Niệm Niệm Có Ăn
-
Chương 40: Kết thành đồng minh
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Đối với ta mà nói thì Tần Nhược cũng là một bí ẩn.
Con người ả hết sức mâu thuẫn, một mặt hung hăng, hống hách, một mặt khác lại là tài nữ nổi danh; một mặt chanh chua, ghê gớm, bợ cao đạp thấp (1), một mặt khác lại có thể vì người của mình đi mạo hiểm.
Hơn nữa, ta vẫn còn nhớ rất rõ, ca ca đã kể với ta, Tần gia và Thừa tướng trước nay luôn bất hòa.
Việc của Tần Nhược và Huỳnh Triệu Trung, nếu không có vụ án này thì chắc cũng rất khó tu thành chính quả đi?
Lúc này đây, ả đang mặc váy dài lụa mềm màu đỏ bạc, tóc cài trâm ngọc bích lung linh, điểm xuyết thêm một chuỗi trân châu. Rõ ràng ngũ quan điềm tĩnh, lại bởi vì tính cách ngang ngược như vậy, mà có vẻ hơi mất cân đối về mặt mỹ cảm.
Ánh mắt rũ xuống hơi u ám, tối tăm, cứ như đang che giấu rất sâu nỗi sợ hãi và lo lắng, thế nào cũng phải mượn phẫn nộ lúc này để trút hết ra vậy.
Đây không phải là hệt như câu chuyện trong kịch về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay sao?
Nhất thời ta liền hiểu được một phần tại sao Huỳnh Triệu Trung lại thích ả, mặc dù ả rất không tốt, mắt cao hơn đầu, nhưng mà đối với hắn thì đích thực là ả nhân nghĩa vẹn toàn.
Quả nhiên, đáng thương tất đáng hận, những việc này lại thường đan xen trêи cùng một người, đúng là làm cho người ta thổn thức.
Có thể là ánh mắt ta nhìn ả quá kỳ lạ, ánh mắt của Tần Nhược vốn rất hung dữ lại biến thành không hiểu, sau đó liền thẹn quá hóa giận, không nhìn ta nữa, quay đầu đi, nói: “Các ngươi đừng quản ta!”
Lý tỷ tỷ ho một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của ả, hỏi thẳng chưởng quầy: “Ả muốn tìm ai?”
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Tần Nhược, thấy ả không nói gì, mới dám yên tâm trả lời: “Là một ca nữ từng hát khúc ở quán nhỏ này, tên là Hạ Nguyệt Nhi. Nửa tháng trước, người này đã rời khỏi đây rồi, tiểu nhị Triệu Khánh, kẻ đã dẫn ca nữ vào đây làm việc, cũng đã bị quan phủ bắt đi mất, không còn ai biết nội tình của ca nữ cả, Tần tiểu thư lại nhất định bắt chúng ta giao ả ra, đây không phải là muốn làm khó hay sao?”
“Làm khó ngươi?” Tần Nhược nghe xong thì mày liễu dựng thẳng lên, vỗ bàn: “Ta thấy, các ngươi đúng là một ổ trộm cướp! Một ca nữ có lai lịch không rõ, không liên quan gì đến ngươi, mà ngươi cũng dám thu nhận ả hay sao?”
“Tần Nhược!” Lý tỷ tỷ mất kiên nhẫn, nhịn không được mà quát ả một tiếng, rồi hỏi: “Ngươi tìm ca nữ kia làm gì?”
“Ta…” Ả bị Lý tỷ tỷ chặn họng thì sững sờ một chút, há miệng nhưng lại không nói gì, y hệt người câm.
Ta lại biết tình huống của Tần Nhược, lúc này cũng có thể hiểu đại khái tâm trạng của ả, nghĩ đến nhất định là ca nữ kia có dính líu tới phản tặc, Tần Nhược là muốn đi tìm manh mối vì Huỳnh Triệu Trung.
“Ngươi cái gì?” Khuôn mặt Lý tỷ tỷ tức giận, “Ngươi càn quấy cũng có mức độ thôi chứ! Nếu như việc này bị kiện tới quan phủ, với tính khí của Thánh thượng lúc này, ngươi thử đoán xem ai sẽ không chịu nổi?”
Tần Nhược nhếch môi, không quan tâm, không để ý, ngồi dựa vào thành ghế, rõ ràng là một tiểu thư ung dung hoa quý, thế mà lại làm ra hành động như kẻ lưu manh, vô lại, tùy tiện bịa ra một cái cớ: “Ta không cần biết, ca nữ kia đã trộm ngọc bội Hòa Điền (2) rất quý của ta, cái quán này ta cũng đập nát rồi, một là mang người giao ra đây, hoặc là giao ngọc bội ra đây, nếu không thì việc này còn chưa xong đâu.”
Ngọc bội?
Tần Nhược đúng là giỏi nói phét.
Ta cảm thấy chẳng có gì thú vị, cũng không có hứng xem ả phát điên, liền kéo tay áo Lý tỷ tỷ: “Xem ra là ân oán cá nhân, Lý tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Có lẽ Lý tỷ tỷ cũng thấy thế, gật đầu, đang chuẩn bị quay đi, thì Trần Thiến Thiến lại “À” lên một tiếng, nói: “Này, không phải tiểu nhị đã bị bắt rồi à? Có khi nào ngọc bội bị hắn lấy đi không?”
Chưởng quầy vội nắm bắt lấy cơ hội này: “Đúng vậy, đúng vậy, bình thường Triệu Khánh cũng đều thật thật thà thà, sao tự nhiên lại bị quan phủ bắt đi cơ chứ? Khẳng định là vì chuyện này rồi! Tần tiểu thư, việc này đúng là không liên quan đến quán của ta mà.”
Tần Nhược vẫn ngồi im, hoàn toàn không thèm để ý, nói với thủ hạ đã ngừng tay ở một bên, “Tiếp tục đập đi!”
Lý tỷ tỷ chớp mắt một cái, hình như đã hiểu là Tần Nhược đang nói dối, không muốn quan tâm đến việc này nữa, liền nói với chúng ta: “Xem náo nhiệt xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
·
Ta vừa mới về đến nhà, ca ca đã ôm cánh tay đi đến viện của ta.
Từ nhỏ đến lớn, trừ việc phố Tây mở chợ chim vào lúc khai xuân hàng năm, làm ca ca hứng trí bừng bừng trước hẳn mấy tháng, mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức, và cùng với đám huynh đệ chạy loạn bên ngoài, ta chưa từng thấy ca ca để ý đến chuyện gì như vậy.
“Này, đây là bánh (bột) ngó sen mà ca lấy được từ chỗ Mộc Nhị đấy, đầu bếp nhà hắn chỉ làm một lần trong một năm thôi.” Ca ca vẫn chưa đi thẳng vào vấn đề (3), mà đã chuẩn bị tốt một đĩa điểm tâm đưa ta, lại rất ân cần rót cho ta một chén trà bằng cánh tay không bị thương, làm Lạc Cầm bị dọa không chịu nổi, vội vã đoạt lấy ấm trà trong tay ca ca, đẩy ca ngồi xuống bên cạnh ta.
Ca ca không vui ngồi xuống, oán trách: “Ta chỉ bị thương một cánh tay, lại không phải tàn tật, có cần phải như vậy không?”
Lạc Cầm cười ngượng nghịu, rót trà cho chúng ta, nói: “Nô tỳ đang ở đây, làm sao có thể để đại công tử làm mấy việc này được ạ?”
“Hứ, đừng để ý.” Ta chống lưng (tạo chỗ dựa, bảo kê) cho Lạc Cầm, mượn cơ hội này làm nhục ca ca một trận, “Ca bị đánh thành ra thế này, đúng là mất mặt (4)!”
“Làm gì có chuyện muội muội lại bôi nhọ ca ca như vậy chứ.” Ca lại không hề tức giận, uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên, chớp mắt một lúc, rồi cuối cùng cũng không nhịn được, “Nàng ấy thấy thư của ca thì có phản ứng gì thế?”
“Chẳng có phản ứng gì.” Ta trêu ca ca, rất bình tĩnh cắn một miếng bánh ngó sen, lại uống một ngụm trà, khen ngợi trong lòng: sự kết hợp vị giác này quả là cực kỳ tuyệt diệu.
Ca ca liền sững người trong phút chốc, cùng một biểu hiện với lúc thi trượt ở quan học, lại vẫn không hết hy vọng, hỏi ta: “Thật á, không có chút phản ứng nào?”
Nhìn có vẻ rất chân thành rồi, ta lập tức vui vẻ: “Ca, hiện tại ca cũng rất lanh lợi đấy, nếu mà lúc nào ca cũng giữ bộ dáng này thì không chừng Lý tỷ tỷ đã sớm đồng ý ca rồi..”
“Nói lung tung gì đấy!” Tâm trạng ca không tốt, lấy một miếng bánh ngó sen ném vào miệng, lại nhỏ giọng nói, “Trước mặt nàng ấy, ca vẫn luôn thế này mà…..”
“Ca nói gì cơ ạ?” Ta chỉ nghe được có nửa câu, “Trước mặt nàng ấy, ca vẫn luôn thế nào cơ ạ?”
“Không có gì.” Ca lười để ý đến ta, phủi tay chuẩn bị đứng lên, “Ăn bánh của muội đi!”
“Giờ thì muội đã hiểu thế nào là “U nhàn thục nữ thế này, xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên... Nếu cầu mà chẳng được người, khi mơ khi tỉnh bồi hồi nhớ thương” (5) rồi ạ.” Ta lắc đầu, rồi cười nói: “Hì hì, vừa nãy là muội lừa ca đó.”
Ca đã đứng dậy được một nửa, đen mặt đứng nguyên ở đó: “Lâm Niệm, muội đã thấy thú vị chưa hả?”
Đương nhiên là thú vị rồi, nhưng mà thú vị thì có tốt không nhỉ?
Ta nhớ đến phản ứng của Lý tỷ tỷ, lại càng vui hơn nữa.
Hôm nay, lúc ta vừa mới lấy thư ra, nàng ấy hơi ngạc nhiên, có thể thấy là rõ ràng rất vui vẻ, mà ngoài miệng còn chế giễu một câu: “Ca ca muội tuổi cũng không lớn, mà đường đi nước bước lại cũ kỹ, không hợp thời như vậy.”
Ca ca hóa đá: “Đường đi nước bước không hợp thời?”
“Vâng.” Ta gật đầu, lại đâm thêm một nhát dao vào vết thương của ca ca, “Lý tỷ tỷ còn nói, tặng trâm cũng quá quê mùa rồi.”
Cuối cùng thì ca ca cũng biết được đáp án, lại khác xa với tưởng tưởng của mình, sau đó vừa lẩm bẩm: “Không tặng trâm, lẽ nào tặng đao sao?”, vừa đứng lên đi mất, chỉ để lại ta và Lạc Cầm che miệng cười.
Đôi mắt Lạc Cầm cũng đều cười híp lại, nói: “Lý tiểu thư đúng là miệng mồm lanh lợi ạ, rất thú vị.”
Thấy ca ca bị ăn kẹo đắng, tự nhiên ta cũng rất vui vẻ, chỉ có điều, khi ánh mắt bống liếc qua khung cửa sổ đang mở kia, trái tim lại nảy lên một cái, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu: Thế tên cao to suốt ngày gửi bồ câu đưa thư cho ta, không phải là cũng rất quê à?
Không đúng, không đúng, ta gấp rút cúi đầu uống trà, đè nén kinh ngạc này lại, Lâm Niêm à, sao ngươi lại có thể nghĩ tới tên cao to suốt ngày như thế?
Cố Lẫm Chi viết thư cho ta là do có việc cần thông báo, mà mục đích của ca ca thì không giống, sao có thể bình luận tương tự như nhau thế được?
Ta thấy, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày mà tự ta dọa ta sợ đến chết mất.
·
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta vừa mới rời giường, còn chưa kịp trang điểm, ăn sáng, Trần Thiến Thiến đã chạy tới, không đợi nổi thông báo mà xông thẳng vào viện của ta.
“Niệm muội muội, Tần Nhược đã thiết kế Hồng môn yến cho chúng ta rồi!”
“Cái gì?” Ta vốn đang thưởng thức dung mạo của bản thân qua gương, nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên, sững sờ, “Tỷ tỷ, sao sớm thế này mà tỷ đã đến tìm muội rồi ạ? Tần Nhược lại nghĩ ra trò quỷ (6) gì thế ạ?”
“Tỷ đang vội mà.” Trần Thiến Thiến ngồi phịch xuống bên cạnh ta, thấy Lạc Cầm đang tết tóc cho ta thì tò mò vươn cổ, tỉ mỉ nhìn hộp trang sức của ta, “Muội muội, trang sức của muội cũng quá giản dị rồi, ngày mai tỷ tỷ sẽ tặng muội cái trâm nhé.”
“Được ạ.” Ta tùy tiện đồng ý, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ tốt, cuối cùng là có chuyện gì thế ạ?”
“Tối hôm qua ả cho người đến chuyển lời với tỷ, nói rằng ngày mai mở tiệc mời chúng ta ở Thiên Tường lâu, chỉ có ba người chúng ta thôi, không cho phép cho ai khác biết.” Trần Thiến Thiến vắt chéo chân, hai tay chống cằm, mắt to vụt sáng, “Muội muội, muội nói xem chúng ta đi hay không đây?”
Ta không hiểu: “Nếu là Hồng môn yến thì tại sao phải đi ạ?”
“Ai da.” Trần Thiến Thiến vội đến mức hạ chân xuống, đứng lên: “Muội muội, muội không thấy tò mò à? Muội không muốn đi xem thử ả đang chơi trò gì hay sao?”
Ta trả lời hết sức bình tĩnh: “Không muốn.”
Hơn nữa, ta đã biết ả muốn chơi trò gì rồi.
Hihi.
“Ôi chao muội muội ơi, chúng ta đi đi mà.” Nàng thật sự rất gấp gáp, kéo tay áo ta lắc lư, bắt đầu cuốn lấy ta, “Tỷ đã nghĩ rất lâu đấy, mà vẫn không nghĩ ra được trong hồ lô của ả bán thuốc gì, thế nên mới sáng sớm đã đến tìm muội rồi. Còn nữa, hôm qua ả làm loạn quán rượu của người ta như vậy, nói là vì ngọc bội, sao tỷ lại cảm thấy rất kỳ quái cơ chứ.”
Lạc Cầm đã chải tóc xong giúp ta, ta chọn một cây trâm bằng trúc khá thú vị cài lên, thong thả, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ tốt, nhỡ đâu ả lại đặt bẫy chúng ta thì sao đây? Ả đâu phải người tốt gì, chúng ta không thể bị lừa được.”
“Thế cũng không sợ. Tỷ sẽ cho người bao hết các phòng bên cạnh, lúc đó lại mang thêm mấy người đứng ngoài cửa bảo vệ, tỷ không tin ả có thể lật bàn!”
Khuôn mặt Trần Thiến Thiến tràn đầy mong đợi nhìn ta, có thể nghĩ đến nếu ta không đồng ý, nàng sẽ ngốc ở nhà ta cả ngày luôn được.
Ta nghĩ, tại sao lại phải giày vò như thế nhỉ.
Huỳnh Triệu Trung đã vào đại lao, tiểu nhị Triệu Khánh cũng đã vào đại lao, nghe nói tên thư sinh biết bắt chước nét chữ kia cũng đã bị bắt một cách lặng lẽ, xem ra chân tướng chắc sắp được miêu tả y như thật rồi, hiện tại, nói không chừng tên cao to đã nắm trong lòng bàn tay tất cả ngọn ngành, ngóc ngách của vụ án này đấy.
Tần Nhược vẫn còn lăn qua lăn lại như thế làm gì nhỉ?
Bụng ta vẫn còn đang đói, thấy Trần Thiến Thiến như vậy thì không tránh được mà hơi khó chịu, ý nghĩ xoay chuyển: cũng đúng, ta phải đi khuyên Tần Nhược mới được.
Nghĩ đến đây thì ta liền đáp ứng: “Được thôi.”
·
“Chúng ta kết thành đồng minh đi.”
Vừa gặp mặt thì Tần Nhược đã lạnh nhạt tung ra câu này với hai chúng ta, đầu vẫn nghểnh cao, cứ như một con thiên nga kiêu ngạo.
“Kết minh?”
Ta vừa nghe được giọng nói này thì hiểu ngay là Trần Thiến Thiến đã rất hứng thú rồi. Quả nhiên, cho dù một tay nàng đang túm chặt ta, nhưng ánh mắt lại bắt đầu lấp lánh kϊƈɦ động, nhìn Tần Nhược, hỏi: “Kết thành đồng minh gì? Chúng ta lập một môn phái á? Nhưng mà mấy người có biết võ đâu.”
“Phụt.” Ta vừa uống một ngụm trà, nghe được lời này liền phun hết cả ra.
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Thải đê phủng cao”: nịnh bợ bề trêи, giẫm đạp kẻ dưới
(2) Ngọc Hòa Điền (Tân Cương) là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc, 3 loại còn lại là ngọc Lam Điền (Thiểm Tây), ngọc Tụ (Liêu Ninh), và ngọc Độc Sơn (Hà Nam). (Theo Baike)
(3) Bản gốc “Khai môn kiến sơn”
(4) Bản gốc “Kiểm thượng vô quang”
(5) Bản dịch của Tạ Quang Phát, bài thơ “Quan thư” trong “Kinh thi”. (Theo Thivien)
(6) Bản gốc “Yêu thiêu thân”, nghĩa đen là bướm đêm, ngoài ra có rất nhiều nghĩ bóng, ý chỉ không có việc gì mà đi gây sự, hoặc làm ra việc gì đó không hợp lẽ thường, ra chiêu không hề có quy tắc…. (Theo Baike)
<table><tr><td><td><tr><td><td>
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: bánh làm từ bột ngó sen
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://diendanlequydon.com/download/file.php?id=53901&mode=view">
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Đối với ta mà nói thì Tần Nhược cũng là một bí ẩn.
Con người ả hết sức mâu thuẫn, một mặt hung hăng, hống hách, một mặt khác lại là tài nữ nổi danh; một mặt chanh chua, ghê gớm, bợ cao đạp thấp (1), một mặt khác lại có thể vì người của mình đi mạo hiểm.
Hơn nữa, ta vẫn còn nhớ rất rõ, ca ca đã kể với ta, Tần gia và Thừa tướng trước nay luôn bất hòa.
Việc của Tần Nhược và Huỳnh Triệu Trung, nếu không có vụ án này thì chắc cũng rất khó tu thành chính quả đi?
Lúc này đây, ả đang mặc váy dài lụa mềm màu đỏ bạc, tóc cài trâm ngọc bích lung linh, điểm xuyết thêm một chuỗi trân châu. Rõ ràng ngũ quan điềm tĩnh, lại bởi vì tính cách ngang ngược như vậy, mà có vẻ hơi mất cân đối về mặt mỹ cảm.
Ánh mắt rũ xuống hơi u ám, tối tăm, cứ như đang che giấu rất sâu nỗi sợ hãi và lo lắng, thế nào cũng phải mượn phẫn nộ lúc này để trút hết ra vậy.
Đây không phải là hệt như câu chuyện trong kịch về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay sao?
Nhất thời ta liền hiểu được một phần tại sao Huỳnh Triệu Trung lại thích ả, mặc dù ả rất không tốt, mắt cao hơn đầu, nhưng mà đối với hắn thì đích thực là ả nhân nghĩa vẹn toàn.
Quả nhiên, đáng thương tất đáng hận, những việc này lại thường đan xen trêи cùng một người, đúng là làm cho người ta thổn thức.
Có thể là ánh mắt ta nhìn ả quá kỳ lạ, ánh mắt của Tần Nhược vốn rất hung dữ lại biến thành không hiểu, sau đó liền thẹn quá hóa giận, không nhìn ta nữa, quay đầu đi, nói: “Các ngươi đừng quản ta!”
Lý tỷ tỷ ho một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của ả, hỏi thẳng chưởng quầy: “Ả muốn tìm ai?”
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Tần Nhược, thấy ả không nói gì, mới dám yên tâm trả lời: “Là một ca nữ từng hát khúc ở quán nhỏ này, tên là Hạ Nguyệt Nhi. Nửa tháng trước, người này đã rời khỏi đây rồi, tiểu nhị Triệu Khánh, kẻ đã dẫn ca nữ vào đây làm việc, cũng đã bị quan phủ bắt đi mất, không còn ai biết nội tình của ca nữ cả, Tần tiểu thư lại nhất định bắt chúng ta giao ả ra, đây không phải là muốn làm khó hay sao?”
“Làm khó ngươi?” Tần Nhược nghe xong thì mày liễu dựng thẳng lên, vỗ bàn: “Ta thấy, các ngươi đúng là một ổ trộm cướp! Một ca nữ có lai lịch không rõ, không liên quan gì đến ngươi, mà ngươi cũng dám thu nhận ả hay sao?”
“Tần Nhược!” Lý tỷ tỷ mất kiên nhẫn, nhịn không được mà quát ả một tiếng, rồi hỏi: “Ngươi tìm ca nữ kia làm gì?”
“Ta…” Ả bị Lý tỷ tỷ chặn họng thì sững sờ một chút, há miệng nhưng lại không nói gì, y hệt người câm.
Ta lại biết tình huống của Tần Nhược, lúc này cũng có thể hiểu đại khái tâm trạng của ả, nghĩ đến nhất định là ca nữ kia có dính líu tới phản tặc, Tần Nhược là muốn đi tìm manh mối vì Huỳnh Triệu Trung.
“Ngươi cái gì?” Khuôn mặt Lý tỷ tỷ tức giận, “Ngươi càn quấy cũng có mức độ thôi chứ! Nếu như việc này bị kiện tới quan phủ, với tính khí của Thánh thượng lúc này, ngươi thử đoán xem ai sẽ không chịu nổi?”
Tần Nhược nhếch môi, không quan tâm, không để ý, ngồi dựa vào thành ghế, rõ ràng là một tiểu thư ung dung hoa quý, thế mà lại làm ra hành động như kẻ lưu manh, vô lại, tùy tiện bịa ra một cái cớ: “Ta không cần biết, ca nữ kia đã trộm ngọc bội Hòa Điền (2) rất quý của ta, cái quán này ta cũng đập nát rồi, một là mang người giao ra đây, hoặc là giao ngọc bội ra đây, nếu không thì việc này còn chưa xong đâu.”
Ngọc bội?
Tần Nhược đúng là giỏi nói phét.
Ta cảm thấy chẳng có gì thú vị, cũng không có hứng xem ả phát điên, liền kéo tay áo Lý tỷ tỷ: “Xem ra là ân oán cá nhân, Lý tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Có lẽ Lý tỷ tỷ cũng thấy thế, gật đầu, đang chuẩn bị quay đi, thì Trần Thiến Thiến lại “À” lên một tiếng, nói: “Này, không phải tiểu nhị đã bị bắt rồi à? Có khi nào ngọc bội bị hắn lấy đi không?”
Chưởng quầy vội nắm bắt lấy cơ hội này: “Đúng vậy, đúng vậy, bình thường Triệu Khánh cũng đều thật thật thà thà, sao tự nhiên lại bị quan phủ bắt đi cơ chứ? Khẳng định là vì chuyện này rồi! Tần tiểu thư, việc này đúng là không liên quan đến quán của ta mà.”
Tần Nhược vẫn ngồi im, hoàn toàn không thèm để ý, nói với thủ hạ đã ngừng tay ở một bên, “Tiếp tục đập đi!”
Lý tỷ tỷ chớp mắt một cái, hình như đã hiểu là Tần Nhược đang nói dối, không muốn quan tâm đến việc này nữa, liền nói với chúng ta: “Xem náo nhiệt xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
·
Ta vừa mới về đến nhà, ca ca đã ôm cánh tay đi đến viện của ta.
Từ nhỏ đến lớn, trừ việc phố Tây mở chợ chim vào lúc khai xuân hàng năm, làm ca ca hứng trí bừng bừng trước hẳn mấy tháng, mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức, và cùng với đám huynh đệ chạy loạn bên ngoài, ta chưa từng thấy ca ca để ý đến chuyện gì như vậy.
“Này, đây là bánh (bột) ngó sen mà ca lấy được từ chỗ Mộc Nhị đấy, đầu bếp nhà hắn chỉ làm một lần trong một năm thôi.” Ca ca vẫn chưa đi thẳng vào vấn đề (3), mà đã chuẩn bị tốt một đĩa điểm tâm đưa ta, lại rất ân cần rót cho ta một chén trà bằng cánh tay không bị thương, làm Lạc Cầm bị dọa không chịu nổi, vội vã đoạt lấy ấm trà trong tay ca ca, đẩy ca ngồi xuống bên cạnh ta.
Ca ca không vui ngồi xuống, oán trách: “Ta chỉ bị thương một cánh tay, lại không phải tàn tật, có cần phải như vậy không?”
Lạc Cầm cười ngượng nghịu, rót trà cho chúng ta, nói: “Nô tỳ đang ở đây, làm sao có thể để đại công tử làm mấy việc này được ạ?”
“Hứ, đừng để ý.” Ta chống lưng (tạo chỗ dựa, bảo kê) cho Lạc Cầm, mượn cơ hội này làm nhục ca ca một trận, “Ca bị đánh thành ra thế này, đúng là mất mặt (4)!”
“Làm gì có chuyện muội muội lại bôi nhọ ca ca như vậy chứ.” Ca lại không hề tức giận, uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên, chớp mắt một lúc, rồi cuối cùng cũng không nhịn được, “Nàng ấy thấy thư của ca thì có phản ứng gì thế?”
“Chẳng có phản ứng gì.” Ta trêu ca ca, rất bình tĩnh cắn một miếng bánh ngó sen, lại uống một ngụm trà, khen ngợi trong lòng: sự kết hợp vị giác này quả là cực kỳ tuyệt diệu.
Ca ca liền sững người trong phút chốc, cùng một biểu hiện với lúc thi trượt ở quan học, lại vẫn không hết hy vọng, hỏi ta: “Thật á, không có chút phản ứng nào?”
Nhìn có vẻ rất chân thành rồi, ta lập tức vui vẻ: “Ca, hiện tại ca cũng rất lanh lợi đấy, nếu mà lúc nào ca cũng giữ bộ dáng này thì không chừng Lý tỷ tỷ đã sớm đồng ý ca rồi..”
“Nói lung tung gì đấy!” Tâm trạng ca không tốt, lấy một miếng bánh ngó sen ném vào miệng, lại nhỏ giọng nói, “Trước mặt nàng ấy, ca vẫn luôn thế này mà…..”
“Ca nói gì cơ ạ?” Ta chỉ nghe được có nửa câu, “Trước mặt nàng ấy, ca vẫn luôn thế nào cơ ạ?”
“Không có gì.” Ca lười để ý đến ta, phủi tay chuẩn bị đứng lên, “Ăn bánh của muội đi!”
“Giờ thì muội đã hiểu thế nào là “U nhàn thục nữ thế này, xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên... Nếu cầu mà chẳng được người, khi mơ khi tỉnh bồi hồi nhớ thương” (5) rồi ạ.” Ta lắc đầu, rồi cười nói: “Hì hì, vừa nãy là muội lừa ca đó.”
Ca đã đứng dậy được một nửa, đen mặt đứng nguyên ở đó: “Lâm Niệm, muội đã thấy thú vị chưa hả?”
Đương nhiên là thú vị rồi, nhưng mà thú vị thì có tốt không nhỉ?
Ta nhớ đến phản ứng của Lý tỷ tỷ, lại càng vui hơn nữa.
Hôm nay, lúc ta vừa mới lấy thư ra, nàng ấy hơi ngạc nhiên, có thể thấy là rõ ràng rất vui vẻ, mà ngoài miệng còn chế giễu một câu: “Ca ca muội tuổi cũng không lớn, mà đường đi nước bước lại cũ kỹ, không hợp thời như vậy.”
Ca ca hóa đá: “Đường đi nước bước không hợp thời?”
“Vâng.” Ta gật đầu, lại đâm thêm một nhát dao vào vết thương của ca ca, “Lý tỷ tỷ còn nói, tặng trâm cũng quá quê mùa rồi.”
Cuối cùng thì ca ca cũng biết được đáp án, lại khác xa với tưởng tưởng của mình, sau đó vừa lẩm bẩm: “Không tặng trâm, lẽ nào tặng đao sao?”, vừa đứng lên đi mất, chỉ để lại ta và Lạc Cầm che miệng cười.
Đôi mắt Lạc Cầm cũng đều cười híp lại, nói: “Lý tiểu thư đúng là miệng mồm lanh lợi ạ, rất thú vị.”
Thấy ca ca bị ăn kẹo đắng, tự nhiên ta cũng rất vui vẻ, chỉ có điều, khi ánh mắt bống liếc qua khung cửa sổ đang mở kia, trái tim lại nảy lên một cái, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu: Thế tên cao to suốt ngày gửi bồ câu đưa thư cho ta, không phải là cũng rất quê à?
Không đúng, không đúng, ta gấp rút cúi đầu uống trà, đè nén kinh ngạc này lại, Lâm Niêm à, sao ngươi lại có thể nghĩ tới tên cao to suốt ngày như thế?
Cố Lẫm Chi viết thư cho ta là do có việc cần thông báo, mà mục đích của ca ca thì không giống, sao có thể bình luận tương tự như nhau thế được?
Ta thấy, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày mà tự ta dọa ta sợ đến chết mất.
·
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta vừa mới rời giường, còn chưa kịp trang điểm, ăn sáng, Trần Thiến Thiến đã chạy tới, không đợi nổi thông báo mà xông thẳng vào viện của ta.
“Niệm muội muội, Tần Nhược đã thiết kế Hồng môn yến cho chúng ta rồi!”
“Cái gì?” Ta vốn đang thưởng thức dung mạo của bản thân qua gương, nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên, sững sờ, “Tỷ tỷ, sao sớm thế này mà tỷ đã đến tìm muội rồi ạ? Tần Nhược lại nghĩ ra trò quỷ (6) gì thế ạ?”
“Tỷ đang vội mà.” Trần Thiến Thiến ngồi phịch xuống bên cạnh ta, thấy Lạc Cầm đang tết tóc cho ta thì tò mò vươn cổ, tỉ mỉ nhìn hộp trang sức của ta, “Muội muội, trang sức của muội cũng quá giản dị rồi, ngày mai tỷ tỷ sẽ tặng muội cái trâm nhé.”
“Được ạ.” Ta tùy tiện đồng ý, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ tốt, cuối cùng là có chuyện gì thế ạ?”
“Tối hôm qua ả cho người đến chuyển lời với tỷ, nói rằng ngày mai mở tiệc mời chúng ta ở Thiên Tường lâu, chỉ có ba người chúng ta thôi, không cho phép cho ai khác biết.” Trần Thiến Thiến vắt chéo chân, hai tay chống cằm, mắt to vụt sáng, “Muội muội, muội nói xem chúng ta đi hay không đây?”
Ta không hiểu: “Nếu là Hồng môn yến thì tại sao phải đi ạ?”
“Ai da.” Trần Thiến Thiến vội đến mức hạ chân xuống, đứng lên: “Muội muội, muội không thấy tò mò à? Muội không muốn đi xem thử ả đang chơi trò gì hay sao?”
Ta trả lời hết sức bình tĩnh: “Không muốn.”
Hơn nữa, ta đã biết ả muốn chơi trò gì rồi.
Hihi.
“Ôi chao muội muội ơi, chúng ta đi đi mà.” Nàng thật sự rất gấp gáp, kéo tay áo ta lắc lư, bắt đầu cuốn lấy ta, “Tỷ đã nghĩ rất lâu đấy, mà vẫn không nghĩ ra được trong hồ lô của ả bán thuốc gì, thế nên mới sáng sớm đã đến tìm muội rồi. Còn nữa, hôm qua ả làm loạn quán rượu của người ta như vậy, nói là vì ngọc bội, sao tỷ lại cảm thấy rất kỳ quái cơ chứ.”
Lạc Cầm đã chải tóc xong giúp ta, ta chọn một cây trâm bằng trúc khá thú vị cài lên, thong thả, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ tốt, nhỡ đâu ả lại đặt bẫy chúng ta thì sao đây? Ả đâu phải người tốt gì, chúng ta không thể bị lừa được.”
“Thế cũng không sợ. Tỷ sẽ cho người bao hết các phòng bên cạnh, lúc đó lại mang thêm mấy người đứng ngoài cửa bảo vệ, tỷ không tin ả có thể lật bàn!”
Khuôn mặt Trần Thiến Thiến tràn đầy mong đợi nhìn ta, có thể nghĩ đến nếu ta không đồng ý, nàng sẽ ngốc ở nhà ta cả ngày luôn được.
Ta nghĩ, tại sao lại phải giày vò như thế nhỉ.
Huỳnh Triệu Trung đã vào đại lao, tiểu nhị Triệu Khánh cũng đã vào đại lao, nghe nói tên thư sinh biết bắt chước nét chữ kia cũng đã bị bắt một cách lặng lẽ, xem ra chân tướng chắc sắp được miêu tả y như thật rồi, hiện tại, nói không chừng tên cao to đã nắm trong lòng bàn tay tất cả ngọn ngành, ngóc ngách của vụ án này đấy.
Tần Nhược vẫn còn lăn qua lăn lại như thế làm gì nhỉ?
Bụng ta vẫn còn đang đói, thấy Trần Thiến Thiến như vậy thì không tránh được mà hơi khó chịu, ý nghĩ xoay chuyển: cũng đúng, ta phải đi khuyên Tần Nhược mới được.
Nghĩ đến đây thì ta liền đáp ứng: “Được thôi.”
·
“Chúng ta kết thành đồng minh đi.”
Vừa gặp mặt thì Tần Nhược đã lạnh nhạt tung ra câu này với hai chúng ta, đầu vẫn nghểnh cao, cứ như một con thiên nga kiêu ngạo.
“Kết minh?”
Ta vừa nghe được giọng nói này thì hiểu ngay là Trần Thiến Thiến đã rất hứng thú rồi. Quả nhiên, cho dù một tay nàng đang túm chặt ta, nhưng ánh mắt lại bắt đầu lấp lánh kϊƈɦ động, nhìn Tần Nhược, hỏi: “Kết thành đồng minh gì? Chúng ta lập một môn phái á? Nhưng mà mấy người có biết võ đâu.”
“Phụt.” Ta vừa uống một ngụm trà, nghe được lời này liền phun hết cả ra.
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Thải đê phủng cao”: nịnh bợ bề trêи, giẫm đạp kẻ dưới
(2) Ngọc Hòa Điền (Tân Cương) là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc, 3 loại còn lại là ngọc Lam Điền (Thiểm Tây), ngọc Tụ (Liêu Ninh), và ngọc Độc Sơn (Hà Nam). (Theo Baike)
(3) Bản gốc “Khai môn kiến sơn”
(4) Bản gốc “Kiểm thượng vô quang”
(5) Bản dịch của Tạ Quang Phát, bài thơ “Quan thư” trong “Kinh thi”. (Theo Thivien)
(6) Bản gốc “Yêu thiêu thân”, nghĩa đen là bướm đêm, ngoài ra có rất nhiều nghĩ bóng, ý chỉ không có việc gì mà đi gây sự, hoặc làm ra việc gì đó không hợp lẽ thường, ra chiêu không hề có quy tắc…. (Theo Baike)
<table><tr><td><td><tr><td><td>
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: bánh làm từ bột ngó sen
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://diendanlequydon.com/download/file.php?id=53901&mode=view">
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook