Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
-
Chương 71: Con rối dây (9)
Nghe tiếng động bên ngoài đã kết thúc, 3 người trong phòng điêu khắc định đi ra ngoài để kiểm tra tình hình.
Nguyên Tinh Thần vội chạy tới: “Tôn Thư, bọn anh không sao đấy chứ?”Nguyên Tinh Thần đã biến mất, chỉ còn Tôn Thư đờ đẫn trong quan tài kính.Tôn Thư thấy người trước mặt có khuôn mặt y đúc mình bèn trầm giọng nói: “Mày là ai?”Bạch Mộc Trạch nói thẳng: “Nếu anh sợ thì đừng đi.”
Bạch Mộc Trạch lại khá lo cho cô: “Bọn anh không sao, em đi theo anh, đừng để bị lạc nữa.”Ông ta ra sức phá cửa, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch bên trong dùng sức chống đỡ, ông cụ Tôn không phá nổi nên bèn đổi mục tiêu.Nguyên Tinh Thần rất muốn cười, tên này nghĩ cô là trẻ con đấy à?
Bị lạc á?Tôn Thư lại như không nhớ ra ông cụ Tôn, chỉ ra sức vươn tay bóp cổ ông ta.“Anh Bạch, anh có chắc là Tôn Thư không làm gì nguy hiểm tới chúng tôi không?”
Nguyên Tinh Thần rất muốn cười, tên này nghĩ cô là trẻ con đấy à?Có vẻ như ông cụ Tôn đang tiến hành nghi thức gì đó ở bên trong, ông ta châm 6 đỉnh của ngôi sao 6 cánh lên ngọn nến, sau đó lấy thận của Thẩm Thanh Vũ từ trong lọ thủy tinh ra, miệng niệm chú, đặt quả thận vào cơ thể của Tôn Thư bên trong quan tài.Nghe thông tin này, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch lập tức đi tới trước quan tài kiểm tra, thấy Tôn Thư bên trong mở mắt ra, nhưng chỉ có tròng trắng chứ không có con ngươi.
“Ừm, em biết rồi.”Nguyên Tinh Thần không nỡ nên cản lại trước mặt Bạch Mộc Trạch: “Mọi người mau đi đi, tôi chỉ có thể giúp mọi người cản lại một lúc thôi.”
Trong bóng tối, Nguyên Tinh Thần cảm thấy có người nắm tay mình, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Bạch Mộc Trạch.Bị lạc á?
“Thế thì sẽ không bị tách nhau ra nữa.”“Ha ha ha, thằng điên mà còn có tình cảm hơn anh nhỉ? A Việt, anh còn nhớ tôi đã từng nói gì không, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”Để giữ mạng, chuyện gì Kỳ Việt cũng có thể làm: “Nếu anh đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Tiếng họ nói chuyện không lớn, Mạc Hoài Nam và Tang Cách luôn nghĩ cách đi ra ngoài nên cũng không để ý.Lối đi bí mật mà xây ở tầng 2, vậy xây được tới đâu chứ? Nhưng giờ đang ở trong mật thất nên cũng là chuyện thường.
Tang Cách lần theo vách tường để đi tới phía trước, nói: “Cửa chính không ra được nữa rồi, giờ làm sao đây?”Trong bóng tối, Nguyên Tinh Thần cảm thấy có người nắm tay mình, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Bạch Mộc Trạch.
Nguyên Tinh Thần đến là để cho gợi ý: “Tới phòng triển lãm đi, ở đó có lối đi bí mật thông ra ngoài biệt thự đấy.”Ông cụ Tôn ở bên ngoài hô: “Bọn mày trốn không nổi đâu, bước ra đi.”
Lối đi bí mật mà xây ở tầng 2, vậy xây được tới đâu chứ? Nhưng giờ đang ở trong mật thất nên cũng là chuyện thường.
Vừa tới cửa, Mạc Hoài Nam đã ngăn mọi người lại, “Đừng đi, ông cụ Tôn đang ở trong.”“Ừm, em biết rồi.”Đảo mắt một vòng, con ngươi đen như mực khiến Kỳ Việt cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Bạch Mộc Trạch kéo Nguyên Tinh Thần sang một bên, đứng sát vào tường.
Có vẻ như ông cụ Tôn đang tiến hành nghi thức gì đó ở bên trong, ông ta châm 6 đỉnh của ngôi sao 6 cánh lên ngọn nến, sau đó lấy thận của Thẩm Thanh Vũ từ trong lọ thủy tinh ra, miệng niệm chú, đặt quả thận vào cơ thể của Tôn Thư bên trong quan tài.Nguyên Tinh Thần còn định nói gì nữa nhưng bị ông cụ Tôn ngắt lời, “Bọn mày đừng hòng đi!”“Anh cũng không phải!”
Tang Cách thấy hơi buồn nôn, “Ông ta đang muốn Tôn Thư sống lại à?”“Giờ chỉ có 1 lối đi duy nhất ở phòng triển lãm, chúng ta phải dụ ông cụ Tôn ra đây.” Bạch Mộc Trạch thấp giọng, “Hiện tại Tôn Thư vẫn chưa sống lại hoàn toàn, anh ta cần phải gom đủ ngũ tạng mới có thể trở lại như trước được, chúng ta đối phó với anh ta cũng không khó.”
Bạch Mộc Trạch thấy tim mình hơi nhói, vội ôm ngực nói: “Xem ra là thế, mau tìm chỗ trốn trước đi, chắc chắn ông ta sẽ tìm chúng ta tiếp đấy.”Tang Cách cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”“Được, con muốn gì ông nội cũng sẽ chiều theo, trên người nó cũng có thứ con cần.”
Quả nhiên, ông cụ Tôn ghép xong liền nói: “Tiểu Thư à, con đợi chút nhé, ông nội sắp thành công rồi.”Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng, Tang Cách chạy tới cửa dụ ông cụ Tôn: “Chẳng phải ông muốn máu của tôi à? Tới bắt đi!”
Thấy ông ta sắp bước ra, 4 người lại trốn vào phòng điêu khắc, trong này có dụng cụ nên dù gặp nguy hiểm cũng có thể vớ lấy để kéo dài thời gian.Mạc Hoài Nam và Tang Cách đều đồng ý, chỉ có Kỳ Việt hơi lùi bước.Kỳ Việt quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thanh Vũ bám trên lưng mình mặt mũi toàn là máu, anh ta hét lên một tiếng, né khỏi sự khống chế của Thẩm Thanh Vũ rồi chạy tới phòng triển lãm.
Ông cụ Tôn ở bên ngoài hô: “Bọn mày trốn không nổi đâu, bước ra đi.”Dứt lời, anh ta bèn tìm một căn phòng trốn vào rồi khóa trái lại, đợi được ngồi mát ăn bát vàng.“Giết nó đi!”
Ông ta ra sức phá cửa, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch bên trong dùng sức chống đỡ, ông cụ Tôn không phá nổi nên bèn đổi mục tiêu.Thấy ông ta sắp bước ra, 4 người lại trốn vào phòng điêu khắc, trong này có dụng cụ nên dù gặp nguy hiểm cũng có thể vớ lấy để kéo dài thời gian.Bạch Mộc Trạch kéo Nguyên Tinh Thần sang một bên, đứng sát vào tường.
Nhân lúc ông ta đi tới phòng khác, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi lập tức chạy tới phòng triển lãm.Tang Cách bị sự mặt dày của anh ta chọc tức: “Tại sao chứ!”
Tang Cách đóng cửa lại, “Tôi sẽ ở đây trông chừng, mọi người mau tìm lối ra đi.”“Thế thì sẽ không bị tách nhau ra nữa.”Nghe tiếng động bên ngoài đã kết thúc, 3 người trong phòng điêu khắc định đi ra ngoài để kiểm tra tình hình.
Nguyên Tinh Thần chỉ vào quan tài kính rồi nói: “Lối đi bí mật ở dưới, đẩy quan tài ra là ra ngoài được rồi.”Kỳ Việt vừa bước ra từ cõi chết bày ra một vẻ mặt tàn nhẫn, nhắm ngay mục tiêu đầu tiên là Bạch Mộc Trạch.
Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam liếc nhau, mỗi người 1 bên chuẩn bị đẩy quan tài ra. Nhưng với sức của họ mà muốn dịch chuyển quan tài này thì rất khó, trán cả hai nổi hết gân xanh mà quan tài mới chỉ di chuyển một chút.Nắp quan tài bật mở, Nguyên Tinh Thần co người lại sợ hãi nói: “Tôn Thư thật sự còn sống!”Nguyên Tinh Thần chỉ vào quan tài kính rồi nói: “Lối đi bí mật ở dưới, đẩy quan tài ra là ra ngoài được rồi.”
Ngoài phòng, ông cụ Tôn đã tìm được Kỳ Việt, anh ta chạy tới cửa phòng triển lãm rồi liều mạng đập cửa: “Mở cửa mau đi!”Vừa tới cửa, Mạc Hoài Nam đã ngăn mọi người lại, “Đừng đi, ông cụ Tôn đang ở trong.”
Tang Cách do dự, “Nếu cho anh ta vào thì ông cụ Tôn cũng sẽ theo vào, làm sao bây giờ?”Nhắc tới Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt hơi xấu hổ, cô ta gặp chuyện cũng liên quan tới anh ta mà.
Bạch Mộc Trạch nói: “Nói với anh ta, tìm cách kéo dài thời gian chút đi, đợi chúng tôi đẩy quan tài ra được rồi sẽ cho anh ta vào.”Tôn Thư cười, nhưng sắc mặt cắt không còn giọt máu kết hợp với nụ cười này là trông rất quỷ dị.
Thế là Tang Cách hét lên với bên ngoài: “Anh trốn chỗ khác đi, chúng tôi đang tìm lối đi bí mật, nếu cho NPC vào rồi thì chẳng ai chạy ra ngoài được nữa đâu.”Rõ ràng Kỳ Việt cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Anh ta thật sự sống lại ư?”
Có vẻ như tất cả mọi người đều quên ở đây còn 1 NPC nữa…Bạch Mộc Trạch vẫn tỏ vẻ không liên quan gì tới mình: “Tôi không cần anh giúp mình gì hết, trong mật thất mà, tự bảo vệ mình vẫn hơn, đây chẳng phải là tác phong của anh sao?”
“Tôi tới giúp mọi người.”Kỳ Việt hất tay anh ta ra: “Cô ta chưa chắc có lên được không, chẳng lẽ chúng ta phải chờ chết chung với cô ta à?”
Nguyên Tinh Thần đi tới trước quan tài kính, nhìn thì như là đang giúp đẩy nhưng thực chất cô đang bật ổ khóa ở bên cạnh.Mạc Hoài Nam ngăn anh ta lại: “Tang Cách chưa vào trước thì không ai được vào hết.”
Nắp quan tài bật mở, Nguyên Tinh Thần co người lại sợ hãi nói: “Tôn Thư thật sự còn sống!”“Tôi tới giúp mọi người.”
Nghe thông tin này, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch lập tức đi tới trước quan tài kiểm tra, thấy Tôn Thư bên trong mở mắt ra, nhưng chỉ có tròng trắng chứ không có con ngươi.Bạch Mộc Trạch ghen nên bước tới kéo Nguyên Tinh Thần ra: “Em cũng tin Tôn Thư sống lại à?”Lúc này Tang Cách đang chơi trốn tìm với ông cụ Tôn dưới lầu, Kỳ Việt nghe tiếng vội chạy ra, “A Nam, cảm ơn anh.” Đã báo tin này cho anh ta biết.
Tang Cách thấy thế liền hét lên.Một bộ phận của con rối dưới đất khiến anh ta bị vấp, Kỳ Việt bổ nhào lên người Tôn Thư, tay bị cắt vào, máu tươi bắn lên người Tôn Thư.
Ông cụ Tôn nghe vậy liền dùng sức đá văng cửa, thấy Tôn Thư thì cực kỳ kích động: “Tiểu Thư, Tiểu Thư của ta đã quay về rồi!”
Tôn Thư lại như không nhớ ra ông cụ Tôn, chỉ ra sức vươn tay bóp cổ ông ta.Mạc Hoài Nam nghiêm túc: “Giờ đừng có nói bóng nói gió nữa, Tôn Thư sống lại rồi.”
Nguyên Tinh Thần thấy thế vội đi tới: “Tôn Thư, buông tay ra đi, đây là ông nội mà!”Ánh mắt Mạc Hoài Nam âm u lạnh lẽo: “Đúng, chết cùng cô ấy.”
Nghe giọng cô, Tôn Thư mới hơi phản ứng lại: “A… Kiều?”“Anh không giống thế!”
“Ừm, em là Nguyễn Kiều đây.”
Tôn Thư vươn tay sờ mặt cô, cánh môi khô nứt nẻ khẽ nhúc nhích: “A Kiều, em có ổn không?”
“Em… Em rất ổn.”“Mày là ai?”Nguyên Tinh Thần thấy thế vội đi tới: “Tôn Thư, buông tay ra đi, đây là ông nội mà!”
Tôn Thư cười, nhưng sắc mặt cắt không còn giọt máu kết hợp với nụ cười này là trông rất quỷ dị.Ông ta tức giận đuổi theo Tang Cách, Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam vội nhân cơ hội chạy vào phòng.Lúc này ông cụ Tôn cũng bò dậy từ dưới đất, “Tiểu Thư à, đây là con rối ông nội làm, yên tâm đi, con về thì nó sẽ trở nên vô dụng.”
Bạch Mộc Trạch ghen nên bước tới kéo Nguyên Tinh Thần ra: “Em cũng tin Tôn Thư sống lại à?”Kỳ Việt mắng: “Thằng điên!”
Tôn Thư thấy người trước mặt có khuôn mặt y đúc mình bèn trầm giọng nói: “Mày là ai?”Tiếng họ nói chuyện không lớn, Mạc Hoài Nam và Tang Cách luôn nghĩ cách đi ra ngoài nên cũng không để ý.
Lúc này ông cụ Tôn cũng bò dậy từ dưới đất, “Tiểu Thư à, đây là con rối ông nội làm, yên tâm đi, con về thì nó sẽ trở nên vô dụng.”Chạy tới cầu thang lại tình cờ đụng phải Kỳ Việt đang đi lên, Kỳ Việt đang khó chịu trong lòng nên nói chuyện chẳng hề khách sáo gì: “Hừ, chịu ló mặt ra rồi à?”
“Giết nó đi!”Ông cụ Tôn bị chọc giận: “Tiểu Thư, ông nội sẽ lấy hết những thứ còn lại về cho con!”
Tôn Thư lộ ra vẻ hung hãn, muốn diệt trừ con rối Bạch Mộc Trạch này.“Đã tới rồi thì đừng có đi.” Tôn Thư kéo anh ta về, cảm nhận được mùi máu tanh trên quần áo, “Mùi máu, tao thích lắm.”
“Được, con muốn gì ông nội cũng sẽ chiều theo, trên người nó cũng có thứ con cần.”Bạch Mộc Trạch nói: “Nói với anh ta, tìm cách kéo dài thời gian chút đi, đợi chúng tôi đẩy quan tài ra được rồi sẽ cho anh ta vào.”
Nguyên Tinh Thần không nỡ nên cản lại trước mặt Bạch Mộc Trạch: “Mọi người mau đi đi, tôi chỉ có thể giúp mọi người cản lại một lúc thôi.”Tang Cách gật đầu: “Ừm, chúng tôi thấy ông cụ Tôn bỏ thận của Thẩm Thanh Vũ vào người Tôn Thư.”
“Không được, anh sẽ không bỏ em lại đâu.”Cảm giác suy sụp và bất lực đã quét hết tất cả, “Bạch Mộc Trạch, chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn!”
“Em không còn là người nữa rồi, dù muốn đi thì em cũng chẳng đi được.”
“Anh cũng không phải!”
“Anh không giống thế!”Kỳ Việt giãy giụa trên mặt đất tìm kiếm sự giúp đỡ của Bạch Mộc Trạch: “Anh… Anh Bạch, mau cứu tôi với, xin anh mau cứu tôi với!”
Nguyên Tinh Thần còn định nói gì nữa nhưng bị ông cụ Tôn ngắt lời, “Bọn mày đừng hòng đi!”Biết anh sẽ không giúp mình, Kỳ Việt cũng chẳng nói gì thêm, anh ta bắt đầu thương lượng với Tôn Thư: “Anh tha cho tôi 1 lần đi, tôi sẽ giúp anh bắt hết bọn chúng, lấy nội tạng và máu của chúng cho anh.”Sau khi bình tĩnh lại, Tang Cách thấy không thể để tên ích kỷ Kỳ Việt này được hời được nên bèn nói: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn cho, 2 người khỏe hơn, dời cũng nhanh hơn, sau khi tìm được lối đi bí mật rồi thì gọi tôi, tôi nghe được.”
Nói xong liền nhào tới phía họ, Nguyên Tinh Thần ôm lấy ông ta, hét: “Mau đi đi!”
Mạc Hoài Nam 1 tay kéo Tang Cách, 1 tay kéo Bạch Mộc Trạch lảo đảo chạy ra khỏi phòng triển lãm rối.
***Bạch Mộc Trạch không muốn lãng phí thời gian cho việc này: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn ra, 2 người tìm cách dịch chuyển quan tài đi.”
Chạy tới cầu thang lại tình cờ đụng phải Kỳ Việt đang đi lên, Kỳ Việt đang khó chịu trong lòng nên nói chuyện chẳng hề khách sáo gì: “Hừ, chịu ló mặt ra rồi à?”
Mạc Hoài Nam nghiêm túc: “Giờ đừng có nói bóng nói gió nữa, Tôn Thư sống lại rồi.”Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam liếc nhau, mỗi người 1 bên chuẩn bị đẩy quan tài ra. Nhưng với sức của họ mà muốn dịch chuyển quan tài này thì rất khó, trán cả hai nổi hết gân xanh mà quan tài mới chỉ di chuyển một chút.***
Rõ ràng Kỳ Việt cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Anh ta thật sự sống lại ư?”Bạch Mộc Trạch thấy tim mình hơi nhói, vội ôm ngực nói: “Xem ra là thế, mau tìm chỗ trốn trước đi, chắc chắn ông ta sẽ tìm chúng ta tiếp đấy.”Cửa hầm càng lúc càng lớn, đã đủ để 1 người đi qua
Tang Cách gật đầu: “Ừm, chúng tôi thấy ông cụ Tôn bỏ thận của Thẩm Thanh Vũ vào người Tôn Thư.”
Nhắc tới Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt hơi xấu hổ, cô ta gặp chuyện cũng liên quan tới anh ta mà.Tang Cách do dự, “Nếu cho anh ta vào thì ông cụ Tôn cũng sẽ theo vào, làm sao bây giờ?”
“Giờ chỉ có 1 lối đi duy nhất ở phòng triển lãm, chúng ta phải dụ ông cụ Tôn ra đây.” Bạch Mộc Trạch thấp giọng, “Hiện tại Tôn Thư vẫn chưa sống lại hoàn toàn, anh ta cần phải gom đủ ngũ tạng mới có thể trở lại như trước được, chúng ta đối phó với anh ta cũng không khó.”“Không được, anh sẽ không bỏ em lại đâu.”
Mạc Hoài Nam và Tang Cách đều đồng ý, chỉ có Kỳ Việt hơi lùi bước.
“Anh Bạch, anh có chắc là Tôn Thư không làm gì nguy hiểm tới chúng tôi không?”
Bạch Mộc Trạch nói thẳng: “Nếu anh sợ thì đừng đi.”“Em… Em rất ổn.”
Để giữ mạng, chuyện gì Kỳ Việt cũng có thể làm: “Nếu anh đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Dứt lời, anh ta bèn tìm một căn phòng trốn vào rồi khóa trái lại, đợi được ngồi mát ăn bát vàng.
Tang Cách bị sự mặt dày của anh ta chọc tức: “Tại sao chứ!”
Bạch Mộc Trạch không muốn lãng phí thời gian cho việc này: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn ra, 2 người tìm cách dịch chuyển quan tài đi.”Đây là… tiếng của Thẩm Thanh Vũ!
Sau khi bình tĩnh lại, Tang Cách thấy không thể để tên ích kỷ Kỳ Việt này được hời được nên bèn nói: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn cho, 2 người khỏe hơn, dời cũng nhanh hơn, sau khi tìm được lối đi bí mật rồi thì gọi tôi, tôi nghe được.”
Mạc Hoài Nam nghiêm túc nói: “Cô nhớ phải cẩn thận nhé.”
Tang Cách cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng, Tang Cách chạy tới cửa dụ ông cụ Tôn: “Chẳng phải ông muốn máu của tôi à? Tới bắt đi!”Tang Cách thấy hơi buồn nôn, “Ông ta đang muốn Tôn Thư sống lại à?”
Ông cụ Tôn bị chọc giận: “Tiểu Thư, ông nội sẽ lấy hết những thứ còn lại về cho con!”“Tôi là khách của ông cụ Tôn mời tới, nhưng giờ tôi phải đi rồi.”Bạch Mộc Trạch lại khá lo cho cô: “Bọn anh không sao, em đi theo anh, đừng để bị lạc nữa.”
Ông ta tức giận đuổi theo Tang Cách, Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam vội nhân cơ hội chạy vào phòng.Nhân lúc ông ta đi tới phòng khác, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi lập tức chạy tới phòng triển lãm.
Nguyên Tinh Thần đã biến mất, chỉ còn Tôn Thư đờ đẫn trong quan tài kính.
Bạch Mộc Trạch nói đúng, vì chưa đủ ngũ tạng nên dù có ý thức nhưng Tôn Thư vẫn chưa thể hành động được. Không có nắp quan tài, trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, ít ra là có thể xê dịch được.
Cửa hầm càng lúc càng lớn, đã đủ để 1 người đi qua“Ừm, em là Nguyễn Kiều đây.”
Mạc Hoài Nam vui mừng nói: “Được rồi, để tôi gọi Tang Cách.” Anh ta đi ra ngoài phòng hô to: “Tang Cách, tìm được lối ra rồi!”
Lúc này Tang Cách đang chơi trốn tìm với ông cụ Tôn dưới lầu, Kỳ Việt nghe tiếng vội chạy ra, “A Nam, cảm ơn anh.” Đã báo tin này cho anh ta biết.Nguyên Tinh Thần đến là để cho gợi ý: “Tới phòng triển lãm đi, ở đó có lối đi bí mật thông ra ngoài biệt thự đấy.”
Mạc Hoài Nam ngăn anh ta lại: “Tang Cách chưa vào trước thì không ai được vào hết.”Kỳ Việt trợn tròn mắt, kinh ngạc, “Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao?”
Kỳ Việt hất tay anh ta ra: “Cô ta chưa chắc có lên được không, chẳng lẽ chúng ta phải chờ chết chung với cô ta à?”Bạch Mộc Trạch nói đúng, vì chưa đủ ngũ tạng nên dù có ý thức nhưng Tôn Thư vẫn chưa thể hành động được. Không có nắp quan tài, trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, ít ra là có thể xê dịch được.
Ánh mắt Mạc Hoài Nam âm u lạnh lẽo: “Đúng, chết cùng cô ấy.”
Kỳ Việt mắng: “Thằng điên!”Tang Cách đóng cửa lại, “Tôi sẽ ở đây trông chừng, mọi người mau tìm lối ra đi.”
“Ha ha ha, thằng điên mà còn có tình cảm hơn anh nhỉ? A Việt, anh còn nhớ tôi đã từng nói gì không, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đây là… tiếng của Thẩm Thanh Vũ!Ngoài phòng, ông cụ Tôn đã tìm được Kỳ Việt, anh ta chạy tới cửa phòng triển lãm rồi liều mạng đập cửa: “Mở cửa mau đi!”
Kỳ Việt trợn tròn mắt, kinh ngạc, “Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao?”Gương mặt trắng bệch của Tôn Thư chợt hồng hào lại, máu bắn trên người từ từ thấm vào người hắn.Thẩm Thanh Vũ xuất hiện sau lưng anh ta, đưa tay bóp cổ Kỳ Việt, “A Việt à, mong em chết tới vậy hả? Nhưng mà em đâu có nỡ bỏ anh.”
Thẩm Thanh Vũ xuất hiện sau lưng anh ta, đưa tay bóp cổ Kỳ Việt, “A Việt à, mong em chết tới vậy hả? Nhưng mà em đâu có nỡ bỏ anh.”Nghe giọng cô, Tôn Thư mới hơi phản ứng lại: “A… Kiều?”
Kỳ Việt quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thanh Vũ bám trên lưng mình mặt mũi toàn là máu, anh ta hét lên một tiếng, né khỏi sự khống chế của Thẩm Thanh Vũ rồi chạy tới phòng triển lãm.
Một bộ phận của con rối dưới đất khiến anh ta bị vấp, Kỳ Việt bổ nhào lên người Tôn Thư, tay bị cắt vào, máu tươi bắn lên người Tôn Thư.“Em không còn là người nữa rồi, dù muốn đi thì em cũng chẳng đi được.”
Gương mặt trắng bệch của Tôn Thư chợt hồng hào lại, máu bắn trên người từ từ thấm vào người hắn.Thế là Tang Cách hét lên với bên ngoài: “Anh trốn chỗ khác đi, chúng tôi đang tìm lối đi bí mật, nếu cho NPC vào rồi thì chẳng ai chạy ra ngoài được nữa đâu.”
Đảo mắt một vòng, con ngươi đen như mực khiến Kỳ Việt cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Mày là ai?”
“Tôi là khách của ông cụ Tôn mời tới, nhưng giờ tôi phải đi rồi.”
Kỳ Việt nhìn lối đi bí mật, định nhảy vào thì bị Tôn Thư túm chặt cổ áo.
“Đã tới rồi thì đừng có đi.” Tôn Thư kéo anh ta về, cảm nhận được mùi máu tanh trên quần áo, “Mùi máu, tao thích lắm.”Tôn Thư vươn tay sờ mặt cô, cánh môi khô nứt nẻ khẽ nhúc nhích: “A Kiều, em có ổn không?”
Kỳ Việt giãy giụa trên mặt đất tìm kiếm sự giúp đỡ của Bạch Mộc Trạch: “Anh… Anh Bạch, mau cứu tôi với, xin anh mau cứu tôi với!”Mạc Hoài Nam nghiêm túc nói: “Cô nhớ phải cẩn thận nhé.”
Bạch Mộc Trạch giang 2 tay ra: “Rất xin lỗi, không làm gì được.”
Cảm giác suy sụp và bất lực đã quét hết tất cả, “Bạch Mộc Trạch, chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn!”Ông cụ Tôn nghe vậy liền dùng sức đá văng cửa, thấy Tôn Thư thì cực kỳ kích động: “Tiểu Thư, Tiểu Thư của ta đã quay về rồi!”
Bạch Mộc Trạch vẫn tỏ vẻ không liên quan gì tới mình: “Tôi không cần anh giúp mình gì hết, trong mật thất mà, tự bảo vệ mình vẫn hơn, đây chẳng phải là tác phong của anh sao?”
Biết anh sẽ không giúp mình, Kỳ Việt cũng chẳng nói gì thêm, anh ta bắt đầu thương lượng với Tôn Thư: “Anh tha cho tôi 1 lần đi, tôi sẽ giúp anh bắt hết bọn chúng, lấy nội tạng và máu của chúng cho anh.”Nguyên Tinh Thần vội chạy tới: “Tôn Thư, bọn anh không sao đấy chứ?”
Tôn Thư thực sự thả lỏng tay ra: “Đi, đi bắt chúng đi.”
Kỳ Việt vừa bước ra từ cõi chết bày ra một vẻ mặt tàn nhẫn, nhắm ngay mục tiêu đầu tiên là Bạch Mộc Trạch.
Nhưng anh ta không ngờ là Nguyên Tinh Thần lại đột nhiên nhảy ra, cô che chở cho Bạch Mộc Trạch: “Không được đụng vào anh ấy!”
Nguyên Tinh Thần vội chạy tới: “Tôn Thư, bọn anh không sao đấy chứ?”Nguyên Tinh Thần đã biến mất, chỉ còn Tôn Thư đờ đẫn trong quan tài kính.Tôn Thư thấy người trước mặt có khuôn mặt y đúc mình bèn trầm giọng nói: “Mày là ai?”Bạch Mộc Trạch nói thẳng: “Nếu anh sợ thì đừng đi.”
Bạch Mộc Trạch lại khá lo cho cô: “Bọn anh không sao, em đi theo anh, đừng để bị lạc nữa.”Ông ta ra sức phá cửa, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch bên trong dùng sức chống đỡ, ông cụ Tôn không phá nổi nên bèn đổi mục tiêu.Nguyên Tinh Thần rất muốn cười, tên này nghĩ cô là trẻ con đấy à?
Bị lạc á?Tôn Thư lại như không nhớ ra ông cụ Tôn, chỉ ra sức vươn tay bóp cổ ông ta.“Anh Bạch, anh có chắc là Tôn Thư không làm gì nguy hiểm tới chúng tôi không?”
Nguyên Tinh Thần rất muốn cười, tên này nghĩ cô là trẻ con đấy à?Có vẻ như ông cụ Tôn đang tiến hành nghi thức gì đó ở bên trong, ông ta châm 6 đỉnh của ngôi sao 6 cánh lên ngọn nến, sau đó lấy thận của Thẩm Thanh Vũ từ trong lọ thủy tinh ra, miệng niệm chú, đặt quả thận vào cơ thể của Tôn Thư bên trong quan tài.Nghe thông tin này, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch lập tức đi tới trước quan tài kiểm tra, thấy Tôn Thư bên trong mở mắt ra, nhưng chỉ có tròng trắng chứ không có con ngươi.
“Ừm, em biết rồi.”Nguyên Tinh Thần không nỡ nên cản lại trước mặt Bạch Mộc Trạch: “Mọi người mau đi đi, tôi chỉ có thể giúp mọi người cản lại một lúc thôi.”
Trong bóng tối, Nguyên Tinh Thần cảm thấy có người nắm tay mình, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Bạch Mộc Trạch.Bị lạc á?
“Thế thì sẽ không bị tách nhau ra nữa.”“Ha ha ha, thằng điên mà còn có tình cảm hơn anh nhỉ? A Việt, anh còn nhớ tôi đã từng nói gì không, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”Để giữ mạng, chuyện gì Kỳ Việt cũng có thể làm: “Nếu anh đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Tiếng họ nói chuyện không lớn, Mạc Hoài Nam và Tang Cách luôn nghĩ cách đi ra ngoài nên cũng không để ý.Lối đi bí mật mà xây ở tầng 2, vậy xây được tới đâu chứ? Nhưng giờ đang ở trong mật thất nên cũng là chuyện thường.
Tang Cách lần theo vách tường để đi tới phía trước, nói: “Cửa chính không ra được nữa rồi, giờ làm sao đây?”Trong bóng tối, Nguyên Tinh Thần cảm thấy có người nắm tay mình, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Bạch Mộc Trạch.
Nguyên Tinh Thần đến là để cho gợi ý: “Tới phòng triển lãm đi, ở đó có lối đi bí mật thông ra ngoài biệt thự đấy.”Ông cụ Tôn ở bên ngoài hô: “Bọn mày trốn không nổi đâu, bước ra đi.”
Lối đi bí mật mà xây ở tầng 2, vậy xây được tới đâu chứ? Nhưng giờ đang ở trong mật thất nên cũng là chuyện thường.
Vừa tới cửa, Mạc Hoài Nam đã ngăn mọi người lại, “Đừng đi, ông cụ Tôn đang ở trong.”“Ừm, em biết rồi.”Đảo mắt một vòng, con ngươi đen như mực khiến Kỳ Việt cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Bạch Mộc Trạch kéo Nguyên Tinh Thần sang một bên, đứng sát vào tường.
Có vẻ như ông cụ Tôn đang tiến hành nghi thức gì đó ở bên trong, ông ta châm 6 đỉnh của ngôi sao 6 cánh lên ngọn nến, sau đó lấy thận của Thẩm Thanh Vũ từ trong lọ thủy tinh ra, miệng niệm chú, đặt quả thận vào cơ thể của Tôn Thư bên trong quan tài.Nguyên Tinh Thần còn định nói gì nữa nhưng bị ông cụ Tôn ngắt lời, “Bọn mày đừng hòng đi!”“Anh cũng không phải!”
Tang Cách thấy hơi buồn nôn, “Ông ta đang muốn Tôn Thư sống lại à?”“Giờ chỉ có 1 lối đi duy nhất ở phòng triển lãm, chúng ta phải dụ ông cụ Tôn ra đây.” Bạch Mộc Trạch thấp giọng, “Hiện tại Tôn Thư vẫn chưa sống lại hoàn toàn, anh ta cần phải gom đủ ngũ tạng mới có thể trở lại như trước được, chúng ta đối phó với anh ta cũng không khó.”
Bạch Mộc Trạch thấy tim mình hơi nhói, vội ôm ngực nói: “Xem ra là thế, mau tìm chỗ trốn trước đi, chắc chắn ông ta sẽ tìm chúng ta tiếp đấy.”Tang Cách cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”“Được, con muốn gì ông nội cũng sẽ chiều theo, trên người nó cũng có thứ con cần.”
Quả nhiên, ông cụ Tôn ghép xong liền nói: “Tiểu Thư à, con đợi chút nhé, ông nội sắp thành công rồi.”Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng, Tang Cách chạy tới cửa dụ ông cụ Tôn: “Chẳng phải ông muốn máu của tôi à? Tới bắt đi!”
Thấy ông ta sắp bước ra, 4 người lại trốn vào phòng điêu khắc, trong này có dụng cụ nên dù gặp nguy hiểm cũng có thể vớ lấy để kéo dài thời gian.Mạc Hoài Nam và Tang Cách đều đồng ý, chỉ có Kỳ Việt hơi lùi bước.Kỳ Việt quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thanh Vũ bám trên lưng mình mặt mũi toàn là máu, anh ta hét lên một tiếng, né khỏi sự khống chế của Thẩm Thanh Vũ rồi chạy tới phòng triển lãm.
Ông cụ Tôn ở bên ngoài hô: “Bọn mày trốn không nổi đâu, bước ra đi.”Dứt lời, anh ta bèn tìm một căn phòng trốn vào rồi khóa trái lại, đợi được ngồi mát ăn bát vàng.“Giết nó đi!”
Ông ta ra sức phá cửa, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch bên trong dùng sức chống đỡ, ông cụ Tôn không phá nổi nên bèn đổi mục tiêu.Thấy ông ta sắp bước ra, 4 người lại trốn vào phòng điêu khắc, trong này có dụng cụ nên dù gặp nguy hiểm cũng có thể vớ lấy để kéo dài thời gian.Bạch Mộc Trạch kéo Nguyên Tinh Thần sang một bên, đứng sát vào tường.
Nhân lúc ông ta đi tới phòng khác, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi lập tức chạy tới phòng triển lãm.Tang Cách bị sự mặt dày của anh ta chọc tức: “Tại sao chứ!”
Tang Cách đóng cửa lại, “Tôi sẽ ở đây trông chừng, mọi người mau tìm lối ra đi.”“Thế thì sẽ không bị tách nhau ra nữa.”Nghe tiếng động bên ngoài đã kết thúc, 3 người trong phòng điêu khắc định đi ra ngoài để kiểm tra tình hình.
Nguyên Tinh Thần chỉ vào quan tài kính rồi nói: “Lối đi bí mật ở dưới, đẩy quan tài ra là ra ngoài được rồi.”Kỳ Việt vừa bước ra từ cõi chết bày ra một vẻ mặt tàn nhẫn, nhắm ngay mục tiêu đầu tiên là Bạch Mộc Trạch.
Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam liếc nhau, mỗi người 1 bên chuẩn bị đẩy quan tài ra. Nhưng với sức của họ mà muốn dịch chuyển quan tài này thì rất khó, trán cả hai nổi hết gân xanh mà quan tài mới chỉ di chuyển một chút.Nắp quan tài bật mở, Nguyên Tinh Thần co người lại sợ hãi nói: “Tôn Thư thật sự còn sống!”Nguyên Tinh Thần chỉ vào quan tài kính rồi nói: “Lối đi bí mật ở dưới, đẩy quan tài ra là ra ngoài được rồi.”
Ngoài phòng, ông cụ Tôn đã tìm được Kỳ Việt, anh ta chạy tới cửa phòng triển lãm rồi liều mạng đập cửa: “Mở cửa mau đi!”Vừa tới cửa, Mạc Hoài Nam đã ngăn mọi người lại, “Đừng đi, ông cụ Tôn đang ở trong.”
Tang Cách do dự, “Nếu cho anh ta vào thì ông cụ Tôn cũng sẽ theo vào, làm sao bây giờ?”Nhắc tới Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt hơi xấu hổ, cô ta gặp chuyện cũng liên quan tới anh ta mà.
Bạch Mộc Trạch nói: “Nói với anh ta, tìm cách kéo dài thời gian chút đi, đợi chúng tôi đẩy quan tài ra được rồi sẽ cho anh ta vào.”Tôn Thư cười, nhưng sắc mặt cắt không còn giọt máu kết hợp với nụ cười này là trông rất quỷ dị.
Thế là Tang Cách hét lên với bên ngoài: “Anh trốn chỗ khác đi, chúng tôi đang tìm lối đi bí mật, nếu cho NPC vào rồi thì chẳng ai chạy ra ngoài được nữa đâu.”Rõ ràng Kỳ Việt cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Anh ta thật sự sống lại ư?”
Có vẻ như tất cả mọi người đều quên ở đây còn 1 NPC nữa…Bạch Mộc Trạch vẫn tỏ vẻ không liên quan gì tới mình: “Tôi không cần anh giúp mình gì hết, trong mật thất mà, tự bảo vệ mình vẫn hơn, đây chẳng phải là tác phong của anh sao?”
“Tôi tới giúp mọi người.”Kỳ Việt hất tay anh ta ra: “Cô ta chưa chắc có lên được không, chẳng lẽ chúng ta phải chờ chết chung với cô ta à?”
Nguyên Tinh Thần đi tới trước quan tài kính, nhìn thì như là đang giúp đẩy nhưng thực chất cô đang bật ổ khóa ở bên cạnh.Mạc Hoài Nam ngăn anh ta lại: “Tang Cách chưa vào trước thì không ai được vào hết.”
Nắp quan tài bật mở, Nguyên Tinh Thần co người lại sợ hãi nói: “Tôn Thư thật sự còn sống!”“Tôi tới giúp mọi người.”
Nghe thông tin này, Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch lập tức đi tới trước quan tài kiểm tra, thấy Tôn Thư bên trong mở mắt ra, nhưng chỉ có tròng trắng chứ không có con ngươi.Bạch Mộc Trạch ghen nên bước tới kéo Nguyên Tinh Thần ra: “Em cũng tin Tôn Thư sống lại à?”Lúc này Tang Cách đang chơi trốn tìm với ông cụ Tôn dưới lầu, Kỳ Việt nghe tiếng vội chạy ra, “A Nam, cảm ơn anh.” Đã báo tin này cho anh ta biết.
Tang Cách thấy thế liền hét lên.Một bộ phận của con rối dưới đất khiến anh ta bị vấp, Kỳ Việt bổ nhào lên người Tôn Thư, tay bị cắt vào, máu tươi bắn lên người Tôn Thư.
Ông cụ Tôn nghe vậy liền dùng sức đá văng cửa, thấy Tôn Thư thì cực kỳ kích động: “Tiểu Thư, Tiểu Thư của ta đã quay về rồi!”
Tôn Thư lại như không nhớ ra ông cụ Tôn, chỉ ra sức vươn tay bóp cổ ông ta.Mạc Hoài Nam nghiêm túc: “Giờ đừng có nói bóng nói gió nữa, Tôn Thư sống lại rồi.”
Nguyên Tinh Thần thấy thế vội đi tới: “Tôn Thư, buông tay ra đi, đây là ông nội mà!”Ánh mắt Mạc Hoài Nam âm u lạnh lẽo: “Đúng, chết cùng cô ấy.”
Nghe giọng cô, Tôn Thư mới hơi phản ứng lại: “A… Kiều?”“Anh không giống thế!”
“Ừm, em là Nguyễn Kiều đây.”
Tôn Thư vươn tay sờ mặt cô, cánh môi khô nứt nẻ khẽ nhúc nhích: “A Kiều, em có ổn không?”
“Em… Em rất ổn.”“Mày là ai?”Nguyên Tinh Thần thấy thế vội đi tới: “Tôn Thư, buông tay ra đi, đây là ông nội mà!”
Tôn Thư cười, nhưng sắc mặt cắt không còn giọt máu kết hợp với nụ cười này là trông rất quỷ dị.Ông ta tức giận đuổi theo Tang Cách, Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam vội nhân cơ hội chạy vào phòng.Lúc này ông cụ Tôn cũng bò dậy từ dưới đất, “Tiểu Thư à, đây là con rối ông nội làm, yên tâm đi, con về thì nó sẽ trở nên vô dụng.”
Bạch Mộc Trạch ghen nên bước tới kéo Nguyên Tinh Thần ra: “Em cũng tin Tôn Thư sống lại à?”Kỳ Việt mắng: “Thằng điên!”
Tôn Thư thấy người trước mặt có khuôn mặt y đúc mình bèn trầm giọng nói: “Mày là ai?”Tiếng họ nói chuyện không lớn, Mạc Hoài Nam và Tang Cách luôn nghĩ cách đi ra ngoài nên cũng không để ý.
Lúc này ông cụ Tôn cũng bò dậy từ dưới đất, “Tiểu Thư à, đây là con rối ông nội làm, yên tâm đi, con về thì nó sẽ trở nên vô dụng.”Chạy tới cầu thang lại tình cờ đụng phải Kỳ Việt đang đi lên, Kỳ Việt đang khó chịu trong lòng nên nói chuyện chẳng hề khách sáo gì: “Hừ, chịu ló mặt ra rồi à?”
“Giết nó đi!”Ông cụ Tôn bị chọc giận: “Tiểu Thư, ông nội sẽ lấy hết những thứ còn lại về cho con!”
Tôn Thư lộ ra vẻ hung hãn, muốn diệt trừ con rối Bạch Mộc Trạch này.“Đã tới rồi thì đừng có đi.” Tôn Thư kéo anh ta về, cảm nhận được mùi máu tanh trên quần áo, “Mùi máu, tao thích lắm.”
“Được, con muốn gì ông nội cũng sẽ chiều theo, trên người nó cũng có thứ con cần.”Bạch Mộc Trạch nói: “Nói với anh ta, tìm cách kéo dài thời gian chút đi, đợi chúng tôi đẩy quan tài ra được rồi sẽ cho anh ta vào.”
Nguyên Tinh Thần không nỡ nên cản lại trước mặt Bạch Mộc Trạch: “Mọi người mau đi đi, tôi chỉ có thể giúp mọi người cản lại một lúc thôi.”Tang Cách gật đầu: “Ừm, chúng tôi thấy ông cụ Tôn bỏ thận của Thẩm Thanh Vũ vào người Tôn Thư.”
“Không được, anh sẽ không bỏ em lại đâu.”Cảm giác suy sụp và bất lực đã quét hết tất cả, “Bạch Mộc Trạch, chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn!”
“Em không còn là người nữa rồi, dù muốn đi thì em cũng chẳng đi được.”
“Anh cũng không phải!”
“Anh không giống thế!”Kỳ Việt giãy giụa trên mặt đất tìm kiếm sự giúp đỡ của Bạch Mộc Trạch: “Anh… Anh Bạch, mau cứu tôi với, xin anh mau cứu tôi với!”
Nguyên Tinh Thần còn định nói gì nữa nhưng bị ông cụ Tôn ngắt lời, “Bọn mày đừng hòng đi!”Biết anh sẽ không giúp mình, Kỳ Việt cũng chẳng nói gì thêm, anh ta bắt đầu thương lượng với Tôn Thư: “Anh tha cho tôi 1 lần đi, tôi sẽ giúp anh bắt hết bọn chúng, lấy nội tạng và máu của chúng cho anh.”Sau khi bình tĩnh lại, Tang Cách thấy không thể để tên ích kỷ Kỳ Việt này được hời được nên bèn nói: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn cho, 2 người khỏe hơn, dời cũng nhanh hơn, sau khi tìm được lối đi bí mật rồi thì gọi tôi, tôi nghe được.”
Nói xong liền nhào tới phía họ, Nguyên Tinh Thần ôm lấy ông ta, hét: “Mau đi đi!”
Mạc Hoài Nam 1 tay kéo Tang Cách, 1 tay kéo Bạch Mộc Trạch lảo đảo chạy ra khỏi phòng triển lãm rối.
***Bạch Mộc Trạch không muốn lãng phí thời gian cho việc này: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn ra, 2 người tìm cách dịch chuyển quan tài đi.”
Chạy tới cầu thang lại tình cờ đụng phải Kỳ Việt đang đi lên, Kỳ Việt đang khó chịu trong lòng nên nói chuyện chẳng hề khách sáo gì: “Hừ, chịu ló mặt ra rồi à?”
Mạc Hoài Nam nghiêm túc: “Giờ đừng có nói bóng nói gió nữa, Tôn Thư sống lại rồi.”Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam liếc nhau, mỗi người 1 bên chuẩn bị đẩy quan tài ra. Nhưng với sức của họ mà muốn dịch chuyển quan tài này thì rất khó, trán cả hai nổi hết gân xanh mà quan tài mới chỉ di chuyển một chút.***
Rõ ràng Kỳ Việt cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Anh ta thật sự sống lại ư?”Bạch Mộc Trạch thấy tim mình hơi nhói, vội ôm ngực nói: “Xem ra là thế, mau tìm chỗ trốn trước đi, chắc chắn ông ta sẽ tìm chúng ta tiếp đấy.”Cửa hầm càng lúc càng lớn, đã đủ để 1 người đi qua
Tang Cách gật đầu: “Ừm, chúng tôi thấy ông cụ Tôn bỏ thận của Thẩm Thanh Vũ vào người Tôn Thư.”
Nhắc tới Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt hơi xấu hổ, cô ta gặp chuyện cũng liên quan tới anh ta mà.Tang Cách do dự, “Nếu cho anh ta vào thì ông cụ Tôn cũng sẽ theo vào, làm sao bây giờ?”
“Giờ chỉ có 1 lối đi duy nhất ở phòng triển lãm, chúng ta phải dụ ông cụ Tôn ra đây.” Bạch Mộc Trạch thấp giọng, “Hiện tại Tôn Thư vẫn chưa sống lại hoàn toàn, anh ta cần phải gom đủ ngũ tạng mới có thể trở lại như trước được, chúng ta đối phó với anh ta cũng không khó.”“Không được, anh sẽ không bỏ em lại đâu.”
Mạc Hoài Nam và Tang Cách đều đồng ý, chỉ có Kỳ Việt hơi lùi bước.
“Anh Bạch, anh có chắc là Tôn Thư không làm gì nguy hiểm tới chúng tôi không?”
Bạch Mộc Trạch nói thẳng: “Nếu anh sợ thì đừng đi.”“Em… Em rất ổn.”
Để giữ mạng, chuyện gì Kỳ Việt cũng có thể làm: “Nếu anh đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Dứt lời, anh ta bèn tìm một căn phòng trốn vào rồi khóa trái lại, đợi được ngồi mát ăn bát vàng.
Tang Cách bị sự mặt dày của anh ta chọc tức: “Tại sao chứ!”
Bạch Mộc Trạch không muốn lãng phí thời gian cho việc này: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn ra, 2 người tìm cách dịch chuyển quan tài đi.”Đây là… tiếng của Thẩm Thanh Vũ!
Sau khi bình tĩnh lại, Tang Cách thấy không thể để tên ích kỷ Kỳ Việt này được hời được nên bèn nói: “Để tôi dẫn ông cụ Tôn cho, 2 người khỏe hơn, dời cũng nhanh hơn, sau khi tìm được lối đi bí mật rồi thì gọi tôi, tôi nghe được.”
Mạc Hoài Nam nghiêm túc nói: “Cô nhớ phải cẩn thận nhé.”
Tang Cách cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Mạc Hoài Nam và Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng, Tang Cách chạy tới cửa dụ ông cụ Tôn: “Chẳng phải ông muốn máu của tôi à? Tới bắt đi!”Tang Cách thấy hơi buồn nôn, “Ông ta đang muốn Tôn Thư sống lại à?”
Ông cụ Tôn bị chọc giận: “Tiểu Thư, ông nội sẽ lấy hết những thứ còn lại về cho con!”“Tôi là khách của ông cụ Tôn mời tới, nhưng giờ tôi phải đi rồi.”Bạch Mộc Trạch lại khá lo cho cô: “Bọn anh không sao, em đi theo anh, đừng để bị lạc nữa.”
Ông ta tức giận đuổi theo Tang Cách, Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam vội nhân cơ hội chạy vào phòng.Nhân lúc ông ta đi tới phòng khác, Bạch Mộc Trạch mở cửa rồi lập tức chạy tới phòng triển lãm.
Nguyên Tinh Thần đã biến mất, chỉ còn Tôn Thư đờ đẫn trong quan tài kính.
Bạch Mộc Trạch nói đúng, vì chưa đủ ngũ tạng nên dù có ý thức nhưng Tôn Thư vẫn chưa thể hành động được. Không có nắp quan tài, trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, ít ra là có thể xê dịch được.
Cửa hầm càng lúc càng lớn, đã đủ để 1 người đi qua“Ừm, em là Nguyễn Kiều đây.”
Mạc Hoài Nam vui mừng nói: “Được rồi, để tôi gọi Tang Cách.” Anh ta đi ra ngoài phòng hô to: “Tang Cách, tìm được lối ra rồi!”
Lúc này Tang Cách đang chơi trốn tìm với ông cụ Tôn dưới lầu, Kỳ Việt nghe tiếng vội chạy ra, “A Nam, cảm ơn anh.” Đã báo tin này cho anh ta biết.Nguyên Tinh Thần đến là để cho gợi ý: “Tới phòng triển lãm đi, ở đó có lối đi bí mật thông ra ngoài biệt thự đấy.”
Mạc Hoài Nam ngăn anh ta lại: “Tang Cách chưa vào trước thì không ai được vào hết.”Kỳ Việt trợn tròn mắt, kinh ngạc, “Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao?”
Kỳ Việt hất tay anh ta ra: “Cô ta chưa chắc có lên được không, chẳng lẽ chúng ta phải chờ chết chung với cô ta à?”Bạch Mộc Trạch nói đúng, vì chưa đủ ngũ tạng nên dù có ý thức nhưng Tôn Thư vẫn chưa thể hành động được. Không có nắp quan tài, trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, ít ra là có thể xê dịch được.
Ánh mắt Mạc Hoài Nam âm u lạnh lẽo: “Đúng, chết cùng cô ấy.”
Kỳ Việt mắng: “Thằng điên!”Tang Cách đóng cửa lại, “Tôi sẽ ở đây trông chừng, mọi người mau tìm lối ra đi.”
“Ha ha ha, thằng điên mà còn có tình cảm hơn anh nhỉ? A Việt, anh còn nhớ tôi đã từng nói gì không, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đây là… tiếng của Thẩm Thanh Vũ!Ngoài phòng, ông cụ Tôn đã tìm được Kỳ Việt, anh ta chạy tới cửa phòng triển lãm rồi liều mạng đập cửa: “Mở cửa mau đi!”
Kỳ Việt trợn tròn mắt, kinh ngạc, “Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao?”Gương mặt trắng bệch của Tôn Thư chợt hồng hào lại, máu bắn trên người từ từ thấm vào người hắn.Thẩm Thanh Vũ xuất hiện sau lưng anh ta, đưa tay bóp cổ Kỳ Việt, “A Việt à, mong em chết tới vậy hả? Nhưng mà em đâu có nỡ bỏ anh.”
Thẩm Thanh Vũ xuất hiện sau lưng anh ta, đưa tay bóp cổ Kỳ Việt, “A Việt à, mong em chết tới vậy hả? Nhưng mà em đâu có nỡ bỏ anh.”Nghe giọng cô, Tôn Thư mới hơi phản ứng lại: “A… Kiều?”
Kỳ Việt quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thanh Vũ bám trên lưng mình mặt mũi toàn là máu, anh ta hét lên một tiếng, né khỏi sự khống chế của Thẩm Thanh Vũ rồi chạy tới phòng triển lãm.
Một bộ phận của con rối dưới đất khiến anh ta bị vấp, Kỳ Việt bổ nhào lên người Tôn Thư, tay bị cắt vào, máu tươi bắn lên người Tôn Thư.“Em không còn là người nữa rồi, dù muốn đi thì em cũng chẳng đi được.”
Gương mặt trắng bệch của Tôn Thư chợt hồng hào lại, máu bắn trên người từ từ thấm vào người hắn.Thế là Tang Cách hét lên với bên ngoài: “Anh trốn chỗ khác đi, chúng tôi đang tìm lối đi bí mật, nếu cho NPC vào rồi thì chẳng ai chạy ra ngoài được nữa đâu.”
Đảo mắt một vòng, con ngươi đen như mực khiến Kỳ Việt cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Mày là ai?”
“Tôi là khách của ông cụ Tôn mời tới, nhưng giờ tôi phải đi rồi.”
Kỳ Việt nhìn lối đi bí mật, định nhảy vào thì bị Tôn Thư túm chặt cổ áo.
“Đã tới rồi thì đừng có đi.” Tôn Thư kéo anh ta về, cảm nhận được mùi máu tanh trên quần áo, “Mùi máu, tao thích lắm.”Tôn Thư vươn tay sờ mặt cô, cánh môi khô nứt nẻ khẽ nhúc nhích: “A Kiều, em có ổn không?”
Kỳ Việt giãy giụa trên mặt đất tìm kiếm sự giúp đỡ của Bạch Mộc Trạch: “Anh… Anh Bạch, mau cứu tôi với, xin anh mau cứu tôi với!”Mạc Hoài Nam nghiêm túc nói: “Cô nhớ phải cẩn thận nhé.”
Bạch Mộc Trạch giang 2 tay ra: “Rất xin lỗi, không làm gì được.”
Cảm giác suy sụp và bất lực đã quét hết tất cả, “Bạch Mộc Trạch, chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn!”Ông cụ Tôn nghe vậy liền dùng sức đá văng cửa, thấy Tôn Thư thì cực kỳ kích động: “Tiểu Thư, Tiểu Thư của ta đã quay về rồi!”
Bạch Mộc Trạch vẫn tỏ vẻ không liên quan gì tới mình: “Tôi không cần anh giúp mình gì hết, trong mật thất mà, tự bảo vệ mình vẫn hơn, đây chẳng phải là tác phong của anh sao?”
Biết anh sẽ không giúp mình, Kỳ Việt cũng chẳng nói gì thêm, anh ta bắt đầu thương lượng với Tôn Thư: “Anh tha cho tôi 1 lần đi, tôi sẽ giúp anh bắt hết bọn chúng, lấy nội tạng và máu của chúng cho anh.”Nguyên Tinh Thần vội chạy tới: “Tôn Thư, bọn anh không sao đấy chứ?”
Tôn Thư thực sự thả lỏng tay ra: “Đi, đi bắt chúng đi.”
Kỳ Việt vừa bước ra từ cõi chết bày ra một vẻ mặt tàn nhẫn, nhắm ngay mục tiêu đầu tiên là Bạch Mộc Trạch.
Nhưng anh ta không ngờ là Nguyên Tinh Thần lại đột nhiên nhảy ra, cô che chở cho Bạch Mộc Trạch: “Không được đụng vào anh ấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook