--------------------------------------
  --------------------------------------
  Hạ Đình đưa Lâm Tư Tranh tới cửa nhà, xoay người rời đi.
  Thực ra hai người sống gần nhau, chỉ cách nhau hai con đường rộng.
  “Hạ Đình, chờ một chút.” Lâm Tư Tranh lấy cặp sách từ tay cô “Ngày mai cậu có đến lớp không?"
  Hạ Đình muốn nói cái rắm, cô không muốn bước vào trường chút nào!
  Thấy cô phớt lờ mình, Lâm Tư Tranh lại sốt sắng hỏi: "Cậu sẽ đến lớp sao?"
  Hạ Đình nhìn nàng rồi bất giác nhìn môi Lâm Tư Tranh, màu hồng……
  Hạ Đình như gặp ma vội gật đầu.
  Lâm Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm cười nhẹ: "Được rồi, tớ biết cậu là tốt nhất."
  Tốt?
  Trong trường cấp ba này, chưa từng có ai dùng từ này để miêu tả Hạ Đình.
  Hạ Đình rũ bỏ những suy nghĩ viễn vông trong đầu, tiện tay đút túi quần, đi một đoạn đến đèn giao thông, quay đầu lại, thấy Lâm Tư Tranh vẫn đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt.
       Tên mọt sách này.
  Hạ Đình xoay người, hơi nghiêng đầu nói: "Sao cậu lại tin tôi như vậy?"
  Có quá nhiều người nói cô sa đọa, cô thiếu hiểu biết và không có năng lực. Theo thời gian, bản thân Hạ Đình dần trở nên vô cảm. Ban đầu cũng chỉ là để chống lại sự sắp đặt của mọi người dành cho cô, về sau những lời đàm tiếu của mọi người thì cho qua.
  Hạ Đình luôn biết không ai đứng về phía cô cũng không ai tin cô.
  Nhưng từ khi tên mọt sách Lâm Tư Tranh xuất hiện, từ đầu đến cuối không biết nàng tin cô ở chỗ nào?
  "Lão sư, Hạ Đình rất tốt."
  "Hạ Đình, cậu thật tốt."
  "Hạ Đình, cậu là tốt nhất."
  Lâm Tư Tranh nghe thấy câu hỏi của Hạ Đình, nói to với hướng Hạ Đình: "Tớ tin cậu, bởi vì tớ hiểu- người tớ thích."
  Hạ Đình sững người tại chỗ.
  “Này, cậu có biết cậu đang nói gì không?” Giọng Hạ Đình trầm đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy, trong tầm mắt cô, nụ cười của Lâm Tư Tranh như chiếu sáng màn đêm.
  Đêm đó, Hạ Đình nghĩ về lời nói của Lâm Tư Tranh, liền mất ngủ, cả đêm không ngủ được.
  Người tớ thích, người tớ thích.
  Loại người như thế nào ... sao ... làm sao có thể hiểu hết lời được? Chuyện này khiến Hạ Đình rất khó hiểu.
  Liên hệ với sự cởi mở của Lâm Tư Tranh đối với cô.
  Đó là yêu thích một người bạn.
  Đúng.
  Đúng vậy!!!!
  Hạ Đình cảm thấy trầm cảm.
  ----------------------
  Buổi sáng luôn có nhiều học sinh đứng đón xe buýt. Người cầm bữa sáng đang ăn, người cầm điện thoại chơi, hơn nữa chỉ là tán gẫu.
  Đa số học sinh theo hướng này là học sinh Trường cấp ba Số 1.
  Lâm Tư Tranh bước tới trạm xe buýt không hề vội vàng, Trương Chu nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng thì sửng sốt, "Tư Tranh, cổ của cậu bị sao vậy!"
  Hôm qua sau khi về nhà tắm rửa, chỗ bị cháy nắng còn đỏ. Nó không khó chịu, chỉ trông đáng sợ thôi.
  “Cậu đi tìm Hạ Đình, cậu ấy đánh cậu!” Trương Chu tưởng tượng rất tốt, liền tức giận nói: “Tên xấu xa này, cậu muốn tốt cho cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy lại báo thù! "
  Khi những học sinh xung quanh nghe thấy tên của Hạ Đình. Tất cả đều lắc đầu thở dài. Lâm Tư Tranh vội vàng che miệng Trương Chu lại " Trương Chu! Cậu không được nói nhảm! Hạ Đình không có đánh tớ."
  “Cái gì!” Trương Chu đang định nói thêm mấy câu, chợt nhìn thấy người lạnh lùng đi phía sau Lâm Tư Tranh, cô kinh hãi lùi lại hai bước, lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
  Hạ Đình mặc áo đen và quần đen đứng sau Lâm Tư Tranh, khuôn mặt lạnh lùng, cao hơn Lâm Tư Tranh. Cô vác cặp sách trên vai, ánh mắt quét qua, đám bạn học nãy giờ vẫn đang bàn luận im bặt, phảng phất đâu đó một khoảng lặng trên bến xe nhộn nhịp.
  Khi thấy Trương Chu như vậy, Lâm Tư Tranh nghi ngờ quay lại, nhìn thấy Hạ Đình ở phía sau nàng.
  Nàng nhìn Hạ Đình.
  Hai mắt Hạ Đình thâm đen, xem ra hôm qua ngủ không ngon khiến vẻ mặt càng thêm u ám, không ai dám tới gần.
  Trong mắt Lâm Tư Tranh hiện lên vẻ vui mừng “Hạ Đình, đến sớm vậy?” Nàng nhìn lại, Hạ Đình không có đi xe máy.
  “Cậu tới đây đón xe buýt sao?” Lâm Tư Tranh lại hỏi.
  Hạ Đình mím khóe miệng ậm ừ.
  Những học sinh xung quanh đột nhiên tự động lùi ra xa vài bước, vẻ mặt Hạ Đình có chút đáng sợ, nhanh chóng tránh ra.
  Trương Chu giống như nhìn thấy ma.
  Hạ Đình đi xe buýt?
  Hạ Đình đến để đi xe buýt? ?
  Ai nói Hạ Đình không bao giờ đi xe buýt? Chết tiệt.
  Trương Chu cảm thấy cuộc sống của mình không được an toàn, hình như vừa rồi cô đã nói cái gì đó không tốt về Hạ Đình.
  Khi xe buýt đến, các bạn học đứng đợi xe tất cả đều lên xe như trốn lũ. Cách ngăn vốn dĩ lỏng lẻo bỗng đông nghẹt người. Mặc dù đây là tình huống rất bình thường trong lúc bình thường, nhưng tài xế cảm thấy những học sinh này hôm nay đang hoảng loạn.
  "Đừng chen lấn! Đừng chen lấn! Học sinh vào sau, quẹt thẻ nạp tiền." Tài xế bấm còi nói.
  Hạ Đình và Lâm Tư Tranh lên xe buýt cuối cùng, Trương Chu thì khá hơn một chút, đã chen lấn đến đoạn giữa. Nhưng ngay khi Hạ Đình bước lên xe, đám học sinh trên xe lùi lại.
   Cái quái gì vậy?
  Hầu hết những người ngồi trên xe này đều là học sinh của trường cấp 3 số 1. Ai có thể không biết Hạ Đình? Ngay cả khi không phải là học sinh của trường cấp 3 số 1, ai cũng biết cô.
  Dám gây rối với Hạ Đình? Không dám.
  Dám bóp chết Hạ Đình? Không dám.
  Cho nên, Hạ Đình và Lâm Tư Tranh dễ dàng đi thẳng đến phần giữa của xe buýt.
  Tài xế hét lên: "Hai bạn học đi lên sau không quẹt thẻ!"
  Hạ Đình: "..." Ngươi đang nói ai?
  Lâm Tư Tranh vỗ trán: "A! Cháu quên quẹt thẻ. Thực xin lỗi."
  Nhưng giờ nàng đã ra sau, không thể chen vào để quẹt thẻ.
  Hạ Đình dễ dàng cầm lấy thẻ xe buýt trong tay Lâm Tư Tranh, ánh mắt quét qua, đột nhiên một người bạn học run run đưa tay ra: "Hạ... Hạ Đình, để tớ quẹt gíup cậu!"
  Hạ Đình khẽ gật đầu, thẻ xe buýt đã được đưa lên trên. Cô nắm lấy vai Lâm Tư Tranh, ôm nàng vào lòng, nói nhỏ: "Đứng lại đừng nhúc nhích."
  Lâm Tư Tranh không đủ cao, nàng phải hơi giậm chân lên để bắt được vòng kéo. Hạ Đình trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng khoác lên cánh tay cô.
  “Cậu không nắm được vòng kéo.” Hạ Đình rốt cục nở nụ cười “Nắm lấy tôi.”
  “Được.” Lâm Tư Tranh ngoan ngoãn đáp, đặt tay lên cánh tay Hạ Đình. Có lẽ nàng sợ Hạ Đình sẽ bị trầy xước nếu tài xế phanh lại, nàng rất cẩn thận kiểm soát sức mạnh của mình.
        Hạ Đình thấy buồn cười, cô là cái gì? Búp bê sứ?
  Cô ấn chặt tay Lâm Tư Tranh "Đừng lo, nắm chắc."
  Kết quả là cả hai đã thân thiết trở lại. Mùi hương ngọt ngào mê người lại xâm nhập vào mũi Hạ Đình, cô cúi đầu nhìn Lâm Tư Tranh gần như giữ khoảng cách ở tư thế muốn xâm nhập vào trong vòng tay cô. Đôi mi thỉnh thoảng khẽ chớp, khóe môi hơi nhếch lên, không biết nàng đang vui vì cái gì.
  Hạ Đình cảm thấy hơi nóng.
  Cô không thể nhìn vào tên mọt sách này nữa.
  Cô thản nhiên liếc nàng một cái, bạn học ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên như lò xo, run rẩy nói: "Hạ...Hạ Đình! Cậu ngồi đi!"
  Nói xong, hắn vụt sang một bên.
  Hạ Đình nhìn hắn, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
  “Ngồi đi.” Hạ Đình kéo Lâm Tư Tranh ngồi ở trên ghế ngồi.
  Lâm Tư Tranh cảm thấy được ánh mắt của học sinh chung quanh rơi vào trên người nàng, nàng tương đối không thoải mái, muốn đứng dậy, "Tớ không ngồi, đây là, đây là chỗ ngồi đặc biệt."
  Nàng chỉ vào biển hiệu trên ghế là giành cho người già, phụ nữ có thai.
  Chiếc xe này đều là học sinh, không có người già hay phụ nữ có thai, nếu không Hạ Đình sẽ không ấn nàng ngồi vào chỗ.
  Ngừng một chút, Hạ Đình nói: "Cậu thật yếu."
  Hạ Đình: "???"
  Hạ Đình khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi kêu cậu ngồi thì cậu ngồi đi!"
  Hạ Đình trở nên hung tợn, bạn học xem náo nhiệt đột nhiên run rẩy quay người.
  Lâm Tư Tranh nhất định phải nghe theo lời của Hạ Đình, thế này mới được xuống xe.
  Ngay sau khi xe dừng lại, các học sinh chạy ra khỏi xe như thể đang trốn tránh quái vật. Hạ Đình chậm rãi đi ra, tựa hồ còn chưa tỉnh.
  Trương Chu sợ hãi đi bên cạnh Lâm Tư Tranh.
  Khi nàng đang nhanh chóng bước vào cổng trường, Hạ Đình chưa nói hết lời đã đưa tay kéo nhẹ mái tóc đuôi ngựa đang đung đưa của Lâm Tư Tranh, chặn nàng lại.
  “Này.” Hạ Đình nhìn xuống bộ dạng xinh đẹp của Lâm Tư Tranh, rốt cuộc nói ra những gì đã nghĩ sau khi vòng vo cả buổi tối.
  Cô hỏi: "Ngày hôm qua ý cậu là gì?"
  ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương