua thật nhiều ô mai và táo chua về, xin lỗi.”

Nhâm Niệm Niên không ngừng xin lỗi, nói ra các loại lo lắng trong lòng, anh cẩn thận kéo ống tay áo Dư Hành, rất sợ Dư Hành đột nhiên tức giận sẽ bỏ đi.

“Em cũng rất dễ ngủ, mỗi đêm cũng không thể nói chuyện phiếm với anh. Dư Dư, có đôi khi anh mới nói được phân nửa, bởi vì em quá mệt nên không cẩn thận ngủ mất, đúng… Đúng không ——”

“Đừng nói nữa.” Dư Hành không chịu được che miệng anh, bình thường ánh mắt lãnh đạm, vào giờ phút này lại tràn đầy đau lòng cùng hối hận: “Những điều này không phải lỗi tại em, em không cần xin lỗi.”

Bất luận là thầy Niên Niên hay Tiểu Ngốc Niên trước mắt, mỗi một lần nghe được hai tiếng ‘Xin lỗi’ từ miệng Nhâm Niệm Niên, Dư Hành đều đau xót.

Nhâm Niệm Niên có lỗi gì?

Người nên nói ‘Xin lỗi’ phải là hắn mới đúng.

Còn mang theo quá nhiều mơ hồ, Nhâm Niệm Niên lại hỏi thêm lần nữa: “Dư Dư, anh… Thực sự sẽ không chê em phiền phức sao?”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

Lời còn chưa dứt, Nhâm Niệm Niên liền nhe răng cười, chủ động chạm tay vào ngực Dư Hành, giống như xin thề, nói: “Dư Dư, sao anh lại tốt như vậy! Em nhất định phải nhanh khỏe, cũng sẽ cố gắng nhớ ra anh, nhớ anh đối xử với em rất tốt.”

Dư Hành ‘Ừ’ một tiếng, nhanh chóng ôm chặt Nhâm Niệm Niên vào ngực.

Hắn bỗng nhiên bắt đầu sợ, hắn sợ phụ sự chờ mong của Nhâm Niệm Niên, nghĩ đến những chuyện trước kia, hắn nào có thật tốt?

Rõ ràng luôn bắt nạt Nhâm Niệm Niên, lần lượt thử cùng dằn vặt anh, làm rất nhiều chuyện tổn thương anh.

Trong chốc lát, Nhâm Niệm Niên liền ngủ lại, mà Dư Hành ôm anh thức trắng đêm…

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, bởi vì dưới quần lại không tự chủ ngẩng cao lều, Dư Hành phải rời giường đến phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.

Từ sau khi biết được Nhâm Niệm Niên mang thai, trong khoảng thời gian này, Dư Hành luôn cấm sinh hoạt tình dục. Mỗi khi cương lên, hắn đều cố nén dục vọng, sau đó gạt Nhâm Niệm Niên, len lén dùng tay phải giải quyết.

Hiện tại nhìn Tiểu Ngốc Niên suốt ngày hi ha, không buồn không lo, ngay cả hôn một cái mà Dư Hành cũng không dám, chỉ có thể hôn tóc anh, sờ mặt, nắm tay hoặc là ôm.

Trước kia Dư Hành luôn lo được lo mất, chỉ có ôm thật chặt Nhâm Niệm Niên, đè trên người anh, chỉ có khi xỏ xuyên qua Nhâm Niệm Niên, vùi bản thân vào chỗ sâu nhất trong thân thể Nhâm Niệm Niên, hắn mới cảm giác được Nhâm Niệm Niên chạy không thoát, chỉ có thể thuộc về mình.

Mà bây giờ, Dư Hành chỉ nhẹ nhàng nắm tay Nhâm Niệm Niên liền cảm thấy an tâm bội phần.

137

Nhâm Niệm Niên đã mang thai bốn tháng, hình như từ tháng thứ ba, bụng bắt đầu lớn. Nhưng Nhâm Niệm Niên gầy yếu, bây giờ còn chưa quá rõ ràng, chỉ lồi ra một chút, xem như bụng cũng khá bằng phẳng.

Nhâm Niệm Niên ngây ngốc cũng không phát giác cái gì, phỏng chừng còn tưởng rằng mình mập lên, có chút nay bụng, cho nên tạm thời còn chưa để ý.

Nhưng nếu chờ bụng thật sự nhô ra, Dư Hành có hơi đau đầu, hắn không biết nên giải thích với Nhâm Niệm Niên như thế nào.

Trải qua thời gian dài tĩnh dưỡng, về cơ bản Nhâm Niệm Niên đã khỏi, trên người cũng không để lại vết sẹo gì, Dư Hành lại một lần nữa tự mình đeo lục lạc cho Nhâm Niệm Niên.

Lúc trước vòng tay này dính đầy máu, Dư Hành lập tức cầm đi rửa sạch, hơn nữa tay Nhâm Niệm Niên lại bị thương, chuông đung đưa rất ồn ào, cũng không thích hợp đeo.

Nhâm Niệm Niên rất thích món quà này, lúc này càng không ngừng lắc, nghe bên tay vang lên ‘Đinh đang’, trong lòng cảm thấy vừa quen thuộc vừa vui sướng.

Dư Hành cũng tháo kính trên sống mũi Nhâm Niệm Niên xuống, lấy ra kính áp tròng. Lúc trước Nhâm Niệm Niên không mang qua thứ này, vụng về không biết làm, Dư Hành kiên nhẫn giúp anh, lúc mắt ngứa thì thổi một cái.

Thấy Nhâm Niệm Niên chớp chớp, vành mắt đỏ đáng thương, yết hầu Dư Hành khẽ động, sinh ra xúc động muốn hôn Nhâm Niệm Niên, nhưng hắn chỉ sờ lệ chí ở khóe mắt Nhâm Niệm Niên.

Trong thoáng chốc Dư Hành nghĩ đến, Nhâm Niệm Niên đã từng nói anh không muốn làm Omega, tình nguyện làm một Beta phổ thông, tự do tự tại thì tốt hơn.

Khi đó Dư Hành cũng không biết Nhâm Niệm Niên khó mang thai, lúc nhỏ cũng từng trải qua chuyện đáng sợ.

Dư Hành vẫn rất để ý đến lệ chí ở khóe mắt Nhâm Niệm Niên, người ta nói người có lệ chí, dễ đa sầu đa cảm, suốt đời luôn lo lắng không yên.

Trái lại Nhâm Niệm Niên rất lạc quan, anh nói mình không thích khóc, nói không chừng tương lai sẽ gặp được rất nhiều người thú vị, xảy ra chuyện càng vui vẻ, cho nên đây là giọt lệ hạnh phúc.

Lúc đó Dư Hành nghe không hiểu, cũng không có thật sự thấu hiểu Nhâm Niệm Niên. Nhiều năm sau đó, trong lòng Dư Hành chua xót đan xen, cho dù nhìn vào khuôn mặt tươi cười ngu ngốc của Nhâm Niệm Niên đều cảm thấy khổ sở.

Hôm nay Dư Hành dẫn Nhâm Niệm Niên ra ngoài dạo phố. Đã lâu hắn không có lịch trình hoạt động, bây giờ đã ở trạng thái nửa rút khỏi giới giải trí, không nổi tiếng như trước.

Dư Hành đội mũ và kính râm ra ngoài, bây giờ hắn cũng không sợ bị người khác nhận ra, không cần phải trốn tránh nữa. Dư Hành suy nghĩ lớn gan, muốn nắm tay Nhâm Niệm Niên, cùng anh đi trên đường lớn.

Mà Nhâm Niệm Niên tính tình trẻ con, đã quên đau khổ, vừa đi dạo vừa ăn, còn bảo Dư Hành mua cho anh một cái bong bóng, bong bóng hình cá mặn.

Đúng vậy, Nhâm Niệm Niên không thích chó mèo đáng yêu, thỏ, cọp, hoặc là nhân vật hoạt hình nào khác mà lại chọn một bong bóng cá mặn.

Sau đó nổi lên một trận gió, Nhâm Niệm Niên nhất thời không nắm chặt, bong bóng cá mặn liền bay ra ngoài, nhưng không bay xa, mà là mắc trên một cái cây.

Dư Hành chuẩn bị leo lên cây lấy, Nhâm Niệm Niên lại lắc đầu, muốn tự mình làm. Dư Hành bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nâng mông Nhâm Niệm Niên lên, ôm lấy anh.

Nhâm Niệm Niên ngước đầu, vươn cánh tay dài ra, cuối cùng cũng lấy được bong bóng xuống. Nhưng cái tư thế bị Dư Hành nâng cao lên này, đột nhiên làm anh nhớ ra gì đó, trước mắt cũng lóe lên vài cảnh tượng.

Dường như Nhâm Niệm Niên gặp được Dư Hành mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt hơi lộ ra ngây ngô nhưng ánh mắt trong sáng kiên định; anh dường như lại nhìn thấy Dư Hành hai mươi ba tuổi, hắn thành minh tinh đẹp trai tỏa sáng, đôi mắt càng thâm thúy mê người.

Còn có giờ phút này, Dư Hành đang ôm anh, cẩn thận che chở anh.

Những cảnh tưởng này đan xen biến ảo, mặt và bóng dáng Dư Hành cũng từ từ chồng lên nhau. 

“Dư Dư, đột nhiên em…” Nhâm Niệm Niên ngơ ngẩn mở miệng.

Thấy thần sắc Nhâm Niệm Niên bất thường, Dư Hành nhanh chóng buông anh xuống: “Đột nhiên làm sao vậy? Niên Niên, có phải em khó chịu chỗ nào nữa không?”

Tim Nhâm Niệm Niên đập thình thịch không ngừng, anh không tự chủ nhìn chằm chằm miệng Dư Hành, đột nhiên thật muốn…

“Dư Dư, em… Em có thể hôn anh một cái không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương