Niệm Niệm Có Ăn
-
Chương 35: Thích một người là như thế nào?
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
“Đêm qua đúng thật là quá loạn rồi, Ngũ Công chúa hưng sư động chúng (vận động nhiều người) đi tìm Tần Nhược, kết quả là người ta đã sớm về viện của mình, hoàn toàn không có ở đó. Lại không biết là ai đã thông báo việc này cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân gọi tất cả mọi người đến xét hỏi, cuối cùng bị tức đến mức lật bàn.”
Trong lòng ta thì nghĩ, có thể không tức giận hay sao? Trong phủ của mình, mà chính nhi tử của mình lại bị trêu chọc như vậy, nếu việc này không được ngăn chặn kịp thời, thì bây giờ không phải là Tiêu Diễn phải cưới Tần Nhược rồi à?
“Lúc đó không đuổi kịp Nguyệt ca ca, tỷ lại gặp được Cầm tỷ tỷ, không để ý liền buột miệng để lộ chuyện này, bị nàng ấy tra hỏi toàn diện. Ôi!” Trần Thiến Thiến lại thở dài, “Tỷ vẫn còn tưởng bọn họ sẽ chỉ để Tần Nhược say rượu phát điên mà thôi, ai mà biết được lại chơi lớn như thế. Niệm muội muội, hôm qua có phải là muội đã đợi tỷ rất lâu không?”
“Vâng.”
“Đúng là Tạ phu nhân đã rất tức giận, nói Ngũ Công chúa là cô cô, mà lại có thể dẫn đầu mưu hại chất tử (cháu trai), tuổi còn nhỏ như vậy, mà lại không đi học hỏi điều tốt, còn nói để cho Vương gia bẩm báo với Thánh thượng, phải phạt thật nặng.”
Ta dựa vào vách xe ngựa, ngáp một cái: “Nói cũng đúng, Ngũ Công chúa ghét Tần Nhược, tại sao lại liên quan đến Tiêu Thế tử chứ?”
Lời vừa nói ra, ta liền cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tiêu Thế tử?
Xưng hô thế này sao lại có vẻ như là đã nghe qua ở đâu thế nhỉ?
“Không biết nữa.” Trần Thiến Thiến lấy tay chống cằm, “Cho dù trước đây Tiêu Diễn kiêu căng, làm người khác ghét bỏ, còn ở trước mặt mọi người cười nhạo Ngũ Công chúa, nhưng theo lý mà nói cô chất bọn họ, Ngũ Công chúa không nên làm như vậy. Hay là vì Tiêu Diễn gặp nạn nên nàng ấy muốn dẫm thêm một cước?”
“Gặp nạn?”
“Đúng thế. Ơ, người cưỡi ngựa phía trước có phải là Nguyệt ca ca không nhỉ?”
Ta cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là hắn.”
Trần Thiến Thiến nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Niệm muội muội, lần sau tỷ sẽ nói tiếp với muội nhé, tỷ muốn đi gặp Nguyệt ca ca.”
“Hả?”
Ta tròn mắt ngạc nhiên, thấy Trần Thiến Thiến cấp tốc xuống xe, “cướp” lấy một con ngựa từ đội xe, vội nhảy lên, hoàn toàn không thèm để ý những ánh mắt khác lạ của người xung quanh.
Sao Trần Thiến Thiến gặp Lý Quân Nguyệt, lại y hệt như ta thấy bánh hoa quế nhỉ, muốn nhịn thế nào cũng không nhịn nổi?
Đây có phải là “thích” một người không?
Lạc Cầm gõ cửa sổ, ta kéo rèm lên, thấy nàng lo lắng hỏi: “Tiểu thư, đêm qua người ngủ không ngon giấc ạ? Em ở ngoài phòng nghe thấy người xoay đi xoay lại, còn thở dài nữa.”
Lẽ ra, ta đã sắp đè nén được tâm tư tình cảm, Lạc Cầm vừa nói như thế, nó lại muốn nổi lên, lúc cảm thấy khuôn mặt mình sẽ bị thiêu đốt chỉ trong phút chốc nữa, thì chỉ trả lời “không sao”, rồi hạ rèm nhanh như chớp, sợ nàng sẽ hỏi tiếp.
Ta không nhịn được mà sờ lên môi mình, hồi ức làm cho tâm hồn người ta xao động đêm qua, lại được gợi ra, cho dù trêи xe chỉ có một mình ta, ta vẫn cảm thấy rất rất xấu hổ, ngồi sụp xuống sàn xe.
-----
Lâm Niệm ta, từ khi sinh ra đến nay vẫn chưa được hai mươi năm thời gian, chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày, truyện trong thoại bản sẽ thành sự thật, lại có người bởi vì “hợp hoan tán” mà có hành vi như tên háo sắc đối với ta.
Càng không hề nghĩ tới, cái người háo sắc này lại chính là tên cao to.
Vào giây phút đó, ta nhìn thấy đôi mắt đang nhắm của Cố Lẫm Chi, đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt màu rất nhỏ mà căn bản người khác sẽ không nhìn thấy, ta thì y hệt Tôn hành giả bị Phật tổ Như Lai giam dưới núi đá, hoặc giống như là bị trúng lời nguyền gì đó, muốn động đậy cũng không được.
Lúc nào cũng thấy Cố Lẫm Chi hung dữ, nhưng mà môi hắn lại thật mềm, gió đêm thì lạnh lẽo, mà hơi thở trước mặt thì rất nóng bỏng.
Ta nên làm thế nào đây, có nên bắt chước nữ tử bị khinh bạc trong thoại bản, tìm một thanh kiếm rồi giết hắn, xong tự tử?
Ta bị dọa cho sợ hãi, không làm chủ được tinh thần (1), khi phản ứng lại được thì vội đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng lên từ thảm cỏ, chạy thẳng cẳng.
Nhanh, nhanh một chút là sẽ về đến phòng, ta có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra rồi.
Ta không lo được hắn có bị phát hiện hay không, cũng không chú ý liệu hắn còn có sức mà đứng lên hay không, càng chẳng chiếu cố tới hắn có nằm trêи thảm cỏ suốt một đêm hay không.
Ta phải chạy, ta phải chạy về phòng mình, ta phải chạy về cái chăn ấm áp của mình. Ta phải nhắm mắt ngủ một giấc, ta phải làm cho trái tim đang đập loạn bùm bụp bình tĩnh lại.
Nhưng mà không làm được, ta trăn trở, trằn trọc, lăn lộn trêи giường mấy canh giờ liền, thậm chí còn nghi ngờ liệu bản thân có phải sẽ mãi mãi không ngủ được, còn nghĩ: có phải ta sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì buồn ngủ hay không?
Sau đó, cuối cùng thì ta cũng lơ ma lơ mơ ngủ mất tiêu, trong mơ còn lặp đi lặp lại câu nói của Cố Lẫm Chi “Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.”
“Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.”
“Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.” ... ......
Cứ như một con chim sáo đang không ngừng nhắc lại câu nói kia trong đầu ta.
Vào thời khắc này, ta thật muốn nói với hắn: Cố đại nhân, ngươi không sai, là ta sai mààààààà!
Tại sao ta lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Lâm Niệm không sợ trời, không sợ đất, tại sao lại chỉ vì một nụ hôn mà loạn thành thế này cơ chứ?
·
Khi đã đi được nửa đường trở về, cửa sổ xe lại bị người gõ: “Tiểu thư, Lý tiểu thư tìm người ạ.”
Ta vén rèm lên, thấy Lý Quân Cầm cưỡi một con ngựa đi bên cạnh xe của ta, anh tuấn tiêu sái y hệt nam tử, lại giống nữ tử tha thướt, lả lướt, nhìn đẹp cực kỳ.
Trong lòng ta căng thẳng, lẽ nào nhanh như vậy mà nàng ấy đã biết chuyện của tên cao to với ta rồi? Đến tìm ta gây sự hay sao?
Lý Quân Cầm lại cười rất cởi mở, từ bên ngoài cửa sổ ném cho ta một cái hộp (bọc vải), sau đó tới gần, nói nhỏ: “Nói cho ca muội, chịu khó học hành đi.”
“Hả?”
Ta chẳng hiểu đầu đuôi (2) gì cả, nàng lại cười rất xinh đẹp, rồi giục ngựa đi mất.
Ta mở hộp ra xem, bên trong là cái trâm mà lần trước ca ca làm rơi ở hoa viên, đang nằm ngay ngắn, ta liền ngây ngẩn trong phút chốc.
Đây…..
Ca ta lại thích Lý Quân Cầm??
·
Tin tức ca thích Lý Quân Cầm không hề thua kém việc tên cao to hôn ta, đã một lần nữa tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với ta.
Vừa về đến nhà, ta không thèm để ý viện của mình, chỉ thay váy rồi chạy thật nhanh tới phòng của ca ca.
Ca đang cầm sách, chăm chỉ học hành trước cửa sổ, lông mày nhíu lại, miệng còn lẩm nhẩm ra tiếng. Ta nhìn thấy cảnh này lại có chút không nhẫn tâm làm phiền ca.
Đang chuẩn bị quay đi thì ca liền phát hiện ra ta: “Lâm Niệm, đến đây.”
Nhưng mà, ta vào phòng, ngồi trước bàn, nghĩ ngợi cả buổi rồi mà cũng chưa nghĩ ra, làm thế nào để hỏi vấn đề này.
Ca đặt sách xuống, mò mẫm trong hộp một lúc lâu, rồi lấy một quyển thoại bản đưa cho ta: “Này, lần trước muội đi xem kịch ở Việt vương phủ không phải là rất thích thú sao?”
Ta nhận lấy mà không thèm đếm xỉa tới, “Vâng” một tiếng, rồi đặt nó sang một bên.
Ca ta thấy rất kỳ lạ liền hỏi: “Muội lại gây ra rắc rối gì rồi?”
“Ai gây ra rắc rối cơ chứ?” Ta tự rót cho mình một chén trà, lại rót cho ca ca nữa, “Ca, ca ngồi xuống đi, muội có việc muốn nói với ca đây ạ.”
Ca ca càng thấy quái lạ hơn: “Lâm Niệm, dựa vào quầng thâm dưới mắt muội, không phải là tối qua muội đã đi trộm bảo bối của vương phủ người ta đấy chứ?”
“Đừng nói linh tinh mà.” Nếu là bình thường thì ta đã tức giận rồi đấy, nhưng lúc này đây, suy nghĩ của ta hỗn loạn đến không thể chịu được, cũng không chú ý tới tính sổ với ca ca, ta đặt chén trà xuống, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, “Ca, có phải là ca đối với Lý Quân Cầm tỷ tỷ…”
Ta vẫn còn chưa nói xong thì ca cứ như bị dằm trêи ghế đâm vào ʍôиɠ vậy, lập tức đứng thẳng lên, ấp a ấp úng: “Muội nghe được từ đâu thế?”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, câu trả lời này…..
Ta liền gấp gáp: “Ca, ca nghe muội nói.”
Khuôn mặt ca không được tự nhiên: “Muội muốn nói gì cơ?”
Ta cúi đầu lấy cái hộp ra, ca nhìn thấy nó, vừa mở ra thì vẻ mặt liền xấu đi, hỏi: “Nàng ấy đưa cho muội à?”
Ta chỉ có thể gật đầu.
Ca giành lại cái hộp, sắc mặt nặng nề như sắp chảy nước ra.
Ta thở dài, kéo tay áo ca ca: “Ca, Quân Cầm tỷ tỷ bảo muội nói với ca là, chịu khó học hành đi ạ.”
Ca cầm cái hộp, không nói một lời nào.
Ta đành dẫn dắt từng bước: “Ca, muội biết nàng ấy cứu ca lúc còn bé, nên ca thương nhớ trong lòng, nhưng mà đây không phải là yêu mà. Quân Cầm tỷ tỷ và ca có vẻ như không phải là người cùng đường (không hợp nhau) đâu ạ.
“Muội thì hiểu gì chứ? Tiểu nha đầu này, muội biết thế nào là thích một người sao? Hơn nữa, ca và nàng ấy, sao lại không giống người cùng đường mới được?”
“Quân Cầm tỷ tỷ ở trong quân doanh rèn luyện nhiều năm như vậy, còn giỏi hơn cả nam tử, hai người hoàn toàn không xứng đôi ạ.” Ta không nhịn được mà nói thật lòng, “Như Trần Thiến Thiến vậy, nàng ấy vừa nhìn thấy Lý Quân Nguyệt thì từ xa đã xông tới, lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, như thế mới là thích một người ạ.”
“Muội nói linh tinh gì thế?” Ca rất tức giận, lấy ngón tay chọc chọn cái trán của ta, không hề suy nghĩ mà nói, “Nếu như thế mới là thích một người, vậy muội suốt ngày đi tìm tên Cố Lẫm Chi kia, chẳng quan tâm mưa to gió lớn, lẽ nào muội cũng thích hắn?”
Cái gì?
Ta cứ như là bị người dội thẳng cho một gáo nước lạnh vào đầu, ngay lúc đó liền sững sờ một lát.
Dường như ca ca cũng biết là đã nói sai rồi, khuôn mặt buồn bã, cắn chặt môi.
Trong lòng ta vốn đã loạn như một nồi cháo (?), khuôn mặt cũng lập tức đỏ lên: “Ca nói bừa!”
Ta mới không thèm thích tên cao to hung dữ đấy!
·
Ta ở nhà ngủ một ngày, lúc tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối rồi, ta hoảng hốt trong chốc lát, không biết đêm nay là đêm nao, nhưng trái tim đập loạn bùm bụp cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.
Lúc ăn tối, cha ta hỏi: “Yến hội ngắm sao thế nào vậy?”
“Cũng khá vui ạ.”
“Hôm nay cha gặp Thành thân vương, ông ấy còn nói với ta về hôn sự của Niệm nhi nhà chúng ta và Thế tử đấy.” Cha nói với nương, “Thành thân vương còn khen Niệm nhi, kể rằng vương phi nói Niệm nhi rất ngoan ngoãn, nghe lời, là một hài tử tốt.”
Ta dừng đũa, vờ như không có chuyện gì cả, nói: “Chắc là lần trước gặp ở Việt vương phủ có lưu lại ấn tượng ạ.”
“Thế tử cũng là một hài tử tốt, tướng mạo và tài năng đều là số một số hai.” Cha cảm thán, “Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Cho nên nói Niệm nhi đúng là trong họa có phúc đấy.”
Cái gì?
Trong lòng ta lại không hề thoải mái.
Cha lại nói tiếp với ca ca: “Lâm Càn, mấy hôm nay học hành thế nào rồi? Năm sau thi xong, thì con cũng đến tuổi cưới thê tử rồi, chúng ta cũng nên tính toán cho tốt đi thôi. Là huynh trưởng, con nên thành thân trước Niệm nhi mới phải.”
Ca nhìn có vẻ cũng rất phiền lòng, không có tí tinh thần nào trả lời: “Vâng.”
Cha nương nhìn nhau một cái, hơi nghi ngờ, nhưng hỏi thêm thì lại không tốt, chỉ có thể cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Sau khi về phòng, ta lại nhìn quả cầu thiên văn mà Thế tử tặng, trong lòng rất khó chịu, liền cầm nó lên chơi.
Đột nhiên, có một tiếng nói trong lòng phát ra:
Lẽ nào thật sự ta phải gả cho Thế tử, người mà biết ta bị ức hϊế͙p͙ lại không hề căng thẳng chút nào sao?
Cho dù công vụ bận rộn, nhưng sau khi xong việc cũng chẳng phái người đến hỏi thăm một câu, gả cho phu quân như thế, ngày sau ta có còn vui vẻ được không?
Khi đang cảm thấy mất mát, thì trong lòng ta lại xuất hiện một câu nói khác: Lâm Niệm, ngươi đang nghĩ gì thế hả?
Ngươi có thể làm được gì hả?
Quả cầu thiên văn từ trong tay ta bị rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, Lạc Cầm nghe thấy thì nhanh chóng chạy đến, rất đau lòng mà nhặt nó lên, miện còn lẩm bẩm: “Vẫn còn may là không bị vỡ.”
Tâm tư của ta thì không biết đã bay đến chỗ nào mất rồi.
Ta nghĩ: Tại sao trước đây ta lại không hề nghĩ tới những vấn đề này nhỉ?
Tại sao tất cả những việc đã từng rất rõ ràng, mạch lạc, nay chỉ bởi vì vẻn vẹn một cái hôn đêm qua, lại lộn xộn như thế chứ?
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Lục thần vô chủ”: theo Đạo gia, lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật.
(2) Bản gốc “Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc, không biết chi tiết ra sao; nhiều khi được lược bớt còn “mạc bất trứ đầu não” - sờ không được suy nghĩ.
Trêи mạng có rất nhiều người kể theo câu chuyện “sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”.
1 trượng = 10 xích. 1 xích ~ 0,33m
Mình thì không thích cách giải thích này cho lắm, vì theo mình hiểu “trượng nhị” là một trượng hai, chứ không phải là hai trượng (như kiểu Việt Nam hay nói miếng vải mét 2, thì sẽ hiểu là nó dài 1m20 mà không phải là 2m). Có một cách giải thích trêи Baike Baidu mà mình thấy hợp lý: ý nghĩa ban đầu của câu này là “Nhất trượng nhị xích cao đích Kim Cương (điêu tượng), ngã môn mạc bất trứ đầu não”. “Kim Cương” lực sĩ Kim Cương hay Kim Cang; hộ pháp (Phật giáo gọi lực sĩ thị tòng), dịch là: bức tượng hộ pháp Kim Cương cao 1 trượng 2 xích (3,99m), chúng ta không sờ được đỉnh đầu của bức tượng này, trích từ “Tây Hồ nhị tập” quyển 28 của Châu Tiếp (tự Thanh Nguyên) thời Minh, mời các bạn tìm đọc nhé.
Theo mình nghĩ thì tượng cao đến 3,99m thì còn được, chứ người mà cao hai trượng = 6,66m thì hơi quá đáng, nhưng trong truyện cố tích với thần thoại, có nhân vật cao như thế cũng không lạ. Tùy bạn cảm nhận nhé. Mình chỉ nêu ra đây để tham khảo thêm thôi. Nếu bạn biết cách giải thích nào khác, xin hãy chia sẻ :)
~~~~~~~~~~
“Đêm qua đúng thật là quá loạn rồi, Ngũ Công chúa hưng sư động chúng (vận động nhiều người) đi tìm Tần Nhược, kết quả là người ta đã sớm về viện của mình, hoàn toàn không có ở đó. Lại không biết là ai đã thông báo việc này cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân gọi tất cả mọi người đến xét hỏi, cuối cùng bị tức đến mức lật bàn.”
Trong lòng ta thì nghĩ, có thể không tức giận hay sao? Trong phủ của mình, mà chính nhi tử của mình lại bị trêu chọc như vậy, nếu việc này không được ngăn chặn kịp thời, thì bây giờ không phải là Tiêu Diễn phải cưới Tần Nhược rồi à?
“Lúc đó không đuổi kịp Nguyệt ca ca, tỷ lại gặp được Cầm tỷ tỷ, không để ý liền buột miệng để lộ chuyện này, bị nàng ấy tra hỏi toàn diện. Ôi!” Trần Thiến Thiến lại thở dài, “Tỷ vẫn còn tưởng bọn họ sẽ chỉ để Tần Nhược say rượu phát điên mà thôi, ai mà biết được lại chơi lớn như thế. Niệm muội muội, hôm qua có phải là muội đã đợi tỷ rất lâu không?”
“Vâng.”
“Đúng là Tạ phu nhân đã rất tức giận, nói Ngũ Công chúa là cô cô, mà lại có thể dẫn đầu mưu hại chất tử (cháu trai), tuổi còn nhỏ như vậy, mà lại không đi học hỏi điều tốt, còn nói để cho Vương gia bẩm báo với Thánh thượng, phải phạt thật nặng.”
Ta dựa vào vách xe ngựa, ngáp một cái: “Nói cũng đúng, Ngũ Công chúa ghét Tần Nhược, tại sao lại liên quan đến Tiêu Thế tử chứ?”
Lời vừa nói ra, ta liền cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tiêu Thế tử?
Xưng hô thế này sao lại có vẻ như là đã nghe qua ở đâu thế nhỉ?
“Không biết nữa.” Trần Thiến Thiến lấy tay chống cằm, “Cho dù trước đây Tiêu Diễn kiêu căng, làm người khác ghét bỏ, còn ở trước mặt mọi người cười nhạo Ngũ Công chúa, nhưng theo lý mà nói cô chất bọn họ, Ngũ Công chúa không nên làm như vậy. Hay là vì Tiêu Diễn gặp nạn nên nàng ấy muốn dẫm thêm một cước?”
“Gặp nạn?”
“Đúng thế. Ơ, người cưỡi ngựa phía trước có phải là Nguyệt ca ca không nhỉ?”
Ta cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là hắn.”
Trần Thiến Thiến nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Niệm muội muội, lần sau tỷ sẽ nói tiếp với muội nhé, tỷ muốn đi gặp Nguyệt ca ca.”
“Hả?”
Ta tròn mắt ngạc nhiên, thấy Trần Thiến Thiến cấp tốc xuống xe, “cướp” lấy một con ngựa từ đội xe, vội nhảy lên, hoàn toàn không thèm để ý những ánh mắt khác lạ của người xung quanh.
Sao Trần Thiến Thiến gặp Lý Quân Nguyệt, lại y hệt như ta thấy bánh hoa quế nhỉ, muốn nhịn thế nào cũng không nhịn nổi?
Đây có phải là “thích” một người không?
Lạc Cầm gõ cửa sổ, ta kéo rèm lên, thấy nàng lo lắng hỏi: “Tiểu thư, đêm qua người ngủ không ngon giấc ạ? Em ở ngoài phòng nghe thấy người xoay đi xoay lại, còn thở dài nữa.”
Lẽ ra, ta đã sắp đè nén được tâm tư tình cảm, Lạc Cầm vừa nói như thế, nó lại muốn nổi lên, lúc cảm thấy khuôn mặt mình sẽ bị thiêu đốt chỉ trong phút chốc nữa, thì chỉ trả lời “không sao”, rồi hạ rèm nhanh như chớp, sợ nàng sẽ hỏi tiếp.
Ta không nhịn được mà sờ lên môi mình, hồi ức làm cho tâm hồn người ta xao động đêm qua, lại được gợi ra, cho dù trêи xe chỉ có một mình ta, ta vẫn cảm thấy rất rất xấu hổ, ngồi sụp xuống sàn xe.
-----
Lâm Niệm ta, từ khi sinh ra đến nay vẫn chưa được hai mươi năm thời gian, chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày, truyện trong thoại bản sẽ thành sự thật, lại có người bởi vì “hợp hoan tán” mà có hành vi như tên háo sắc đối với ta.
Càng không hề nghĩ tới, cái người háo sắc này lại chính là tên cao to.
Vào giây phút đó, ta nhìn thấy đôi mắt đang nhắm của Cố Lẫm Chi, đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt màu rất nhỏ mà căn bản người khác sẽ không nhìn thấy, ta thì y hệt Tôn hành giả bị Phật tổ Như Lai giam dưới núi đá, hoặc giống như là bị trúng lời nguyền gì đó, muốn động đậy cũng không được.
Lúc nào cũng thấy Cố Lẫm Chi hung dữ, nhưng mà môi hắn lại thật mềm, gió đêm thì lạnh lẽo, mà hơi thở trước mặt thì rất nóng bỏng.
Ta nên làm thế nào đây, có nên bắt chước nữ tử bị khinh bạc trong thoại bản, tìm một thanh kiếm rồi giết hắn, xong tự tử?
Ta bị dọa cho sợ hãi, không làm chủ được tinh thần (1), khi phản ứng lại được thì vội đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng lên từ thảm cỏ, chạy thẳng cẳng.
Nhanh, nhanh một chút là sẽ về đến phòng, ta có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra rồi.
Ta không lo được hắn có bị phát hiện hay không, cũng không chú ý liệu hắn còn có sức mà đứng lên hay không, càng chẳng chiếu cố tới hắn có nằm trêи thảm cỏ suốt một đêm hay không.
Ta phải chạy, ta phải chạy về phòng mình, ta phải chạy về cái chăn ấm áp của mình. Ta phải nhắm mắt ngủ một giấc, ta phải làm cho trái tim đang đập loạn bùm bụp bình tĩnh lại.
Nhưng mà không làm được, ta trăn trở, trằn trọc, lăn lộn trêи giường mấy canh giờ liền, thậm chí còn nghi ngờ liệu bản thân có phải sẽ mãi mãi không ngủ được, còn nghĩ: có phải ta sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì buồn ngủ hay không?
Sau đó, cuối cùng thì ta cũng lơ ma lơ mơ ngủ mất tiêu, trong mơ còn lặp đi lặp lại câu nói của Cố Lẫm Chi “Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.”
“Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.”
“Lâm Niệm, hình như ta sai rồi.” ... ......
Cứ như một con chim sáo đang không ngừng nhắc lại câu nói kia trong đầu ta.
Vào thời khắc này, ta thật muốn nói với hắn: Cố đại nhân, ngươi không sai, là ta sai mààààààà!
Tại sao ta lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Lâm Niệm không sợ trời, không sợ đất, tại sao lại chỉ vì một nụ hôn mà loạn thành thế này cơ chứ?
·
Khi đã đi được nửa đường trở về, cửa sổ xe lại bị người gõ: “Tiểu thư, Lý tiểu thư tìm người ạ.”
Ta vén rèm lên, thấy Lý Quân Cầm cưỡi một con ngựa đi bên cạnh xe của ta, anh tuấn tiêu sái y hệt nam tử, lại giống nữ tử tha thướt, lả lướt, nhìn đẹp cực kỳ.
Trong lòng ta căng thẳng, lẽ nào nhanh như vậy mà nàng ấy đã biết chuyện của tên cao to với ta rồi? Đến tìm ta gây sự hay sao?
Lý Quân Cầm lại cười rất cởi mở, từ bên ngoài cửa sổ ném cho ta một cái hộp (bọc vải), sau đó tới gần, nói nhỏ: “Nói cho ca muội, chịu khó học hành đi.”
“Hả?”
Ta chẳng hiểu đầu đuôi (2) gì cả, nàng lại cười rất xinh đẹp, rồi giục ngựa đi mất.
Ta mở hộp ra xem, bên trong là cái trâm mà lần trước ca ca làm rơi ở hoa viên, đang nằm ngay ngắn, ta liền ngây ngẩn trong phút chốc.
Đây…..
Ca ta lại thích Lý Quân Cầm??
·
Tin tức ca thích Lý Quân Cầm không hề thua kém việc tên cao to hôn ta, đã một lần nữa tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với ta.
Vừa về đến nhà, ta không thèm để ý viện của mình, chỉ thay váy rồi chạy thật nhanh tới phòng của ca ca.
Ca đang cầm sách, chăm chỉ học hành trước cửa sổ, lông mày nhíu lại, miệng còn lẩm nhẩm ra tiếng. Ta nhìn thấy cảnh này lại có chút không nhẫn tâm làm phiền ca.
Đang chuẩn bị quay đi thì ca liền phát hiện ra ta: “Lâm Niệm, đến đây.”
Nhưng mà, ta vào phòng, ngồi trước bàn, nghĩ ngợi cả buổi rồi mà cũng chưa nghĩ ra, làm thế nào để hỏi vấn đề này.
Ca đặt sách xuống, mò mẫm trong hộp một lúc lâu, rồi lấy một quyển thoại bản đưa cho ta: “Này, lần trước muội đi xem kịch ở Việt vương phủ không phải là rất thích thú sao?”
Ta nhận lấy mà không thèm đếm xỉa tới, “Vâng” một tiếng, rồi đặt nó sang một bên.
Ca ta thấy rất kỳ lạ liền hỏi: “Muội lại gây ra rắc rối gì rồi?”
“Ai gây ra rắc rối cơ chứ?” Ta tự rót cho mình một chén trà, lại rót cho ca ca nữa, “Ca, ca ngồi xuống đi, muội có việc muốn nói với ca đây ạ.”
Ca ca càng thấy quái lạ hơn: “Lâm Niệm, dựa vào quầng thâm dưới mắt muội, không phải là tối qua muội đã đi trộm bảo bối của vương phủ người ta đấy chứ?”
“Đừng nói linh tinh mà.” Nếu là bình thường thì ta đã tức giận rồi đấy, nhưng lúc này đây, suy nghĩ của ta hỗn loạn đến không thể chịu được, cũng không chú ý tới tính sổ với ca ca, ta đặt chén trà xuống, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, “Ca, có phải là ca đối với Lý Quân Cầm tỷ tỷ…”
Ta vẫn còn chưa nói xong thì ca cứ như bị dằm trêи ghế đâm vào ʍôиɠ vậy, lập tức đứng thẳng lên, ấp a ấp úng: “Muội nghe được từ đâu thế?”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, câu trả lời này…..
Ta liền gấp gáp: “Ca, ca nghe muội nói.”
Khuôn mặt ca không được tự nhiên: “Muội muốn nói gì cơ?”
Ta cúi đầu lấy cái hộp ra, ca nhìn thấy nó, vừa mở ra thì vẻ mặt liền xấu đi, hỏi: “Nàng ấy đưa cho muội à?”
Ta chỉ có thể gật đầu.
Ca giành lại cái hộp, sắc mặt nặng nề như sắp chảy nước ra.
Ta thở dài, kéo tay áo ca ca: “Ca, Quân Cầm tỷ tỷ bảo muội nói với ca là, chịu khó học hành đi ạ.”
Ca cầm cái hộp, không nói một lời nào.
Ta đành dẫn dắt từng bước: “Ca, muội biết nàng ấy cứu ca lúc còn bé, nên ca thương nhớ trong lòng, nhưng mà đây không phải là yêu mà. Quân Cầm tỷ tỷ và ca có vẻ như không phải là người cùng đường (không hợp nhau) đâu ạ.
“Muội thì hiểu gì chứ? Tiểu nha đầu này, muội biết thế nào là thích một người sao? Hơn nữa, ca và nàng ấy, sao lại không giống người cùng đường mới được?”
“Quân Cầm tỷ tỷ ở trong quân doanh rèn luyện nhiều năm như vậy, còn giỏi hơn cả nam tử, hai người hoàn toàn không xứng đôi ạ.” Ta không nhịn được mà nói thật lòng, “Như Trần Thiến Thiến vậy, nàng ấy vừa nhìn thấy Lý Quân Nguyệt thì từ xa đã xông tới, lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, như thế mới là thích một người ạ.”
“Muội nói linh tinh gì thế?” Ca rất tức giận, lấy ngón tay chọc chọn cái trán của ta, không hề suy nghĩ mà nói, “Nếu như thế mới là thích một người, vậy muội suốt ngày đi tìm tên Cố Lẫm Chi kia, chẳng quan tâm mưa to gió lớn, lẽ nào muội cũng thích hắn?”
Cái gì?
Ta cứ như là bị người dội thẳng cho một gáo nước lạnh vào đầu, ngay lúc đó liền sững sờ một lát.
Dường như ca ca cũng biết là đã nói sai rồi, khuôn mặt buồn bã, cắn chặt môi.
Trong lòng ta vốn đã loạn như một nồi cháo (?), khuôn mặt cũng lập tức đỏ lên: “Ca nói bừa!”
Ta mới không thèm thích tên cao to hung dữ đấy!
·
Ta ở nhà ngủ một ngày, lúc tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối rồi, ta hoảng hốt trong chốc lát, không biết đêm nay là đêm nao, nhưng trái tim đập loạn bùm bụp cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.
Lúc ăn tối, cha ta hỏi: “Yến hội ngắm sao thế nào vậy?”
“Cũng khá vui ạ.”
“Hôm nay cha gặp Thành thân vương, ông ấy còn nói với ta về hôn sự của Niệm nhi nhà chúng ta và Thế tử đấy.” Cha nói với nương, “Thành thân vương còn khen Niệm nhi, kể rằng vương phi nói Niệm nhi rất ngoan ngoãn, nghe lời, là một hài tử tốt.”
Ta dừng đũa, vờ như không có chuyện gì cả, nói: “Chắc là lần trước gặp ở Việt vương phủ có lưu lại ấn tượng ạ.”
“Thế tử cũng là một hài tử tốt, tướng mạo và tài năng đều là số một số hai.” Cha cảm thán, “Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Cho nên nói Niệm nhi đúng là trong họa có phúc đấy.”
Cái gì?
Trong lòng ta lại không hề thoải mái.
Cha lại nói tiếp với ca ca: “Lâm Càn, mấy hôm nay học hành thế nào rồi? Năm sau thi xong, thì con cũng đến tuổi cưới thê tử rồi, chúng ta cũng nên tính toán cho tốt đi thôi. Là huynh trưởng, con nên thành thân trước Niệm nhi mới phải.”
Ca nhìn có vẻ cũng rất phiền lòng, không có tí tinh thần nào trả lời: “Vâng.”
Cha nương nhìn nhau một cái, hơi nghi ngờ, nhưng hỏi thêm thì lại không tốt, chỉ có thể cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Sau khi về phòng, ta lại nhìn quả cầu thiên văn mà Thế tử tặng, trong lòng rất khó chịu, liền cầm nó lên chơi.
Đột nhiên, có một tiếng nói trong lòng phát ra:
Lẽ nào thật sự ta phải gả cho Thế tử, người mà biết ta bị ức hϊế͙p͙ lại không hề căng thẳng chút nào sao?
Cho dù công vụ bận rộn, nhưng sau khi xong việc cũng chẳng phái người đến hỏi thăm một câu, gả cho phu quân như thế, ngày sau ta có còn vui vẻ được không?
Khi đang cảm thấy mất mát, thì trong lòng ta lại xuất hiện một câu nói khác: Lâm Niệm, ngươi đang nghĩ gì thế hả?
Ngươi có thể làm được gì hả?
Quả cầu thiên văn từ trong tay ta bị rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, Lạc Cầm nghe thấy thì nhanh chóng chạy đến, rất đau lòng mà nhặt nó lên, miện còn lẩm bẩm: “Vẫn còn may là không bị vỡ.”
Tâm tư của ta thì không biết đã bay đến chỗ nào mất rồi.
Ta nghĩ: Tại sao trước đây ta lại không hề nghĩ tới những vấn đề này nhỉ?
Tại sao tất cả những việc đã từng rất rõ ràng, mạch lạc, nay chỉ bởi vì vẻn vẹn một cái hôn đêm qua, lại lộn xộn như thế chứ?
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Lục thần vô chủ”: theo Đạo gia, lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật.
(2) Bản gốc “Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc, không biết chi tiết ra sao; nhiều khi được lược bớt còn “mạc bất trứ đầu não” - sờ không được suy nghĩ.
Trêи mạng có rất nhiều người kể theo câu chuyện “sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”.
1 trượng = 10 xích. 1 xích ~ 0,33m
Mình thì không thích cách giải thích này cho lắm, vì theo mình hiểu “trượng nhị” là một trượng hai, chứ không phải là hai trượng (như kiểu Việt Nam hay nói miếng vải mét 2, thì sẽ hiểu là nó dài 1m20 mà không phải là 2m). Có một cách giải thích trêи Baike Baidu mà mình thấy hợp lý: ý nghĩa ban đầu của câu này là “Nhất trượng nhị xích cao đích Kim Cương (điêu tượng), ngã môn mạc bất trứ đầu não”. “Kim Cương” lực sĩ Kim Cương hay Kim Cang; hộ pháp (Phật giáo gọi lực sĩ thị tòng), dịch là: bức tượng hộ pháp Kim Cương cao 1 trượng 2 xích (3,99m), chúng ta không sờ được đỉnh đầu của bức tượng này, trích từ “Tây Hồ nhị tập” quyển 28 của Châu Tiếp (tự Thanh Nguyên) thời Minh, mời các bạn tìm đọc nhé.
Theo mình nghĩ thì tượng cao đến 3,99m thì còn được, chứ người mà cao hai trượng = 6,66m thì hơi quá đáng, nhưng trong truyện cố tích với thần thoại, có nhân vật cao như thế cũng không lạ. Tùy bạn cảm nhận nhé. Mình chỉ nêu ra đây để tham khảo thêm thôi. Nếu bạn biết cách giải thích nào khác, xin hãy chia sẻ :)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook