Niệm Niên Hữu Dư
-
Chương 21: Mua quần áo, đan khăn choàng cổ
53
Dư Hành học tập tiến bộ rất lớn, không chỉ có ngữ văn, thành tích các môn toán lý hóa cũng tăng cao rõ ràng, rốt cuộc cũng có dáng vẻ của học sinh ban tự nhiên.
Lớp toán, giáo viên viết một đề bài khó trên bảng, kết hợp các loại dãy số và hàm số, hầu như cả lớp không có ai có thể giải được, Dư Hành lại giơ tay lên bảng giải hoàn chỉnh.
Còn có một vài giờ học thực hành, trước đây Dư Hành luôn luôn một mình không muốn phân tổ làm thí nghiệm với bất kỳ học sinh nào, nhưng bây giờ hắn lại ở cùng nhóm Khâu Tòng Quân, tích cực phối hợp làm thí nghiệm vật lý và hóa học.
Sự tiến bộ các môn tự nhiên của Dư Hành đương nhiên không thể không nhắc đến Nhâm Niệm Niên dốc lòng dạy dỗ, có đôi khi Dư Hành đi tìm Nhâm Niệm Niên, dù không phải hỏi bài thì Nhâm Niệm Niên vừa thấy hắn sẽ hỏi ngày hôm nay Dư Hành học được bao nhiêu từ vựng, làm bao nhiêu bài thi?
Tuy anh là một giáo viên văn cũng sẽ đốc thúc Dư Hành viết chính tả làm toán, công thức vật lý cùng với phương trình hóa học, vân vân; mặt khác, nguyên lý triết học chính trị, sự kiện lịch sử trong ngoài nước, gần đây Nhâm Niệm Niên cũng thường nhắc tới, nhiều lần nhấn mạnh với Dư Hành.
Trên mặt Dư Hành không biểu hiện gì nhưng nội tâm lại âm thầm giật mình, nghĩ thầm Nhâm Niệm Niên nhìn ngốc ngốc đần đần nhưng lại thật sự là một học sinh toàn năng.
Nhâm Niệm Niên nhướng mày cười cười, vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đang nói: Tôi rất giỏi! Hơn nữa tôi cũng không dễ hố như vậy!
Một hồi mưa thu một hồi lạnh, đảo mắt đã đến cuối tháng 11, bây giờ đã cuối thu sắp vào đông.
Nhâm Niệm Niên lật xem lịch, ngày này đã sớm bị anh đánh dấu vòng tròn, tim anh nảy một cái khẽ đau đớn, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của ân sư anh.
Lúc cấp ba, Nhâm Niệm Niên là ủy viên học tập của lớp, chủ nhiệm Liễu rất coi trọng anh, cảm thấy Nhâm Niệm Niên không chỉ có diện mạo, thành tích cực tốt, tính cách rộng rãi hoạt bát, dường như không có tật xấu gì.
Bạn học trong lớp cũng rất hâm mộ Nhâm Niệm Niên, đáng tiếc bọn họ không hiểu Nhâm Niệm Niên.
Trong những giáo viên vây xung quanh Nhâm Niệm Niên, chỉ có duy nhất cô An dạy văn có thể nhìn ra phía sau nụ cười sáng lạn của Nhâm Niệm Niên là chua xót và khổ sở trong lòng.
“Niên Niên, đã trễ thế này sao em còn không về nhà?” Cô An đi về phía Nhâm Niệm Niên, rõ ràng đã sớm tan học, các học sinh cũng đã về hết nhưng trong phòng học chỉ còn lại mình Nhâm Niệm Niên.
“Cô An, hôm nay đến phiên em trực nhật, cũng sắp về rồi.”
Cô An gật đầu, nhìn gò má của Nhâm Niệm Niên lại nhẹ nhàng nắm cánh tay của anh, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Aiz, Niên Niên, vết thương trên mặt em còn chưa lành, sao trên người lại bị phỏng?”
Đoạn thời gian trước, mặt của Nhâm Niệm Niên bị mảnh vỡ bình hoa cứa bị thương, một vết đỏ nổi bật ngay trên mặt, nếu không phải từ từ nhạt đi thì đoán chừng gương mặt xinh đẹp này sẽ bị hủy.
Mà lần này, cánh tay của anh lại ngoài ý muốn bị phỏng, trên da thịt trắng nõn hằn dấu đỏ nổi bóng nước rất khó coi, nhất thời không thể biến mất.
Nhâm Niệm Niên cười cho qua chuyện: “Là khi em nấu cơm không cẩn thận bị bắn dầu, cô đừng lo lắng, những dấu này sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Vậy vết thương trong lòng em thì sao?” Ánh mắt cô An trở nên sắc bén: “Niên Niên, nếu em chịu uất ức nhất định phải nói ra. Cô sẽ ra mặt thay em!”
“Dạ, cảm ơn cô.”
Mẹ ruột Nhâm Niệm Niên mất sớm, mẹ kế lại hai mặt, bên ngoài biểu hiện ôn nhu hiền huệ nhưng lúc nào cũng nhằm vào anh và em gái Nhâm Niệm Tư.
Cô giáo An thân thiện không chỉ giúp đỡ Nhâm Niệm Niên học tập mà còn rất quan tâm bảo vệ anh. Rất lâu sau, Nhâm Niệm Niên đều cảm thấy tìm về được tình thương của người mẹ ở trên người cô An.
Chỉ tiếc, đời này cô An không thể làm một người mẹ chân chính.
Rõ ràng cô An vừa đẹp vừa thân thiện lại bị sảy thai hai lần, cho dù cô là một Omega, nhưng tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể sinh sản.
Đồng dạng là tiết cuối thu sắp vào đông, tháng 11 năm ấy khi Nhâm Niệm Niên còn học cấp ba, cô An không đến trường dạy học, Nhâm Niệm Niên không biết cô bị gì? Là bệnh, hay là trong nhà xảy ra chuyện?
Bởi vì cô An liên tục xin nghỉ nên giáo viên văn lớp bọn họ cũng bị đổi một người khác, sau này Nhâm Niệm Niên mới biết cô An đã chết, còn là tự sát…
Nghĩ đến cô An đã từng là ân sư của mình, nghĩ đến nụ cười nhu hòa của cô ấy và cuối cùng tuyệt vọng rời khỏi thế giới này, dường như đêm này Nhâm Niệm Niên mất ngủ.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, anh đã tỉnh giấc đi mở cửa sổ. Sáng sớm rất lạnh, trên cành lá đều vương sương sớm, một cảm giác mát lạnh đột ngột kéo tới làm Nhâm Niệm Niên bình tĩnh cùng tỉnh táo rất nhiều.
54
Sắp vào đông, khí trời càng ngày càng lạnh, trường học cũng cho phép học sinh không cần mặc đồng phục học sinh. Dù sao bây giờ các học sinh cũng chỉ có hai bộ đồng phụ hạ thu, cũng không thể để học sinh đông lạnh vào mùa đông này.
Trước khi anh tới trường cấp ba này, Nhâm Niệm Niên không biết Dư Hành sống qua mùa đông kiểu gì?
Trong tủ treo quần áo của Dư Hành chỉ có hai cái áo len mỏng manh, mà áo khoác bông chỉ có một cái cũ nát, như là cái loại bị người vứt đi không cần. Nhâm Niệm Niên ước lượng một chút, nhẹ bỗng, nào có áo khoác bông nào nhẹ như vậy, đây không phải là áo bông.
Nghĩ đến nhà dì Dư Hành đối xử keo kiệt với hắn, trong lòng Nhâm Niệm Niên rất đau xót, không nhịn được ôm Dư Hành một cái.
Dư Hành đột nhiên bị ôm vào lòng: “…..”
Sao một giây trước Nhâm Niệm Niên còn nhìn áo của hắn, bây giờ lại…
Nhâm Niệm Niên ôm Dư Hành một hồi, sau đó mới buông hắn ra cười nói: “Tiểu Dư, đi, thầy dẫn em đi mua quần áo ấm mới.”
“Không cần.” Dư Hành từ chối thẳng thừng.
“Vậy em mặc của thầy, dù sao bây giờ em với thầy cũng xấp xỉ nhau, không không, em hẳn sẽ cao hơn thầy, tương lai nhất định sẽ đạt một mét tám!” Ý cười trong mắt Nhâm Niệm Niên lấp lánh: “Tiểu Dư, tuổi như em đang phát triển chiều cao, học tập phải dùng não, cho nên nhất định phải ăn no mặc ấm! Em ăn mặc ít như vậy, nhỡ đâu lạnh cóng thì phải làm sao?”
“Không sao.” Dư Hành vẫn lắc đầu như cũ, lúc trước hắn đều chịu đựng như thế, bây giờ cũng không muốn làm mọi chuyện phiền phức, ỷ lại vào Nhâm Niệm Niên.
“Tiểu Dư, thầy sẽ đau lòng.”
“…..” Dư Hành im lặng, lời từ chối không thể thốt ra khỏi miệng.
Sau khi khuyên nhủ Dư Hành, Nhâm Niệm Niên lấy hai ba bộ quần áo trong hành lý của mình rồi đưa cho Dư Hành; Khâu Tòng Quân cũng cực kỳ nhiệt tình, dù sao hắn mang theo rất nhiều quần áo, cũng không thiếu tiền, nếu như thiếu cái gì thì trực tiếp mua.
Hắn chọn vài món cho Dư Hành, hét lên: Dư Hành, cậu mặc của tớ, mặc của tớ! Tuyệt đối tăng giá trị nhan sắc!”
Dư Hành: “…..”
Thấy Dư Hành không thèm nhìn hắn, Khâu Tòng Quân lại bắt đầu ‘Tấm tắc’ không ngừng: “Tớ biết rồi, cậu chỉ thích mặc quần áo của thầy Niên Niên! Ôi, mặc quần áo của người mình thích, cảm giác này thật hạnh phúc… Tớ thật hâm mộ cậu! Khi nào tớ mới có thể mặc đồ của Minh Minh đây?”
Dư Hành giật mi mắt: “Cậu mặc trong mơ đi.”
“Dư Hành, hôm nay coi như hai ta là anh em đi, cậu đừng đả kích tớ như vậy chứ!”
Khâu Tòng Quân lôi kéo hắn khóc lóc kể lể, Dư Hành lại không thèm để ý.
Đến cuối tuần, Nhâm Niệm Niên trích chút thời gian dẫn Dư Hành lên trấn trên đi dạo một vài cửa tiệm quần áo. Ở đây không có cửa hàng tổng hợp gì, hai bên đường đều là mặt tiền cửa hàng.
Khi bọn họ đi ngang qua một cửa hàng, Nhâm Niệm Niên đột nhiên chỉ vào tiệm đồ nữ bên cạnh, chớp mắt cười nói: “Tiểu Dư, cái váy kia thật xinh đẹp!”
Nhìn nhiều đồ nam, lúc này Nhâm Niệm Niên bị váy xinh đáng yêu ở tiệm bên cạnh hấp dẫn, không phải anh có đam mê đặc biệt gì mà là nghĩ đến em gái Nhâm Niệm Tư, Nhâm Niệm Tư chỉ thích mặc các loại váy lolita như vầy.
Đã gần nửa năm Nhâm Niệm Niên không gặp em gái và ba, đương nhiên trong lòng rất nhớ.
Thấy Nhâm Niệm Niên chỉ vào một cái váy ở cửa hàng bên cạnh, Dư Hành khó hiểu, nhìn một cái không có hứng thú, dù váy bé gái xinh đẹp đi chăng nữa thì hắn cũng không có hứng thú.
Thấy phản ứng lãnh đạm của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên cười thầm hắn không hiểu biết, dù bây giờ Dư Hành mới 17 tuổi nhưng chẳng lẽ không có ý nghĩ gì với con gái sao?
“Tiểu Dư, sau này chờ em lớn rồi kết hôn, cưới được vợ đẹp, nhớ phải mua váy đáng yêu cho vợ đó!”
Dư Hành nghe xong khẽ run, sau đó thờ ơ ‘Ừ’ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên như nhìn bảo bối, trong phút chốc luyến tiếc dời mắt.
55
Hôm nay, ở trong lớp Nhâm Niệm Niên tịch thu một vài áo len và khăn quàng cổ đang đan, bởi vì có hai ba nữ sinh không nghe giảng, lại đan áo len và khăn quàng cổ trong giờ học.
Có khi là các em ấy có em trai em gái trong nhà, hoặc là muốn tự tay đan khăn quàng cổ cho người trong lòng.
Cách kỳ thi cuối kỳ không còn bao xa, Nhâm Niệm Niên nói các nữ sinh vài câu liền tạm thời tịch thu những cuộn len và cây đan này.
Sau khi tan học, Dư Hành đến tìm Nhâm Niệm Niên thì thấy Nhâm Niệm Niên ngồi nhìn những áo len và khăn quàng cổ đến đờ ra, không đến đang nghĩ gì mà thất thần.
“Thầy.”
Âm thanh của Dư Hành làm Nhâm Niệm Niên tỉnh táo, Nhâm Niệm Niên cười nhạt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Dư, em nhớ mẹ không?”
Ánh mắt Dư Hành khẽ biến: “Thầy nhớ.”
Lời nói của hắn không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
“Ừ, có hơi nhớ.”
Hôm nay khí trời se se, gió lạnh thổi qua, lá rụng bay lả tả, cũng dễ làm người khác đau buồn. Trước đó Nhâm Niệm Niên nghĩ đến cô An, nhớ nhung em gái và ba ở thành phố, lúc này nhìn áo len và khăn quàng cổ đã đan một nửa lại gợi lên hồi ý về mẹ.
Nhâm Niệm Niên nhớ lúc anh còn rất nhỏ, mẹ thường ngồi trên sô pha đan áo len cho anh và em gái, gương mặt nhu hòa điềm tĩnh, mỗi một đường mỗi một mũi đều là yêu thương của mẹ.
Năm ấy Nhâm Niệm Niên tám tuổi, mẹ đan áo len cho anh, lúc đó áo len đã đan được hơn phân nửa, chỉ cần thêm mấy buổi tối là có thể làm xong. Nhưng mẹ đổ bệnh quá nhanh, không bao lâu thì qua đời.
Nhâm Niệm Niên cũng chưa kịp mặc áo len đó.
Dư Hành yên lặng nghe Nhâm Niệm Niên kể chuyện, lúc này trong lòng tính toán một việc.
Hai ngày sau, Nhâm Niệm Niên đang cầm viết viết trên bản đen.
Nội dung trên bảng được viết rất nhiều, bụi phấn trên tay anh cũng càng nhiều, nhưng mỗi một chữ anh viết xuống vẫn rất có lực. Nhâm Niệm Niên viết rất nhiều, nhanh chóng đã viết đầy bảng, hầu như đã viết tất cả những ý quan trọng trong học kỳ này, cũng dùng phấn đỏ đánh dấu chữ đa âm dễ sai và những chữ dễ lẫn lộn viết nhầm.
Chờ Nhâm Niệm Niên phủi phủi bụi phấn trên tay, xoay người lại thì thấy Dư Hành ở hàng ghế sau ngủ gục?!
Trước đây hắn ngủ công khai, bây giờ thằng nhóc này lại học hư, một tay chống cằm một tay cầm bút, giả vờ như mình đang nghiêm túc nghe giảng.
Nhâm Niệm Niên nheo mắt lại thầm nghĩ có phải mình đối xử với Dư Hành quá tốt hay không? Trước đó hắn còn ngoan lắm, sao bây giờ lại không nghiêm túc học tập, bắt đầu lười biếng?
Nghĩ như vậy, Nhâm Niệm Niên lập tức cầm phấn ném tới, mục tiêu đương nhiên chính là Dư Hành.
Rõ ràng Dư Hành đang nhắm mắt, nhưng chỉ nghiêng đầu một cái đã ung dung tránh thoát công kích của viên phấn.
Nhâm Niệm Niên đứng trên bục giảng nhướng mày, lại tiếp tục cầm phấn ném Dư Hành. Anh tự cho rằng mình ném rất chính xác, nhưng tính cảnh giác của Dư Hành rất cao, phản ứng vừa nhanh lại linh hoạt nên thuận lợi tránh thoát. Thế cho nên xung quanh Dư Hành rớt đầy phấn, lại không có viên nào đập trúng hắn.
Lúc này học sinh cả lớp nhìn đến ngây người, Khâu Tòng Quân ngồi trước mặt Dư Hành nhiều lần suýt bị ngộ thương, lúc này không nhịn được ‘Khụ khụ khụ’, thầm nghĩ cái này có tính là… Công khai ‘Show ân ái’ không?
Hiếm khi muốn ‘Hung’ một lần, biểu diễn thầy giáo uy nghiêm, kết quả lại mắc lỗi ngu xuẩn.
Nhâm Niệm Niên cũng hơi mất mặt mũi: “Các em… Các em nhanh chép lại đi, không được nhìn nơi khác, cũng không được chụm đầu nói chuyện.”
Nghe vậy, các học sinh vội vàng chép bài, làm như không thấy gì hết.
Nhâm Niệm Niên đi tới trước mặt Dư Hành, gõ bàn của hắn: “Đi học không được ngủ.”
“Vâng.” Dư Hành gật đầu, sau đó khom lưng nhặt phấn trên đất rồi đặt vào tay của Nhâm Niệm Niên: “Thầy, phấn là dùng để viết chữ.”
“Tôi biết, nhưng em ——”
“Chữ phấn của thầy rất đẹp.”
“…..” Nhâm Niệm Niên dừng lại, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, anh phát hiện dường như không thể nào hung dữ trước mặt Dư Hành.
Chờ Nhâm Niệm Niên cầm phấn quay về bục giảng xong, Dư Hành mới lầm bầm một câu: Sao anh đần vậy?
Kỳ thực Dư Hành ngủ gục trên trường là có nguyên nhân khác. Trong tuần này, sau khi ký túc xá tắt đèn mỗi đêm, hắn đều giấu diếm đám người Khâu Tòng Quân trùm chăn bật đèn. Lúc trước là hắn đọc sách, gần đây là len lén đan khăn quàng cổ…
Dư Hành học tập tiến bộ rất lớn, không chỉ có ngữ văn, thành tích các môn toán lý hóa cũng tăng cao rõ ràng, rốt cuộc cũng có dáng vẻ của học sinh ban tự nhiên.
Lớp toán, giáo viên viết một đề bài khó trên bảng, kết hợp các loại dãy số và hàm số, hầu như cả lớp không có ai có thể giải được, Dư Hành lại giơ tay lên bảng giải hoàn chỉnh.
Còn có một vài giờ học thực hành, trước đây Dư Hành luôn luôn một mình không muốn phân tổ làm thí nghiệm với bất kỳ học sinh nào, nhưng bây giờ hắn lại ở cùng nhóm Khâu Tòng Quân, tích cực phối hợp làm thí nghiệm vật lý và hóa học.
Sự tiến bộ các môn tự nhiên của Dư Hành đương nhiên không thể không nhắc đến Nhâm Niệm Niên dốc lòng dạy dỗ, có đôi khi Dư Hành đi tìm Nhâm Niệm Niên, dù không phải hỏi bài thì Nhâm Niệm Niên vừa thấy hắn sẽ hỏi ngày hôm nay Dư Hành học được bao nhiêu từ vựng, làm bao nhiêu bài thi?
Tuy anh là một giáo viên văn cũng sẽ đốc thúc Dư Hành viết chính tả làm toán, công thức vật lý cùng với phương trình hóa học, vân vân; mặt khác, nguyên lý triết học chính trị, sự kiện lịch sử trong ngoài nước, gần đây Nhâm Niệm Niên cũng thường nhắc tới, nhiều lần nhấn mạnh với Dư Hành.
Trên mặt Dư Hành không biểu hiện gì nhưng nội tâm lại âm thầm giật mình, nghĩ thầm Nhâm Niệm Niên nhìn ngốc ngốc đần đần nhưng lại thật sự là một học sinh toàn năng.
Nhâm Niệm Niên nhướng mày cười cười, vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đang nói: Tôi rất giỏi! Hơn nữa tôi cũng không dễ hố như vậy!
Một hồi mưa thu một hồi lạnh, đảo mắt đã đến cuối tháng 11, bây giờ đã cuối thu sắp vào đông.
Nhâm Niệm Niên lật xem lịch, ngày này đã sớm bị anh đánh dấu vòng tròn, tim anh nảy một cái khẽ đau đớn, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của ân sư anh.
Lúc cấp ba, Nhâm Niệm Niên là ủy viên học tập của lớp, chủ nhiệm Liễu rất coi trọng anh, cảm thấy Nhâm Niệm Niên không chỉ có diện mạo, thành tích cực tốt, tính cách rộng rãi hoạt bát, dường như không có tật xấu gì.
Bạn học trong lớp cũng rất hâm mộ Nhâm Niệm Niên, đáng tiếc bọn họ không hiểu Nhâm Niệm Niên.
Trong những giáo viên vây xung quanh Nhâm Niệm Niên, chỉ có duy nhất cô An dạy văn có thể nhìn ra phía sau nụ cười sáng lạn của Nhâm Niệm Niên là chua xót và khổ sở trong lòng.
“Niên Niên, đã trễ thế này sao em còn không về nhà?” Cô An đi về phía Nhâm Niệm Niên, rõ ràng đã sớm tan học, các học sinh cũng đã về hết nhưng trong phòng học chỉ còn lại mình Nhâm Niệm Niên.
“Cô An, hôm nay đến phiên em trực nhật, cũng sắp về rồi.”
Cô An gật đầu, nhìn gò má của Nhâm Niệm Niên lại nhẹ nhàng nắm cánh tay của anh, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Aiz, Niên Niên, vết thương trên mặt em còn chưa lành, sao trên người lại bị phỏng?”
Đoạn thời gian trước, mặt của Nhâm Niệm Niên bị mảnh vỡ bình hoa cứa bị thương, một vết đỏ nổi bật ngay trên mặt, nếu không phải từ từ nhạt đi thì đoán chừng gương mặt xinh đẹp này sẽ bị hủy.
Mà lần này, cánh tay của anh lại ngoài ý muốn bị phỏng, trên da thịt trắng nõn hằn dấu đỏ nổi bóng nước rất khó coi, nhất thời không thể biến mất.
Nhâm Niệm Niên cười cho qua chuyện: “Là khi em nấu cơm không cẩn thận bị bắn dầu, cô đừng lo lắng, những dấu này sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Vậy vết thương trong lòng em thì sao?” Ánh mắt cô An trở nên sắc bén: “Niên Niên, nếu em chịu uất ức nhất định phải nói ra. Cô sẽ ra mặt thay em!”
“Dạ, cảm ơn cô.”
Mẹ ruột Nhâm Niệm Niên mất sớm, mẹ kế lại hai mặt, bên ngoài biểu hiện ôn nhu hiền huệ nhưng lúc nào cũng nhằm vào anh và em gái Nhâm Niệm Tư.
Cô giáo An thân thiện không chỉ giúp đỡ Nhâm Niệm Niên học tập mà còn rất quan tâm bảo vệ anh. Rất lâu sau, Nhâm Niệm Niên đều cảm thấy tìm về được tình thương của người mẹ ở trên người cô An.
Chỉ tiếc, đời này cô An không thể làm một người mẹ chân chính.
Rõ ràng cô An vừa đẹp vừa thân thiện lại bị sảy thai hai lần, cho dù cô là một Omega, nhưng tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể sinh sản.
Đồng dạng là tiết cuối thu sắp vào đông, tháng 11 năm ấy khi Nhâm Niệm Niên còn học cấp ba, cô An không đến trường dạy học, Nhâm Niệm Niên không biết cô bị gì? Là bệnh, hay là trong nhà xảy ra chuyện?
Bởi vì cô An liên tục xin nghỉ nên giáo viên văn lớp bọn họ cũng bị đổi một người khác, sau này Nhâm Niệm Niên mới biết cô An đã chết, còn là tự sát…
Nghĩ đến cô An đã từng là ân sư của mình, nghĩ đến nụ cười nhu hòa của cô ấy và cuối cùng tuyệt vọng rời khỏi thế giới này, dường như đêm này Nhâm Niệm Niên mất ngủ.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, anh đã tỉnh giấc đi mở cửa sổ. Sáng sớm rất lạnh, trên cành lá đều vương sương sớm, một cảm giác mát lạnh đột ngột kéo tới làm Nhâm Niệm Niên bình tĩnh cùng tỉnh táo rất nhiều.
54
Sắp vào đông, khí trời càng ngày càng lạnh, trường học cũng cho phép học sinh không cần mặc đồng phục học sinh. Dù sao bây giờ các học sinh cũng chỉ có hai bộ đồng phụ hạ thu, cũng không thể để học sinh đông lạnh vào mùa đông này.
Trước khi anh tới trường cấp ba này, Nhâm Niệm Niên không biết Dư Hành sống qua mùa đông kiểu gì?
Trong tủ treo quần áo của Dư Hành chỉ có hai cái áo len mỏng manh, mà áo khoác bông chỉ có một cái cũ nát, như là cái loại bị người vứt đi không cần. Nhâm Niệm Niên ước lượng một chút, nhẹ bỗng, nào có áo khoác bông nào nhẹ như vậy, đây không phải là áo bông.
Nghĩ đến nhà dì Dư Hành đối xử keo kiệt với hắn, trong lòng Nhâm Niệm Niên rất đau xót, không nhịn được ôm Dư Hành một cái.
Dư Hành đột nhiên bị ôm vào lòng: “…..”
Sao một giây trước Nhâm Niệm Niên còn nhìn áo của hắn, bây giờ lại…
Nhâm Niệm Niên ôm Dư Hành một hồi, sau đó mới buông hắn ra cười nói: “Tiểu Dư, đi, thầy dẫn em đi mua quần áo ấm mới.”
“Không cần.” Dư Hành từ chối thẳng thừng.
“Vậy em mặc của thầy, dù sao bây giờ em với thầy cũng xấp xỉ nhau, không không, em hẳn sẽ cao hơn thầy, tương lai nhất định sẽ đạt một mét tám!” Ý cười trong mắt Nhâm Niệm Niên lấp lánh: “Tiểu Dư, tuổi như em đang phát triển chiều cao, học tập phải dùng não, cho nên nhất định phải ăn no mặc ấm! Em ăn mặc ít như vậy, nhỡ đâu lạnh cóng thì phải làm sao?”
“Không sao.” Dư Hành vẫn lắc đầu như cũ, lúc trước hắn đều chịu đựng như thế, bây giờ cũng không muốn làm mọi chuyện phiền phức, ỷ lại vào Nhâm Niệm Niên.
“Tiểu Dư, thầy sẽ đau lòng.”
“…..” Dư Hành im lặng, lời từ chối không thể thốt ra khỏi miệng.
Sau khi khuyên nhủ Dư Hành, Nhâm Niệm Niên lấy hai ba bộ quần áo trong hành lý của mình rồi đưa cho Dư Hành; Khâu Tòng Quân cũng cực kỳ nhiệt tình, dù sao hắn mang theo rất nhiều quần áo, cũng không thiếu tiền, nếu như thiếu cái gì thì trực tiếp mua.
Hắn chọn vài món cho Dư Hành, hét lên: Dư Hành, cậu mặc của tớ, mặc của tớ! Tuyệt đối tăng giá trị nhan sắc!”
Dư Hành: “…..”
Thấy Dư Hành không thèm nhìn hắn, Khâu Tòng Quân lại bắt đầu ‘Tấm tắc’ không ngừng: “Tớ biết rồi, cậu chỉ thích mặc quần áo của thầy Niên Niên! Ôi, mặc quần áo của người mình thích, cảm giác này thật hạnh phúc… Tớ thật hâm mộ cậu! Khi nào tớ mới có thể mặc đồ của Minh Minh đây?”
Dư Hành giật mi mắt: “Cậu mặc trong mơ đi.”
“Dư Hành, hôm nay coi như hai ta là anh em đi, cậu đừng đả kích tớ như vậy chứ!”
Khâu Tòng Quân lôi kéo hắn khóc lóc kể lể, Dư Hành lại không thèm để ý.
Đến cuối tuần, Nhâm Niệm Niên trích chút thời gian dẫn Dư Hành lên trấn trên đi dạo một vài cửa tiệm quần áo. Ở đây không có cửa hàng tổng hợp gì, hai bên đường đều là mặt tiền cửa hàng.
Khi bọn họ đi ngang qua một cửa hàng, Nhâm Niệm Niên đột nhiên chỉ vào tiệm đồ nữ bên cạnh, chớp mắt cười nói: “Tiểu Dư, cái váy kia thật xinh đẹp!”
Nhìn nhiều đồ nam, lúc này Nhâm Niệm Niên bị váy xinh đáng yêu ở tiệm bên cạnh hấp dẫn, không phải anh có đam mê đặc biệt gì mà là nghĩ đến em gái Nhâm Niệm Tư, Nhâm Niệm Tư chỉ thích mặc các loại váy lolita như vầy.
Đã gần nửa năm Nhâm Niệm Niên không gặp em gái và ba, đương nhiên trong lòng rất nhớ.
Thấy Nhâm Niệm Niên chỉ vào một cái váy ở cửa hàng bên cạnh, Dư Hành khó hiểu, nhìn một cái không có hứng thú, dù váy bé gái xinh đẹp đi chăng nữa thì hắn cũng không có hứng thú.
Thấy phản ứng lãnh đạm của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên cười thầm hắn không hiểu biết, dù bây giờ Dư Hành mới 17 tuổi nhưng chẳng lẽ không có ý nghĩ gì với con gái sao?
“Tiểu Dư, sau này chờ em lớn rồi kết hôn, cưới được vợ đẹp, nhớ phải mua váy đáng yêu cho vợ đó!”
Dư Hành nghe xong khẽ run, sau đó thờ ơ ‘Ừ’ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên như nhìn bảo bối, trong phút chốc luyến tiếc dời mắt.
55
Hôm nay, ở trong lớp Nhâm Niệm Niên tịch thu một vài áo len và khăn quàng cổ đang đan, bởi vì có hai ba nữ sinh không nghe giảng, lại đan áo len và khăn quàng cổ trong giờ học.
Có khi là các em ấy có em trai em gái trong nhà, hoặc là muốn tự tay đan khăn quàng cổ cho người trong lòng.
Cách kỳ thi cuối kỳ không còn bao xa, Nhâm Niệm Niên nói các nữ sinh vài câu liền tạm thời tịch thu những cuộn len và cây đan này.
Sau khi tan học, Dư Hành đến tìm Nhâm Niệm Niên thì thấy Nhâm Niệm Niên ngồi nhìn những áo len và khăn quàng cổ đến đờ ra, không đến đang nghĩ gì mà thất thần.
“Thầy.”
Âm thanh của Dư Hành làm Nhâm Niệm Niên tỉnh táo, Nhâm Niệm Niên cười nhạt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Dư, em nhớ mẹ không?”
Ánh mắt Dư Hành khẽ biến: “Thầy nhớ.”
Lời nói của hắn không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
“Ừ, có hơi nhớ.”
Hôm nay khí trời se se, gió lạnh thổi qua, lá rụng bay lả tả, cũng dễ làm người khác đau buồn. Trước đó Nhâm Niệm Niên nghĩ đến cô An, nhớ nhung em gái và ba ở thành phố, lúc này nhìn áo len và khăn quàng cổ đã đan một nửa lại gợi lên hồi ý về mẹ.
Nhâm Niệm Niên nhớ lúc anh còn rất nhỏ, mẹ thường ngồi trên sô pha đan áo len cho anh và em gái, gương mặt nhu hòa điềm tĩnh, mỗi một đường mỗi một mũi đều là yêu thương của mẹ.
Năm ấy Nhâm Niệm Niên tám tuổi, mẹ đan áo len cho anh, lúc đó áo len đã đan được hơn phân nửa, chỉ cần thêm mấy buổi tối là có thể làm xong. Nhưng mẹ đổ bệnh quá nhanh, không bao lâu thì qua đời.
Nhâm Niệm Niên cũng chưa kịp mặc áo len đó.
Dư Hành yên lặng nghe Nhâm Niệm Niên kể chuyện, lúc này trong lòng tính toán một việc.
Hai ngày sau, Nhâm Niệm Niên đang cầm viết viết trên bản đen.
Nội dung trên bảng được viết rất nhiều, bụi phấn trên tay anh cũng càng nhiều, nhưng mỗi một chữ anh viết xuống vẫn rất có lực. Nhâm Niệm Niên viết rất nhiều, nhanh chóng đã viết đầy bảng, hầu như đã viết tất cả những ý quan trọng trong học kỳ này, cũng dùng phấn đỏ đánh dấu chữ đa âm dễ sai và những chữ dễ lẫn lộn viết nhầm.
Chờ Nhâm Niệm Niên phủi phủi bụi phấn trên tay, xoay người lại thì thấy Dư Hành ở hàng ghế sau ngủ gục?!
Trước đây hắn ngủ công khai, bây giờ thằng nhóc này lại học hư, một tay chống cằm một tay cầm bút, giả vờ như mình đang nghiêm túc nghe giảng.
Nhâm Niệm Niên nheo mắt lại thầm nghĩ có phải mình đối xử với Dư Hành quá tốt hay không? Trước đó hắn còn ngoan lắm, sao bây giờ lại không nghiêm túc học tập, bắt đầu lười biếng?
Nghĩ như vậy, Nhâm Niệm Niên lập tức cầm phấn ném tới, mục tiêu đương nhiên chính là Dư Hành.
Rõ ràng Dư Hành đang nhắm mắt, nhưng chỉ nghiêng đầu một cái đã ung dung tránh thoát công kích của viên phấn.
Nhâm Niệm Niên đứng trên bục giảng nhướng mày, lại tiếp tục cầm phấn ném Dư Hành. Anh tự cho rằng mình ném rất chính xác, nhưng tính cảnh giác của Dư Hành rất cao, phản ứng vừa nhanh lại linh hoạt nên thuận lợi tránh thoát. Thế cho nên xung quanh Dư Hành rớt đầy phấn, lại không có viên nào đập trúng hắn.
Lúc này học sinh cả lớp nhìn đến ngây người, Khâu Tòng Quân ngồi trước mặt Dư Hành nhiều lần suýt bị ngộ thương, lúc này không nhịn được ‘Khụ khụ khụ’, thầm nghĩ cái này có tính là… Công khai ‘Show ân ái’ không?
Hiếm khi muốn ‘Hung’ một lần, biểu diễn thầy giáo uy nghiêm, kết quả lại mắc lỗi ngu xuẩn.
Nhâm Niệm Niên cũng hơi mất mặt mũi: “Các em… Các em nhanh chép lại đi, không được nhìn nơi khác, cũng không được chụm đầu nói chuyện.”
Nghe vậy, các học sinh vội vàng chép bài, làm như không thấy gì hết.
Nhâm Niệm Niên đi tới trước mặt Dư Hành, gõ bàn của hắn: “Đi học không được ngủ.”
“Vâng.” Dư Hành gật đầu, sau đó khom lưng nhặt phấn trên đất rồi đặt vào tay của Nhâm Niệm Niên: “Thầy, phấn là dùng để viết chữ.”
“Tôi biết, nhưng em ——”
“Chữ phấn của thầy rất đẹp.”
“…..” Nhâm Niệm Niên dừng lại, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, anh phát hiện dường như không thể nào hung dữ trước mặt Dư Hành.
Chờ Nhâm Niệm Niên cầm phấn quay về bục giảng xong, Dư Hành mới lầm bầm một câu: Sao anh đần vậy?
Kỳ thực Dư Hành ngủ gục trên trường là có nguyên nhân khác. Trong tuần này, sau khi ký túc xá tắt đèn mỗi đêm, hắn đều giấu diếm đám người Khâu Tòng Quân trùm chăn bật đèn. Lúc trước là hắn đọc sách, gần đây là len lén đan khăn quàng cổ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook