Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
-
Chương 2
Nhân viên nữ rời khỏi bằng cửa chính, khóa mật thất từ bên ngoài. Bạch Mộc Trạch đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Ở đây tạm thời là an toàn, Viên Hàm Sương nhát gan cũng chủ động đi theo sau Bạch Mộc Trạch tìm manh mối, tất nhiên là vẫn bị chê. “Tôi tìm bên này, cô đi chỗ khác tìm đi, tìm cùng một chỗ sẽ không hiệu quả.”***Nhân viên nữ rời khỏi bằng cửa chính, khóa mật thất từ bên ngoài. Bạch Mộc Trạch đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Viên Hàm Sương nản chí đi ra, Thẩm Kha giải thích thay bạn thân mình: “Cô em đừng để ý nhé, lúc làm việc Đại Bạch hơi nghiêm túc, nhất là lúc chơi mật thất, cậu ấy hoàn toàn nhập tâm vào.”“A a a a!” Viên Hàm Sương là người đầu tiên bị dọa hét toáng lên, sau đó kêu đau: “Ối!”Bạch Mộc Trạch vừa tìm manh mối vừa nói: “Vừa nãy có ma nữ ăn cơm hộp ở đây.”Hóa ra căn mật thất mà Nguyên Tinh Thần vào là mật thất số 1, cũng là nhà thương điên mà Bạch Mộc Trạch đang chơi.
Viên Hàm Sương mỉm cười vuốt làn tóc xoăn, mùi nước hoa từ cổ tay xộc vào mũi Thẩm Kha, thật lòng mà nói, cô em này rất xinh đẹp, tiếc là Bạch Mộc Trạch chỉ để ý tới mật thất mà thôi.(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.Bụng đang réo inh ỏi, thật sự rất đói. Cô mở nắp hộp cơm ra, món ăn hôm nay không tồi, có đùi gà kho mà cô thích. Nguyên Tinh Thần cầm đũa lùa vài miếng cơm, vừa gắp đùi gà định bỏ vào miệng thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Xoảng một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải xong ổ khóa bên dưới hàng rào sắt.Là một NPC ma chuyên nghiệp, Nguyên Tinh Thần bắt đầu phát huy tại chỗ. Cô buông hộp cơm xuống, đập mạnh lên bàn, hung hãn nói: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, hay là ăn anh đi a a a a!” Sau đó cô vén váy định nhào tới trước cửa.
Ở cửa sổ có manh mối để vào một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch giải câu đố một cách dễ dàng.“Ừm, vậy là được rồi.” Mạnh Vũ mỉm cười với Tần Nhiễm nhưng ánh mắt lại lướt qua chỗ ghế sô pha.
Viên Hàm Sương tò mò hỏi: “Này, cứ nghe mọi người gọi anh ấy là giáo sư Bạch, anh ấy làm nghề gì vậy, thông minh quá chừng.”Bạch Mộc Trạch thản nhiên đi về phía trước, mò mẫm trong hành lang tối tăm. Bỗng đèn trong phòng khám lóe lên, một khuôn mặt kinh hoàng áp sát vào giữa cánh cửa kính.“Đừng động đậy, tôi bảo Tiểu Mễ qua.”
Thẩm Kha nói: “Đại Bạch là giáo sư ở Viện nghiên cứu Sinh vật, nhìn không ra đúng không.”
Trong ấn tượng của phần đông mọi người, giáo sư đều là những tên đầu trọc, mập mạp, ông già đầu 5, còn trẻ tuổi đẹp trai như Bạch Mộc Trạch thì đúng là lần đầu mới gặp, Viên Hàm Sương lại càng để ý tới anh hơn.“À Tinh Thần, cơm hộp trong ngăn tủ đó, hôm nay mật thất số 2 không có ai, em ăn xong thì vào nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương đi ra khỏi phòng trước.
Sau khi mở cửa đi vào trong bệnh viện, ánh đèn phòng phát số cũng vụt tắt.Tiểu Mễ mở video giám sát mật thất số 2 ra, quả thực bên trong chẳng có ai hết. Trong lòng Nguyên Tinh Thần lộp bộp một tiếng, không thể nào, chẳng lẽ đóng vai ma mà đụng phải ma thật à? Lông tơ của cô dựng lên hết, hộp cơm trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
Bạch Mộc Trạch thản nhiên đi về phía trước, mò mẫm trong hành lang tối tăm. Bỗng đèn trong phòng khám lóe lên, một khuôn mặt kinh hoàng áp sát vào giữa cánh cửa kính.“Hu hu hu, tớ trật chân rồi.”Bạch Mộc Trạch ở cửa cũng bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng NPC ăn cơm hộp trong mật thất, trải nghiệm hôm nay đúng là nát bấy rồi.
“A a a a!” Viên Hàm Sương là người đầu tiên bị dọa hét toáng lên, sau đó kêu đau: “Ối!”Trong phòng vẫn còn mùi thơm đùi gà kho, Bạch Mộc Trạch bịt mũi cầm lấy ngọn nến của ma nữ trên bàn trà.“Tôi làm 3 nhiệm vụ, 2 người các cô ra ngoài đi.” Bạch Mộc Trạch không muốn tốn thời gian nữa, chỉ muốn những người cản trở nhanh chóng đi ra ngoài đi, đừng làm chậm tiến độ của anh.
Tần Nhiễm vội hỏi: “Sương Sương, sao vậy?”Viên Hàm Sương không vui nói: “Đau chân chưa đủ nặng à, cô còn định cho tôi bị thương ở đâu nữa? Chẳng hiểu mấy người thiết kế mật thất kiểu gì nữa, nếu tôi có chuyện gì thì tiền chữa mấy người phải trả đấy.”Cô cầm cơm hộp đi tới sảnh trước hỏi Tiểu Mễ: “Chị Tiểu Mễ, chẳng phải chị bảo mật thất số 2 không có ai sao?”
“Hu hu hu, tớ trật chân rồi.”“Chẳng phải vì người ta muốn đẹp sao.” Viên Hàm Sương vẫn rất tủi thân.Viên Hàm Sương tò mò hỏi: “Này, cứ nghe mọi người gọi anh ấy là giáo sư Bạch, anh ấy làm nghề gì vậy, thông minh quá chừng.”Tần Nhiễm áy náy nói: “Vậy nhờ anh nhé giáo sư Bạch, đi thôi Sương Sương.”
Mọi người đều cạn lời.Xoảng một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải xong ổ khóa bên dưới hàng rào sắt.
Bạch Mộc Trạch lấy bộ đàm ra nói với chủ cửa hàng: “A lô, chỗ chúng tôi có người đau chân, có thể phiền các người cử người tới để đỡ cô ta ra ngoài không?”Vốn nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ biết sợ mà chạy trốn, ai ngờ anh chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa, rất bình tĩnh nhìn Nguyên Tinh Thần đang xấu hổ biểu diễn.Sau khi mở cửa đi vào trong bệnh viện, ánh đèn phòng phát số cũng vụt tắt.(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.
Bộ đàm phát ra vài tiếng điện tử rè rè, dường như chủ cửa hàng cũng hơi cạn lời: “Mọi người chờ chút nhé, tôi sẽ gọi người tới.”Lúc này Nguyên Tinh Thần vẫn chưa biết hình phạt mà mình phải đối diện không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền.
Viên Hàm Sương ôm mắt cá chân khóc hu hu, Bạch Mộc Trạch nghe mà nhức đầu. “Chơi mật thất mà mang giày cao gót, đúng là lần đầu được diện kiến.”“Đi, em dẫn chị đi xem thử đi.”
“Chẳng phải vì người ta muốn đẹp sao.” Viên Hàm Sương vẫn rất tủi thân.
Bạch Mộc Trạch không đáp lại, chuyện ở Viện nghiên cứu gần đây đã khiến anh rất bực bội rồi, khó khăn lắm mới tới mật thất để giải tỏa áp lực một chút, vậy mà đụng phải thứ phá đám này.
NPC trong phòng khám tiến thoái lưỡng nan, ngồi xổm trên mặt đất đối thoại với phòng điều khiển chính: “Lão đại ơi, giờ tôi phải làm sao đây?”Xong rồi xong rồi! Chết mất chết mất! Đây là Waterloo* trong kiếp hành nghề của Nguyên Tinh Thần à!
“Đừng động đậy, tôi bảo Tiểu Mễ qua.”Mật thất số 2 là mật thất tìm lời giải thuần, bố trí không gian như một căn nhà cao cấp. Chủ đề này không có bố trí NPC, cốt truyện cũng khá chán, bình thường chẳng có mấy ai chơi.***
Tiểu Mễ là nhân viên nữ đã dẫn họ vào, cô ta soi đèn pin đi vào hỏi: “Ai bị thương vậy ạ?”Tần Nhiễm vội hỏi: “Sương Sương, sao vậy?”“Có chuyện gì vậy?” Nguyên Tinh Thần hỏi.
“Ở đây.” Tần Nhiễm đỡ Viên Hàm Sương dậy.Cô cầm hộp cơm, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa sau mật thất số 2. Nghĩ là không nên làm phiền tới ông chủ nên không bật đèn, cứ thế cầm một ngọn nến đặt trên bàn trà.Bạch Mộc Trạch không đáp lại, chuyện ở Viện nghiên cứu gần đây đã khiến anh rất bực bội rồi, khó khăn lắm mới tới mật thất để giải tỏa áp lực một chút, vậy mà đụng phải thứ phá đám này.
Tiểu Mễ lại hỏi: “Chỉ đau chân thôi đúng không? Còn bị thương ở đâu nữa không?”Ánh mắt Nguyên Tinh Thần dời xuống, thấy đôi giày cao gót cao 5cm của cô ta bèn cười. “Chà, chơi mật thất mà mang giày cao gót, chị gái dũng cảm thật đấy.”
Viên Hàm Sương không vui nói: “Đau chân chưa đủ nặng à, cô còn định cho tôi bị thương ở đâu nữa? Chẳng hiểu mấy người thiết kế mật thất kiểu gì nữa, nếu tôi có chuyện gì thì tiền chữa mấy người phải trả đấy.”
Bạch Mộc Trạch nhíu mày, sốt ruột nói: “Phiền cô đỡ cô ta ra ngoài trước đi.” Thực sự là rất ồn…Nguyên Tinh Thần bị dọa đến mức đánh rơi cả đùi gà, chẳng phải Tiểu Mễ nói mật thất số 2 không có ai sao! Con hàng này ở đâu ra vậy!
Trong lòng Tiểu Mễ cũng câm nín, làm ở đây lâu vậy rồi, chỉ thấy NPC bị thương chứ chưa từng thấy người chơi bị thương bao giờ. “Đi thôi, tôi dìu cô ra ngoài, vậy những người khác thì sao ạ, vẫn chơi bình thường chứ?”Ở đây tạm thời là an toàn, Viên Hàm Sương nhát gan cũng chủ động đi theo sau Bạch Mộc Trạch tìm manh mối, tất nhiên là vẫn bị chê. “Tôi tìm bên này, cô đi chỗ khác tìm đi, tìm cùng một chỗ sẽ không hiệu quả.”Trong ấn tượng của phần đông mọi người, giáo sư đều là những tên đầu trọc, mập mạp, ông già đầu 5, còn trẻ tuổi đẹp trai như Bạch Mộc Trạch thì đúng là lần đầu mới gặp, Viên Hàm Sương lại càng để ý tới anh hơn.
“Hay là để tôi ra ngoài với Sương Sương nhé.” Tần Nhiễm nói.Đã 3 giờ chiều rồi, Nguyên Tinh Thần mới bắt đầu ăn cơm trưa. 4 giờ cô còn 1 ca nữa, nhân khoảng nghỉ giữa 2 ca có thể nghỉ ngơi một lúc.Nguyên Tinh Thần cầm hộp cơm xoay người rời đi, trước khi đi còn nói: “Hôm nay tạm thời tha cho anh, lần sau anh không may mắn như thế đâu!” Sau đó dùng chìa khóa mở cửa rồi nhanh chân chạy, sau khi đi khỏi vẫn không quên có tâm đóng cửa giúp người chơi, để anh tiếp tục tìm lời giải.
Tiểu Mễ nhắc nhở: “Mật thất này có 5 nhiệm vụ đơn, giờ mọi người đã thiếu 1 thành viên, có nghĩa là ai đó sẽ phải thực hiện 2 nhiệm vụ đơn, nếu thiếu 1 người nữa thì chỉ có 3 người làm 5 nhiệm vụ, mọi người bàn bạc với nhau đi.”Bạch Mộc Trạch lấy bộ đàm ra nói với chủ cửa hàng: “A lô, chỗ chúng tôi có người đau chân, có thể phiền các người cử người tới để đỡ cô ta ra ngoài không?”
Viên Hàm Sương kéo tay Tần Nhiễm làm nũng: “A Nhiễm, cậu đi ra ngoài giúp tớ với.”“Có ai đâu, ca đó đã xong từ lâu rồi mà.”“Không thể nào được chị ơi, đây chẳng phải là căn thứ 2 đấy sao? Sao lại là mật thất số 1 được?”
Trong lòng Thẩm Kha cũng hơi khó chịu, “Vậy thôi ra ngoài hết đi, khỏi chơi gì hết.”Tiểu Mễ an ủi cô: “Dù thế nào thì em cũng là bé cưng trong cửa hàng chúng ta mà, hẳn ông chủ sẽ không làm khó dễ em đâu, nhiều nhất cũng chỉ trừ em 200 300 thôi.”
“Tôi làm 3 nhiệm vụ, 2 người các cô ra ngoài đi.” Bạch Mộc Trạch không muốn tốn thời gian nữa, chỉ muốn những người cản trở nhanh chóng đi ra ngoài đi, đừng làm chậm tiến độ của anh.Trong lòng Thẩm Kha cũng hơi khó chịu, “Vậy thôi ra ngoài hết đi, khỏi chơi gì hết.”
Tần Nhiễm áy náy nói: “Vậy nhờ anh nhé giáo sư Bạch, đi thôi Sương Sương.”Thẩm Kha và Mạnh Vũ vừa làm xong nhiệm vụ nhánh đơn, phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải được căn phòng cuối cùng.
Tiểu Mễ dẫn 2 người đi ra theo cửa ngầm, 3 người đàn ông ở lại tiếp tục tìm lời giải. Nhưng vừa đi ra, căn mật thất kinh dị này đã không còn không khí gì nữa, Bạch Mộc Trạch trông thấy NPC nhảy ra như thể nhìn thấy hàng xóm đối diện, khiến NPC cảm giác cực kỳ thất bại.Viên Hàm Sương thấy Mạnh Vũ đang nhìn mình, chỉ vào mắt cá chân với vẻ mặt đau khổ.
***Ở cửa sổ có manh mối để vào một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch giải câu đố một cách dễ dàng.
Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương ra ngoài, đụng phải Nguyên Tinh Thần đang đi ra từ cửa ngầm mật thất số 5.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyên Tinh Thần hỏi.
Tiểu Mễ bất lực nói: “Cô gái này bị bong gân.”Mạnh Vũ trìu mến xoa đầu cô ta, “Ừm, thực ra cơ quan bên trong không khó lắm, rất dễ giải quyết.”
Ánh mắt Nguyên Tinh Thần dời xuống, thấy đôi giày cao gót cao 5cm của cô ta bèn cười. “Chà, chơi mật thất mà mang giày cao gót, chị gái dũng cảm thật đấy.”
Viên Hàm Sương định mở miệng nói lại cô vài câu, nhưng thấy Nguyên Tinh Thần vẫn giữ nguyên mặt đầy máu kia nên vẫn kìm lại. Cô ta kéo Tần Nhiễm đi: “A Nhiễm, mau đi thôi.” Nhìn thêm chút nữa chắc tối nay cô ta gặp ác mộng mất.Nguyên Tinh Thần ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha xa hoa, cảm thán nói: “Haizz, đây mới là cuộc sống chứ!”
“À Tinh Thần, cơm hộp trong ngăn tủ đó, hôm nay mật thất số 2 không có ai, em ăn xong thì vào nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương đi ra khỏi phòng trước.Chìa khóa mở cửa là chung, vì thế mở cánh nào cũng được, khó trách Nguyên Tinh Thần lại vào sai.
Mật thất số 2 là mật thất tìm lời giải thuần, bố trí không gian như một căn nhà cao cấp. Chủ đề này không có bố trí NPC, cốt truyện cũng khá chán, bình thường chẳng có mấy ai chơi.
Đã 3 giờ chiều rồi, Nguyên Tinh Thần mới bắt đầu ăn cơm trưa. 4 giờ cô còn 1 ca nữa, nhân khoảng nghỉ giữa 2 ca có thể nghỉ ngơi một lúc.
Cô cầm hộp cơm, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa sau mật thất số 2. Nghĩ là không nên làm phiền tới ông chủ nên không bật đèn, cứ thế cầm một ngọn nến đặt trên bàn trà.Tiểu Mễ bất lực nói: “Cô gái này bị bong gân.”
Nguyên Tinh Thần ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha xa hoa, cảm thán nói: “Haizz, đây mới là cuộc sống chứ!”Tần Nhiễm đưa lưng về phía cô ta nên không thấy, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha lại thấy rất rõ ràng.NPC trong phòng khám tiến thoái lưỡng nan, ngồi xổm trên mặt đất đối thoại với phòng điều khiển chính: “Lão đại ơi, giờ tôi phải làm sao đây?”
Bụng đang réo inh ỏi, thật sự rất đói. Cô mở nắp hộp cơm ra, món ăn hôm nay không tồi, có đùi gà kho mà cô thích. Nguyên Tinh Thần cầm đũa lùa vài miếng cơm, vừa gắp đùi gà định bỏ vào miệng thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Nguyên Tinh Thần bị dọa đến mức đánh rơi cả đùi gà, chẳng phải Tiểu Mễ nói mật thất số 2 không có ai sao! Con hàng này ở đâu ra vậy!
Bạch Mộc Trạch ở cửa cũng bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng NPC ăn cơm hộp trong mật thất, trải nghiệm hôm nay đúng là nát bấy rồi.
“Hay là đợi cô ăn xong rồi tôi tới nhé?”
Là một NPC ma chuyên nghiệp, Nguyên Tinh Thần bắt đầu phát huy tại chỗ. Cô buông hộp cơm xuống, đập mạnh lên bàn, hung hãn nói: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, hay là ăn anh đi a a a a!” Sau đó cô vén váy định nhào tới trước cửa.
Vốn nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ biết sợ mà chạy trốn, ai ngờ anh chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa, rất bình tĩnh nhìn Nguyên Tinh Thần đang xấu hổ biểu diễn.
Không ổn…
Nguyên Tinh Thần cầm hộp cơm xoay người rời đi, trước khi đi còn nói: “Hôm nay tạm thời tha cho anh, lần sau anh không may mắn như thế đâu!” Sau đó dùng chìa khóa mở cửa rồi nhanh chân chạy, sau khi đi khỏi vẫn không quên có tâm đóng cửa giúp người chơi, để anh tiếp tục tìm lời giải.
Xong rồi xong rồi! Chết mất chết mất! Đây là Waterloo* trong kiếp hành nghề của Nguyên Tinh Thần à!Bộ đàm phát ra vài tiếng điện tử rè rè, dường như chủ cửa hàng cũng hơi cạn lời: “Mọi người chờ chút nhé, tôi sẽ gọi người tới.”
Tiểu Mễ dẫn 2 người đi ra theo cửa ngầm, 3 người đàn ông ở lại tiếp tục tìm lời giải. Nhưng vừa đi ra, căn mật thất kinh dị này đã không còn không khí gì nữa, Bạch Mộc Trạch trông thấy NPC nhảy ra như thể nhìn thấy hàng xóm đối diện, khiến NPC cảm giác cực kỳ thất bại.Thẩm Kha nói: “Đại Bạch là giáo sư ở Viện nghiên cứu Sinh vật, nhìn không ra đúng không.”Trong lòng Tiểu Mễ cũng câm nín, làm ở đây lâu vậy rồi, chỉ thấy NPC bị thương chứ chưa từng thấy người chơi bị thương bao giờ. “Đi thôi, tôi dìu cô ra ngoài, vậy những người khác thì sao ạ, vẫn chơi bình thường chứ?”(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.Viên Hàm Sương nản chí đi ra, Thẩm Kha giải thích thay bạn thân mình: “Cô em đừng để ý nhé, lúc làm việc Đại Bạch hơi nghiêm túc, nhất là lúc chơi mật thất, cậu ấy hoàn toàn nhập tâm vào.”
Cô cầm cơm hộp đi tới sảnh trước hỏi Tiểu Mễ: “Chị Tiểu Mễ, chẳng phải chị bảo mật thất số 2 không có ai sao?”
“Có ai đâu, ca đó đã xong từ lâu rồi mà.”“Xoa rượu thuốc rồi nên không sao hết.”
Nguyên Tinh Thần kéo Tiểu Mễ sang một bên, “Vừa nãy em đụng phải khách bên trong, là sao vậy?”
Tiểu Mễ kinh ngạc: “Không thể nào, để chị xem thử.”
Tiểu Mễ mở video giám sát mật thất số 2 ra, quả thực bên trong chẳng có ai hết. Trong lòng Nguyên Tinh Thần lộp bộp một tiếng, không thể nào, chẳng lẽ đóng vai ma mà đụng phải ma thật à? Lông tơ của cô dựng lên hết, hộp cơm trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
“Đi, em dẫn chị đi xem thử đi.”
Nguyên Tinh Thần đưa Tiểu Mễ tới căn mật thất mà mình đi vào, sau khi trông thấy căn mật thất cô nói, Tiểu Mễ vỗ vai Nguyên Tinh Thần, tỏ vẻ đời này chẳng còn gì lưu luyến nữa: “Em gái ơi, em gặp rắc rối rồi.”Nguyên Tinh Thần kéo Tiểu Mễ sang một bên, “Vừa nãy em đụng phải khách bên trong, là sao vậy?”
Hóa ra căn mật thất mà Nguyên Tinh Thần vào là mật thất số 1, cũng là nhà thương điên mà Bạch Mộc Trạch đang chơi.Cuối cùng họ tìm thấy manh mối ở dưới ghế sô pha trong phòng làm việc của Viện trưởng, Bạch Mộc Trạch đối chiếu với bức tranh trên tường và những dòng chữ trên tờ giấy ghi chú, sau đó mở cửa ra.
“Không thể nào được chị ơi, đây chẳng phải là căn thứ 2 đấy sao? Sao lại là mật thất số 1 được?”
Vì là cửa sau nên bên trên không có số thứ tự, dù sao khách đều được dẫn vào từ cửa chính thôi. Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ cánh cửa thứ 2 là mật thất số 2, không ngờ cánh cửa thứ nhất thực chất là phòng của lao công, tính như thế thì cánh cửa thứ 3 mới là mật thất thứ 2.Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương ra ngoài, đụng phải Nguyên Tinh Thần đang đi ra từ cửa ngầm mật thất số 5.
Chìa khóa mở cửa là chung, vì thế mở cánh nào cũng được, khó trách Nguyên Tinh Thần lại vào sai.
“Haizz, đợi tí nữa chị giải thích với khách một chút, nhưng chắc chắn vẫn bị trừ tiền nhé.”
Nguyên Tinh Thần khóc không ra nước mắt: “Trừ em thì có thể, nhưng không được trừ tiền của em!”
Tiểu Mễ an ủi cô: “Dù thế nào thì em cũng là bé cưng trong cửa hàng chúng ta mà, hẳn ông chủ sẽ không làm khó dễ em đâu, nhiều nhất cũng chỉ trừ em 200 300 thôi.”
Lúc này Nguyên Tinh Thần vẫn chưa biết hình phạt mà mình phải đối diện không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền.Tâm trạng hiện tại của Bạch Mộc Trạch rất tệ, “Không biết, vội vàng chạy ra ngoài rồi, tôi cũng không muốn ở đây thêm giây nào hết.”
***
Trong phòng vẫn còn mùi thơm đùi gà kho, Bạch Mộc Trạch bịt mũi cầm lấy ngọn nến của ma nữ trên bàn trà.
Thẩm Kha và Mạnh Vũ vừa làm xong nhiệm vụ nhánh đơn, phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải được căn phòng cuối cùng.“Haizz, đợi tí nữa chị giải thích với khách một chút, nhưng chắc chắn vẫn bị trừ tiền nhé.”Tiểu Mễ là nhân viên nữ đã dẫn họ vào, cô ta soi đèn pin đi vào hỏi: “Ai bị thương vậy ạ?”
“Ủa? Sao ở đây có mùi đồ ăn vậy?” Thẩm Kha ngửi vài lần, chắc chắn mình không hề ngửi sai.
Bạch Mộc Trạch vừa tìm manh mối vừa nói: “Vừa nãy có ma nữ ăn cơm hộp ở đây.”
“Hả?” Là anh ta nghe nhầm hay Bạch Mộc Trạch nói lộn vậy, “Cũng là thiết lập trong trò chơi à?”
Tâm trạng hiện tại của Bạch Mộc Trạch rất tệ, “Không biết, vội vàng chạy ra ngoài rồi, tôi cũng không muốn ở đây thêm giây nào hết.”Viên Hàm Sương ôm mắt cá chân khóc hu hu, Bạch Mộc Trạch nghe mà nhức đầu. “Chơi mật thất mà mang giày cao gót, đúng là lần đầu được diện kiến.”
Cuối cùng họ tìm thấy manh mối ở dưới ghế sô pha trong phòng làm việc của Viện trưởng, Bạch Mộc Trạch đối chiếu với bức tranh trên tường và những dòng chữ trên tờ giấy ghi chú, sau đó mở cửa ra.
Cả ba đi về khu chuẩn bị, Tần Nhiễm đi tới phía bạn trai mình nói: “A Vũ, mọi người ra nhanh thế.”Thẩm Kha bị bộ mặt trơ trẽn của anh ta làm cho buồn nôn, con hàng này cản chân cả nhóm thì có, giải quyết nhiệm vụ đơn của mình mất hơn 20 phút, toàn là Đại Bạch tìm manh mối và giải câu đố hết.
Mạnh Vũ trìu mến xoa đầu cô ta, “Ừm, thực ra cơ quan bên trong không khó lắm, rất dễ giải quyết.”
Tần Nhiễm khen: “Thế á, A Vũ thật giỏi.”“Hả?” Là anh ta nghe nhầm hay Bạch Mộc Trạch nói lộn vậy, “Cũng là thiết lập trong trò chơi à?”
Thẩm Kha bị bộ mặt trơ trẽn của anh ta làm cho buồn nôn, con hàng này cản chân cả nhóm thì có, giải quyết nhiệm vụ đơn của mình mất hơn 20 phút, toàn là Đại Bạch tìm manh mối và giải câu đố hết.
“Đúng rồi, Sương… Ý anh là bạn thân em ổn chứ?” Mạnh Vũ nhìn Viên Hàm Sương đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
“Xoa rượu thuốc rồi nên không sao hết.”
“Ừm, vậy là được rồi.” Mạnh Vũ mỉm cười với Tần Nhiễm nhưng ánh mắt lại lướt qua chỗ ghế sô pha.“Đúng rồi, Sương… Ý anh là bạn thân em ổn chứ?” Mạnh Vũ nhìn Viên Hàm Sương đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Viên Hàm Sương thấy Mạnh Vũ đang nhìn mình, chỉ vào mắt cá chân với vẻ mặt đau khổ.“Ủa? Sao ở đây có mùi đồ ăn vậy?” Thẩm Kha ngửi vài lần, chắc chắn mình không hề ngửi sai.
Tần Nhiễm đưa lưng về phía cô ta nên không thấy, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha lại thấy rất rõ ràng.
Ở đây tạm thời là an toàn, Viên Hàm Sương nhát gan cũng chủ động đi theo sau Bạch Mộc Trạch tìm manh mối, tất nhiên là vẫn bị chê. “Tôi tìm bên này, cô đi chỗ khác tìm đi, tìm cùng một chỗ sẽ không hiệu quả.”***Nhân viên nữ rời khỏi bằng cửa chính, khóa mật thất từ bên ngoài. Bạch Mộc Trạch đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Viên Hàm Sương nản chí đi ra, Thẩm Kha giải thích thay bạn thân mình: “Cô em đừng để ý nhé, lúc làm việc Đại Bạch hơi nghiêm túc, nhất là lúc chơi mật thất, cậu ấy hoàn toàn nhập tâm vào.”“A a a a!” Viên Hàm Sương là người đầu tiên bị dọa hét toáng lên, sau đó kêu đau: “Ối!”Bạch Mộc Trạch vừa tìm manh mối vừa nói: “Vừa nãy có ma nữ ăn cơm hộp ở đây.”Hóa ra căn mật thất mà Nguyên Tinh Thần vào là mật thất số 1, cũng là nhà thương điên mà Bạch Mộc Trạch đang chơi.
Viên Hàm Sương mỉm cười vuốt làn tóc xoăn, mùi nước hoa từ cổ tay xộc vào mũi Thẩm Kha, thật lòng mà nói, cô em này rất xinh đẹp, tiếc là Bạch Mộc Trạch chỉ để ý tới mật thất mà thôi.(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.Bụng đang réo inh ỏi, thật sự rất đói. Cô mở nắp hộp cơm ra, món ăn hôm nay không tồi, có đùi gà kho mà cô thích. Nguyên Tinh Thần cầm đũa lùa vài miếng cơm, vừa gắp đùi gà định bỏ vào miệng thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Xoảng một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải xong ổ khóa bên dưới hàng rào sắt.Là một NPC ma chuyên nghiệp, Nguyên Tinh Thần bắt đầu phát huy tại chỗ. Cô buông hộp cơm xuống, đập mạnh lên bàn, hung hãn nói: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, hay là ăn anh đi a a a a!” Sau đó cô vén váy định nhào tới trước cửa.
Ở cửa sổ có manh mối để vào một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch giải câu đố một cách dễ dàng.“Ừm, vậy là được rồi.” Mạnh Vũ mỉm cười với Tần Nhiễm nhưng ánh mắt lại lướt qua chỗ ghế sô pha.
Viên Hàm Sương tò mò hỏi: “Này, cứ nghe mọi người gọi anh ấy là giáo sư Bạch, anh ấy làm nghề gì vậy, thông minh quá chừng.”Bạch Mộc Trạch thản nhiên đi về phía trước, mò mẫm trong hành lang tối tăm. Bỗng đèn trong phòng khám lóe lên, một khuôn mặt kinh hoàng áp sát vào giữa cánh cửa kính.“Đừng động đậy, tôi bảo Tiểu Mễ qua.”
Thẩm Kha nói: “Đại Bạch là giáo sư ở Viện nghiên cứu Sinh vật, nhìn không ra đúng không.”
Trong ấn tượng của phần đông mọi người, giáo sư đều là những tên đầu trọc, mập mạp, ông già đầu 5, còn trẻ tuổi đẹp trai như Bạch Mộc Trạch thì đúng là lần đầu mới gặp, Viên Hàm Sương lại càng để ý tới anh hơn.“À Tinh Thần, cơm hộp trong ngăn tủ đó, hôm nay mật thất số 2 không có ai, em ăn xong thì vào nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương đi ra khỏi phòng trước.
Sau khi mở cửa đi vào trong bệnh viện, ánh đèn phòng phát số cũng vụt tắt.Tiểu Mễ mở video giám sát mật thất số 2 ra, quả thực bên trong chẳng có ai hết. Trong lòng Nguyên Tinh Thần lộp bộp một tiếng, không thể nào, chẳng lẽ đóng vai ma mà đụng phải ma thật à? Lông tơ của cô dựng lên hết, hộp cơm trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
Bạch Mộc Trạch thản nhiên đi về phía trước, mò mẫm trong hành lang tối tăm. Bỗng đèn trong phòng khám lóe lên, một khuôn mặt kinh hoàng áp sát vào giữa cánh cửa kính.“Hu hu hu, tớ trật chân rồi.”Bạch Mộc Trạch ở cửa cũng bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng NPC ăn cơm hộp trong mật thất, trải nghiệm hôm nay đúng là nát bấy rồi.
“A a a a!” Viên Hàm Sương là người đầu tiên bị dọa hét toáng lên, sau đó kêu đau: “Ối!”Trong phòng vẫn còn mùi thơm đùi gà kho, Bạch Mộc Trạch bịt mũi cầm lấy ngọn nến của ma nữ trên bàn trà.“Tôi làm 3 nhiệm vụ, 2 người các cô ra ngoài đi.” Bạch Mộc Trạch không muốn tốn thời gian nữa, chỉ muốn những người cản trở nhanh chóng đi ra ngoài đi, đừng làm chậm tiến độ của anh.
Tần Nhiễm vội hỏi: “Sương Sương, sao vậy?”Viên Hàm Sương không vui nói: “Đau chân chưa đủ nặng à, cô còn định cho tôi bị thương ở đâu nữa? Chẳng hiểu mấy người thiết kế mật thất kiểu gì nữa, nếu tôi có chuyện gì thì tiền chữa mấy người phải trả đấy.”Cô cầm cơm hộp đi tới sảnh trước hỏi Tiểu Mễ: “Chị Tiểu Mễ, chẳng phải chị bảo mật thất số 2 không có ai sao?”
“Hu hu hu, tớ trật chân rồi.”“Chẳng phải vì người ta muốn đẹp sao.” Viên Hàm Sương vẫn rất tủi thân.Viên Hàm Sương tò mò hỏi: “Này, cứ nghe mọi người gọi anh ấy là giáo sư Bạch, anh ấy làm nghề gì vậy, thông minh quá chừng.”Tần Nhiễm áy náy nói: “Vậy nhờ anh nhé giáo sư Bạch, đi thôi Sương Sương.”
Mọi người đều cạn lời.Xoảng một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải xong ổ khóa bên dưới hàng rào sắt.
Bạch Mộc Trạch lấy bộ đàm ra nói với chủ cửa hàng: “A lô, chỗ chúng tôi có người đau chân, có thể phiền các người cử người tới để đỡ cô ta ra ngoài không?”Vốn nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ biết sợ mà chạy trốn, ai ngờ anh chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa, rất bình tĩnh nhìn Nguyên Tinh Thần đang xấu hổ biểu diễn.Sau khi mở cửa đi vào trong bệnh viện, ánh đèn phòng phát số cũng vụt tắt.(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.
Bộ đàm phát ra vài tiếng điện tử rè rè, dường như chủ cửa hàng cũng hơi cạn lời: “Mọi người chờ chút nhé, tôi sẽ gọi người tới.”Lúc này Nguyên Tinh Thần vẫn chưa biết hình phạt mà mình phải đối diện không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền.
Viên Hàm Sương ôm mắt cá chân khóc hu hu, Bạch Mộc Trạch nghe mà nhức đầu. “Chơi mật thất mà mang giày cao gót, đúng là lần đầu được diện kiến.”“Đi, em dẫn chị đi xem thử đi.”
“Chẳng phải vì người ta muốn đẹp sao.” Viên Hàm Sương vẫn rất tủi thân.
Bạch Mộc Trạch không đáp lại, chuyện ở Viện nghiên cứu gần đây đã khiến anh rất bực bội rồi, khó khăn lắm mới tới mật thất để giải tỏa áp lực một chút, vậy mà đụng phải thứ phá đám này.
NPC trong phòng khám tiến thoái lưỡng nan, ngồi xổm trên mặt đất đối thoại với phòng điều khiển chính: “Lão đại ơi, giờ tôi phải làm sao đây?”Xong rồi xong rồi! Chết mất chết mất! Đây là Waterloo* trong kiếp hành nghề của Nguyên Tinh Thần à!
“Đừng động đậy, tôi bảo Tiểu Mễ qua.”Mật thất số 2 là mật thất tìm lời giải thuần, bố trí không gian như một căn nhà cao cấp. Chủ đề này không có bố trí NPC, cốt truyện cũng khá chán, bình thường chẳng có mấy ai chơi.***
Tiểu Mễ là nhân viên nữ đã dẫn họ vào, cô ta soi đèn pin đi vào hỏi: “Ai bị thương vậy ạ?”Tần Nhiễm vội hỏi: “Sương Sương, sao vậy?”“Có chuyện gì vậy?” Nguyên Tinh Thần hỏi.
“Ở đây.” Tần Nhiễm đỡ Viên Hàm Sương dậy.Cô cầm hộp cơm, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa sau mật thất số 2. Nghĩ là không nên làm phiền tới ông chủ nên không bật đèn, cứ thế cầm một ngọn nến đặt trên bàn trà.Bạch Mộc Trạch không đáp lại, chuyện ở Viện nghiên cứu gần đây đã khiến anh rất bực bội rồi, khó khăn lắm mới tới mật thất để giải tỏa áp lực một chút, vậy mà đụng phải thứ phá đám này.
Tiểu Mễ lại hỏi: “Chỉ đau chân thôi đúng không? Còn bị thương ở đâu nữa không?”Ánh mắt Nguyên Tinh Thần dời xuống, thấy đôi giày cao gót cao 5cm của cô ta bèn cười. “Chà, chơi mật thất mà mang giày cao gót, chị gái dũng cảm thật đấy.”
Viên Hàm Sương không vui nói: “Đau chân chưa đủ nặng à, cô còn định cho tôi bị thương ở đâu nữa? Chẳng hiểu mấy người thiết kế mật thất kiểu gì nữa, nếu tôi có chuyện gì thì tiền chữa mấy người phải trả đấy.”
Bạch Mộc Trạch nhíu mày, sốt ruột nói: “Phiền cô đỡ cô ta ra ngoài trước đi.” Thực sự là rất ồn…Nguyên Tinh Thần bị dọa đến mức đánh rơi cả đùi gà, chẳng phải Tiểu Mễ nói mật thất số 2 không có ai sao! Con hàng này ở đâu ra vậy!
Trong lòng Tiểu Mễ cũng câm nín, làm ở đây lâu vậy rồi, chỉ thấy NPC bị thương chứ chưa từng thấy người chơi bị thương bao giờ. “Đi thôi, tôi dìu cô ra ngoài, vậy những người khác thì sao ạ, vẫn chơi bình thường chứ?”Ở đây tạm thời là an toàn, Viên Hàm Sương nhát gan cũng chủ động đi theo sau Bạch Mộc Trạch tìm manh mối, tất nhiên là vẫn bị chê. “Tôi tìm bên này, cô đi chỗ khác tìm đi, tìm cùng một chỗ sẽ không hiệu quả.”Trong ấn tượng của phần đông mọi người, giáo sư đều là những tên đầu trọc, mập mạp, ông già đầu 5, còn trẻ tuổi đẹp trai như Bạch Mộc Trạch thì đúng là lần đầu mới gặp, Viên Hàm Sương lại càng để ý tới anh hơn.
“Hay là để tôi ra ngoài với Sương Sương nhé.” Tần Nhiễm nói.Đã 3 giờ chiều rồi, Nguyên Tinh Thần mới bắt đầu ăn cơm trưa. 4 giờ cô còn 1 ca nữa, nhân khoảng nghỉ giữa 2 ca có thể nghỉ ngơi một lúc.Nguyên Tinh Thần cầm hộp cơm xoay người rời đi, trước khi đi còn nói: “Hôm nay tạm thời tha cho anh, lần sau anh không may mắn như thế đâu!” Sau đó dùng chìa khóa mở cửa rồi nhanh chân chạy, sau khi đi khỏi vẫn không quên có tâm đóng cửa giúp người chơi, để anh tiếp tục tìm lời giải.
Tiểu Mễ nhắc nhở: “Mật thất này có 5 nhiệm vụ đơn, giờ mọi người đã thiếu 1 thành viên, có nghĩa là ai đó sẽ phải thực hiện 2 nhiệm vụ đơn, nếu thiếu 1 người nữa thì chỉ có 3 người làm 5 nhiệm vụ, mọi người bàn bạc với nhau đi.”Bạch Mộc Trạch lấy bộ đàm ra nói với chủ cửa hàng: “A lô, chỗ chúng tôi có người đau chân, có thể phiền các người cử người tới để đỡ cô ta ra ngoài không?”
Viên Hàm Sương kéo tay Tần Nhiễm làm nũng: “A Nhiễm, cậu đi ra ngoài giúp tớ với.”“Có ai đâu, ca đó đã xong từ lâu rồi mà.”“Không thể nào được chị ơi, đây chẳng phải là căn thứ 2 đấy sao? Sao lại là mật thất số 1 được?”
Trong lòng Thẩm Kha cũng hơi khó chịu, “Vậy thôi ra ngoài hết đi, khỏi chơi gì hết.”Tiểu Mễ an ủi cô: “Dù thế nào thì em cũng là bé cưng trong cửa hàng chúng ta mà, hẳn ông chủ sẽ không làm khó dễ em đâu, nhiều nhất cũng chỉ trừ em 200 300 thôi.”
“Tôi làm 3 nhiệm vụ, 2 người các cô ra ngoài đi.” Bạch Mộc Trạch không muốn tốn thời gian nữa, chỉ muốn những người cản trở nhanh chóng đi ra ngoài đi, đừng làm chậm tiến độ của anh.Trong lòng Thẩm Kha cũng hơi khó chịu, “Vậy thôi ra ngoài hết đi, khỏi chơi gì hết.”
Tần Nhiễm áy náy nói: “Vậy nhờ anh nhé giáo sư Bạch, đi thôi Sương Sương.”Thẩm Kha và Mạnh Vũ vừa làm xong nhiệm vụ nhánh đơn, phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải được căn phòng cuối cùng.
Tiểu Mễ dẫn 2 người đi ra theo cửa ngầm, 3 người đàn ông ở lại tiếp tục tìm lời giải. Nhưng vừa đi ra, căn mật thất kinh dị này đã không còn không khí gì nữa, Bạch Mộc Trạch trông thấy NPC nhảy ra như thể nhìn thấy hàng xóm đối diện, khiến NPC cảm giác cực kỳ thất bại.Viên Hàm Sương thấy Mạnh Vũ đang nhìn mình, chỉ vào mắt cá chân với vẻ mặt đau khổ.
***Ở cửa sổ có manh mối để vào một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch giải câu đố một cách dễ dàng.
Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương ra ngoài, đụng phải Nguyên Tinh Thần đang đi ra từ cửa ngầm mật thất số 5.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyên Tinh Thần hỏi.
Tiểu Mễ bất lực nói: “Cô gái này bị bong gân.”Mạnh Vũ trìu mến xoa đầu cô ta, “Ừm, thực ra cơ quan bên trong không khó lắm, rất dễ giải quyết.”
Ánh mắt Nguyên Tinh Thần dời xuống, thấy đôi giày cao gót cao 5cm của cô ta bèn cười. “Chà, chơi mật thất mà mang giày cao gót, chị gái dũng cảm thật đấy.”
Viên Hàm Sương định mở miệng nói lại cô vài câu, nhưng thấy Nguyên Tinh Thần vẫn giữ nguyên mặt đầy máu kia nên vẫn kìm lại. Cô ta kéo Tần Nhiễm đi: “A Nhiễm, mau đi thôi.” Nhìn thêm chút nữa chắc tối nay cô ta gặp ác mộng mất.Nguyên Tinh Thần ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha xa hoa, cảm thán nói: “Haizz, đây mới là cuộc sống chứ!”
“À Tinh Thần, cơm hộp trong ngăn tủ đó, hôm nay mật thất số 2 không có ai, em ăn xong thì vào nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương đi ra khỏi phòng trước.Chìa khóa mở cửa là chung, vì thế mở cánh nào cũng được, khó trách Nguyên Tinh Thần lại vào sai.
Mật thất số 2 là mật thất tìm lời giải thuần, bố trí không gian như một căn nhà cao cấp. Chủ đề này không có bố trí NPC, cốt truyện cũng khá chán, bình thường chẳng có mấy ai chơi.
Đã 3 giờ chiều rồi, Nguyên Tinh Thần mới bắt đầu ăn cơm trưa. 4 giờ cô còn 1 ca nữa, nhân khoảng nghỉ giữa 2 ca có thể nghỉ ngơi một lúc.
Cô cầm hộp cơm, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa sau mật thất số 2. Nghĩ là không nên làm phiền tới ông chủ nên không bật đèn, cứ thế cầm một ngọn nến đặt trên bàn trà.Tiểu Mễ bất lực nói: “Cô gái này bị bong gân.”
Nguyên Tinh Thần ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha xa hoa, cảm thán nói: “Haizz, đây mới là cuộc sống chứ!”Tần Nhiễm đưa lưng về phía cô ta nên không thấy, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha lại thấy rất rõ ràng.NPC trong phòng khám tiến thoái lưỡng nan, ngồi xổm trên mặt đất đối thoại với phòng điều khiển chính: “Lão đại ơi, giờ tôi phải làm sao đây?”
Bụng đang réo inh ỏi, thật sự rất đói. Cô mở nắp hộp cơm ra, món ăn hôm nay không tồi, có đùi gà kho mà cô thích. Nguyên Tinh Thần cầm đũa lùa vài miếng cơm, vừa gắp đùi gà định bỏ vào miệng thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Nguyên Tinh Thần bị dọa đến mức đánh rơi cả đùi gà, chẳng phải Tiểu Mễ nói mật thất số 2 không có ai sao! Con hàng này ở đâu ra vậy!
Bạch Mộc Trạch ở cửa cũng bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng NPC ăn cơm hộp trong mật thất, trải nghiệm hôm nay đúng là nát bấy rồi.
“Hay là đợi cô ăn xong rồi tôi tới nhé?”
Là một NPC ma chuyên nghiệp, Nguyên Tinh Thần bắt đầu phát huy tại chỗ. Cô buông hộp cơm xuống, đập mạnh lên bàn, hung hãn nói: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, hay là ăn anh đi a a a a!” Sau đó cô vén váy định nhào tới trước cửa.
Vốn nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ biết sợ mà chạy trốn, ai ngờ anh chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa, rất bình tĩnh nhìn Nguyên Tinh Thần đang xấu hổ biểu diễn.
Không ổn…
Nguyên Tinh Thần cầm hộp cơm xoay người rời đi, trước khi đi còn nói: “Hôm nay tạm thời tha cho anh, lần sau anh không may mắn như thế đâu!” Sau đó dùng chìa khóa mở cửa rồi nhanh chân chạy, sau khi đi khỏi vẫn không quên có tâm đóng cửa giúp người chơi, để anh tiếp tục tìm lời giải.
Xong rồi xong rồi! Chết mất chết mất! Đây là Waterloo* trong kiếp hành nghề của Nguyên Tinh Thần à!Bộ đàm phát ra vài tiếng điện tử rè rè, dường như chủ cửa hàng cũng hơi cạn lời: “Mọi người chờ chút nhé, tôi sẽ gọi người tới.”
Tiểu Mễ dẫn 2 người đi ra theo cửa ngầm, 3 người đàn ông ở lại tiếp tục tìm lời giải. Nhưng vừa đi ra, căn mật thất kinh dị này đã không còn không khí gì nữa, Bạch Mộc Trạch trông thấy NPC nhảy ra như thể nhìn thấy hàng xóm đối diện, khiến NPC cảm giác cực kỳ thất bại.Thẩm Kha nói: “Đại Bạch là giáo sư ở Viện nghiên cứu Sinh vật, nhìn không ra đúng không.”Trong lòng Tiểu Mễ cũng câm nín, làm ở đây lâu vậy rồi, chỉ thấy NPC bị thương chứ chưa từng thấy người chơi bị thương bao giờ. “Đi thôi, tôi dìu cô ra ngoài, vậy những người khác thì sao ạ, vẫn chơi bình thường chứ?”(*) Thành ngữ xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815, có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.Viên Hàm Sương nản chí đi ra, Thẩm Kha giải thích thay bạn thân mình: “Cô em đừng để ý nhé, lúc làm việc Đại Bạch hơi nghiêm túc, nhất là lúc chơi mật thất, cậu ấy hoàn toàn nhập tâm vào.”
Cô cầm cơm hộp đi tới sảnh trước hỏi Tiểu Mễ: “Chị Tiểu Mễ, chẳng phải chị bảo mật thất số 2 không có ai sao?”
“Có ai đâu, ca đó đã xong từ lâu rồi mà.”“Xoa rượu thuốc rồi nên không sao hết.”
Nguyên Tinh Thần kéo Tiểu Mễ sang một bên, “Vừa nãy em đụng phải khách bên trong, là sao vậy?”
Tiểu Mễ kinh ngạc: “Không thể nào, để chị xem thử.”
Tiểu Mễ mở video giám sát mật thất số 2 ra, quả thực bên trong chẳng có ai hết. Trong lòng Nguyên Tinh Thần lộp bộp một tiếng, không thể nào, chẳng lẽ đóng vai ma mà đụng phải ma thật à? Lông tơ của cô dựng lên hết, hộp cơm trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
“Đi, em dẫn chị đi xem thử đi.”
Nguyên Tinh Thần đưa Tiểu Mễ tới căn mật thất mà mình đi vào, sau khi trông thấy căn mật thất cô nói, Tiểu Mễ vỗ vai Nguyên Tinh Thần, tỏ vẻ đời này chẳng còn gì lưu luyến nữa: “Em gái ơi, em gặp rắc rối rồi.”Nguyên Tinh Thần kéo Tiểu Mễ sang một bên, “Vừa nãy em đụng phải khách bên trong, là sao vậy?”
Hóa ra căn mật thất mà Nguyên Tinh Thần vào là mật thất số 1, cũng là nhà thương điên mà Bạch Mộc Trạch đang chơi.Cuối cùng họ tìm thấy manh mối ở dưới ghế sô pha trong phòng làm việc của Viện trưởng, Bạch Mộc Trạch đối chiếu với bức tranh trên tường và những dòng chữ trên tờ giấy ghi chú, sau đó mở cửa ra.
“Không thể nào được chị ơi, đây chẳng phải là căn thứ 2 đấy sao? Sao lại là mật thất số 1 được?”
Vì là cửa sau nên bên trên không có số thứ tự, dù sao khách đều được dẫn vào từ cửa chính thôi. Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ cánh cửa thứ 2 là mật thất số 2, không ngờ cánh cửa thứ nhất thực chất là phòng của lao công, tính như thế thì cánh cửa thứ 3 mới là mật thất thứ 2.Tiểu Mễ đỡ Viên Hàm Sương ra ngoài, đụng phải Nguyên Tinh Thần đang đi ra từ cửa ngầm mật thất số 5.
Chìa khóa mở cửa là chung, vì thế mở cánh nào cũng được, khó trách Nguyên Tinh Thần lại vào sai.
“Haizz, đợi tí nữa chị giải thích với khách một chút, nhưng chắc chắn vẫn bị trừ tiền nhé.”
Nguyên Tinh Thần khóc không ra nước mắt: “Trừ em thì có thể, nhưng không được trừ tiền của em!”
Tiểu Mễ an ủi cô: “Dù thế nào thì em cũng là bé cưng trong cửa hàng chúng ta mà, hẳn ông chủ sẽ không làm khó dễ em đâu, nhiều nhất cũng chỉ trừ em 200 300 thôi.”
Lúc này Nguyên Tinh Thần vẫn chưa biết hình phạt mà mình phải đối diện không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền.Tâm trạng hiện tại của Bạch Mộc Trạch rất tệ, “Không biết, vội vàng chạy ra ngoài rồi, tôi cũng không muốn ở đây thêm giây nào hết.”
***
Trong phòng vẫn còn mùi thơm đùi gà kho, Bạch Mộc Trạch bịt mũi cầm lấy ngọn nến của ma nữ trên bàn trà.
Thẩm Kha và Mạnh Vũ vừa làm xong nhiệm vụ nhánh đơn, phát hiện Bạch Mộc Trạch đã giải được căn phòng cuối cùng.“Haizz, đợi tí nữa chị giải thích với khách một chút, nhưng chắc chắn vẫn bị trừ tiền nhé.”Tiểu Mễ là nhân viên nữ đã dẫn họ vào, cô ta soi đèn pin đi vào hỏi: “Ai bị thương vậy ạ?”
“Ủa? Sao ở đây có mùi đồ ăn vậy?” Thẩm Kha ngửi vài lần, chắc chắn mình không hề ngửi sai.
Bạch Mộc Trạch vừa tìm manh mối vừa nói: “Vừa nãy có ma nữ ăn cơm hộp ở đây.”
“Hả?” Là anh ta nghe nhầm hay Bạch Mộc Trạch nói lộn vậy, “Cũng là thiết lập trong trò chơi à?”
Tâm trạng hiện tại của Bạch Mộc Trạch rất tệ, “Không biết, vội vàng chạy ra ngoài rồi, tôi cũng không muốn ở đây thêm giây nào hết.”Viên Hàm Sương ôm mắt cá chân khóc hu hu, Bạch Mộc Trạch nghe mà nhức đầu. “Chơi mật thất mà mang giày cao gót, đúng là lần đầu được diện kiến.”
Cuối cùng họ tìm thấy manh mối ở dưới ghế sô pha trong phòng làm việc của Viện trưởng, Bạch Mộc Trạch đối chiếu với bức tranh trên tường và những dòng chữ trên tờ giấy ghi chú, sau đó mở cửa ra.
Cả ba đi về khu chuẩn bị, Tần Nhiễm đi tới phía bạn trai mình nói: “A Vũ, mọi người ra nhanh thế.”Thẩm Kha bị bộ mặt trơ trẽn của anh ta làm cho buồn nôn, con hàng này cản chân cả nhóm thì có, giải quyết nhiệm vụ đơn của mình mất hơn 20 phút, toàn là Đại Bạch tìm manh mối và giải câu đố hết.
Mạnh Vũ trìu mến xoa đầu cô ta, “Ừm, thực ra cơ quan bên trong không khó lắm, rất dễ giải quyết.”
Tần Nhiễm khen: “Thế á, A Vũ thật giỏi.”“Hả?” Là anh ta nghe nhầm hay Bạch Mộc Trạch nói lộn vậy, “Cũng là thiết lập trong trò chơi à?”
Thẩm Kha bị bộ mặt trơ trẽn của anh ta làm cho buồn nôn, con hàng này cản chân cả nhóm thì có, giải quyết nhiệm vụ đơn của mình mất hơn 20 phút, toàn là Đại Bạch tìm manh mối và giải câu đố hết.
“Đúng rồi, Sương… Ý anh là bạn thân em ổn chứ?” Mạnh Vũ nhìn Viên Hàm Sương đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
“Xoa rượu thuốc rồi nên không sao hết.”
“Ừm, vậy là được rồi.” Mạnh Vũ mỉm cười với Tần Nhiễm nhưng ánh mắt lại lướt qua chỗ ghế sô pha.“Đúng rồi, Sương… Ý anh là bạn thân em ổn chứ?” Mạnh Vũ nhìn Viên Hàm Sương đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Viên Hàm Sương thấy Mạnh Vũ đang nhìn mình, chỉ vào mắt cá chân với vẻ mặt đau khổ.“Ủa? Sao ở đây có mùi đồ ăn vậy?” Thẩm Kha ngửi vài lần, chắc chắn mình không hề ngửi sai.
Tần Nhiễm đưa lưng về phía cô ta nên không thấy, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha lại thấy rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook