Niệm Niên Hữu Dư
Chương 30: Phiên ngoại《 Niên Niên hữu dư 》

01

“Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên! Tỉnh lại đi!”

Âm thanh của thầy Liễu chủ nhiệm lớp càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng cũng làm Nhâm Niệm Niên từ trong ngủ mơ tỉnh lại.

Nhâm Niệm Niên tỉnh lại dụi dụi mắt, ngây người nhìn chằm chằm thầy Liễu đứng trước mặt mấy giây, sau đó mới hồi phục tinh thần, ý thức được đây là lớp học, anh còn đang đi học.

Nhâm Niệm Niên luống cuống: “Xin… Xin lỗi! Thầy Liễu, em…”

Thầy Liễu thở dài lắc đầu: “Nhâm Niệm Niên, tan học em đến văn phòng gặp tôi.”

Sau giờ học, trong văn phòng thầy Liễu chủ nhiệm.

Thầy Liễu nhìn Nhâm Niệm Niên đứng trước mặt mình, liên tục thở dài.

Lúc mới bắt đầu năm học thì Nhâm Niệm Niên tổng thành tích đứng đầu được phân đến lớp này, anh là ủy viên học tập của lớp, thành tích vẫn luôn dẫn đầu.

Không chỉ như vậy, Nhâm Niệm Niên cũng là đứa nhỏ hoạt bát sáng sủa nhất trong lớp, luôn không cần các giáo viên quan tâm. Trên mặt anh dường như lúc nào cũng tươi cười, anh rộng rãi, dù phiền não nào lớn hơn nữa cũng chỉ cần ngủ một giấc là tiêu tan.

Nhưng hôm nay thì sao?

Vành mắt Nhâm Niệm Niên vừa thâm vừa nặng trĩu, trên gương mặt cũng có một vết đỏ nhạt, vốn có thành tích học tập xuất sắc lại rơi hạng rất nhiều, khá sa sút.

Thầy Liễu chủ nhiệm có chút lo lắng: “Niệm Niên, gần đây em có tâm sự gì sao? Nếu có chỗ nào không hài lòng, em có thể nói với thầy, thầy sẽ giải quyết giúp em.”

“Không có gì, cám ơn thầy.” Nhâm Niệm Niên lắc đầu cười.

Thầy Liễu luôn cảm thấy Nhâm Niệm Niên không nói thật, vẫn mặt mày ủ ê như cũ: “Niệm Niên, mẹ mới nhà em đối xử với em tốt chứ?”

“Cũng được.”

‘Mẹ mới’ hiện tại của Nhâm Niệm Niên họ Văn, bình thường Nhâm Niệm Niên đều gọi bà ta là ‘Dì Văn’.

Nhâm Niệm Niên nhớ lần đầu tiên ba dẫn dì Văn xinh đẹp vào cửa, dì Văn liền cười dịu dàng với anh và em gái, cũng tặng đồ ăn vặt và đồ chơi cho bọn họ.

Lần đầu gặp mặt bọn họ, dì Văn không bài xích Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư, cho nên ấn tượng của Nhâm Niệm Niên về ‘Mẹ mới’ tương lai cũng không tệ.

Sau khi dì Văn và ba Nhâm kết hôn, bà ta sẽ thân mật gọi Nhâm Niệm Niên là ‘Tiểu Niên’, cũng sẽ sờ đầu anh, làm đồ ăn cho anh ăn.

Có đoạn thời gian, dì Văn thường nấu cháo cho Nhâm Niệm Niên, cũng làm một ít nước trái cây dinh dưỡng, mỗi lần đều bưng đến trước mặt Nhâm Niệm Niên.

“Đến đây, Tiểu Niên, ngoan uống hết đi.”

“Dạ, cảm ơn dì Văn.”

Chỉ là thời gian lâu dài, ngày qua ngày, phần ấm áp và quan tâm mặt ngoài của dì Văn đã bắt đầu biến chất…

02

Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư kém nhau sáu bảy tuổi, bây giờ anh là học sinh cấp ba, nhưng em gái còn đang học tiểu học.

Gần đây ba ba phải đi xã giao rất nhiều, buổi tối luôn có tiệc, phải tiếp lãnh đạo uống rượu dùng cơm, có đôi khi đêm hôm khuya khoắt mới có thể về nhà.

Tối hôm qua, ba Nhâm lại về nhà với tình trạng say khướt. Trùng hợp hai ngày này dì Văn đi công tác bên ngoài, căn bản không có ở nhà, cho nên Nhâm Niệm Niên nhiều tuổi nhất phụ trách chăm sóc ba.

Ba Nhâm uống say sẽ quậy lung tung, đầu tiên là điên điên khùng khùng, sau đó ông bắt đầu khóc lóc kể lể, nói công việc không được như ý cùng với nhớ nhung người mẹ quá cố của Nhâm Niệm Niên.

Mỗi lần thấy ba say rượu, em gái Nhâm Niệm Tư cũng hơi sợ, Nhâm Niệm Niên dịu dàng an ủi em gái, dỗ dành cô đi vào giấc ngủ.

Mà con trai dì Văn – Tưởng Xuyên Thành – người em trai hiện tại của Nhâm Niệm Niên ngại ồn ngại phiền, oán giận không ngừng, sau đó hắn đóng cửa cái ‘Rầm’, ở mãi trong phòng không đi ra chớ nói chi giúp đỡ Nhâm Niệm Niên chăm sóc ba.

Ba Nhâm ói rất nhiều, sau khi náo loạn một trận, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới dừng. Nhâm Niệm Niên luôn ở bên chăm sóc, chờ sau khi ba Nhâm đi ngủ thì anh mới về phòng.

Rạng sáng ngày hôm sau, rõ ràng là Nhâm Niệm Niên ngủ trễ nhất lại dậy sớm làm bữa sáng.

Nhâm Niệm Niên mới là học sinh lớp mười đã quen cuộc sống như vậy. Từ sau khi mẹ qua đời, ba luôn chán chường suy sụp, Nhâm Niệm Niên chừng mười tuổi đã học tự nấu cơm làm thức ăn.

Lúc đầu Nhâm Niệm Niên nấu cơm, nếu không phải hơi nhạt thì là quá mặn, có lúc nấu không chín hoặc là nấu khét, thành món ăn cháy đen, nhưng em gái và ba cũng không chê, em gái Nhâm Niệm Tư càng hưng phấn khen anh.

Bất luận là nấu cơm hay làm chuyện gì khác, chỉ cần là anh trai làm, Nhâm Niệm Tư đều cảm thấy tốt. Ở trong mắt cô, Nhâm Niệm Niên cực kỳ cực kỳ tốt, là anh trai tốt nhất thế giới, ai cũng không bằng anh!

Nhâm Niệm Niên luôn cười em gái hâm mộ mù quáng, Nhâm Niệm Tư cũng không để ý, dù sao cô luôn khen anh trai Nhâm Niệm Niên không dứt miệng, điểm nào cũng rất thích.

Sau khi dì Văn dẫn theo con trai Tưởng Xuyên Thành đến nhà này, dì Văn cũng khen tài nấu nướng của Nhâm Niệm Niên còn tốt hơn cô ta.

Sau đó dì Văn trở nên lười biếng, cô ta không dậy sớm được, buổi tối tan làm cũng trễ, cho nên rất lâu sau đó đều do Nhâm Niệm Niên nấu cơm cho cả nhà ăn.

Dần dà, dì Văn và Tưởng Xuyên Thành đều cho rằng đây là đương nhiên.

03

Sau khi Nhâm Niệm Niên ra khỏi văn phòng của thầy Liễu, mấy người bạn học có quan hệ tốt với Nhâm Niệm Niên lập tức vây lại, mồm năm miệng mười hỏi anh ra sao rồi, có bị thầy mắng không, có bị phạt chép sách không?

Nhâm Niệm Niên lắc đầu cười, nói bọn họ đừng lo lắng, nói tối hôm qua anh chỉ không ngủ ngon, không nhắc chút gì về chuyện say rượu tối qua của ba.

“Niệm Niêm, may là vết sẹo trên mặt cậu đã nhạt đi rồi, lúc trước tớ rất lo mặt cậu sẽ bị hủy!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Mặt cậu đẹp như vậy, nếu như thật sự để lại sẹo, đây chẳng phải là ——”

“Được rồi, không phải bây giờ tớ không sao rồi sao.” Nhâm Niệm Niên cắt lời bọn họ, cười hì hì: “Kỳ thực con trai có sẹo cũng rất tuấn tú!”

“Nhưng đây là mặt của cậu! Mặt rất quan trọng!”

“Không không, phải nói là giống như trên mặt đại hiệp, thích khách và sát thủ cổ đại đều có sẹo, thật anh tuấn!”

“Hừ! Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Niệm Niên, chỉ cậu mới không có đầu óc như vậy, nếu đổi thành mặt nữ sinh bị thương sẽ khóc chết luôn!”

Nhâm Niệm Niên bị bọn họ chọc cười: “Ha ha, các cậu yên tâm, dù sao mặt tớ sắp lành rồi, cũng sẽ không để lại sẹo.”

Trước đó, cuối tuần Nhâm Niệm Niên ở nhà quét dọn, lúc đang quét bỗng dưng mất thăng bằng, người ngã về phía trước.

Cả thân thể té xuống đất, đồng thời cũng vô tình đụng vỡ bình hoa, gò má bên trái bị mảnh vỡ cắt qua da, tạo thành một vết thương.

Kỳ thực Nhâm Niệm Niên biết, ngày đó không phải anh không cẩn thận té xuống mà là bị em trai Tưởng Xuyên Thành gạt chân.

Buổi tối sau khi tan học, mấy người bạn học hẹn Nhâm Niệm Niên chơi bóng rổ. Nhâm Niệm Niên nghĩ đến việc nhà còn chờ anh làm, lại phải về mua đồ ăn nấu cơm, không thể làm gì khác hơn là từ chối bọn họ.

Bởi vì từ chối quá nhiều lần, Nhâm Niệm Niên có hơi xấu hổ. Trước khi đi, anh chia kẹo và chocolate trong túi cho mấy người bạn: “Lần sau tớ mời khách, mời các cậu uống trà bưởi!”

“Lại uống nữa!”

“Đừng… Đừng đừng! Đại ca, coi như là tớ lạy cậu, chúng tớ thực sự uống ngán rồi.”

“Được rồi.” Nhâm Niệm Niên đảo đảo mắt, lại cười nói: “Vậy lần sau mời các cậu ăn kem bưởi.”

Những bạn học khác: “…..”

Một người trong nhóm nhét kẹo vào tay Nhâm Niệm Niên: “Được rồi, Niệm Niên, sau này cậu dành nhiều thời gian chơi bóng với chúng tớ là được. Kẹo và chocolate này, chúng tớ cũng không phải con nít, cậu vẫn nên cầm về dỗ em gái đi.”

“Đúng vậy! Chúng ta là đàn ông, nhậu nhẹt mới là vương đạo!”

“Thôi đi, với tửu lượng của cậu, ba ly gục, ha ha ha.”

04

Ba ngày sau, dì Văn đi công tác về, nhưng giờ tan làm của bà ta vẫn khuya như cũ, cho nên cơm tối vẫn là do Nhâm Niệm Niên làm.

Hôm nay dì Văn về nhà sớm hơn bình thường một chút, bà ta thấy Nhâm Niệm Niên bận bịu trong phòng bếp, cười nói: “Tiểu Niên thật ngoan! Nếu như Xuyên Thành nhà chúng ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Niên thì tốt rồi.”

Nhâm Niệm Niên cười cười không nói, tiếp tục cúi đầu xào rau.

“Tiểu Niên, để dì tới giúp con.” Dứt lời, dì Văn liền mang tạp dề vào phòng bếp.

Nhưng bà ta không đóng cửa phòng bếp, trái lại nói với Nhâm Niệm Tư đang ở trong phòng: “Tư Tư, con ra xem xem muốn ăn cái gì, dì làm cho con.”

Nghe được âm thanh, Nhâm Niệm Tư đi xuống phòng bếp.

Trong bếp khói dầu rất nhiều, Nhâm Niệm Niên tuyệt đối không muốn em gái vào hít khói, anh kéo cô chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ dì Văn mất thăng bằng, chảo dầu trong tay cũng đột nhiên nghiêng qua một bên, dầu sôi lập tức văng ra ngoài.

Bà ta kịp thời lui trốn ra phía sau, nhưng dầu sôi cuồn cuộn lại hất thẳng về phía Nhâm Niệm Tư.

Nhâm Niệm Niên lại càng hoảng sợ, nhanh chóng ôm em gái vào lòng. Anh dùng thân thể che cho em gái nên vai và cánh tay Nhâm Niệm Niên đều bị phỏng.

Sau đó, Nhâm Niệm Niên bôi thuốc mỡ, ngây ngẩn nằm trên giường.

Nhâm Niệm Tư túc trực bên giường anh, vành mắt rưng rưng: “Anh… Anh ơi, anh có đau hay không?”

Nhâm Niệm Niên nhìn cô cười cười: “Không đau.”

Cho dù xức thuốc nhưng da Nhâm Niệm Niên vẫn sưng đỏ, đau rát như cũ. Anh cố nén cơn đau, khóe miệng mới nhếch lên tươi cười.

“Anh… Anh lại gạt em! Sao có thể không đau? Hu hu hu…” 

Nhâm Niệm Niên lau đi giọt lệ trên khóe mắt em gái: “Tư Tư, đừng lo lắng! Anh là con trai, nam tử hán đại trượng phu không sợ đau.”

“Hu… Hu hu, vâng.”

Nhâm Niệm Niên nhớ lại lời mẹ nói trước khi qua đời.

Bàn tay tái nhợt lại vô lực của mẹ, dần dần mất đi ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gò má Nhâm Niệm Niên, lưu luyến, cuối cùng dừng lại trên nốt ruồi ở khóe mắt Nhâm Niệm Niên.

Mẹ nói cho anh biết, không được khóc, phải dũng cảm tươi cười!

Bất luận cảnh ngộ tương lai như thế nào, đường dưới chân có bao nhiêu nhấp nhô đều phải kiên trì bước đi, tươi cười hướng về hạnh phúc.

Sau khi mẹ qua đời, Nhâm Niệm Niên vẫn luôn cố gắng mỉm cười, tích cực sinh sống, nhưng mà hình như càng ngày anh càng cách xa cuộc sống vui vẻ thật sự.

05

‘Em trai mới’ Tưởng Xuyên Thành của Nhâm Niệm Niên nhỏ hơn anh gần hai ba tuổi, cũng là một Omega rất xinh đẹp. Tưởng Xuyên Thành có mặt đẹp, dáng cũng quyến rũ nhưng so với ngũ quan tinh tế của Nhâm Niệm Niên thì Tưởng Xuyên Thành còn kém rất xa.

Dì Văn mong muốn con trai mình đa tài đa nghệ, bình thường ngoài đi học ra thì bà ba cũng sắp xếp cho Tưởng Xuyên Thành các lớp học thêm và nghệ thuật.

Tưởng Xuyên Thành thông minh hoạt bát, học tập cũng nhanh, đàn dương cầm, thư pháp và khiêu vũ, những thứ này đều không làm khó được hắn, hiện tại hắn cũng học được sơ sơ, nhưng thành tích học tập văn hóa luôn thua kém Nhâm Niệm Niên, quan hệ cũng không rộng rãi bằng Nhâm Niệm Niên.

Khi Tưởng Xuyên Thành nhập học lớp 10, Nhâm Niệm Niên đã học lớp 12. Ngày đầu tiên khai giảng, Nhâm Niệm Niên lại một lần nữa được chọn làm đại biểu học sinh ưu tú lên sân khấu phát biểu, mà Tưởng Xuyên Thành chỉ có thể đứng phía dưới, bị bao phủ trong đám người bình thường, ngẩng đầu nhìn Nhâm Niệm Niên ở xa xa.

Nhâm Niệm Niên thành tích tốt, giấy khen rất nhiều, giải thưởng vô số. Đương nhiên anh cũng không phải mọt sách khù khờ gì, Nhâm Niệm Niên chơi bóng rổ cũng rất giỏi, hầu như toàn năng.

Nhưng Nhâm Niệm Niên cũng không phải người cái gì cũng biết, ví dụ như anh vẽ… Quả thực một lời khó nói hết, so với cô em Nhâm Niệm Tư am hiểu hội họa thì hai người quả thực là hai thái cực.

Chẳng qua thiếu sót nho nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng gì, Tưởng Xuyên Thành rất không cam tâm, không phục, vì sao hắn không sánh bằng Nhâm Niệm Niên?

Tưởng Xuyên Thành tức giận nên thường châm chọc khiêu khích Nhâm Niệm Niên, từ nhỏ đến lớn hắn đều thích giành đồ của Nhâm Niệm Niên, sau này càng trầm trọng hơn, không chỉ là đồ chơi đồ ăn của Nhâm Niệm Niên, hắn còn giành người bên cạnh Nhâm Niệm Niên.

Nhưng hắn hoàn toàn không có tư cách giành, cũng giành không được.

Tuổi trẻ mười sáu mười bảy tuổi là lứa tuổi dễ rung động, Tưởng Xuyên Thành thích một đàn anh lớp trên đẹp trai, đáng tiếc hắn chỉ đơn phương thầm mến.

Hắn chậm rãi đến gần đàn anh, luôn tìm cơ hội gặp mặt đàn anh, hai người cũng dần làm bạn. Khi Tưởng Xuyên Thành dự định chủ động tỏ tình, đàn anh lại đi trước hắn một bước.

Đàn anh đưa cho Tưởng Xuyên Thành một lá thư tình, nhờ hắn chuyển cho Nhâm Niệm Niên.

Một tia sét bổ ập xuống!

Lúc này Tưởng Xuyên Thành mới biết, thì ra người đàn anh thích là Nhâm Niệm Niên mà hắn căm ghét nhất.

Đàn anh không từ chối hắn, tình nguyện làm bạn với hắn, những thứ này đều là để hiểu thêm Nhâm Niệm Niên, cũng muốn Tưởng Xuyên Thành ở giữa giật dây bắc cầu cho bọn họ.

Tưởng Xuyên Thành tức giận xé thư tình, bởi vì chuyện này nên hắn đã đánh nhau với Nhâm Niệm Niên.

06

Hoàn toàn không sót lại một tia tình cảm, mỗi một quyền của Tưởng Xuyên Thành đều mang theo ngoan độc, liên tục đấm tới mặt.

Mặc dù bình thường Nhâm Niệm Niên hiền lành dễ nói chuyện nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ quá nhiều lần, nghĩ đến Tưởng Xuyên Thành và mẹ hắn âm thầm làm chuyện thất đức, luôn bắt nạt anh và em gái, Nhâm Niệm Niên tích góp phẫn nộ đến cực điểm, cố gắng giơ nắm đấm đánh trả.

Một quyền mãnh liệt của Nhâm Niệm Niên đánh thẳng vào sống mũi Tưởng Xuyên Thành, trong nháy mắt máu mũi của hắn chảy xuống. Sau khi Tưởng Xuyên Thành lau mũi thấy máu chảy ra, mở trừng trừng hai mắt, đáy mắt cũng hiện đầy tơ máu kinh người, càng phát điên.

Lúc này, ngoại trừ Nhâm Niệm Niên và Tưởng Xuyên Thành ra thì không còn ai ở nhà. Dì Văn còn chưa tan tầm, ba Nhâm đưa Nhâm Niệm Tư đến lớp mỹ thuật, bởi vì phải học tập với con gái nên có thể bọn họ đã ăn cơm tối ở bên ngoài.

Nhâm Niệm Niên và Tưởng Xuyên Thành hai người quyền đấm cước đá, xuống tay không nương tình, sau đó đánh hỗn loạn trên đất.

Sau khi tan tầm dì Văn mở cửa vào nhà, lập tức choáng váng.

Bà ta thấy con trai bảo bối Tưởng Xuyên Thành bị Nhâm Niệm Niên đặt dưới thân, đánh hết quyền này đến quyền khác.

Cả khuôn mặt Tưởng Xuyên Thành bầm tím thê thảm, mà Nhâm Niệm Niên ngày thường ngoan ngoãn vào lúc này hoàn toàn biến thành tên lưu manh.

Nhâm Niệm Niên bị ép đến nổi điên, dì Văn cũng rít gào lên, trên mặt người phụ nữ này hoàn toàn mất hết ưu nhã, cũng tháo bỏ giả nhân giả nghĩa, bà ta tức đến xanh mặt, hai vai run run.

Bà ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Con trai Tưởng Xuyên Thành là điểm mấu chốt của bà ta, là tất cả của bà ta!

Dì Văn lập tức kéo Nhâm Niệm Niên ra phía sau, túm chặt hai cánh tay Nhâm Niệm Niên Nhâm Niệm Niên không buông. Thấy thế, Tưởng Xuyên Thành nằm trên đất nhân cơ hội nhấc chân nhắm ngay bụng Nhâm Niệm Niên, ác độc đá một trận, cũng không biết là đá bao nhiêu cú.

Mồ hôi lạnh từ trên trán Nhâm Niệm Niên chảy xuống, anh cố nén đau đớn kịch liệt ở bụng, cố sức giãy ra nhưng đầu bị dì Văn đập mạnh xuống đất, lập tức choáng váng.

Sau đó, dì Văn túm tóc Nhâm Niệm Niên, một đường kéo anh tới phòng tắm.

Đã đánh mất lý trí từ đầu, việc đã đến nước này hoặc không làm hoặc làm đến cùng, dì Văn bóp cổ Nhâm Niệm Niên rồi nhấn đầu Nhâm Niệm Niên vào bồn tắm đầy nước.

“Tiểu Niên, tao đã nói rất nhiều lần rồi, cái nhà này không cần hai đứa con trai Omega ưu tú!”

“Đúng vậy, hoàn toàn không cần đến hai người, Nhâm Niệm Niên, nếu như mày biến mất thì tốt rồi, như vậy tao không cần giành đồ của mày, cái gì tao cũng có thể thắng mày…”

Bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng cười lạnh của dì Văn và Tưởng Xuyên Thành, Nhâm Niệm Niên quẫy quẫy trong nước, nhưng dần dần, ngón tay anh vô lực, khớp xương trắng bệch, không khí hô hấp trong khí quản và xoang mũi cũng càng ngày càng ít, phổi bị nghẹn, nhịp tim chậm lại, Nhâm Niệm Niên sắp ngột chết.

Tiếp cận tử vong ngộp thở chết đuối.

“Anh ơi!”

“Dừng tay! Cô điên rồi!”

Cửa bị đá văng, em gái Nhâm Niệm Tư và ba Nhâm xuất hiện.

07

Ngày đó may mắn là em gái Nhâm Niệm Tư cảm thấy bất an nên kéo ba về nhà sớm, mới đúng lúc ngăn cản dì Văn.

Nhâm Niệm Niên nhặt lại một cái mạng, nhưng trải qua kiểm tra của bác sĩ lại phát hiện những bất thường khác trên thân thể anh, hơn nữa còn là ở khoang sinh sản đặc thù của Omega.

Thì ra từ khi vào cửa dì Văn đã rắp tâm, bà ta bụng dạ khó lường, âm thầm bỏ thuốc trong thức ăn, dùng thuốc ức chế ảnh hưởng khả năng sinh dục của Nhâm Niệm Niên.

Ba Nhâm kinh hãi, trước đây nghe con gái nói ghét dì Văn, nói bà ta xấu xa cỡ nào, ba Nhâm còn chưa tin, cứ tưởng con gái giận dỗi nên cố ý gây mâu thuẫn với mẹ mới.

Nhưng hôm nay người phụ nữ họ Văn này lại suýt chút nữa hại chết con trai mình?!

Vì con trai ruột Tưởng Xuyên Thành, dì Văn làm các loại hành vi này quả thực là điên rồi! Ba Nhâm đã hoàn toàn thấy rõ, bà ta toàn toàn là một người phụ nữ điên loạn!

Đối mặt với Nhâm Niệm Niên mất đi khả năng sinh sản, ba Nhâm lòng đau như cắt. Ông gục đầu xuống không dám đối mặt với con trai, tự trách và hối hận tựa như lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ lăng trì hắn.

Sau đó, ba Nhâm không hề bận tâm đến tình xưa, kiên quyết muốn ly hôn dì Văn. Nhưng người đàn bà điên này lại không chịu, dây dưa sống chết đòi một khoản tiền, làm cho ba Nhâm phải kiện bà ta ra tòa, báo cảnh sát uy hiếp. Về sau dì Văn không dám chọc nữa, vội vã dẫn con trai bỏ đi.

Từ đó cả nhà Nhâm Niệm Niên mới có thể sống an nhàn. Nhâm Niệm Niên thi đậu đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp đại học, anh cũng quyết tâm muốn làm giáo viên bèn đến Tây Bắc dạy học.

Sau đó ở trường cấp ba thị trấn, Nhâm Niệm Niên gặp Dư Hành nhỏ hơn anh bảy tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương