Niềm Đau Chôn Dấu
-
Chương 29: Tỉnh
Chiều, tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng thân yêu. Đầu Vân rất đau, đau lắm. bao nhiêu chuyện ùa về. đầu nó như muốn nổ tung ra. Vân định thần cố gắng thư thái đầu óc. Đưa mắt nhìn xung quanh, nó “à” lên, hóa ra tấ cả chỉ là một giấc mơ!? Nó vẫn ở trong phòng, nằm trên giường và…mới ngủ dậy.
Nó đã tưởng như thế đấy.
Đinh ninh rằng mình vừa ngủ mơ, như mọi ngày nó sẽ bước xuống lầu, sẽ trông thấy ba và anh trai đang vừa xem đã bóng vừa cười, thỉnh thoảng quay qua người kia bình luộn một vài câu gì đó. Rồi nó sẽ vào bếp, với tay lấy trộm vài mẩu bánh mì mẹ nó vừa rán xong, nhăn nhở vừa cười vừa mút ngón tay chùn chụt khi mẹ phát hiện ra và mắng yêu nó: “- bố cô, lớn rồ mà cứ như con nít ấy”.^^>
Nhưng…có cái gì đó hình như không phải.
Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, nó nhìn thấy thật nhiều người. có những người nó đã hy vọng là nhân vật xuất hiện trong giấc mơ- 1 cơn ác mộng. Nó đã hy vọng đó chỉ là mơ thôi. Mơ thôi mà.
Trong phòng khách có ba, có mẹ, anh trai… còn có…Sakura, và Kaishi.
Mọi người…không phải là mơ…
Tất cả đang ngồi trong phòng khách. Một bầu không khí nằng nề bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Vân lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ kinh khủng vừa lóe lên trong đầu. bất chợt nó bước hụt chân và ngã nhoài xuống sàn nhà. Mọi người giật mình bởi tiếng động, tất cả đều hướng ánh mắt về phía chân cầu thang. Không hẹn, mọi người kêu tên nó rồi đứng dậy chạy về phía nó. Không đợi mọi người đỡ, nó đã khó nhọc chống tay ngồi dật nhưng đôi chân không nge theo sự điều khiển của trí óc lại khuỵu xuống. Kim được Minh và Kaishi mỗi người dìu một bên đi lại
ngồi trên ghế.
Có tiếng khóc khe khẽ vang lên. Mẹ nó len lén đưa tay chùi vội khóe mắt. Ba nó ôm chặt vai vợ như ản ủi, vỗ về.
- ba, mẹ, con…anh ấy?...- Vân không biết phải diễn đạt cái ý nghĩ trong đầu thành lời nói. Hay đúng hơn là một câu hỏi.
- không sao, Duy không sao. Em yên tâm.- Minh xiết *** hai bàn tay, cứng giọng nói với em gái.
- không sao? Không sao thật chứ? Anh…không lừa em chứ? Em…rõ rang em thấy…anh ấy…rất nhiều máu trên đầu…- Vân đưa hai bàn tay ra trước mặt rồi nhìn đờ đẫn vào đó.
- chị Satomi…- Sakura ngồi đối diện với tay nắm lấy hai bàn tay đang lạnh đi của nó.
- Sakura….nói cho chị biết anh ấy sao rồi. đừng giấu chị.- Vân quay qua hỏi Sakura, ánh mắt nó như nài nỉ.
- Chị…người đó, anh ấy không chết. đang…đang nằm trong bệnh viện. nhưng…nhưng…- Sakura không dám nói hết câu, cô hướng ánh mắt nhìn mọi người như cầu cứu.
- nhưng Vân, Duy chưa tỉnh. Các bác sĩ nói cậu ấy tuy được cứu sống nhưng do chấn thương quá mạnh, lại thêm hình như trước đó lại chịu đả kích về tâm lý lớn nên…khó có khả năng tỉnh lại…tuy sống nhưng…-Minh đỡ lời cho Sakura. Cẳng còn cách nào, anh đành phải nói toàn bộ cho em gái. Trước sau gì Vân cũng biết. thà nói trước để nó chuẩn bị tâm lý.
- anh ấy…anh ấy có thể tỉnh lại không? Có thể…đúng không? Sẽ tỉnh mà…- nó cố kiếm tìm một hy vọng mong manh. Lệ tràn hai khóe mắt. đôi môi mím chặt đến rướm mãu. Tất cả chỉ để kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Ân hận…
Xót xa…
Đau đớn…
- kìa Vân. Con bình tĩnh lại đi. Nó sẽ không sao đâu.- ba nó cố gắng an ủi.
- con…con muốn đến bệnh viện. – nó thì thào yếu ớt. nó muốn nhìn thấy anh. Muốn chạm vào anh để cảm nhận được một chút hơi ấm của anh, đủ để nó tin rằng anh vẫn còn sống.
………………………..
Lặng yên…
Vân ngồi bên giường bệnh của Duy. Căn phòng trắng toát bốc lên mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Tiếng đồng hồ treo tường cứ tích tắc…tích tắc chậm rãi vang lên từng nhịp đều đặn.
Flash
- Nhớ anh không?- Duy nhéo mũi Vân, cười hỏi.
- Đoán xem? Nhớ từng giây đấy.
- Em nghe đi, thấy không? Tiếng đồng hồ đấy. Anh nói em biết, em nhớ anh từng giây thì anh nhớ em từng tích tắc.- anh chỉ tay vào chiếc đồng hồ đeo tay mà nó vừa tặng cho anh nhân ngày sinh nhật.
- Học ở đâu mấy câu sến thế hả? ơ? Mà em tưởng giây với tích tắc giống nhau mà? – Vân lẩm bẩm, mặt hiện vẻ “ngu ngu”.
- ừ thì giống nhau, anh có nói khác nhau đâu. Nghĩa là em nhớ anh bằng anh nhớ em mà. Ha ha. Em ngốc thật đấy.- anh cười gian tà.
- Á. Dám lừa em hả? anh giỏi ha. Lại trêu em nữa.
~end flash
~Một mảng hồi ức hiện về. tự nhiên, chưa bao giờ nó thấy ghét tiếng đồng hồ kêu đến vậy. Ghét? Hay sợ hãi? Có lẽ là sợ. nó sợ từng giây từng phút trôi qua. Rồi anh sẽ không tỉnh lại. bàn tay nó vò nhàu một mép drap trắng. muốn nắm lấy bàn tay anh, muốn sờ lên khuôn mặt đầy vết trầy quấn băng trắng xóa của anh. Nhưng…nó sợ khi chạm vào anh sẽ cảm thấy người anh rất lạnh.
Một kết thúc mở nhé
Nó đã tưởng như thế đấy.
Đinh ninh rằng mình vừa ngủ mơ, như mọi ngày nó sẽ bước xuống lầu, sẽ trông thấy ba và anh trai đang vừa xem đã bóng vừa cười, thỉnh thoảng quay qua người kia bình luộn một vài câu gì đó. Rồi nó sẽ vào bếp, với tay lấy trộm vài mẩu bánh mì mẹ nó vừa rán xong, nhăn nhở vừa cười vừa mút ngón tay chùn chụt khi mẹ phát hiện ra và mắng yêu nó: “- bố cô, lớn rồ mà cứ như con nít ấy”.^^>
Nhưng…có cái gì đó hình như không phải.
Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, nó nhìn thấy thật nhiều người. có những người nó đã hy vọng là nhân vật xuất hiện trong giấc mơ- 1 cơn ác mộng. Nó đã hy vọng đó chỉ là mơ thôi. Mơ thôi mà.
Trong phòng khách có ba, có mẹ, anh trai… còn có…Sakura, và Kaishi.
Mọi người…không phải là mơ…
Tất cả đang ngồi trong phòng khách. Một bầu không khí nằng nề bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Vân lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ kinh khủng vừa lóe lên trong đầu. bất chợt nó bước hụt chân và ngã nhoài xuống sàn nhà. Mọi người giật mình bởi tiếng động, tất cả đều hướng ánh mắt về phía chân cầu thang. Không hẹn, mọi người kêu tên nó rồi đứng dậy chạy về phía nó. Không đợi mọi người đỡ, nó đã khó nhọc chống tay ngồi dật nhưng đôi chân không nge theo sự điều khiển của trí óc lại khuỵu xuống. Kim được Minh và Kaishi mỗi người dìu một bên đi lại
ngồi trên ghế.
Có tiếng khóc khe khẽ vang lên. Mẹ nó len lén đưa tay chùi vội khóe mắt. Ba nó ôm chặt vai vợ như ản ủi, vỗ về.
- ba, mẹ, con…anh ấy?...- Vân không biết phải diễn đạt cái ý nghĩ trong đầu thành lời nói. Hay đúng hơn là một câu hỏi.
- không sao, Duy không sao. Em yên tâm.- Minh xiết *** hai bàn tay, cứng giọng nói với em gái.
- không sao? Không sao thật chứ? Anh…không lừa em chứ? Em…rõ rang em thấy…anh ấy…rất nhiều máu trên đầu…- Vân đưa hai bàn tay ra trước mặt rồi nhìn đờ đẫn vào đó.
- chị Satomi…- Sakura ngồi đối diện với tay nắm lấy hai bàn tay đang lạnh đi của nó.
- Sakura….nói cho chị biết anh ấy sao rồi. đừng giấu chị.- Vân quay qua hỏi Sakura, ánh mắt nó như nài nỉ.
- Chị…người đó, anh ấy không chết. đang…đang nằm trong bệnh viện. nhưng…nhưng…- Sakura không dám nói hết câu, cô hướng ánh mắt nhìn mọi người như cầu cứu.
- nhưng Vân, Duy chưa tỉnh. Các bác sĩ nói cậu ấy tuy được cứu sống nhưng do chấn thương quá mạnh, lại thêm hình như trước đó lại chịu đả kích về tâm lý lớn nên…khó có khả năng tỉnh lại…tuy sống nhưng…-Minh đỡ lời cho Sakura. Cẳng còn cách nào, anh đành phải nói toàn bộ cho em gái. Trước sau gì Vân cũng biết. thà nói trước để nó chuẩn bị tâm lý.
- anh ấy…anh ấy có thể tỉnh lại không? Có thể…đúng không? Sẽ tỉnh mà…- nó cố kiếm tìm một hy vọng mong manh. Lệ tràn hai khóe mắt. đôi môi mím chặt đến rướm mãu. Tất cả chỉ để kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Ân hận…
Xót xa…
Đau đớn…
- kìa Vân. Con bình tĩnh lại đi. Nó sẽ không sao đâu.- ba nó cố gắng an ủi.
- con…con muốn đến bệnh viện. – nó thì thào yếu ớt. nó muốn nhìn thấy anh. Muốn chạm vào anh để cảm nhận được một chút hơi ấm của anh, đủ để nó tin rằng anh vẫn còn sống.
………………………..
Lặng yên…
Vân ngồi bên giường bệnh của Duy. Căn phòng trắng toát bốc lên mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Tiếng đồng hồ treo tường cứ tích tắc…tích tắc chậm rãi vang lên từng nhịp đều đặn.
Flash
- Nhớ anh không?- Duy nhéo mũi Vân, cười hỏi.
- Đoán xem? Nhớ từng giây đấy.
- Em nghe đi, thấy không? Tiếng đồng hồ đấy. Anh nói em biết, em nhớ anh từng giây thì anh nhớ em từng tích tắc.- anh chỉ tay vào chiếc đồng hồ đeo tay mà nó vừa tặng cho anh nhân ngày sinh nhật.
- Học ở đâu mấy câu sến thế hả? ơ? Mà em tưởng giây với tích tắc giống nhau mà? – Vân lẩm bẩm, mặt hiện vẻ “ngu ngu”.
- ừ thì giống nhau, anh có nói khác nhau đâu. Nghĩa là em nhớ anh bằng anh nhớ em mà. Ha ha. Em ngốc thật đấy.- anh cười gian tà.
- Á. Dám lừa em hả? anh giỏi ha. Lại trêu em nữa.
~end flash
~Một mảng hồi ức hiện về. tự nhiên, chưa bao giờ nó thấy ghét tiếng đồng hồ kêu đến vậy. Ghét? Hay sợ hãi? Có lẽ là sợ. nó sợ từng giây từng phút trôi qua. Rồi anh sẽ không tỉnh lại. bàn tay nó vò nhàu một mép drap trắng. muốn nắm lấy bàn tay anh, muốn sờ lên khuôn mặt đầy vết trầy quấn băng trắng xóa của anh. Nhưng…nó sợ khi chạm vào anh sẽ cảm thấy người anh rất lạnh.
Một kết thúc mở nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook