Nịch Tửu FULL
-
Chương 17
Tìm được công việc này thuận lợi đến không ngờ.
Khi Thẩm Đình Vị tới phỏng vấn đối phương cũng hỏi cậu không ít vấn đề, khi nói đến trình độ học vấn cậu tránh không được mà trả lời có chút mâu thuẫn, dù sao việc cậu tới cái thế giới này là một chuyện ngoài ý muốn, phải giấu diếm không dám thừa nhận, nói dối liền trở nên rất khó khăn.
Khoa chính quy của cậu là học luật, nhưng các quy tắc đã từng rất quen thuộc cũng hoàn toàn không thể áp dụng được ở cái thế giới này, cũng giống như là đã uổng công học rồi, khi đối phương hỏi, Thẩm Đình Vị cứ nghĩ mãi, cuối cùng lại mơ hồ trả lời rằng mình chỉ học đến cấp 3.
Cái đáp án này ngay cả chính cậu cũng không hài lòng, sau khi kết thúc vốn dĩ cũng không ôm hi vọng quá lớn, cứ nghĩ cũng giống như hai cuộc phỏng vấn trước đó —— Lần thứ nhất bảo cậu trở về đợi thông báo, kỳ thật chính là một lời từ chối kéo léo, hoàn toàn không có phần sau.
Lần thứ hai còn tệ hơn, sau khi nhân viên phỏng vấn nghe thấy cậu không có điện thoại, ngay cả một lời khách sáo cũng không cần phải nói, nói với cậu rằng xin lỗi không thích hợp.
Nhưng lại không ngờ rằng, lần này thế mà lại xuất hiện bước ngoặt.
Sau khi trò chuyện, người quản lý trực tiếp phỏng vấn cậu đã lấy ra một tờ đơn đăng ký làm việc để cậu điền vào, cũng hỏi cậu khi nào thì có thể bắt đầu đi làm.
Cậu giật mình, mới nhanh chóng trả lời hiện tại liền có thể.
Cậu không có chỗ ở, khi quản lý hỏi, cậu trả lời là người ở nơi khác đến nơi này để làm việc, không có người thân, liền được sắp xếp ở ký túc xá của nhân viên.
Trên đường quản lý dẫn cậu đến ký túc xá, Thẩm Đình Vị nhịn không được mà hỏi thêm một câu, quản lý mới nói cho cậu biết, mặc dù lý lịch của cậu cũng không phù hợp với điều kiện ứng tuyển, nhưng thứ ngành dịch vụ coi trọng nhất chính là năng lực tương tác.
Vẻ bề ngoài của cậu rất có ưu thế, lớn lên mặt mày ôn nhu, nói năng cũng rất nhẹ nhàng, không còn gì phù hợp hơn việc giao tiếp với trẻ con.
Nói là ký túc xá nhân viên, thật ra điều kiện cũng được, ở trong một cộng đồng dân cư ở con đường cái đối diện với sân bật nhún, là kiểu 4 phòng ngủ và một phòng khách.
Nhân viên từ nơi khác tới làm việc không có mấy người, có chỉ có hai căn phòng có điều hòa, một đám thanh niên cũng không để ý lắm, hiện tại thời tiết đã nóng lên, liền cùng nhau chen chúc vào trong một căn phòng để ngủ.
Điều kiện của điều hòa có hạn, thời tiết cũng dần dần nóng lên, một nhân viên khác mời cậu ở cùng nhau, Thẩm Đình Vị có cơ thể đặc thù đương nhiên không dám, sau khi giải thích là không tiện lắm, bọn họ cũng không kiên trì nữa.
May mắn ký túc xá vẫn còn lại căn phòng đơn cuối cùng có diện tích nhỏ nhất, vừa đủ cho một chiếc giường cùng tủ quần áo, cho dù không có điều hòa cũng không có cửa sổ, nhưng đối với Thẩm Đình Vị mà nói đã là một điều kiện rất tốt, ít nhất cũng không có thật sự lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Khi Thẩm Đình Vị giấu một hộp giấy thử thai rồi mở cửa đi vào, hai người bạn cùng phòng đang ăn thức ăn ngoài ở phòng bếp.
Cậu nhìn thoáng qua, vội vàng đưa tay ra sau giấu hộp giấy thử kỹ hơn.
Phòng bếp cũng cách phòng khách một khoảng, bọn họ đều không nhìn thấy, bị tiếng mở cửa đánh gãy cuộc trò chuyện ở trên bàn ăn, bầu không khí nhất thời rơi vào trong xấu hổ cùng trầm mặc.
Một cậu trai không nói chuyện nhiều ở trong sân chơi đã phá vỡ sự yên tĩnh đầu tiên: "Ấy anh Thẩm, mới trở về à."
Thẩm Đình Vị ừ một tiếng, đóng kỹ cửa phòng, lại cảm thấy câu trả lời của mình có phải là có hơi lạnh lùng, liền bổ sung thêm một câu: "Hôm nay quét dọn có hơi trễ một lát."
"Ra là như vậy a......" Vẻ mặt của cậu trai trông có hơi xấu hổ, chỉ chỉ thức ăn ngoài ở trên bàn: "Hôm nay hai bọn em mua có hơi nhiều, anh có muốn cùng ăn một chút hay không?"
Thẩm Đình Vị cũng cảm thấy xấu hổ, muốn nói không cần, cậu trai ở đối diện đã cầm một phần cơm từ trong túi nhựa ra, còn thuận tay mở hộp cơm giúp cậu, cũng mở bộ đồ ăn ra để vào chỗ trống: "Thay quần áo xong thì mau ra đây ăn đi a."
Từ nhỏ tính cách của Thẩm Đình Vị đã hướng nội, không giỏi tiếp nhận lòng tốt của người khác, nhất thời cũng không biết nên làm sao để đối mặt với tình huống như vậy, nói cảm ơn dường như quá khách khí, nhưng cũng không thể không nói bất cứ điều gì.
Đến khi đối phương chuyển con mắt về lại chương trình tạp kỹ ở trên máy tính bảng, cậu mới đần độn mà trả lời: "À, được."
Cậu trở về phòng đổi thành một cái áo phông mỏng, trước ngực có in một cái đầu gấu rất buồn cười.
Bộ quần áo này là cậu mua ở chợ đêm gần thị trấn đại học vào hai ngày trước, lúc cậu đến người ta đã định đóng cửa, bán cho cậu với giá mua*, tiêu hết 18 tệ.
*进价 - Giá mua hàng lúc đầu, chưa thuế chưa chiết khấu.
Các loại hàng xuất dư ở chợ đêm không thể chọn số đo, chiếc áo phông rất to so với cậu, vạt áo che lại phần xương hông, vải là sợi hóa học kém chất lượng, vừa ra mồ hôi rồi dán lên trên lưng sẽ ngứa ngay.
Nhưng cậu vẫn luôn mặc như đồ ở nhà —— Cậu không có thói quen ngủ truồng, nhất là dưới cái hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ như thế này, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẽ làm cho cậu càng không có cảm giác an toàn hơn.
Sau khi thay quần áo xong dồn hết tâm trí mà đặt ánh mắt lên hộp thuốc ở trên bàn.
Đây là thuốc mà lúc trước cậu thuận tay để ở trong túi khi cậu rời khỏi chỗ của Liên Quyết, hai ngày đầu tới chỗ này đã uống hai bữa, sau khi chính thức đi làm, tiết tấu nghỉ ngơi và sinh hoạt trở lại bình thường, tâm tình bất an lo âu cũng từ từ dịu đi, liền không uống nữa.
Trong hộp thuốc còn lại một vỉ thuốc, đầu ngón tay của cậu cách một lớp áo mà chạm vào bụng dưới, trầm mặc một lát, vẫn móc ra hai viên từ trong giấy bạc, liền uống hết chén nước sôi đã nguội đi từ sáng sớm chưa uống xong.
Đến khi cậu ra khỏi phòng, bạn cùng phòng vừa nãy cũng đã trở về phòng, trên bàn chừa lại cơm cho cậu.
Thẩm Đình Vị nhìn thịt lợn băm nhỏ Yuxiang* cùng canh trứng rong biển** rõ ràng chưa chạm vào một miếng nào ở trong hộp nhựa mà sững sờ thật lâu, mới bị sự chua xót khổ sở tràn vào trong khoang mũi kéo hồn về.
Bọn họ cũng không tính là người xa lạ, lại rất tràn ngập thiện ý mà đối xử với cậu.
Có lẽ sau khi bước vào cái thế giới này, thẳng đến khi cậu tìm được công việc này rồi gặp được những người này, mới chân thật cảm giác được một chút ấm áp.
Rối loạn nhịp tim do lo âu nhất thời bị sự mềm mại tràn vào trong lòng thay thế, cậu quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của bạn cùng phòng, kéo ghế ra ngồi xuống.
Những ngày này Thẩm Đình Vị đã không ăn bất cứ thứ gì có chất béo, lớp dầu ớt của thịt lợn băm nhỏ Yuxiang vừa vào miệng đã cảm thấy cổ họng thắt lại, cậu nhai kỹ không quá hai lần liền nuốt xuống toàn bộ.
Dạ dày cùng cổ họng co lại làm động tác nuốt xuống của cậu trở nên khó khăn, nổi nhớ đã cưỡng chế nơi đáy lòng tại thời khắc này lại hoàn toàn không kìm được, cậu đột nhiên bắt đầu điên cuồng nhớ nhung nhà của cậu, nhớ nhung những món ăn nhà làm mà bất cứ khi nào về nhà đều có thể ăn, nhớ nhung mỗi lúc cha về muộn trên người toàn hơi lạnh nhưng vẫn có hương hoa Mẫu Đơn ấm áp.
Cậu cụp nửa con mắt xuống, dùng mu bàn tay lau khóe mắt nóng ướt, cúi đầu gắp vài miếng cơm.
Chậm rãi ăn xong bữa cơm với vị mặn chát ở trong miệng, cậu thu dọn hộp đồ ăn, dùng nước lạnh từ bồn rửa chén ở trong phòng bếp mà rửa mặt, rút tờ khăn giấy lau khô nước ở trên mặt, đè lên đôi mắt chua xót, tiện thể đem rác đi ra ngoài vứt.
Cậu phải đi trả dây chuyền.
Khu vui chơi bật nhún nằm trong trung tâm thể thao của thành phố, bên ngoài có một quảng trường rất lớn, lúc này thời tiết đang chậm rãi ấm lên, không ít người dân ở gần đây ban đêm sẽ đến quảng trường để tản bộ hóng mát.
Thẩm Đình Vị không có điện thoại, liên hệ người khác cũng không tiện, cơm nước xong xuôi liền đến quảng trường rất sớm để chờ.
Hiệu quả của thuốc còn chưa phát tác, huyệt thái dương trướng đau của cậu đột ngột nhảy lên từng đợt.
Không biết đã đợi bao lâu, có chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa, cậu có thoáng chú ý đến, không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng xe đẩy em bé vẫn luôn dừng ở bên cạnh cậu.
Không biết là xuất phát từ tâm lý nào, Thẩm Đình Vị ngẩng đầu lên, nói chuyện với người phụ nữ đẩy xe.
"Bé bao nhiêu tuổi rồi?" Thẩm Đình Vị vẫn nhìn em bé sữa đang cắn cái núʍ ѵú giả và cười với cậu ở trong chiếc xe đẩy.
"Nửa tuổi rồi." Người phụ nữ bật lên một cây gậy ánh sáng màu xanh nước biển, lắc lắc trước mặt đứa bé sơ sinh, ánh mắt đen láy của đứa bé không hề chuyển động, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Vị cười khanh khách không ngừng.
"Này, thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người mà bé nó thích đến như vậy." Người phụ nữ cười quay người sờ lên mặt của Bảo Bảo: "Nhìn dáng dấp đẹp trai của anh trai liền cười vui vẻ như vậy à?"
Thẩm Đình Vị hơi nhếch khóe miệng lên, đưa tay muốn chạm vào bàn tay đang duỗi về phía cậu của đứa bé, lại có người đứng ở trước mặt cậu: "Hi?"
Bàn tay sắp chạm vào đứa trẻ của Thẩm Đình Vị gần như không thể nhìn thấy mà dừng lại trong không trung, nhanh chóng thu hồi lại.
Trần Ninh Tuyết có thể là đã tạm thời nhận được cuộc gọi, cô đổi một bộ quần áo khác so với lúc đến khu vui chơi bật nhún, chiếc váy tương đối trang trọng, giống như là sắp đi hẹn hò, đồ trang sức cũng là một bộ hoàn chỉnh, trang điểm cũng rất tinh xảo.
Thẩm Đình Vị liếc nhìn liền dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng lên cúi chào cô: "Xin lỗi, làm phiền cô đặc biệt đi một chuyến."
"Là tôi còn phải cảm ơn anh đấy! Thật sự là quá cực khổ." Trần Ninh Tuyết cười, không thèm để ý chút nào, đưa tay muốn nhận dây chuyền.
Thẩm Đình Vị lại không lập tức đưa cho cô, mà là chỉ chỗ chiếc khóa hơi biến dạng cho cô nhìn: "Thật xin lỗi Trần tiểu thư, lúc tôi tìm thấy đã kiểm tra một chút, nơi này hình như có hơi biến dạng, nếu cần đem đi sửa......"
"À, không có việc gì không có việc gì, phỏng chừng là do chính tôi không cẩn thận." Trần Ninh Tuyết nhận lấy, tùy ý cất đi, căn bản là không có chú ý cẩn thận, trông cũng rất không để trong lòng, cười cười với cậu: "Cảm ơn a, muộn như vậy còn làm phiền anh."
"Không sao, tôi ở rất gần." Thẩm Đình Vị nói.
Trần Ninh Tuyết mỉm cười cất sợi dây chuyền vào chiếc túi nhỏ ở trên lưng, ánh mắt tùy ý lướt qua hình vẽ ở trước người cậu, thuận miệng nói: "Oa, nhãn hiệu này phát triển một phong cách mới sao? Thật là đáng yêu a."
Thẩm Đình Vị mới sững sờ, nhìn thoáng qua trên người mình theo tầm mắt của cô, sau đó trên mặt hiện lên một sự xấu hổ: "Cái này hẳn là......"
"Tôi vẫn luôn ghét bỏ kiểu dáng đầu hổ quê mùa của trước đây, gấu nhỏ ngược lại là vô cùng đáng yêu." Trần Ninh Tuyết cài túi lại, lại vẫn chưa thỏa mãn mà liếc nhìn quần áo của cậu: "Lát nữa tôi cũng phải đi......!Ờ."
"Vừa nãy thật xấu hổ a anh, em sắp chết rồi!" Trần Ninh Tuyết đi vào trong xe, quạt gương mặt nóng hổi bắt đầu phàn nàn với Liên Quyết: "Quá xấu hổ quá xấu hổ!"
Liên Quyết không để ý tới tiếng ồn của cô, kẹp điếu thuốc ở trong tay, ánh mắt còn dừng trên bóng lưng chậm rãi trở về ở phía xa.
Hơn một tháng không gặp, tóc của Thẩm Đình Vị dài hơn lúc trước một chút, mái tóc đen hơi dài làm nổi bật lên phần gáy nhỏ gầy trắng đến lóa mắt lộ ra bên ngoài cổ áo kia.
Tuy rằng thời tiết đã ấm lên, nhưng ban đêm chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng vẫn sẽ lạnh, có lẽ là cậu cũng cảm thấy lạnh, lúc trở về bị gió thổi, hơi hơi rụt cổ lại, sau đó bước chân nhanh hơn một chút.
Đi qua đường cái, thân ảnh của Thẩm Đình Vị liền không nhìn thấy được nữa
Liên Quyết thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm tại sao người này lại trông yếu đuối cả ngày, đi đường cũng loạng choạng.
Hắn nâng cửa sổ xe lên lại, thấy Trần Ninh Tuyết ở bên cạnh còn đang xấu hổ không ngừng, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Thì cái anh trai vừa nãy, em chợt nhìn qua quần áo mà anh ấy mặc, muốn nói là kiểu mới sao, sao còn bắt đầu làm kiểu dáng đầu gấu rồi, cũng khá dễ thương, kết quả khi em nhìn kỹ lại ——K, A, N, Z, O." Trần Ninh Tuyết vừa nói vừa khoa tay múa chân, cuối cùng thắt chặt đai an toàn, chống thái dương: "Trong khoảnh khắc đó anh có biết không, chỉ cần trên mặt đất có một vết nức em nghi ngờ hai người bọn em sẽ phải thi xem ai chui nhanh hơn."
Liên Quyết: "......"
Mãi cho đến khi Liên Quyết đưa người về nhà, Trần Ninh Tuyết vẫn chưa rút ra khỏi chủ đề "Làm sao mà trai đẹp lại có thể mặc đồ fake."
Liên Quyết gõ gõ vô lăng, liếc cô một chút: "Mau vào đi, một lát nữa cha sẽ sốt ruột."
"Em ở cùng một chỗ với anh ông ấy sao có thể sốt ruột." Trần Ninh Tuyết cởi đai an toàn, lại không vội vã xuống xe, quay đầu nhìn Liên Quyết, cười cười đề nghị: "Hơn nữa cũng đã trễ thế này, anh lái xe về cũng mệt mỏi a, hay là ban đêm ở lại trong nhà đi."
"Không được." Liên Quyết không có tắt máy, nhìn Ninh Tuyết qua gương trước, giọng điệu bình thản nói: "Buổi chiều ngày mai anh phải tới bệnh viện."
"Tới bệnh viện? Trần Ninh Tuyết phản ứng lại một hồi, không vui, lời nói còn chưa nói ra đã nhíu mày trước: "Báo cáo kiểm tra của bà ta đã có rồi?"
Liên Quyết ừ một tiếng, nhắc nhở: "Sau khi trở về nói chuyện và làm việc đều phải chú ý một chút, trong lòng em đã hiểu rõ rồi."
Nói đến người kia Trần Ninh Tuyết liền thấy phiền, tâm tình tốt cả một ngày ngay lúc này đến biến mất ngay lập tức.
Cô gục mặt xuống, quăng túi lên trên vai: "Đi đây."
-
Mới sáng sớm Thẩm Đình Vị đã tỉnh.
Tối hôm qua cậu đã uống thuốc, buồn ngủ sớm, cả người mơ mơ màng màng, còn chưa tới mười một giờ đã ngủ.
Hiện tại còn quá sớm, bạn cùng phòng cũng còn đang ngủ, lại khá thuận tiện cho cậu hành động một mình.
Dù sao loại chuyện này, bị phát hiện cậu cũng không thể nói rõ, bản thân Thẩm Đình Vị cũng không phải là người đặc biệt nhanh mồm nhanh miệng.
Để đảm bảo an toàn, lúc cậu trốn vào nhà vệ sinh còn cố ý nhìn qua đám bạn cùng phòng đều đang ngủ, sau khi cẩn thận đọc hướng dẫn mới bắt đầu dùng giấy thử.
Theo cách sử dụng được in ở trên mà thử thêm mấy lần, sau khi thấm ướt giấy thử cần phải đặt bằng phẳng rồi chờ 5 phút, Thẩm Đình Vị ngồi xổm xuống ở trước giấy thử, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm 5 phút.
Thanh màu đỏ bên dưới vạch làm chuẩn ở trên giấy thử từ từ hiện ra.
Hai vạch.
Mỗi một cái đều là hai vạch.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Thẩm Đình Vị lại là: "Quả nhiên."
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, cũng có dự cảm sẽ là cái kết quả này, nhịp tim của cậu vẫn không thể tránh khỏi mà ngừng một nhịp.
Ngay sau đó đôi mắt cũng đỏ lên, Thẩm Đình Vị lung tung lau mặt mấy cái, cố gắng nhịn xuống âm thanh nức nở —— Không thể khóc, quá mất mặt, tuyệt đối không thể khóc.
Cửa kính mờ của phòng tắm không có cách nào để khóa lại, tiếng kéo dép lê đến gần vang lên, cả người Thẩm Đình Vị run rẩy, vội vàng mở miệng ngăn lại:
"Có người, chờ một chút!"
Giọng nói của cậu cũng rất run, nhưng Thẩm Đình Vị đã không còn suy nghĩ đến việc che giấu.
Nghe vậy tiếng bước chân sắp đi đến cửa ngừng lại, sau đó đồng nghiệp ở ngoài cửa do dự một chút, lo lắng hỏi: "Anh Thẩm, anh sao thế, không thoải mái?"
"Không sao cả......" Thẩm Đình Vị trả lời: "Anh lập tức ra, lập tức......!Cậu đợi anh một lát."
Vừa nói cậu vừa vội vàng thu dọn đồ ở trên bồn rửa tay, hoảng hốt nhét hộp đã đóng lại cùng tờ hướng dẫn vào trong túi, lại vỗ vỗ mặt, lúc này mới giả vờ điềm nhiên như không mà mở cửa ra.
Rửa tay xong, Thẩm Đình Vị đi ra khỏi toiler, đồng nghiệp đang chơi điện thoại ở trên ghế sofa đứng dậy, bỗng dưng đối diện với đôi mắt phiếm hồng của cậu, giật mình: "......!Thật sự là anh không có chuyện gì sao? Nếu không thoải mái vậy thì hôm nay em giúp anh xin nghỉ nha, hôm nay cũng không phải cuối tuần, chỗ của chúng ta cũng thong thả......"
Thẩm Đình Vị rất muốn lắc đầu, nói không cần, nhưng trong tai vẫn tiếp tục ù ù.
"Cảm ơn." Giọng nói của cậu đè xuống rất thấp: "......!Nếu như có thể, có thể làm phiền cậu, cho anh mượn ít tiền hay không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook