Niệm Đường – A Man
-
Chương 62
Gia đình của Lý Thiếu Xuân không phải đại phú đại quý mà ngược lại còn vô cùng bình thường, chỉ tốt hơn các gia đình khá giả một chút.
Ưu điểm của gia đình bọn họ là sự trọn vẹn, trọn vẹn về cả mặt truyền thống lẫn hiện thực, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa giáo dục và đời sống tinh thần.
Nhà bọn họ có một người họ hàng làm việc tại một Cục nào đó ở Nam Kinh nhưng cũng không phải cấp lãnh đạo.
Ngoài ra, sự ưu tú của anh ấy không khiến người khác thấy quá rõ ràng, không thể nhìn ra chút xíu tính công kích nào trên người anh, cũng không có sự xảo quyệt bóng bẩy, làm chuyện gì cũng sẽ không nhấc lên
sóng to gió lớn. Bởi vì tất cả những sóng to gió lớn đó đều bị anh giải quyết sạch sẽ.
Ngay từ khi còn rất nhỏ thì anh cũng đã biết rõ chính mình muốn làm gì, muốn tới đâu, nên sau đó cứ vậy mà thong dong đi từng bước một, các loại thủ đoạn nhanh nhẹn linh hoạt càng ngày càng thuần thục khiến cho người khác không tìm được chút dấu vết nào.
Đường Đường không hề ngạc nhiên khi thấy anh có thể ngồi lên cái ghế Trưởng ban Tuyên truyền đó, vì trong tiềm thức của cô, cô luôn cảm thấy anh có thể đạt được bất cứ mục tiêu gì mà mình đã đề ra.
Sự chính trực của Lý Thiếu Xuân cũng là thứ mà Đường Đường vô cùng hâm mộ. Cô đã từng gặp qua cha mẹ Lý hai lần, một lần là đưa anh đến thôn Tê Hà bái sư, lần khác chính là khi anh rời đi.
Đó là một cặp cha mẹ rất tử tế và tôn trọng mọi quyết định của con trai.
Một nhà ba người ăn ý, ôn nhu đứng giữa tiết trời mùa thu lá phong như đổ lửa, trên khuôn mặt mỗi người đều là nụ cười khiêm tốn.
Lý Thiếu Xuân chấp nhận làm bạn với một cô bé mắc chứng tự bế giữa căn nhà to lớn quạnh quẽ kia, từ đó gieo xuống một hạt mầm tính cách, Đường Đường từ đó về sau tự nhiên sẽ có ấn tượng tốt đối với những người đối tốt với mình. Cô vẫn luôn muốn tìm thấy bóng dáng của sư huynh từ trên người họ hàng thân thích của mình.
Khi Dương Niệm Sâm vừa tới thôn Tê Hà cứ thế mà chó ngáp phải ruồi sắm vai nhân vật như vậy.
Đường Đường có cảm tưởng rằng cô đã tìm thấy một Lý Thiếu Xuân thứ hai, vừa ôn nhu vừa hàm súc, vì vậy nên sau khi Dương Niệm Sâm trở mặt, cảm xúc của cô đã bị kích động, có lẽ đó là do sự không cam tâm của một thiếu nữ chưa phát dục hoàn toàn.
Thời gian trôi qua, cô phát hiện sư huynh của mình vẫn không thay đổi, vẫn cần cô ngước cổ lên nhìn, đây là cái ngước nhìn từ tận sâu trong linh hồn.
Giống như khi cô còn nhỏ rất không hiểu chuyện, cô từ chối tất cả mọi ý xấu lẫn ý tốt từ mọi người xung quanh. Mà khi đó anh sẽ chỉ cho cô cách làm sao để mở rộng trái tim và ngắm nhìn thế giới.
Nhưng bây giờ gặp nhau, hai người cũng không biết nên nói cái gì. Lý Thiếu Xuân xoa đầu rồi lại vuốt ve tay cô không khác gì khi đối xử với một đứa trẻ con.
“Em lần này quá bốc đồng rồi.” Lý Thiếu Xuân nói: “Đừng dễ dàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm.”
Đường Đường gật đầu, đây là sư huynh, cũng là anh cả, vĩnh viễn là người tính toán thật kỹ trước khi hành động.
Khung cảnh ấm áp này bị Dương Thận nhìn thấy, mà khi Dương Thận đi tới cửa cũng vừa lúc nhìn thấy Dương Niệm Sâm đang từ trong thang máy đi ra.
Một góc nơi nội tâm của Đường Đường cứ thế mà rơi vào trong mắt của hai người đàn ông nhà họ Dương.
Dương Thận lộ ra một nụ cười phức tạp, không thể nhìn ra vui hay buồn, hắn đi ra mời hai anh em đang thân mật mời vào trong phòng bao, mà Lý Thiếu Xuân nhìn đồng hồ nói không được, trên tầng còn có lãnh đạo đang đợi.
Còn Dương Niệm Sâm thì xoay người trở lại thang máy, nét mặt gần như đóng băng.
Thư ký Kim kinh sợ nghiến chặt răng, không nói được lời nào, bóng lưng thẳng tắp, từng sợi tóc được chải chuốt kỹ càng của ông chủ đều ẩn chứa sự tức giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chiếc Jaguar chầm chậm trở về biệt thự lưng chừng núi, gần tới nơi đã có thể nhìn thấy ngôi nhà màu trắng dưới bóng râm xanh đậm, hòa quyện với khung cảnh thiên nhiên.
Dương Niệm Sâm nhìn cũng không thèm nhìn, ra lệnh cho lái xe quay đầu lại: “Ra sân bay.”
Chính vì thế mà Đường Đường cũng không biết chồng của mình đã từng trở lại, cô vẫn như thường lệ nhắn vài câu hỏi han hay lấy lòng, lâu lâu lại hỏi khi nào thì anh trở lại.
Mỗi lần Dương Niệm Sâm nhận được tin nhắn vượt đại dương của cô đều sẽ chỉ cầm trên tay nhìn, tuyệt đối chưa từng trả lời lại ngay, hai ba ngày sau mới trả lời lại mấy chữ cũng chỉ như đối phó cho xong.
Anh đang dùng cách này để trừng phạt cô.
Dương Niệm Sâm không yêu cầu cô call video, cũng không gạ gẫm nói mấy lời thân mật vợ chồng một thời gian nhưng Đường Đường vẫn không phát hiện ra có gì không thích hợp.
Cũng có thể là cô cảm giác được nhưng không muốn thừa nhận, mỗi lần cô đều hưng phấn chờ đợi hồi âm của anh, nhưng chờ rồi lại chờ, chờ đến khi cô không còn quan tâm đến nữa anh mới trả lời lại.
Mỗi lần trở về căn biệt thự khổng lồ xa hoa kia, xung quanh không có hàng xóm láng giềng, cái gì cũng tốt nhưng chỉ trừ hơi người.
Cô cứ như là trở lại ngôi nhà cũ ở thôn Tê Hà trong một môi trường tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo nào đó.
Ưu điểm của gia đình bọn họ là sự trọn vẹn, trọn vẹn về cả mặt truyền thống lẫn hiện thực, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa giáo dục và đời sống tinh thần.
Nhà bọn họ có một người họ hàng làm việc tại một Cục nào đó ở Nam Kinh nhưng cũng không phải cấp lãnh đạo.
Ngoài ra, sự ưu tú của anh ấy không khiến người khác thấy quá rõ ràng, không thể nhìn ra chút xíu tính công kích nào trên người anh, cũng không có sự xảo quyệt bóng bẩy, làm chuyện gì cũng sẽ không nhấc lên
sóng to gió lớn. Bởi vì tất cả những sóng to gió lớn đó đều bị anh giải quyết sạch sẽ.
Ngay từ khi còn rất nhỏ thì anh cũng đã biết rõ chính mình muốn làm gì, muốn tới đâu, nên sau đó cứ vậy mà thong dong đi từng bước một, các loại thủ đoạn nhanh nhẹn linh hoạt càng ngày càng thuần thục khiến cho người khác không tìm được chút dấu vết nào.
Đường Đường không hề ngạc nhiên khi thấy anh có thể ngồi lên cái ghế Trưởng ban Tuyên truyền đó, vì trong tiềm thức của cô, cô luôn cảm thấy anh có thể đạt được bất cứ mục tiêu gì mà mình đã đề ra.
Sự chính trực của Lý Thiếu Xuân cũng là thứ mà Đường Đường vô cùng hâm mộ. Cô đã từng gặp qua cha mẹ Lý hai lần, một lần là đưa anh đến thôn Tê Hà bái sư, lần khác chính là khi anh rời đi.
Đó là một cặp cha mẹ rất tử tế và tôn trọng mọi quyết định của con trai.
Một nhà ba người ăn ý, ôn nhu đứng giữa tiết trời mùa thu lá phong như đổ lửa, trên khuôn mặt mỗi người đều là nụ cười khiêm tốn.
Lý Thiếu Xuân chấp nhận làm bạn với một cô bé mắc chứng tự bế giữa căn nhà to lớn quạnh quẽ kia, từ đó gieo xuống một hạt mầm tính cách, Đường Đường từ đó về sau tự nhiên sẽ có ấn tượng tốt đối với những người đối tốt với mình. Cô vẫn luôn muốn tìm thấy bóng dáng của sư huynh từ trên người họ hàng thân thích của mình.
Khi Dương Niệm Sâm vừa tới thôn Tê Hà cứ thế mà chó ngáp phải ruồi sắm vai nhân vật như vậy.
Đường Đường có cảm tưởng rằng cô đã tìm thấy một Lý Thiếu Xuân thứ hai, vừa ôn nhu vừa hàm súc, vì vậy nên sau khi Dương Niệm Sâm trở mặt, cảm xúc của cô đã bị kích động, có lẽ đó là do sự không cam tâm của một thiếu nữ chưa phát dục hoàn toàn.
Thời gian trôi qua, cô phát hiện sư huynh của mình vẫn không thay đổi, vẫn cần cô ngước cổ lên nhìn, đây là cái ngước nhìn từ tận sâu trong linh hồn.
Giống như khi cô còn nhỏ rất không hiểu chuyện, cô từ chối tất cả mọi ý xấu lẫn ý tốt từ mọi người xung quanh. Mà khi đó anh sẽ chỉ cho cô cách làm sao để mở rộng trái tim và ngắm nhìn thế giới.
Nhưng bây giờ gặp nhau, hai người cũng không biết nên nói cái gì. Lý Thiếu Xuân xoa đầu rồi lại vuốt ve tay cô không khác gì khi đối xử với một đứa trẻ con.
“Em lần này quá bốc đồng rồi.” Lý Thiếu Xuân nói: “Đừng dễ dàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm.”
Đường Đường gật đầu, đây là sư huynh, cũng là anh cả, vĩnh viễn là người tính toán thật kỹ trước khi hành động.
Khung cảnh ấm áp này bị Dương Thận nhìn thấy, mà khi Dương Thận đi tới cửa cũng vừa lúc nhìn thấy Dương Niệm Sâm đang từ trong thang máy đi ra.
Một góc nơi nội tâm của Đường Đường cứ thế mà rơi vào trong mắt của hai người đàn ông nhà họ Dương.
Dương Thận lộ ra một nụ cười phức tạp, không thể nhìn ra vui hay buồn, hắn đi ra mời hai anh em đang thân mật mời vào trong phòng bao, mà Lý Thiếu Xuân nhìn đồng hồ nói không được, trên tầng còn có lãnh đạo đang đợi.
Còn Dương Niệm Sâm thì xoay người trở lại thang máy, nét mặt gần như đóng băng.
Thư ký Kim kinh sợ nghiến chặt răng, không nói được lời nào, bóng lưng thẳng tắp, từng sợi tóc được chải chuốt kỹ càng của ông chủ đều ẩn chứa sự tức giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chiếc Jaguar chầm chậm trở về biệt thự lưng chừng núi, gần tới nơi đã có thể nhìn thấy ngôi nhà màu trắng dưới bóng râm xanh đậm, hòa quyện với khung cảnh thiên nhiên.
Dương Niệm Sâm nhìn cũng không thèm nhìn, ra lệnh cho lái xe quay đầu lại: “Ra sân bay.”
Chính vì thế mà Đường Đường cũng không biết chồng của mình đã từng trở lại, cô vẫn như thường lệ nhắn vài câu hỏi han hay lấy lòng, lâu lâu lại hỏi khi nào thì anh trở lại.
Mỗi lần Dương Niệm Sâm nhận được tin nhắn vượt đại dương của cô đều sẽ chỉ cầm trên tay nhìn, tuyệt đối chưa từng trả lời lại ngay, hai ba ngày sau mới trả lời lại mấy chữ cũng chỉ như đối phó cho xong.
Anh đang dùng cách này để trừng phạt cô.
Dương Niệm Sâm không yêu cầu cô call video, cũng không gạ gẫm nói mấy lời thân mật vợ chồng một thời gian nhưng Đường Đường vẫn không phát hiện ra có gì không thích hợp.
Cũng có thể là cô cảm giác được nhưng không muốn thừa nhận, mỗi lần cô đều hưng phấn chờ đợi hồi âm của anh, nhưng chờ rồi lại chờ, chờ đến khi cô không còn quan tâm đến nữa anh mới trả lời lại.
Mỗi lần trở về căn biệt thự khổng lồ xa hoa kia, xung quanh không có hàng xóm láng giềng, cái gì cũng tốt nhưng chỉ trừ hơi người.
Cô cứ như là trở lại ngôi nhà cũ ở thôn Tê Hà trong một môi trường tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo nào đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook