Niệm Niên Hữu Dư
Chương 48: Thầy Niên Niên, em rất vui

115

Về mẹ kế của Nhâm Niệm Niên, sau khi Hạ Sênh tiếp tục điều tra, đã tra ra rất nhiều chuyện của người phụ nữ họ Văn kia.

Bà ta tên là Văn Dung Chi, sau khi ly dị với người chồng đầu tiên liền dẫn theo con trai tái hôn với ba của Nhâm Niệm Niên.

Khoảng những năm Nhâm Niệm Niên học cấp ba, Văn Dung Chi lại ly hôn với ba Nhâm, đồng thời ly hôn rất không vui vẻ, Văn Dung Chi đòi tài sản không được, suýt chút nữa bị kiện.

Sau đó không đến mấy năm, Văn Dung Chi lại câu được một ông chủ có tiền, vì tiền mà tình nguyện làm vợ bé. Sau khi vợ cả tìm tới cửa, ông chủ kia phá sản, Văn Dung Chi cũng hoàn toàn không thèm quan tâm, bà ta ngầm dùng thủ đoạn rút được một khoản tiền rất lớn, sau đó qua vùng khác mở tiệm làm ăn.

Về phần con trai của Văn Dung Chi – Tưởng Xuyên Thành – Hạ Sênh phát hiện người mẫu Jared gần đây chụp quảng cáo chung với Dư Hành, tên tiếng trung cũng trùng hợp là tên này.

Trùng tên trùng họ, không phải là trùng hợp, hoàn toàn là cùng một người.

Hạ Sênh xoa xoa mi tâm, nhanh chóng gọi điện thoại…

Chụp ảnh trong studio đến trưa, sau buổi cơm trưa, các nhân viên đều đang nghỉ ngơi, Dư Hành và Jared Tưởng Xuyên Thành cũng tự thư giãn trong phòng nghỉ.

Đột nhiên ‘Cốc cốc’ hai tiếng, sau khi trợ lý Tiểu Diệp của Dư Hành mở cửa liền thấy Tưởng Xuyên Thành đang đứng trước cửa cười tủm tỉm.

“Anh Jared, có chuyện gì sao?”

“Ừ, anh muốn tâm sự riêng với Dư tiên sinh.”

Tiểu Diệp nghe xong liền quay đầu nhìn Dư Hành, Dư Hành thản nhiên, cũng không cho Tiểu Diệp ánh mắt gì, dáng vẻ là ngầm cho phép.

Sau khi Tưởng Xuyên Thành đi vào, Tiểu Diệp thức thời đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Tưởng Xuyên Thành rất tự nhiên ngồi bên cạnh Dư Hành, còn chớp mắt nhìn hắn, sóng mắt mênh mông quyến rũ, ý cười bên môi cũng càng ngày càng sâu.

Dư Hành lạnh lùng, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Tưởng Xuyên Thành đến gần Dư Hành, hắn vươn tay dự định nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Dư Hành, khiêu khích hai cái, không ngờ lại bị Dư Hành giơ tay chặn lại.

Tưởng Xuyên Thành cười giả lả, nhân cơ hội sờ soạng mu bàn tay Dư Hành, ám chỉ mười phần.

“Đừng làm chuyện vô ích.” Dư Hành đứng lên, giọng nói đặc biệt lạnh lùng: “Cậu không muốn chụp tiếp quảng cáo này sao?”

Tưởng Xuyên Thành rùng mình.

Từ khi hắn bắt đầu lăn lộn đến khi đạt được địa vị này, đương nhiên không chỉ dựa vào khuôn mặt và vóc người, mỗi năm có rất nhiều người mới gia nhập làng người mẫu, rất nhiều mẫu còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn hắn. Tưởng Xuyên Thành hiểu lúc cần thiết phải dùng thủ đoạn, hắn cũng không để ý cái gọi là quy tắc ngầm.

So với giới giải trí, bây giờ giới người mẫu là loạn nhất, bởi vì tỷ lệ tiến vào giới này rất thấp, ngành nghề thiếu hụt lại hạn chế, quy tắc ngầm đã thành thói quen từ lâu, người mẫu ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên kiếm được rất nhiều tiền.

Mấy năm nay Tưởng Xuyên Thành đã chịu đựng rất nhiều mới có thể leo lên từng bước.

Nhìn Dư Hành ở trước mặt, Tưởng Xuyên Thành vừa nghĩ tới cùng là bán thân, Nhâm Niệm Niên lại có thể dễ dàng trèo lên Dư Hành, hắn đố kỵ đỏ mắt, sắp phát điên!

Ông trời không công bằng, dựa vào cái gì.

Dựa vào cái gì Nhâm Niệm Niên ưu tú như vậy, hắn cố gắng thế nào cũng không bằng Nhâm Niệm Niên, từ nhỏ đến lớn, hình như tất cả mọi người xung quanh đều thích anh.

Sau khi rời đi với mẹ Văn Dung Chi, sau này hắn nghe được nhà Nhâm Niệm Niên xảy ra tai nạn giao thông. Ba Nhâm chết, em gái  bị mù, đáng lý Nhâm Niệm Niên nên chết theo mới đúng!

Nhưng anh vẫn sống tốt đến hiện tại!

“Dư tiên sinh, nghe nói anh rất hứng thú Nhâm Niệm Niên, lẽ nào anh không muốn biết quan hệ của tôi và anh ta sao?”

Tưởng Xuyên Thành dứt lời, Dư Hành bỗng dưng ngẩn ra.

Thấy thế, Tưởng Xuyên Thành lại mò tới, kéo tay Dư Hành.

116

Chỉ cần nghĩ tới Tưởng Xuyên Thành, nhớ tới gương mặt đáng ghét của hắn, Nhâm Niệm Niên liền thấp thỏm bất an, cực kỳ lo lắng, anh vội vàng gọi điện thoại cho Dư Hành.

Số điện thoại hiện tại của Dư Hành là hắn chủ động lưu vào trong máy Nhâm Niệm Niên.

Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia không phải là Dư Hành, truyền đến hai tiếng cười nhạo.

Đầu ngón tay Nhâm Niệm Niên run lên, lập tức nhíu mày, nghe tiếng cười kia lộ ra dối trá cùng ghê tởm.

“Mới hai ngày không gặp, anh hai lại muốn gặp tôi?” Tưởng Xuyên Thành nói.

“Đừng có gọi tao như vậy.” Hiếm khi giọng nói Nhâm Niệm Niên lạnh lẽo: “Dư tiên sinh đâu?”

“Anh đoán.”

Rõ ràng Tưởng Xuyên Thành đang cố ý kích động Nhâm Niệm Niên.

Hiện tại hắn đang cầm di động Dư Hành thể hiện rõ Dư Hành đang ở bên hắn, ở chung với hắn, chỉ là Dư Hành vì công việc hay chuyện gì khác?

Nhâm Niệm Niên không rõ lắm.

Càng lúc Nhâm Niệm Niên càng hoảng loạn, không đợi Tưởng Xuyên Thành nói tiếp, anh liền cúp máy trước.

Nói trong điện thoại không rõ ràng, Nhâm Niệm Niên quyết định xin nghỉ, tự mình đi gặp Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên không phải không tin Dư Hành, anh chỉ lo lắng cho Dư Hành, rất sợ Tưởng Xuyên Thành vì mình mà làm ra chuyện gì bất lợi cho Dư Hành, làm tổn thương Dư Hành.

Dù sao Tưởng Xuyên Thành cũng không khác gì mẹ hắn, điên khùng như nhau, huống hồ từ nhỏ hắn đã gian ác xảo quyệt, thích làm chuyện xấu, đến hôm nay không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Cân nhắc đến các loại nguyên nhân, Nhâm Niệm Niên không liên hệ với Dư Hành mà gọi cho Tiểu Diệp – trợ lý của Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên đã đến gần đó, muốn nhờ Tiểu Diệp hỗ trợ, sắp xếp cho anh gặp mặt Dư Hành, anh có việc gấp muốn nói với hắn.

Tiểu Diệp kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Nhâm Niệm Niên đột nhiên sang đây, hắn sợ đến mức vội vàng dẫn Nhâm Niệm Niên trốn vào trong.

Quan hệ của Nhâm Niệm Niên và Dư Hành là bí mật, nhỡ đâu bị người khác thấy hoặc bị paparazzi theo dõi, vậy sẽ phiền to.

Nhâm Niệm Niên áy náy, quả thực anh quá nóng lòng.

Tiểu Diệp nói chuyện này cho Dư Hành, Dư Hành gật đầu, sau đó để Tiểu Diệp đưa Nhâm Niệm Niên đến khách sạn vào đêm nay.

Tám giờ tối, Nhâm Niệm Niên đến khách sạn, đi vào phòng của Dư Hành liền thấy Tưởng Xuyên Thành nằm trên giường.

Tưởng Xuyên Thành mới tắm xong mặc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực; tóc cũng xõa, còn chưa khô.

Lúc trước Tưởng Xuyên Thành nhận được tin nhắn của Dư Hành, nói hắn đến chỗ này, còn gọi Tiểu Diệp đưa thẻ phòng cho Tưởng Xuyên Thành.

Trong nhận thức của Tưởng Xuyên Thành, buổi tối hẹn tâm sự trong khách sạn, đương nhiên là không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài, hắn lập tức tắm rửa sạch sẽ, chờ Dư Hành.

Nghe được tiếng bước chân, Tưởng Xuyên Thành còn tưởng rằng là Dư Hành, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi, ai ngờ người đi vào là Nhâm Niệm Niên?!

Bốn mắt nhìn nhau, hai người hoàn toàn kinh ngạc.

Bước chân Nhâm Niệm Niên cứng đờ, tình cảnh trước mắt mập mờ không rõ làm anh nghĩ tới rất nhiều chuyện đáng sợ.

Tưởng Xuyên Thành cười nhạt, từ từ đứng dậy, cố ý nói: “Nhâm tiên sinh, quấy rầy chuyện tốt của người khác là không có đạo đức.”

“…..” Nhâm Niệm Niên im lặng không nói, ánh mắt thay đổi vài lần.

Tưởng Xuyên Thành càng thêm đắc ý, đi tới trước mặt Nhâm Niệm Niên: “Nhâm Niệm Niên, không phải anh muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Anh thông minh như vậy, hẳn là nhìn một cái đã hiểu nhỉ, giống như anh đã thấy, tôi và Dư Hành ——”

“Lời nói dối của mày vẫn tệ như xưa.” Nhâm Niệm Niên cắt ngang lời hắn: “Tưởng Xuyên Thành, cách xa Dư Hành một chút! Bằng không…”

“Bằng không thế nào? Nhâm Niệm Niên, anh cho anh là ai? Bây giờ anh có cái gì để uy hiếp tôi?”

Tưởng Xuyên Thành còn chưa nói xong, Nhâm Niệm Niên bỗng nhiên vung tay lên đấm hắn một cái.

Giống như lần đó hai người xé mặt khi còn học cấp ba, quyền cước đấm đá nhau, đối mặt với Tưởng Xuyên Thành, cho dù lúc bình thường Nhâm Niệm Niên hiền lành đi chăng nữa, nhưng bị ép điên cũng sẽ đánh người.

Tưởng Xuyên Thành xoa xoa nửa bên mặt đau nhức, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, tức giận vung một quyền về phía Nhâm Niệm Niên.

Nhưng mà, một quyền này của hắn bị Dư Hành không biết xuất hiện từ lúc nào chặn lại.

Dư Hành dùng bàn tay nắm chặt quả đấm của Tưởng Xuyên Thành, chắn trước mặt Nhâm Niệm Niên, lại thừa dịp Tưởng Xuyên Thành giật mình, đá mạnh một đá vào bụng hắn.

Tưởng Xuyên Thành đau đớn ôm bụng liên tục lui về phía sau, kết quả hắn trượt chân, ngã ngồi trên mặt đất.

Giờ phút này, tóc tai Tưởng Xuyên Thành bù xù, áo choàng tắm trên người nhăn nhúm, trên mặt và bụng mơ hồ đau đớn, có vẻ cực kỳ thê thảm.

“Thì ra là như vậy.”

Người tính kế đêm nay, kỳ thực là Dư Hành.

Sắc mặt Tưởng Xuyên Thành tái xanh, tức đến mặt vặn vẹo. Mà Nhâm Niệm Niên lại ngơ ngác nhìn Dư Hành, đầu óc hơi mê man. Dư Hành cầm tay anh, nhẹ giọng nói: “Lát nữa sẽ giải thích với anh.”

Sau đó Dư Hành lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Xuyên Thành: “Đây là mày tự tìm.”

Hắn đi tới còn muốn đạp Tưởng Xuyên Thành một đạp, chẳng qua lần này hắn phản ứng nhanh, lăn một vòng sang một bên.

“Dư… Dư Hành! Anh… Anh đừng quá đáng!”

“Còn có chuyện quá đáng hơn, mày muốn thử không?” Ánh mắt Dư Hành vừa lạnh vừa độc, Nhâm Niệm Niên đứng bên cạnh cảm thấy như quay lại mấy năm trước, nhìn thấy thiếu niên hung dữ đánh nhau.

Vẻ mặt Tưởng Xuyên Thành kinh khủng, lại cố giả vờ trấn định: “Thế… Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn giết chết tôi sao? Dư Hành, anh phải nghĩ kỹ bản thân là thân phận gì, đêm nay ba người chúng ta ở trong khách sạn, nếu bị truyền ra ngoài sẽ trở thành đầu đề! Mọi người sẽ bàn tán anh thế nào? Fan của anh có thất vọng không? Nếu tôi xảy ra chuyện ở đây, anh phải ăn nói thế nào với công ty và người đại diện của tôi?”

Nhâm Niệm Niên cau mày, quả thực Tưởng Xuyên Thành nói không sai, chuyện này không phải nhất thời xúc động mà dùng bạo lực giải quyết.

“Cút!” Dư Hành hét lên, cái quảng cáo này không thể quay được nữa, phải đổi Tưởng Xuyên Thành.

Về phần kế tiếp nên làm thế nào, kỳ thực trong lòng Dư Hành đã nghĩ xong xuôi, người tổn thương Nhâm Niệm Niên, phải hành hạ hắn một trận nhớ đời.

Sau khi Tưởng Xuyên Thành u ám rời đi, Nhâm Niệm Niên còn chưa kịp phản ứng thì Dư Hành đã ôm chặt lấy anh: “Xin lỗi.”

Nhâm Niệm Niên ngẩn ra, rõ ràng Dư Hành đã nhấn mạnh không cho phép Nhâm Niệm Niên nói bất kỳ từ xin lỗi nào, bây giờ hắn lại nói xin lỗi anh.

Thông qua Hạ Sênh, Dư Hành đã biết được tình cảnh gai đình của Nhâm Niệm Niên, hắn cố ý cho Tưởng Xuyên Thành cơ hội tiếp cận mình, muốn nhìn xem hắn đang chơi cái gì.

Má đối với Nhâm Niệm Niên, Dư Hành đang đánh cược.

Bất luận thân thể kết hợp bao nhiêu lần, mạnh mẽ giữ chặt Nhâm Niệm Niên, cột Nhâm Niệm Niên vào bên người, nhưng trong lòng Dư Hành vẫn luôn bất an.

Hắn muốn nhìn xem Nhâm Niệm Niên sẽ phản ứng thế nào, Nhâm Niệm Niên sẽ tin tưởng hắn sao?

Kết quả ngoài dự liệu của Dư Hành, phản ứng của Nhâm Niệm Niên rất lớn, còn dũng cảm chạy tới nơi này, nói những lời uy hiếp Tưởng Xuyên Thành.

Nhâm Niệm Niên tin tưởng hắn, bảo vệ hắn.

Trong giây phút đó, trong lòng Dư Hành luôn chưa từng yên ổn, bây giờ lại quên đi đau xót đã từng bị vứt bỏ, không hận cũng không oán, ngay cả suy nghĩ trả thù cũng biến mất.

“Xin lỗi, Nhâm Niệm Niên.”

Lúc này, Dư Hành không chỉ ôm Nhâm Niệm Niên, hắn còn nâng eo và mông Nhâm Niệm Niên lên, chậm rãi nâng anh lên cao.

“Nhưng thầy Niên Niên, em rất vui.”

Hai chân cách mặt đất, lại một lần nữa Nhâm Niệm Niên bị Dư Hành nâng lên cao, giống như năm năm trước.

Trải qua hoạt động nguyên đán năm đó, Dư Hành tặng anh một cái khăn choàng cổ màu hồng tự tay hắn đan, Nhâm Niệm Niên ngốc ngốc nói ‘Ôm yêu thương’ Dư Hành, cuối cùng lại bị Dư Hành bế lên.

Khóe mắt Nhâm Niệm Niên rơi lệ, anh lặng lẽ ngắm nhìn Dư Hành, thấy được…

Tiểu Dư của anh.

Sau khi chật vật rời khỏi khách sạn, Tưởng Xuyên Thành khá bất an, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Dư Hành lại một lòng với Nhâm Niệm Niên như vậy.

Việc đã đến nước này, Dư Hành sẽ không dễ dàng buông tha hắn! Nếu để cho Dư Hành tiếp tục điều tra chuyện của hắn, nhất định sẽ moi ra ngày càng nhiều, những chuyện kia rất bất lợi với hắn, hắn nhất định phải tiên hạ thủ vi cường*!

(Ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

Tưởng Xuyên Thành cười lạnh liên lạc với một số người, may là hắn tiếp cận trước Dư Hành, sớm có chuẩn bị.

117

Bệnh viện, sau ba tháng phẫu thuật, Nhâm Niệm Tư kiên trì điều dưỡng, thân thể đã dần khôi phục.

Không có suốt ngày nằm trên giường, bây giờ Nhâm Niệm Tư ngồi trên xe lăn, trước mặt đặt một bàn vẽ bằng gỗ. Cô cầm bút chì, nghệch ngoạc vài bút, phác họa khái quái sự vật trên giấy trắng.

Nhâm Niệm Tư rất có thiên phú hội họa, bất luận là phác họa ký họa, hay là vẽ màu nước, cô đều làm được. Nhưng thứ cô am hiểu nhất vẫn là vẽ người, nhiều lần đoạt giải trong các cuộc thi vẽ lớn nhỏ.

Chỉ tiếc, bây giờ cô không thể nhìn thấy, hoàn toàn không phân biệt được các loại màu sắc, cũng dây màu nước dính đầy tay, quần áo cũng bị bẩn, hoàn toàn không vẽ tranh được.

Lúc này, mặc dù cầm bút chì, Nhâm Niệm Tư tưởng tượng ra nhân vật và phong cảnh trong tranh cũng không dễ, dường như hình vẽ trên giấy đều chồng lên nhau, có vẻ lộn xộn.

Nhâm Niệm Tư nắm chặt cục tẩy trong tay, lại không biết nên tẩy chỗ nào, cô có hơi bồn chồn, cũng vụng về, sau đó cục tẩy từ trong tay lăn xuống.

Nhâm Niệm Tư ngẩn người, trong đôi mắt u ám không có thần, cô khó khăn cúi người xuống, vươn tay quờ quạng, sau đó không cẩn thận cả người cả xe ngã xuống, vang lên một cái ‘Rầm’.

Điều dưỡng Tiểu Đông phụ trách chăm sóc Nhâm Niệm Tư, lúc này trùng hợp đến cửa phòng bệnh. Thấy cảnh tượng này, Tiểu Đông hoảng sợ, vội vàng đỡ Nhâm Niệm Tư dậy.

Quần áo bệnh nhân của Nhâm Niệm Tư bị bẩn, giấy vẽ cũng bay lung tung, Tiểu Đông cực kỳ đau lòng, nhưng không ngờ một giây sau, Nhâm Niệm Tư che ngực, lông mày cũng nhíu chặt, trán rịn đầy mồ hôi.

“Tiểu Tư, em làm sao vậy? Có phải lại đau hay không?” Tiểu Đông lo lắng không ngớt, nhanh chóng dìu cô lên giường nằm.

Nhâm Niệm Tư cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang phập phồng kịch liệt, cô ho mạnh, ho đến ra máu.

Điều dưỡng Tiểu Đông sợ đến trắng bệch, nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ.

Nhâm Niệm Tư chợt túm tay Tiểu Đông, nài nỉ: “Chị Tiểu Đông, chuyện này chị đừng… Đừng nói cho… Anh trai em, xin chị…”

Trong lòng Tiểu Đông chợt co rút, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng giãy giụa, cuối cùng gật đầu: “Ừ.”

Rất sợ Nhâm Niệm Tư bị đả kích lần hai, cô đành phải đồng ý.

118

Đêm đã khuya, mỗi đêm Khâu Tòng Quân đều phải nói chuyện phiếm với Kiều Minh, có đôi khi hai người gọi video, có đôi khi là gọi điện thoại và nhắn tin, hoặc là gửi meme tình yêu.

Hầu như mỗi ngày Kiều Minh đều có thể nhận được rất nhiều ảnh mới từ Khâu Tòng Quân, có hơi hoài nghi có khi nào trong di động của Khâu Tòng Quân toàn là meme hay không?

Khâu Tòng Quân cười ha ha: “Minh Minh, trong di động tớ còn dư 128GB này, lưu bao nhiêu meme cũng không thành vấn đề đâu! Hơn nữa tớ sẽ xóa meme theo định kỳ, bây giờ hơn một ngàn tấm, mặc dù phần lớn đều là meme, nhưng tớ đảm bảo, tương lai sẽ toàn ảnh của cậu.”

Kiều Minh vốn muốn phun tào, nghe thế liền mềm nhũn, im lặng.

“Ha ha, có phải bị tớ làm cảm động không? Bảo bối, Minh Minh đại bảo bối.”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

“Không không, phải gọi là kỹ năng tâm tình MAX.”

“…..” Kiều Minh không thể không thừa nhận, y nói không lại hắn.

Tuần trước, mỗi ngày bọn họ đều tâm sự đến nửa đêm, thậm chí là hừng đông. Vì Kiều Minh, Khâu Tòng Quân cũng không thèm chơi game, thấy sắc quên nghĩa, tạm thời gạt đồng đội qua một bên.

Bởi vì tuần trước ngủ quá muộn, từ tuần này trở đi, Kiều Minh dặn đi dặn lại Khâu Tòng Quân phải ngủ sớm.

Khâu Tòng Quân gật đầu, nhưng hắn phải nghe Kiều Minh nói ngủ ngon, còn cho hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon ‘Moaz moaz moaz’ mới bằng lòng ngủ.

Khâu Tòng Quân chìm đắm trong yêu đương, dáng vẻ còn ngu hơn bình thường, suốt ngày hắn cứ nghĩ tới Kiều Minh, không lo làm việc, thường quay sang nhìn Kiều Minh, sau đó không kiềm lòng được cười ngớ ngẩn.

Người sáng suốt nhìn là biết hắn đang yêu, người đàn ông cuồng say trong tình yêu nồng cháy, chậc chậc chậc…

Chỉ là hai người mới chính thức quen nhau hơn một tháng, Kiều Minh lại đột nhiên hành động lạ thường.

Bắt đầu từ tuần này, không chỉ liên tục mắc lỗi trong công việc, cứ cách ba năm ngày là Kiều Minh xin nghỉ, các đồng nghiệp xầm xì lén lút, nghĩ có phải trong nhà Kiều Minh đã xảy ra chuyện gì hay không.

Khâu Tòng Quân nóng như lửa đốt, hắn gọi điện thoại cho Kiều Minh, mấy ngày hôm trước Kiều Minh còn nghe điện thoại, nói mình không sao, bảo Khâu Tòng Quân an tâm.

Thế nhưng khi Khâu Tòng Quân còn muốn hỏi tiếp, Kiều Minh nói một hai câu liền vội vã cúp máy.

Hôm nay Khâu Tòng Quân gọi điện thoại, đầu dây bên kia lại cúp máy.

Khâu Tòng Quân muốn đi tìm Kiều Minh, lại phát hiện hắn không biết địa chỉ cụ thể của Kiều Minh.

Mỗi lần đều là Kiều Minh đưa hắn về nhà, giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc Poodle; đương nhiên chuyện quan trọng nhất là ở bên cạnh Khâu Tòng.

Khâu Tòng Quân cũng đến những nơi bọn họ thường hẹn hò vui chơi, nhưng không tìm được gì.

Ngày hôm sau, giám đốc Tôn gọi đến văn phòng của khâu Tòng Quân, nói là Kiều Minh đã từ chức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương