Đường Đường thấy động tác uống thuốc dứt khoát của anh, nhất là khi anh không ngừng đổ rượu vào miệng, chẳng mấy chốc trên mặt người đàn ông đã đỏ bừng.

Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, muốn đoạt lấy ly rượu của anh, do dự đưa tay ra nhưng đến nửa chừng lại dừng lại.

Dương Niệm Sâm nhìn về phía này: “Em làm gì vậy?”

Đường Đường mím môi, hốc mắt ướt át: “Đừng uống nữa được không, lát nữa anh không cần ra ngoài sao? ”

“Em không cần quan tâm chuyện đó, thứ em cần quan tâm là cái này đây.”

Anh gõ gõ văn kiện trên bàn, nhắc nhở về mối quan hệ giữa bọn họ hiện nay.

Một câu ‘không phải như anh nghĩ’ cô cũng không nói nên lời, nghĩ lại thì cuộc hôn nhân này không phải do cô sắp đặt nhưng chính tay cô đã tự mình phá hủy nó.

Đối diện với cô là một bức tượng sống sờ sờ Dương Niệm Sâm, gầy gò, bơ phờ, không chút hứng thú, nhưng anh lại gần trong gang tấc, mặc dù đôi mắt anh lạnh lùng, nhưng hơi thở lại nóng bỏng. Lồng ngực dưới đường viền cổ áo hơi phập phồng. Ngón tay thon dài của anh gõ lên mặt bàn, chiếc nhẫn cưới đã bị tháo ra từ lâu, nhưng chính bàn tay này mấy hôm trước giống như dung nham giữ chặt lấy cô.

Không biết từ lúc nào mà Dương Niệm Sâm lại có tầm quan trọng đối với cô đến như vậy?

Thật ra, vào mỗi thời điểm đưa ra quyết định ở Vân Nam, cô đều nghĩ xem nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào.

Thứ mà Dương Niệm Sâm mang lại cho cô tác dụng chậm nhưng mạnh mẽ đến mức không ngừng lên men sinh trưởng từ ngày này qua ngày khác.

Lúc đó tại sao cô lại ấu trĩ như vậy?

Nhưng bây giờ hối hận thì sao? Anh đã không cần cô nữa.

Đường Đường vừa ai oán vừa chờ mong mà xích lại gần, đầu dựa vào bờ vai của anh, tay vuốt ve cánh tay của anh.

“Hôn em đi có được không?”

Dương Niệm Sâm cười: “Lâu như vậy rồi, tốt xấu gì em cũng là một bà chủ, sao cái tính trẻ con đó vẫn không thay đổi vậy.”

Anh ngẩng đầu, cũng không có thái độ cự tuyệt, Đường Đường vừa nhìn đã bị cuốn vào một cái hồ sâu bên trong đôi mắt anh, cô ấy cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi, không thèm quan tâm gì nữa mà dán môi lên môi anh.

Đầu lưỡi mềm mại vói vào tìm kiếm đầu lưỡi thoáng cứng nhắc nhưng cũng mềm mại không kém của ai kia, một tay ôm lấy mặt anh, một tay khác thì luồn vào phía trong áo choàng tắm, chút động tác này đó cũng đã trở thành phản xạ có điều kiện.

Khi cô hít sâu một hơi rồi ngồi xuống dương v*t thô tráng dữ tợn của người đàn ông, cổ họng không khỏi bật ra tiếng rên rỉ mê người, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.

Dương Niệm Sâm vô cùng không thỏa mãn với cách làm tình chậm chạp này, anh dùng hai tay bế cô lên, hung dữ nhào nặn hai cánh mông mềm mại, dương v*t hung mãnh nhấp lên.

Anh ném người lên giường, từ trên nhìn xuống ra lệnh: “Tự mình cởi quần áo ra.”

Đường Đường ngoan ngoãn nghe theo, ném hai mảnh vải mỏng xuống đất.

Dương Niệm Sâm nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo đến mép giường, chân giường đủ cao để anh có thể dễ dàng cắm vào.

Đường Đường ghé vào mép giường, cặp mông tuyết trắng nhếch cao lắc lư theo từng cú nhấp của anh, quay đầu lại muốn hôn.

Người đàn ông nhéo cằm cô: “Chính sự thì không thấy bàn, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao?”

Đôi mắt xinh đẹp chợt lóe, gật gật đầu: “Đúng, chỉ nghĩ đến chuyện này, và cũng chỉ muốn thế này.”

Dương Niệm Sâm ‘phập phập’ đâm vào, anh kéo núm v* một cách tàn nhẫn, kéo nó dài ra rồi bật trở lại, kẹp chặt cánh tay và dùng sức làm cô như thể đang trừng phạt một tên tù nhân.

Anh hỏi: “Chỉ nghĩ như này với tôi thôi sao?”

Đường Đường nhếch cái mũi đỏ bừng: “Cũng chỉ như vậy với anh thôi.” “Giấy ly hôn thì sao? Không ký à?”

“Không ký.” Đường Đường lật người, quấn lấy người anh kéo lên giường như một con rắn, chết cũng không muốn buông tay: “Chúng ta không ký nữa có được không?”

Cô không thể hiểu được biểu cảm cực kỳ phức tạp trên khuôn mặt của Dương Niệm Sâm, nhưng cô sợ hãi, thân thể ửng hồng như huyết ngọc không nhịn được mà phát run.

Người đàn ông gập chân cô lại, để lộ ra âm h/ộ mềm mại và da thịt đầy khiêu gợi của cô, dương v*t cắm sâu vào như muốn chịch cô đến chết.

“Không ký cũng phải ký, chuyện của em thì tùy em muốn làm thế nào cũng được nhưng còn đây là chuyện của tôi, em cho rằng em có thể ở chỗ của tôi diễu võ giương oai à?”

Đường Đường bật khóc khi nghe thấy những lời nói khó nghe đó của anh.

Dương Niệm Sâm trần như nhộng ôm lấy cô, nơi giao hợp vẫn lênh láng nước như sông hồ biển cả, cho dù hai trái tim còn đang đập kịch liệt, anh vẫn túm lấy tay cô, mặc cho đôi tay nhỏ bé giãy dụa ra sao thì anh vẫn cậy mạnh ép cô ký tên điểm chỉ.

Ngay khi nét chữ cuối cùng hạ xuống, Đường Đường bật khóc nức nở.

Dương Niệm Sâm bưng mặt cô: “Có gì mà phải khóc, đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, với lại đây cũng là chủ trương của em mà, không phải sao?”

Dương Niệm Sâm mạnh mẽ ra vào mấy trăm cái nữa rồi bảo cô quỳ xuống: “Ăn hết đi.”

Đường Đường từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Hai người ngồi trên tấm thảm dày, Đường Đường dựa vào lồng ngực ẩm ướt của người đàn ông, mệt bở hơi tai, không muốn động đậy.

Khi người đàn ông hôn lên môi cô, trong nháy mắt cô như sống lại, cánh tay nhỏ nhắn vẫn ôm lấy cổ anh, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào anh.

Sau cuộc ân ái nồng nhiệt, tính tình của Dương Niệm Sâm cũng dịu lại, nở một nụ cười khó đoán, anh ân cần xoa bóp cơ thể cô.

“Vẫn chưa ăn đủ à?”

Đường Đường lập tức lắc đầu: “Không đủ, vĩnh viễn đều không đủ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương