Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full
-
Chương 7: Khách Không Mời Mà Đến
CHƯƠNG 7: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Editor: Luna Huang
Tay phải của Ôn Nhu cảnh giác khoát lên trên cổ tay tay trái, nhãn thần như sương, chỉ cần người đến đối với nàng bất lợi, trong ống tay áo bên trái của nàng ám tiễn sẽ lập tức xuyên thủng yết hầu của người đến.
Trong lúc Tinh thần bay lộn, chỉ thấy một nam tử mặc y(màu mực-đen) cược bộ thong dong hướng nàng đi tới, ánh mắt sáng quắc, dường như muốn đem nàng thiêu rụi.
Mỹ nam, đích xác chính là tư bản của mỹ nam, mà hắn xuất hiện một khắc trong tầm mắt Ôn Nhu, Ôn Nhu liền đem tay phải tay t từ trên cổ tay tay trái cầm lên, ngồi xuống lần nữa, chỉ là, đáy mắt càng lạnh hơn, đối mặt với ánh mắt sáng quắc của nam tử, nàng giống như làm như không thấy.
” Nhu nhi. . .” Âm thanh ôn nhu, nỉ non, mang theo sự hối hận sâu đậm, vẻ mặt đau thương nam tử nhìn Ôn Nhu, “Nhu nhi, như thế nào hôm nay nàng không đến nơi đó với ta, cũng biết ta một mực ở thanh tử ven hồ chờ nàng? Không chờ được nàng đến, ta liền tới, nàng có thể trách oán ta?”
” Nghiêm công tử, xin chú ý xưng hô của ngươi, ta bây giờ là Bạch vương, tên của ta, tựa hồ không phải Nghiêm công tử có thể tùy ý có thể tùy ý gọi thiện thê.” Ôn Nhu lạnh lùng nhìn nam tử mị nhãn như tơ trước mắt, “Huống hồ, Nghiêm công tử làm sao khuya như vậy xong vào Yên Thủy các của ta, về tình về lý, cũng không nên đi?”
Trong con ngươi đẹp mắt của Nghiêm Vô Ly, đau thương càng thêm lộ rõ, “Nhu nhi. . .nàng là làm sao? Từ trước đến nay đều là gọi ‘Vô Ly’. . .”
“Thật không? Ta thế nào không nhớ rõ?” Ánh mắt của Ôn Nhu như đao, nhưng cho tới bây giờ nàng không biết, người có thể vô sỉ đến loại tình trạng này, cũng chỉ có Ôn tiểu thư mắt bị mù thế này mới có thể coi trọng người như vậy, thậm chí liên lụy đến suốt cuộc đời của mình.
” Nhu nhi, là ta phụ nàng, ta biết nàng oán ta, hận ta, thế nhưng ngày ấy, ta thật là có vạn phần việc khẩn cấp. . .” Nghiêm Vô Ly vội vàng giải thích, bắt được cổ tay trắng tinh của Ôn Nhu, “Thế nhưng, Nhu nhi, vì sao nàng gả cho Bạch vương rồi. . . Vì sao không chịu cho ta một cơ hội. . .”
Ôn Nhu hung hăng bỏ qua Nghiêm Vô Ly, lực đạo to lớn chấn động hắn rồi lui về sau ha bước, kinh ngạc nhìn kinh ngạc nhìn nàng.
” Như vậy, Nghiêm công tử, thấy ta gả cho Bạch vương ngươi hài lòng sao?? Đây không phải là kết quả ngươi muốn kết quả ngươi muốn sao?”
” Cơ hội? Ta còn muốn Ta còn muốn cho ngươi cơ hội gì? Đợi lát nữa cùng ngươi lại bỏ trốn thêm một lần? Cả đời sống trong sự chế nhạo của người khác?”
” Ta như thế nào sẽ còn hận ngươi? Như thế nào sẽ oán ngươi chứ? Bởi vì ở trong lòng ta, căn bản không có ngươi, càng không đáng để ta phải hận ngươi oán ngươi.”
Nàng là nhận được ký ức của Ôn Nhu, nhưng lại không nhân ái hận tình cừu tình cừu của nàng, cho nên, người hiện tại đang đứng trước mặt nàng là nam nhân đã từng được Ôn Nhu yêu đến tận xương, rồi lại hận thấu xương, ở trong mắt nàng, đều là người xa lạ.
Thì ra là chỉ có mỗi mình Ôn Nhu mới có thể ngốc như vậy, ngốc đến nỗi yêu một nam nhân không biết rõ thân phận liền hứa chuyện chung thân cùng hắn, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào muốn cùng hắn bỏ trốn, cuối cùng lại bị một cái tội danh dâm phụ chụp lên đầu.
” Nhu nhi! Ta biết nàng là đang nói lẫy! Sở dĩ nàng oán ta hận ta, thế nhưng nàng làm sao có thể lấy chung thân đại sự của mình ra làm trò đùa? Mọi người đều biết, Bạch vương quanh năm suốt tháng bệnh tật, mạng cũng không biết có giữ được không! Nàng làm sao. . .nàng làm sao. . .? Đáy mắt của Nghiêm Vô Ly có sự phẫn nộ, có đau thương, có hối hận, có cả sự rất không cam lòng.
“Như vậy thử hỏi Nghiêm công tử, hôn sự tùy vào ta chọn sao? Hửm? Một nữ nhân bỏ cả chung thân đại sự cùng người bỏ trốn, ở toàn bộ Phong chi đại lục này, còn có ai dám thú, Nghiêm công tử, ngươi nói, cái này có phải hay không là ngươi cũng có công lao?”
Ôn nhu nói như là người gây sự, một câu đều làm cho Nghiêm Vô Ly khó có thể trả lời, Nghiêm Vô Ly càng giật mình nhìn Ôn Nhu, đau lòng chí cực dáng dấp, bởi vì tại trong mắt hắn, Ôn Nhu vẫn là tao nhã, mỗi khi vừa thấy hắn cũng sẽ dịu dàng mỉm cười, mà không phải giống như hiện tại vậy nhanh mồm nhanh miệng, oán hắn, đều là oán hắn, là hắn là hắn hại Ôn Nhu rồi.
Lúc trước tuy rằng hắn ôm mục đích tới gần nàng, lại không biết, bản thân thực sự yêu nàng lúc trước nói muốn cùng nàng cao bay xa chạy, hắn cũng là hạ quyết tâm, nhưng không ngờ ngày ấy ngay lúc hắn hẹn, hắn có việc quan trọng, bất đắc dĩ mới thất hứa, vốn nghĩ giải quyết suy nghĩ chuyện rồi liền lập tức đi tìm nàng, vậy mà lại nghe được tin tức nàng phải gả cho Bạch vương!
Thế nhưng hắn không biết, Ôn Nhu trước mặt hắn, không còn là Ôn Nhu đồng ý cùng hắn đi xa thiên nhai.
” Bạch vương có gì không tốt? Bạch vương không ngại ,, không để ý tới nghìn vạn ánh mắt người khác mà thú ta qua cửa, ta có một nơi tốt, Nghiêm công tử không phải là nên chúc phúc sao?”
” Nhu nhi, nàng không nên tự lừa mình dối người! Bạch vương hắn căn bản cũng không căn bản cũng không thích, tối nay hắn chưa có tới, chính là chứng minh tốt nhất chứng minh tốt nhất!” Nghiêm Vô Ly bị Ôn Nhu trước mặt làm cho nổi giận.
” Nga? Như vậy Nghiêm công tử là nhìn chuẩn vào cái lỗ hổng này, nên mới đến phải thay thế Vương gia làm bạn với ta sao?” Ôn Nhu từng chữ mỉa mai.
” Nhu nhi. . .ta. . .” Hắn chưa từng có ý nghĩ như vậy, hắn chỉ là muốn thấy nàng, cho nên mới tìm hiểu tin tức của Bạch vương phủ, hắn cũng biết, bất luận là đêm nay, hay là về sau, Bạch vương cũng sẽ không cũng sẽ không xuất hiện ở Yên Thủy các.
Hoán thân thể đùa nghịch.
” Nghiêm công tử đã nói xong? Nói xong rồi liền thỉnh rời khỏi đi, ta nghĩ, Nghiêm công tử không muốn lại lần nữa khiến ta thân bại danh liệt?” Không đợi Nghiêm Vô Ly nói hết lời, Ôn Nhu lạnh lùng hạ lệnh trục khách, “Còn có, thỉnh Nghiêm công tử chớ quên, đây là bạch vương phủ, không phải tiểu di viên, không phải mặc cho ngươi muốn tới liền tới, mặc cho ngươi muốn đi liền đi, huống hồ, tối nay là đại hôn chi dạ của ta, Nghiêm công tử một mình đến đây, có cần hay không ta thông báo mọi người trong vương phủ một tiếng?”
Nghiêm Vô Ly muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đau thương nói, “Nhu nhi, ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Nghiêm Vô Ly nói xong, nhanh rời đi.
Đợi Nghiêm Vô Ly đi rồi, Ôn Nhu chậm rãi bước đến trước cửa phòng, kéo cửa phòng ra.
Nhìn trước cửa có một số bước chân lưu lại gần như bị bị gió tuyết vùi lấp, cười lạnh.
Trời mùa đông, tảng sáng trễ, thế nhưng đám thị nữ như trước giờ mẹo năm khắc đứng giờ rời giường, bắt đầu một ngày làm việc.
Duẫn nhi hôm qua bị mọi người đẩy đến Yên Thủy các hầu hạ một tân vương phi mà bị nói là như lang như hổ như hổ vậy làm thiếp thân tỳ nữ, cảnh này khiến người đầy sân đều đối với nàng đố kị không ngớt, nhìn ánh mắt của nàng đều tốt giống như cất giấu đao, hận không thể tiến lên oan hạ một mảnh thịt của nàng.
Thẳng đến khi Duẫn nhi bị Ôn Nhu gọi đi, nàng mới xóa sạch lệ khô trên khóe mắt, đem tay áo cao buông xuống, mới múc nước nóng vào thau đồng rồi bước vào Yên Thủy các.
” Vương phi, nô tỳ đến hầu hạ người rửa mặt chải đầu.” Duẫn nhi cung cung kính kính phúc, đem thau đồng đặt ở trên giá gỗ, vắt khăn mặt trong thau đồng rồi đưa cho Ôn Nhu.
Ôn Nhu tiếp nhận khăn rồi đắp lên mặt, nhẹ nhàng lau “Ừ” một tiếng.
” Vương phi, người đêm qua ngủ không ngon ngủ không ngon sao?” Đợi Ôn Nhu lau xong mặt, Duẫn nhi dời tới phía sau nàng, bắt đầu vì nàng chải tóc, nhìn trong gương đồng Ôn Nhu mang theo vết bầm đen nhàn nhạt dưới mí mắt, bật thốt lên hỏi, sau khi hỏi xong mới phát hiện mình lắm mồm, vội vã quỳ xuống, “Vương phi thứ tội, nô tỳ không phải có ý lắm miệng.”
Ôn Nhu hơi nhíu mày, thản nhiên nói thản nhiên nói: “Đứng lên đi, ta không trách tội ngươi.”
Loại thời đại này, quả nhiên là quả nhiên là không thể đi sai một bước, nếu không, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
“Nô tỳ tạ Vương phi.” Duẫn nhi khấu đầu một cái, mới đứng lên tiếp tục vì Ôn Nhu chải tóc.
“Duẫn nhi, hôm qua ta xử trí hai thị nữ như vậy, ngươi có biết không?” Hai bên trái phải thị nữ đưa đến một ly trà vừa pha xong, Ôn Nhu nhấp một ngụm, hỏi.
“Hồi Vương phi, Liên nhi cùng Tô tỷ là người của Mẫn phu nhân, thường ngày rất ít đến hậu viện, Duẫn nhi chỉ là thấy qua, chưa từng nhận biết.”
Lông mi của Ôn Nhu hơi rũ, thảo nào. . .
“Vương phi, hôm này các phu nhân khác sẽ đến đây hướng người kính trà, người muốn mang cây trâm nào?”
Ôn Nhu nhìn mình trong gương, rất hài lòng với tay nghề bới tóc của Duẫn nhi, từ trên bàn trang điểm lấy ra một cây trâm ngọc liên lưu to, “Cây này đi.”
“Vâng, Vương phi.” Duẫn nhi đưa tay đón lấy cây trâm, không cẩn thận lộ ra cổ tay, nàng vội vã xả ống tay áo xuống che khuất cổ tay, cẩn thân thay Ôn Nhu cài trâm lên tóc.
Động tác của Duẫn nhi mặc dù nhanh, nhưng Ôn Nhu cũng nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết bầm đen đậm, nàng tựa hồ nhớ kỹ, hôm qua lúc Duẫn nhi thay nàng bới tóc, trên cổ tay vẫn chưa có bị thương.
“Duẫn nhi, vén ống tay áo của ngươi lên, để ta nhìn cánh tay của ngươi một chút.” Nàng luôn có một loại suy đoán, Duẫn nhi là hôm qua được nàng nâng lên làm thiếp thân thị nữ, hôm nay trên cổ tay liền xuất hiện vết thương, là trùng hợp sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook