Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 854: Ôm nhau ngủ!

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy làm Lục Dung Nhan dần thanh tỉnh. Cô cố gắng gượng ngồi dậy.

Đầu giường không biết ai đã chuẩn bị sẵn nước trà, cô bưng lên uống hai ngụm. Đầu lại choáng váng hơn nữa.

Tóc đã bị mồ hôi đổ ra ướt bết cả lại, cả người nhơm nhớp, nếu không tắm thì cô thật sự không ngủ nổi.

Cô mơ hồ xốc chăn xuống giường, cố hết sức vịn vào tủ đầu giường mới có thể đi tới sô pha gần đó. Vừa chạm vào sô pha, cả người cô vô lực ngã nhào xuống, tay chân bải hoải mãi mới cởi được áo khoác ra, cảm giác thoải mái hơn không ít. 

Lục Ngạn Diễm tắm rửa xong, quấn khăn tắm từ bên trong ra tới, liền nhìn thấy cô nghiêng đầu ngủ trên sô pha. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng nhu hòa. Hắn cất bước lại gần, nhẹ bước hơn rất nhiều. 

Cô thực ra ngủ cũng không sâu lắm, hắn vừa lại gần cô đã cảm nhận được. Hàng mi cong dài nhẹ nhàng chớp, không mở mắt ra mà chỉ mơ màng ậm ừ gì đó. Lục Ngạn Diễm không nghe rõ, hắn dứt khoát cúi xuống ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi “Em nói gì, anh không nghe rõ.”

“…Em nói, em muốn tắm rửa……”

Lục Dung Nhan lại lẩm bẩm một lần nữa.

“Ngủ đi, sáng mai dậy rồi tắm!” Lục Ngạn Diễm định bế cô về giường.

“Không cần!”

Lục Dung Nhan cự tuyệt, mở bừng mắt phất tay: “Em muốn tắm trước.”

Lục Ngạn Diễm đành chiều theo ý cô: “Rồi, anh đưa em đi tắm.”

Nói, rồi đặt tay lên sô pha, bế cô lên đi nhanh vào phòng tắm. 

Lúc này kêu cô tắm vòi sen đương nhiên là không thể nào.

Lục Ngạn Diễm đặt cô vào bồn tắm. Lục Dung Nhan mềm oặt dựa vào thành bồn, đôi mắt khép hờ lim dim nhìn hắn.

“Có thể tự  mình tắm không?” Lục Ngạn Diễm không yên tâm hỏi cô.

Lục Dung Nhan gục gặc gật đầu.

“Thật sự?”

Lục Ngạn Diễm cảm thấy cô cũng không tỉnh táo lắm.

Lục Dung Nhan dùng ngón tay chỉ cửa phòng tắm, “Anh… Đi ra ngoài! Em muốn tắm rửa……”

Lục Ngạn Diễm nhíu mày nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm. 

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, có lẽ cô bắt đầu xả nước vào bồn.

Lục Ngạn Diễm không còn tâm trạng để ngủ, hắn đi tới đi lui trước cửa phòng tắm, lắng nghe mọi động tĩnh trong phòng, chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện gì khác thường. 

Tiếng nước, ngừng.

Tiếp theo, không có thanh âm.

Chuyện gì xảy ra?

“Dung Nhan?”

Lục Ngạn Diễm dán người ở ngoài cửa phòng tắm ngoài gọi cô.

Không có đáp lại.

“Dung nhan? Em không sao chứ??”

“Lục Dung Nhan —”

“Trả lời anh!!”

Gọi vài tiếng, Lục Ngạn Diễm không còn chờ nổi đẩy cửa phòng tắm xông vào.

Nhìn thấy người phụ nữ trong bồn tắm, Lục Ngạn Diễm vừa buồn cười vừa tức giận.

Nước xả vừa đủ, nhưng cô còn mặc nguyên quần áo ngồi trong bồn. Toàn thân đã ướt đầm, mà quan trọng nhất là nước lạnh ngắt!!

Thật là đồ ngốc mới tin tưởng rằng cô có thể tự tắm.

Mà cô thì sao? 

Còn nằm xoài dựa vào thành bồn tắm, không có một chút phản ứng, chỉ có mí mắt lim dim thể hiện mình còn tỉnh.  Lục Ngạn Diễm vội bước tới, vớt cô từ dưới nước lên, vội lấy khăn lông bao lấy toàn thân cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.

Cô bị lạnh nên rùng mình, run nhè nhẹ.

Lục Ngạn Diễm lúc này đã bắt đầu hối hận, ban nãy hắn không  nên để cô một mình vào phòng tắm như vậy. 

Hắn lo cô bị cảm nên hắn trực tiếp ôm cô ngồi bên cạnh máy sưởi. 

Không có ghế dựa, hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn cũng không để ý tới nước đọng trên người cô, mặc cho cô thoải mái dựa vào ngực mình. 

Lục Dung Nhan có lẽ là bởi vì mí mắt đã nặng trĩu, cảm nhận được hơi ấm từ phía trước, lại có vòng tay khiến con tim mình hoàn toàn an tâm ở phía sau, khuôn mặt nhỏ giãn ra, cứ thế ngủ vùi trong lòng Lục Ngạn Diễm.  

Lục Ngạn Diễm nhìn cô trong lòng mà có chút buồn cười.

Do dự mấy giây, sau cùng cũng phải động tay cởi hết quần áo ướt nhẹp của cô ra. Nếu không cởi ra, có lẽ cô sẽ bị cảm thật! 

Quần áo cởi ra, lộ ra làm da cô trắng như tuyết khiến ánh mắt Lục ngạn Diễm càng thêm đen thẳm, cổ họng cũng nóng rực. 

Nhìn dáng người cô thật sự không giống là mẹ của một đứa bé  năm tuổi!

Kỳ thật Lục Ngạn Diễm cảm thấy chính mình rất buồn cười, trước đây hắn không hề thích cô, thấy cô cái gì cũng không vừa ý, cảm thấy cô toàn là tật xấu. Nhưng giờ lại đi thích cô, những thứ mà trước đây hắn coi là tật xấu chẳng hiểu sao lập tức trở thành toàn là ưu điểm. 

Tỷ như cô bây giờ mơ màng, còn cả mùi rượu chưa tan, nếu là trước đây hắn đã ném cô ra xa vạn dặm! 

Khó trách nha đầu này muốn náo loạn đòi mình ly hôn!

Lục Ngạn Diễm một lần nữa giúp cô quấn chặt khăn tắm lại, ôm cô vào lòng thật chặt. 

Cúi đầu  thấy cô đã ngủ say, nhưng vẫn dụi dụi vào người hắn. 

Hắn thích cảm giác được cô ỷ lại như thế này, trong trí nhớ của hắn, trước giờ cô chưa từng dựa vào hắn đến như vậy, loại cảm giác này, thật không tệ!

Làm hắn trầm mê, không muốn phá vỡ.

Cho nên, hắn dứt khoát ngồi như vậy, để mặc cô dựa vào ngực mình ngủ. 

Lục Ngạn Diễm cúi đầu ngắm cô trong lòng, đôi mắt càng lúc càng dịu dàng thấm đẫm nhu tình, đáy mắt đầy lưu luyến, hắn không nhịn nổi mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…

Lục Dung Nhan có lẽ cảm thấy khó thở nên môi xinh bất mãn lẩm bẩm một chút, Lục Ngạn Diễm sợ cô tỉnh nên vội lùi lại một chút, lại nhìn môi cô mấp máy, hắn không khống chế được bản thân, lại nhẹ nhàng hôn lên.  

Hương vị… ngọt ngào…

Hắn cong cong đuôi mắt, nhẹ rời cô ra. 

Cứ thế, hắn ôm cô, dựa vào mái đầu cô, ngồi cạnh máy sưởi, cả hai… cùng ngủ. 

………………………………………………………………

Hôm sau, sau khi Lục Dung Nhan tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh trước mắt mà sửng sốt hồi lâu không hồi phục được tinh thần. 

Hôm qua rõ ràng cô ngủ trên giường mà, sao lại thành… sao lại thành cả hai cùng ngủ trên mặt đất?!?

Lúc này, cô đang nằm đè lên thân hình rắn chắc của Lục Ngạn Diễm, hắn đang nằm thành chữ đại trên sàn nhà, một bàn tay còn gắt gao mà vòng ở bên hông cô.

Chính yếu chính là……

Hai người, thế nhưng……

Không ai mặc quần áo!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương