Đêm hôm đó bọn họ làm tới tận khuya, thân thể trắng nõn của Đường Đường gần như phát sáng dưới ánh đèn, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn thêu caro, bị người đàn ông vén lên đến tận eo.

Cô vừa quỳ vừa bò lên trên sô pha, nhưng mới bò được một nửa thì dấu tay ướt dầm dề đã in hằn không ít phía trên mặt da lộn.

Dương Niệm Sâm vừa cúi xuống thì đập vào mắt anh là hình ảnh mái tóc dài rối tung như rong biển, tấm lưng mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn linh hoạt cùng với cặp mông đã bị anh véo tới mức đỏ ửng.

Anh để Đường Đường dùng một tư thế cực kì vặn vẹo không thoải mái quay đầu đón nhận nụ hôn của mình, hai ngón tay chụm lại không ngừng ra vào nơi u huy*t ướt đẫm.

Hai ngón tay càn quấy khuấy động bên trong chốn đào nguyên, Đường Đường chỉ vừa hít được một ngụm không khí thì đầu lưỡi đã ngay lập tức bị mút lấy một cách tàn nhẫn. Cô có cảm giác như đầu lưỡi không còn thuộc về mình nữa rồi.

Cô rên rỉ kêu đau, liều mạng lắc mông muốn đẩy ngón tay của anh ra khỏi cơ thể của mình.

Dương Niệm Sâm hít sâu một hơi, hai mắt anh đỏ ngầu, hôn lên vành tai cô: “Không chịu nổi nữa rồi hả?”

Anh hừ một tiếng, rút ngón tay khỏi chiếc động đã bị thao tới mức tê dại ra, một luồng nhiệt lưu theo đó chảy ra, ướt không chịu được.

Đôi mắt Đường Đường lấp lánh đáng thương, một đôi mắt hạnh, lông mi dài gọn gàng cân đối, con ngươi trong suốt như bảo thạch, thật sự không ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái như vậy.

Giờ phút này cô cảm thấy có vẻ bọn họ đã làm lành thành công. “Chồng, em muốn, nhưng mà anh làm chậm một chút, được không?”

Nói rồi cô chủ động đẩy mông ra sau, dán vào hạ bộ còn đang mặc quần của người đàn ông, môi âm h/ộ nóng bỏng khi chạm vào chiếc khóa kim loại không khỏi run rẩy một chút.

Dương Niệm Sâm túm lấy tóc cô: “Liếm mấy cái trước đã.”

Đường Đường trượt xuống dưới, người đàn ông ngồi dậy mở rộng hai đùi, cô theo đó mà bò lên vùi xuống, dương v*t màu đỏ tím dưới mí mắt cô đang không ngừng giật giật, trông vô cùng dữ tợn dọa người.

Nhưng cũng thật to lớn hùng vĩ…

Không kiềm chế nổi, cô há miệng nuốt vào, tận đến khi dương v*t đâm thẳng vào cổ họng phát ra tiếng nôn khan ‘ọc ọc’.

Đây là lần đầu tiên Dương Niệm Sâm bắn thẳng lên mặt cô, tinh d*ch vương vã xuống cả hai con thỏ trắng phía dưới.

Dòng tinh d*ch nóng hổi màu trắng đục bắn tung tóe, chảy giàn giụa khắp trên mặt lẫn hai v* của cô.

Cô úp mặt trên đùi anh, đầu lưỡi cuốn lại nuốt xuống một ít tinh d*ch, đau khổ nói: “Vị lạ quá.”

Dương Niệm Sâm bế cô lên, mặc kệ chất lỏng đang không ngừng chảy xuống vấy bẩn thân thể cao lớn, đỡ dương v*t lên rồi để cô thoải mái ngồi xuống.

Sáng sớm hôm sau, hai người còn chưa tỉnh ngủ đã tự động quấn lấy nhau trong chăn ấm nệm êm.

Đường Đường khẽ ậm ừ, vùi đầu vùi mặt vào trong gối mềm, ưỡn cặp mông tròn trịa, mặc kệ người đàn ông nằm ở phía sau tùy ý càn quấy.

Lại một lần nữa phóng thích, tinh d*ch đã trở nên loãng và trong suốt hơn.

Dương Niệm Sâm sau khi xong việc lại lười biếng nằm tại chỗ ổn định hơi thở, ngón tay lại xấu tính xoa chất lỏng sền sệt kia khắp hạ thân của Đường Đường.

Sau đó vỗ vỗ mông cô: “Đi tắm rửa đi.”

Tiếng nước xối xả từ trong phòng tắm truyền ra, mờ mịt mông lung mà ấm áp.

Buồn bực tích tụ mấy tháng trong ngực Dương Niệm Sâm đã tan biến không ít sau mấy lần bạo phát.

Sự ngoan ngoãn và chủ động lúc trên giường của cô đều khiến tinh thần vốn căng thẳng cáu kỉnh của anh có xu hướng dịu đi, tâm trạng cũng vui vẻ lên không ít.

Khi nhặt quần áo vương vãi trên sàn, một viên thuốc màu trắng nhỏ rơi ra từ chiếc áo khoác cũ của Đường Đường.

Tay anh bất tri bất giác run lên một chút, lật ra phía đằng sau thì dòng chữ “Viên nén Levonorgestrel Ethinylestradiol*” lạnh lẽo đâm thật sâu vào đồng tử của anh.

*Ethinylestradiol + Levonorgestrel là một thuốc ngừa thai uống kết hợp, tác dụng chủ yếu bằng cách ức chế sự bài tiết gonadotropin và ức chế sự rụng trứng.

Khi Đường Đường mang một thân hương thơm ngào ngạt bước ra khỏi phòng tắm, Dương Niệm Sâm đang ngồi bên giường với chiếc áo ngủ được buộc lại.

Cô vừa xoa tóc vừa vùi vào ngực anh, không ngờ Dương Niệm Sâm lại duỗi tay đẩy cô ra, ném một thứ gì đó xuống đất, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thân thể vừa rồi còn nhiệt tình như lửa nay đã chuyển sang tư thế từ chối, cô thận trong nhìn theo chăm chú.

Như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu…

Nước vẫn từ trên tóc nhỏ xuống, nhỏ xuống tấm lưng lạnh cóng, Đường Đường liếc nhìn viên thuốc tránh thai định giải thích nhưng môi lại mím chặt không nói nên lời.

Dương Niệm Sâm tốt bụng giải thích giúp cô: “Em cho rằng mình vẫn còn trẻ, vẫn còn đang đi học nên chưa thích hợp có con đúng không?”

Anh cười nhẹ: “Tôi nhớ rõ mình cũng không bắn vào trong mà.” Đường Đường mở miệng nói: “Chỉ để đề phòng thôi.”

Khuôn mặt của Dương Niệm Sâm như nứt toạc, anh đứng lên, đứng trước mặt của Đường Đường, hai tay ấn xuống vai cô.

Anh ấn rất mạnh, rồi sau đó lại nhẹ dần, liên tục gật đầu nói “được lắm”, còn nói “cũng đúng”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương