Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
-
Chương 21
Dựa theo bản vẽ bố cục, cuối cùng cũng dựng xong.
Cốc! Cốc! Cốc!Kỳ Việt và Thẩm Kha nghe vậy liền chạy lên sân khấu, Thẩm Kha hỏi: “Ở đâu vậy?”
4 hàng đèn lồng từ từ tắt ngúm, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào ngay giữa sân khấu.Kỳ Việt tỉnh táo lại, quan tâm hỏi anh ta: “Hoài Nam, anh không sao chứ?”
“Ê a~ Sao lại vô cớ buồn đau vì tình, làm sao em biết nước mắt tuôn rơi trong bóng đêm tĩnh mịch, Trúc quân à, người đi rồi, Kiều nương em cũng không thể sống lẻ loi được, hôm nay đây, em xin nguyện đi cùng người~” Ma 7 đã thay một bộ đồ trắng, lớp trang điểm và mái tóc trên đầu vẫn theo phong cách của Đỗ Lệ nương.Họ tất nhiên là chỉ Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha tự hiểu rằng 3 người bọn họ là người yếu nhất trong nhóm, vẫn nên cách xa chiến trường một chút để bảo đảm an toàn.Một sợi dây gai từ không trung rơi xuống, ma 7 thắt chặt sợi dây, thảm thương khóc lóc ỉ ôi. Sau đó nó nhắm mắt lại, nhón chân lên đưa đầu vào trong tròng dây.
Rõ ràng là không ai diễn tấu, thế mà lại có tiếng nhạc phát ra từ bên sân khấu.Mạc Hoài Nam vẫn đang hoảng loạn: “Tôi đâu có làm gì.”
Ma 7 đi từng bước theo nhịp trống, đi tới chùm sáng thì đứng lại.Ma 7 dùng sức đập vào cửa gỗ, một lúc lâu sau mới chịu thôi.
Thẩm Kha đã nấp vào sau lưng Bạch Mộc Trạch, “Con ma này định làm gì vậy?”Rõ ràng ma 7 cũng nghĩ như thế nên quay lại, chuyển mục tiêu sang Kỳ Việt, “Chìa khóa, chìa khóa của tao, trả lại cho tao!”Anh đổi chỗ với Kỳ Việt, giọng Mạc Hoài Nam truyền tới: “Tôi lấy được chưa?”
“Cứ xem rồi sẽ biết.”Trong bàn tay nắm chặt của ma 7, anh tìm được chìa khóa cửa, “Tìm thấy rồi.”
Một sợi dây gai từ không trung rơi xuống, ma 7 thắt chặt sợi dây, thảm thương khóc lóc ỉ ôi. Sau đó nó nhắm mắt lại, nhón chân lên đưa đầu vào trong tròng dây.Kỳ Việt thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể kéo người này về nhóm mình thì hẳn sẽ lập được chiến công to đấy.Trong mắt Kỳ Việt hơi dao động, “Giờ cô ta đang tái diễn lại cảnh tượng hôm Ngọc Kiều nương bỏ mình, nếu không có gì bất ngờ thì cô ta chính là Ngọc Kiều nương.”
Tần Thư Nguyệt nắm tay áo Kỳ Việt nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.Ma 7 bị treo cách mặt đất khá cao, phải đạp lên ghế mới lên tới được, chuyện này thì không thành vấn đề, cái chính là lấy chìa khóa từ tay con ma kìa, lỡ như đụng tới nó thì ghê lắm.
Ma 7 treo trên không, gương mặt rất dữ tợn, cơ thể đung đưa qua lại.Mạc Hoài Nam thở phào một hơi, lấy hết dũng khí lấy chìa khóa trong tay ma 7. Ma 7 nắm rất chặt, Mạc Hoài Nam phải nghiến răng dùng sức kéo một cái mới lấy được chìa khóa ra.Mạc Hoài Nam giơ chân leo lên, thấy có thể chịu được lực bèn đứng cả 2 chân lên ghế, tầm mắt vừa đúng tới tay của ma 7, “Tôi lấy nhé.”
“Hoa đán này là Ngọc Kiều nương đúng không?” Tần Thư Nguyệt hỏi.Bạch Mộc Trạch vẫn hỏi Mạc Hoài Nam: “Anh nghĩ kỹ lại đi, vừa rồi đã làm gì NPC rồi?”
Trong mắt Kỳ Việt hơi dao động, “Giờ cô ta đang tái diễn lại cảnh tượng hôm Ngọc Kiều nương bỏ mình, nếu không có gì bất ngờ thì cô ta chính là Ngọc Kiều nương.”Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu lòng dạ hèn mọn của anh ta, nhưng thế cũng tốt, “Tôi không có ý kiến gì hết.”
“Vậy là chúng ta đang nhìn thấy hồn ma của Ngọc Kiều nương rồi.” Thẩm Kha nói.Bạch Mộc Trạch nói: “Được rồi.”
Bạch Mộc Trạch hơi đau đầu, sao cứ cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, “Tạm thời hãy xem cô ta là Ngọc Kiều nương đi, chúng ta tới hậu trường tìm Mãn Xuân trước đã.”“Tôi… chỉ ném một cái ghế vào cô ta thôi, nhưng không có trúng mà.”“Mau chạy đi!” Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam xuống, không thèm để ý có bẩn hay không, anh cũng vịn vào sân khấu rồi nhảy xuống dưới.“Hoa đán này là Ngọc Kiều nương đúng không?” Tần Thư Nguyệt hỏi.
Cửa vào hậu trường ở bên phải sân khấu, cửa đã khóa lại, cần có chìa khóa mới mở ra được.
“Ngọc Kiều nương sẽ không xuất hiện vô cớ đâu, chắc hẳn chìa khóa ở trên người cô ta đấy.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn xoay người đi về phía sân khấu, đụng phải Viên Hàm Sương đang run rẩy bên dưới mới chợt nhớ ra là trong nhóm có cô ta.“Đại Bạch, chúng tôi tới cửa rồi.”
Bạch Mộc Trạch chỉ liếc cô ta một cái rồi im lặng đi tới kiểm tra kỹ càng Ngọc Kiều nương đang treo mình trên sân khấu.Cốc! Cốc! Cốc!“A Nam, anh không cần phải thế đâu.” Tần Thư Nguyệt không muốn để bạn mình xảy ra chuyện.Kỳ Việt nói: “Vậy thì không xong rồi, một khi NPC có khả năng tấn công thì sẽ rất bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta.”
Kỳ Việt đứng dưới sân khấu hỏi Thẩm Kha: “Anh và anh Bạch là bạn bè à, ý tôi là ở thế giới thực ấy.”Mạc Hoài Nam xoay cánh tay một chút rồi nói cảm ơn Bạch Mộc Trạch: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới hậu quả, nếu sau này NPC tấn công thì tôi sẽ cản phía trước, xem như đền bù cho anh vậy.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn học cấp 3, bạn thân nhất đấy.”Đang nói, Mạc Hoài Nam đã chen tay vào, “Cô ta đang bay tới đây.”
“Vậy trước đây anh Bạch là như thế luôn à?”Kỳ Việt đụng tới thứ trên đất, chửi: “Khốn nạn.”Bạch Mộc Trạch chỉ vào bàn tay trên cao nói: “Trong tay cô ta.”Khó đấy…
“Anh nói chuyện gì?”Kỳ Việt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng ai biết tương lai ra sao đâu, đừng có nói quá nhiều, ai ngáng đường ai vẫn chưa biết được, nếu mọi người đã không thống nhất được với nhau thì cứ tự xử đi.”
“Ừm… Lớn gan ấy.”“Không kịp để quan tâm anh ta đâu.”
Thẩm Kha vừa cười vừa nói: “Trước đây thế nào thì tôi không biết, nhưng từ khi tôi quen Đại Bạch tới giờ cậu ấy luôn như thế, cậu ấy không thích nói chuyện mà chỉ thích đọc sách, làm bài tập, sau này tôi mới phát hiện tên mọt sách này thích mạo hiểm, nhảy cầu, nhảy dù… các loại trò chơi kích thích, hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của cậu ấy, quen biết cậu ấy nhiều năm như thế, tôi thật sự không biết cậu ấy sợ thứ gì nữa, tên này nào chỉ lớn gan thôi, căn bản là lòng dạ sắt đá đấy.”Viên Hàm Sương đi ra từ trong bóng tối, thấy họ đứng đó bèn nói: “Mấy người bị gì vậy, cửa phòng chuẩn bị bị khóa rồi, mau đi tìm manh mối thôi.”Tần Thư Nguyệt nắm tay áo Kỳ Việt nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Kỳ Việt thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể kéo người này về nhóm mình thì hẳn sẽ lập được chiến công to đấy.“Ê a~ Sao lại vô cớ buồn đau vì tình, làm sao em biết nước mắt tuôn rơi trong bóng đêm tĩnh mịch, Trúc quân à, người đi rồi, Kiều nương em cũng không thể sống lẻ loi được, hôm nay đây, em xin nguyện đi cùng người~” Ma 7 đã thay một bộ đồ trắng, lớp trang điểm và mái tóc trên đầu vẫn theo phong cách của Đỗ Lệ nương.Kỳ Việt phản bác: “Vậy sao từ đầu không bàn với tôi?”
***Bạch Mộc Trạch lạnh lùng: “Yên tâm, NPC không làm tổn thương tới con người.”Dựa theo bản vẽ bố cục, cuối cùng cũng dựng xong.
Bạch Mộc Trạch không biết họ ở dưới nói gì, anh chỉ dồn hết tâm trí vào ma 7.“Vậy là chúng ta đang nhìn thấy hồn ma của Ngọc Kiều nương rồi.” Thẩm Kha nói.
Trong bàn tay nắm chặt của ma 7, anh tìm được chìa khóa cửa, “Tìm thấy rồi.”Chìa khóa thật sự không nằm trong tay anh ta.“Hoài Nam, chìa khoá!” Thấy ma 7 đuổi theo, Kỳ Việt hét lớn.
Kỳ Việt và Thẩm Kha nghe vậy liền chạy lên sân khấu, Thẩm Kha hỏi: “Ở đâu vậy?”Viên Hàm Sương túm tóc kéo cô ta ra sau, “Tránh ra, bà đây không có rảnh mà chờ chết với mấy người.”
Bạch Mộc Trạch chỉ vào bàn tay trên cao nói: “Trong tay cô ta.”
Khó đấy…“Hừ, nhưng nói từ ngọn nguồn thì kẻ vẽ ra những chuyện này vẫn là anh mà Bạch Mộc Trạch, nếu anh ném chìa khóa cho A Việt thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như thế rồi.” Tần Thư Nguyệt càng ngày càng bất mãn với Bạch Mộc Trạch.
Ma 7 bị treo cách mặt đất khá cao, phải đạp lên ghế mới lên tới được, chuyện này thì không thành vấn đề, cái chính là lấy chìa khóa từ tay con ma kìa, lỡ như đụng tới nó thì ghê lắm.Thẩm Kha đã nấp vào sau lưng Bạch Mộc Trạch, “Con ma này định làm gì vậy?”Kỳ Việt chờ Tần Thư Nguyệt nói xong mới qua loa kéo cô ta ra, “Được rồi Thư Nguyệt, chắc anh Bạch ném nhầm thôi, giờ mọi người đã an toàn hết rồi mà.”
“Các người ai làm đây?” Bạch Mộc Trạch nói thế tức là không muốn làm rồi.
Kỳ Việt bình tĩnh lùi về sau 2 bước, gọi Mạc Hoài Nam tới, “Hoài Nam, anh khá cao, hay là anh tới lấy đi có được không?”Kỳ Việt bình tĩnh lùi về sau 2 bước, gọi Mạc Hoài Nam tới, “Hoài Nam, anh khá cao, hay là anh tới lấy đi có được không?”
Quả thực Mạc Hoài Nam là người cao nhất trong đám bọn họ, “Được, nhưng tôi phải leo lên ghế thì mới lấy được.”“Anh nói chuyện gì?”
“Chuyện này thì đơn giản.” Kỳ Việt dời cái ghế lúc nãy dùng để bày trí sân khấu tới, vịn vào thành ghế, “Leo lên cái này đi.”Bạch Mộc Trạch không biết họ ở dưới nói gì, anh chỉ dồn hết tâm trí vào ma 7.
Mạc Hoài Nam giơ chân leo lên, thấy có thể chịu được lực bèn đứng cả 2 chân lên ghế, tầm mắt vừa đúng tới tay của ma 7, “Tôi lấy nhé.”Mạc Hoài Nam an ủi ngược lại cô ta: “Cơ bắp của tôi cũng chẳng phải luyện tập vô ích đâu, yên tâm, lo được hết.”
“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch cản anh ta lại, nói với Thẩm Kha: “Cậu dẫn họ đi tới cạnh cửa chờ đi.”Bạch Mộc Trạch nói với Mạc Hoài Nam: “Có thể lấy rồi.”
Họ tất nhiên là chỉ Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha tự hiểu rằng 3 người bọn họ là người yếu nhất trong nhóm, vẫn nên cách xa chiến trường một chút để bảo đảm an toàn.
“Đại Bạch, chúng tôi tới cửa rồi.”Bạch Mộc Trạch hơi đau đầu, sao cứ cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, “Tạm thời hãy xem cô ta là Ngọc Kiều nương đi, chúng ta tới hậu trường tìm Mãn Xuân trước đã.”
Bạch Mộc Trạch nói với Mạc Hoài Nam: “Có thể lấy rồi.”
“Đợi đã.” Kỳ Việt thả thành ghế ra, bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi thấy hay là thế này đi, anh vịn ghế, còn tôi sẽ xuống dưới hỗ trợ. Tôi đoán hẳn là NPC sẽ đuổi theo người lấy chìa khóa, thể lực của tôi tốt hơn anh một chút, như thế sẽ an toàn hơn, anh nghĩ sao?”
Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu lòng dạ hèn mọn của anh ta, nhưng thế cũng tốt, “Tôi không có ý kiến gì hết.”Ma 7 treo trên không, gương mặt rất dữ tợn, cơ thể đung đưa qua lại.
Anh đổi chỗ với Kỳ Việt, giọng Mạc Hoài Nam truyền tới: “Tôi lấy được chưa?”“Vậy trước đây anh Bạch là như thế luôn à?”
Bạch Mộc Trạch nói: “Được rồi.”“Nhưng anh đã khiến cô ta thấy nguy hiểm, vì thế NPC mới tấn công anh, các người đã qua 2 mật thất rồi, chẳng lẽ không biết NPC sẽ không làm con người bị thương à?” Những lời của Bạch Mộc Trạch rất sắc bén, Mạc Hoài Nam giật mình nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn.“Chuyện này thì đơn giản.” Kỳ Việt dời cái ghế lúc nãy dùng để bày trí sân khấu tới, vịn vào thành ghế, “Leo lên cái này đi.”
Mạc Hoài Nam thở phào một hơi, lấy hết dũng khí lấy chìa khóa trong tay ma 7. Ma 7 nắm rất chặt, Mạc Hoài Nam phải nghiến răng dùng sức kéo một cái mới lấy được chìa khóa ra.Bạch Mộc Trạch chạy tới cửa, dùng chìa khóa trong tay mở cửa ra, “Đi thôi.”
Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rời khỏi bàn tay, ma 7 mở mắt ra, lớn tiếng gào thét, “Trả lại cho tao, trả lại cho tao!”Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rời khỏi bàn tay, ma 7 mở mắt ra, lớn tiếng gào thét, “Trả lại cho tao, trả lại cho tao!”
“Mau chạy đi!” Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam xuống, không thèm để ý có bẩn hay không, anh cũng vịn vào sân khấu rồi nhảy xuống dưới.
Ma 7 đã rơi ra khỏi dây gai, cái cổ mềm như không xương không thể chịu nổi sức nặng của cái đầu nên nghiêng sang một bên, cứ như thế mà lao về phía họ.
“Hoài Nam, chìa khoá!” Thấy ma 7 đuổi theo, Kỳ Việt hét lớn.“Không được, Hoài Nam là bạn chúng ta mà, hơn nữa anh ấy vì giúp anh nên mới…”
Mạc Hoài Nam vừa định ném chìa khóa cho Kỳ Việt thì đã bị Bạch Mộc Trạch giành trước, “Nhận lấy!” Anh ném thứ gì đó tới bên chân Kỳ Việt, Kỳ Việt tưởng đó là chìa khóa nên lập tức cúi xuống nhặt.
Rõ ràng ma 7 cũng nghĩ như thế nên quay lại, chuyển mục tiêu sang Kỳ Việt, “Chìa khóa, chìa khóa của tao, trả lại cho tao!”Viên Hàm Sương đã đẩy Tần Thư Nguyệt sang một bên rồi bước vào trong, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng chạy theo. Tần Thư Nguyệt lo tới sắp khóc, “A Việt, nhanh lên.”
Kỳ Việt đụng tới thứ trên đất, chửi: “Khốn nạn.”
Ma 7 đã đi tới, Kỳ Việt ném miếng gỗ trong tay đi rồi vội chạy mất. Anh ta chạy băng qua hành lang để đi sang cạnh sân khấu, ma 7 kêu gào đuổi theo, Kỳ Việt vừa chạy vừa giải thích: “Chìa khóa không có ở chỗ tôi mà!”
Chìa khóa thật sự không nằm trong tay anh ta.“Hoài Nam còn chưa vào mà.”
Bạch Mộc Trạch chạy tới cửa, dùng chìa khóa trong tay mở cửa ra, “Đi thôi.”Mạc Hoài Nam ném một cái ghế vào ma 7, suýt chút đã trúng người nó, ma 7 lập tức giận dữ hơn, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Kỳ Việt nhân lúc đó chạy tới cửa, kéo Tần Thư Nguyệt đi vào.
Tần Thư Nguyệt chặn cửa: “Không được, A Việt vẫn chưa tới, không ai được đi hết.”
Viên Hàm Sương túm tóc kéo cô ta ra sau, “Tránh ra, bà đây không có rảnh mà chờ chết với mấy người.”
Tần Thư Nguyệt nén đau nhìn Bạch Mộc Trạch chằm chằm: “Nếu A Việt có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”4 hàng đèn lồng từ từ tắt ngúm, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào ngay giữa sân khấu.Tần Thư Nguyệt nén đau nhìn Bạch Mộc Trạch chằm chằm: “Nếu A Việt có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Bạch Mộc Trạch lạnh lùng: “Yên tâm, NPC không làm tổn thương tới con người.”“Truyền đạo cụ trong mật thất này có bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ các người không tính qua hay sao? Lỡ như đạo cụ bị rơi mất không tìm lại được, hoặc bị NPC nhặt lại thì hậu quả sẽ là gì hả? Tất cả sẽ bị nhốt ở đây, các người vẫn nghĩ đây là mật thất bình thường hay sao?” Bạch Mộc Trạch liên tục hỏi khiến người khác á khẩu không đáp lại được.
Viên Hàm Sương đã đẩy Tần Thư Nguyệt sang một bên rồi bước vào trong, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng chạy theo. Tần Thư Nguyệt lo tới sắp khóc, “A Việt, nhanh lên.”
Mạc Hoài Nam ném một cái ghế vào ma 7, suýt chút đã trúng người nó, ma 7 lập tức giận dữ hơn, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Kỳ Việt nhân lúc đó chạy tới cửa, kéo Tần Thư Nguyệt đi vào.
“Hoài Nam còn chưa vào mà.”Tần Thư Nguyệt tức giận mắng Bạch Mộc Trạch: “Nếu không phải do anh thì chúng tôi sẽ không gặp phải chuyện như thế, vừa nãy tôi đã thấy hết rồi, anh ném cho A Việt một miếng gỗ, sao anh lại xấu tính thế hả, mọi người chết hết thì anh vui lắm đúng không?”
“Không kịp để quan tâm anh ta đâu.”
“Không được, Hoài Nam là bạn chúng ta mà, hơn nữa anh ấy vì giúp anh nên mới…”
“Thư Nguyệt! Hoài Nam không sao đâu.”“Đợi đã.” Kỳ Việt thả thành ghế ra, bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi thấy hay là thế này đi, anh vịn ghế, còn tôi sẽ xuống dưới hỗ trợ. Tôi đoán hẳn là NPC sẽ đuổi theo người lấy chìa khóa, thể lực của tôi tốt hơn anh một chút, như thế sẽ an toàn hơn, anh nghĩ sao?”Cửa vào hậu trường ở bên phải sân khấu, cửa đã khóa lại, cần có chìa khóa mới mở ra được.
Đang nói, Mạc Hoài Nam đã chen tay vào, “Cô ta đang bay tới đây.”“Ừm… Lớn gan ấy.”Thẩm Kha vừa cười vừa nói: “Trước đây thế nào thì tôi không biết, nhưng từ khi tôi quen Đại Bạch tới giờ cậu ấy luôn như thế, cậu ấy không thích nói chuyện mà chỉ thích đọc sách, làm bài tập, sau này tôi mới phát hiện tên mọt sách này thích mạo hiểm, nhảy cầu, nhảy dù… các loại trò chơi kích thích, hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của cậu ấy, quen biết cậu ấy nhiều năm như thế, tôi thật sự không biết cậu ấy sợ thứ gì nữa, tên này nào chỉ lớn gan thôi, căn bản là lòng dạ sắt đá đấy.”
Kỳ Việt kéo Tần Thư Nguyệt né đi, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đã quay lại, mỗi người cầm một cái ghế dài để chặn cửa lại.
Ma 7 dùng sức đập vào cửa gỗ, một lúc lâu sau mới chịu thôi.
Thẩm Kha thở hổn hển: “Đại Bạch à, thứ này còn đáng sợ hơn cả búp bê giấy nữa.”
Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam ngã dưới đất dậy, nhìn tay áo bị cào nát của anh ta rồi hỏi: “Anh làm gì với NPC vậy, sao cô ta lại tấn công anh?”“Ngọc Kiều nương sẽ không xuất hiện vô cớ đâu, chắc hẳn chìa khóa ở trên người cô ta đấy.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn xoay người đi về phía sân khấu, đụng phải Viên Hàm Sương đang run rẩy bên dưới mới chợt nhớ ra là trong nhóm có cô ta.
Mạc Hoài Nam vẫn đang hoảng loạn: “Tôi đâu có làm gì.”
Kỳ Việt tỉnh táo lại, quan tâm hỏi anh ta: “Hoài Nam, anh không sao chứ?”
Mạc Hoài Nam lắc đầu: “Không sao, cánh tay chỉ bị xước một chút thôi, không thành vấn đề.”
Tần Thư Nguyệt tức giận mắng Bạch Mộc Trạch: “Nếu không phải do anh thì chúng tôi sẽ không gặp phải chuyện như thế, vừa nãy tôi đã thấy hết rồi, anh ném cho A Việt một miếng gỗ, sao anh lại xấu tính thế hả, mọi người chết hết thì anh vui lắm đúng không?”
Kỳ Việt chờ Tần Thư Nguyệt nói xong mới qua loa kéo cô ta ra, “Được rồi Thư Nguyệt, chắc anh Bạch ném nhầm thôi, giờ mọi người đã an toàn hết rồi mà.”Ma 7 đã rơi ra khỏi dây gai, cái cổ mềm như không xương không thể chịu nổi sức nặng của cái đầu nên nghiêng sang một bên, cứ như thế mà lao về phía họ.“Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn học cấp 3, bạn thân nhất đấy.”
Bạch Mộc Trạch vẫn hỏi Mạc Hoài Nam: “Anh nghĩ kỹ lại đi, vừa rồi đã làm gì NPC rồi?”
“Tôi… chỉ ném một cái ghế vào cô ta thôi, nhưng không có trúng mà.”Cũng lạ thật đấy, Viên Hàm Sương lại chủ động đi tìm manh mối.
“Nhưng anh đã khiến cô ta thấy nguy hiểm, vì thế NPC mới tấn công anh, các người đã qua 2 mật thất rồi, chẳng lẽ không biết NPC sẽ không làm con người bị thương à?” Những lời của Bạch Mộc Trạch rất sắc bén, Mạc Hoài Nam giật mình nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn.Ma 7 đã đi tới, Kỳ Việt ném miếng gỗ trong tay đi rồi vội chạy mất. Anh ta chạy băng qua hành lang để đi sang cạnh sân khấu, ma 7 kêu gào đuổi theo, Kỳ Việt vừa chạy vừa giải thích: “Chìa khóa không có ở chỗ tôi mà!”
Kỳ Việt nói: “Vậy thì không xong rồi, một khi NPC có khả năng tấn công thì sẽ rất bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta.”***
“Hừ, nhưng nói từ ngọn nguồn thì kẻ vẽ ra những chuyện này vẫn là anh mà Bạch Mộc Trạch, nếu anh ném chìa khóa cho A Việt thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như thế rồi.” Tần Thư Nguyệt càng ngày càng bất mãn với Bạch Mộc Trạch.Quả thực Mạc Hoài Nam là người cao nhất trong đám bọn họ, “Được, nhưng tôi phải leo lên ghế thì mới lấy được.”
“Truyền đạo cụ trong mật thất này có bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ các người không tính qua hay sao? Lỡ như đạo cụ bị rơi mất không tìm lại được, hoặc bị NPC nhặt lại thì hậu quả sẽ là gì hả? Tất cả sẽ bị nhốt ở đây, các người vẫn nghĩ đây là mật thất bình thường hay sao?” Bạch Mộc Trạch liên tục hỏi khiến người khác á khẩu không đáp lại được.
Kỳ Việt phản bác: “Vậy sao từ đầu không bàn với tôi?”Kỳ Việt đứng dưới sân khấu hỏi Thẩm Kha: “Anh và anh Bạch là bạn bè à, ý tôi là ở thế giới thực ấy.”Thẩm Kha thở hổn hển: “Đại Bạch à, thứ này còn đáng sợ hơn cả búp bê giấy nữa.”
“Anh muốn làm anh hùng mà, tôi cũng chẳng cần tranh giành với anh, nhưng làm ơn đừng có ngáng đường tôi.”Rõ ràng là không ai diễn tấu, thế mà lại có tiếng nhạc phát ra từ bên sân khấu.
Kỳ Việt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng ai biết tương lai ra sao đâu, đừng có nói quá nhiều, ai ngáng đường ai vẫn chưa biết được, nếu mọi người đã không thống nhất được với nhau thì cứ tự xử đi.”
Mạc Hoài Nam xoay cánh tay một chút rồi nói cảm ơn Bạch Mộc Trạch: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới hậu quả, nếu sau này NPC tấn công thì tôi sẽ cản phía trước, xem như đền bù cho anh vậy.”
“A Nam, anh không cần phải thế đâu.” Tần Thư Nguyệt không muốn để bạn mình xảy ra chuyện.
Mạc Hoài Nam an ủi ngược lại cô ta: “Cơ bắp của tôi cũng chẳng phải luyện tập vô ích đâu, yên tâm, lo được hết.”
Viên Hàm Sương đi ra từ trong bóng tối, thấy họ đứng đó bèn nói: “Mấy người bị gì vậy, cửa phòng chuẩn bị bị khóa rồi, mau đi tìm manh mối thôi.”
Cũng lạ thật đấy, Viên Hàm Sương lại chủ động đi tìm manh mối.
Cốc! Cốc! Cốc!Kỳ Việt và Thẩm Kha nghe vậy liền chạy lên sân khấu, Thẩm Kha hỏi: “Ở đâu vậy?”
4 hàng đèn lồng từ từ tắt ngúm, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào ngay giữa sân khấu.Kỳ Việt tỉnh táo lại, quan tâm hỏi anh ta: “Hoài Nam, anh không sao chứ?”
“Ê a~ Sao lại vô cớ buồn đau vì tình, làm sao em biết nước mắt tuôn rơi trong bóng đêm tĩnh mịch, Trúc quân à, người đi rồi, Kiều nương em cũng không thể sống lẻ loi được, hôm nay đây, em xin nguyện đi cùng người~” Ma 7 đã thay một bộ đồ trắng, lớp trang điểm và mái tóc trên đầu vẫn theo phong cách của Đỗ Lệ nương.Họ tất nhiên là chỉ Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha tự hiểu rằng 3 người bọn họ là người yếu nhất trong nhóm, vẫn nên cách xa chiến trường một chút để bảo đảm an toàn.Một sợi dây gai từ không trung rơi xuống, ma 7 thắt chặt sợi dây, thảm thương khóc lóc ỉ ôi. Sau đó nó nhắm mắt lại, nhón chân lên đưa đầu vào trong tròng dây.
Rõ ràng là không ai diễn tấu, thế mà lại có tiếng nhạc phát ra từ bên sân khấu.Mạc Hoài Nam vẫn đang hoảng loạn: “Tôi đâu có làm gì.”
Ma 7 đi từng bước theo nhịp trống, đi tới chùm sáng thì đứng lại.Ma 7 dùng sức đập vào cửa gỗ, một lúc lâu sau mới chịu thôi.
Thẩm Kha đã nấp vào sau lưng Bạch Mộc Trạch, “Con ma này định làm gì vậy?”Rõ ràng ma 7 cũng nghĩ như thế nên quay lại, chuyển mục tiêu sang Kỳ Việt, “Chìa khóa, chìa khóa của tao, trả lại cho tao!”Anh đổi chỗ với Kỳ Việt, giọng Mạc Hoài Nam truyền tới: “Tôi lấy được chưa?”
“Cứ xem rồi sẽ biết.”Trong bàn tay nắm chặt của ma 7, anh tìm được chìa khóa cửa, “Tìm thấy rồi.”
Một sợi dây gai từ không trung rơi xuống, ma 7 thắt chặt sợi dây, thảm thương khóc lóc ỉ ôi. Sau đó nó nhắm mắt lại, nhón chân lên đưa đầu vào trong tròng dây.Kỳ Việt thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể kéo người này về nhóm mình thì hẳn sẽ lập được chiến công to đấy.Trong mắt Kỳ Việt hơi dao động, “Giờ cô ta đang tái diễn lại cảnh tượng hôm Ngọc Kiều nương bỏ mình, nếu không có gì bất ngờ thì cô ta chính là Ngọc Kiều nương.”
Tần Thư Nguyệt nắm tay áo Kỳ Việt nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.Ma 7 bị treo cách mặt đất khá cao, phải đạp lên ghế mới lên tới được, chuyện này thì không thành vấn đề, cái chính là lấy chìa khóa từ tay con ma kìa, lỡ như đụng tới nó thì ghê lắm.
Ma 7 treo trên không, gương mặt rất dữ tợn, cơ thể đung đưa qua lại.Mạc Hoài Nam thở phào một hơi, lấy hết dũng khí lấy chìa khóa trong tay ma 7. Ma 7 nắm rất chặt, Mạc Hoài Nam phải nghiến răng dùng sức kéo một cái mới lấy được chìa khóa ra.Mạc Hoài Nam giơ chân leo lên, thấy có thể chịu được lực bèn đứng cả 2 chân lên ghế, tầm mắt vừa đúng tới tay của ma 7, “Tôi lấy nhé.”
“Hoa đán này là Ngọc Kiều nương đúng không?” Tần Thư Nguyệt hỏi.Bạch Mộc Trạch vẫn hỏi Mạc Hoài Nam: “Anh nghĩ kỹ lại đi, vừa rồi đã làm gì NPC rồi?”
Trong mắt Kỳ Việt hơi dao động, “Giờ cô ta đang tái diễn lại cảnh tượng hôm Ngọc Kiều nương bỏ mình, nếu không có gì bất ngờ thì cô ta chính là Ngọc Kiều nương.”Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu lòng dạ hèn mọn của anh ta, nhưng thế cũng tốt, “Tôi không có ý kiến gì hết.”
“Vậy là chúng ta đang nhìn thấy hồn ma của Ngọc Kiều nương rồi.” Thẩm Kha nói.Bạch Mộc Trạch nói: “Được rồi.”
Bạch Mộc Trạch hơi đau đầu, sao cứ cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, “Tạm thời hãy xem cô ta là Ngọc Kiều nương đi, chúng ta tới hậu trường tìm Mãn Xuân trước đã.”“Tôi… chỉ ném một cái ghế vào cô ta thôi, nhưng không có trúng mà.”“Mau chạy đi!” Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam xuống, không thèm để ý có bẩn hay không, anh cũng vịn vào sân khấu rồi nhảy xuống dưới.“Hoa đán này là Ngọc Kiều nương đúng không?” Tần Thư Nguyệt hỏi.
Cửa vào hậu trường ở bên phải sân khấu, cửa đã khóa lại, cần có chìa khóa mới mở ra được.
“Ngọc Kiều nương sẽ không xuất hiện vô cớ đâu, chắc hẳn chìa khóa ở trên người cô ta đấy.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn xoay người đi về phía sân khấu, đụng phải Viên Hàm Sương đang run rẩy bên dưới mới chợt nhớ ra là trong nhóm có cô ta.“Đại Bạch, chúng tôi tới cửa rồi.”
Bạch Mộc Trạch chỉ liếc cô ta một cái rồi im lặng đi tới kiểm tra kỹ càng Ngọc Kiều nương đang treo mình trên sân khấu.Cốc! Cốc! Cốc!“A Nam, anh không cần phải thế đâu.” Tần Thư Nguyệt không muốn để bạn mình xảy ra chuyện.Kỳ Việt nói: “Vậy thì không xong rồi, một khi NPC có khả năng tấn công thì sẽ rất bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta.”
Kỳ Việt đứng dưới sân khấu hỏi Thẩm Kha: “Anh và anh Bạch là bạn bè à, ý tôi là ở thế giới thực ấy.”Mạc Hoài Nam xoay cánh tay một chút rồi nói cảm ơn Bạch Mộc Trạch: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới hậu quả, nếu sau này NPC tấn công thì tôi sẽ cản phía trước, xem như đền bù cho anh vậy.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn học cấp 3, bạn thân nhất đấy.”Đang nói, Mạc Hoài Nam đã chen tay vào, “Cô ta đang bay tới đây.”
“Vậy trước đây anh Bạch là như thế luôn à?”Kỳ Việt đụng tới thứ trên đất, chửi: “Khốn nạn.”Bạch Mộc Trạch chỉ vào bàn tay trên cao nói: “Trong tay cô ta.”Khó đấy…
“Anh nói chuyện gì?”Kỳ Việt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng ai biết tương lai ra sao đâu, đừng có nói quá nhiều, ai ngáng đường ai vẫn chưa biết được, nếu mọi người đã không thống nhất được với nhau thì cứ tự xử đi.”
“Ừm… Lớn gan ấy.”“Không kịp để quan tâm anh ta đâu.”
Thẩm Kha vừa cười vừa nói: “Trước đây thế nào thì tôi không biết, nhưng từ khi tôi quen Đại Bạch tới giờ cậu ấy luôn như thế, cậu ấy không thích nói chuyện mà chỉ thích đọc sách, làm bài tập, sau này tôi mới phát hiện tên mọt sách này thích mạo hiểm, nhảy cầu, nhảy dù… các loại trò chơi kích thích, hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của cậu ấy, quen biết cậu ấy nhiều năm như thế, tôi thật sự không biết cậu ấy sợ thứ gì nữa, tên này nào chỉ lớn gan thôi, căn bản là lòng dạ sắt đá đấy.”Viên Hàm Sương đi ra từ trong bóng tối, thấy họ đứng đó bèn nói: “Mấy người bị gì vậy, cửa phòng chuẩn bị bị khóa rồi, mau đi tìm manh mối thôi.”Tần Thư Nguyệt nắm tay áo Kỳ Việt nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Kỳ Việt thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể kéo người này về nhóm mình thì hẳn sẽ lập được chiến công to đấy.“Ê a~ Sao lại vô cớ buồn đau vì tình, làm sao em biết nước mắt tuôn rơi trong bóng đêm tĩnh mịch, Trúc quân à, người đi rồi, Kiều nương em cũng không thể sống lẻ loi được, hôm nay đây, em xin nguyện đi cùng người~” Ma 7 đã thay một bộ đồ trắng, lớp trang điểm và mái tóc trên đầu vẫn theo phong cách của Đỗ Lệ nương.Kỳ Việt phản bác: “Vậy sao từ đầu không bàn với tôi?”
***Bạch Mộc Trạch lạnh lùng: “Yên tâm, NPC không làm tổn thương tới con người.”Dựa theo bản vẽ bố cục, cuối cùng cũng dựng xong.
Bạch Mộc Trạch không biết họ ở dưới nói gì, anh chỉ dồn hết tâm trí vào ma 7.“Vậy là chúng ta đang nhìn thấy hồn ma của Ngọc Kiều nương rồi.” Thẩm Kha nói.
Trong bàn tay nắm chặt của ma 7, anh tìm được chìa khóa cửa, “Tìm thấy rồi.”Chìa khóa thật sự không nằm trong tay anh ta.“Hoài Nam, chìa khoá!” Thấy ma 7 đuổi theo, Kỳ Việt hét lớn.
Kỳ Việt và Thẩm Kha nghe vậy liền chạy lên sân khấu, Thẩm Kha hỏi: “Ở đâu vậy?”Viên Hàm Sương túm tóc kéo cô ta ra sau, “Tránh ra, bà đây không có rảnh mà chờ chết với mấy người.”
Bạch Mộc Trạch chỉ vào bàn tay trên cao nói: “Trong tay cô ta.”
Khó đấy…“Hừ, nhưng nói từ ngọn nguồn thì kẻ vẽ ra những chuyện này vẫn là anh mà Bạch Mộc Trạch, nếu anh ném chìa khóa cho A Việt thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như thế rồi.” Tần Thư Nguyệt càng ngày càng bất mãn với Bạch Mộc Trạch.
Ma 7 bị treo cách mặt đất khá cao, phải đạp lên ghế mới lên tới được, chuyện này thì không thành vấn đề, cái chính là lấy chìa khóa từ tay con ma kìa, lỡ như đụng tới nó thì ghê lắm.Thẩm Kha đã nấp vào sau lưng Bạch Mộc Trạch, “Con ma này định làm gì vậy?”Kỳ Việt chờ Tần Thư Nguyệt nói xong mới qua loa kéo cô ta ra, “Được rồi Thư Nguyệt, chắc anh Bạch ném nhầm thôi, giờ mọi người đã an toàn hết rồi mà.”
“Các người ai làm đây?” Bạch Mộc Trạch nói thế tức là không muốn làm rồi.
Kỳ Việt bình tĩnh lùi về sau 2 bước, gọi Mạc Hoài Nam tới, “Hoài Nam, anh khá cao, hay là anh tới lấy đi có được không?”Kỳ Việt bình tĩnh lùi về sau 2 bước, gọi Mạc Hoài Nam tới, “Hoài Nam, anh khá cao, hay là anh tới lấy đi có được không?”
Quả thực Mạc Hoài Nam là người cao nhất trong đám bọn họ, “Được, nhưng tôi phải leo lên ghế thì mới lấy được.”“Anh nói chuyện gì?”
“Chuyện này thì đơn giản.” Kỳ Việt dời cái ghế lúc nãy dùng để bày trí sân khấu tới, vịn vào thành ghế, “Leo lên cái này đi.”Bạch Mộc Trạch không biết họ ở dưới nói gì, anh chỉ dồn hết tâm trí vào ma 7.
Mạc Hoài Nam giơ chân leo lên, thấy có thể chịu được lực bèn đứng cả 2 chân lên ghế, tầm mắt vừa đúng tới tay của ma 7, “Tôi lấy nhé.”Mạc Hoài Nam an ủi ngược lại cô ta: “Cơ bắp của tôi cũng chẳng phải luyện tập vô ích đâu, yên tâm, lo được hết.”
“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch cản anh ta lại, nói với Thẩm Kha: “Cậu dẫn họ đi tới cạnh cửa chờ đi.”Bạch Mộc Trạch nói với Mạc Hoài Nam: “Có thể lấy rồi.”
Họ tất nhiên là chỉ Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha tự hiểu rằng 3 người bọn họ là người yếu nhất trong nhóm, vẫn nên cách xa chiến trường một chút để bảo đảm an toàn.
“Đại Bạch, chúng tôi tới cửa rồi.”Bạch Mộc Trạch hơi đau đầu, sao cứ cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, “Tạm thời hãy xem cô ta là Ngọc Kiều nương đi, chúng ta tới hậu trường tìm Mãn Xuân trước đã.”
Bạch Mộc Trạch nói với Mạc Hoài Nam: “Có thể lấy rồi.”
“Đợi đã.” Kỳ Việt thả thành ghế ra, bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi thấy hay là thế này đi, anh vịn ghế, còn tôi sẽ xuống dưới hỗ trợ. Tôi đoán hẳn là NPC sẽ đuổi theo người lấy chìa khóa, thể lực của tôi tốt hơn anh một chút, như thế sẽ an toàn hơn, anh nghĩ sao?”
Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu lòng dạ hèn mọn của anh ta, nhưng thế cũng tốt, “Tôi không có ý kiến gì hết.”Ma 7 treo trên không, gương mặt rất dữ tợn, cơ thể đung đưa qua lại.
Anh đổi chỗ với Kỳ Việt, giọng Mạc Hoài Nam truyền tới: “Tôi lấy được chưa?”“Vậy trước đây anh Bạch là như thế luôn à?”
Bạch Mộc Trạch nói: “Được rồi.”“Nhưng anh đã khiến cô ta thấy nguy hiểm, vì thế NPC mới tấn công anh, các người đã qua 2 mật thất rồi, chẳng lẽ không biết NPC sẽ không làm con người bị thương à?” Những lời của Bạch Mộc Trạch rất sắc bén, Mạc Hoài Nam giật mình nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn.“Chuyện này thì đơn giản.” Kỳ Việt dời cái ghế lúc nãy dùng để bày trí sân khấu tới, vịn vào thành ghế, “Leo lên cái này đi.”
Mạc Hoài Nam thở phào một hơi, lấy hết dũng khí lấy chìa khóa trong tay ma 7. Ma 7 nắm rất chặt, Mạc Hoài Nam phải nghiến răng dùng sức kéo một cái mới lấy được chìa khóa ra.Bạch Mộc Trạch chạy tới cửa, dùng chìa khóa trong tay mở cửa ra, “Đi thôi.”
Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rời khỏi bàn tay, ma 7 mở mắt ra, lớn tiếng gào thét, “Trả lại cho tao, trả lại cho tao!”Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rời khỏi bàn tay, ma 7 mở mắt ra, lớn tiếng gào thét, “Trả lại cho tao, trả lại cho tao!”
“Mau chạy đi!” Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam xuống, không thèm để ý có bẩn hay không, anh cũng vịn vào sân khấu rồi nhảy xuống dưới.
Ma 7 đã rơi ra khỏi dây gai, cái cổ mềm như không xương không thể chịu nổi sức nặng của cái đầu nên nghiêng sang một bên, cứ như thế mà lao về phía họ.
“Hoài Nam, chìa khoá!” Thấy ma 7 đuổi theo, Kỳ Việt hét lớn.“Không được, Hoài Nam là bạn chúng ta mà, hơn nữa anh ấy vì giúp anh nên mới…”
Mạc Hoài Nam vừa định ném chìa khóa cho Kỳ Việt thì đã bị Bạch Mộc Trạch giành trước, “Nhận lấy!” Anh ném thứ gì đó tới bên chân Kỳ Việt, Kỳ Việt tưởng đó là chìa khóa nên lập tức cúi xuống nhặt.
Rõ ràng ma 7 cũng nghĩ như thế nên quay lại, chuyển mục tiêu sang Kỳ Việt, “Chìa khóa, chìa khóa của tao, trả lại cho tao!”Viên Hàm Sương đã đẩy Tần Thư Nguyệt sang một bên rồi bước vào trong, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng chạy theo. Tần Thư Nguyệt lo tới sắp khóc, “A Việt, nhanh lên.”
Kỳ Việt đụng tới thứ trên đất, chửi: “Khốn nạn.”
Ma 7 đã đi tới, Kỳ Việt ném miếng gỗ trong tay đi rồi vội chạy mất. Anh ta chạy băng qua hành lang để đi sang cạnh sân khấu, ma 7 kêu gào đuổi theo, Kỳ Việt vừa chạy vừa giải thích: “Chìa khóa không có ở chỗ tôi mà!”
Chìa khóa thật sự không nằm trong tay anh ta.“Hoài Nam còn chưa vào mà.”
Bạch Mộc Trạch chạy tới cửa, dùng chìa khóa trong tay mở cửa ra, “Đi thôi.”Mạc Hoài Nam ném một cái ghế vào ma 7, suýt chút đã trúng người nó, ma 7 lập tức giận dữ hơn, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Kỳ Việt nhân lúc đó chạy tới cửa, kéo Tần Thư Nguyệt đi vào.
Tần Thư Nguyệt chặn cửa: “Không được, A Việt vẫn chưa tới, không ai được đi hết.”
Viên Hàm Sương túm tóc kéo cô ta ra sau, “Tránh ra, bà đây không có rảnh mà chờ chết với mấy người.”
Tần Thư Nguyệt nén đau nhìn Bạch Mộc Trạch chằm chằm: “Nếu A Việt có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”4 hàng đèn lồng từ từ tắt ngúm, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào ngay giữa sân khấu.Tần Thư Nguyệt nén đau nhìn Bạch Mộc Trạch chằm chằm: “Nếu A Việt có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Bạch Mộc Trạch lạnh lùng: “Yên tâm, NPC không làm tổn thương tới con người.”“Truyền đạo cụ trong mật thất này có bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ các người không tính qua hay sao? Lỡ như đạo cụ bị rơi mất không tìm lại được, hoặc bị NPC nhặt lại thì hậu quả sẽ là gì hả? Tất cả sẽ bị nhốt ở đây, các người vẫn nghĩ đây là mật thất bình thường hay sao?” Bạch Mộc Trạch liên tục hỏi khiến người khác á khẩu không đáp lại được.
Viên Hàm Sương đã đẩy Tần Thư Nguyệt sang một bên rồi bước vào trong, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng chạy theo. Tần Thư Nguyệt lo tới sắp khóc, “A Việt, nhanh lên.”
Mạc Hoài Nam ném một cái ghế vào ma 7, suýt chút đã trúng người nó, ma 7 lập tức giận dữ hơn, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Kỳ Việt nhân lúc đó chạy tới cửa, kéo Tần Thư Nguyệt đi vào.
“Hoài Nam còn chưa vào mà.”Tần Thư Nguyệt tức giận mắng Bạch Mộc Trạch: “Nếu không phải do anh thì chúng tôi sẽ không gặp phải chuyện như thế, vừa nãy tôi đã thấy hết rồi, anh ném cho A Việt một miếng gỗ, sao anh lại xấu tính thế hả, mọi người chết hết thì anh vui lắm đúng không?”
“Không kịp để quan tâm anh ta đâu.”
“Không được, Hoài Nam là bạn chúng ta mà, hơn nữa anh ấy vì giúp anh nên mới…”
“Thư Nguyệt! Hoài Nam không sao đâu.”“Đợi đã.” Kỳ Việt thả thành ghế ra, bàn bạc với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi thấy hay là thế này đi, anh vịn ghế, còn tôi sẽ xuống dưới hỗ trợ. Tôi đoán hẳn là NPC sẽ đuổi theo người lấy chìa khóa, thể lực của tôi tốt hơn anh một chút, như thế sẽ an toàn hơn, anh nghĩ sao?”Cửa vào hậu trường ở bên phải sân khấu, cửa đã khóa lại, cần có chìa khóa mới mở ra được.
Đang nói, Mạc Hoài Nam đã chen tay vào, “Cô ta đang bay tới đây.”“Ừm… Lớn gan ấy.”Thẩm Kha vừa cười vừa nói: “Trước đây thế nào thì tôi không biết, nhưng từ khi tôi quen Đại Bạch tới giờ cậu ấy luôn như thế, cậu ấy không thích nói chuyện mà chỉ thích đọc sách, làm bài tập, sau này tôi mới phát hiện tên mọt sách này thích mạo hiểm, nhảy cầu, nhảy dù… các loại trò chơi kích thích, hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của cậu ấy, quen biết cậu ấy nhiều năm như thế, tôi thật sự không biết cậu ấy sợ thứ gì nữa, tên này nào chỉ lớn gan thôi, căn bản là lòng dạ sắt đá đấy.”
Kỳ Việt kéo Tần Thư Nguyệt né đi, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đã quay lại, mỗi người cầm một cái ghế dài để chặn cửa lại.
Ma 7 dùng sức đập vào cửa gỗ, một lúc lâu sau mới chịu thôi.
Thẩm Kha thở hổn hển: “Đại Bạch à, thứ này còn đáng sợ hơn cả búp bê giấy nữa.”
Bạch Mộc Trạch đỡ Mạc Hoài Nam ngã dưới đất dậy, nhìn tay áo bị cào nát của anh ta rồi hỏi: “Anh làm gì với NPC vậy, sao cô ta lại tấn công anh?”“Ngọc Kiều nương sẽ không xuất hiện vô cớ đâu, chắc hẳn chìa khóa ở trên người cô ta đấy.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn xoay người đi về phía sân khấu, đụng phải Viên Hàm Sương đang run rẩy bên dưới mới chợt nhớ ra là trong nhóm có cô ta.
Mạc Hoài Nam vẫn đang hoảng loạn: “Tôi đâu có làm gì.”
Kỳ Việt tỉnh táo lại, quan tâm hỏi anh ta: “Hoài Nam, anh không sao chứ?”
Mạc Hoài Nam lắc đầu: “Không sao, cánh tay chỉ bị xước một chút thôi, không thành vấn đề.”
Tần Thư Nguyệt tức giận mắng Bạch Mộc Trạch: “Nếu không phải do anh thì chúng tôi sẽ không gặp phải chuyện như thế, vừa nãy tôi đã thấy hết rồi, anh ném cho A Việt một miếng gỗ, sao anh lại xấu tính thế hả, mọi người chết hết thì anh vui lắm đúng không?”
Kỳ Việt chờ Tần Thư Nguyệt nói xong mới qua loa kéo cô ta ra, “Được rồi Thư Nguyệt, chắc anh Bạch ném nhầm thôi, giờ mọi người đã an toàn hết rồi mà.”Ma 7 đã rơi ra khỏi dây gai, cái cổ mềm như không xương không thể chịu nổi sức nặng của cái đầu nên nghiêng sang một bên, cứ như thế mà lao về phía họ.“Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn học cấp 3, bạn thân nhất đấy.”
Bạch Mộc Trạch vẫn hỏi Mạc Hoài Nam: “Anh nghĩ kỹ lại đi, vừa rồi đã làm gì NPC rồi?”
“Tôi… chỉ ném một cái ghế vào cô ta thôi, nhưng không có trúng mà.”Cũng lạ thật đấy, Viên Hàm Sương lại chủ động đi tìm manh mối.
“Nhưng anh đã khiến cô ta thấy nguy hiểm, vì thế NPC mới tấn công anh, các người đã qua 2 mật thất rồi, chẳng lẽ không biết NPC sẽ không làm con người bị thương à?” Những lời của Bạch Mộc Trạch rất sắc bén, Mạc Hoài Nam giật mình nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn.Ma 7 đã đi tới, Kỳ Việt ném miếng gỗ trong tay đi rồi vội chạy mất. Anh ta chạy băng qua hành lang để đi sang cạnh sân khấu, ma 7 kêu gào đuổi theo, Kỳ Việt vừa chạy vừa giải thích: “Chìa khóa không có ở chỗ tôi mà!”
Kỳ Việt nói: “Vậy thì không xong rồi, một khi NPC có khả năng tấn công thì sẽ rất bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta.”***
“Hừ, nhưng nói từ ngọn nguồn thì kẻ vẽ ra những chuyện này vẫn là anh mà Bạch Mộc Trạch, nếu anh ném chìa khóa cho A Việt thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như thế rồi.” Tần Thư Nguyệt càng ngày càng bất mãn với Bạch Mộc Trạch.Quả thực Mạc Hoài Nam là người cao nhất trong đám bọn họ, “Được, nhưng tôi phải leo lên ghế thì mới lấy được.”
“Truyền đạo cụ trong mật thất này có bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ các người không tính qua hay sao? Lỡ như đạo cụ bị rơi mất không tìm lại được, hoặc bị NPC nhặt lại thì hậu quả sẽ là gì hả? Tất cả sẽ bị nhốt ở đây, các người vẫn nghĩ đây là mật thất bình thường hay sao?” Bạch Mộc Trạch liên tục hỏi khiến người khác á khẩu không đáp lại được.
Kỳ Việt phản bác: “Vậy sao từ đầu không bàn với tôi?”Kỳ Việt đứng dưới sân khấu hỏi Thẩm Kha: “Anh và anh Bạch là bạn bè à, ý tôi là ở thế giới thực ấy.”Thẩm Kha thở hổn hển: “Đại Bạch à, thứ này còn đáng sợ hơn cả búp bê giấy nữa.”
“Anh muốn làm anh hùng mà, tôi cũng chẳng cần tranh giành với anh, nhưng làm ơn đừng có ngáng đường tôi.”Rõ ràng là không ai diễn tấu, thế mà lại có tiếng nhạc phát ra từ bên sân khấu.
Kỳ Việt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng ai biết tương lai ra sao đâu, đừng có nói quá nhiều, ai ngáng đường ai vẫn chưa biết được, nếu mọi người đã không thống nhất được với nhau thì cứ tự xử đi.”
Mạc Hoài Nam xoay cánh tay một chút rồi nói cảm ơn Bạch Mộc Trạch: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới hậu quả, nếu sau này NPC tấn công thì tôi sẽ cản phía trước, xem như đền bù cho anh vậy.”
“A Nam, anh không cần phải thế đâu.” Tần Thư Nguyệt không muốn để bạn mình xảy ra chuyện.
Mạc Hoài Nam an ủi ngược lại cô ta: “Cơ bắp của tôi cũng chẳng phải luyện tập vô ích đâu, yên tâm, lo được hết.”
Viên Hàm Sương đi ra từ trong bóng tối, thấy họ đứng đó bèn nói: “Mấy người bị gì vậy, cửa phòng chuẩn bị bị khóa rồi, mau đi tìm manh mối thôi.”
Cũng lạ thật đấy, Viên Hàm Sương lại chủ động đi tìm manh mối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook