Nhuyễn Hương Nhập Hoài - Tại Cật Kê Bài
-
Chương 1: Lệnh cha mẹ, lời người mai mối
Ngoài kia đang có tiếng kèn xô-na, hàng xóm láng giềng cười nói vui vẻ, ở cái thị trấn nhỏ không mấy phồn hoa phía Bắc này, chưa bao giờ có người song tính nhà ai lại có thể kết hôn rình rang thế này.
Người song tính thời nay rất khó kết hôn, chỉ có những người đàn ông không cưới nổi con gái mới lựa chọn rước người song tính về nhà.
Nhưng Trang Tuyết Vãn đã xinh đẹp từ nhỏ, không ai từng gặp mà không khen ngợi. Từ năm cậu mười lăm tuổi, bà mai đến nhà se duyên không ngớt, cha mẹ Trang có con khi tuổi đã lớn nên rất thương con, không muốn đứa con trai duy nhất được gả sớm. Mấy năm qua vẫn luôn từ chối biết bao nhiêu mối đến cửa, cho đến tận vài ngày trước, nhà họ Cừu trong thị trấn tới cầu hôn thì họ mới đồng ý.
Nhà họ Cừu là một gia đình ngay thẳng, giàu có, lại là người làm ăn, gả Trang Tuyết Vãn cho nhà họ thì cậu sẽ không cần phải làm ruộng, chỉ cần ngồi làm chủ, họ cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, vì vậy họ hứa sẽ gả Trang Tuyết Vãn cho người ta.
Mặc dù nói là lệnh cha mẹ, lời người mai mối, nhưng Trang Tuyết Vãn đã làm theo ý bản thân ngay cả việc tiểu tiện, nói dễ nghe là có chính kiến, nói khó nghe thì là phản nghịch. Cậu không muốn kết hôn với một người đàn ông mà mình chưa gặp bao giờ, nhưng dù cho cậu có khóc lóc hay làm ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lay chuyển được quyết định của cha mẹ.
“Nhà họ Cừu giàu có như thế, lại chỉ có một cậu con trai, biết bao nhiêu người muốn gả cho họ còn phải xếp hàng, cha mẹ cũng vì muốn tốt cho cháu mà thôi.” Thím Lưu mặc chiếc áo bông đỏ rực rỡ, nắm tay Trang Tuyết Vãn đưa cậu ra khỏi nhà chính.
Trang Tuyết Vãn trùm khăn voan đỏ, bàn tay được nắm kia vừa trắng trẻo vừa thon thả, thoạt nhìn đã thấy là một đứa trẻ sống trong hạnh phúc.
Cậu đi theo thím Lưu về phía trước vài bước, đến giữa sân, thím Lưu đưa tay cậu đặt vào lòng bàn tay của người đàn ông phía trước.
Lòng bàn tay của người đàn ông đầy vết chai sạn, khiến cho Trang Tuyết Vãn rất khó chịu. Cậu không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông có đôi tay thế này thì trông mặt đẹp đến mức nào, tại sao người đàn ông ấy có thể chọn người mình muốn lấy, còn cậu thì không được chọn cưới ai, không công bằng.
Đáng lẽ là một cảnh chúc phúc vui vẻ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Trang Tuyết Vãn dưới chiếc khăn trùm đầu lại đầy nước mắt, cậu không cam lòng và rất tủi thân, lồng ngực ngột ngạt phát đau.
Sau khi ngồi lên xe đón dâu, cậu rút tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông, nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đùi mình.
Mặc dù Trang Tuyết Vãn đã trùm khăn trên đầu, nhưng cậu có thể cảm thận được người đàn ông ấy đang nhìn mình, cậu lau sạch nước mắt trên mặt, giận dỗi quay mặt sang một bên.
Một lúc sau, một chiếc khăn tay bằng lụa được đưa tới tay cậu.
Trang Tuyết Vãn cầm lấy chiếc khăn, ủ rũ hỏi: “Làm gì đây?”
Người đàn ông chỉ nói rất đơn giản: “Lau nước mắt.”
“Anh không cần phải giả vờ tử tế.”
Người đàn ông cụp mắt xuống, không nói chuyện nữa.
Trang Tuyết Vãn ném chiếc khăn tay sang một bên, cúi đầu mân mê ngón tay, bầu không khí trong xe ngưng đọng, ngay cả tài xế đang lái xe cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thôn Lý cách thị trấn rất xa, phải mất cả tiếng đồng hồ nếu đi bằng xe đạp, Trang Tuyết Vãn chưa từng đi xe ô tô, lần này cậu cảm giác chỉ mười phút đã đến.
Kế tiếp là bái đường thành thân như mọi lễ cưới, thế hệ cũ rất coi trọng truyền thống, Trang Tuyết Vãn cũng không dám ngỗ nghịch trái lời lúc này, kẻo người khác lại nói nhà cậu không có phép tắc.
Cậu khóc lóc dưới lớp khăn trùm, dập đầu quỳ gối, hành lễ kính trà, đến khi mọi thứ kết thúc và được đưa vào phòng tân hôn, mắt cậu đã sưng thành hai quả óc chó.
Không còn ai trong phòng, cậu gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống rồi vứt nó qua một bên, đập vào mắt cậu lại là một mảng đỏ tươi khác, chính là chữ “đại hỉ” được dán trên tường.
Trang Tuyết Vãn mím môi, giữa đôi mày thanh tú hiện rõ vẻ tủi hờn không thể che giấu.
Cậu ghét nơi này, ghét người đàn ông kia, ghét cả loại hôn nhân thế này.
Người song tính thời nay rất khó kết hôn, chỉ có những người đàn ông không cưới nổi con gái mới lựa chọn rước người song tính về nhà.
Nhưng Trang Tuyết Vãn đã xinh đẹp từ nhỏ, không ai từng gặp mà không khen ngợi. Từ năm cậu mười lăm tuổi, bà mai đến nhà se duyên không ngớt, cha mẹ Trang có con khi tuổi đã lớn nên rất thương con, không muốn đứa con trai duy nhất được gả sớm. Mấy năm qua vẫn luôn từ chối biết bao nhiêu mối đến cửa, cho đến tận vài ngày trước, nhà họ Cừu trong thị trấn tới cầu hôn thì họ mới đồng ý.
Nhà họ Cừu là một gia đình ngay thẳng, giàu có, lại là người làm ăn, gả Trang Tuyết Vãn cho nhà họ thì cậu sẽ không cần phải làm ruộng, chỉ cần ngồi làm chủ, họ cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, vì vậy họ hứa sẽ gả Trang Tuyết Vãn cho người ta.
Mặc dù nói là lệnh cha mẹ, lời người mai mối, nhưng Trang Tuyết Vãn đã làm theo ý bản thân ngay cả việc tiểu tiện, nói dễ nghe là có chính kiến, nói khó nghe thì là phản nghịch. Cậu không muốn kết hôn với một người đàn ông mà mình chưa gặp bao giờ, nhưng dù cho cậu có khóc lóc hay làm ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lay chuyển được quyết định của cha mẹ.
“Nhà họ Cừu giàu có như thế, lại chỉ có một cậu con trai, biết bao nhiêu người muốn gả cho họ còn phải xếp hàng, cha mẹ cũng vì muốn tốt cho cháu mà thôi.” Thím Lưu mặc chiếc áo bông đỏ rực rỡ, nắm tay Trang Tuyết Vãn đưa cậu ra khỏi nhà chính.
Trang Tuyết Vãn trùm khăn voan đỏ, bàn tay được nắm kia vừa trắng trẻo vừa thon thả, thoạt nhìn đã thấy là một đứa trẻ sống trong hạnh phúc.
Cậu đi theo thím Lưu về phía trước vài bước, đến giữa sân, thím Lưu đưa tay cậu đặt vào lòng bàn tay của người đàn ông phía trước.
Lòng bàn tay của người đàn ông đầy vết chai sạn, khiến cho Trang Tuyết Vãn rất khó chịu. Cậu không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông có đôi tay thế này thì trông mặt đẹp đến mức nào, tại sao người đàn ông ấy có thể chọn người mình muốn lấy, còn cậu thì không được chọn cưới ai, không công bằng.
Đáng lẽ là một cảnh chúc phúc vui vẻ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Trang Tuyết Vãn dưới chiếc khăn trùm đầu lại đầy nước mắt, cậu không cam lòng và rất tủi thân, lồng ngực ngột ngạt phát đau.
Sau khi ngồi lên xe đón dâu, cậu rút tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông, nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đùi mình.
Mặc dù Trang Tuyết Vãn đã trùm khăn trên đầu, nhưng cậu có thể cảm thận được người đàn ông ấy đang nhìn mình, cậu lau sạch nước mắt trên mặt, giận dỗi quay mặt sang một bên.
Một lúc sau, một chiếc khăn tay bằng lụa được đưa tới tay cậu.
Trang Tuyết Vãn cầm lấy chiếc khăn, ủ rũ hỏi: “Làm gì đây?”
Người đàn ông chỉ nói rất đơn giản: “Lau nước mắt.”
“Anh không cần phải giả vờ tử tế.”
Người đàn ông cụp mắt xuống, không nói chuyện nữa.
Trang Tuyết Vãn ném chiếc khăn tay sang một bên, cúi đầu mân mê ngón tay, bầu không khí trong xe ngưng đọng, ngay cả tài xế đang lái xe cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thôn Lý cách thị trấn rất xa, phải mất cả tiếng đồng hồ nếu đi bằng xe đạp, Trang Tuyết Vãn chưa từng đi xe ô tô, lần này cậu cảm giác chỉ mười phút đã đến.
Kế tiếp là bái đường thành thân như mọi lễ cưới, thế hệ cũ rất coi trọng truyền thống, Trang Tuyết Vãn cũng không dám ngỗ nghịch trái lời lúc này, kẻo người khác lại nói nhà cậu không có phép tắc.
Cậu khóc lóc dưới lớp khăn trùm, dập đầu quỳ gối, hành lễ kính trà, đến khi mọi thứ kết thúc và được đưa vào phòng tân hôn, mắt cậu đã sưng thành hai quả óc chó.
Không còn ai trong phòng, cậu gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống rồi vứt nó qua một bên, đập vào mắt cậu lại là một mảng đỏ tươi khác, chính là chữ “đại hỉ” được dán trên tường.
Trang Tuyết Vãn mím môi, giữa đôi mày thanh tú hiện rõ vẻ tủi hờn không thể che giấu.
Cậu ghét nơi này, ghét người đàn ông kia, ghét cả loại hôn nhân thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook