Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
-
Chương 78: Nhà tù số 9 (3)
Lúc Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha bị quản ngục dẫn về lại phòng giam, Hứa Dạng và Dương Manh Manh đã ở bên trong. Quản ngục nghe tiếng nên chạy về phía bên trái, cả hai vội nhân cơ hội chạy về.
Lại bị trừ 1 tiếng, con số trên máy bấm giờ chuyển thành 64.Có lẽ là cảm nhận được sức nặng bên hông đã biến mất, quản ngục từ từ tỉnh dậy.Lý Mạn cũng hơi lo, cô ta không nghe được thì còn đỡ, mình bị mù mới đúng là vướng, nhưng Lý Mạn vẫn an ủi: “Tôi nghĩ là không đâu, hẳn là ở nhiệm vụ sau sẽ có cơ hội để chúng ta chữa các khiếm khuyết mà.”
Sau khi quản ngục bỏ đi, mọi người lại tập hợp ở trước phòng giam của Lý Mạn, Bạch Mộc Trạch nói cho họ biết gợi ý của NPC: “Nửa tiếng nữa quản ngục sẽ đi ngủ trưa, chúng ta phải lấy được chìa khóa trên người hắn.”Một tay quản ngục bịt mũi bị chảy máu, một tay cầm dùi cui chạy ra, hét ầm lên: “Má nó, chảy cả máu mũi rồi!”
Lý Mạn gật đầu: “Tôi không nhìn thấy nên không đi đâu, nhiệm vụ lần này nhờ mọi người làm nhé.”Hứa Dạng tìm được thông tin của Người Lùn, Dương Manh Manh đọc: “Người Lùn, nữ, 30 tuổi, luật sư, tội danh là lợi dụng lỗ thủng pháp luật để vu khống bị cáo.”Vào trong hết thì quá nguy hiểm, Bạch Mộc Trạch định một mình đi vào nhưng Dương Manh Manh lại nói: “Để tôi đi, chiều cao của tôi dễ lấy chìa khóa hơn, 2 người giữ cửa giúp tôi đi.”
Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế: “Cô với Tưởng Thi Vũ vẫn ở đây đi, Thẩm Kha đi lại bất tiện nên lần này cũng không cần đi nữa.”Lúc này Bạch Mộc Trạch cầm 2 tập tài liệu để lên bàn, “Của Thằng Thọt và Người Câm ở trong này.”Mỗi lần đều lấy lý do ăn vạ là bị đụng cánh tay bị thương, Bạch Mộc Trạch nhớ lại việc ông ta thiếu mất cánh tay trái, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Những phần thiếu hụt trên cơ thể của họ có thể liên quan tới tội lỗi mà họ phạm phải, hoặc có lẽ là sự trừng phạt tương ứng.
Vì không nghe được họ nói gì, Tưởng Thi Vũ hơi bực bội.Vì không nghe được họ nói gì, Tưởng Thi Vũ hơi bực bội.Trên cửa có một ô vuông làm bằng kính, người đứng bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vì thế Bạch Mộc Trạch bảo mọi người ngồi xuống để lợi dụng điểm mù trong tầm mắt.Đã lấy được chìa khóa, họ có thể mở ra không gian tiếp theo
“Chẳng lẽ tôi cứ phải làm kẻ điếc tới khi hết mật thất hay sao?”Thời gian trên máy bấm giờ đang chuyển động, đã qua nửa tiếng, họ phải đi tìm quản ngục rồi.Bạch Mộc Trạch mở tủ đầu tiên, Hứa Dạng và Thẩm Kha lục cái thứ 2, Tưởng Thi Vũ tìm manh mối trên bàn.“Tại sao?”
Lý Mạn cũng hơi lo, cô ta không nghe được thì còn đỡ, mình bị mù mới đúng là vướng, nhưng Lý Mạn vẫn an ủi: “Tôi nghĩ là không đâu, hẳn là ở nhiệm vụ sau sẽ có cơ hội để chúng ta chữa các khiếm khuyết mà.”“Không phải lúc nào Kẻ Điên cũng như thế, mọi người nên nhớ bộ dạng điên cuồng của cô ấy nữa.”“Theo quy luật thì hẳn là xếp theo thứ tự bảng chữ cái, chúng ta đã tìm được Kẻ Điên, Thằng Thọt và Người Câm rồi, còn lại Đồ Đần, Kẻ Điếc và Người Lùn, Người Lùn ở ngăn tủ đầu tiên bên phải, Kẻ Điếc ở ngăn tủ giữa, Đồ Đần ở bên trái, mọi người mau tìm đi.”
Nói xong cô ta mới chợt nhận ra là Tưởng Thi Vũ không nghe được, chỉ đành vỗ vai an ủi cô ta.“Ô ô ô ộ ô!” Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh chạy, Bạch Mộc Trạch theo sát phía sau.
Thời gian trên máy bấm giờ đang chuyển động, đã qua nửa tiếng, họ phải đi tìm quản ngục rồi.Những người khác đều có thể hiểu được, duy chỉ có phần của Đồ Đần là khác.
Theo gợi ý của Nguyên Tinh Thần, Bạch Mộc Trạch dẫn Hứa Dạng và Dương Manh Manh đi theo lối đi phía bên phải.Hứa Dạng chỉ vào 2 chữ giết người được gạch đỏ: “Ô ồ ô, ộ ô ồ ô ồ ộ.” (Cô nhìn đi, tội danh này không thành lập.)
Dương Manh Manh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng tôi đi tới đây đâu có thấy quản ngục.”Ngày 20 tháng 6, ăn vạ chủ xe ở đường Phượng Tường, được bồi thường 5.000;
Bạch Mộc Trạch chỉ vào một căn phòng bên phải: “Hắn ở trong này.”“Được, bọn anh sẽ giữ yên lặng.”
Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, quản ngục đã tháo mũ, cởi giày, gác 2 chân lên bàn ngáy o o.
Dương Manh Manh cực kỳ ghét bỏ: “Trong đó có giường mà!”Quản ngục không thể làm hại người chơi được, chỉ có thể tăng mức khấu trừ thời gian.
Bạch Mộc Trạch đẩy cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt, cả ba không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng yên, may mà quản ngục đã ngủ sâu nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa.“Tìm thấy Kẻ Điếc rồi.” Thẩm Kha nói: “Kẻ Điếc, 23 tuổi, nữ, sinh viên, tội danh là tung tin đồn, bẻ hướng cảnh sát điều tra.”
Vào trong hết thì quá nguy hiểm, Bạch Mộc Trạch định một mình đi vào nhưng Dương Manh Manh lại nói: “Để tôi đi, chiều cao của tôi dễ lấy chìa khóa hơn, 2 người giữ cửa giúp tôi đi.”Lý Mạn thở hổn hển hỏi: “Ai đấy?”
“Ừm, được.”Lúc Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha bị quản ngục dẫn về lại phòng giam, Hứa Dạng và Dương Manh Manh đã ở bên trong. Quản ngục nghe tiếng nên chạy về phía bên trái, cả hai vội nhân cơ hội chạy về.
Chiều cao hiện tại của Dương Manh Manh chỉ khoảng chừng 1m, như một đứa trẻ 4 – 5 tuổi, cô ta nhón chân đi vào phòng nghỉ, vừa quan sát động tĩnh của quản ngục vừa gỡ chìa khóa bên hông hắn ra.“Người Lùn, sao mày lại ở đây!” Hắn cáu kỉnh hét lên.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Dương Manh Manh không dám thở mạnh, lúc lấy được chìa khóa mới dám thở ra một hơi, quay người định đi.Nói xong cô ta mới chợt nhận ra là Tưởng Thi Vũ không nghe được, chỉ đành vỗ vai an ủi cô ta.
Có lẽ là cảm nhận được sức nặng bên hông đã biến mất, quản ngục từ từ tỉnh dậy.Dương Manh Manh hét lớn: “Chạy mau!”Lý Mạn gật đầu: “Tôi không nhìn thấy nên không đi đâu, nhiệm vụ lần này nhờ mọi người làm nhé.”
“Người Lùn, sao mày lại ở đây!” Hắn cáu kỉnh hét lên.Cửa mở, Nguyên Tinh Thần ra ngoài rồi biến mất ở hành lang.Bạch Mộc Trạch cũng mở ra tới thông tin Đồ Đần, thấy hơi lạ: “Đồ Đần, nam, 24 tuổi, sinh viên, tội danh là… Tự cho mình thông minh?”
Dương Manh Manh hét lớn: “Chạy mau!”Bạch Mộc Trạch đẩy cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt, cả ba không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng yên, may mà quản ngục đã ngủ sâu nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa.
Hứa Dạng đang đứng ngay cửa, chờ Dương Manh Manh ra liền đóng sầm cửa lại khiến nó đập vào mặt quản ngục, “Chết tiệt, đợi ông mày bắt được chúng mày đi, không đánh chúng mày nhừ tử mới lạ đấy.”Sau khi quản ngục bỏ đi, mọi người lại tập hợp ở trước phòng giam của Lý Mạn, Bạch Mộc Trạch nói cho họ biết gợi ý của NPC: “Nửa tiếng nữa quản ngục sẽ đi ngủ trưa, chúng ta phải lấy được chìa khóa trên người hắn.”“Vậy có khi nào thông tin của chúng ta cũng ở trong này không?”
“Ô ô ô ộ ô!” Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh chạy, Bạch Mộc Trạch theo sát phía sau.
Một tay quản ngục bịt mũi bị chảy máu, một tay cầm dùi cui chạy ra, hét ầm lên: “Má nó, chảy cả máu mũi rồi!”Lý Mạn chỉ có thể ngồi trên ghế vì vấn đề thị lực, không gây phiền thêm cho đồng đội đã là cống hiến to lớn nhất rồi. Còn Dương Manh Manh, vì tầm vóc của mình nên cũng lực bất tòng tâm.Tiếng bước chân của quản ngục càng lúc càng rõ ràng, hắn nhìn thoáng qua trong phòng bảo vệ, thấy bên trong không có ai nên cũng không bước tới kiểm tra nữa.
Không gian được lan can sắt bao vây giờ đã trở thành chiếc ô che chở cho người chơi, quản ngục chỉ có thể dùng dùi cui điện ra sức gõ vào cửa phòng giam để trút giận. Trước khi đi hắn còn bỏ lại một câu: “Từ giờ trở đi, nếu bọn mày còn dám vượt ngục nữa thì mỗi lần bị bắt sẽ bị trừ 1 tiếng!”Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế: “Cô với Tưởng Thi Vũ vẫn ở đây đi, Thẩm Kha đi lại bất tiện nên lần này cũng không cần đi nữa.”Bạch Mộc Trạch sờ thấy có một cái công tắc ở cạnh cửa, bật lên, đèn phòng bảo vệ sáng bừng.
Quản ngục không thể làm hại người chơi được, chỉ có thể tăng mức khấu trừ thời gian.Nghe tiếng quản ngục, mọi người vội vàng chạy vào phòng bảo vệ rồi đóng kín cửa lại, đèn trong phòng không có mở, Bạch Mộc Trạch khẽ nói: “Ngồi xuống đi.”
Hứa Dạng tỏ ý chỉ là tai nạn, tai nạn thôi!
***Ngày 16 tháng 8, ăn vạ chủ xe ở đường Hải Tây, được bồi thường 8.000…
Đã lấy được chìa khóa, họ có thể mở ra không gian tiếp theoChỉ có Tưởng Thi Vũ không biết gì là nói: “Mọi người đang làm gì vậy? Nãy có chuyện gì à?”“Ừm, được.”
Dương Manh Manh dùng tay ra hiệu gọi Tưởng Thi Vũ ra, đồng thời bảo cô ta đừng lên tiếng. Mọi người vẫn xếp thành hàng rồi đi tới phía trước, lúc đến phòng bảo vệ, Nguyên Tinh Thần không hề chạy ra quấy rối, điều này khiến Bạch Mộc Trạch thấy hơi thiếu thiếu.
Trên người quản ngục có 3 chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch chọn 1 chiếc theo cảm tính, nhưng lại mở được cửa.Đã có ánh sáng, có thể tiếp tục điều tra trong phòng bảo vệ.Bạch Mộc Trạch hơi lưu luyến cô, “Không thể ở thêm tí nữa à?”
“Ai ở đó đấy?”“Ai ở đó đấy?”Hứa Dạng tỏ ý chỉ là tai nạn, tai nạn thôi!
Nghe tiếng quản ngục, mọi người vội vàng chạy vào phòng bảo vệ rồi đóng kín cửa lại, đèn trong phòng không có mở, Bạch Mộc Trạch khẽ nói: “Ngồi xuống đi.”Ngày 2 tháng 7, ăn vạ chủ xe ở đường Nguyên Nhất, được bồi thường 3.000;Những tài liệu này ghi chép lại hồ sơ của những tội phạm bị giam trong nhà tù số 9, bên trên có viết rõ thông tin và tội trạng của họ.
Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được nhưng thấy hành động của những người còn lại thì cũng ngồi xuống đất theo.
Trên cửa có một ô vuông làm bằng kính, người đứng bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vì thế Bạch Mộc Trạch bảo mọi người ngồi xuống để lợi dụng điểm mù trong tầm mắt.Bạch Mộc Trạch chỉ vào một căn phòng bên phải: “Hắn ở trong này.”
Tiếng bước chân của quản ngục càng lúc càng rõ ràng, hắn nhìn thoáng qua trong phòng bảo vệ, thấy bên trong không có ai nên cũng không bước tới kiểm tra nữa.Bên trong không bày biện gì nhiều, 1 cái bàn, 3 cái tủ, bên trong chất rất nhiều tài liệu.
“Mọi người đang chơi bịt mắt bắt dê à?” Trong không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên một câu nói, Dương Manh Manh bị dọa tới mức ôm lấy Hứa Dạng bên cạnh, Hứa Dạng cũng nhát gan, cả hai ôm nhau co rúm lại.Bạch Mộc Trạch nhận ra giọng của cô bèn lên tiếng trả lời: “Kẻ Điên, sao em lại ở trong này?”
Lý Mạn thở hổn hển hỏi: “Ai đấy?”***Bạch Mộc Trạch nói xong liền bắt đầu tìm manh mối tiếp, Thẩm Kha và Hứa Dạng cũng nhanh chóng làm theo.
Bạch Mộc Trạch nhận ra giọng của cô bèn lên tiếng trả lời: “Kẻ Điên, sao em lại ở trong này?”
“Suỵt! Đừng nói chuyện, tôi đang chơi bịt mắt bắt dê với họ mà, đây là chỗ trốn của tôi, mấy người ra ngoài đi!”“Mọi người tới đây xem đi!” Tưởng Thi Vũ đột nhiên hô lên.“Đã tìm thấy gì chưa?” Dương Manh Manh đi tới.
Cảm giác được có người bịt miệng mình, Bạch Mộc Trạch thuận thế nắm chặt bàn tay mềm mại đó, “Kẻ Điên tốt bụng ơi, bọn anh cũng đang chơi trốn tìm, có thể cho bọn anh trốn chung với em không?”Bạch Mộc Trạch không muốn để họ biết quan hệ giữa mình và Nguyên Tinh Thần nên bèn viện cớ: “Tâm lý của người điên cũng giống với trẻ con vậy, chỉ cần nói chuyện như đang nói chuyện với trẻ nhỏ là cô ấy sẽ ngoan ngoãn thôi, có gì mà khó hiểu?”
“Ồ… Thế cũng được, nhưng các người không được phát ra tiếng động đấy nhé, nếu không sẽ bị phát hiện, chúng ta đều xui xẻo cả đó!”Hứa Dạng ngồi xuống, mở tài liệu ra cho cô ta xem, bên trên dán ảnh của Nguyên Tinh Thần, dưới là thông tin liên quan tới cô.Dương Manh Manh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng tôi đi tới đây đâu có thấy quản ngục.”
“Được, bọn anh sẽ giữ yên lặng.”
Bạch Mộc Trạch cứ thế nắm tay Nguyên Tinh Thần mãi, hưởng thụ tí dịu dàng trong mật thất.“Mọi người đang chơi bịt mắt bắt dê à?” Trong không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên một câu nói, Dương Manh Manh bị dọa tới mức ôm lấy Hứa Dạng bên cạnh, Hứa Dạng cũng nhát gan, cả hai ôm nhau co rúm lại.Quản ngục ngoài cửa đi tới đi lui, khoảng nửa tiếng sau, Nguyên Tinh Thần nói: “Hắn đi ngủ rồi, tôi cũng đổi chỗ trốn đây.”
Quản ngục ngoài cửa đi tới đi lui, khoảng nửa tiếng sau, Nguyên Tinh Thần nói: “Hắn đi ngủ rồi, tôi cũng đổi chỗ trốn đây.”Nguyên Tinh Thần khẽ cào vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Bạch Mộc Trạch: “Em sẽ chờ anh ở nhiệm vụ kế.”
Bạch Mộc Trạch hơi lưu luyến cô, “Không thể ở thêm tí nữa à?”
Nguyên Tinh Thần khẽ cào vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Bạch Mộc Trạch: “Em sẽ chờ anh ở nhiệm vụ kế.”Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được nhưng thấy hành động của những người còn lại thì cũng ngồi xuống đất theo.
Cửa mở, Nguyên Tinh Thần ra ngoài rồi biến mất ở hành lang.Kẻ Điên, nữ, 23 tuổi, sinh viên, tội danh giết người.
Bạch Mộc Trạch sờ thấy có một cái công tắc ở cạnh cửa, bật lên, đèn phòng bảo vệ sáng bừng.
Chỉ thấy những người còn lại đang trưng ra vẻ mặt hóng chuyện nhìn mình, Bạch Mộc Trạch nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”Dưới cùng là lịch sử phạm tội của ông ta:
Thẩm Kha cười hỏi: “Đại Bạch, sao NPC nghe lời cậu quá vậy?”Thẩm Kha cười hỏi: “Đại Bạch, sao NPC nghe lời cậu quá vậy?”“Ồ… Thế cũng được, nhưng các người không được phát ra tiếng động đấy nhé, nếu không sẽ bị phát hiện, chúng ta đều xui xẻo cả đó!”
“Ố ố, ố ộ!” (Đúng thế, quá lạ!)Thẩm Kha đẩy Hứa Dạng đang xúm vào: “Đi chỗ khác chơi, ai biết cậu ô ô nói gì chứ.”
Thẩm Kha đẩy Hứa Dạng đang xúm vào: “Đi chỗ khác chơi, ai biết cậu ô ô nói gì chứ.”
Chỉ có Tưởng Thi Vũ không biết gì là nói: “Mọi người đang làm gì vậy? Nãy có chuyện gì à?”Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, quản ngục đã tháo mũ, cởi giày, gác 2 chân lên bàn ngáy o o.Thẩm Kha thì thầm: “Người Câm, nam, 29 tuổi, phóng viên tin tức, tội danh là công khai thông tin không đúng sự thật, làm tổn hại đến danh dự của người trong cuộc.” Anh ta mở ra một tập, trong đó là tài liệu của Thằng Thọt, “Thằng Thọt, nam, 59 tuổi, không nghề nghiệp, tội danh là tống tiền, sử dụng bằng chứng giả để tống tiền.”
Bạch Mộc Trạch không muốn để họ biết quan hệ giữa mình và Nguyên Tinh Thần nên bèn viện cớ: “Tâm lý của người điên cũng giống với trẻ con vậy, chỉ cần nói chuyện như đang nói chuyện với trẻ nhỏ là cô ấy sẽ ngoan ngoãn thôi, có gì mà khó hiểu?”
“Hóa ra là thế, vậy lần sau nếu chúng tôi gặp phải Kẻ Điên cũng nên dùng cách này để nói chuyện với cô ta nhỉ?” Lý Mạn hỏi.
“Không, nếu mọi người nhìn thấy cô ấy thì cứ bỏ chạy.”Cảm giác được có người bịt miệng mình, Bạch Mộc Trạch thuận thế nắm chặt bàn tay mềm mại đó, “Kẻ Điên tốt bụng ơi, bọn anh cũng đang chơi trốn tìm, có thể cho bọn anh trốn chung với em không?”
“Tại sao?”Chiều cao hiện tại của Dương Manh Manh chỉ khoảng chừng 1m, như một đứa trẻ 4 – 5 tuổi, cô ta nhón chân đi vào phòng nghỉ, vừa quan sát động tĩnh của quản ngục vừa gỡ chìa khóa bên hông hắn ra.
“Không phải lúc nào Kẻ Điên cũng như thế, mọi người nên nhớ bộ dạng điên cuồng của cô ấy nữa.”Dương Manh Manh cực kỳ ghét bỏ: “Trong đó có giường mà!”
Lý Mạn nhớ tới cảnh xảy ra trong phòng giam lúc đầu, hoảng hốt: “Đúng nhỉ, nếu Kẻ Điên mà phát cuồng lên thì chúng ta không thể đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm được, giáo sư Bạch, anh cũng nhớ để ý nhé.”***
***“Hóa ra là thế, vậy lần sau nếu chúng tôi gặp phải Kẻ Điên cũng nên dùng cách này để nói chuyện với cô ta nhỉ?” Lý Mạn hỏi.Bạch Mộc Trạch tìm thấy của cụ già lúc nãy, trên tài liệu viết là: Triệu Kiến Cương, nam, 72 tuổi, nhà ở số 32 thôn Đông Phương, sống neo đơn dựa vào phụ cấp dưỡng lão của thị trấn.
Đã có ánh sáng, có thể tiếp tục điều tra trong phòng bảo vệ.
Bên trong không bày biện gì nhiều, 1 cái bàn, 3 cái tủ, bên trong chất rất nhiều tài liệu.Bạch Mộc Trạch cứ thế nắm tay Nguyên Tinh Thần mãi, hưởng thụ tí dịu dàng trong mật thất.
“Thời gian có hạn, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
Bạch Mộc Trạch mở tủ đầu tiên, Hứa Dạng và Thẩm Kha lục cái thứ 2, Tưởng Thi Vũ tìm manh mối trên bàn.
Lý Mạn chỉ có thể ngồi trên ghế vì vấn đề thị lực, không gây phiền thêm cho đồng đội đã là cống hiến to lớn nhất rồi. Còn Dương Manh Manh, vì tầm vóc của mình nên cũng lực bất tòng tâm.
Những tài liệu này ghi chép lại hồ sơ của những tội phạm bị giam trong nhà tù số 9, bên trên có viết rõ thông tin và tội trạng của họ.
Bạch Mộc Trạch tìm thấy của cụ già lúc nãy, trên tài liệu viết là: Triệu Kiến Cương, nam, 72 tuổi, nhà ở số 32 thôn Đông Phương, sống neo đơn dựa vào phụ cấp dưỡng lão của thị trấn.
Dưới cùng là lịch sử phạm tội của ông ta:
Ngày 20 tháng 6, ăn vạ chủ xe ở đường Phượng Tường, được bồi thường 5.000;
Ngày 2 tháng 7, ăn vạ chủ xe ở đường Nguyên Nhất, được bồi thường 3.000;
Ngày 16 tháng 8, ăn vạ chủ xe ở đường Hải Tây, được bồi thường 8.000…
Mỗi lần đều lấy lý do ăn vạ là bị đụng cánh tay bị thương, Bạch Mộc Trạch nhớ lại việc ông ta thiếu mất cánh tay trái, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Những phần thiếu hụt trên cơ thể của họ có thể liên quan tới tội lỗi mà họ phạm phải, hoặc có lẽ là sự trừng phạt tương ứng.
“Ô ồ ồ!” Hứa Dạng giơ cao một xấp tài liệu, kích động kêu lên.
“Đã tìm thấy gì chưa?” Dương Manh Manh đi tới.
Hứa Dạng ngồi xuống, mở tài liệu ra cho cô ta xem, bên trên dán ảnh của Nguyên Tinh Thần, dưới là thông tin liên quan tới cô.
Kẻ Điên, nữ, 23 tuổi, sinh viên, tội danh giết người.
Dương Manh Manh không hiểu: “Vậy sao cô ta không bị giam vào phòng nhỉ?”
Hứa Dạng chỉ vào 2 chữ giết người được gạch đỏ: “Ô ồ ô, ộ ô ồ ô ồ ộ.” (Cô nhìn đi, tội danh này không thành lập.)
“Vậy có khi nào thông tin của chúng ta cũng ở trong này không?”“Chẳng lẽ tôi cứ phải làm kẻ điếc tới khi hết mật thất hay sao?”
Lúc này Bạch Mộc Trạch cầm 2 tập tài liệu để lên bàn, “Của Thằng Thọt và Người Câm ở trong này.”
Thẩm Kha thì thầm: “Người Câm, nam, 29 tuổi, phóng viên tin tức, tội danh là công khai thông tin không đúng sự thật, làm tổn hại đến danh dự của người trong cuộc.” Anh ta mở ra một tập, trong đó là tài liệu của Thằng Thọt, “Thằng Thọt, nam, 59 tuổi, không nghề nghiệp, tội danh là tống tiền, sử dụng bằng chứng giả để tống tiền.”“Thời gian có hạn, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
“Theo quy luật thì hẳn là xếp theo thứ tự bảng chữ cái, chúng ta đã tìm được Kẻ Điên, Thằng Thọt và Người Câm rồi, còn lại Đồ Đần, Kẻ Điếc và Người Lùn, Người Lùn ở ngăn tủ đầu tiên bên phải, Kẻ Điếc ở ngăn tủ giữa, Đồ Đần ở bên trái, mọi người mau tìm đi.”
Bạch Mộc Trạch nói xong liền bắt đầu tìm manh mối tiếp, Thẩm Kha và Hứa Dạng cũng nhanh chóng làm theo.
“Tìm thấy Kẻ Điếc rồi.” Thẩm Kha nói: “Kẻ Điếc, 23 tuổi, nữ, sinh viên, tội danh là tung tin đồn, bẻ hướng cảnh sát điều tra.”Chỉ thấy những người còn lại đang trưng ra vẻ mặt hóng chuyện nhìn mình, Bạch Mộc Trạch nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”
Hứa Dạng tìm được thông tin của Người Lùn, Dương Manh Manh đọc: “Người Lùn, nữ, 30 tuổi, luật sư, tội danh là lợi dụng lỗ thủng pháp luật để vu khống bị cáo.”
Bạch Mộc Trạch cũng mở ra tới thông tin Đồ Đần, thấy hơi lạ: “Đồ Đần, nam, 24 tuổi, sinh viên, tội danh là… Tự cho mình thông minh?”
Những người khác đều có thể hiểu được, duy chỉ có phần của Đồ Đần là khác.
“Mọi người tới đây xem đi!” Tưởng Thi Vũ đột nhiên hô lên.
Lại bị trừ 1 tiếng, con số trên máy bấm giờ chuyển thành 64.Có lẽ là cảm nhận được sức nặng bên hông đã biến mất, quản ngục từ từ tỉnh dậy.Lý Mạn cũng hơi lo, cô ta không nghe được thì còn đỡ, mình bị mù mới đúng là vướng, nhưng Lý Mạn vẫn an ủi: “Tôi nghĩ là không đâu, hẳn là ở nhiệm vụ sau sẽ có cơ hội để chúng ta chữa các khiếm khuyết mà.”
Sau khi quản ngục bỏ đi, mọi người lại tập hợp ở trước phòng giam của Lý Mạn, Bạch Mộc Trạch nói cho họ biết gợi ý của NPC: “Nửa tiếng nữa quản ngục sẽ đi ngủ trưa, chúng ta phải lấy được chìa khóa trên người hắn.”Một tay quản ngục bịt mũi bị chảy máu, một tay cầm dùi cui chạy ra, hét ầm lên: “Má nó, chảy cả máu mũi rồi!”
Lý Mạn gật đầu: “Tôi không nhìn thấy nên không đi đâu, nhiệm vụ lần này nhờ mọi người làm nhé.”Hứa Dạng tìm được thông tin của Người Lùn, Dương Manh Manh đọc: “Người Lùn, nữ, 30 tuổi, luật sư, tội danh là lợi dụng lỗ thủng pháp luật để vu khống bị cáo.”Vào trong hết thì quá nguy hiểm, Bạch Mộc Trạch định một mình đi vào nhưng Dương Manh Manh lại nói: “Để tôi đi, chiều cao của tôi dễ lấy chìa khóa hơn, 2 người giữ cửa giúp tôi đi.”
Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế: “Cô với Tưởng Thi Vũ vẫn ở đây đi, Thẩm Kha đi lại bất tiện nên lần này cũng không cần đi nữa.”Lúc này Bạch Mộc Trạch cầm 2 tập tài liệu để lên bàn, “Của Thằng Thọt và Người Câm ở trong này.”Mỗi lần đều lấy lý do ăn vạ là bị đụng cánh tay bị thương, Bạch Mộc Trạch nhớ lại việc ông ta thiếu mất cánh tay trái, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Những phần thiếu hụt trên cơ thể của họ có thể liên quan tới tội lỗi mà họ phạm phải, hoặc có lẽ là sự trừng phạt tương ứng.
Vì không nghe được họ nói gì, Tưởng Thi Vũ hơi bực bội.Vì không nghe được họ nói gì, Tưởng Thi Vũ hơi bực bội.Trên cửa có một ô vuông làm bằng kính, người đứng bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vì thế Bạch Mộc Trạch bảo mọi người ngồi xuống để lợi dụng điểm mù trong tầm mắt.Đã lấy được chìa khóa, họ có thể mở ra không gian tiếp theo
“Chẳng lẽ tôi cứ phải làm kẻ điếc tới khi hết mật thất hay sao?”Thời gian trên máy bấm giờ đang chuyển động, đã qua nửa tiếng, họ phải đi tìm quản ngục rồi.Bạch Mộc Trạch mở tủ đầu tiên, Hứa Dạng và Thẩm Kha lục cái thứ 2, Tưởng Thi Vũ tìm manh mối trên bàn.“Tại sao?”
Lý Mạn cũng hơi lo, cô ta không nghe được thì còn đỡ, mình bị mù mới đúng là vướng, nhưng Lý Mạn vẫn an ủi: “Tôi nghĩ là không đâu, hẳn là ở nhiệm vụ sau sẽ có cơ hội để chúng ta chữa các khiếm khuyết mà.”“Không phải lúc nào Kẻ Điên cũng như thế, mọi người nên nhớ bộ dạng điên cuồng của cô ấy nữa.”“Theo quy luật thì hẳn là xếp theo thứ tự bảng chữ cái, chúng ta đã tìm được Kẻ Điên, Thằng Thọt và Người Câm rồi, còn lại Đồ Đần, Kẻ Điếc và Người Lùn, Người Lùn ở ngăn tủ đầu tiên bên phải, Kẻ Điếc ở ngăn tủ giữa, Đồ Đần ở bên trái, mọi người mau tìm đi.”
Nói xong cô ta mới chợt nhận ra là Tưởng Thi Vũ không nghe được, chỉ đành vỗ vai an ủi cô ta.“Ô ô ô ộ ô!” Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh chạy, Bạch Mộc Trạch theo sát phía sau.
Thời gian trên máy bấm giờ đang chuyển động, đã qua nửa tiếng, họ phải đi tìm quản ngục rồi.Những người khác đều có thể hiểu được, duy chỉ có phần của Đồ Đần là khác.
Theo gợi ý của Nguyên Tinh Thần, Bạch Mộc Trạch dẫn Hứa Dạng và Dương Manh Manh đi theo lối đi phía bên phải.Hứa Dạng chỉ vào 2 chữ giết người được gạch đỏ: “Ô ồ ô, ộ ô ồ ô ồ ộ.” (Cô nhìn đi, tội danh này không thành lập.)
Dương Manh Manh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng tôi đi tới đây đâu có thấy quản ngục.”Ngày 20 tháng 6, ăn vạ chủ xe ở đường Phượng Tường, được bồi thường 5.000;
Bạch Mộc Trạch chỉ vào một căn phòng bên phải: “Hắn ở trong này.”“Được, bọn anh sẽ giữ yên lặng.”
Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, quản ngục đã tháo mũ, cởi giày, gác 2 chân lên bàn ngáy o o.
Dương Manh Manh cực kỳ ghét bỏ: “Trong đó có giường mà!”Quản ngục không thể làm hại người chơi được, chỉ có thể tăng mức khấu trừ thời gian.
Bạch Mộc Trạch đẩy cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt, cả ba không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng yên, may mà quản ngục đã ngủ sâu nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa.“Tìm thấy Kẻ Điếc rồi.” Thẩm Kha nói: “Kẻ Điếc, 23 tuổi, nữ, sinh viên, tội danh là tung tin đồn, bẻ hướng cảnh sát điều tra.”
Vào trong hết thì quá nguy hiểm, Bạch Mộc Trạch định một mình đi vào nhưng Dương Manh Manh lại nói: “Để tôi đi, chiều cao của tôi dễ lấy chìa khóa hơn, 2 người giữ cửa giúp tôi đi.”Lý Mạn thở hổn hển hỏi: “Ai đấy?”
“Ừm, được.”Lúc Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha bị quản ngục dẫn về lại phòng giam, Hứa Dạng và Dương Manh Manh đã ở bên trong. Quản ngục nghe tiếng nên chạy về phía bên trái, cả hai vội nhân cơ hội chạy về.
Chiều cao hiện tại của Dương Manh Manh chỉ khoảng chừng 1m, như một đứa trẻ 4 – 5 tuổi, cô ta nhón chân đi vào phòng nghỉ, vừa quan sát động tĩnh của quản ngục vừa gỡ chìa khóa bên hông hắn ra.“Người Lùn, sao mày lại ở đây!” Hắn cáu kỉnh hét lên.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Dương Manh Manh không dám thở mạnh, lúc lấy được chìa khóa mới dám thở ra một hơi, quay người định đi.Nói xong cô ta mới chợt nhận ra là Tưởng Thi Vũ không nghe được, chỉ đành vỗ vai an ủi cô ta.
Có lẽ là cảm nhận được sức nặng bên hông đã biến mất, quản ngục từ từ tỉnh dậy.Dương Manh Manh hét lớn: “Chạy mau!”Lý Mạn gật đầu: “Tôi không nhìn thấy nên không đi đâu, nhiệm vụ lần này nhờ mọi người làm nhé.”
“Người Lùn, sao mày lại ở đây!” Hắn cáu kỉnh hét lên.Cửa mở, Nguyên Tinh Thần ra ngoài rồi biến mất ở hành lang.Bạch Mộc Trạch cũng mở ra tới thông tin Đồ Đần, thấy hơi lạ: “Đồ Đần, nam, 24 tuổi, sinh viên, tội danh là… Tự cho mình thông minh?”
Dương Manh Manh hét lớn: “Chạy mau!”Bạch Mộc Trạch đẩy cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt, cả ba không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng yên, may mà quản ngục đã ngủ sâu nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa.
Hứa Dạng đang đứng ngay cửa, chờ Dương Manh Manh ra liền đóng sầm cửa lại khiến nó đập vào mặt quản ngục, “Chết tiệt, đợi ông mày bắt được chúng mày đi, không đánh chúng mày nhừ tử mới lạ đấy.”Sau khi quản ngục bỏ đi, mọi người lại tập hợp ở trước phòng giam của Lý Mạn, Bạch Mộc Trạch nói cho họ biết gợi ý của NPC: “Nửa tiếng nữa quản ngục sẽ đi ngủ trưa, chúng ta phải lấy được chìa khóa trên người hắn.”“Vậy có khi nào thông tin của chúng ta cũng ở trong này không?”
“Ô ô ô ộ ô!” Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh chạy, Bạch Mộc Trạch theo sát phía sau.
Một tay quản ngục bịt mũi bị chảy máu, một tay cầm dùi cui chạy ra, hét ầm lên: “Má nó, chảy cả máu mũi rồi!”Lý Mạn chỉ có thể ngồi trên ghế vì vấn đề thị lực, không gây phiền thêm cho đồng đội đã là cống hiến to lớn nhất rồi. Còn Dương Manh Manh, vì tầm vóc của mình nên cũng lực bất tòng tâm.Tiếng bước chân của quản ngục càng lúc càng rõ ràng, hắn nhìn thoáng qua trong phòng bảo vệ, thấy bên trong không có ai nên cũng không bước tới kiểm tra nữa.
Không gian được lan can sắt bao vây giờ đã trở thành chiếc ô che chở cho người chơi, quản ngục chỉ có thể dùng dùi cui điện ra sức gõ vào cửa phòng giam để trút giận. Trước khi đi hắn còn bỏ lại một câu: “Từ giờ trở đi, nếu bọn mày còn dám vượt ngục nữa thì mỗi lần bị bắt sẽ bị trừ 1 tiếng!”Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế: “Cô với Tưởng Thi Vũ vẫn ở đây đi, Thẩm Kha đi lại bất tiện nên lần này cũng không cần đi nữa.”Bạch Mộc Trạch sờ thấy có một cái công tắc ở cạnh cửa, bật lên, đèn phòng bảo vệ sáng bừng.
Quản ngục không thể làm hại người chơi được, chỉ có thể tăng mức khấu trừ thời gian.Nghe tiếng quản ngục, mọi người vội vàng chạy vào phòng bảo vệ rồi đóng kín cửa lại, đèn trong phòng không có mở, Bạch Mộc Trạch khẽ nói: “Ngồi xuống đi.”
Hứa Dạng tỏ ý chỉ là tai nạn, tai nạn thôi!
***Ngày 16 tháng 8, ăn vạ chủ xe ở đường Hải Tây, được bồi thường 8.000…
Đã lấy được chìa khóa, họ có thể mở ra không gian tiếp theoChỉ có Tưởng Thi Vũ không biết gì là nói: “Mọi người đang làm gì vậy? Nãy có chuyện gì à?”“Ừm, được.”
Dương Manh Manh dùng tay ra hiệu gọi Tưởng Thi Vũ ra, đồng thời bảo cô ta đừng lên tiếng. Mọi người vẫn xếp thành hàng rồi đi tới phía trước, lúc đến phòng bảo vệ, Nguyên Tinh Thần không hề chạy ra quấy rối, điều này khiến Bạch Mộc Trạch thấy hơi thiếu thiếu.
Trên người quản ngục có 3 chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch chọn 1 chiếc theo cảm tính, nhưng lại mở được cửa.Đã có ánh sáng, có thể tiếp tục điều tra trong phòng bảo vệ.Bạch Mộc Trạch hơi lưu luyến cô, “Không thể ở thêm tí nữa à?”
“Ai ở đó đấy?”“Ai ở đó đấy?”Hứa Dạng tỏ ý chỉ là tai nạn, tai nạn thôi!
Nghe tiếng quản ngục, mọi người vội vàng chạy vào phòng bảo vệ rồi đóng kín cửa lại, đèn trong phòng không có mở, Bạch Mộc Trạch khẽ nói: “Ngồi xuống đi.”Ngày 2 tháng 7, ăn vạ chủ xe ở đường Nguyên Nhất, được bồi thường 3.000;Những tài liệu này ghi chép lại hồ sơ của những tội phạm bị giam trong nhà tù số 9, bên trên có viết rõ thông tin và tội trạng của họ.
Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được nhưng thấy hành động của những người còn lại thì cũng ngồi xuống đất theo.
Trên cửa có một ô vuông làm bằng kính, người đứng bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vì thế Bạch Mộc Trạch bảo mọi người ngồi xuống để lợi dụng điểm mù trong tầm mắt.Bạch Mộc Trạch chỉ vào một căn phòng bên phải: “Hắn ở trong này.”
Tiếng bước chân của quản ngục càng lúc càng rõ ràng, hắn nhìn thoáng qua trong phòng bảo vệ, thấy bên trong không có ai nên cũng không bước tới kiểm tra nữa.Bên trong không bày biện gì nhiều, 1 cái bàn, 3 cái tủ, bên trong chất rất nhiều tài liệu.
“Mọi người đang chơi bịt mắt bắt dê à?” Trong không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên một câu nói, Dương Manh Manh bị dọa tới mức ôm lấy Hứa Dạng bên cạnh, Hứa Dạng cũng nhát gan, cả hai ôm nhau co rúm lại.Bạch Mộc Trạch nhận ra giọng của cô bèn lên tiếng trả lời: “Kẻ Điên, sao em lại ở trong này?”
Lý Mạn thở hổn hển hỏi: “Ai đấy?”***Bạch Mộc Trạch nói xong liền bắt đầu tìm manh mối tiếp, Thẩm Kha và Hứa Dạng cũng nhanh chóng làm theo.
Bạch Mộc Trạch nhận ra giọng của cô bèn lên tiếng trả lời: “Kẻ Điên, sao em lại ở trong này?”
“Suỵt! Đừng nói chuyện, tôi đang chơi bịt mắt bắt dê với họ mà, đây là chỗ trốn của tôi, mấy người ra ngoài đi!”“Mọi người tới đây xem đi!” Tưởng Thi Vũ đột nhiên hô lên.“Đã tìm thấy gì chưa?” Dương Manh Manh đi tới.
Cảm giác được có người bịt miệng mình, Bạch Mộc Trạch thuận thế nắm chặt bàn tay mềm mại đó, “Kẻ Điên tốt bụng ơi, bọn anh cũng đang chơi trốn tìm, có thể cho bọn anh trốn chung với em không?”Bạch Mộc Trạch không muốn để họ biết quan hệ giữa mình và Nguyên Tinh Thần nên bèn viện cớ: “Tâm lý của người điên cũng giống với trẻ con vậy, chỉ cần nói chuyện như đang nói chuyện với trẻ nhỏ là cô ấy sẽ ngoan ngoãn thôi, có gì mà khó hiểu?”
“Ồ… Thế cũng được, nhưng các người không được phát ra tiếng động đấy nhé, nếu không sẽ bị phát hiện, chúng ta đều xui xẻo cả đó!”Hứa Dạng ngồi xuống, mở tài liệu ra cho cô ta xem, bên trên dán ảnh của Nguyên Tinh Thần, dưới là thông tin liên quan tới cô.Dương Manh Manh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng tôi đi tới đây đâu có thấy quản ngục.”
“Được, bọn anh sẽ giữ yên lặng.”
Bạch Mộc Trạch cứ thế nắm tay Nguyên Tinh Thần mãi, hưởng thụ tí dịu dàng trong mật thất.“Mọi người đang chơi bịt mắt bắt dê à?” Trong không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên một câu nói, Dương Manh Manh bị dọa tới mức ôm lấy Hứa Dạng bên cạnh, Hứa Dạng cũng nhát gan, cả hai ôm nhau co rúm lại.Quản ngục ngoài cửa đi tới đi lui, khoảng nửa tiếng sau, Nguyên Tinh Thần nói: “Hắn đi ngủ rồi, tôi cũng đổi chỗ trốn đây.”
Quản ngục ngoài cửa đi tới đi lui, khoảng nửa tiếng sau, Nguyên Tinh Thần nói: “Hắn đi ngủ rồi, tôi cũng đổi chỗ trốn đây.”Nguyên Tinh Thần khẽ cào vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Bạch Mộc Trạch: “Em sẽ chờ anh ở nhiệm vụ kế.”
Bạch Mộc Trạch hơi lưu luyến cô, “Không thể ở thêm tí nữa à?”
Nguyên Tinh Thần khẽ cào vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Bạch Mộc Trạch: “Em sẽ chờ anh ở nhiệm vụ kế.”Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được nhưng thấy hành động của những người còn lại thì cũng ngồi xuống đất theo.
Cửa mở, Nguyên Tinh Thần ra ngoài rồi biến mất ở hành lang.Kẻ Điên, nữ, 23 tuổi, sinh viên, tội danh giết người.
Bạch Mộc Trạch sờ thấy có một cái công tắc ở cạnh cửa, bật lên, đèn phòng bảo vệ sáng bừng.
Chỉ thấy những người còn lại đang trưng ra vẻ mặt hóng chuyện nhìn mình, Bạch Mộc Trạch nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”Dưới cùng là lịch sử phạm tội của ông ta:
Thẩm Kha cười hỏi: “Đại Bạch, sao NPC nghe lời cậu quá vậy?”Thẩm Kha cười hỏi: “Đại Bạch, sao NPC nghe lời cậu quá vậy?”“Ồ… Thế cũng được, nhưng các người không được phát ra tiếng động đấy nhé, nếu không sẽ bị phát hiện, chúng ta đều xui xẻo cả đó!”
“Ố ố, ố ộ!” (Đúng thế, quá lạ!)Thẩm Kha đẩy Hứa Dạng đang xúm vào: “Đi chỗ khác chơi, ai biết cậu ô ô nói gì chứ.”
Thẩm Kha đẩy Hứa Dạng đang xúm vào: “Đi chỗ khác chơi, ai biết cậu ô ô nói gì chứ.”
Chỉ có Tưởng Thi Vũ không biết gì là nói: “Mọi người đang làm gì vậy? Nãy có chuyện gì à?”Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, quản ngục đã tháo mũ, cởi giày, gác 2 chân lên bàn ngáy o o.Thẩm Kha thì thầm: “Người Câm, nam, 29 tuổi, phóng viên tin tức, tội danh là công khai thông tin không đúng sự thật, làm tổn hại đến danh dự của người trong cuộc.” Anh ta mở ra một tập, trong đó là tài liệu của Thằng Thọt, “Thằng Thọt, nam, 59 tuổi, không nghề nghiệp, tội danh là tống tiền, sử dụng bằng chứng giả để tống tiền.”
Bạch Mộc Trạch không muốn để họ biết quan hệ giữa mình và Nguyên Tinh Thần nên bèn viện cớ: “Tâm lý của người điên cũng giống với trẻ con vậy, chỉ cần nói chuyện như đang nói chuyện với trẻ nhỏ là cô ấy sẽ ngoan ngoãn thôi, có gì mà khó hiểu?”
“Hóa ra là thế, vậy lần sau nếu chúng tôi gặp phải Kẻ Điên cũng nên dùng cách này để nói chuyện với cô ta nhỉ?” Lý Mạn hỏi.
“Không, nếu mọi người nhìn thấy cô ấy thì cứ bỏ chạy.”Cảm giác được có người bịt miệng mình, Bạch Mộc Trạch thuận thế nắm chặt bàn tay mềm mại đó, “Kẻ Điên tốt bụng ơi, bọn anh cũng đang chơi trốn tìm, có thể cho bọn anh trốn chung với em không?”
“Tại sao?”Chiều cao hiện tại của Dương Manh Manh chỉ khoảng chừng 1m, như một đứa trẻ 4 – 5 tuổi, cô ta nhón chân đi vào phòng nghỉ, vừa quan sát động tĩnh của quản ngục vừa gỡ chìa khóa bên hông hắn ra.
“Không phải lúc nào Kẻ Điên cũng như thế, mọi người nên nhớ bộ dạng điên cuồng của cô ấy nữa.”Dương Manh Manh cực kỳ ghét bỏ: “Trong đó có giường mà!”
Lý Mạn nhớ tới cảnh xảy ra trong phòng giam lúc đầu, hoảng hốt: “Đúng nhỉ, nếu Kẻ Điên mà phát cuồng lên thì chúng ta không thể đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm được, giáo sư Bạch, anh cũng nhớ để ý nhé.”***
***“Hóa ra là thế, vậy lần sau nếu chúng tôi gặp phải Kẻ Điên cũng nên dùng cách này để nói chuyện với cô ta nhỉ?” Lý Mạn hỏi.Bạch Mộc Trạch tìm thấy của cụ già lúc nãy, trên tài liệu viết là: Triệu Kiến Cương, nam, 72 tuổi, nhà ở số 32 thôn Đông Phương, sống neo đơn dựa vào phụ cấp dưỡng lão của thị trấn.
Đã có ánh sáng, có thể tiếp tục điều tra trong phòng bảo vệ.
Bên trong không bày biện gì nhiều, 1 cái bàn, 3 cái tủ, bên trong chất rất nhiều tài liệu.Bạch Mộc Trạch cứ thế nắm tay Nguyên Tinh Thần mãi, hưởng thụ tí dịu dàng trong mật thất.
“Thời gian có hạn, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
Bạch Mộc Trạch mở tủ đầu tiên, Hứa Dạng và Thẩm Kha lục cái thứ 2, Tưởng Thi Vũ tìm manh mối trên bàn.
Lý Mạn chỉ có thể ngồi trên ghế vì vấn đề thị lực, không gây phiền thêm cho đồng đội đã là cống hiến to lớn nhất rồi. Còn Dương Manh Manh, vì tầm vóc của mình nên cũng lực bất tòng tâm.
Những tài liệu này ghi chép lại hồ sơ của những tội phạm bị giam trong nhà tù số 9, bên trên có viết rõ thông tin và tội trạng của họ.
Bạch Mộc Trạch tìm thấy của cụ già lúc nãy, trên tài liệu viết là: Triệu Kiến Cương, nam, 72 tuổi, nhà ở số 32 thôn Đông Phương, sống neo đơn dựa vào phụ cấp dưỡng lão của thị trấn.
Dưới cùng là lịch sử phạm tội của ông ta:
Ngày 20 tháng 6, ăn vạ chủ xe ở đường Phượng Tường, được bồi thường 5.000;
Ngày 2 tháng 7, ăn vạ chủ xe ở đường Nguyên Nhất, được bồi thường 3.000;
Ngày 16 tháng 8, ăn vạ chủ xe ở đường Hải Tây, được bồi thường 8.000…
Mỗi lần đều lấy lý do ăn vạ là bị đụng cánh tay bị thương, Bạch Mộc Trạch nhớ lại việc ông ta thiếu mất cánh tay trái, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Những phần thiếu hụt trên cơ thể của họ có thể liên quan tới tội lỗi mà họ phạm phải, hoặc có lẽ là sự trừng phạt tương ứng.
“Ô ồ ồ!” Hứa Dạng giơ cao một xấp tài liệu, kích động kêu lên.
“Đã tìm thấy gì chưa?” Dương Manh Manh đi tới.
Hứa Dạng ngồi xuống, mở tài liệu ra cho cô ta xem, bên trên dán ảnh của Nguyên Tinh Thần, dưới là thông tin liên quan tới cô.
Kẻ Điên, nữ, 23 tuổi, sinh viên, tội danh giết người.
Dương Manh Manh không hiểu: “Vậy sao cô ta không bị giam vào phòng nhỉ?”
Hứa Dạng chỉ vào 2 chữ giết người được gạch đỏ: “Ô ồ ô, ộ ô ồ ô ồ ộ.” (Cô nhìn đi, tội danh này không thành lập.)
“Vậy có khi nào thông tin của chúng ta cũng ở trong này không?”“Chẳng lẽ tôi cứ phải làm kẻ điếc tới khi hết mật thất hay sao?”
Lúc này Bạch Mộc Trạch cầm 2 tập tài liệu để lên bàn, “Của Thằng Thọt và Người Câm ở trong này.”
Thẩm Kha thì thầm: “Người Câm, nam, 29 tuổi, phóng viên tin tức, tội danh là công khai thông tin không đúng sự thật, làm tổn hại đến danh dự của người trong cuộc.” Anh ta mở ra một tập, trong đó là tài liệu của Thằng Thọt, “Thằng Thọt, nam, 59 tuổi, không nghề nghiệp, tội danh là tống tiền, sử dụng bằng chứng giả để tống tiền.”“Thời gian có hạn, mọi người chia nhau ra tìm đi.”
“Theo quy luật thì hẳn là xếp theo thứ tự bảng chữ cái, chúng ta đã tìm được Kẻ Điên, Thằng Thọt và Người Câm rồi, còn lại Đồ Đần, Kẻ Điếc và Người Lùn, Người Lùn ở ngăn tủ đầu tiên bên phải, Kẻ Điếc ở ngăn tủ giữa, Đồ Đần ở bên trái, mọi người mau tìm đi.”
Bạch Mộc Trạch nói xong liền bắt đầu tìm manh mối tiếp, Thẩm Kha và Hứa Dạng cũng nhanh chóng làm theo.
“Tìm thấy Kẻ Điếc rồi.” Thẩm Kha nói: “Kẻ Điếc, 23 tuổi, nữ, sinh viên, tội danh là tung tin đồn, bẻ hướng cảnh sát điều tra.”Chỉ thấy những người còn lại đang trưng ra vẻ mặt hóng chuyện nhìn mình, Bạch Mộc Trạch nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”
Hứa Dạng tìm được thông tin của Người Lùn, Dương Manh Manh đọc: “Người Lùn, nữ, 30 tuổi, luật sư, tội danh là lợi dụng lỗ thủng pháp luật để vu khống bị cáo.”
Bạch Mộc Trạch cũng mở ra tới thông tin Đồ Đần, thấy hơi lạ: “Đồ Đần, nam, 24 tuổi, sinh viên, tội danh là… Tự cho mình thông minh?”
Những người khác đều có thể hiểu được, duy chỉ có phần của Đồ Đần là khác.
“Mọi người tới đây xem đi!” Tưởng Thi Vũ đột nhiên hô lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook