Niệm Niệm Hôn Tình
-
Chương 833
Lục Gia 88
Tìm được Tiêu Tiêu
Khúc Ngọc Khê nhìn hai người dắt tay nhau rời đi mà suy sụp ngồi trên ghế, trên mặt không có nửa phần biểu hiện.
Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm vừa mới từ bên trong ra tới ngoài thì thấy một người cảnh sát mừng rỡ như điên từ bên trong chạy ra, vừa chạy vừa hô: “Cục trưởng!! Là chiêu của cô ta thôi, Khúc Ngọc Khê đã nói địa chỉ của đứa bé!”
Ngoài sảnh, mọi người đều cả kinh đứng lên.
“Ở đâu??”
Thôi Trân Ái lập tức xông lên hỏi cảnh sát.
“Tiêu Tiêu ở đâu? An toàn không?”
Lục Dung Nhan cũng khẩn trương hỏi dồn.
Cảnh sát vội vàng trấn an nói: “Yên tâm, dựa theo khẩu cung của Khúc tiểu thư i, hiện tại Lục tiểu công tử hẳn là an toàn!”
“Lập tức hành động!! Đi đem đứa nhỏ đón trở về!”
Cục trưởng lớn tiếng hạ lệnh. Thật sự tốt quá! Chuyện này cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm! Nếu bằng không, cái mũ cánh chuồn này của mình không biết có thể bảo vệ hay không.
Những người đang chờ đợi vội túa ra khỏi cục cảnh sát đi về hướng mà Khúc Ngọc Khê đã nói.
Lục Ngạn Diễm chở Lục Dung Nhan cùng với mẹ cũng vội chạy theo.
Khúc Ngọc Khê kỳ thật cũng không có đem Tiêu Tiêu trói lại, mà là tự ý mang Tiêu Tiêu đi tặng cho người ta, một gia đình vợ chồng già không có con ở vùng quê.
Đúng như lời Lục Ngạn Diễm nói, Khúc Ngọc Khê ả không dám hạ độc thủ với Tiêu Tiêu.
Nhưng kỳ thật, ả cũng không dám quá đáng, ả không muốn mình làm cho đứa bé bị gì cũng có nghĩa sau này mất hết phần tình cảm còn lại với Lục gia.
Nhưng trước mắt có thể thấy, ả và Lục gia chẳng còn gì gọi là tình cảm nữa!
………………………………………………………………………………
Lúc mọi người tìm tới gia đình kia thì nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm trên cánh đồng, học tết vòng cỏ cùng với một người lớn tuổi.
Đứa bé còn nhỏ nên động tác trên tay còn có chút vụng về, nhưng nó học theo vô cùng nghiêm túc, mắt thì nhìn, tay thì tết.
Đứa bé mặc quần áo thật mộc mạc nhưng lại có vẻ vô cùng sạch sẽ, nhìn là thấy được chăm sóc vô cùng chu đáo.
“Bà ơi, là như vầy sao?”
Đứa bé gọi bà, giọng mềm mại trong trẻo, nghe thấy khiến Lục Dung Nhan không nhịn được mà cay mắt.
“Ừ, là như vậy! Tiêu Tiêu cũng thật thông minh.”
Bà híp mắt, khẽ mỉm cười, khen Tiêu Tiêu. Nhìn thấy đám đông đi cùng cảnh sát, lại có cả Lục Dung Nhan đang gạt lệ đến gần, bà lão sửng sốt cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nhận thấy bà lão có vẻ… không muốn buông tay.
“Tiêu Tiêu!!”
Thôi Trân Ái nhìn thấy bảo bối của mình thì vui mừng mà òa khóc, vội chạy tới: “Tiêu Tiêu, cục cưng của bà nội ơi!!”
Tìm được Tiêu Tiêu
Khúc Ngọc Khê nhìn hai người dắt tay nhau rời đi mà suy sụp ngồi trên ghế, trên mặt không có nửa phần biểu hiện.
Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm vừa mới từ bên trong ra tới ngoài thì thấy một người cảnh sát mừng rỡ như điên từ bên trong chạy ra, vừa chạy vừa hô: “Cục trưởng!! Là chiêu của cô ta thôi, Khúc Ngọc Khê đã nói địa chỉ của đứa bé!”
Ngoài sảnh, mọi người đều cả kinh đứng lên.
“Ở đâu??”
Thôi Trân Ái lập tức xông lên hỏi cảnh sát.
“Tiêu Tiêu ở đâu? An toàn không?”
Lục Dung Nhan cũng khẩn trương hỏi dồn.
Cảnh sát vội vàng trấn an nói: “Yên tâm, dựa theo khẩu cung của Khúc tiểu thư i, hiện tại Lục tiểu công tử hẳn là an toàn!”
“Lập tức hành động!! Đi đem đứa nhỏ đón trở về!”
Cục trưởng lớn tiếng hạ lệnh. Thật sự tốt quá! Chuyện này cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm! Nếu bằng không, cái mũ cánh chuồn này của mình không biết có thể bảo vệ hay không.
Những người đang chờ đợi vội túa ra khỏi cục cảnh sát đi về hướng mà Khúc Ngọc Khê đã nói.
Lục Ngạn Diễm chở Lục Dung Nhan cùng với mẹ cũng vội chạy theo.
Khúc Ngọc Khê kỳ thật cũng không có đem Tiêu Tiêu trói lại, mà là tự ý mang Tiêu Tiêu đi tặng cho người ta, một gia đình vợ chồng già không có con ở vùng quê.
Đúng như lời Lục Ngạn Diễm nói, Khúc Ngọc Khê ả không dám hạ độc thủ với Tiêu Tiêu.
Nhưng kỳ thật, ả cũng không dám quá đáng, ả không muốn mình làm cho đứa bé bị gì cũng có nghĩa sau này mất hết phần tình cảm còn lại với Lục gia.
Nhưng trước mắt có thể thấy, ả và Lục gia chẳng còn gì gọi là tình cảm nữa!
………………………………………………………………………………
Lúc mọi người tìm tới gia đình kia thì nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm trên cánh đồng, học tết vòng cỏ cùng với một người lớn tuổi.
Đứa bé còn nhỏ nên động tác trên tay còn có chút vụng về, nhưng nó học theo vô cùng nghiêm túc, mắt thì nhìn, tay thì tết.
Đứa bé mặc quần áo thật mộc mạc nhưng lại có vẻ vô cùng sạch sẽ, nhìn là thấy được chăm sóc vô cùng chu đáo.
“Bà ơi, là như vầy sao?”
Đứa bé gọi bà, giọng mềm mại trong trẻo, nghe thấy khiến Lục Dung Nhan không nhịn được mà cay mắt.
“Ừ, là như vậy! Tiêu Tiêu cũng thật thông minh.”
Bà híp mắt, khẽ mỉm cười, khen Tiêu Tiêu. Nhìn thấy đám đông đi cùng cảnh sát, lại có cả Lục Dung Nhan đang gạt lệ đến gần, bà lão sửng sốt cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nhận thấy bà lão có vẻ… không muốn buông tay.
“Tiêu Tiêu!!”
Thôi Trân Ái nhìn thấy bảo bối của mình thì vui mừng mà òa khóc, vội chạy tới: “Tiêu Tiêu, cục cưng của bà nội ơi!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook