Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 864: Chúng ta phục hôn đi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Dung Nhan ném cho hắn que thử thai vừa xong, “Tự xem đi!” 

Lục Ngạn Diễm cầm lấy, nhìn thoáng qua, trongmắt nhất thời nổi lên một tầng hưng phấn lấp lánh, “Vậy, chúng ta ngay lập tức đi tới Cục Dân Chính a?”

“…… Không phải là đi bệnh viện xét nghiệm sao?”

“Không, đi  Cục Dân Chính trước!”

Lục Ngạn Diễm dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, vừa mặc quần áo vừa nói: “Giờ con đã có trong bụng em rồi, đương nhiên chúng ta phải cho con danh chính ngôn thuận chứ, đúng không? Hơn nữa, nếu chưa kết hôn trước thì sau này sinh con rồi sao làm được? Cho nên, chúng ta đi lãnh chứng trước.”

Lục Dung Nhan ngồi ở trên giường, nhìn Lục Ngạn Diễm nóng vội mặc quần áo, hỏi: “Cho nên, nói cho cùng, anh vẫn là vì  bảo bảo trong bụng, mới cùng em kết hôn, đúng không?”

Lục Ngạn Diễm lập tức ngừng động tác mặc quần áo quay đầu lại nhìn cô. 

“Con, nếu đã có thì em sẽ sinh ra, nhưng mà anh lại cùng em kết hôn lần thứ hai cũng vì con…” Lục Dung Nhan lắc lắc đầu, “Em cảm thấy không cần thiết! Giấy đăng ký kết hôn chẳng phải là dễ như trở bàn tay đối với anh sao?”  

Cô đứng dậy, “Anh thay quần áo đi! Một hồi chuẩn bị đi làm.”

Lục Dung Nhan nói xong, liền chuẩn bị ra cửa. Nhưng cô vừa tới cửa đã bị Lục Ngạn Diễm vươn tay kéo lại, tiếp theo, cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm thật chặt.

“Em biết rõ anh luôn muốn cùng em phục hôn mà…”

Lục Ngạn Diễm ôm cô không chịu buông tay, lại tiếp tục nói: “Kỳ thật, trước lên xe sau mua vé bổ sung, chiêu này, là tam ca nghĩ ra cho anh, lúc ấy anh thật sự nóng nảy, anh sợ em không muốn lại ở cùng ta, cho nên anh mới suy nghĩ đi chiêu này, nhưng sau đó anh thật sự không thể nào ép em, anh vẫn cho rằng em đã uống thuốc rồi… em biết mà, dù cho không có con thì anh vẫn muốn cưới em! Anh muốn cưới em, trước giờ vẫn thế, không có liên quan tới đứa nhỏ trong bụng! Thật ra…”  

Lục Ngạn Diễm nói, từ trong túi móc ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, quỳ xuống trước mặt cô:

“Thật ra, nhẫn cầu hôn anh cũng đã chuẩn bị tôt rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa cho em. Bất quá, hôm nay cục cưng đã có trong bụng em rồi, rõ ràng là nó đang giục giã ba mình nhanh tay lẹ chân hơn!” 

Lục Ngạn Diễm nói, sắc mặt nghiêm túc, “Dung Nhan, gả cho anh đi!! Anh thề với trời, anh muốn cứoi em chỉ vì em là em, chứ không phải vì em là mẹ của con anh! Bởi vì, anh yêu em! Tuy, anh không biết mình đã yêu em từ khi nào, nhưng anh có thể khẳng định những lời anh nói là thật tâm. Anh thích em! Anh yêu em! Anh muốn cưới em. Anh muốn sống cùng em trọn đời! Gả cho anh đi! Được không?!”

Nghe những lời thề cầu hôn này, Lục Dung Nhan hốc mắt không khỏi có chút nóng lên, đáy mắt long lanh ửng đỏ: “Thật sự không phải vì đứa bé trong bụng em?” 

Lục Ngạn Diễm buồn cười, “Sao em ngốc vậy? Nếu vì con, thì quan hệ giữa chúng ta đâu có đi đến nước này!” 

Hắn vươn tay, ôm cô thật chặt.

“Chẳng lẽ em thật sự không cảm nhận được tình yêu anh giành cho em? Nếu thật sự không cảm giác được, vậy chứng minh là anh làm còn chưa đủ, anh cam đoan với em, sau khi cưới anh nhất định đối xử thật tốt với em, bù đắp cho tất cả những thiếu sót của anh với em từ trước tới giờ! Cho anh cơ hội đi, được không?”  

Lục Dung Nhan chớp mắt, nhìn hắn. 

Lục Ngạn Diễm ánh mắt cũng thật sâu mà nhìn chăm chú vào cô, mắt hắn dừng trên đôi môi đỏ mọng, cầm lòng không được mà cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi ấy. Giọng trầm khàn… “Anh yêu em…”

Không thể không thừa nhận, hắn cầu hôn và tỏ tình thật sự làm cho người ta rung động.

Ít nhất giờ khắc này, trái tim cô hoàn toàn gục gã. 

Cô duỗi tay phải ra, “Vậy đeo lên cho em…”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy vui vẻ, kích động hôn thật sâu lên môi cô rồi mới đem nhẫn ra, chậm rãi đeo vào tay cô.

Chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn. 

“Chúng ta đi bệnh viện đi!”

Lục Dung Nhan cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện  trước thử máu đã, “Que thử thai có đôi khi không quá chuẩn.”

Lục Ngạn Diễm lấy áo gió, giữ chặt tay cô “Đi  Cục Dân Chính trước”

“Lỡ không có thai thì sao?”

“Vậy càng phải đi tới  Cục Dân Chính trước!”

“Vì sao?”

“Anh sợ em đổi ý.”

“…”

Lục Ngạn Diễm lôi kéo cô, không cho cô nói thêm lời nào!

“Từ từ… chứng minh thư, hộ khẩu, giấy ly hôn, có cần mang hết không? Em chưa từng có  kinh nghiệm phục hôn, cũng không biết phải mang cái gì đâu!”

“Thiếu chút nữa đã quên, mặc kệ, mang hết luôn đi!”

“…Ừ.”

Vì thế, nửa giờ sau, hai người cầm theo hai cái sổ hộ khẩu, hai giấy chứng minh, còn có hai tờ giấy chứng nhận ly hôn đi Cục Dân Chính.

Lục Ngạn Diễm tâm tình thực không tồi, một tay lái xe, một tay khác nắm chặt tay Lục Dung Nhankhông chịu buông ra, thậm chí còn vừa đi vừa hát.



Trong ấn tượng, Lục Dung Nhan chưa từng thấy hắn có vẻ vui sướng tới vậy. Không biết có phải bị hắn ảnh hưởng không mà cô cũng nhịn không được nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mùa đông vừa qua, vạn vật bắt đầu thức tỉnh, hết thảy phảng phất đều trở nên sáng sủa hơn. Những cành cây khô vàng cũng đang chuyển màu xanh non mơn mởn, giống như tâm trạng cô lúc này, trái tim đang nảy chồi non hy vọng. 

Sau hôm nay, phải chăng cuộc sống cô sẽ hoàn toàn đổi mới! 

Cô, có chút hy vọng.

Lãnh xong giấy kết hôn! 

Hai người đều xem như có kinh nghiệm, cho nên tiến trình cũng mau, không tới một giờ, hai tờ giấy ly hôn giây lát liền đổi thành giấy hôn thú, nhìn cuốn sổ trong tay, Lục Dung Nhan còn tưởng mình vẫn đang còn trong mộng.

“Này cũng quá…… Nhanh đi?”

Cô có chút hoảng, miệng lầm bầm, “Sao  mình có cảm giác hình như hơi hấp tấp nhỉ?!”  

Lần đầu tiên là như thế này, lần thứ hai cũng như vậy.

Bất quá, lúc này so với lần trước thì thật ra an tâm hơn không ít.

“Kế tiếp, chúng ta đi bệnh viện thử máu.”

Vì thế, hai người lại lái xe đi bệnh viện.

Rút máu xét nghiệm, không tới một giờ đã có kết quả.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới…

Kết quả là… Không có mang thai??!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương